Chương 37: Lặng Lẽ Chờ Đợi.
Trời cao thăm thẳm, mặt đất mênh mông.
Ánh nắng phản chiếu từ những giọt sương đọng trên cỏ, ánh lên tầng tầng màu vàng theo gió mà lay động, bầu trời trắng sáng nhưng vẫn có vẻ ảm đạm,
không thấy nét tươi đẹp của ánh mặt trời, giống như tâm tình nàng lúc
này, hỗn loạn, u ám.
Một bóng dáng đơn bạc đứng sừng sững đón
gió, gió nhàn nhạt nổi lên, thổi bay mái tóc dài mềm mại, cùng với vạt
tay áo rộng. Bộ y phục vu nữ hơi hơi lay động, giống như ngọn lửa hòa
với băng tuyết, rõ ràng là hai màu sắc đối lập lại ngoài ý muốn khiến
người khác ngạc nhiên vì sự hài hòa của nó.
Không biết đã qua bao lâu, chìm đắm trong hồi ức, lý trí cùng tình cảm giãy dụa không ngừng
khiến nàng rốt cuộc cũng không chống đỡ được, hai mắt nhắm lại, rớt từ
trên lưng ngựa xuống, trên thảo nguyên mênh mông, nàng lăn vài vòng trên cỏ mới ngừng lại, hai mắt vẫn nhắm nghiền không nhúc nhích.
Con
ngựa bất an củng củng đầu vào tay nàng, phát ra âm thanh nhỏ, tựa hồ
muốn chủ nhân nhanh chút đứng lên, bởi vì nhóm tiểu yêu vẫn chưa từ bỏ ý định, lại bắt đầu mò đến đây, tiếng chuông đồng đã không còn tác dụng
đuổi tà nữa. Tuy rằng quanh thân chủ nhân phát ra linh lực khiến chúng
không dám đến gần, nhưng kết giới đó, bởi vì sự dao động của nàng mà trở nên bất ổn, tùy thời có thển biến mất bất kì lúc nào.
Mà nằm
trên mặt đất, mơ hồ bị bụi cỏ che lấp, kỳ thực Tiêu Lăng Nguyệt không có hôn mê, rõ ràng thanh tỉnh, nhưng chỉ là nàng không muốn nhúc nhích.
Chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước. Tất cả hình ảnh kia đều là ảo
giác mà thôi, Tiêu Lăng Nguyệt, ngươi không thể để ảo giác mê hoặc...
Nàng yên lặng an ủi bản thân, cũng chỉ có chính nàng mới biết giờ khắc này
nỗi niềm không thể nói thành lời trong lòng nó thê lương đến mức nào,
phảng phất như bị toàn bộ thế giới vứt bỏ, không có người để nương tựa,
không có nơi để trở về, trong trời đất bao la này, chỉ có mình nàng.
A...
Đột nhiên, nàng không tiếng động nở nụ cười, như đóa hoa sen trắng lẳng
lặng nở rộ, chỉ là nước mắt không biết vì sao không chịu khống chế chảy
ra, đã bao nhiêu năm, nàng chưa từng khóc, dũng khí từ đáy lòng cũng
theo nước mắt chậm rãi trôi đi.
Có một số việc, nàng không muốn
suy nghĩ, chính là hôm nay gặp được lại làm nàng không thể không hồi
tưởng. Kỳ thực, nàng luôn luôn biết, bản thân trở về không được, cho dù
là có tìm được ngọc Tứ Hồn hoàn chỉnh, cũng không thể quay trở về, nàng
đã sớm biết kết thúc của câu truyện này không phải sao? Chỉ là theo bản
năng cứ muốn lãng quên mà thôi.
Nàng là một người bị trời xanh
vứt bỏ, ngay cả dấu vết thời gian cũng keo kiệt không muốn lưu lại trên
người nàng dù chỉ một chút.
Cô độc... Sự tịch mịch vĩnh hằng kia phảng phất như muốn rót vào tận xương tủy nàng.
Nàng nhịn không được sợ run cả người, tự ôm lấy chính mình, cuộn thành một đoàn.
Trong lòng mỗi người đều có dục vọng, quỷ nhện vì muốn một cơ thể có thể cử
động bình thường mà trao linh hồn cho yêu quái, một khắc được Kikyo chăm sóc 50 năm trước như một giấc mộng hắn không muốn lãng quên, Inuyasha
vì bản thân chỉ là một bán yêu mà tự ti, cứng đầu muốn chứng tỏ bản
thân, vì không cam lòng mà dòng máu yêu quái trong người trỗi dậy cũng
ngập đầy ác ý…
Mà nàng, khát vọng của chính mình vĩnh viễn không thể đạt được…
Kết giới mỏng dần, có lúc sáng lúc chợt tối, mà ngọc Tứ hồn hấp dẫn rất
nhiều tiểu yêu đi tới, đang vây xung quanh, bọn chúng đều chuẩn bị sẵng
sàng, tùy thời mà xông vào cướp ngọc.
