Chương 2: Nghĩa Địa…
Âu dương dựa vào tường , nâng mí mắt lên nhìn bà chị đang hăng say đạp
người dưới chân. Cậu tự hỏi bản thân ai mới chính là người đáng cần kêu
cứu mạng a!
- chị định đánh người ta tới khi nào nữa? Vừa nói Âu
Dương vừa kéo cô ra đằng sau mình , tay quệt vào vết máu ở khóe miệng kẻ xấu số nằm bất động dưới đất còn gặp bà chị của mình, không khỏi liếc
nhìn chị với ánh mắt “ thật trâu bò đi”.
Bất chợt thoảng qua
hương hoa mai rất nhạt khó có thể nhận ra, Âu Dương khẽ khựng lại nhanh
chóng đỡ người dưới đất lạnh lên, không quên quay qua bảo Lam Ngọc
- chị đóng cửa lại, rồi ngủ tiếp đi. Em giúp anh ta lau vết thương.
Cô nãy giờ vẫn chăm chú nhìn người đàn ông bất tỉnh nhân sự kia, chả mảy
may hay áy náy gì về việc đạp người ta vài cái. Cô vẫn còn xót cho cái
chậu hoa và cánh cửa đấy. nhờ vào ánh trăng mờ nhạt chiếu vào cô nhìn
thấy gương mặt tái nhợt của người đàn ông, cằm góc cạnh lạnh lẽo, bạc
môi mỏng, tóc đỏ che đi vầng trán.
Cô tránh qua 1 bên nhường lối:
- đồ dùng y tế trong tủ, có lẽ chỉ còn 1 ít bông và cồn. Sáng mai chị mua thêm.
Một đêm hết sức kì quái, cô xoay người đổ nhào lên chiếc giường cũ nhưng ấm áp chìm vào giấc ngủ.
Một cuộc gặp gỡ vô tình hay cố ý của đinh mệnh cho những việc xảy ra sắp
tới nhưng cô chẳng hề hay biết, chìm vào giấc mơ ngọt với nụ cười trên
khóe miệng…
Nắng cháy rực rỡ, xuyên qua khe ngói nứt trên mái nhà
chiếu xuống nhảy nhót tinh nghịch. Cả 1 vầng sang nóng của trời giữa ban ngày chiếu thẳng vào giường của cô.
Thật là chói và nóng quá đi, cô
vẫn còn muốn ngủ thêm đấy.Hôm nay là chủ nhật- ngày nghỉ hiếm hoi trong
những ngày làm việc bị bóc lột, ép khô ở công ty. Xua tay loạn , ôm mặt
tránh nắng, bỗng dưng cô bật dậy như chiếc lò xò vừa bị người ta nhấn
xuống rồi nẩy lên thật mạnh.
Thế quái nào mà cô còn có thể ngủ
được cơ chứ, máu lên não cô nhìn cái cửa lìa ra đung đưa, mảnh sứ, bụi
đất tan tành trước hiên nhà và…và… tên kì lạ đang ở trong nhà cô. Nếu
nói rằng trên trời rớt xuống 1 bao tiền, cho dù có nện vỡ cả mái nhà thì cô vẫn cười hì hì mà ôm tiền. Đằng này thì sao, hẳn 1 người rớt xuống
đấy, quá vinh hạnh đi. Tên sao chổi phá nhà cô!
Bò xuống giường,
vệ sinh cá nhân xong cô ra phòng khách, rót nước uống 1 ngụm, không thèm đoái hoài tới hiện trường hỗn loạn trước cửa nhà.
~Lạch cạch~
Chiếc cốc nhựa lăn đều, lăn đều trên nền nhà, dừng lại ở góc phòng vì chủ
nhân chiếc cốc đang lâm vào tình trạng não đơ tạm thời. cô mở to mắt
nhìn người đàn ông trước mặt đang ngồi trên ghế ghỗ, cách cô vài mét.
Chiết tiệt, quá là hạ tự tôn phụ nữ. cái tên mặt lạnh kia không cần đẹp hơn
con gái đi. Nghĩ tới cái nhan sắc bình thường của mình cô không khỏi ai
oán “ chị xinh đẹp, không cần kích thích thần kinh người khác”. Cô cảm
thấy mình đang làm nền cho tên trước mặt này. Nhìn đôi mắt lạnh, đen sâu thẳm của hắn cô bất giác rung mình.
Hắn cũng đang nhìn cô cơ đấy ( t/g: thì chị đang ngắm trai không phải sao??/)
- ah.. cô giật mình chạy lại nhặt chiếc cốc lên.
Người đàn ông thu hết mọi động tác của cô vào mắt. Thật là cô gái ngu ngốc, lơ ngơ!
Nếu cô biết người đàn ông đang tọa trong nhà cô này nghĩ cái gì thì cô sẽ
cho hắn biết thế nào gọi là ngu ngốc. Tuy nhiều lúc cô lơ ngơ, ngốc
nghếch nhưng trong học tập và công việc cô luôn là người tập trung và
cẩn trọng nhất!
