Chương 21: Chuyện Cũ Như Mây Khói.
Sau khi Tô Hạ ra khỏi quán café, việc
đầu tiên là đem dãy số vừa liên lạc cho vào danh sách đen, nghiêm khắc
nói với bản thân, sau này tuyệt đối không qua lại cùng ngụy quân tử Tiêu Hàn.
Nhưng vừa nghĩ đến người đàn ông mình từng yêu sâu đậm, lại là bộ dáng này, Tô Hạ có chút tiếc hận.
Nhớ lại ngày Tiêu Hàn cưới Quý Thanh
Uyển, chính mình lại uống say mèm, bây giờ nghĩ lại, vì một người đàn
ông như vậy mà hành hạ dạ dày mình, thật không đáng giá.
“Tiêu Hàn, anh đi nhanh như vậy, em không theo kịp.”
“Tiêu Hàn, em chờ anh đã lâu, sao anh còn chưa đến?”
“Tiêu Hàn, anh em, quần áo em mặc đều mua theo sở thích của anh nga~.”
“Tiêu Hàn…….”
…………
Đi trên đường, trong đầu Tô Hạ vang vọng những lời nói mà trước kia cô đuổi theo Tiêu Hàn, và những hình ảnh xẹt qua.
Tô Hạ cùng Tiêu Hàn qua lại bảy năm,
bọn họ trải qua rất nhiều niềm vui, Tô Hạ luôn tưởng rằng chỉ cần hai
người cô gắng phấn đấu, đoạn tình yêu này nhất định sẽ đơm hoa kết trái.
https://lotus0lake.wordpress.com
Nhưng lại không nghĩ tới, trong lòng
Tiêu Hàn vì một đoạn phấn đấu mà bán thân, giảm bớt quá trình mười năm
cố gắng, lựa chọn kết hôn cùng Quý Thanh Uyển quyền thế!
Vừa nghĩ tới một mặt mà Tiêu Hàn che dấu, đáy lòng Tô Hạ liền vạch rõ giới hạn với y.
Lúc Tô Hạ cùng Quý Nguyệt Nhiên đánh
nhau ở quán café, Lăng Mặc Thiên gọi rất nhiều cuộc điện thoại, nhưng Tô Hạ đều không nghe, khiến Lăng Mặc Thiên thiếu chút huy động ‘lính đặc
chủng’ đi tìm người.
“Tiểu Nghiêm, chuẩn bị xe!” Lăng Mặc
Thiên mặc một thân quân trang anh khí uy nghiêm đứng trên sân thi đấu,
nhìn màn dình di động tối đen, khuôn mặt căng thẳng.
Xem ra, sau này phải tốn thêm thời
gian ở bên cạnh cô dâu nhỏ mới được. Bởi vì đối với hiểu biết của anh về Tô Hạ, nếu không có chuyện gì, tuyệt đối Tô Hạ không thể không nghe
điện thoại, chơi trò mất tích.
“Quân trưởng, gài còn phải duyệt
binh….” Tiêu Nghiêm đứng bên cạnh không nghĩ Quân trưởng lại ra chỉ thị
như vậy, hôm nay là ngày quan trọng, cấp trên xuống khảo hạch quân đội,
nếu như Lăng Mặc Thiên không có ở đây, vậy còn có thể gọi là nghi thức
duyệt binh được hay sao? [Nguyệt: là mỗi lần duyệt binh, binh lính hành động theo mệnh lệnh, mà ko có người ra lệnh, đương nhiên binh linh đứng im a.]
Trán Tiểu Nghiêm xuất hiện tầng tầng mồ hôi lạnh, nhưng đây là lệnh của Lăng Mặc Thiên, hắn không dám vi phạm a.
“Chuẩn bị xe” Lăng Mặc Thiên nâng mắt, sau đó sải bước mà đi, cô dâu nhỏ bị người dọa chạy mất, anh lấy đâu ra tâm tư mà đi duyệt binh đây.
Bị Lăng Mặc Thiên quát lớn, Tiểu
Nghiêm liếc nhìn bộ mặt căng thẳng của anh, sau đó quay đầu nhìn đội
quân đang đứng chỉnh tề, thật khó lựa chọn, nhưng mệnh lệnh của lão đại, hắn thấp bé làm sao dám cãi lại a.
“Vâng” Tiểu Nghiêm lần đầu tiên thấy quân trưởng nghiêm túc như thế, không dám thở mạnh, vội vàng chạy đi chuẩn bị xe.
“Hạ Hạ, chờ anh một chút thôi.” Thời
điểm Quý Nguyệt Nhiên cùng Tô Hạ đối nghịch, Tiêu Hàn thức thời đi ra từ cửa hông, cũng cám ơn chị vợ, cảm ơn chị ta giúp hắn đuổi Tô Hạ đi.
