Chương 40
“Ông ông ông…” Giữa không trung, một nữ tử kì quái ngồi trên thuyền lông vũ nghiêng tai nghe tin tức trong gió truyền tới.
“Sao? Ngươi nói ngọc Tứ Hồn ở phía dưới?” Tùy rằng nàng không có biện pháp
phát hiện ra chỗ của ngọc Tứ Hồn, nhưng nàng lại cảm giác được một cỗ
yêu khí ...
Không có nhầm, nàng cảm nhận được hơi thở của
Sesshoumaru. Đại yêu quái kiêu ngạo kia khinh thường nhất không phải là
ngọc Tứ Hồn sao?
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng nàng không dám có
hành động gì quá mức bình thường, bởi vì nàng biết Naraku giờ phút này
xuyên qua gương thần của Kanna theo dõi nhất cử nhất động của mình...
Còn đang rối rắm suy nghĩ, bên tai đột nhiên có tiếng gió bén nhọn, Kagura
nhất thời hoảng hốt, nhanh chóng né tránh rồi nhìn lại, chỉ thấy một mũi tên mang đầy linh lực tiêu diệt hơn nửa yêu phong.
Vì sao lại là... tên?
Chẳng lẽ...
Đôi mắt đỏ chợt lóe, một ý niệm xuất hiện trong đầu, đáy lòng nàng cố kìm
chế hưng phấn, yêu nữ xinh đẹp đáp thuyền lông vũ xuống phía dưới thăm
dò.
Ngồi quỳ trên thuyền lông vũ, Kagura cúi đầu nhìn xuống phía
dưới, xa xa, bên kia sườn núi, một bóng dáng thẳng tắp đang kéo căng dây cung.
Ha ha, quả nhiên là nàng ta!
Không có thời gian để
cảm thán lâu, mũi tên thứ hai lại hướng mặt nàng bay tới. Kagura nhíu
chặt chân mày, thân hình nhanh chóng hạ thấp, tránh thoát khỏi sự công
kính, yêu phong xoay tròn, che chở thân thể nàng hạ xuống mặt đất, thu
hồi lông vũ cắm lên tóc, mở quạt, động tác lưu loát như nước chảy mây
trôi.
“Này, này, ngươi, ngươi thật muốn đánh nhau với ta sao?”
Thấy đối phương lại cài tên lên cung, con ngươi màu đỏ mang theo chút
tức giận, nàng vừa rồi còn rất chờ mong cùng nàng ta gặp mặt, không thể
tưởng tượng được nàng ta lại đưa cho nàng phần đại lễ như vậy...
“...” Tiêu Lăng Nguyệt nhíu mày, tiếp tục động tác vừa rồi...
Vốn muốn yên tĩnh suy nghĩ một chút, lại từ xa cảm nhận được hơi thở quen
thuộc. Tuy rằng không tính toán muốn đánh đến ngươi chết ta sống, nhưng
vẫn có thể thu được một số tin tức hữu ích...
“Hừ, ta đây liền không khách khí!”
Yêu nữ xinh đẹp xoay người, kimono nhanh chóng tung bay. Quạt xếp trước
ngực vung lên, hai tay chuyển động, mũi tên vùn vụt bay tới lập tức bị
cuồng phong cuốn lấy, cắm thẳng xuống đất...
Chỉ là một mũi tên
yếu ớt, một chiêu đấu cũng không được khiến Kagura có chút bất mãn, gấp
quạt lại: “Ngươi cũng chỉ có như vậy thôi sao?”
Không trả lời ngay, nhìn yêu nữ đứng đối diện đã thu hồi ý định chiến đấu, Tiêu Lăng Nguyệt vừa lòng buông cung tiễn.
Sau đó thản nhiên ngẩng đầu, nhìn Kagura mím môi nhíu mày cười: “Không,
chẳng qua là ta không thích cảm giác bị người khác theo dõi mà thôi.”
Gì?
Đến giờ phút này, Kagura mới chợt nhận ra cái con ong luôn bay theo bên cạnh mình đã không còn nữa...
A ha ha, Naraku, có phải hắn sẽ tức giận không, nêu như vậy thì tốt quá...
