Chương 8
Hắn thức trắng 1 đêm, không mệt mỏi. Dường như ban đêm mới hợp với người như hắn, u tối, lạnh lẽo đầy nguy hiểm.
Mặt trời chiếu sáng rực rỡ, tia sáng thanh thuần, trong sạch xiên qua các
tán lá rậm rạp nhảy nhót dưới nền đất. Ánh nắng vàng xua tan sương sớm,
vài giọt sương còn đọng lại trên phiến lá long lanh như những hạt ngọc
nhỏ. Từng hạt trượt dài theo gân lá rơi xuống đất. Một vài con thỏ nhỏ
đi qua vô tình liếm liếm vài chiếc lá non tươi mang theo 1 tầng sương
đọng mỏng tang trên mặt lá.
Thỏ nhỏ gục xuống, tứ chi co rút vài
cái. Không 1 tiếng động, không 1 tiếng rít trong đau đớn chỉ là cái chết đến nhanh mà thôi. Con thỏ nằm im trên nền đất, những con thỏ khác vẫn
bình thản đi qua, ung dung. Mọi sinh vật trong rừng này đều hiểu sự khắc nghiệt trong khu rừng U Minh này.
Sự sống cái chết cứ tiếp nối, 1 sinh vật mất đi cũng chỉ là 1 cái chết nhỏ bé không đáng chú ý tới. Kẻ
mạnh thì sống, kẻ yếu chỉ có lựa chọn cái chết. Không ai quan tâm vì
vậy, mọi thứ trong khu rừng này đều nguy hiểm, càng diễm lệ, tươi đẹp
bấy nhiêu càng ẩn giấu nguy hiểm. Vẻ đẹp tương trưng cho cái chết là nói về khu rừng bao quanh những lăng mộ của tộc quỷ.
Lam Ngọc khẽ
cựa mình tỉnh giấc, người vẫn được bó trong cái chăn nên cô chỉ có thể
hoạt động con mắt. Mơ màng mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt phóng
đại của hắn. Cái cằm cương nghị, bạc môi mỏng, hắn cũng đang nhìn cô.
Người ta khi thức dậy buổi sáng là như thế nào? Đó chính là não còn rỗng
tuếch , suy nghĩ thì chậm chạp. Cô cũng không nằm ngoài trường hợp
này.
Tối qua uống say, cô nhớ mình có đến gẫn hắn rồi sau đó chẳng nhớ gì nữa. Đầu giờ vẫn còn hơi đau.
Uỵch! Cô đang trong lòng hắn bật người dậy. Vì động tác quá nhanh quá bất ngờ cái trán của cô đập vào cằm hắn. Đau tê tái!
Hắn cũng đau hít vào 1 ngụm khí lạnh. Đầu kẻ ngốc thì đặc biết cứng. Từ
khi hắn nhận thức cô đến giờ luôn xui xẻo gặp phải những hành động quái
dị không đầu không đuôi của cô mỗi khi bị kích thích.
- cô làm cái gì thế hả!
Hắn phun ra vài chữ, mặt đen lại. Từ trước tới giờ chưa ai động tới mặt
hắn, lại còn ăn đau như thế. Cô ngốc dở hơi đang trong lòng hắn là người phá được cái kỉ lục kia.
Mẹ của tôi ơi, ông trời, chúa kinh mến! Đêm qua không phải là con với hắn abcxyz gì chứ? Hay mình say rượu loạn tính ăn người ta.@@. Vì sao hắn lại là người đầu tiên mình nhìn
thấy,bản thận lại được hắn ôm. Khi nào thì 2 người thân mật tới mức này.
Cô suy nghĩ vòng vòng, nhìn nhanh xuống người mình. Phù, may quá, quần áo vẫn còn, người vẫn quấn chăn.
- anh ở phòng tôi làm gì? Cô hỏi vấn đề chính nhất.
