Chương 98: Đến Nhà Chung Linh
“Bởi vậy, khi yêu thì yêu nồng nhiệt, trao tất cả cho người mình yêu, mà lỡ yêu trúng mấy tên fan diễn viên Hàn Quốc Chơi Xong Vong như Đoàn
Chính Thuần thì đúng là khổ không cách gì để tả được!” – Trần Thịnh nhìn tấm bia ghi dòng chữ “Người họ Đoàn vào cốc là giết” trước cửa nhà
Chung Linh liền than thầm.
Tính cách Trần Thịnh cũng thật đa sầu
đa cảm, nhiều lúc cảm giác như là phụ nữ vậy, sống tình cảm nên hắn cũng từng nếm mùi đau khổ khi người yêu bỏ. Và giờ hắn cũng hàng ngày dằn
vặt vì bỏ lại nhóm Hermione ở thế giới Diablo rồi đến đây.
Tất
nhiên là trong cả đoàn người đều không có ai mang họ Đoàn cả, vậy nên cả bọn cũng chẳng sợ sệt gì mà bước vào bên trong cốc. Nhiều khi Trần
Thịnh cũng thắc mắc không biết vì sao mà những người giang hồ không nghề nghiệp gì cả như cha mẹ Chung Linh lại có thể sở hữu cả một thung lũng, kẻ hầu người hạ cũng phải hai chục người chứ đâu ít. Chính quyền phong
kiến thực sự không quan tâm đến những lục lâm thảo khấu này sao?
“Chắc là cũng thu thuế của dân khu vực của mình, như cách mà các bang phái
lớn như Toàn Chân giáo làm, đảm bảo an ninh trong vùng, rồi người dân
“tự nguyện” cống nạp cho họ.” – Trần Thịnh nghĩ thầm.
Chủ cốc là
Chung Vạn Cừu, một kẻ xấu xí, bị Cam Bảo Bảo chộp về để thế mạng cho cái bầu của Đoàn Chính Thuần trong bụng nàng. Chuyện này thành công mỹ mãn
vì con gái của nàng Chung Linh rất giống nàng. Chỉ có điều vẫn có người
thắc mắc về chuyện Chung Vạn Cừu xấu xí như vậy lại có vợ đẹp con cũng
đẹp. Thêm nữa bản thân Chung Vạn Cừu cũng biết mình là chúa tể của những chiếc vỏ, vậy nên đừng mong tính khí hắn ta tốt đẹp gì, nhất là đối với người đẹp trai hơn hắn.
Trần Thịnh, “rất may mắn” vì không nằm
trong diện quá đẹp trai, vậy nên khi Chung Vạn Cừu gặp hắn bước vào,
cũng không quá khó chịu. Trần Thịnh cũng không biết nên khóc hay nên
mừng trong chuyện này nữa. Ai chẳng muốn mình đẹp trai cơ chứ?
Chào đón cả đoàn người Trần Thịnh là hai người chủ nhân tại đây: Chung Vạn
Cừu và mẹ của Chung Linh, mỹ nhân một thời Cam Bảo Bảo.
Nói về
Cam Bảo Bảo, mặc dù con gái nàng cũng đã 16 tuổi rồi, nhưng mà nàng vẫn
còn giữ nguyên được nét đẹp ngày nào. Dường như thời gian đã ưu ái Cam
Bảo Bảo, khi không lưu lại bất kỳ dấu vết nào trên khuôn mặt nàng cả. Có chăng, đó là vẻ đẹp của nàng giờ đã mặn mà hơn rất nhiều, không giống
với bản sao Chung Linh của nàng vẫn còn nét ngây thơ trong sáng.
Cả Cam Bảo Bảo và Chung Vạn Cừu đều rất yêu thương con gái, vậy nên khi
nhìn thấy con gái đã đi khỏi nhà mấy tháng xuất hiện, lập tức vui mừng
khôn xiết. Có điều thái độ với thủ phạm gây ra vụ “mất tích” mấy tháng
nay của con gái là Trần Thịnh thì thái độ của hai người hoàn toàn không
dám khen tặng rồi. Cam Bảo Bảo còn đỡ, Chung Vạn Cừu thì chỉ thiếu chút
nữa là rút kiếm chém nhau.
“Việc này mặc dù không đúng, nhưng mà
Chung Linh muội muội cũng đã về nhà an toàn, chưa kể còn đi chu du khắp
nơi một khoảng thời gian, mở mang kiến thức. Chuyện này cũng chưa chắc
là chuyện xấu, có thể tạm xem là chuyện tốt nữa chứ!” – Trần Thịnh miệng không còn tí đức độ nào nói.
Bạn đang đọc truyện Vô Hạn Phong Lưu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.