Bản thân biết rõ nhưng lại
không thể vực dậy nổi tinh thần để để ý đến đám tiểu yêu đó, giờ phút
này, nàng chỉ cảm thấy rất mệt, rất mệt, không chỉ là thân xác, ngay cả
linh hồn cũng mệt mỏi. Vì muốn về nhà, nàng bất chấp tất cả mà tìm kiếm
nhưng hôm nay lại không còn cái dũng khí ngày xưa nữa. Nếu mệt mỏi, có
phải nàng có thể buông tay hay không? Lãng quên, có lẽ mới là lựa chọn
tốt nhất…
Sự bình tĩnh nhiều năm qua giờ khắc này như tan rã. Đám tiểu yêu vây quanh bắt đầu rục rịch, hứng phấn hò reo đứng lên.
Ai tới cũng được, nàng không muốn nghĩ gì cả…
Nàng nhủ thầm có ai đó tới giúp nàng lúc này đều được cả…
Yêu khí dày đặc bắt đầu tụ tập trên đỉnh đầu nàng, ánh sáng kết giới yếu ớt một chút nữa sẽ biết mất, tựa hồ ngay sau đó đám yêu khí màu đen đó sẽ
kéo nàng vào vực sâu địa ngục, nơi đó, trọn đời không nhìn thấy ánh mặt
trời, ai cũng không thể đến cứu nàng.
Nếu thần đã từ bỏ ta, ta cũng muốn từ bỏ tín ngưỡng của mình…
Dùng chiếc chìa khóa đen kia, khóa lại cánh cửa tâm hồn…
Từ nay, không cầu nguyện…
Không…
… Hi vọng…
Một chiêu thức hoa lệ mang theo hàn quang lướt qua, theo đó là một lực
lượng không thể chống đỡ, xé rách cả chân trời, đám tiểu yêu xấu xí hét
lên thảm thiết rồi biến thành từng mảnh vụt, từng điểm nhỏ lấm tấm, chậm rãi biến mất.
Một kiếm, quét cả ngàn quân!
Một khắc kia,
nàng cho rằng bản thân đã từ bỏ, nhưng cảm giác được một luồng ánh sáng
xẹt qua, theo bản năng nàng vẫn mở mắt. Trong mắt nàng ánh lên tia hi
vọng mà chính bản thân mình cũng không biết.
Nghiêng đầu, thoáng nhìn màu tóc bạc bay theo gió còn chưa hạ xuống cùng với hàn kiếm sáng rọi.
Đó là một nam tử trẻ tuổi, tựa như thần, thân hình cao ngất, quần áo hoa
lệ, tay cầm trường kiếm tựa như nắm trong tay quyền sanh quyền sát!
Một hình ảnh phong hoa tuyệt đại như vậy trong nháy mắt liền khắc sâu vào
trí óc của nàng, không phải vì hắn quá đẹp, cũng không phải vì khí tức
quá cường đại của hắn, mà chính là cảm giác quen thuộc không thể hiểu
nổi kia làm hốc mắt nàng đỏ ửng.
“Mất trí nhớ liền ngay cả phòng vệ cơ bản nhất nàng cũng quên sao?”
Một giọng nói lạnh lùng truyền tới, kèm theo đó là một bóng dáng tuyết sắc
với cước bộ tao nhã bước lại gần, giống như hình ảnh trăm ngàn lần luôn
xuất hiện trong giấc mộng, chỉ là chưa bao giờ lại rõ ràng đến thế, chân thật đến thế.
“…” Không có tiếng trả lời, chỉ là theo bản năng
không muốn người trước mắt nhìn thấy mình chật vật như vậy, Tiêu Lăng
Nguyệt nhẹ nhàng đứng dậy, đôi mắt đen như mực hiện ra một mảnh mơ hồ,
khuôn mặt tuấn mỹ đó cũng phản chiếu trong mắt nàng.
Mắt vàng,
tóc bạc, khuôn mặt đẹp như chạm ngọc, lạnh lùng như ánh trăng, hai bên
gò má nổi bật hai vệt yêu văn đỏ sậm, một mảnh trăng khuyết treo giữa
trán, vừa tuấn tú lại vừa cao quý, giống như thần tiên trên trời, từ lúc khai thiên lập địa, làm người khác không dám tới gần.
Chỉ là
tròng mắt vàng kia giờ phút này có vẻ sâu thẳm, quanh thân phát ra lửa
giận theo từng bước chân của hắn bước tới mà tràn vào lòng nàng.
Nàng nhẹ run lên, dùng sức cố chớp chớp đôi mắt mông lung đẫm lệ để có thể
nhìn đối phương được rõ ràng hơn, nhưng không nghĩ tới nước mắt càng lúc càng nhiều.
Là chàng, đúng không?
Người luôn một mực lặng yên bảo vệ bên người ta là chàng, đúng không?Một mực yên lặng mà thủ hộ ở bên cạnh nàng đó là hắn, đúng không?
