Chương 6: Chương 2_A
Giới Thiệu chương 2
Nhân vật
Từ Chánh Nam :
Lúc 7 tuổi đã biết thầm thương trộm nhớ tiểu cô nương nhà sát vách .
Lúc 19 tuổi đã đem cô nương nhà sát vách ăn sạch .
Đỗ Diệu Tuyết :
Lúc 5 tuổi đã ghét cay ghét đắng tên mập nhà sát vách .
Lúc 17 tuổi đã bị tên mập nhà sát vách ăn sạch .
Nội Dung
Người trong lòng bị người từ hôn , thời cơ tốt như vậy , nam nhân nào có thể
bỏ qua . Chỉ là lúc đầu hắn thành tâm thành ý an ủi nàng , muốn dùng
tình cảm chân thành lay động nàng lại nhìn thấy nàng đau khổ mà ngã
xuống hồ . Ôm nữ nhân vừa say vừa ướt nhẹp trong lòng , hắn lại có lòng
tốt sưởi ấm cho nàng , có điều mặc y phục ướt như vậy , lạnh cũng là
đương nhiên . Thề có trời đất , hắn là không muốn nàng bị bệnh mới giúp
nàng cởi bỏ y phục nhưng hai người không mặc y phục mà lại đứng ngoài
sân như vậy thật khiến người ta dị nghị , vẫn là nên vào phòng mà sưởi
ấm tốt hơn , còn tránh được cả gió . Hắn chỉ không kiềm chế hôn nhẹ nàng một ít , nàng như thế lại dùng ánh mắt mơ màn hôn đáp trả lại hắn cuồng nhiệt ... Nam nhân nào mà nhịn cho nổi .
Nhưng khi tỉnh táo lại , nàng lại không hề la hét mà nhào đến bóp cổ hắn .
Hắn nói muốn cưới nàng , nàng kêu hắn biến đi .
Hắn nói muốn chịu trách nhiệm với nàng , nàng kêu hắn đừng mơ .
Thôi thì hắn không nhẫn nhịn nàng nữa nàng không thích cừu thì hắn sẽ hóa
sói , ăn sạch nàng , ăn đến khi nàng yêu hắn thì thôi .
" Oa... a...a...a... hu... hu..."
" Khóc khóc khóc , có biết hiện tại vẫn còn là giờ thìn (7-9h) không kia chứ ? Bổn cô nương vẫn còn đang ngủ đấy " .
" Oa...a....aa...a "
Đỗ Diệu Tuyết từ trong chăn ngồi bật dậy , sao đó lao ra khỏi phòng truy
tìm tiếng khóc dám phá rối giấc ngủ của nàng . Bên ngoài phòng nàng
không một bóng người , hay thật , lại là tên mập nhà kế bên , lần trước
gặp sâu cũng khóc , gặp chuột cũng khóc , không biết lần này lại là thứ
gì đây , dù là thứ gì thì bổn cô nương cũng quyết không cho qua nữa .
Mang theo nổi tức giận trong mình , tiểu cô nương nhanh chóng trèo lên
sau đó rất nhanh phát hiện ra mục tiêu đang nằm dài trên đất, cả gương
mặt và tay chân đều đen xì, chơi dọc đất sao ?
" Tên mập chết tiệt , ngươi tại sao lại khóc nữa hả ? "
Từ Chánh Nam lúc này vẫn còn là một đứa nhóc mới có 7 tuổi nhưng đã nặng
đến gần 50 kg , đối với người lớn thì hắn đã là một tên nhóc mập ú , xấu xí còn đối với những đứa bé như hắn , hắn thật là một tên quái dị ,
người lúc nào cũng toàn là mồ hôi , bẩn chết đi được , đây là suy nghĩ
trong đầu của Đổ Diệu Tuyết khi nhìn thấy hắn . Một tên mập , một con
heo biết mặc quần áo .
" Ta... hic... ta bị ... hic ... té ..."
Đổ Diệu Tuyết trợn mắt nhìn , bị té thì đứng dậy , khóc cái gì mà khóc ? Ta bị té cũng đã khóc đâu .
" Ngươi đừng nói với ta , ngươi mập tới mức té cũng không thể tự đứng dậy " .Nếu thật , nàng sẽ suy nghĩ lại , hắn không phải là một con heo tầm
thường mà là một con heo lai rùa .
