Chương 42: Bà Ngoại Đến!
Lúc Lâm Uyển Nhu lần nữa ngẩn người nhìn mình trong gương đã là chuyện của
buổi trưa hôm đó. Lúc sáng đến đây xem thấy hai dấu hôn còn tức giận
bừng bừng chạy đi tìm Dương Nhật Phong tính sổ, thật không ngờ tính qua
tính lại lại mang về một đóng dấu hôn khác... Đúng là ' làm ăn có lời'
mà...
Cô nàng nào đó vô cùng chán nản. Yêu nghiệt chính là yêu nghiệt, đấu với yêu nghiệt chính là tự tìm đường chết!
Lúc cô còn đang ngẩn người thương cảm cho số phận hẩm hiu của mình, từ
cửa nhà vệ sinh bỗng xuất hiện một thân ảnh quen thuộc. Quanh eo Dương
Nhật Phong quấn ngang một chiếc khăn, nhanh chóng bước đến bên cạnh Lâm
Uyển Nhu, hai tay vòng qua ôm lấy eo nhỏ của cô, cằm cương nghị gác lên
hỏm cổ Lâm Uyển Nhu, giọng điệu làm nũng: "Bà xã, em phải chịu trách
nhiệm với anh, chúng ta kết hôn nhanh thôi!"
Lâm Uyển Nhu lần nữa câm nín.Yêu Nghiệt tiên sinh, anh có biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào hay không vậy?
"Chuyện này... em còn chưa có chuẩn bị tốt" Lâm Uyển Nhu cũng không phải người cổ hủ gì, lên giường rồi cũng không nhất thiết phải nhanh chóng
kết hôn, cô không muốn anh tự miễn cưỡng: "Chúng ta như vậy hình như có
chút nhanh!"
"Không nhanh! Em đừng quên anh đã chờ em lâu như vậy" Người nào đó ủy
khuất như đứa trẻ bị giật mất kẹo, không vui cắn lên gáy cô một cái, nhỏ giọng mắng: "Cô nhóc vô tình!"
Lâm Uyển Nhu có loại xúc động muốn khóc, người đàn ông của cô sao lại giống cậu nhỏ trong thời kỳ nổi loạn thế này chứ?!
Tất nhiên, chỉ có cậu nhỏ nổi loạn thôi!
Lâm Uyển Nhu lúc nhận thứ được chuyện này, vô cùng vô cùng muốn cùng
người nào đó đoạn tuyệt quan hệ! Cái thứ xấu hổ kia, ở đó, ngay sau mông cô cư nhiên lại... đội khăn vùng dậy!
Dương Nhật Phong tà ác chuyển từ cắn sang liếm, một đường từ gáy đến
vành tai Lâm Uyển Nhu, sau đó xoay người cô lại đối diện mình, bàn tay
không thành thật chuyển từ eo lên phía trên.
Lâm Uyển Nhu kinh hoảng gạt thứ đang không đứng đắn đang định bò lên ngực mình ra, đẩy anh một chút: "Đừng!"
Dương Nhật Phong giả điếc làm lơ, một lần nữa mang theo ý định xấu xa
muốn cởi áo bà xã, bên ngoài tiếng chuông cửa bất chợt vang lên... rất – đúng - lúc!
Lâm Uyển Nhu thở phào một tiếng như thoát được đại nạn, vội vùng ra khỏi nơi nào đó đang có người nào đó đã bốc lên ngọn lữa nào đó. Dương Nhật
Phong trong mắt ẩn ẩn hai loại hỏa - dục hỏa cùng nộ hỏa. Mợ nó! Là ai
đến không coi giờ hoàng đạo vậy?
Lâm Uyển Nhu vừa định xoay người chạy khỏi, chưa chạy được tới bước thứ
hai đã bị một sức mạnh to lớn kéo trở về, liền theo quán tính úp mặt vào lòng ngực trần trụi của người nào đó. Dương Nhật Phong hài lòng cười
cười đưa tay vuốt lên tóc cô nàng: "Mặc kệ đi!"
"Không được! Nói không chừng là ba mẹ em về, lúc nảy em nhận được tin
nhắn của mẹ, bà nói đã quên mang theo chìa khóa" Lâm Uyển Nhu choàng
tỉnh vùng ra, dùng ánh mắt đáng thương nhìn chằm chập bạn trai, chỉ hận
không thể nhỏ ra vài giọt lệ. Yêu nghiệt tiên sinh bắt gặp biểu tình như nai con của Lâm Uyển Nhu, trong lòng dâng lên cảm xúc không rõ là vui
hay giận. Thôi được rồi, dù sao vẫn là không nên để nhạc mẫu đại nhân
cùng nhạc phụ đại nhân chờ lâu, thời gian còn dài, không nên vì chút lợi ích trước mắt mà đắc tội hai nhân vật quan trọng này!
Nghĩ đến hạnh phúc sau này của mình cùng bà xã tương lai, tên nào đó rất rộng lượng buông tha cho thiên hạ trong lòng, để cô đi.
Lâm Uyển Nhu như được ơn đại xá, ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi nhà vệ
sinh, sửa lại áo quần cho chu đáo chỉnh tề mới bước đến mở cửa. Không mở thì thôi, mở ra liền hết hồn: "Bà ngoại..."Vốn muốn ngày mai sang nhà
thăm bà, nào ngờ còn chưa kịp đi thì hôm nay bà đã đến đây xem cô trước
rồi.
