Chương 36: Giận Dỗi
Thiên
Nhan dùng ánh mắt không thể tin nhìn trừng trừng người vừa phát ngôn ra
câu nói kia, hai tròng mắt tưởng chừng sắp rớt ra ngoài.
Này! Anh ta vừa nói bọn họ kết thúc rồi? Người đàn ông đang làm đám cưới với cô cư nhiên dám bảo là bọn họ kết thúc rồi?!!
“Dựa vào cái gì chứ?” Thiên Nhan kích động đến mức cả mặt vặn vẹo sải
bước đến trước mặt hôn phu, hung hăng chỉ tay về phía ‘người vô tội’ Lâm Uyển Nhu chất vấn: “Vì ả ta sao? Anh nhìn xem, người ta đã có bạn trai
rồi, thắm thiết biết bao nhiêu, anh. . . anh còn mơ mộng. . .”
Một tiếng ‘Chát’ vang lên trước ánh mắt kinh hãi của tất cả người đang
đứng trong bữa tiệc. Không ai có thể ngờ đến một người thường ngày luôn
điềm đạm thanh lịch như Cao Thiên lại có thể ra tay đánh phụ nữ, mà còn
là đánh vị hôn thê ‘đang’ cưới của mình.
Không khí bữa tiệc trở nên im lặng trầm lắng lạ thường, mọi tiếng ồn ào
bàn tán giống như bị âm thanh chói tai kia nuốt gọn, không còn một ai
dám ho he gì nữa. Trong lòng Lâm Uyển Nhu thầm cảm thán, đây chính là
cái tiệc cưới đặc sắc nhất mà cô được ‘vinh hạnh’ đi dự trong hai mươi
ba năm tuổi đời. Nghĩ đến đây, cô nàng nào đó bất giác cảm thông cho nổi đau khổ cùng uất hận của Thiên Nhan, cùng một ngày bị bao nhiêu đã kích như vậy cũng không phải loại chuyện dễ chịu gì!!
Thiên Nhan không chấp nhận nổi thực tại thương tâm, một tay ôm lấy gò má bị tát đau rát, một tay còn chưa phản ứng kịp vẫn chỉ về phía cô nàng
‘người ngoài cuộc’ nào đó: “Anh. . . anh đánh tôi? Anh vì con quỷ cái đó mà ra tay đánh tôi?!!!” Sau cơn chấn động, máu ả ta cuối cùng cũng được giải phóng, ‘vèo’ một cái lên tới não.
“Sau này em đừng học theo cô ta, như vậy không hay cho lắm!” Yêu nghiệt
tiên sinh ra vẻ thần bí, vừa thì thầm vào tai bạn gái vừa khinh bỉ ra
mặt nhìn về phía đang diễn ra kịch vui: “Sự thật sờ sờ ra trước mắt mà
còn hỏi, gặp phải anh chàng đó còn may, nếu là anh cô ta nhất định thảm
rồi!”
“Anh dám đối xử với em vậy sao?” Lâm Uyển Nhu đầu đầy vạch đen, học theo người nào đó bắt đầu nói xấu sau lưng người khác: “Em không cắn chết
anh mới là lạ đó!”
“Anh nhất định không thô bạo như vậy, một người đẹp trai phong độ, nho
nhã lịch thiệp, hào phóng tài hoa. . . . (Đã lượt bớt n câu từ tự luyến) như anh làm sao có thể hành động ấu trĩ thế chứ?!”
Lâm Uyển Nhu囧.
Yêu nghiệt tiên sinh à, hình như em quên nói cho anh biết, ấu trĩ chính
là phần lớn nhất hình thành nên tính cách của anh đấy!!! Hừ, vã lại lúc
nảy anh chẳng phải cũng vừa đánh phụ nữ đó hay sao?!
Bên kia, trái ngược với sự ngọt ngào của hai người, cặp đôi đáng ra phải đang hạnh phúc ngập tràn trong ngày trọng đại này lại đang mắt to trừng mắt nhỏ. Cao Thiên tức giận đến mặt mày đỏ lựng, ánh mắt sắc lạnh bắn
thẳng lên người Thiên Nhan đang đứng đối diện: “Nếu không phải ngày đó
cô giở trò, tôi và cô ấy cũng không đi đến bước đường như hôm nay!!!”
Nói xong liền hất tay Thiên Nhan ra khỏi âu phục, bước đến trước mặt cô
nàng nào đó còn đang ngây ngẩn: “Uyển Nhu, năm đó anh cũng là người bị
hại, em tha thứ cho anh được không?”
Lâm Uyển Nhu bị câu nói của bạn trai cũ làm cho chấn động, đầu vận hành
cấp tốc phân tích những chuyện đang xảy ra, chợt thấy hình như có điểm
nào đó không đúng.