Vụng trộm vui vẻ một lát, Kagura không khỏi nhớ tới một nghi vấn khác, bắt đầu đánh giá nữ tử trước mắt này.
“Này, ngươi quả là mệnh lớn, còn chưa có chết?”
Mệnh lớn, có lẽ vậy! Giờ máu chảy trong người nàng cũng không phải của riêng mình nàng nữa...
Nàng không tiếng động cười cười, còn chưa kịp mở miệng, lại thấy yêu nữ mãnh liệt hít hít mũi, vây quanh nàng mà ngửi.
Rõ ràng là nhân loại, sao toàn thân cao thấp lại đầy yêu khí, may mà hơi
thở của nàng ta tinh khiết, hương vị nồng đậm như vậy dường như còn muốn lấn át cả hương vị vốn có của nàng ta...
Thế nào lại có hương vị nồng như vậy? Không lẽ, bọn họ...
Ý nghĩ này khiến nàng cảm thấy khó chịu mà không hiểu vì sao, không khỏi
hung hăng trừng mắt nhìn bản mặt tươi cười của nữ tử trước mắt một cái.
Cười cái gì mà cười, có gì đáng cười sao?
Tuy rằng nàng đoán không ra toàn bộ nhưng ít nhất cũng có vài phần chuẩn xác...
Nàng... có thể trách nàng ta sao?
Bị một ánh mắt đầy uất hận cùng không cam lòng nhìn chăm chút, Tiêu Lăng
Nguyệt có chút khó hiểu nhìn nàng ta vài lần, đối với yêu nữ trong nóng
ngoài lạnh này, nàng cũng không có chán ghét, ngay từ lần đầu tiên gặp
gỡ, khắc sâu trong ấn tượng của nàng là nàng ta như một cơn gió phiêu
tán trong biển hoa, làm cho nàng lúc đó có chút tiếc thương...
Sứ giả của gió, Kagura. Yêu nữ vì tự do mà sinh ra, luôn muốn làm theo ý mình, không sợ hãi...
Đáng tiếc... Nàng không tiếng động thở dài, yên lặng động tay, từ trong ngực lấy ra một mảnh nhỏ sáng lấp lánh. Chỉ sợ mục đích nàng ta tới đây là
cái này đi.
“Kagura, mang cho Naraku đi.” Nàng không còn quan tâm đến kết quả tranh đoạt ngọc Tứ Hồn nữa, viên ngọc này có thể thực hiện
được cái nguyện vọng gì kia chứ, chỉ được cái phóng đại ham muốn đen tối trong lòng mỗi người mà thôi, nàng không muốn dính vào...
“Đừng cho là ta không biết, người thực ra cũng ham muốn nó đi?” Kagura quái dị liếc nàng một cái, dường như muốn nhìn thấu nàng.
“Không...” Cũng không thèm để ý nàng ta hoài nghi, nàng hơi hơi cong khóe môi, gợi lên chút mỉm cười như có như không, “Đã không còn cần thiết nữa.”
Tham vọng của nhân loại giống như độc dược, sẽ ăn mòn bản thân, huống chi
điều nàng muốn đã đạt được, kiếp này, nàng không muốn buông tay báu vật
của mình...
Với nàng thế là đã đủ!
Nhìn đối phương tươi
cười ngọt ngào hạnh phúc, Kagura cảm thấy thật chói mắt, không chút
khách khí đoạt lấy mảnh ngọc trong tay nàng ta, đối với nàng ta không
tình nguyện mở miệng:
“Này, ngươi nếu lại còn chết, ta nhất định sẽ giành Sesshoumaru đến tay!”
Lời chúc phúc kì quái như vậy khiến Tiêu Lăng Nguyệt không nhịn được cười
một tiếng, bỏ qua lập trường đối địch nhau, xét đến cùng thì Kagura cũng là một cô nương tốt, ít nhất, nàng không có lý do gì chán ghét nàng ta.
“Được.” Khuôn mặt rạng rỡ của Tiêu Lăng Nguyệt nhàn nhạt đáp ứng, nhìn theo bóng nàng ta biến mất nơi phía chân trời.
Nếu điều đó xảy ra, ta cũng chúc ngươi sẽ trở thành một cơn gió tự do.
