Chương 10
Trong lúc hai người nói
chuyện, Sprite cũng chỉ nịnh nọt lè lưỡi, nhìn Tư Niệm một lúc rồi lại quay
sang nhìn Trình Thần.
Tư Niệm không ngừng lau
tóc, mắt nhìn Trình Thần bắt đầu trải chiếu, động tác rất nhanh nhẹn, nhưng vừa
làm xong thì con chó đã nhào lên, lộn một vòng làm chiếu nhăn hết lại.
Cái con chó hại người
này.
Tư Niệm muốn cười nhưng
không dám cười, vẫn chậm rãi lau tóc.
Nào ngờ cô còn chưa kịp hả
hê xong, Sprite đã ngậm chiếc dép lê của cô đắc chí chui xuống dưới lớp chăn
của Trình Thần...
Cô bị mất dép, choáng
váng nhìn lớp chăn đang phồng lên kia.
"Sprite." Trình
Thần đi đến vỗ vỗ con chó qua lớp chăn.
Sprite không di chuyển.
Tư Niệm vô thức dấu bàn
chân trần sau bàn chân còn lại, có một loại cảm giác bi thương rất khó hiểu.
Mới vào phòng được năm
phút, hết dùng nhầm khăn tắm của người ta để lau tóc, lại đến dép lê bị giấu
vào trong chăn của người ta, may là anh nuôi chó, nếu không cô còn tưởng mình
là chủ mưu...
Với thân phận hiện tại,
cô cũng không dám đi đến nhấc chăn của anh lên, chỉ có thể mỏi mắt chờ mong anh
hành động.
Cũng may Trình Thần không
có trốn tránh, đuổi được con chó ra rất nhanh, bắt được chiếc dép trong miệng
nó, đặt đến trước chân cô: "Trước đây nó không như thế đâu, chắc hiếm khi
gặp được em nên vui quá thôi."
Cô ờ một tiếng, cũng
không biết nên nói gì nên cuối cùng dứt khoát không trả lời.
Trình Thần đang đứng
trước mặt, cô ngại duỗi chân ra, đành cúi xuống tự nhặt dép lên. Không ngờ anh
cũng đồng thời vươn tay ra, đẩy chiếc dép lên phía trước.
Rất tự nhiên, giống như
đó là chuyện phải làm.
Đêm khuya vắng lặng, anh
thoải mái ngồi trước mặt cô như vậy, cô lại thấy xúc động.
Yên lặng lúc lâu, cô mới
hỏi: "Em ngủ nhé?"
Trình Thần gật đầu, tiện
tay tắt đèn đi.
Cô bò lên giường, che kín
cả người bằng chăn, lại không ngủ nổi.
Cả phòng yên tĩnh, không
một tiếng động, trừ ánh sáng yếu ớt bên ngoài cửa sổ thì không còn gì khác.
Đây là người đã lâu không
gặp, tự nhiên có một ngày, chưa kịp chuẩn bị bất kỳ thứ gì thì người ấy đã xuất
hiện, từng bước từng bước tiến lại gần mình... Không, quan trọng nhất là giờ
hai người lại chuẩn bị ngủ cùng một phòng.
Cô trằn trọc suốt nửa
tiếng, đến trở mình cũng không dám, nhưng vẫn tỉnh táo.
"Em có thể hỏi anh
một chuyện không?"
Giọng anh vang lên:
"Hỏi đi."
"Lần đầu tiên thấy
em." Cô vẫn nhìn cửa sổ sát đất chằm chằm, nơi đó có in bóng của anh,
"Nhìn thấy em ngoài đời, anh thất vọng không? Em không có ý gì đâu, chỉ tò
mò thôi."
Chiếc bóng in trên cánh cửa
thủy tinh đột nhiên cử động, cầm lấy chai nước bên cạnh nhấp một ngụm.
"Giống trong tưởng
tượng." Anh bảo.
Hoàn toàn... chưa trả lời
gì hết.
Kết quả, mãi sau cố mới
tiến vào mộng, trong mơ mọi người đang cùng ăn cơm, đồ ăn vừa được bưng lên,
còn chưa kịp cho vào miệng, Trình Thần đã quay sang nhìn rất nghiêm tục:
"Dậy đi."
Hả? Em muốn ăn cơm mà,
dậy gì chứ...
Hình như có người vỗ vào
mặt cô, cảm giác lành lạnh làm cô tỉnh hẳn.
Trong tầm mắt mơ hồ,
Trình Thần ngồi ở một góc giường: "Trời sáng rồi, nếu em không muốn họ
thấy thì theo anh ra ngoài mua cơm." Cạnh anh còn có một đôi mắt phát sáng
nhìn Tư Niệm, chính là Sprite đang liều mạng vẫy đuôi...
