Chương 56: Ngoại Truyện 1
Một giờ sau, Lâm Hòa cho là mình không còn ghi nhớ đã thấy từ mẹ trong miệng bạn học. Nhưng thật ra là đã thấy, nhưng cô bé không nhớ được tướng mạo. Có lần cô bé cho rằng, mẹ chỉ là một tên người.
Bọn họ tuổi nhỏ, không đủ để biết rõ nhiều chuyện như vậy, bà nội và
người lớn đều rất cấm kỵ, sẽ nói sang chuyện khác, chỉ làm cho cô bé
cùng Lâm Khương kiệm lời trước mặt ba ba.
Lúc ấy bọn họ ngẫu nhiên tiến vào trong thư phòng của ba ba, Lâm Khương leo lên trên bàn sách, run rẩy đưa tay cầm sách trên giá, Lâm Hòa đứng
trên mặt đất ngẩng đầu nhìn anh trai ở trên cao, cảm thấy anh nhất định
có thể mở ra thế giới không giống như vậy. Cuốn sách kia, bọn họ tình cờ bắt gặp ba ba lật xem qua khe cửa, khi đó ba ba đã phá lệ. Thứ bên
trong được buộc lại để ở nơi riêng biệt, cô gái mặc váy ngắn cùng áo sơ
mi trắng, đứng ở bên ba ba cười như ánh mặt trời ngoài cửa sổ, có phải
là mẹ không?
Về sau, khi có thể hiểu
chuyện, ba ba kéo bọn họ đến trước mặt cô gái giống ảnh chụp, cô không
có mặc váy cùng áo sơ mi trắng, nhưng bọn họ liếc mắt có thể nhận ra,
bởi vì cô giống Lâm Hòa.
Trên đầu gối cô
có thạch cao to sụ, cúi đầu lật xem thư. Ba ba bảo bọn họ gọi mẹ, cô mới ngẩng đầu lên, nở nụ cười dịu dàng, muốn đưa tay kéo bọn họ, nhưng đầu
tiên là Lâm Hòa sợ hãi, ngẩng đầu nhìn ba ba, lại nhìn Lâm Khương mím
chặt miệng, khóc lên tiếng. Trong thế giới của trẻ con, tiếng khóc cùng
đau thương lan tràn ra, hai người con trai đều khóc lớn.
Ba ba thở dài vuốt đầu bọn họ, mà người được gọi là mẹ kia, vẻ mặt bình tĩnh, chỉ là đáy mắt long lanh nước.
Về sau cứ cách một đoạn thời gian, hoặc là ba năm, có thể gặp người lần đầu tiên gọi là mẹ ở nhà, trừ lúc còn rất nhỏ, cô ở nhà mấy tháng, còn
lại đều đến đi vội vàng, dài nhất cũng chỉ hai tháng, còn chưa kịp thân
cận đã phải tách ra.
So với bạn học, Lâm
Hòa Lâm Khương cũng biết, tình huống trong nhà mình không bình thường,
một lần nữa hỏi mẹ trước mặt bà nội thì bà nội không kiên nhẫn quát
tháo, sao nhớ thương người này, cô ta bỏ mặc các cháu và ba ba, sao phải nhớ kỹ cô ta.
Bí mật nghe người lớn trò
chuyện, những người kia nói: Ban đầu không cam tâm tình nguyện sống ở
nhà họ Lâm, ai biết năm đó sinh Lâm Hòa Lâm Khương thì phát sinh chuyện
gì, nghe nói là cô gái không ai muốn, mới mười mấy tuổi, uống nhiều rượu đi nhầm vào phòng Lâm lão tứ, chính cậu ấy nói như vậy, thật hay giả ai đi truy cứu.