- chị nấu bữa sáng đi! Em đó chết rồi!
Âu Dương uể oải cào cào lại mái tóc. Vẻ tuấn tú,ưa nhìn có chút mệt mỏi
cậu liếc nhìn chiếc đồng hồ cũ kĩ 18 đời tổ tông truyền lại đang tíc tắc từng giây.
- chờ xem còn gì để nấu bữa sáng không đã. Hôm nay
chủ nhật đấy! chị cũng muốn lười đây. Cô nâng cao giọng oán trách, trợn
mắt với thằng em, đi vào phòng bếp liền cạnh phòng khách. Sở dĩ được gọi là phòng bếp vì trong đó nó cũng có 1 số đồ dùng nhà bếp ít ỏi tới đáng thương.
8h sáng…
Mâm cơm xanh mượt bởi một màu xanh không thể xanh hơn của rau cải luộc cùng bát nước chấm. bên cạnh là nồi cơm tỏa khói,
- khụ, nhà tôi chỉ có thế . anh nhìn cái nhà này thì biết. vừa nói cô
vừa khẽ liếc nhìn ra hiên. bình thường như bao ngày khác thì chậu hoa cô thích vẫn còn ở đó, hôm nay thì 1 mảng trống trơn. Quá đau lòng mà
(T.T)!
Cô cầm đũa cắn cắn khuôn mặt đáng thương hề hề nhìn tên
phá hoại nhà cô. Nhất quyết không nhìn nữa, tập trung ăn uống. ừm! rau
rất tốt cho sức khỏe!
Hắn cũng không nói gì cằm bát đũa bắt đầu ăn.
Âu Dương nhìn qua nhìn lại 2 con người đang bắt đầu ăn uống kia. 1 đàn
quạ đen bay qua đầu. Chị lại bắt đầu lên cơn xót của mà người đối diện
kia không chút phản ứng lại chủ nhà.
Chưa ăn hết nửa bát cơm, cô giật bắn người xuýt làm rơi bát cơm xuống nền nhà.>
- mẹ kiếp! hôm nay ông không trả đủ nợ thì đừng hòng nhìn thấy ngày mai!
Tên đàn ông thô kệch, cánh tay đầy hình xăm uốn lượn với cơ bắp chăc khỏe
đang túm cổ áo xốc 1 người đàn ông dặt dẹo, ma men lên. Vết máu khô lại
chạy dài từ thái dương tới cằm người đàn ông nhếch nhác, quần áo bẩn
thỉu. Xung quanh còn hơn 5 người mặt mày dữ tợn tay lăm lăm dao sắc.
Người kia ném mạnh người đàn ông xuống đất. có lẽ người đàn ông này cũng
chẳng còn biết gì để cảm nhận đau đớn trong men rượu, nằm xõng xoài ra
sân.
“ ba” tiếng ba bật lên trong đầu cô, nhìn người đàn ông đang nằm co rúm trên sân vừa đáng thương vừa đáng tránh kia. Chưa kịp chạy
lại chỗ ba, bọn đòi nợ đã chạy vào trong nhà đứng trước mặt cô ra sức
đập phá. Mâm cơm bị lật tung, bát sứ vỡ văng khắp phía.
Cô run
rẩy, ngơ ngác chưa kịp phản ứng. Hắn không một tiếng động kéo cô qua
đẩy cô về phía Âu Dương. Bàn tay trắng như ớm nắng, nổi khớp cầm chiếc
đùa gỗ phi vào người đàn ông kệch cỡm gần đó động tác nhẹ nhàng không
chút dữ thừa, xuyên thẳng qua bắp tay đó, máu nhỏ tí tách dọ theo chiếc
đũa xuống nền nhà. Lãnh Phong khẽ cau mày, liếc nhìn 1 lượt bọn côn đồ
đòi nợ thuê đang đứng chết sững giữa nhà.
Hắn ghét nhất là ồn ào.
Tên bị thương không cả quan tâm tới đâu đớn phản ứng lại, xoay người chạy
cùng đàn em. Xa xa còn quay lại chửi vài câu sẽ quay lại.
Hắn ung dung như chưa có chuyện gì xảy ra ngồi xuống ghế, nhìn bàn cơm trước
mắt bị lật đổ. Hắn chỉ nhìn như thế như thể mọi thứ đều là không quan
trọng nhạt nhẽo.
Cô nuốt 1 ngụm nước bọt, nhìn chằm chằm hắn. Đúng!
Đây là lần thứ 2 cô nhìn chằm chằm vào hắn nhưng với 2 khuôn mặt thật
khác nhau. Trái lại vẻ mặt nhợt nhạt không cảm xúc đêm qua giờ là là
khuôn mặt thờ ơ lạnh lùng nhưng ánh mắt kia toát lên vẻ nguy hiểm ẩn
sâu.