Dùng hành động thay cho lời nói, hắn trược tiếp lấy tay túm lấy chăn quấn
trên người cô. Xoẹt 1 cái, chiếc chăn hoa hoa lệ lệ thành hai mảnh tung
bay trong gió, rồi vướng vào 1 cành cây nhỏ, đung đưa trong gió buổi
sớm.
Lãnh Phong túm lấy gáy cô, dùng lực, nhẹ nhàng xách cô lên như xách con gà con.
Viu viu, gió thổi qua qua tai. Tóc dài ngang lưng của xõa ra, cô bị hắn túm treo lơ lửng trên không trung, chỉ cần hắn buông tay là cô tiếp đất với khoảng cách 200 tới 300 mét.
Giờ cô mới thực sự tỉnh tảo, phòng
nhỏ của cô bao giờ thì biến thành đầy cây cối cao chọc trời vậy, lớn tới không tin nổi. Nhìn xuống chân với độc cao như vậy. Cô hét lên oai oái, ra sức vũng vẫy. Cô như bộ quần áo đang được phơi trên xào vậy.
Nhưng người đang túm cô chả hề mảy may.
- ngậm miệng lại, em có tin là tôi ném em xuống ngay lập tức không.
Cô nịn lặng liền sau đó, tay ra sức bám vào tay hắn. Không thể đùa với
tính mạng được. Cô không muốn trở thành cái bánh thịt, rơi xuống khẳng
định chả đẹp chút nào.
Khuôn mặt đáng thương hề hề nhìn hắn. Hắn
kéo cô trở lại. Đứng vững trên nhánh cây rộng lớn cô nhất quyết bám chặt lấy cánh tay hắn. Giờ có đánh chết cô cũng không buông tay. Vì tính
mạng, phải nhịn. Những vẫn đầy bụng tức, tay đang bám vào tay hắn dùng
sức cấu, nhéo vào cơ tay rắn chắc của hắn.
Hắn cảm thấy cô như vậy thật trẻ con, như đang giã ngứa cho hắn vậy. Cô nhóc này ngày càng gan to.
- em có muốn tôi đưa xuống? Hay tự mình bò xuống? Hắn nhìn cô mang theo ý cười.
Nhìn hắn tự dưng cười như vậy nhất định là không tốt đẹp gì. Tay cô ngoan ngoãn yên phận, không nhéo hắn nữa.
- tất nhiên là muốn nhờ đại gia ngài đưa xuống.
Cô không phải siêu nhân mà kẻ siêu nhân đang đứng bên cạnh cô kìa. Cô ấm ức nói.
Không để cô kịp chuẩn bị, hắn vòng tay qua eo cô, kéo cô vào người mình, đôi
cánh nháy mắt xuất hiện, đen tuyền dưới ánh mặt trời, vươn ra lao thẳng
xuống dưới.
Chưa đầy mấy giây cô đã ở trên mặt đất, cô tưởng mình vẫn ở không trung chứ. Đây là lần đầu tiên cô hưởng cảm giác được bay
trong truyền thuyết. Thế mà hắn bay nhanh như đi ăn cướp vậy. Cô vẫn
chưa chơi đủ.
Nếu cánh hắn không phải là cánh của 1 ác quỷ mà là
đôi cánh long vũ trắng muốt của 1 thiên thần thì sao nhỉ? Nhưng dù sao
cô vẫn thích nhìn bộ dạng hiện giờ của hắn hơn. Có ai nhìn thấy 1 thiên thần nào mà mang bộ mặt như sát thủ chưa? Cô cũng không dám hình dung
khi hắn có đôi cánh thiên thần.
Nhìn đôi cánh có lực của hắn, cô
sờ chỗ này 1 tí, sờ chỗ kia 1 tí. Thật là thú vị nha. Cô ngốc nào đó
hiển nhiên không ý thức được rằng hành động của cô như đang đi xem sở
thú vậy. (_ _)
-khụ, khụ. Chị, đồ dùng quần áo của chị em mang theo rồi này.