Tư Niệm buồn ngủ đến phát
khóc, đây đúng là khắc tinh mà, sao cả hai chủ tớ nhà các người đều không cho
tôi ngủ vậy.
Nhưng anh nói cũng rất có
lý.
Tư Niệm bước trong gió
sớm, đau lòng phát hiện, anh lúc nào cũng có lý hết.
Hai người đi quanh không
gian xanh [1] một vòng, ăn chút đồ, lại gói vài phần thức ăn kiểu tây về. Lúc
về tới cửa nhà anh thì đám người kia còn chưa có ai tỉnh ngủ. Tư Niệm một là sợ
đồ ăn bị nguội, hai là không cam lòng chỉ có mình cô bị tra tấn, bèn gọi hết
dậy, cười hì hì: "Điểm tâm sắp lạnh rồi nhé."
Cứ tưởng đã an bài không
chê vào đâu được, nhưng đúng lúc mọi người chọn điểm tâm thì cái chị làm phim
kia bước tới, thuận miệng hỏi: "Sao cả đêm em không về ngủ thế?"
Yên lặng, lập tức yên
lặng.
Chỉ có tiếng uống sữa đậu
lành rột rột.
Trợ lý biên kịch Đổng
Tiếu rất có ý thức, cười khan: "Đạo diễn Trình, sữa đậu nành này vị cũng
được, khá ngon đấy..."
Chủ đề quá ngu ngốc,
không ai tiếp lời.
Tư Niệm nhỏ máu trong
lòng, thiệt cho mày vẫn còn làm biên kịch, chẳng có tý kỹ năng nào cả.
Cũng may đám người kia
hình như chợt hiểu, lập tức vùi đầu vào ăn, cả một đám người ăn như ăn được thứ
gì trân quý lắm. Trừ tiếng ăn với uống thì chẳng còn tý âm thanh nào khác.
Trình Thần để tiện bàn
chuyện kịch bản, cũng đưa Tư Niệm cùng đến nhà Thẩm Triết.
Thẩm Triết đang gọi điện
thoại cho người đại diện, sau khi mở cửa phòng cho bọn họ, cũng nói một tiếng
"chào em" với Tư Niệm, liền xoay người quay lại bếp. Để lại Tư Niệm
đang đờ người, Trình Thần thì có vẻ quen thuộc mở tủ để giày ra, lấy hai đôi
dép lê cho mình với Tư Niệm.
Cô đi theo Trình Thần,
mắt quét một vòng quanh bếp, phát hiện... Hình như Thẩm Triết tự mình nấu cơm.
Từ khi Thẩm Triết tham
gia vào giới giải trí, 80% bộ phim anh đóng là phim cổ trang.
Tuy chưa từng hợp tác
nhưng anh trong đầu Tư Niệm đã được ấn định thành một dạng, đó là một anh chàng
đẹp trai cổ đại có mái tóc dài bồng bềnh. Giờ anh chàng đẹp trai ấy mặc quần áo
thể thao, đứng trước bếp, tay thuần thục xào ra, không quay đầu lại bảo:
"Ngồi đi chứ, cứ thoải mái, biết Tư Niệm đến nên đặc biệt xuống bếp nấu
cơm đó nhé."
Tư Niệm sửng sốt, quay
lại nhìn Trình Thần.
Người kia giống như không
nghe thấy gì hết, ngồi xuống ghế sô pha, ra hiệu cho Tư Niệm đi qua.
Thẩm Triết có vẻ là đầu
bếp cao tay, chưa quá nửa tiếng đã bày xong một bàn đồ ăn.
Bưng đĩa gà xé phay xào
ớt cuối cùng lên, chàng đẹp trai cổ đại mới ngồi xuống: "Tư Niệm, anh muốn
gặp em lâu rồi, hôm nay đón khách không được chu đáo lắm, em đừng trách nhé.
Anh không tiện ra ngoài mua đồ ăn, trợ lý thì không biết nấu ăn cho
lắm..." Anh nói tiếp, có lẽ là vì câu đầu tiên có sức chấn động quá mạnh
nên đầu óc Tư Niệm không theo kịp.
Bất giác lại quay sang
nhìn Trình Thần.
Trình Thần đang tìm đồ
uống: "Cậu ta nấu cơm cũng được, trước kia lúc cùng trọ vẫn là cậu ta
nấu."
"Tớ uống bia."
Thẩm Triết cười kể tiếp, "Thế nào là cũng được, mỗi lần cậu say chẳng phải
đều là tớ nấu cháo cho ăn à? Lại còn vị không mới thì không ăn nữa chứ."
