Chương 4: Chương 2.1
Trong thư phòng, Liêm
Trinh trầm giọng nói: “Đây là tiểu nhân chính mắt nhìn thấy.”
“Phải không?” Doãn Tử
Liên đáp lời không chút để ý, chỉ chuyên chú điêu khắc bức tượng trong tay:
“Nha đầu kia thực ra tính cách rất cứng cỏi, cũng chưa bao giờ nói với ta
chuyện đó.”
Nếu không phải gần
đây xương cốt Tụ nhi phát triển, quần áo nhỏ đi, lộ ra tay chân, hắn sẽ không
phát hiện trên người nàng xuất hiện những vết bầm không biết ở đâu ra.
“Tiểu nhân đoán rằng,
có lẽ có liên quan đến chuyện năm đó Nhạn nhi bị đuổi ra khỏi phủ, các nữ tì
trong phủ đều nghĩ rằng nàng cáo mật, hơn nữa còn bất mãn nàng được đại thiếu
sủng ái, trở thành nha hoàn bên người đại thiếu.” Liêm Trinh nghĩ ngợi một lúc
nói: “Hồng Tụ ở trong phủ bị bắt nạt hẳn là không phải là chuyện ngày một ngày
hai, có thể là bắt đầu từ sau khi nàng ở đến ở trong nữ phó phòng, có lẽ... ba,
bốn năm nay đều vẫn là tình trạng như vậy.”
Dù sao đại thiếu ở
trong phủ được nha hoàn xem trọng nhất, mà các nàng luôn ôm chặt hy vọng không
thực tế, như vậy, Hồng Tụ từ tiểu nam đồng biến thành cô bé tự nhiên trở thành
cái đinh trong mắt mọi người.
Doãn Tử Liên nghe,
nhưng mà lọt vào trong tai chỉ có nửa đoạn trước
“Ta sủng ái nàng?”
Dao khắc dừng lại.
Liêm Trinh thông minh
lập tức sửa miệng: “Đại thiếu rất coi trọng nàng.”
“Ta coi trọng nàng?”
Hắn cười nhạt, lấy cây dao bén nhọn khắc trên đầu gỗ một khuôn mặt đứa bé rất
tinh tế, rõ ràng chỉ là một miếng gỗ lớn khoảng ngón tay cái, lại có thể nhìn
thấy ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần của một đứa trẻ nhỏ: “Liêm Trinh, ngươi đi
theo bên người ta lâu như vậy, làm sao mà dùng từ không đúng chỗ như vậy?”
Liêm Trinh nghe vậy,
học Hồng Tụ bày ra bộ mặt cười ngây ngô. Trong lòng thầm nghĩ : Hắn dùng từ
không đúng chỗ sao? Hắn là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.
Hai ngày trước, chủ
tử còn sai người may riêng cho Hồng Tụ mấy bộ đồ mới, dùng toàn là vật liệu may
mặc tốt nhất, hơn nữa cho tới nay, Hồng Tụ cũng không phải làm những việc phục
dịch như nha hoàn bình thường, chỉ cần canh giữ bên người đại thiếu, bản thân
mình còn có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, địa vị rõ ràng bất đồng so với các nô
tì khác, khó trách làm cho người ta nhòm ngó.
“Hiện tại ngươi đang
làm mặt quỷ dọa ta?” Doãn Tử Liên miễn cưỡng giương mắt.
“... Không.” Hắn
nhanh chóng thu hồi nụ cười ngây ngốc, lần nữa trong lòng oán thầm. Làm sao mà
có sự khác biệt lớn như vậy? Như nhau đều là cười ngây ngốc, một người thì
thật là đáng yêu, một người lại trở thành mặt quỷ nha?
“Ta là chỉ muốn dạy
dỗ nha đầu kia.” Doãn Tử Liên nói một cách lười biếng.
Từ mấy năm trở lại
đây, Tụ nhi cũng không chịu thua kém, hắn dạy nàng cầm kì thư hoạ, nàng đều có
thể lập tức làm được ngay, hơn nữa dạy nàng mười phần, nàng liền học được mười
phần, tư chất thông minh làm hắn phải tán thưởng.
“....” Có cái gì khác
nhau sao? Nếu không có điểm đặc biệt gì câu lên lực chú ý của đại thiếu, đại
thiếu làm gì có tâm tư dạy dỗ nàng? Giống như hắn, đại thiếu dạy hắn được một
tháng sau đó liền thề về sau sẽ không dạy hắn nữa, nhưng hắn cũng không ngốc
đến nỗi đem ý nghĩ đó nói ra thành lời: “Nhưng mà, ta phát hiện Hồng Tụ cũng để
mặc người ta bắt nạt, không đánh trả cũng không cãi lại, thái độ thờ ơ rất
không bình thường.”
