Chương 46: Âm Giới (2)
Ta … Tatsu bây giờ ta rất muốn chửi thế, rõ ràng hắn nói chỉ cần nhập
vào thân xác là có thể sống lại mà, tại sao ta thử mấy lần cơ thể cũng
không hòa nhập được, bực bội ngồi trên lồng kính chứa thân xác của ta,
buồn bã nhìn mười ngón chân trong suốt
Ta không rõ nơi này là
đâu, hắn đã nói nơi này là ranh giới giữa địa ngục và dương gian, ta
biết đó là nơi Inu no Taisho được chôn cất, nhưng sao có khác biết quá
nhiều trong tưởng tượng của ta… ta cứ nghĩ ở đây sẽ bao trùm toàn sương
mù và âm khí không ngờ chỗ đặt ta lại là một nơi tràn ngập hoa anh đào
đang nở rộ, không khí vô cùng trong lành thoải mái, nơi đây quả là thích hợp bảo quản cơ thể ta
Nhưng nếu rời khỏi đây sẽ như thế nào nhỉ…
Bị sự tò mò chiếm hữu ta rời khỏi rừng đào đi dạo xung quanh, liền thấy
được bộ xương khổng lồ mặc giáp, dù chỉ còn xương nhưng không thể che
được dáng vẻ uy vũ khi còn sống của kẻ này, ta nhảy vào bên trong cái
cảm giác quen quen này giống như đã từng thấy qua
Ta di chuyển
sâu hơn nữa, một đợt mũi nhọn làm bằng kim cương phóng tới, một bộ xương khô được bao bọc bởi kim cương ló đầu ra, trên đầu giống như sừng rồng
vậy
“ngươi là ai?” cho dù đã thành bộ xương nhưng vẫn có thế nói chuyện được, yêu quái có khác
“Tatsu… ngươi là…?”
“ta là Bảo Tiên Quỷ”
Bảo Tiên Quỷ? ta ngẫm lại tên này, nghe rất quen …A lão chính là kẻ tạo viên ngọc mở cửa đi đến phần mộ của Inu sao
Ta nhìn thấy mảnh ngọc tứ hồn trên người lão, đến gần ngồi chỗm xuống mặt đất nói chuyện “sao lão có được mảnh ngọc tứ hồn này?”
Lão không ngờ ta thấy được mảnh ngọc, biết được ta không có ác ý lão cũng từ tốn kể rõ chuyện cho ta nghe
Bởi vì là người làm ngọc và bảo vệ, nên Bảo Tiên Quỷ nghe được nguyện vọng
ngọc tứ hồn, vào cuối đời vì mảnh ngọc không muốn viên ngọc hoàn chỉnh
bởi đa phần đã bị kẻ ác nhiễm bẩn, nó sẽ bị nhiếm bẩn nếu giao ra nên
muốn lão đem nó đến nơi kẻ ác không thể tìm tới và lão chọn nơi này
Bây giờ lão có muốn giao ra hay không cũng muộn, dù trên người lão, Naraku
cũng có khả năng làm nó nhiễm bẩn một dễ dàng, ta suy nghĩ một hồi không rõ ta có thể ngăn cản chướng khí của Naraku lên nó không, nếu làm tương tự mấy mảnh ngọc trước liệu có thành công
“lão tin tưởng ta chứ?”
“ngươi nói vậy là sao?” lão cảnh giác nhìn ta
“ta giúp lão bây giờ cho dù mảnh ngọc có bị rơi vào kẻ xấu nó vẫn không bị nhiễm bẩn”
“ngươi nói thật “ dù hốc mắt Bảo Tiên Quỷ chỉ còn hai hòn ngọc để, ta vẫn có thể thấy được vẻ nghi ngờ của lão
Không cần lão đòng ý, ta bắt tay vào làm luôn, tập trung một linh lực thanh
tẩy thật lớn vào mảnh ngọc, sao đó thì phong ấn nó quá trình này có chút mất sức, nếu lúc trước có lẽ ta phải mất hai ngày nghỉ ngơi nhưng lần
này có lẽ sức mạnh thực sự trở về nên ta chỉ cần nghỉ ngơi một chút là
ổn trở lại
Ta có hỏi lão làm cảnh nào thoát ra ngoài, lão lắc đầu không biết… ta buồn rầu thở dài, tới cái xác ta cìn cưa nhập lại được
làm sau có thể ra ngoài đây
“ngươi đang ngụ ở khu rừng đào đó
sao?” đang ngồi thẩn thờ, nghỉ cách sao có thể mình trở lại cơ thể thì
Bảo Tiên Quỷ bất chợt hỏi
“ừm… thân xác ta ở rừng đào… sao lão biết”
“nơi đo lúc lão chết và ở đây có đi ngang qua, nơi đó rất đặc biệt khác hẳn
âm giới nơi đây, chốn này ngoài những bộ xương khô thì cũng chỉ có xương mù làm bạn còn đằng này ta thấy không nhưng chỗ rừng hoa tươi tốt còn
tràn ngập linh khí… vả lại còn có cái lồng khí trong đó lại có một thân
xác của một cô gái, ngươi chính là cô ta đó à?”