Lâm Khương trưởng thành sớm mơ hồ biết rõ, mẹ là chủ đề không thể đề cập tới, đối với bất kỳ người
nào. Kéo em gái ngây thơ qua một bên, Lâm Hòa không rõ, nhưng cũng biết
mỗi lần hỏi mẹ vận may cứng ngắc cỡ nào, trưởng bối bình thường hiền
lành cưng chiều bọn họ đều giận tái mặt sắc, đè nén không kiên nhẫn cùng tức giận lắc đầu nhìn họ. Cô bé không hiểu, vì sao không thể hỏi một
người thân vốn nên là người thân nhất.
Đến mười một tuổi, Lâm Hòa Lâm Khương đều cao hơn rất nhiều, quấn quít
lấy ba ba hỏi nghỉ hè đi du lịch nơi nào, hai cha con đang đánh cờ, Lâm
Khương không chuyên tâm, ngược lại nhớ tiền đặt cược, nếu như thắng có
phải được mua mấy bộ Anime không, lúc ấy ba ba ngồi đối diện giương mắt
nhìn cậu, cái trán căng đầy nổi lên đường vân, xem thường chơi cờ vua,
mà Lâm Hòa vốn nên luyện đàn ôm đầu gối ngồi bên xem cuộc chiến.
Lúc này quản gia dẫn một người phụ nữ đi vào, cô có mùi du lịch bụi đã
lâu, mặt mày lộ vẻ mệt mỏi, quần màu đất áo sơ mi trắng, bên ngoài mặc
một chiếc áo dài chấm đầu gối, dưới chân đi đôi giày rất quen, cơ thể cô gầy gò, bụng hơi phình to.
Lâm Khương
nhìn vào mắt cô, sững sờ, quay đầu nhìn em gái, Lâm Hòa không hiểu, cũng giương mắt quan sát người phụ nữ này. Chờ đối phương cười, cô bé mới
nhận ra đây là người mẹ không gặp hơn hai năm, trong nháy mắt chóp mũi
đỏ lên, nghiêng mặt nhìn ba ba mới phát hiện ra sắc mặt ba ba xám xịt,
ngón tay đang kẹp quân cờ rơi vào trên bàn cờ, đầu ngón tay không ngừng
run run, đưa tay muốn ném vật gì đó, nhưng lại đổi thành nắm thật chặt
mép bàn cờ, gân xanh hiện rõ trên mu bàn tay, thanh âm lạnh lẽo làm cho
Lâm Khương mang em gái lên lâu.
Sau khi
lên lầu, Lâm Hòa ôm chặt con rối, lỗ tai lắng nghe động tĩnh dưới lầu,
chỉ nghe thấy ba ba nói hai câu sau lại yên tĩnh thật lâu, một tiếng
đóng sầm cửa rồi im ắng, Lâm Hòa bị thanh âm làm cho sợ tới mức bả vai
run lên, Lâm Khương lật xem Anime, thỉnh thoảng giương mắt nhìn cô bé.
Đợi buổi tối, bà nội lái xe tới đón bọn họ vào trong thành, nói trong
khoảng thời gian này ở lại nhà bà nội, lái xe lôi kéo đi, khi đi ra
ngoài thì Lâm Hòa lơ đãng quay đầu lại, nhìn thấy mẹ đứng ở phòng khách, đỡ bụng, bởi vì khuất bóng nên không thấy rõ thần sắc, nhưng Lâm Hòa
cảm thấy cô rất đau lòng, không biết vì sau, Lâm Hòa quay đầu đi muốn
khóc.
Lúc ở nhà bà nội, cô bé vẫn có thể
lén lút nghe được vài câu, người đàn ông dã thú, tạp chủng, không biết
xấu hổ. Cô bé không gặp được ba ba, không biết chuyện gì xảy ra, lâu
sau, ba ba đón bọn họ trở về núi, phòng ở đã không có một bóng người,
tất cả giống như lúc trước, cô bé và Lâm Khương thấy dáng vẻ tiều tụy
mệt mỏi hơn trước của ba ba, liếc nhau, không nhắc lại gì cả.
Bạn đang đọc truyện Hòa Lý Thanh được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.