“Phải không?” Hắn
giống như không thèm để ý, lập tức khoan khoan đục đục trên bức tượng đứa bé:
“Mặc kệ nàng đi, ta không có hứng thú muốn biết nàng cùng người khác quan hệ ra
sao.”
Nàng ở trước mặt
người khác như thế nào, căn bản là hắn mặc kệ, chỉ cần nàng ở trước mặt hắn bày
ra khuôn mặt thật tình là được rồi.
“Như vậy, đại thiếu
định xử lý chuyện này như thế nào?”
“Tuỳ ý nàng, ta không
nhúng tay.”
Nghe vậy, Liêm Trinh
khó hiểu nhíu mày lại, đôi mắt nhỏ dài híp đến sắp mở không ra, vẫn không đoán
được tâm tư của chủ tử. Nếu không muốn nhúng tay, cần gì phải sai hắn lén
điều tra chuyện này?
Đang cố gắng nghĩ
ngợi, thì thấy Hồng Tụ bưng chén thuốc đi vào.
“Đại thiếu, thuốc nấu
xong rồi.” Hồng Tụ một thân áo đỏ cổ chéo, bên ngoài khoác áo choàng trắng, tóc
dài tết thành hai bím rồi búi lên, lộ ra cần cổ duyên dáng cùng đường nét tinh
tế, ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần theo độ tuổi gia tăng càng lộ ra rõ ràng, khi
mỉm cười, mắt to cong lại, lộ ra hương vị quyến rũ.
Rất tốt, nụ cười tươi
tắn này, chỉ khi trước mặt hắn mới lộ ra. Doãn Tử Liên mỉm cười, đem bức tượng
đứa trẻ mới khắc xong luồn một sợi dây đỏ, thuận tay thắt lại cái nút, đưa cho
nàng: “Cầm lấy.”
“Cái này là do đại
thiếu khắc?! Đại thiếu khéo tay quá, làm cái gì đều được?” Nàng thốt lên, cầm
chén thuốc đặt lên trên bàn, nhận lấy tượng điêu khắc, vuốt ve không ngừng:
“Thì ra ở trong mắt đại thiếu, ta đáng yêu như vậy?”
Nàng đi theo bên
người đại thiếu đã nhiều năm, chưa từng nhìn thấy đại thiếu gần gũi cô nương
nào, càng đừng nói tới các nha hoàn khác căn bản không thể bước vào Hạ Hà trai,
mà khuôn mặt của đứa nhỏ này vừa không giống phu nhân, lại càng không giống Đan
Hoà, khẳng định đây là nàng.
“Mắt ngươi bị hỏng
rồi? Đó là đứa trẻ xấu xí.” Doãn Tử Liên cười đến thật tà ác.
“... Rõ ràng là một
đứa trẻ đáng yêu.” Nàng mếu máo hỏi Liêm Trinh: “Liêm đại ca, ngươi cảm thấy ta
có xấu không?”
“À...”
Liêm Trinh lén liếc
mắt nhìn chủ tử, chỉ thấy đôi tròng mắt của chủ tử mang ý cười, nhìn hắn với
ánh mắt tràn ngập “yêu thương” làm hắn rất sợ hãi... Hắn có thể biến thành câm
điếc, dứt khoát không cần phải nói chuyện không?
“Bỏ đi, không làm khó
ngươi nữa, đỡ cho đại thiếu lại bắt nạt ngươi.” Hồng Tụ quay qua hắn cười hì
hì, thần thái kia có mấy phần giống tiểu cô nương đang làm nũng, mềm mại đáng
yêu lại mang theo thanh tú cùng xinh đẹp.
Doãn Tử Liên nhìn
thấy, đôi mắt híp lại, đáy lòng có một loại tình cảm khác thường đang xao động,
nhất thời hắn không rõ đó là cái gì.
“Đúng rồi, đại thiếu,
Vi gia sai người tới hỏi, muốn biết bức hoạ trong tay đại thiếu khi nào thì
hoàn thành.” Hồng Tụ nghiêng mắt nhìn, thần thái thu bớt lại một chút, nhưng
vẫn như trước mang theo ý cười.
