Chương 15: Chống Đối
-Ý con là gì?
Kỷ lão gia không thích vòng vo, hỏi ngay khi Hiểu Minh vừa trở về nhà.Anh nhìn thẳng về phía ông, nhẹ buông từng chữ:
-Con và Tiểu Tuyết là cha mẹ của đứa bé. Vì vậy, con phải có trách nhiệm với mẹ con cô ấy.
-Ta không cấm con có trách nhiệm. Đợi con bé đó sinh con xong, cho nó một số tiền về quê làm lại cuộc đời. Đứa bé chúng ta nuôi.
Hào môn vốn có nhiều điều ràng buộc. Lạnh lùng vốn là một phần cuộc sống.
Hiểu Minh không trách ông nội vô tình với tất cả. Anh chỉ đau lòng khi
nhớ lại….Có một người đàn ông tuổi ngoài 50 vẫn còn mỗi đêm vào đắp lại
chăn cho một đứa trẻ, bàn tay run run kèm cho Hiểu Minh từng nét chữ đầu tiên.
Ông nội vốn không phải là người lạnh lùng như thế. Ông nội làm tất cả, chỉ để Kỷ Hiểu Minh được
bình an, vui vẻ. Song, ngoài niềm vui cho Hiểu Minh ra, ông dường như
quên mất bên cạnh mình còn nhiều điều khác, nhiều con người khác cần
được cảm thông.
-Không ai tốt với đứa
con, không ai thương đứa trẻ bằng mẹ của nó cả…Tách con ra khỏi người
mẹ, ông nội không thương mẹ nó, không lẽ ông cũng không thương cháu của
mình sao?
Ông Kỷ khựng lại. Hiểu
Minh không van xin, nhưng lời nói của nó đã khiến lòng ông nhói lên từng cơn, đau buốt. Làm sao ông quên được hình ảnh đứa trẻ thẫn thờ, khóc
đến mệt nhoài đòi mẹ. Ông đã không còn đứa con trai mình yêu thương
nhất, đứa cháu này…Ông chẳng muốn nó hận mình.
-Nếu ta nói, ta sẽ không để con bé đó nuôi con, con sẽ làm sao?
Đến lượt Hiểu Minh khựng lại. Ánh mắt ông nội vẫn sáng quắc, lạnh lẽo, khiến anh cũng chợt rùng mình:
-Con không dám khiến nội
phải phiền lòng -Hiểu Minh kiên định -Chỉ là…con vốn là đàn ông. Không
thể nói là do một phút say mèm mà không màng đến hậu quả việc mình làm.
Con…
Hiểu Minh thực sự xem Tiểu Tuyết là gì? Một cô gái bước vào đời anh đột ngột, chỉ đơn giản là người mẹ của con anh?
Một tiếng thở dài lại
buông ra từ lồng ngực. Hiểu Minh vẫn cảm thấy hoang mang không quyết.
Anh không nỡ để Tiểu Tuyết một mình chịu đựng bao sóng gió. Anh cũng
quyết tâm từ nay sẽ quên Mỹ Anh để toàn tâm toàn ý lo cho cô và con trẻ. Nhưng họ vốn là hai người xa lạ. Không thể nói yêu thương là yêu
thương, không thể nói toàn ý toàn tâm vì một người là trong mắt mình chỉ có người đó được.
-Con bé đó vốn là thiếp của Kỷ Luân, con nhớ chứ?
-Con nhớ….
-Dù Kỷ Luân nhà chúng ta
vốn chẳng quan tâm gì tới nó…Dù nó vẫn còn trong trắng khi đến với con,
nhưng thân phận là thân phận. Nó vẫn là chị dâu thứ của con.
Hiểu Minh không quên điều đó. Anh cũng biết ông nội mình coi trọng danh dự đến thế nào. Cho phép
Tiểu Tuyết sinh ra đứa con cho Kỷ gia đã là một việc ông cho là mạo
hiểm. Chẳng qua ông quá cần đứa bé này, để nó danh chính ngôn thuận thay mặt Hiểu Minh thừa kế gia tài.
