Chương 1: Tai Họa Bất Ngờ
Đẩy cửa bước ra khỏi phòng khám, ánh sáng chói mắt cùng mùi thuốc khử trùng dày đặc lập tức bị gió lạnh buổi đêm
xua đi. Lâm Viễn hít sâu một hơi, nhiệt độ trong không khí rất thấp tràn vào phế quản làm cho não bộ vừa trải qua một cuộc phẩu thuật căng thẳng trên bàn mổ thanh tỉnh lên không ít, kéo cao cổ áo bị gió thổi bay,
cuối thấp đầu, đi vào trong bóng đêm dày đặc.
Lâm Viễn bất đắc dĩ, đại khái đây là ngày cuối cùng hắn ở thành N, ngày mai hắn sẽ đi thành S, nhưng không giống
những người trẻ tuổi đến thành S phù hoa để xa hoa trụy lạc, Lâm Viên
một chút cũng không cảm thấy nơi đó hiếm lạ.
Ngẫm lại ngày hôm qua, hắn vẫn là một bác sĩ khoa cấp cứu trong một bệnh viện ở thành N nhỏ bé này, thành N rất
bé, tiết tấu cuộc sống cũng chậm, bình thường, trách nhiệm công việc vào ca đêm cũng thanh nhàn hơn, có thể an ổn ngủ mà không lo sẽ có người
bệnh chạy tới. Chỉ có tối hôm qua không biết bị làm sao, một lão đại bị
bắn chết được đưa đến. Lão đại kia đã sáu mươi tuổi, một người bị thương ở trái tim thì làm thế nào có thể còn sống? Nhưng không lâu sâu, những
người trong giới xã hội đen lại tìm hắn chịu trách nhiệm, còn nói cái gì lệnh đuổi giết, cái gì đồ bỏ đi, cái gì giàu to rồi, những lời không
hay ho được nói không ngừng.
Kỳ thật, Lâm Viễn căn bản không coi trọng việc này, anh thích đuổi giết thì cứ đuổi giết đi, dù sao hắn cũng
không phải người trong cuộc, không dư hơi đi cho ý kiến, cùng lắm thì
làm ra hai cái lỗ thủng trên đầu, mười tám năm sau vẫn làm hảo hán.
Chính là phía bệnh viện lại xem chuyện người chết chó má lần này là
chuyện đứng đắn. Trong lòng Lâm Viễn hiểu được, vị trí của hắn đã có
người dòm ngó, bình thường biểu hiện của hắn quá tốt nên không có chỗ
xuống tay đi, như thế rất tốt, bị người nắm được nhược điểm không phải
chính là tự tìm chết a?
Bị chủ nhiệm gọi vào văn phòng không có
gì bất ngờ, không đợi cho người này nước miếng tung bay tứ tung đã đem
đơn từ chức chuẩn bị từ trước trình lên.
Sau khi chủ nhiệm tiếp nhận báo cáo, trên mặt lóe lên vẻ vui sướng làm cho Lâm Viễn có chút chán ngán, xoay người chuẩn bị rời đi lại bị chủ nhiệm gọi lại, hé ra cho hắn một tấm danh
thiếp, Lâm Viễn nhìn một chút-phòng khám tư nhân Lí Cố, hoa viên phố
174, thành N.
Chủ nhiệm cười khả ái nói “Người
trẻ tuổi sao? Có muốn xông đến một nơi lớn hơn, rạng danh trong thành
phố không? Cậu có khả năng như vậy, giam ở nơi bé nhỏ thật là tù túng,
bạn tôi ở thành N mở một phòng khám tư nhân, cần một bác sĩ có khả năng, tôi liền đề cử cậu cho hắn, tiền lương rất cao rất cao, nếu không còn
lão bà cùng con nhỏ níu kéo tôi đã đi rồi!”
Lâm Viễn nhận lấy danh thiếp chủ nhiệm đưa cho, vẫn thực sự lễ phép nói “Cám ơn”. Nhét danh thiếp vào túi áo gió trước khi ra khỏi cửa, Lâm Viễn thở dài, hắn mới không muốn đi vào nơi có tiết tấu nhanh đầy tính khiêu chiến để phát triển đâu, hắn đã nghĩ sẽ tìm một nơi nhỏ bé để tiếp tục cuộc sống a….Để xem còn nơi nào khác có công việc thanh nhàn một chút để làm
không, hiện tại cứ về nhà trước, nấu mì ăn no bụng sau đó ngủ ngon.
Lâm Viễn vừa nghĩ vừa đi trở về, nơi thị
thành bé nhỏ này, người đi đường vào ban đêm rất ít, hắn kéo cao cổ áo
gió, rúc cằm vào trong áo, gió đêm cuối thu vẫn thực lạnh, thực lạnh.