Giang Thanh sao cũng có mặt ở đây? Nếu cô không nhớ lầm thì ba người bọn họ chẳng có quan hệ gì quá thân thiết cả.
Còn chưa đợi Lâm Uyển Nhu trả lời, Yêu nghiệt tiên sinh đã tiến lên một
bước, đứng chắn trước mặt cả hai người, ánh mắt chuyển từ thích thú xem
kịch vui sang dáng vẻ cảnh giác đề phòng: “Làm gì chứ?”
Cao Thiên nhíu mày khó chịu: “Không phải chuyện của anh!”
“Hừ! Anh ở trước mặt tôi cưa cẩm người phụ nữ của tôi còn dám nói không
liên quan đến tôi? Cao tiên sinh, hình như anh nhầm lẫn gì đó thì
phải?!” Dương Nhật Phong cười lạnh gằng từng tiếng, anh đã thấy qua
không ít loại đàn ông ngu ngốc vô dụng, nhưng so với người đang đứng
trước mặt này, những kẻ khác đúng là không sánh bằng.
“Anh tránh ra!”
“Anh né xa người của tôi ra!”
“Hai người. . . Phong, em có chuyện muốn nói với anh ấy một lát, anh ra
ngoài chờ em có được không?” Lâm Uyển Nhu khó xử kéo kéo vạt áo bạn
trai. Cô quả thật có vài chuyện muốn bàn bạc với Cao Thiên, chuyện lúc
xưa trong lòng hai người đều còn khúc mắt, cô hiện tại tuy rằng không để tâm đến chuyện quá khứ như thế nào, nhưng dẫu sao cũng muốn nghe một
lời giải thích hợp tình hợp lý. Nhưng Lâm Uyển Nhu lại nhất thời quên
mất, người như Yêu nghiệt tiên sinh nhà mình ngoài ấu trĩ ra còn có một
tật xấu là nhỏ mọn, hay ghanh ghét với đời =.=”.
Dương Nhật Phong khuôn mặt chợt lạnh, dùng ánh mắt không hiểu nổi đánh
giá người phụ nữ trước mặt: “Lâm Uyển Nhu, em có gì muốn nói thì nói tại đây đi! Giữa chúng ta còn có bí mật gì chứ?”
“Đây là chuyện riêng của bọn em, anh đừng ấu trĩ như vậy!!”
“Ấu trĩ? Hay em có chuyện không muốn cho anh biết?!”
“Đừng ăn nói lung tung, không liên can tới anh. . .” Lâm Uyển Nhu trong
lúc tức giận nhưng vẫn nhận ra bản thân đã lỡ lời, khó xử im lặng, ngay
cả ánh mắt của dán chặt xuống mặt đất. Chỉ nghe được tiếng Dương Nhật
Phong cười nhạt trên đỉnh đầu, sau đó là giọng điệu châm biếm vừa quen
thuộc vừa xa lạ: “Tốt, không liên quan tới tôi, là tôi nhiều chuyện xen
vào tình cảm TỐT ĐẸP của hai người!”
Lâm Uyển Nhu hóa đá, cô biết mình nhất thời nặng lời với anh là không đúng, nhưng anh cứ như vậy mà thật tức giận sao?
Đến lúc cô nàng nào đó bừng tỉnh khỏi ác mộng, định chất vấn thêm vài
câu nhưng vừa ngẩn đầu đã không còn thấy bóng dáng anh đâu nữa, chỉ còn
lại Cao Thiên đang đứng sừng sửng trước mắt như ngọn núi Phú Sĩ.
Lâm Uyển Nhu có loại xúc động muốn tát cho bản thân vài cái bạt tay.
Giải thích cái rắm gì, cải nhau cái rắm gì. . . cô chưa từng thấy Yêu
nghiệt tiên sinh nhà mình trở nên tức giận như vậy bao giờ, từ trước đến nay luôn là anh dung túng cô, ở bên cạnh cô làm trò, luôn luôn lo lắng
cho cô, vậy mà cô lại đi vì Cao Thiên nặng lời với anh trước mặt nhiều
người. . . Hình như có chút vô tâm vô tình thì phải?!
“Uyển Nhu, chúng ta quay lại được không? Năm đó là Thiên Nhan gài bẫy
anh, Giang Thanh có thể làm chứng!” Cao Thiên coi như không thấy vẻ mặt
bối rối của người đối diện, ánh mắt ẩn chứa mong chờ nhìn thẳng vào Lâm
Uyển Nhu: “Chúng ta bỏ ra cho nhau rất nhiều thời gian trong quá khứ,
anh không muốn lãng phí, anh vẫn còn thích. . .”