-Con vẫn muốn nó ở lại nhà chúng ta, vẫn muốn nó được sống với con nó sao?
Hiểu Minh ngẩng lên. Ông
nội cũng có những khổ tâm riêng trong lòng, anh hiểu. Song không thể vì
lợi ích của bản thân mà làm hại đến tình thân của kẻ khác. Đó là những
gì cha mẹ đã dạy Hiểu Minh:
-Vâng ạ!
-Con có hai con đường
-Ông Kỷ chợt nghiêm giọng- Muốn hai mẹ con nó ở với nhau, con cũng không thể ở đây được nữa. Ta không chấp nhận chuyện con bé đó làm ảnh hưởng
đến danh dự gia đình ta.
Hiểu Minh có hơi bất ngờ
trước những lời của ông nội. Ý ông bây giờ quá rõ ràng. Hiểu Minh muốn
hai mẹ con Tiểu Tuyết chung sống thì cũng không phải là con cháu nhà họ
Kỷ nữa. Vì danh dự gia đình, ông nội đã hạ quyết tâm sao?
Nhưng, Hiểu Minh vẫn
không tin ông muốn làm như vậy. Những chuyện gì ông nội làm, người đầu
tiên ông quan tâm đến chính là Kỷ Hiểu Minh. Song lần này:
-Sao…Con định thế nào?
-Con sẽ lên tỉnh thành ạ -Hiểu Minh nhẹ nhàng- Con sẽ đưa mẹ con cô ấy cùng đi.
Hiểu Minh bước về phía
trước. Bàn tay ông Kỷ cũng run lên theo dáng đi không mảy may ngoảnh lại của đứa cháu mình yêu thương nhất. Ông có nỗi khổ của mình, không thể
chỉ bằng một hai lời mà nói hết. Ông chỉ mong Hiểu Minh sẽ được bình yên với những gì nó đã lựa chọn, không phải như ông, hơn hai mươi năm
trước, mỗi lần hối hận đều không thể quay trở lại chuyện ngày xưa.
-Thiếu…thiếu gia!
Tiểu Tuyết ngạc nhiên khi Hiểu Minh thu dọn hành lý vào trong túi. Anh cũng nhẹ nhàng nói với cô:
-Em cũng thu dọn đi. Chúng ta lên tỉnh thành.
Mắt Tiểu Tuyết cay xè khi hiểu rõ mọi chuyện. Hiểu Minh chấp nhận từ bỏ…Tất cả là vì không muốn mẹ con cô phải xa nhau. Anh…
-Thiếu gia…Tôi…
-Tôi đâu còn là thiếu gia nữa. Từ nay hai chúng ta phải sống tốt với nhau rồi.
Chiếc xe ngựa gập ghềnh
lên xuống làm Tiểu Tuyết cảm thấy khó chịu. Nhưng Hiểu Minh đã vì cô mà
làm bao nhiêu chuyện. Có chút mệt mỏi này, chẳng đáng phải bận lòng.
-Có mệt không?
-Không…Không ạ…
-Chúng ta sẽ lên phía trên làng Thượng, trên đó mới có ga xe lửa đến Thượng Hải. Đường hơi xa…Em không sao thật chứ?
Hiểu Minh nhìn gương mặt
mệt mỏi của Tiểu Tuyết mà không khỏi lo ngại. Cô có lẽ cũng chưa từng
ngồi xe ngựa. Cái thai tám tháng quả là không dễ dàng gì để Tiểu Tuyết
yên ổn qua hết hành trình.