Vi Tổ Hạo là người
chuyên buôn bán những bức tranh nổi danh của vùng Giang Nam, nghe nói vài năm
trứơc nhìn thấy những bức tranh của đại thiếu liền kinh ngạc, sau đó lại nghe
nói đại thiếu bởi vì thân mình không khoẻ nên không lên kinh dự thi, liền tìm
tới cửa, bỏ ra mất hơn nửa năm mới thuyết phục được đại thiếu bán tranh.
Cúi đầu che giấu ánh
mắt, Doãn Tử Liên đem xúc cảm không biết từ đâu đến giấu xuống tận đáy lòng:
“Một vài ngày nữa đi.”
“Ta biết rồi, ta sẽ
lập tức sai người nói cho Vi gia.” Ánh mắt nàng nhìn hắn tràn ngập sùng bái.
Nàng biết đại thiếu
cầm kì thư hoạ cái gì cũng xuất sắc, nhưng không nghĩ tới những bức tranh đại
thiếu chuyên chú vẽ ra, ở trên thị trường đấu giá có thể bán được trên trăm
lượng, có rất nhiều vương tôn quý tộc, thương nhân giàu có vì muốn thu thập
tranh của đại thiếu mà từ xa đi đến Kim Lăng để đấu giá, làm cho giá tranh
không ngừng cao thêm, cũng làm cho “Hạ Hà Giải Nguyên” vang danh đến tận kinh
thành.
Chuyện này làm lão
gia cùng phu nhân có mặt mũi hẳn lên, ngay cả người đi theo bên cạnh hắn như
nàng cũng thơm lây, cảm thấy rất là vinh dự.
“Còn có việc gì
không?” Phát hiện thấy nàng chăm chú nhìn mình, Doãn Tử Liên miễn cưỡng mỉm
cười.
“Đại thiếu, người có
thể dạy ta khắc tượng đứa trẻ được không?” Thanh âm Hồng Tụ chuyển sang
mềm mại, giọng nói nhỏ nhẹ khi đến âm cuối thì hơi kéo dài, có loại phong tình
làm nũng đặc biệt riêng.
Không hiểu sao, cỗ
bất mãn trong đáy lòng thoáng chốc biến mất không thấy, hắn khẽ nhếch mi:
“Ngươi muốn học?”
“Vâng ” Nàng ra sức
gật đầu.
“Ngươi học được
không?”
“Đại thiếu, có chuyện
nào mà người dạy ta, ta lại học không được?” Nàng bĩu môi nhỏ giọng kháng nghị.
Mỗi khi nàng làm như
vậy, hắn đều có một cỗ xúc động muốn chạm vào môi của nàng, nhưng mà động tác
này hơi quá đáng, hắn có thể khắc chế được, mà dục vọng theo số lần nàng làm
nũng lại tăng lên ngày càng khó khắc chế.
Aiz, ai bảo nàng là
cô nương, cho dù muốn trêu đùa nàng, cũng không xuống tay được, nếu là người
khác, hắn muốn đùa thế nào thì cứ đùa thế ấy, duy nhất chỉ có nàng là không
thể.
“Đại thiếu?” Hồng Tụ
nhìn chằm chằm hắn, không khỏi nghĩ, cho dù nàng đi theo hắn cả đời, chỉ sợ
cũng không đọc được suy nghĩ của hắn.
Trừ việc hắn đem suy
nghĩ của mình che giấu rất kĩ, còn có một chút là do tuổi tác lớn dần lên,
không thấy một chút tục tằng dương cương, ngược lại càng thêm âm nhu, mang theo
một chút tà khí, lông mi dày tựa phiến, càng tăng thêm vẻ sâu thẳm của cặp mắt
kia, nói tóm lại nàng không còn cách nào theo dõi hắn, nhìn vào mắt hắn là có
thể biết đáp án như xưa.
Hiện tại, chỉ cần
nhìn hắn một lúc lâu, nàng sẽ cảm thấy khuôn mặt mình nóng lên, trái tim đập
nhanh hơn, cảm giác này rất kì quái, làm cho nàng phải nhanh chóng dời mắt, tất
nhiên sẽ không nhìn thấy đáp án trong mắt hắn.
Doãn Tử Liên khẽ
chống cằm, vừa muốn mở miệng, lại nghe thấy tiếng bước chân hỗn độn, phía sau
lại là tiếng bước chân thanh thản đi theo.
Khoé môi hắn hơi
nhếch lên: “Liêm Trinh, chuẩn bị rượu.”