Ta liên tục gật đầu, đó chính là ta đó
Cũng không ngờ rằng nó ở đây lâu đến vậy, hắn bảo tồn tốt đấy chứ
Bất ngờ hơn ở đó không có bất kỳ kẻ nào vào được, chỉ cần vào nửa bước hồn
lập tức trở thành tro bụi, nhờ thế cơ thể ta vẫn vẹn toàn như vậy giờ
nếu có kẻ khác xâm nhập được không biết bây giờ sao, thôi không nghĩ tới nữa, nhắc đến là rợn người
“ngươi biết đàn không?”
Hả… tự nhiên lại hỏi vấn đề này …
“biết nhưng lâu rồi ta không dùng tới sợ có chút không ổn”
ầy lâu rồi không đụng đến đàn, giờ hỏi đột ngột biết trả lời sao
lời ta vừa nói, lão liền từ trong không trung đưa ta một cây đàn cầm, thân
làm bằng kim cương trong suốt, nhưng sợi dây đàn thấp thoáng ánh bạc nói chung không có từ ngữ nào miêu ta được vẻ đẹp của nó, đẹp vô cùng
ta mê mẩm chạm vào nó, thử âm thanh của cây đàn… trong treo và êm tai vô
cùng, ta ôn lại thanh âm một chút mới suy nghĩ xem mình nên đàn bài nào
“ta đánh đàn một khúc cho lão nghe nhé”
Lão gật đầu sau đó lại yêu cầu “hát cho ta nghe nữa “
Hát nữa à… đã lâu rời ta không hát, ta cười buồn mắt nhắm lại cảm thu cảm
xúc, ta nhẹ nhàng gảy từng dây đàn, âm thanh trong veo của đàn càng
khiến ta yêu thích nó hơn, tiếng vang lan rộng khắp Âm giới, không gian
âm u ngay lập tức có một chút sức sốngThiếp thấu hiểu nổi lòng này
Như cánh hoa trôi dạt giữa sông
Dù cho em theo đuổi mãi cũng không với tới
Đoá hoa màu hồng nhạt kia
Một bầu trời ngập tràn sắc màu
Những trận mưa không ngớt
Dần xa với theo tiếng ve sầu kia
Chỉ khi ta ngoảnh đầu lại
Mới nhận ra rằng thời gian đang lặng lẽ trôi qua
Thiếp chỉ biết khóc… khóc cho đến khi đôi mắt đãm lệ mờ nhạt
Thiếp ngước nhìn lên, bầu trời tựa như kính vạn hoa rực rỡ
Thiếp nguyện hát vang trăm bài tình ca
Chỉ vì muốn truyền đạt đến chàng
Nỗi lòng trong thiếp một ngày nào đó
“Tạm…” lão ghét bỏ nhận xét giọng hát của ta, ta không để ý đến lão dù gì lâu
rồi ta cũng không hát, nhớ gần nhất cũng là trong lễ hội trường Kagome,
bởi vì góp vui cho quán café nàng hầu của Kagome nên nhờ ta hát một bài, vả lại trước kia ở trong Thành tộc Khuyển, ta cũng chỉ hát vài đôi lần
không hề hát nhiều
“này cây đàn này hình như không đơn giản là để đàn thôi phải không?” đồ trong tay lão chắc chắn không tầm thường vậy
đâu, nghĩ xem đến thân đàn cũng làm từ kim cương cơ mà, không biết đem
bán được bao nhiêu tiền nhỉ
Ta sờ cằm tính toán
“Ngươi dùng linh lực truyền vào dây đàn thử xem”
Ta nghe lời, thử một chút ít linh lực, nhẹ gảy một tiếng, anh sáng màu
xanh dương sáng lên, phóng ra bên ngoài, trúng phải một con điểu xương
lập tức nó bị biến thành tro bụi, cây đàn này làm ta nhớ đến cây đàn
xương cá kia, liền có chút ám ảnh, sợ hãi hỏi
“rốt cuộc cây cầm này có xuất xứ như thế nào?”