Tiêu Hàn thấy Quý Nguyệt Nhiên mỉm
cười đi tới, lúc này mới yên tâm cất điện thoại, sau đó thấy Tô Hạ từ
quán café đi ra, Tiêu Hàn nhìn xung quanh xác định không có người quen,
lúc này mới không nhanh không chậm đi theo sau lưng cô.
“Hạ Hạ, xin em đừng tức giận.” Tiêu Hàn giông như con chó, đuổi thế nào cũng không đi.
“Hạ Hạ, em nói chuyện với anh đi, tâm ý của anh với em có trời làm chứng!” Tiêu Hàn muốn Tô Hạ bớt giận, tự cho mình là chim Hoàng Yến, phải biết rằng hắn ở Quý gia căn bản không có
địa vị lên tiếng.
Mà Quý Thanh Uyển giống như Hoàng thái hậu, chỉ cần mình có chút sai lầm, liền kích nổ địa lôi. Tiêu Hàn muốn
thoát khỏi cuộc sống như thế, nhưng danh lợi trước mắt, sao có thể bỏ
qua.
Hắn lại nghĩ trước kia, khi còn lui tới với Tô Hạ, một gã đàn ông như hắn sao phải hạ mình đi lấy lòng phụ nữ…..
Nghĩ lại trước kia Tô Hạ đối với mình
rất tốt, hắn làm sao dễ dàng để Tô Hạ rời đi, hất là sau khi lên làm
Tổng giám đốc, biết bao phụ nữ vì tiền mà bám dính lấy hắn, điều này
khiến Tiêu Hàn tin tưởng Tô Hạ không có lý do rời xa mình, hơn nữa có
thể cô còn khát khao nữa kia….
“Hạ Hạ, không phải trước kia muốn mua
một căn nhà lớn trong nội thành sao? Ngày mai chúng ta đi xem nhà, có
được không? Có nhà nhìn ra biển, rất là đẹp…. em thch1 cửa sổ sát đất….” https://lotus0lake.wordpress.com Tiêu Hàn thấy Tô Hạ không để ý tới
hắn, vì vậy vội vàng tiếp thêm một câu.
Hắn nhớ rõ trước kia Tô Hạ giống như
cái đuôi, lúc nào cũng theo phía sau, rất thích tưởng tượng hai người
sau khi tốt nghiệp, có nhà ở nội thành, bây giờ điều kiện đầy đủ, hắn
không tin Tô Hạ không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Nhưng Tiêu Hàn lại quên, dần theo thời gian, người thay đổi không chỉ mình hắn.
Tô Hạ không muốn chủ ý tới Tiêu Hàn,
trực tiếp xem Tiêu Han như không khí mà bỏ qua, nhưng không ngờ hắn lại
từ phía sau mà cường ngạnh ôm cô, thế nào cũng không chịu buông tay.
“Khốn khiếp, mau buông tay!” Tô Hạ hét lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, không đợi tiêu Hàn phản ứng, cô liền
hung hăng đạp một cước lên chân hắn.
Hắn đau đến hít hà.
“Hạ Hạ, em muố thế nào? Trước kia em
không như thế!” Tiêu Hàn dùng sức ôm cơ thể Tô Hạ, bàn tay to còn trực
tiếp xoa nắn du động trên eo cô.
“két…” một chiếc xe việt dã bản hạn chế dừng lại bên đường, kong6 đợi Tiêu Hàn phản ứng, một đấm liền đánh hắn ngã trên đất.
“Sao anh lại ở đây?” Cô không ngờ rằng lại gặp Lăng Mặc Thiên ở đây.
“Đúng lúc đi ngang!” Lăng Mặc Thiên xoa xoa nắm đấm, sau đó đưa tay kéo Tô Hạ vào ngực.
Ban đầu Tô Hạ còn muốn tránh né, phải
nhớ là đang ở trên đường, nhưng vì sao cô lại luyến tiếc mùi hương tản
mát trên người anh đến vậy?
Hình như có chút không đúng, nơi này
là trung tâm mua sắm, mà dựa theo hiểu biết của cô đối với quân trưởng,
lúc này sao anh có thể xuất hiện ở đây?
Cô chớp mắt, nhìn người đàn ông cao hơn mình một cái đầu, luôn cảm thấy thì ra tất cả đều là giả dối.
“Có phải em đang nghĩ, là anh theo dõi em?” Tô Hạ chưa kịp phản ứng, Lăng Mặc Thiên đã bất thình lình gõ nhẹ lên trán một cái.
Mà Tô Hạ giống như mèo con bị nhìn
thấu nội tâm, cả khuôn mặt đều đỏ bừng, xem ra sau này phải phong tỏa
suy nghĩ a, nếu không bị sói lớn phát hiện, đến lúc đó????
“Hạ Hạ, ngoan, lại đây.”
https://lotus0lake.wordpress.com Thấy Tô Hạ bị Lăng Mặc Thiên ôm chặt,
con ngươi Tiêu Hàn muố phun lửa.