"Tiểu Nhu! Ngoại đem theo ít thức ăn cùng trái cây cho con này!" Giọng bà hơi run run, trên mặt là tươi cười hiền hậu.
Bà năm nay đã gần tám mươi tuổi, da đầy nếp nhăn, ánh mắt cũng không còn sáng như trước. Một năm Lâm Uyển Nhu về nhà không được mấy lần, lần nào bà cũng bỏ công ra đi mua mấy thứ đồ cô thích về đưa cho cô. Chân của
bà từ bốn năm trước đã không được khỏe, nhưng không quản ngại cực khổ
cái gì cũng nghĩ cho mấy đứa cháu ngoại bọn cô. Lâm Uyển Nhu có chút cảm động đón lấy túi nilon trên tay bà: "Ngoại mau vào nhà đi!"
"Nhu nhi, cổ con làm sao vậy? Muỗi cắn à???" Bà ngoại Lâm ánh mắt mang
theo đánh giá chiếu lên 'dấu vết khả nghi' trên cổ cháu gái.
Lâm Uyển Nhu đang cất bước nhường đường cho bà, đột nhiên bị hỏi trúng
tim đen lập tức hóa đá năm giây, sau đó cười ha ha lãng tránh không trả
lời, chuyển sang chuyện khác: "Ngoại đến có chuyện gì sao ạ?"
Bà ngoại Lâm liếc cháu gái một cái, khó hiểu chau chau mày: "Phải có
chuyện mới đến được à? Ngoại chẳng phải đợi không được con tới thăm nên
qua xem xem con thế nào sao?!"
"Xin lỗi ngoại, mấy hôm nay con hơi bận, định mai qua thăm ngoại thì
ngoại lại nhanh hơn một bước nữa rồi" Vừa nói vừa kéo bà ngồi xuống sô
pha, cười "Hì hì" lấy lòng, bộ dáng cháu ngoan tiêu chuẩn. Nhưng suy cho cùng cũng không duy trì được bao lâu, ít ra là cho đến khi Dương Nhật
Phong từ phòng cô bước ra đi... "Bảo bối, phải ba mẹ không? Sao em nói
mở cửa mà cũng lâu như..." Nói tới đây liền nhìn thấy thân ảnh xa lạ
đang ngồi trên sô pha kinh ngạc nhìn mình bằng ánh đánh giá liền câm
nín.
Nhạc mẫu đại nhân, sao người mới ra ngoài có hơn một đêm lại ra nông nổi này rồi?!
Lâm Uyển Nhu thật muốn thật muốn, thật rất muốn đào một cái lỗ nhảy
xuống hoặc đâm đầu vào đệm ghế sô pha ngất luôn cho xong chuyện. Mợ nó,
sao cô lại quên mất tên Yêu nghiệt hại chết người không biết mệt này
chứ?! May mà anh đã biết điều ăn mặt đàng hoàng, nếu không chắc cô phải
đập đầu vào thành ghế tự sát quá.
Ông trời thật muốn diệt cô mà! Sớm không đến muộn không đến, lại đợi sau khi cô mới làm xong 'chuyện ác' mà lần lượt kéo đến, muốn giết người
chắc?!
Cô nàng nào đó không biết phải làm sao, ở trong lòng lặng lẽ vừa giơ
ngón giữa vừa rơi lệ. Vẫn là Dương Nhật Phong nhanh trí nhanh miệng hơn, đầu vừa đảo một vòng đã nghĩ ra kế hoạch nghênh địch: "Cháu chào bà!"
Chắc chắn đây không phải nhạc mẫu đại nhân biến thành đi?!
"Chào cậu! Cậu là...?" Bà ngoại Lâm không hổ danh đã sống gần một thế
kỷ, gặp loạn không rối, vẫn là dáng vẻ điềm tỉnh đánh giá người đối
diện. Cậu thanh niên này dung mạo không tồi, cử chỉ ưu nhã lịch
thiệp(?). Xem cách nói chuyện ljsc nảy có lẽ là bạn trai của cháu gái
rồi... Không tệ lắm, ngoại trừ... cái hình xăm nhìn không ra dáng vẻ
đang thấp thó dưới cổ áo kia.
Đầu Lâm Uyển Nhu "Bùm" Một tiếng nổ tung.
Không xong! Ngoại cô chính là cổ hủ số một, lúc cô còn đi học bà chỉ hận không thể dùng dây thừng áp chế trói cô ở nhà, không cho cô đi thành
phố A tiếp tục nâng cao học vấn, lý do chỉ là vì sợ cháu gái 'Vát về cái bụng to'. Thật không ngờ hôm nay cô không vát bụng to, lại vát luôn một tên đàn ông trưởng thành 'có hình xâm' về, hơn nữa người này còn dụng
một bộ dáng 'đại gia vừa ăn no' từ trong phòng cô xuất hiện. Cô nàng nào đó không cần nghĩ cũng biết được hậu quả của việc này không nhỏ chút
nào.
Mẹ, cha, anh trai! Các người trốn đâu hết rồi, con/em rể của mấy người sắp bị hành hình rồi này!!!
Bạn đang đọc truyện Âm Mưu Thần Tượng được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.