Âu Dương biến từ không khí ra 1 chiếc ba lô nhỏ, bên trong đựng đồ của
cô. Thực ra mấy thứ linh tinh cậu đều cất vào trong cuốn sách Tam Gioi.
Khi cần thì đọc trú rồi lấy ra.
Cậu nhanh tay kéo cô lại, dúi vào tay cô chiếc ba lô, mắt khẽ nhìn hắn mặt đen xì tức giận. Nếu cậu không kéo bà cô đang sờ mó người ta đến thích thú kia, thì cậu cũng không dám chắc chị còn yên ổn sống qua mấy giây sau.
Giờ cô mới thấy người mình toàn mùi rượu. Cô lục lọi đồ trong ba lô, ừm, có đủ quần áo cho
cô. Mùi rượu bay quanh, tâm cô không ngừng gào thét muốn đi tắm.
- đây là khu rừng nào vậy? Gần đây có nguồn nước nào không? Cô tò mò nhìn xung quanh. Những cây bụi lá to phát triển rậm rạp, dây leo quấn đầy
cây cô thụ, vươn lên cao để tranh giành ánh nắng.
- rừng U Minh.
Trong khu rừng này có loại cỏ giúp chị đánh thức khả năng phù thủy của
chị. Chúng ta đang ở bìa rừng. Tí nữa sẽ tiến vào trung tâm, để vào khu
lăng mộ của tộc quỷ nằm phía Nam.
Âu Dương tiếp:
- gần đây có 1 con suối nhỏ, em dẫn chị đi. Đêm qua lúc đi loanh quanh em bắt gặp.
Ba người lần theo hướng đi về phía con suối, dọc đường đi cũng không có gì bất chắc xảy ra, thuận tiện tới nơi.
Tiếng suối chảy róc rách,nước trong veo nhìn thấy cả những viên đá cuối dưới
đáy nước sâu nhất. Hai bên bờ suối là những rặng hoa lan chuông trải
dài.
Cô chạy nhanh tới bên bờ suối, đưa tay khuấy nước, dòng nước mát vờn lấy tay cô. Cách đó không xa lẩn trong bóng cây rậm, chiếc mặt
nạ có hoa văn hình hoa Bỉ Ngạn lóe lên rồi biến mất ( t/g: người này đã
nhắc đến ở chương 1, các chương sau sẽ dần lộ thân phận !)
Lam Ngọc
lấy quần áo mới để thay, chuẩn bị tắm. Thì cô quay đầu nhìn 2 kẻ không
biết các quy tắc tối thiểu này vẫn đứng chân chân ở đó nhìn cô.
- muốn nhìn ? cút hết đi cho tôi! Cô chống lạnh nhìn 2 người quát, mắt trừng to cảnh cáo.
Âu Dương và Lanh Phong giờ mới kịp nghĩ tới hoàn cảnh là cô ngốc này sẽ đi tắm. Khụ, tră ngàn lần đừng hiểu nhầm hắn. Âu Dương sờ mùi cười hì hì
rồi quay lưng lại, ngồi xuống tay nghịch ngợm vài viên đá cuối có hình
thù kì lạ.
Còn hắn thì gãi gãi đầu cũng quay lưng lại.
Cô
thấy 2 người đã quay qua chỗ khác, nhanh tay tháo từng cúc áo ngoài, cởi ra để lộ bờ vai thon nhỏ nhắn, xương quai xanh gợi cảm, chiếc cổ trắng
ngần. Mới kéo áo được tới vai thì cô suýt nữa ngã ngồi trên mặt đất…
Cái tên mặt lạnh kia tại sao lại thình linh quay lưng lại? Tên biến thái,
tôi băm cả nhà anh! Cô vừa tức vừa thẹn kéo nhanh áo lên che kín tới cổ. Cô chưa từng gặp người nào làm chuyện đáng ăn đòn như hắn mà mặt vẫn
như làm chuyện hết sức bình thường.