" Ta muốn có người đỡ ta , không ai đỡ ta thì ta sẽ không đứng dậy " .
Từ Chánh Nam tiếp tục khóc la , xung quanh hắn là bụi đất mù mịt .Hắn muốn có người quan tâm hắn nhưng mọi người nhìn thấy hắn chỉ toàn cười hắn , chỉ có phụ thân và mẫu thân che chở cho hắn , còn tất cả đều chán ghét
hắn , bây giờ phụ thân và mẫu thân không có ở nhà , ngay cả bọn tôi tớ
cũng không thèm đếm xỉa hắn .
" Vậy ngươi cứ việc nằm đó nhưng phải biết giữ im lặng chứ "
" Nếu ta im lặng , bọn họ làm sao biết ta bị té mà đỡ ta chứ "
Đỗ Diệu Tuyết hít một hơi thật sâu , nguyên một tảng thịt lớn như vậy nằm
dài trên đất , ai mà không nhìn thấy , có thừa là không ai thèm lo đến
thôi . Nàng cũng không muốn đôi co với tên mập này , nàng cần ngủ , còn
tên mập này cần người đỡ , được , nàng hy sinh đỡ hắn , thân hình ốm yếu mới 20 kg , đỡ lấy một con heo 50 kg .
Thân mình nhanh nhẹn
của tiểu cô nương nhanh chóng từ trên cây nhảy lên vách tường , sau đó
là một hơi nhảy xuống đất chạy đến bên cạnh Từ Chánh Nam giơ bàn tay nhỏ bé trước mặt hắn . Nhìn thấy ánh mắt ngây ngốc của tên mập trước mặt ,
tâm nàng càng thêm khó chịu , đừng nói muốn ta bế ngươi lên , ta không
có cái khả năng vĩ đại đó nha .
" Đưa tay cho ta !"
Hai
mắt Từ Chánh Nam mở to , vô cùng cảm động cắn cắn môi vài cái sau đó mới giơ lên bàn tay đen xì toàn là đất bắt lấy bàn tay nhỏ xíu trắng tinh
của tiểu cô nương .
Sau khi dốc hết sức kéo Từ Chánh Nam đứng dậy , Đỗ Diệu Tuyết nhanh chóng phủi sạch tay sau đó liếc hắn một cái .
" Có như vậy cũng khóc , thật không giống nam nhân "
Đỗ Diệu Tuyết nhanh chóng muốn quay về nhà nàng , nhưng khi nhìn thấy vách tường trước mặt , khóe môi nàng khẽ giật , bên nhà nàng có cây có thể
leo , còn bên này , lại nhìn một lượt , cái cây gần nhất cũng cách bức
tường tới hai trượng , làm sao nàng nhảy nổi , không lẽ muốn nàng đường
đường chính chính bước ra khỏi cửa Từ gia để về nhà , không được , mẫu
thân sẽ phạt nàng nha . Quay lại nhìn tên mập , hắn cũng đang nhìn nàng , cả gương mặt đều đen , quần áo cũng đen , tóm lại là bẩn , bẩn kinh
khủng .
" Ngươi có thể cõng ta lên đó không ? "
Hai mắt
Từ Chánh Nam tỏa sáng , tiểu muội muội đỡ hắn , lại còn không chê hắn
bẩn cho phép hắn cõng nàng , nàng thật tốt , hắn thật lại muốn khóc tiếp nhưng nếu khóc sẽ không giống nam nhân , hắn sẽ không khóc nữa .
Sau khi đã yên vị phía trên vách tường , Đỗ Diệu Tuyết quay lại nhìn tên
mập nở ra một nụ cười dịu dàng xem như cảm tạ ,sau đó nhanh chóng phóng
xuống đất , nàng phải tắm , phải tắm a .
Chỉ có Từ Chánh Nam vẫn đứng dưới trời nắng nhìn về phía vách tường , lòng của hắn bây giờ rất ấm áp .
Lúc đó :
Từ Chánh Nam 7 tuổi quyết định cả đời này sẽ chỉ tốt với tiểu muội muội nhà sát vách của hắn .
Đỗ Diệu Tuyết 5 tuổi cảm thấy bản thân thật xui xẻo , ngủ không được , còn phải tắm đến ba lần . Tên mập nhà sát vách thật đáng ghét .