--- ------ ------
Ánh tịch dương từ từ kéo dài trên bãi biển cát vàng, từng cơn sóng biển
hung hăng một lần lại một lần đánh về phía vách núi, tạo nên vô số bông
hoa nước li ti.
Đứng trên một vách đá cao bên bờ biển, một nam tử với bóng dáng tuyết trắng cùng với ngân cầu đứng đó như một bức tượng
được trạm khắc hoàn mỹ, hắn im lặng nhìn về mặt trời đỏ ở phương xa, gió biển đưa hơi mặn vù vù thổi tới, tung bay mái tóc trắng, ống tay áo
trống rỗng tung bay theo gió...
“Lăng Nguyệt tỷ tỷ thế nào còn chưa trở lại?” Một giọng nói trẻ con đầy oán giận từ phía sau không xa truyền đến.
Ngồi trên một tảng đá bằng phẳng, một tiểu cô nương hồn nhiên lắc lư hai
chân đang thả buông, thỉnh thoảng lại nhìn về phía chân núi, chờ mong
một bóng dáng quen thuộc xuất hiện.
“Hừ, cái cô nàng Lăng Nguyệt
kia thế nào lại luôn thích chạy loạn, làm hại chúng ta phải chờ ở đây
lâu như vậy, cũng không biết Sessmaru đại nhân thế nào lại cứ cho rằng
nàng ta sẽ trở về...” Ôm trượng đầu người, tiểu yêu lục sắc ngồi trên
yêu thú song đầu oán thầm, đáy lòng càng thêm bất mãn đối với nữ nhân đã đoạt đi mất lực chú ý của chủ nhân nhà mình.
“Hừ, dù sao cũng
chỉ là một nhân loại hèn mọn, dựa vào cái gì mà bắt Sesshoumaru đại nhân vì chờ nàng mà ở đây lãng phí nhiều thời gian như vậy? Sessmaru đại
nhân chưa từng ở một chỗ nào ngây ngốc lâu như vậy, đều tại cái kẻ kia
làm hại...”
“Ếch nhỏ, ở sau lưng người khác nói xấu là hành vi
không có đạo đức.” Một giọng nói từ phía sau bay tới, vốn bàn tay ba
ngón cũn cỡn đang bắt lấy không khí thể hiện thái độ, đột nhiên dưới
thân chao đảo, tiểu yêu từ trên lưng yêu thú té xuống, tình cảm dâng
trào ôm hôn đất mẹ.
Hai chân bò lên đầu yêu thú song đầu, đôi mắt hỏa nhãn kim tinh của tiểu yêu liếc mắt một cái, quả nhiên phía sau là
mã huynh đệ.
À thì... mã huynh đệ quả thật không thấp hơn so với tiểu yêu lúc này, cho nên tha thứ cho nó vô tình phạm lỗi...
Tiếng cười khoan khoái từ xa tiến lại gần, từ lúc nàng lên tiếng, tiểu cô
nương liền chạy tới cầm lấy những đồ ăn mà nàng mang về, ngoan ngoãn
theo bên cạnh người nàng.
“Lăng Nguyệt tỷ tỷ, không cần cười nhạo Jaken đại nhân, Jaken đại nhân ngày nào cũng bị Sessoumaru đại nhân
tặng cho mấy cục u đã thật đáng thương lắm rồi, chúng ta không cần lại
đi khi dễ thêm nữa.”
Bộ dáng cùng thần sắc nghiêm trang kết hợp
với ngữ điệu non nớt, khiến cho nàng vốn muốn bình tĩnh trở lại lại một
lần nữa phá lên cười, chỉ có thể tùy ý đáp lại:
“Ha ha, tỷ không cười, không cười, ha ha ha...”
“Ngươi... ngươi... nữ nhân xấu xa này, xem mặt ngươi xem, rõ ràng là nén cười đến rút gân, còn dám nói không cười nhạo bổn đại gia?” Khôi phục lại sức
lực, tiểu yêu cầm trượng đầu người chỉ mạnh về phía đối diện, thở hổn
hển nhảy lên, trừng mắt với nữ tử trước mặt.
Nhân loại quả nhiên là thứ đáng ghét!