“yên tâm đi, nó là do ta tạo ra không phải nhưng thứ không lai lịch gì đâu”
Nghe lão cam đoan, ta mới an tâm chơi dây đàn thêm chốc lát, mấy con chim
điểu sợ bị đánh trúng cũng mau chóng chạy đi mất, không dại gì ở gần chỗ ta
Quà làm quen của lão thật đặc biệt, ta không có gì tăng lại
nên mỗi ngày điều phải đánh đàn cho lão chừng một hai giờ đồng hồ, coi
như luyện tập đi, ban đầu còn bị chê bai này nọ nhưng càng về sau đã
không còn nghe lời xỉa xói chói tai của lão nữa, ta không chấp nhất lão, già vốn khó tánh kính già yêu trẻ đó là bản tính tốt đẹp
Tháng
trôi qua, ta hàng ngày điều đến thăm lão còn kèm theo những cành hoa anh đào đẹp nhất, ở đây không có ai, có lão nói chuyện đỡ buồn hơn rất
nhiều, ta sợ ở một mình, ở một mình ta lại nhớ đến Sesshomaru … dù biết
có thể gặp được nhưng ta không biết chừng nào thân xác ta có thể hòa hợp với linh hồn ta nữa, ngày ngày điều làm mọi cách nhưng hoàn toàn thất
bại, nó càng khiến ta chán nản và tuyệt vọng
Cầm nhành hoa anh
đào đẹp nhất ta chuẩn bị đến thăm Bảo Tiên Quỷ, đột nhiên ta không rời
đi được, thử thêm vài lần vẫn không nhích thêm được miếng nào, ta luống
cuống tay chân, sao có thể chứ …
“Ngươi ở đó đi, lão già ta cảm thấy sắp có biến, linh hồn yếu ớt của ngươi không thể chịu được đâu”
Biến… sắp có chuyện xảy ra? ta đoán hắn nhóm Inuyasha và cả Sesshomaru sắp
xuất hiện, như vậy ta sắp gặp lại hắn rồi nhưng nhưng liệu hắn có nhìn
thấy ta không, Bảo Tiên Quỷ không nói gì vì lão là người đã chết riêng
Sesshomaru hắn lại khác, hắn còn sống sờ sờ mà
Tiếng động lớn
phía trên càng làm ta sốt ruột, bầu trời âm giới trở đen, nói vậy tên
Naraku kia đã xuất hiện, ta đi đến hồ nước nằm gần lồng kính, nhìn xuống phía dưới, nhìn thấy tên Naraku hắn thành công phá giải kết giới ta mở
bảo vệ mảnh ngọc tứ hồn, đã thể còn có thể đâm thủng áo giáp kim cương
của Bảo Tiên Quỷ hắn đã mạnh lên rất nhiều, khi sắp lấy được mảnh ngọc,
chiêu phong thương của Inuyasha ngăn cản được hắn
Ta nhìn lại Bảo Tiên Quỷ, thật may lão vẫn ổn, tuy Naraku phá vỡ được kết giới nhưng
sức mạnh thanh tẩy của ta vẫn còn trên miếng ngọc đó nên không có bị
Naraku nhiễm đen và lão không đi tấn công nhóm Inuyasha
Chiêu
bộc lưu phá không thể phá hủy kết giới của Naraku, đã thế còn hắn đánh
bật, nhân cơ hội đó Naraku dùng súc tua đâm thủng Bảo Tiên Quỷ cướp lấy
miếng ngọc, đã thế hắn còn phát tán một lượng chướngkhí rất mạnh
Ta đi lấy đàn cầm rồi trở lại hồ, tập trung linh lực rồi đánh đàn, không
rõ có thể thanh tẩy chướng khí không, ta mong là có thể, nhờ nước hồ dẫn đường, ta thành công thanh tẩy tất cả chướng khi Naraku tạo ra đã thế
còn thành công bảo vệ mảnh ngọc
Khi ta định tiếp tục giúp họ, mặt hồ đóng lại không cho thấy những chuyện phát sinh bên ngoài, ta không
rõ sao nhiều chuyện kì cục diễn ra thế này, chắc có liên quan đến việc
đến Naraku xuất hiện ở đây, sương mù bình thường đã dầy đặc giờ lại càng dày hơn, không còn nhìn thấy
Tiếng nổ đất đã phía trên khiến ta lo lắng không nguôi, thôi thì cứ thử xem tuy không biết tiếng đàn có
thể lên tới phía trên để thanh tẩy chướng khí không nhưng ta sẽ cố thử
Bạn đang đọc truyện Nhật Ký Xuyên Không Vào Inuyasha được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.