Đi vài bước, Lâm Viễn đã nhìn thấy nhà
trọ nhỏ của mình, vừa định băng qua đường thì nhìn thấy vài chiếc xe màu đen đứng cách đó không xa. Cước bộ Lâm Viễn đình trệ một chút, theo bản năng trốn vào phía sau tường một tòa nhà….nhìn từ phía sau có thể thấy
hai chiếc xe màu đen đậu bên đường, phía trước mắt là một chiếc Cadillac ba cửa khoa trương, đều là xe tốt, thành N này vốn sẽ không được mấy
chiếc như vậy, danh xe tốt như vậy như thế nào còn cố tình đứng trước
cửa nhà hắn?
Lâm Viễn tránh ở phía sau từơng tò mò
quan sát, chỉ thấy từ trên xe bước xuống vài chục người cao thấp mặc đồ
đen, đeo kính đen. Lâm Viễn líu lưỡi, tâm nói các người sợ người khác không biết mình là xã hội đen a? Hơn nửa đêm còn mang kính râm , cẩn thận bị hãm hại a.
Miệng vừa nói thầm vài câu đã thấy mấy “Men in the Black” kia mở cửa Cadillac, một người mặc áo đen đi ra từ trong xe.
Lâm Viễn nhìn thoáng qua, lại nhịn không được tấm tắc hai tiếng, vị này chính là lão đại, kia chính là phái đoàn của lão đại!
Đang lúc tán thưởng, lão đại kia tựa hồ
cảm giác được gì, mạnh mẽ quay đầu lại, Lâm Viễn chạy nhanh trốn vào sau tường, vỗ vỗ ngực, trước mắt vẫn là hình ảnh lão đại kia quay đầu lại
nhìn. Người nọ không mang kính râm, tuy rằng Lâm Viễn không nhìn thấy
nhất thanh nhị sở tướng mạo, nhưng ánh mắt rất dọa người. Lâm Viễn khẩn
trương dán chặt vào tường trong chốc lát, đầu bên kia tựa hồ không có
động tĩnh gì, hắn lại cẩn thận đi ra ngoài nhìn thoáng qua thăm dò, chỉ
thấy mấy người mặc đồ đen đã đi lên lầu, chỉ có lão đại vẫn tao nhã đứng tựa vào bên xe, châm một điếu thuốc.
Lâm Viễn nhẹ nhàng thở ra, dựa vào sau
lưng, trong lòng tính toán bây giờ làm sao mới tốt? Đám ngừời kia không
chừng đang chờ hắn đi….lúc này đi vào không phải đưa đầu vào rọ sao? Vẫn là tránh đi nơi khác một chút. Vừa định đi, trong không khí lại truyền
đến mùi vị thuốc lá thản nhiên, Lâm Viễn không hút thuốc lá, cho nên đặc biệt mẫn cảm với mùi thuốc, tâm lộp bộp một chút, tâm nói không phải
đâu….
Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Viễn cảm thấy chờ
chết không bằng phóng đi ra, đúng không? Đại gia ta tốt xấu gì thì trước khi chết cũng phải cho một tên “men in the black” kia chôn cùng, đã
quyết, Lâm Viễn liền sờ soạng phía sau lưng một phen…Lần sờ này, Lâm
Viễn quả thực yêu A di quét rác đến chết, nàng thế nhưng lại để cho hắn
một cây chổi lớn như vậy. Bắt lấy cây chổi, Lâm Viễn dán chặt vào vách
tường, cúi đầu nhìn mặt đất, quả nhiên, có một bóng đen tới gần.
Lâm Viễn nín thở, hít sâu một hơi, âm thầm đếm “một….hai….ba….”
Mới vừa đếm đến ba, bỗng nhiên cảm thấy có chút di động trong không khí, Lâm Xa liền nhảy ra bên ngoài.
Đêm hôm khuya khoắc, Lâm Viễn đã có lòng
chuẩn bị từ trước, còn bị người mặc đồ đen kia dọa. Người kia không
chuẩn bị gì, càng bị hoảng sợ hơn, nháy mắt sửng sốt một chút, Lâm Viễn
đã đưa cao cây chổi đánh xuống, công bằng mà nói thì vừa đúng lúc sượt
ngang mặt người ta.
Cái cán chổi này không phải là chổi quét
rác bình thường, a di quét rác đã để lại một cây chổi chuyên dọn phân
chó….bị cây chổi trực diện đánh trúng, đừng nói Men in the black, người
ngoài hành tinh cũng phải choáng váng.
Người nọ theo bản năng vung tay lên chặn
lại cán chổi, nhưng rác rưởi trên chổi cũng rơi đầy mặt hắn. Người mặc
áo đen chau mày, Lâm Viễn nhấc chân đạp một cái vào đùi hắn, người nọ
lui về sau mấy bước, Lâm Viễn xoay người bỏ chạy. Chạy trên đường lớn
hai ba bước liền lủi vào khu dân cư, sau đó quẹo vào mấy ngõ ngách…mất
tung.