“A, thật ư? Rõ ràng như vậy sao?” Cũng không để ý đến tiểu yêu tức giận chỉ trích, nàng sờ sờ, cảm thấy mặt đúng thật có chút cứng ngắc, Tiêu Lăng
Nguyệt cười đến mắt cũng cong cong, con ngươi đen không còn lạnh lùng
như trước.
“Hừ, ngươi là kẻ đáng giận, trễ như vậy mới trở về, có biết vì ngươi mà chúng ta phải đợi bao lâu không, hả? Sessoumaru đại
nhân là đại yêu quái vĩ đại nhất, thế nhưng lại vì người, một nhân loại
nho nhỏ mà ở chỗ này chờ người!”
Hơn nữa, Sesshoumaru đại nhân từ trước tới giờ còn chưa từng chờ nó đâu, trong lòng bỏ thêm một câu,
tiểu yêu cụp mắt che giấu ngấn lệ, đố kị đặt câu hỏi, “Còn nữa, ngươi
mặc như vậy là có chuyện gì xảy ra?”
“Này, thôi...”
Quét
mắt đến bóng dáng bạch sắc bên kia, Tiêu Lăng Nguyệt không được tự nhiên ho khan một tiếng, ánh mắt mơ hồ không dám đối diện với cái nhìn chăm
chút từ rất lâu của tuyết y nam yêu. Thật ra nàng cũng không có ý tứ gì
đặc biệt, chỉ là muốn thay đổi một chút thôi.
Bỏ đi một thân y phục vu nữ, đại biểu rằng sau này, nàng chỉ là Tiêu Lăng Nguyệt mà thôi…
“Jaken!” Một tiếng quát lạnh lùng mang theo sự uy nghiêm, khiến tiểu yêu vốn
muốn tiếp tục bài ca không quên lập tức im miệng, đỉnh đầu vù vù tuôn mồ hôi lạnh, nhút nhát thu hồi móng vuốt lui về một bên.
Vì sao, Sesshoumaru đại nhân? Chẳng lẽ nó thật sự không quan trọng sao, Sesshoumaru đại nhân?
Đánh gãy màn lải nhải của tiểu yêu, Sesshoumaru hơi nghiêng người, vẫn trưng ra khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng như trước, hai sườn mặt là hai hàng yêu
văn diễm lệ, đôi mắt vàng trong vắt hòa cùng ánh hoàng hôn khiến ánh mắt ngàn năm lạnh như băng ngoài ý muốn lại toát lên vẻ ôn nhu, hắn đứng
ngược sáng, phía sau hắn là những vệt sáng còn sót lại của trời chiều
khiến nàng trong nháy mắt quay sang nhìn cảm thấy thật chói lóa, thật
đẹp đẽ, làm cho người khác không dám nhìn thẳng.
Trong lòng hơi
hơi chấn động, nàng đem ánh mắt vụng trộm của mình thu lại. Ai bảo hồng
nhan họa thủy, yêu nhan cũng có thể khuynh quốc khuynh thành!
Không hiểu tại sao đối phương đột nhiên ngượng ngùng, Sesshoumaru hơi híp
mắt, cảm xúc của nhân loại hắn vẫn không có cách nào thấu hiểu.
“Cầm.”
Một thanh trường kiếm màu bạc được đưa ra theo giọng nói lạnh lùng của hắn, thân kiếm ngắn gọn nhưng không mộc mạc, được trạm khắc tinh xảo, so với thanh kiếm trước, không thể không nói rằng cái chuôi kiếm này phù hợp
với tâm ý của nàng hơn, vừa tay, đơn giản, mà lại đẹp mắt.
Cầm
kiếm trong tay đang vui vẻ vung vài đường, đáp lại hắn là nàng không
tiếng động ngợi khen, không nghĩ tới không chỉ tâm ý tương thông mà vũ
khí cũng tương xứng.
“Đây là…” Tuy rằng rất thích nhưng cũng có nghi vấn.
“Thiên Lăng Nha.”
Nàng hơi hơi sửng sốt, ngón tay sờ thân kiếm.
Thiên… Lăng Nha sao?
Vậy thanh kiếm đã từng là của nàng đâu?