Trong khoảnh khắc quay đầu
lại hắn cũng bắt gặp được được đôi chút “cảnh đẹp”, khuôn mặt vạn năm
không đổi có chút hồng rất nhạt leo lên. Nhìn cô khư khư bao người hắn
đành giải thích:
- ở khu rừng này rất không an toàn!
Gì? Thế thì sao ? ý hắn là định nhìn cô tắm chắc. Dù hắn có là Liễu Hạ Huệ, thì cô vẫn tình nguyện cả đời này không thèm tắm.
( Liệu Hạ Huệ : là người dù có đang trong lòng mĩ nhân cũng không dao
động. Các bạn cứ nôm na hiểu rằng ý chị Ngọc là dù anh Phong có không
làm gì thì chị cũng k chấp nhận để bị nhìn khi tắm. Hề hề)
Bất giác
hắn nổi lên muốn trêu cô khi nhìn dáng vẻ có chết cũng không tắm kia.
Hắn ung dung đi về phí bờ suối, tìm chỗ gần cô nhất, rồi bất động đứng
đó nhìn cô. Mặt không đổi sắc.
- anh…anh… cô “ xúc động “ nói không ra câu, tay chỉ vào hắn run run.
Hắn định làm thật à? Vấn đề này không phải là ngắm phong cảnh đâu. Cô đang
rất nghiêm túc đấy. Cái tên đứt mất dây thần kinh phân biệt nam nữ này.
Cô ngốc đang tức giận? Hắn nhìn khuôn mặt của cô đỏ bừng nên, hái má hồng
đào trơn mịn. Bỗng nhiên hắn cảm thấy việc trêu đùa cô hết sức thú vị,
cô như thể 1 thứ gì đó tuy nhỏ nhoi nhưng lại làm cho cuộc sống buồn tẻ
của hắn thêm vui tai vui mắt.
Đưa tay, tạo ra 1 không gian huyễn ảo,hắn túm cô ném vào. Rồi lại bình thản trở về chỗ cũ, cất ba lô của cô đi.
Cô đang ngơ ngác, đứng trong 1 gian phòng tắm không lớn lắm, vừa phải có
bồn tắm, sữa tắm đủ kiểu. Tóm lại, trong đời cô chưa từng tắm trong cái
nhà tắm đẹp đẽ cỡ này. Bồn tắm sứ trắng đổ đầy thứ nước màu xanh ngọc,
tỏa hương thơm nhè nhẹ, không quá nồng, cô rất thích.
Thỏa thích
tắm rửa 1 hồi, mặc quần áo chỉnh tề cô mở của bước ra. Thực chất cô thấy nhà tắm này cũng không kì lạ cho lắm, chỉ khác mở của ra không phỉa
phòng khác mà chính là cảnh ở bìa rừng bên suối.
Tay cô cầm khăn
bông lau tóc ướt, bước tới chỗ em trai và hắn. Đinh mở lời cảm ơn cái
phòng tắm hắn cho mượn. @@. Là cô hiểu nhầm hắn. Ách. Có chút hiểu nhầm
sâu sắc.
Chưa kịp nói, Lãnh Phong và Âu Dương đồng thời đứng bật
dậy, phản ứng nhanh lẹ, cầm viên đá nhỏ phóng qua hướng về bụi cây cách
họ chừng chục mét.
Viên đá nhỏ được dùng lực khá lớn ném đi,
xuyên vào bụi cây như mũi dao sắc bén xuyên qua người con sói tạo 1 lỗ
thủng trên người nó, máu đỏ thẫm phun lênh lánh trên mặt đất. Rẽ cây
quanh đó nhanh chóng hút lấy.
Con sói tru lên một tiếng dài vang
vọng cả 1 bìa rừng, bất chấp máu vẫn phun ra nhảy vọt tới 3 người. Miệng vết thương trúng động mạch chủ nhưng dường như không làm giảm đi sức
lực con sói, như có 1 thứ gì đó đang mãnh iệt điều khiển.