Song, bây giờ nếu không
đi Hiểu Minh sợ chẳng còn cơ hội. Anh mơ hồ nhận ra đằng sau thái độ
tuyệt tình của ông nội là sự lo lắng trĩu nặng. Hiểu Minh nhất định
không bỏ rơi Tiểu Tuyết cùng đứa bé, đó sẽ làm ông nội lâm vào tình
trạng khó xử. Tuy là trưởng tộc của nhà họ Kỷ, nhưng không phải ông có
toàn quyền quyết định mọi chuyện. Những chi tộc khác của họ Kỷ sẽ vịn
vào lý do Tiểu Tuyết là tiểu thiếp của Kỷ Luân, Hiểu Minh làm xấu hổ
dòng tộc mà dèm pha, chống đối. Ra đi ngay lúc này sẽ là con đường tốt
nhất cho Hiểu Minh và cho cả ông nội anh, để ông rảnh tay đối phó với
những người trong dòng tộc, lúc nào cũng lăm le ngôi vị trưởng tộc này.
-A…
Tiểu Tuyết bỗng phát ra
một tiếng kêu khẽ. Hiểu Minh giật mình. Gương mặt cô xanh tái, hơi thở
nặng nhọc khiến anh vội thẳng người dậy, hỏi ngay:
-Sao vậy? Em sao vậy, không khỏe chỗ nào à?
…Trong căn phòng trọ nhỏ
đầu làng, vị đại phu thăm khám cho Tiểu Tuyết rất cẩn thận. Nét mặt ông
từ từ giãn ra trong khi Hiểu Minh vẫn còn nguyên vẹn sự lo lắng:
-Sao rồi đại phu?
-Thai của cô ấy đi đường xa nên bị động nhẹ. Tôi cho thuốc rồi. Không sao đâu.
-Vậy…cô ấy có đủ sức đi Thượng Hải không? -Hiểu Minh lo lắng- Có tác động gì tới bào thai không?
-Bình thường thì không
sao. Nhưng thai bây giờ hơi yếu -Đại phu tặc lưỡi -Cậu phải để cô ấy
nghỉ ngơi vài ngày, không nên cố quá!
-Vâng…
Gương mặt Tiểu Tuyết xanh tái nhưng lại ướt đẫm mồ hôi. Cô cũng lo lắng không kém Hiểu Minh:
-Chúng ta…chúng ta không đi tiếp sao?
-Thai của em bị động. Cần nghỉ ngơi vài ngày.
-Tôi…tôi có làm lỡ việc của thiếu gia không? -Tiểu Tuyết e dè -Tôi…
Tới lúc này mà còn nghĩ đến chuyện lỡ việc gì đó sao? Hiểu Minh nhíu mày, giọng nhẹ tênh:
-Tôi đưa em lên Thượng Hải không phải vì chuyện gì cả. Bây giờ thai bị động chúng ta nên nghỉ lại vài ngày.
-Dạ…
Tiểu Tuyết nhắm mắt, ngoan ngoãn. Rồi bỗng nhiên cô hỏi nhanh:
-Đây là đâu vậy thiếu gia?
-Đã không nói là thiếu gia nữa mà -Hiểu Minh hắng giọng -Đây là làng Hạ Mộc, còn mấy dặm nữa là tới làng Thượng.
-Làng Hạ Mộc?
-Ừ.
Tiểu Tuyết không nói gì nữa. Nhưng nhìn thái độ, Hiểu Minh biết cô có chuyện đang vương vấn trong lòng:
-Có chuyện gì sao?
-Không có ạ!
-Đừng ngại -Hiểu Minh lại càng dịu dàng hơn -Tôi biết em đang có chuyện muốn nói mà.
Tiểu Tuyết nhìn anh…Vẻ ngại ngần hiện rõ trong ánh mắt. Nhưng rồi cô vẫn không muốn giấu Hiểu Minh:
-Làng Hạ Mộc….đi xuống
một đoạn ngắn là…nhà của tôi. Lâu lắm rồi tôi không có về nhà…Không biết cha mẹ…em của tôi có khỏe mạnh không? Tôi…
Bạn đang đọc truyện Vòng Tay Ấm được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.