Tô Hạ là người đàn bà của hắn!
Mới vừa rồi bị một đấm của Lăng Mặc Thiên Hạ gục, cơ thể Tiêu Hàn nhất thời chịu không nổi.
“Hạ Hạ?” Lăng Mặc Thiên híp lại đôi
mắt đen tối, lại cúi đầu nhìn Tiêu Hàn đang ngã trên đất, khiến Tiêu Hàn hoảng hốt trong lòng.
Mặc dù Tiêu Hàn không biết vị quân
nhân trước mắt có lai lịch gì, nhưng nhìn vai ngôi sao trên vai đối
phương có thể đoán được, quân cấp nhất định không nhỏ. [Nguyệt: mới hôm trước 1* giờ 2*, ta dịch sai nơi nào a~~~???]
Nhug7 ngại mặt mũi đàn ông, hắn tuyệt không thể để người đàn ông này đạp mình xuống một lần nữa.
“Mặc kệ anh có lai lịch gì, nhưng Tiêu Hàn tôi ở chỗ này khuyên anh không nên cướp người phụ nữ của tôi!” rốt cục Tiêu Hàn cũng từ dưới đất mà đứng lên, muố đối mặt với Lăng Mặc
Thiên, nhưng lại không ngờ cho dù mình đứng thẳng tắp sống lưng cũng chỉ cao đến cằm Lăng Mặc Thiên.
“Đủ rồi, Tiêu Hàn anh đừng có ở chỗ
này mà xấu hổ mất mặt.” tô Hạ bất mãn với phản ứng của Tiêu Hàn, tất cả
mọi người cũng bị tiếng hét của Tô Hạ mà sợ hãi.
Mà Lăng Mặc Thiên giống như phát hiện
đại lục mới, thú vị nhìn Tô Hạ như núi lửa đang phun trào, sao hắn lại
không biết cô dâu nhỏ cũng có lực đánh boss nha, xem ra mình còn chưa
hiểu hết cô dâu nhỏ đâu.
“Hạ Hạ, trước kia em không thế.” Tiêu
Hàn không ngờ Tô Hạ sẽ nói vậy, phải nhớ rằng trước kia Tô Hạ đều chạy
sau lưng mình, nào dám lớn tiếng như thế.
“Ha ha, vị tiên sinh này, anh cũng
biết đó là trước kia, bây giờ không phải lúc đó a.” Lăng Mặc Thiên trào
phúng, sau đó không đợi Tiêu Hàn kịp phản ứng, liền theo kiểu ôm công
chúa đưa Tô Hạ lên xe.
“Quân trưởng, làm rất tốt.” Tiểu
Nghiêm ngồi trên xe thu hết một màn vào mắt, nhịn không được phát ra
sùng bái từ nội tâm đối với Lăng Mặc Thiên.
“Sao không ngoan ngoãn nằm ở nhà?” từ đầu đế cuối anh vẫn không buông cô ra.
“……..” rúc vào trong ngực anh, trái tim nai con lại không an phận mà đập loạn, hai gò má đỏ bừng.
Tô Hạ không nghĩ tới trước giờ mình
không sợ trời không sợ đất, lại chỉ sợ mình Lăng Mặc Thiên, xem ra ông
trời đối với mình thật hà khắc.
“Bụng còn đau không?” anh trực tiếp bỏ qua bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của cô, bàn tay đặt lên bụng Tô Hạ nhẹ nhàng xoa bóp….
Ầy, đang ở trong xe nha? Hơn nữa, còn có tài xế ở trước mặt!
Tô Hạ cười hì hì đẩy bàn tay Lăng Mặc
Thiên ra, “khụ khụ, tốt hơn rất nhiều, anh xem, em rõ ràng là tiểu cường đánh mãi không chết….”
Để chứng minh thể lực sung mãn, cô nắm chặt nắm đấm lại.
Hình như không khí trong xe rất quái dị?
Tiểu cường đánh không chết……..
Ặc, có người ví dụ mình như vậy sao?
“Con gián nhỏ?” môi mỏng Lăng Mặc
Thiên mím lại, dưới mắt đều là vui vẻ ấm áp, nhưng sao nụ cười này ở
trong mắt Tô Hạ còn sắc bén hơn cả bảo kiếm?
“Anh nói ai là con gián nhỏ?” bất tri
bất giác Tô Hạ nâng quai hàm, lại không ngờ rằng môi nhỏ của mình lại bị người nào đó hung hăng gặm lấy!
“ô.. ô….ô………….”
Cô đâu nhỏ rơi vào bàn tay sói lớn, còn có thể chạy thoát sao?
Mà Tiểu Nghiêm ở trước mặt tự động đem ánh mắt dán lên đường, nào dám ho he nửa phần…………
Bạn đang đọc truyện Ai Bảo Ta Không Thể Cưới được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.