Nếu chỉ có như vậy khiến nàng ghét đến 12 năm thì cũng thật quá đáng nhưng chuyện lại không chỉ có như vậy .
Tên mập nào đó vì muốn tiểu muội muội biết được hắn rất tốt , rất có chí
khí , ngày nào cũng đúng vào giờ mão ( từ 5-7h) sẽ ra ngay vách tường mà luyện công , vừa luyện vừa sợ người trong lòng không biết phải hô to .
" Hư ...ha ... hây ... da "
Luyện đều đặn suốt 12 năm , luyện từ một tên mập biến thành một nam tử tuấn
tú tràn đầy khí chất . Tiểu cô nương năm xưa cũng không hoàn toàn vô
tình , nàng biết cách làm búp bê hình của nam tử , to nhỏ nhiều kích cỡ
nhưng cách vài ngày lại thay một con mới mà con cũ nào cũng không bẩn
thì rách hoặc chi chít vết kim châm .
Nam tử thân hình tuấn mỹ đặt hai bàn tay nhẹ nhàng chạm lên mặt tường , sau đó gương mặt từ
từ tiến lại càng ngày càng gần bức tường trong khi cả thân mình đang áp
sát vào bức tường ...
Mọi người đừng hiểu lầm , Từ Chánh Nam là
đang nghe lén mà thôi . Đúng ra hắn không muốn làm cái hành vi lén lút
như vậy nhưng mà nghe được tiếng thút thít của tiểu muội muội nhà kế bên thì hành vi nào mà hắn không làm được .
Lúc này phía bên kia bức tường , Đỗ Diệu Tuyết đang lấy khăn lau lên hai khóe mắt hoàn toàn
không có lấy một giọt nước , còn vị hôn phu của nàng , Tư Đồ Vân thì
đang thừ người ra một cách ngu ngốc , trong tay hắn là một xấp ngân
phiếu .
" Tuyết Nhi , danh dự của cô nương ấy đã bị ta hủy hoại , thật chỉ có thể phụ lòng của muội " .
Tiếng thút thít ngày một lớn hơn . " Vậy là Vân lang muốn hủy hôn với Tuyết Nhi sao ? "
Đỗ Diệu Tuyết cầm lấy chiếc khăn nhỏ không ngừng chậm chậm lên mắt , bộ
dạng cực kỳ đáng thương . Sau đó nàng giơ ngón tay lên chỉ về xấp ngân
phiếu trên tay vị hôn phu . Tư Đồ Vân hoàn toàn phối hợp , giao ra tận
tay , còn cúi đầu vô cùng lễ phép .
Cầm xấp ngân phiếu trên tay nhưng tiếng thút thít lại được thay bằng âm thanh gào khóc .
" Vậy Tuyết Nhi còn có thể nhìn ai , còn có thể sống làm sao đây huhu " .
Tư Đồ Vân âm thầm nghiến răng , rõ ràng trong thư đã định , vậy mà bây giờ muội ấy lại lật lọng nhưng chuyện này cái sai là ở nơi hắn , đương
nhiên hắn ở phía chịu thiệt .
" Chân tình của Tuyết Nhi dành cho
Vân lang là gấp đôi " . Vừa nói Đỗ Diệu Tuyết vừa cầm xấp ngân phiếu lên cho Tư Đồ Vân nhìn thấy , ý nàng là gấp đôi biết không .
" Gấp đôi thì gấp đôi "
Tư Đồ Vân nghiến răng nói nên âm thanh phát ra cực nhỏ , khiến Từ Chánh
Nam phía bên kia âm thầm phỏng đoán , tên hôn phu của của tiểu muội muội hắn muốn từ hôn , nàng hẳn là đau lòng đến chết nhưng hắn đang muốn
cười đến chết . Đây là chuyện tốt , tảng đá trong lòng hắn cuối cùng
cũng được đá đi chỗ khác , đây chính là vận may trời ban .
Sau đi Tư Đồ Vân rời khỏi , Đỗ Diệu Tuyết âm thầm cười trộm , ai bảo hắn thích làm quân tử , nếu hắn đã làm quân tử thì vai tiểu nhân cứ dành cho nàng , nàng không ngại . Nhìn xấp ngân phiếu trong tay áo , vẻ đắc ý trên
mặt Đỗ Diệu Tuyết càng phát huy đến cực hạn , vừa có nhiều tiền như vậy
lại vừa không cần thành thân , đây là nàng cầu còn không được nha . Nàng thật phải ăn mừng a .