“Dạ ” Liêm Trinh cũng
cười theo, bước nhanh rời đi, vừa vặn đi ra thì gặp Hồ đại nương đang bước vào
thư phòng, hắn gật đầu chào một cái rồi đi ra ngoài.
“Đại thiếu, Tống đại
nhân đã tới.” Hồ đại nương vui vẻ bẩm báo.
“Ta biết, ta nghe
thấy rồi.” Doãn Tử Liên chậm rãi đứng dậy, liền nhìn thấy Tống Nguyên Hi xuất
hiện ở cửa thư phòng: “Tống đại nhân.”
Hồng Tụ khó hiểu quay
đầu nhìn, chỉ thấy nam tử được gọi là Tống đại nhân kia mặc quan phục, thần
thái mỏi mệt, cảm giác như thấy hắn đã đi cả một đoạn đường dài đến đây, nhưng
đôi mắt của hắn rất hữu thần, diện mạo thanh tú, động tác nho nhã, khiến người
ta cảm giác được một phong thái thanh nhuần gọn gàng, khá là phong nhã.
“Ha ha, hiện tại cần
phải sửa lại, gọi một tiếng Tống tri phủ cho ta đã nghiền trước.” Tống Nguyên
Hi ha ha cười. Thái độ trở nên thật kiêu ngạo, ở trong mắt Hồng Tụ, giống như
con phượng hoàng bị nhổ sạch lông, rơi xuống thế gian biến thành quạ đen vậy.
Còn đang nghi hoặc,
lơ đãng cùng đối phương hai mắt giao nhau, chỉ thấy đôi mắt hắn đột nhiên sáng
ngời, bước nhanh tới chỗ nàng đang đứng.
“Tiểu mỹ nhân, bổn
phủ đã có thể đoán được tương lai của nàng khẳng định sẽ là Kim Lăng đệ nhất mỹ
nhân, không biết nàng có nguyện ý”
“Không nguyện ý,
tránh xa một chút.” Doãn Tử Liên lập tức đứng giữa hai người, bàn tay to đẩy
mặt hắn tránh ra khoảng một thước xa.
“Ai nha, ta là quan
đó nha, hiện tại là đang phụng mệnh đến Ứng Thiên Phủ tiếp nhận chức vụ tri phủ
đại nhân!” Tống Nguyên Hi vờ giận.
Hồng Tụ sửng sốt, có
chút khẩn trương nhìn chủ tử. Tri phủ đại nhân? Đó không phải là chức quan rất
lớn sao? Đại thiếu đối với hắn như vậy...
“Hay lắm sao? Chức
trạng nguyên năm đó vẫn là do ta nhường cho ngươi.” Doãn Tử Liên hừ một cái,
cười có vẻ khinh thường.
“Chậc, cho một chút
mặt mũi được không? Để cho ta một chút uy phong cũng không quá đáng chứ?” Tống
Nguyên Hi thu lại vẻ mặt giận không chút uy lực nào của hắn, lắc lắc khoé
miệng, nhưng khi nhìn thấy tiểu mỹ nhân đang không hiểu gì cả, lại lần nữa
chỉnh lại thần sắc: “Cô nương này là ai? Sao ta chưa thấy qua bao giờ?”
“Từ sau khi ngươi thi
đỗ đã không bước chân vào Doãn phủ, tất nhiên là không biết ta đã thu nhận một
nha hoàn bên người.” Hắn vừa nói vừa đẩy Tống Nguyên Hi đi ra ngoài.
“Ôi chao? Nha hoàn
bên người?! Ngươi sao? Chẳng phải là từ trước đến nay ngươi...?”
“Đi, ra đại sảnh đi.”
Doãn Tử Liên đánh gãy lời nói của hắn, đang muốn đi ra cửa phòng, lại phát hiện
có người giữ cánh tay của mình “... Tụ nhi, có chuyện gì thế?”
“Đại thiếu còn chưa
uống thuốc.” Nàng nói một cách gấp gáp, vội đi lấy chén thuốc: “Chờ ta một
chút.”
Tống Nguyên Hi nhìn
bạn tốt ngoan ngoãn đứng tại chỗ chờ nàng mang chén thuốc đến, còn phi thường
sảng khoái một ngụm uống cạn, tròng mắt của hắn thiếu chút nữa rơi xuống.
“Ngươi ở trong này
đợi.” Uống thuốc xong, Doãn Tử Liên cầm chén đưa cho nàng, lập tức cùng hắn rời
đi.
Bạn đang đọc truyện Giả Tiên Nô được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.