Con sói to lớn lao nhanh về phía họ, mắt đỏ ngầu thèm khát, cuồn dã hoang dại.
Âu Dương triệu tập kiếm khí, nắm trên tay chiếc kiếm Thanh Vân, trên thanh kiếm điêu khắc tỉ mỉ những dòng cổ ngữ. Ánh mặt trời chiếu tới thân
kiếm ánh nên ánh sáng xanh đang chờ chủ nhân phát động.
Từ trước
đến nay, 1 quy luật bất thành văn trong giới phù thủy mang trên mình
tính chiến đấu là chỉ có kiếm chọn người. Mỗi thanh kiếm dành cho từng
chiến binh sẽ không giống nhau, sẽ tương trưng cho chủ nhân sở hữu thanh kiếm đó.
Mỗi thanh kiếm đều được tiên cây ở vùng đất Cổ Thành
làm ra khi một phù thủy chiến binh ra đời. Vùng đất Cổ Thành ở đâu thì
không ai biết rõ. Nó bí ẩn như chính những chiếc kiếm họ làm ra. Chủ
nhân của thanh kiếm cũng khó mà hiểu hết thanh kiếm của mình.
Vùng đất này là nơi ai ai cũng khao khát được đặt chân tới. Nghìn năm qua kể lại, không biết là hư hay thực, chỉ biết rằng ở đó là có thượng cổ mãnh thú sinh sống. Ai được thượng cổ mãnh thú chọn làm chủ nhân thì hắn có
thể đi ngang trong Tam giới sao. Nhưng chưa từng có ai sở hữu được sức
mạnh này.
Nhưng mọi việc đều có thể thể xảy ra trong thế giới hỗn loãn này, ít ai biết rất nhiều năm về trước đã có 1 kẻ làm được nhiều
này…
Âu Dương vung kiếm chém vê phía con sói to lớn, thân hình nó bị xẻ ra làm đôi, rơi xuống mặt đất. Đôi mắt đỏ ké chuyển dần thành màu trắng. Máu chảy róc rách trên nền đất, nền đất bằng phẳng bỗng nhiên hở ra khe nứt, những vùi hút của các rễ cây xung quanh đó uốn éo như những con rắn nhỏ không xương mút cạn máu, rồi lại chui xuống mặt đất.
Lam Ngọc nuốt 1 ngụm nước bọt, cô đã hiểu lời hắn nói. Khu rừng này không
hải nguy hiểm mà là quá nguy hiểm. Con người nhỏ bé vô tài nghệ như cô
sao có thể bảo vệ bản thân đây?
Cảm giác được không khí nồng nặc
hơi thở hoang dại của sói, Lãnh Phong kéo cô vào gần mình, ba người đứng sát nhau quan sát xung quanh.
Hàng trăm con sói đang bao vây khu bìa rừng này, chúng tụ lại thành 1 vòng tròn, từng con sói đen tuyền
đứng san sát, vô số ánh mặt đỏ sáng. Chúng tử từ bước lại xít chặt lại
vòng vây,1 con kiến cũng khó có thể lọt.
Sói đêm xuất hiện đã là
sự việc kì lạ. Hắn chưa từng thấy lúc sói đêm này hoạt động vào ban
ngày, còn cả gan phơi người dưới ánh nắng. Kì quái hơn nữa là sao chúng
lại xuất hiện ở bìa rừng. Dù sói là loài hoang dại, cuồng dã nhưng chúng có quy tắc hoạt động, chỉ ở trong địa bàn cố định của mình. Hẳn là đã
có thứ gì sai khiến khiến chúng rời từ sâu trung tâm rừng ra tới đây.
Kẻ đó hành động khá nhanh. Hắn thầm suy đoán. Giờ đang là ban ngày, ánh
nắng này có sức phá hoại tới những con sói đêm, chúng rất kị điều này.