Bởi vì biết sự tồn tại
của hắn, nàng mới có thể không cần cảnh giác, bởi vì, có hắn tồn tại nên nội tâm sắp chìm vào đêm tối mới nhìn thấy ánh sáng hi vọng.
Cũng không biết xuất phát từ cảm giác quen thuộc tận sâu trong trí óc hay là vì cái gì khác, nàng trước giờ vẫn luôn bình tĩnh thong giong giờ phút
này không quan tâm gì khác mà vọt tới ôm lấy hắn, đôi tay mở ra, ôm chặt lấy thân hình yêu nam có chút cứng ngắc.
Ngày đó, là hắn cứu nàng sao?
Không thể có ai có thể so sánh với hắn lại khiến nàng an tâm hơn trong thời khắc tuyệt vọng này!
“Sesshoumaru…” m thanh nức nở từ trong lòng hắn truyền ra, vẻ mặt người nào đó vẫn
bình tĩnh nhưng trong lòng lại như có kim châm, hơi đau đau, thân thể
vốn cứng ngắc cũng dần dần buông lỏng.
Mặc dù cực kì không có
thói quen thân mật như vậy nhưng hắn không có biện pháp cự tuyệt. Tuyết y nam yêu lẳng lặng đứng đó, không nói một lời, chỉ là theo tầm mắt hắn
buông xuống có thể thấy được sự dung túng cùng với ôn nhu. Hắn biết nội
tâm nàng thật sự sợ hãi, nhưng là yêu quái, hắn không hiểu như thế nào
là an ủi. Chỉ biết dùng bàn tay với những vệt yêu văn đỏ sậm kia nâng
cằm nàng lên, trong khi ánh mắt nàng vẫn còn đang ngây ngốc mờ mịt, đôi
môi lạnh băng hạ xuống khóe mắt nàng, hôn lên những giọt nước mắt đang
trào ra.
Chua sót, hóa ra nước mắt có vị như vậy.
Nàng
trừng lớn hai mắt, đứng chết lặng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang
tấc, nhất thời không thốt nên lời. Bờ môi mềm mại, hơi lạnh kia có chút
trúc trắc, nhưng những đụng chạm đơn giản mà chân thành này lại như dòng nước ấm chảy vào cõi lòng nàng, nháy mắt xoa dịu nỗi đau của nàng.
Không cần bất kể từ ngữ nào, nàng cũng hiểu được là hắn đang an ủi nàng, vỗ về nàng.
Sesshoumaru...
--- ------ ------
Trong tòa tháp cổ, một tuyệt thế nam tử với một thân long bào đỏ rực nhàn
nhã, lười nhác nâng ly rượu, tựa vào ghế ngồi phía sau.
Đột
nhiên, đôi môi mọng đỏ đang nhấm nháp rượu hơi ngừng lại, đôi mắt màu
tím của hắn nhìn về phía khoảng không xa xa, khóe môi giương lên một độ
cong đẹp mắt.
Ồ, phong ấn đã bị phá bỏ…
--- ------ ------
Dưới bầu trời đầy hoa cỏ, là một đôi nam nữ đang ôm nhau, sự ấm áp lặng lẽ lan tỏa.
“A, a… Sesshoumaru đại nhân cùng Lăng Nguyệt tỷ tỷ đang ôm nhau, xấu hổ,
xấu hổ!” Trốn trong một bụi cỏ nhìn trộm ra, tiểu cô nương vội vàng che
kín mắt. Chỉ là ngay sau đó nhịn không được, lại theo khe hở giữa các
ngón tay vụng trộm nhìn thêm vài lần.
Hình ảnh đẹp như vậy khiến người ta nhịn không được mà khẽ cười, đồng thời cũng hâm mộ, đáy lòng lặng yên chúc phúc.
“Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!” Tiểu yêu lục sắc trưng ra khuôn mặt già
nua kì quái quay sang một bên, sau đó vỗ vỗ đầu hắc mã, “Ha ha, ngươi
thế mà thông minh, còn biết trốn đến chỗ này cùng chúng ta?”
Không thể tưởng được, không thể tưởng được. Sesshoumaru đại nhân cũng có một
ngày biết lãng mạn như vậy, chẳng lẽ là đến thời kì động dục? Cũng không đúng, hiện tại mới là mùa thu…
m thầm cười trộm trong lòng, tiểu yêu quay đầu, ánh mắt xấu xa nhanh chóng chuyển hướng về phía chủ nhân
nhà mình, cũng không biết tại sao lại không khéo gặp ngay ánh mắt lạnh
lẽo của tuyết y nam yêu phóng tới. Vì thế tươi cười quỷ dị trên mặt nháy mắt trở nên vặn vẹo.
Hu hu hu… Sesshoumaru đại nhân, tiểu nhân
sai lầm rồi, tiểu nhân quên mất rằng tiểu nhân cùng ngài tâm ý tương
thông, cái này, cái này tuyệt đối, tuyệt đối là tiểu nhân không có trêu
đùa ngại đâu! Sesshoumaru đại nhân…
Bạn đang đọc truyện Chỉ Yêu Mình Sesshoumaru được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.