Như biết được sự nghi hoặc của nàng, tuyết y nam yêu đang nhìn chăm chú vào nàng từ từ chuyển hướng, mang theo một tia sát ý.
“Vật cắn chủ không đáng tồn tại!”
Nghe giọng nói của hắn chứa đựng nhàn nhạt tức giận, nàng lại ngẩn ngơ.
Vẫn còn vì chuyện lúc trước mà hờn dỗi sao? Hóa ra hắn so với trong tưởng tượng của nàng càng thêm để ý.
Không quen nhìn bộ dáng ngơ ngác ngây ngốc của nàng, tiểu yêu lại nhịn không được bắt đầu bắn nước bọt.
“Hừ, ngươi, nữ nhân này, Sesshoumaru đại nhân dùng chính răng nanh của mình
làm thành kiếm, còn đứng ngốc ở đó, tất cả là tại tên Toutousai kia,
khiến bổn đại gia bị địa hỏa thiêu không biết bao nhiêu lần, ngươi còn
không lại đây cảm tạ bổn đại gia cho tử tế?”
Răng nanh? Thật thế
sao? Nàng nở nụ cười, trong lòng có một cỗ vui sướng lan tràn, ngón tay
mảnh khảnh vuốt ve thanh kiếm trong tay, trên sườn mặt thanh tú có vài
sợi tóc lòa xòa, đôi mắt đen lóng lánh nước phản chiếu ánh chiều tà.
Sesshoumaru, càng ngày ta càng hiểu thêm ẩn sâu trong nội tâm chàng lại
ôn nhu dịu dàng như vậy, vì thế, ta nghĩ ta muốn hiểu nhiều hơn…
Nhìn người nào đó lại bắt đầu cười ngây ngốc, tiểu yêu thấy không thú vị
liền tránh ra, vui vẻ cùng tiểu cô nương giành đồ ăn, vẫn là no bụng
quan trọng hơn!
Nhìn ánh mắt đang chăm chú nhìn mình chưa từng
rời đi, sâu lắng, tập trung nhưng lại tựa như không có nhìn, nàng ngẩng
đầu yên lặng cùng hắn nhìn nhau.
Yêu quái trước mắt này, chưa
từng có lời ngon tiếng ngọt, cũng không có thề non hẹn biển, hắn luôn
dùng hành động chân thực để chứng minh tất cả. Đây là một loại kiêu
ngạo, kiêu ngạo đến khinh thường sự hứa hẹn!
Rốt cục, nàng cất
bước tiến tới, mở rộng vòng tay, đem bản thân mình vùi vào lòng hắn, sau đó, hắn nở nụ cười, giống như ánh mặt trời tháng ba, tươi đẹp không gì
sánh nổi.
“Sesshoumaru, cám ơn.”
“Không cần!” Đối với lời
cảm ơn của nàng, hắn vẫn như trước đạm bạc, chỉ là ánh mắt kia thủy
chung không có rời đi, trong đó còn nhàn nhạt ẩn chứa sủng nịnh. Có lẽ
không người nào phát hiện được, hoặc có lẽ cũng cảm giác được, ngay cả
gió cũng vì vậy mà trở nên dịu đi.
Ánh hoàng hôn rải khắp đất
trời, trên vách đá bên bờ biển, một đôi nam nữ ôm nhau, nam bạch y, nữ
hoàng y, tà áo theo gió bay phấp phới, giống như đôi thần tiên quyến lữ
trong truyền thuyết, xinh đẹp làm người khác cực kì hâm mộ…
Một ngày kia, nhắm mắt trong điện cầu nguyện, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói của chàng…
Một tháng kia, ta cất tiếng hát cầu siêu, không vì siêu độ, chỉ vì muốn chạm đến ngón tay của chàng…
Một năm kia, đụng phải sơn tặc, không vì chúng sinh hóa giải kiếp nạn, chỉ vì muốn chút ấm áp của chàng…
Một đời này, vượt sông vượt núi tu luyện, không phải vì thành thần, chỉ vì muốn trên đường đời lại cùng chàng gặp nhau…
Sesshoumaru, chân trời góc bể, cuộc đời này, thiếp đã định cùng chàng sánh bước bên nhau!
Bạn đang đọc truyện Chỉ Yêu Mình Sesshoumaru được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.