Trời nhá nhem tối , nha hoàn đã chuẩn bị cho nàng một bàn đồ ăn còn có sẵn một bình rượu lớn .
" Đây là ... " . Nàng không nhầm chứ , lần trước nàng say một lần đã làm
Đỗ gia gà bay chó sủa , ca ca mới hạ lệnh cấm nàng chạm tới rượu , sao
bây giờ có một bình to quá vậy .
Nha hoàn nhìn nàng , ánh mắt vô cùng đau khổ , chỉ thiếu là muốn ôm chầm lấy nàng . " Thiếu gia nói
tiểu thư không được vui , chỉ một lần này thôi , moị người sẽ không ai
đến quấy rầy tiểu thư , nô tỳ cũng không quấy rầy tiểu thư , tiểu thư
.... người ... huhu ... người muốn khóc thì cứ khóc thật lớn " . Tiểu
nha hoàn lau vội khóe mắt sau đó chạy đi thật nhanh .
Nhìn theo bóng dáng nha hoàn , Đỗ Diệu Tuyết có chút nghi vấn , nhìn nàng ta còn giống kẻ mới bị từ hôn hơn cả nàng .
Nhưng nghi vấn nhanh chóng bị vứt ra phía sau nhường chỗ cho bữa tiệc ăn mừng , càng ăn càng nhiều , càng uống lại càng say mà say thì đương nhiên
không ngồi một chỗ , hai chân Đỗ Diệu Tuyết bắt đầu muốn chạy loạn , chỉ có điều chạy một đoạn cũng không thấy ai , xem ra quả thật hôm nay sẽ
không ai quấy rầy nàng , ca ca thật là dữ a , lệnh đưa ra ai cũng không
dám cãi . Chỉ là nàng lại tìm thấy một người kìa .
" Hê , nhìn ngươi thật giống như ta a " .
Đỗ Diệu Tuyết nhìn cái bóng dưới nước của mình , sau đó thốt ra một câu vô cùng ngớ ngẫn làm người đang đứng trên cây thiếu chút nữa là té nhào . Hắn nghe thấy tiếng nàng vừa cười vừa nói thật đâm ra tò mò nên mới
nhìn lén một chút , vậy mà thứ hắn nhìn thấy lại là nàng chạy vòng vòng
một chỗ sau đó nói năng lộn xộn , bây giờ còn lại nói chuyện với cái
bóng của mình .
" Ngươi đâu rồi ! " . Đỗ Diệu Tuyết trong cơn say không hề biết mình đã bước chân xuống hồ , còn đi ra rất xa .
Từ Chánh Nam đang suy nghĩ vẩn vơ nhìn thấy như vậy thì vô cùng hoảng sợ , từ trên cây phóng xuống đất chạy theo giữ nàng lại , chỉ vài bước nữa
thì có lẽ nước đã qua ngập đầu tiểu muội muội của hắn rồi .
"
Ngươi làm gì vậy , buông ta ra , ta đang tìm người mà " . Đỗ Diệu Tuyết
tuy say nhưng cũng không quên đi tìm cái bóng của mình .
" Người lúc nãy là ta , nàng không nhận ra sao ? "
" Là ngươi thật sao ? "
" Thật thật , chúng ta lên bờ rồi nói tiếp " .
Vừa bước được lên mặt đất , Đỗ Diệu Tuyết đã ôm chầm cánh tay Từ Chánh Nam , một hai bắt hắn theo nàng về phòng , tiếp tục ăn mừng , ăn mừng có một
mình , có ai lại khổ như nàng chứ .
Từ Chánh Nam bị lôi vào
phòng , hắn muốn đưa nàng về phòng sau đó sẽ nhanh chóng bỏ đi , chỉ là
tiểu muội muội của hắn một mực không cho hắn đi , nhất quyết lôi hắn vào , còn đóng cửa khóa lại sợ hắn chạy trốn , sau đó nàng nhìn hắn nói ra
một câu khiến hắn có cảm giác hồn lìa khỏi xác .
" Quần áo ướt như vậy thật lạnh , hay là cởi ra đi "
Bạn đang đọc truyện Hờ Truyện được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.