Hít 1 hơi, ổn định lại tâm trạng cô chật vật đi qua những mảnh mỡ, ra sân nâng ba dậy.
- ba, ba tỉnh. Cô lay ông. Ông vẫn mê man với mùi rượu nông nặc xonng vào mũi.
- Dương, giúp chị đưa ba vào.
Cô nhìn hắn mấp máy môi: - cám ơn anh!
Dù sao cô vẫn nên nói 1 câu cảm ơn, hắn có làm ra hành động máu me thì
sao? Cô cũng không để ý dù sao cuộc sống là thế, lũ lưu manh kia cũng
không phải chưa tùng không có cảnh máu tanh. Cô thấy bình thường, chỉ là hành động của hắn làm cô khó hiểu.
Lãnh Phong ngước nhìn cô, gật đầu! rồi lại trở về với vẻ lạnh nhạt.
Lam Ngọc giật giật khóe miệng. kể này không phải câm chứ. Từ hô qua tới giờ cô cũng chưa nghe hắn nói 1 câu đâu. Aiz. Kẻ quái dị này!
Hắn có phải sao chổi không vậy, nhà cô cũng từ khi có hắn chưa tới 1 ngày cũng bị phá hết nửa rồi. vô cung thương cảm a!
Mất cả buổi dọn dẹp linh tinh, cái nhà cũ này đã trống chải giờ càng trống
trải hơn. Gió thổi qau của sổ cô cũng thấy nếu không phải có người sống
thì cô nghĩ cái nhà này hoang luôn cơ.
Ngồi trên xe đạp, đi trên
con đường với những bui cây rậm rạp bên đường, xa xa là bãi tha ma tăm
tối. cô mệt mỏi đạp xe đi mua thuốc, bông băng cho ba. Dù ông ấy có tệ
hơn thế thì 1 sự thật là ông ấy vẫn là ba của cô không phải như thế sao, thay đổi được gi?
Lãnh Phong ngồi yên lặng, khẽ vuốt gáy sách có hang chữ cổ quái khó hiểu.
- đừng để chị e biết vội, đêm nay em phải triệu hồi 1 tiểu quỷ rồi đúng không?
Âu Dương nhìn lên chiếc đồng hồ cổ treo trên tường, nếu nhìn kĩ ngoài 3
kim giây, phút giờ đang chạy tích tắc hteo đúng quy luật thì còn 1 kim
rất mảnh nữa đang chạy từng chút ngược chiều kim đồng hồ.
- 12h đêm nay đúng thời gian rồi. em không biết có thể gọi lên 1 tiểu quỷ không.
Cậu nhíu mày, nhớ lại những tràng cổ ngữ trong cuốn sách trên tay Lãnh Phong.
- em không ngờ có thể gặp anh đấy, Kẻ Triệu Hồi! thật là thú vị. Âu Dương khẽ cười nhìn hắn trong mắt tràn đầy hứng thú.
- đêm nay 2 người cùng đi. Có lẽ anh sẽ giúp cậu 1 chút. Hắn thản nhiên
nói rồi xoay người nhìn ra ngoài sân. Xa xa nhìn lại thấy bóng dáng cô ! nhìn thật ngốc. hắn nhếch môi cười nhẹ.
- đêm qua tại sao anh lại…
Âu đương chưa kịp hỏi hết câu, mắt trợn lên ngạc nhiên nhìn chiếc vòng
đeo ở cổ Lâm Phong. Chiếc vòng màu đen bóng sáng với mặt đá đỏ đen phát
ra ánh sáng lành lạnh.
Khẽ gật đầu 2 người ngầm hiểu ý nhau!
12h đêm tiếng đồng hồ nhà thờ vọng lại lúc xa lúc gần trong không gian cô
độc. trăng đêm nay vẫn sáng như thế , sáng vằng vặc mát lạnh!
Dứt 12 tiếng chuồng, chiếc kim đồng hồ chạy ngược trong nhà cô dừng lại,
yên tĩnh. Hai bóng người vụt từ nhà cô ra thoắt ẩn thoắt hiện bay về
phía nghĩa địa gần đó.
Không khí quỷ dị, nghĩa địa tối mịt mờ,
cho dù là ngày trăng sáng đi nữa, những bia mộ đổ bóng xuống nền đất tạo thành những vết cắt xiêu vẹo đan xen. Gió thổi, mấy kéo đến che khuất
vầng trăng trên cao, tất cả trở nên u tối hơn bao giờ hết. những hồn ma
trỗi dậy, tập trung cả nghìn với những cánh tay xương xẩu, khung xương
cứng ngắc di động…
Lãnh Phong xòe cánh dơi với móng sắc nhọn góc
cách bay vút lên trên. ÂU DƯƠNG đứng giữa vòng vây oan hồn, có chút căng thẳng tay cầm sách Tam Giowi khẽ nắm chặt.
Đêm nay mới thực sự bắt đầu….
Bạn đang đọc truyện Duyên Phận, Tôi Luôn Bên Em được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.