“Cao Thiên!” Lâm Uyển Nhu cúi gầm mặt ngắt lời anh ta: “Vừa lúc nảy tôi
rất mong nghe anh giải thích, không phải vì tôi còn hy vọng vào anh, tôi chỉ muốn làm rõ ràng mọi chuyện, để bản thân cảm thấy an ủi một chút.
Xin lỗi, tuy rất tàn nhẫn nhưng tôi vẫn muốn nói, tôi thành thật xin lỗi anh vì hơn sáu năm qua vẫn luôn coi anh là người thay thế, con người
tôi không tốt tính như anh nghĩ, tôi rất hay ghen, nhưng anh biết vì sao trong hơn sáu năm bên nhau chúng ta chưa từng cãi nhau hay không? Căn
bản vì không thích nhiều nên không quan tâm nhiều, cũng không có cảm
giác trân trọng nhiều, mỗi lần nghĩ đến phải nói ra những lời ghen tuông với anh tôi liền thấy rất phiền phức. . .”
“Đừng nói nữa!” Cao Thiên nhắm mắt, lắc đầu không muốn nghe, trong lời
nói thều thào có phần tuyệt vọng. Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên hai người
gặp nhau, Lâm Uyển Nhu nói hắn có khuôn mặt nghiêng nhìn rất giống một
người, lúc hai người hẹn hò cô cũng nói thích nhìn hắn từ xa hoặc nhìn
nghiêng gì đó. . . Thì ra là hắn ngu ngốc không hiểu, cô chỉ xem hắn là
cái bóng cho người đó!
“. . .Xin lỗi. . .” Lâm Uyển Nhu khom người một góc bốn mươi lăm độ, nét mặt mang theo thanh thản lẫn hổ thẹn. Lúc bắt đầu quen với Cao Thiên
cũng là khoảng thời gian cô hâm mộ Dương Nhật Phong cuồng nhiệt nhất,
lại là độ tuổi nhìn cái gì cũng dễ phát sinh tình cảm, trong lúc vô
tình đã nhầm lẫn sự hâm mộ thành tình yêu, nhìn Cao Thiên mà liên tưởng
đến thần tượng của mình,. . . cô, thực sự rất có lỗi với anh ta.
“Uyển Nhu, ra đây nói chuyện với anh một chút!” Giang Thanh bỏ qua người đang đứng trước mặt cô, chất giọng phản phất một chút gì đó rất kỳ lạ.
Lâm Uyển Nhu phân vân có nên một mình một chỗ cùng người này hay không,
từ lần trước xảy ra chuyện không vui vẻ gì kia, trong lòng cô đã vô
thức hình thành lên một loại phòng tuyến với Giang Thanh, sợ anh ta lại
giở trò gì đó thêm nữa thì toi, tình cảm tốt đẹp giữa hai người cũng trở nên xa cách đi nhiều.
Giang Thanh giống như nhìn ra được nổi khổ tâm của cô nàng, mỉm cười hòa nhã nắm tay cô kéo đi: “Yên tâm, anh không định làm gì em đâu!” Vì anh
ta đã buông tay rồi.
Hai người đứng trong bãi đổ xe của nhà hàng, không khí im ắng quỷ dị,
Lâm Uyển Nhu thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đánh
trống trận trong ngực. cuối cùng cô nàng cũng không nhịn được mà lên
tiếng trước: “Có chuyện gì vậy?” Đừng nói kêu cô ra đây chỉ để ngắm xe
thôi nhé?! Đánh chết cô cũng không tin!: “Lúc nảy Cao Thiên nói anh có
thể làm chứng, chuyện này là sao?”
“Anh cũng đang định nói rõ đây, những chuyện này giữ trong lòng quả thực không dễ chịu chút nào.” Giang Thanh quay lưng lại, đứng đối diện Lâm
Uyển Nhu, con ngươi ánh lên nét cười có phần bất đắc dĩ: “Em cũng đừng
phòng anh như phòng cọp thế, anh không còn hứng thú với em nữa đâu! Khi
xưa không biết mắt mờ thế nào lại nhìn trúng em, làm ra vô số chuyện ngu ngốc.” Nói xong còn tự giễu cười một cái.
Lâm Uyển Nhu đen mặt, cô bây giờ là nên mừng vì anh ta cuối cùng cũng
nhìn thấu hay là nên buồn cho số phận hẫm hiu của mình đây?!
Thực ra Lâm Uyển Nhu rất muốn giáo huấn anh chàng này một trận, hừ! Sau
khi từ bỏ còn nói xấu người ta thì rất không có nhân đức đó!!!
Bạn đang đọc truyện Âm Mưu Thần Tượng được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.