Q.1 - Chương 37: Chương 25: Đặng Ma Ma (1)
Mặt trời chói chang
gay gắt nhô lên cao, cả mặt đất đều nóng bức chẳng khác nào bị đặt lên
lò lửa nướng. Toàn bộ hoa nhi kiều diễm trong vườn đều bị ánh nắng chiếu mạnh xuống mà héo rũ, lá cây xanh tươi cũng bị nướng cháy đến nỗi cuốn
tròn lại, đám ve sầu ngày thường vẫn kêu không ngừng nghỉ hôm nay đến cả một tiếng cũng không có. Người hầu trong viện đều rút hết vào trong
phòng, ngay cả bà tử giữ cửa cũng chạy vào tránh ở trên hành lang.
Nguyệt Dao ở trong thư phòng dạy bảo Chính ca nhi, trong gian phòng thả một
chậu băng, lại vẫn cứ nóng bức như thường. Hai bên trái phải Hoa Lôi
cùng Đông Tình đều đang ra sức quạt thật mạnh.
Xảo Lan từ
bên ngoài đi tới nói: "Tiểu thư, Đặng ma ma vừa mới hồi phủ rồi." Xảo
Lan cũng biết Đặng ma ma chính là ma ma tâm phúc của Nhị phu nhân. Ở
trong lòng tiểu thư Đặng ma ma cũng có phân lượng không hề nhỏ chút nào.
Nguyệt Dao vô cùng kinh ngạc cũng là hết sức vui mừng, vốn nàng là muốn đi qua đó đón Đặng ma ma về. Nhưng lại bị Hác mụ mụ ngăn cản: "Tiểu thư, bên
ngoài thái dương đang thịnh, bây giờ người đi ra ngoài đó vạn nhất bị
cảm nắng sẽ không tốt." Hác mụ mụ lúc này cũng là có chút quá phận. Thế
nhưng bà cũng là muốn cho Nguyệt Dao được tốt, có chịu trọng dụng như
thế nào đi nữa thì bà ấy cũng chỉ là một nô bộc, tiểu thư chỉ cần ra cửa viện tử chào đón là được. Nếu thật đi ra ngoài nghênh tiếp, như vậy
chính là phá hư quy củ. Lão phu nhân mà biết được sẽ rất mất hứng.
Sau khi nói xong, Hác mụ mụ có chút thấp thỏm nhìn Nguyệt Dao. Bà cũng lo
lắng tam tiểu thư sẽ trách tội bà quá phận. Bà ta tới trong Lan Khê Viên vài ngày, cũng không sờ được rốt cuộc là tam tiểu thư có thái độ gì cho đúng. Ngày ấy ở chỗ lão phu nhân, bà cứ tưởng là tam tiểu thư đã thay
đổi, trở nên tinh minh tài giỏi hơn rồi. Thế nhưng đến khi chính thức
bước vào Lan Khê Viên bà lại phát hiện tam tiểu thư đúng là người giống
hệt như trong lời đồn đãi, ngoại trừ đi thỉnh an lão phu nhân nơi đó,
thời điểm khác nàng không phải là ở trong thư phòng dạy Đình Chính thiếu gia nhận chữ, chính là ở bên sương phòng sao chép kinh thư. Tất cả mọi
sự việc khác nàng đều mặc kệ không để ý đến. Bà ở trong Lan Khê viện,
một chút cùng không sờ được mạch số của tam tiểu thư.
Nguyệt Dao bị những lời này của Hác mụ mụ đề tỉnh. Mới vừa rồi còn kích động
cùng hưng phấn nhoáng một cái liền bình phục như không có gì. Cười nhạt
nói: "Đa tạ Hác mụ mụ chỉ điểm."
Hác mụ mụ thấy Nguyệt Dao
không có phản cảm với bà, mà còn nhanh như vậy bình phục lại tâm tình,
thực vui mừng. Trước lúc bà tới nơi này lão phu nhân cũng đã nói qua với bà, người là đem tam tiểu thư giao cho bà trông đỡ. Lão phu nhân dặn dò để cho bà hết lòng hết dạ chiếu cố thật tốt tam tiểu thư. Bà lúc ban
đầu biết được ý muốn của lão phu nhân cũng còn có chút bận tâm, nhưng
bây giờ thì tốt rồi không còn quá lo lắng nữa.