Nói thật, Lâm Viễn vẫn muốn nhắm vào nơi
yếu ớt của người kia, bất quá ngẫm lại vẫn là quên đi, làm người phải
chừa cho người ta một con đường sống đúng không? Ân! Bất quá dù chỉ
trong nháy mắt hắn vẫn nhìn thấy rõ ràng vóc dáng người mặc đồ đen kia,
cầm điếu thuốc, cao ráo…thật ra rất đẹp trai, dáng mũi không tồi…
“Đại thiếu gia” Mấy người mặc đồ đen từ trên lầu chạy xuống, đứng bên cạnh người nọ, cầm một tấm ảnh trên tay “Người không ở đây, tìm ra ảnh chụp trên thẻ làm việc”
Người mặc áo đen vỗ vỗ bụi trên người,
nhận lấy tấm ảnh nhìn nhìn, Lâm Viễn vừa mới tốt nghiệp đại học được hai năm, năm nay hai mươi lăm tuổi, thoạt nhìn vẫn còn dáng vẻ sinh viên.
Vừa nhìn thấy người mặc áo T-shirt trong ảnh, dáng vẻ trẻ tuổi cà lơ
phất phơ, cũng chính là tiểu tử mặc áo gió trắng lấy chổi quét rác đánh
người vừa rồi.
“A” Người nọ cười nhạo một tiếng, nhét ảnh vào túi áo, nói “Trước mắt không cần để lộ ra”
“Vâng” Thủ hạ gật đầu, mọi người trở lại xe, ly khai.
Lâm Viễn hoang mang rối loạn chạy thục
mạng đi một đoạn thật xa, mới ngồi xuống thở hổn hển, tâm nói chỉ gặp
qua cảnh không hay ho này của người ta, chưa từng thấy chính mình không
hay ho như vậy; hắn sờ sờ túi tiền, may mắn còn có ví tùy thân mang
theo, bên trong giấy chứng minh cùng chi phiếu đều có đủ, trong nhà còn
có chút đồ điện tử cùng một ít tiền mặc…quên đi, hiện tại trở về rất
nguy hiểm, mạng nhỏ quan trọng hơn. Lại muốn bới móc xem còn có thứ gì
khác hay không, Lâm Viễn sờ sờ một lúc, lấy ra danh thiếp….
“Ân” Lâm Viễn vuốt cằm nghĩ nghĩ, gật gật đầu “Tốt lắm, trước hết đến đầu bên kia tránh đầu sóng ngọn gió!” Nói xong, đứng lên, vỗ vỗ mông, tìm nơi qua đêm đã, trước mua một cái
bánh rán cùng trái cây, thẳng hướng cửa hàng điện tử, Lâm Viễn chơi game cả đêm, chơi trò người ngoài hành tinh đánh Men in the Black, chặt
thành trăm mảnh, chặt thành trăm mảnh!
Sáng sớm hôm sau, Lâm Viễn mua sáu cái
bánh bao, vội vàng đến nhà ga, đi chuyến sớm nhất đến thành S, ăn xong,
căng da bụng thì chùn da mắt, hắn thật sự mệt mỏi, dựa vào ghế, mơ mơ
màng màng ngủ.
Xe chạy trên đường cao tốc khoảng ba giờ
thì tới thành S phồn hoa. Lâm Viễn bị gọi dậy, chạy xuống xe đi toilet
dùng nước lạnh rửa mặt, sửa sang lại tóc tai một chút, chắp hai tay vào
nhau, đi ra khỏi nhà ga, lại mua một tấm bản đồ, hỏi vị trí cụ thể hoa
viên phố 174 là nơi nào, thay đổi mấy chuyến xe điện ngầm cùng xe bus,
cuối cùng cũng đến trước cửa phòng khám tư nhân.
Hiện tại là mười giờ sáng, trước cửa phòng khám treo bảng “Open”
Cẩn thận đánh giá một chút nơi xa hoa
này, không hổ là phòng khám tư nhân a! Lâm Viễn đẩy cửa đi vào, chỉ thấy một hộ sĩ nho nhỏ đang ngồi ở bàn tiếp tân, ngẩng đầu hỏi hắn “Tiên sinh xem bệnh?”
“Ách, không phải , Tôi tìm Lí Cố”
“Bác sĩ Lí đến khám bệnh tại gia” Hộ sĩ lại hỏi “Ngài có hẹn trước không? Tôi có thể gọi điện thoại hỏi anh ấy”
“Tôi là bác sĩ trong bệnh viện ở thành N….” Lâm Viễn nói còn chưa dứt lời, điện thoại trên bàn hộ sĩ liền vang lên. Hộ sĩ ngượng ngùng, nhấc điện thoại “….Thật sự rất nhiều người nha! Anh không đến sao được a…đúng rồi, có một bác
sĩ làm việc trong một bệnh viện ở thành N tới tìm anh, a? Nga, tốt!”