Tư Niệm nghe xong rất
muốn cười, nếu không phải biết rõ Trình Thần là straight, có lẽ cô còn tưởng
hai người này có tình cảm sâu đậm nữa.
Hai tiếng cạch vang lên,
Trình Thần nhanh nhẹn mở hai lon bia, đưa anh chàng kia một lon.
Tư Niệm nhìn bọn họ có vẻ
thân nên cũng không khước từ nữa: "Em vẫn viết cổ trang, đáng tiếc chưa
từng có cơ hội hợp tác với anh."
Thẩm Triết nhấp một hớp
bia, ra hiệu cho cô ăn tiếp: "Lúc ăn cơm không nói chuyện công việc."
Nói xong bèn tủm tỉm nhìn Tư Niệm trọn ba giây, mới tiếp tục, "Vì sao ngày
xưa em đá đạo diễn Trình thế? Anh vẫn thắc mắc suốt, sao cái loại đàn ông tốt
vậy mà vẫn có người không thèm?"
...
...
Tư Niệm cảm thấy rất muốn
khóc, qauy đầu nhìn người bị hại kia.
Cô cuối cùng đã hiểu vì
sao lúc cô chọn Thẩm Triết, Trình Thần lại do dự lâu như vậy.
Trình Thần ho một tiếng:
"Được rồi đấy."
Thẩm Triết cười ha ha,
đơn giản chuyển chủ đề sang chuyện khác, chính là lúc mới biết Trình Thần. Khi
đó anh với Trình Thần vẫn còn là học sinh, gặp nhau trong quán bar, vừa nhìn đã
thấy ngứa mắt nhau rồi... "Lúc ấy anh cũng không nói chuyện, cứ cậu ta một
chai thì anh cũng một chai, đến lúc sắp ngất đột nhiên thấy rất thoải mái, ngay
trước khi gục thì anh giữ chặt tay cậu ta, cướp điện thoại, gọi một cú vào số
mình."
Cuộc đời tên này, từ sao
khi tốt nghiệp, đã luôn gắn chung với cuộc đời mình.
Tư Niệm đánh hơi được mùi
mờ ám, đến đoạn này lại không nhịn được thở dài, quá hủ... "Sau này anh
tỉnh rượu thì quên liên lạc với cậu ta luôn, đến khi tốt nghiệp xong, đi thuê
phòng mới nhớ đến tên này, cảm thấy rất hợp làm bạn cùng phòng với mình."
Thẩm Triết đơm cho Trình Thần một bát cơm đầy, "Cậu ta hỏi anh 'Sao tôi
phải thuê phòng chung với cậu" thì anh bảo "Tôi biết nấu cơm",
sau đó hai người ở chung, suốt ba năm."
Tư Niệm gật đầu, cúi
xuống ăn cơm.
Rồi lại nghe được Thẩm
Triết hỏi: "Hai người làm lành lâu chưa?"
Tư Niệm lập tức bị nghẹn,
ho liên tục, nước mắt cũng không kìm được mà chảy ra.
May mà Trình Thần kịp
thời uy hiếp Thẩm Triết, mấy người cơm nước xong xuôi bèn gạt hết quà của fan
xuống một bên, dọn bàn sạch sẽ. Đến khi gọn gàng rồi Thẩm Triết mới nghiêm túc
cầm dàn ý lên đọc. Tư Niệm nhìn anh ta, ban nãy người này đùa giỡn suốt, giờ
nhìn anh ta đọc kịch bản mới tìm được một chút cảm giác trong phim.
Một lát sau, Thẩm Triết
mới nhìn Trình Thần: "Nhân vật là cậu chọn à? Sao cậu lại thích thanh mai
trúc mã thế?"
Tư Niệm không nói gì, cúi
đầu nhìn những lá trà trong chén.
"Quyền lực áp đảo
thiên hạ, của cải có thể sánh với cả một quốc gia, xấu xa nhất trần đời, căm
ghét người đẹp, cuối cùng còn chết tha hương, chỉ vì muốn tác thành thanh mai
trúc mã?" Thẩm Triết rất vui vẻ, "Trình Thần, cậu đúng là anh em tốt,
loại nhân vật đẹp đẽ này lại nhớ đến tớ?"
Trình Thần nhìn Tư Niệm:
"Đúng, là biên kịch nhất định nói chọn cậu."
- Chú thích:
[1] Không gian xanh: một
vùng đất được trồng cây cối để bảo vệ môi trường.
Bạn đang đọc truyện Mãi Nhớ được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.