Lão phu nhân
có đại ân với bà, lại mong muốn bà có thể tới chiếu cố chăm sóc thực tốt tam tiểu thư. Bà tự nhiên là đáp ứng rồi. Nhưng nếu là tự bản thân tam
tiểu thư lại là bùn loãng không trát nên tường được, dù cho bà có chiếu
cố để ý nhiều hơn thì bà cũng chỉ là một hạ nhân, căn bản không giúp
được. Nhưng dến đây một thời gian dài bà liền phủ nhận cái ý nghĩ này.
Tuy rằng tam tiểu thư trên mặt chính là người giống như lời đồn không
biết chút gì chuyện thế sự, thế nhưng theo bà âm thầm quan sát, lại phát hiện tam tiểu thư là người tâm tư sâu đậm, sâu đến nỗi chính bà cũng
nhìn không ra. Bà đối với chuyện này không những không kinh hãi, ngược
lại lại yên tâm hơn. Tam tiểu thư có như vậy mới sẽ không bị người khác
hồ lộng qua loa, sau này mới có thể an an ổn ổn mà sống được.
Tại trong Nguyệt Dao lo nghĩ chờ đợi, Đặng ma ma rốt cục cũng vào tới viện.
Nguyệt Dao nhìn Đặng ma ma mặc một thân y sam màu đàn hương, tóc chải gọn gàng một tia không loạn, trên đầu cài cái ngân lưu toàn tử, cổ tay mang một
chuỗi đào mộc châu tử. Da hơi đen, người có chút gầy nhưng tinh thần vẫn rất tốt. Nguyệt Dao nhìn khuôn mặt từ ái của Đặng ma ma, còn có khóe
mắt nhàn nhạt đuôi cá quen thuộc. Nước mắt nhịn không được mà đong đầy
trong khóe mắt. Bất quá, Nguyệt Dao rất nhanh ý thức được hành động như
vậy là không hợp, vội vã đem nước mắt sinh sôi mà bức ngược trở lại
trong lòng.
Hác mụ mụ nhìn Nguyệt Dao tâm tình không khống
chế được, không nghĩ tới nhanh như vậy tam tiểu thư đã thu thu liễm toàn bộ tâm tình của mình được rồi, nghĩ vậy trong lòng bà chấn động không
nhỏ. Tất cả mọi người đều nhìn lầm rồi, đến cả lão phu nhân cũng không
ngoại lệ.
Đặng ma ma gặp được Nguyệt Dao, liền hoan hoan hỉ
hỉ mà kêu một tiếng: "Tiểu thư." Bà từ sau khi khỏi bệnh liền muốn trở
về phủ hầu hạ tiểu thư. Thế nhưng thư bà gửi tới phủ đệ vẫn không có một chút hồi âm nào. Chuyện này làm sao không khiến cho bà ưu tâm lo lắng
dược kia chứ. Không nghĩ tới lần này lại truyền tới tin tức để cho bà
hồi phủ, bảo bà làm sao mà không mừng rỡ được kia chứ.
Nguyệt Dao cười để cho Đặng ma ma theo nàng vào phòng. Những người khác đều
thực thức thời tự giác rời khỏi. Chờ đến lúc không còn ai trong phòng,
Nguyệt Dao rốt cục nhịn không được, đôi mắt ngấn lệ liên liên mà nói:
"Ma ma."
Đặng ma ma vội vàng hỏi: "Tiểu thư, có phải có
người nào khiến cho người phải chịu ủy khuất không. Làm sao mà tiểu thư
so với thời gian ở tại Giang Nam còn gầy đi, đen hơn rất nhiều vậy kia
chứ." Bà nhìn Tiểu thư từ khi còn nhỏ đến lớn lên, tiểu thư vẫn luôn
được phu nhân lão gia nâng niu chiều chuộng. Quả thực chính là được lão
gia phu nhân ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ rớt, chỉ lo lắng
tiểu thư phải chịu một chút xíu ủy khuất gì. Nhưng bây giờ, lão gia phu
nhân đều không còn tại thế nữa, lão phu nhân cũng đã lớn tuổi nhiều
bệnh, tiểu thư một thân một mình ở trong Liên phủ này, nhìn bộ dáng
người như vậy ắt hẳn cuộc sống thường nhật cũng không thoải mái gì.
Bạn đang đọc truyện Thế Gia 2 được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.