Hộ sĩ dập điện thoại, nói với Lâm Viễn “Bác sĩ Lâm, ngài là bác sĩ khoa nào?”
“Tôi…khoa cấp cứu, ngoại khoa….” Lâm Viễn vừa mới nói xong, hộ sĩ kia vỗ tay một cái “Ngoại khoa nha, thật tốt quá! Bên trong có hai ca tai nạn xe cộ, ngài nhanh đi xem đi!” Nói xong, với tay đưa cho hắn một chiếc áo bluose dài, đưa một ngón tay chỉ “Phòng thay quần áo ở bên trong!”
“Cáp?” Lâm Viễn còn không hiểu được sao lại thế này đã bị hộ sĩ đẩy mạnh vào phòng thay quần áo.
Vì thế…Lâm Viễn mơ mơ màng màng mặc áo blouse trắng, bắt đầu xem
bệnh…nghe nói trước kia nơi này rất nhàn nhã, bởi vì dù sao cũng là
phòng khám tư nhân, rất ít khi khám bệnh, bình thường đều đến nhà khám
bệnh, ngẫu nhiên sẽ có vài đứa trẻ cảm mạo đến khám. Bất quá hôm nay
trên đường cao tốc có sự cố tai nạn giao thông xảy ra, có vẻ nghiêm
trọng, người bị trọng thương trực tiếp đưa vào bệnh viện, mấy vụ trọng
thương gần đây đều đến nơi này.
Lâm Viễn vội cả ngày, đến giữa trưa mới
có hộ sĩ đem cơm tới, thẳng đến hết giờ tan tầm buổi tối mới có thể thở
ra…Lâm Viễn nằm lên bàn bất động, hộ sĩ bưng đến một ly cafe, đưa tay vỗ vỗ bả vai hắn “Bác sĩ Lâm, khả năng rất tốt”
Lâm Viễn nhận cafe uống một ngụm….le lưỡi, là thuốc Đông y! không dễ uống như trà xanh.
Hộ sĩ nhìn thời gian, nói nàng phải về nhà, phòng khám tư nhân không
có tăng ca buổi tối, nhắc Lâm Viễn lúc trở về đừng quên khóa cửa, sau đó đầy sinh lực chạy đi.
Lâm Viễn thở dài, muốn thuê phòng cũng
không còn kịp rồi, hơn nữa hắn sắp mệt chết, liền nằm trên sopha phòng
tiếp tân phòng khám, ngủ rất nhanh.
Cũng không biết ngủ bao lâu, Lâm Viễn
chợt nghe tiếng “đô đô đô” Mơ mơ màng màng mở to mắt liền thấy một người đứng bên cạnh, gầy teo, cao cao, mặc áo lông màu lam sẫm, quần bò, một
tay còn vắt theo một chiếc áo blouse trắng dài, nghiêm mặt gọi điện
thoại “Uy, cục cảnh sát phải không? Bên trong phòng khám của tôi có người chết! Ân? Thú lắm, ai nói là bệnh nhân của tôi chết!”
Lâm Viễn đứng lên, người nọ xoay mặt nhìn hắn “U, động, xem ra không chết! Quên đi, thật dễ dàng cho các ngươi!” Nói xong liền cúp điện thoại.
Lâm Viễn mông lung đánh giá người trước mắt, người nọ cũng xoay người quan sát hắn, Lâm Viễn lười không thèm nhìn dáng vẻ người này nữa, dụi
dụi mắt.
“Cậu là ai a?” Người nọ thấy Lâm Viễn mặc áo blouse trắng “Nga…cậu chính là bác sĩ thành N kia a?”
“Ân” Lâm Viễn hơi gật đầu, nói”Tôi tìm Lí Cố, Từ chủ nhiệm giới thiệu tôi đến”
“Tôi chính là Lí Cố!” Người nọ cười tủm tỉm nói “Tiểu Phỉ vừa rồi có nói cậu rất có khả năng a, tôi thuê cậu”
Lâm Viễn cũng không biết Tiểu Phỉ là ai, chỉ gật gật đầu.
“Cậu như thế nào ngủ ở nơi này a?” Lí Cố hỏi “Không chỗ ở?”
Lâm Viễn nhún nhún vai, ngáp một cái “Tôi vừa tới thành S”
“Nga” Lí Cố gật gật đầu, đưa tay kéo hắn đứng lên “Vậy trước cứ đến ở chỗ của tôi đi”
Bạn đang đọc truyện Tên Ác Ma được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.