Nhưng giờ tất cả những con sói này đều tụ tập lại, mặc cho ánh mặt trời
thiêu đốt, thị chúng vữa ra từng mảng , cháy xèo xèo, lộ ra xương trộn
màu máu thì vẫn cứ tiến về phía trước , không chút ngừng lại.
Cô
sợ hãi nhìn đàn sói mất kiểm xoát. Từng con từng con nhe răng nanh sắc
nhọn. Như một thói quen cô dựa dẫm vào hắn. Tay bất giác bám vào người
hắn. Tìm chỗ dựa để chấn định nỗi sợ hãi.
3 người đều đang tập
trung vào đàn sói, thần kinh hết sức căng thẳng. Nếu như vài trăm con
Lãnh Phong và Âu Dương có thể chế ngụ được. Nhìn tình hình hiện tại đã
lên tới vài nghìn còn kéo lại,càng lúc càng đông. Phóng tầm mắt ra xa
chỉ nhìn thấy bóng lưng sói đen đặc xen màu mắt đỏ tơ máu.
Nếu
bọn họ được hắn giữ bay lên cũng khó thoát. Bọn sói này cũng có thể leo
lên cây 1 cách linh hoạt. Khó khăn hơn khu rừng này giới hạn tầng bay
trên không trung, toàn khu rừng được bao bọc bởi 1 lớp bảo vệ vô hình,
được tạo nên bởi nhiều pháp sư trong tộc quỷ để bảo vệ lăng mộ. Không kể nào có thể dùng phếp thuật hay chính đôi cánh của mình bay xuyên qua
lớp bảo vệ này được. Chỉ có 1 cách duy nhất đó chính là dùng chiếc đồng
hồ cổ trong nhà cô.
Chiếc đồng hồ là vật duy nhất có khả năng đưa họ xuyên qua lớp bảo vệ này. Hắn, cô và Âu Dương từ nhà đến khu rừng
này cũng nhờ chiếc đồng hồ đó. Nhưng không thể mang theo vật mang mình
tới đây được.
Lãnh phong và Âu Dương đang suy nghĩ làm sao giúp
họ an toàn. Đàn sói lấy hết đi sự tâm trung của họ, cả ba người không
biết gần đó, 1 bàn tay đen gầy guộc chỉ còn xương bọc da chui lên từ khe hở mặt đất vươn dài ra về phía Lam Ngọc, lặng lẽ túm lấy chân cô kéo
mạnh.
Cô cảm thấy có gì đó giữ chặt lấy chân mình lôi người cô
xuống, ý thức cuối cùng là cô nhìn thấy khuôn mặt hốt hoảng của Âu
Dương, sự tức giận mang theo phần sợ hãi, lo lắng trong ánh mắt của Lãnh Phong. Mọi thứ tối đen trước mắt cô….
Hắn khụy chân xuống mặt
đất, tay nhanh chóng kiểm tra vết nứt vừa xuất hiện rồi biến mất nhanh
chóng. Hắn ngưởi được mùi hoa hồng thoang thoảng.
Chết tiệt, đấm tay thật mạnh xuống nền đất, tạo nên 1 chỗ nún sâu. Tay chân của ma vương đã bắt cô đi ngay trước mắt hắn.
Lãnh Phong đứng dậy, sự tức giận trào lên, con ngươi hắn biến thành màu đỏ,
triệu hồi Lưỡi Hái Tử Thần. Toàn thân tỏa quỷ khí vờn quanh, dao động
quanh cả thân lưỡi hái sắc bén. Cánh ác quỷ vươn rộng, xò era đưa hắn
lên cao. Hắn phải giải quyết nhanh việc ở đây mới nhanh tìm được cô.
Âu dương cũng không nhàn dỗi, tập trung chiến khí, tay nắm chặt kiếm, tập trung.
Vòng vây đã thắt chặt trong bán kính 3m….
Bạn đang đọc truyện Duyên Phận, Tôi Luôn Bên Em được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.