Q.1 - Chương 96: Chương 52: Quá Mất Thể Diện*
Ngày thứ hai, Xảo Lan tết cho Nguyệt Dao một búi tóc đơn giản. Nguyệt Dao
chọn lấy một cây trâm trân châu trong hộp trang sức cài lên trên búi
tóc.
Vì muốn phối hợp với cây trâm trân châu này, Xảo Lan lấy
thêm một đôi khuyên tai trân châu khác, còn muốn đeo thêm vòng tay bạch
ngọc cho Nguyệt Dao, Nguyệt Dao lại lắc đầu: "Tốt rồi."
Hoa Lôi
mang tới một bộ quần áo màu lam nhạt. Nguyệt Dao tiếp tục lắc, tự mình
chọn lựa một bộ quần áo trắng ngà, bên ngoài còn mặc thêm chếc áo lụa
mỏng.
Hoa Lôi và Xảo Lan liếc mắt nhìn nhau, Hoa Lôi nhịn không
được nói: "Cô nương, có phải quá mộc mạc rồi không." Cứ thế này mà đi ra ngoài liệu có thể gây ra ngôn luận gì không tốt không."
Nguyệt
Dao khẽ cười nói: "Người trong phủ đều biết ta đang giữ hiếu, ta tin
tưởng ma ma và tiên sinh đều biết rõ." Đi đến thượng phòng, tuy rằng
Nguyệt Dao tuy rằng đơn giản, nhưng sẽ không mặc toàn thân thuần trắng.
Chính là vì sợ làm cho tổ mẫu sinh buồn mà suy nghĩ. Nhưng hôm nay
Nguyệt Dao không cần tới thượng phòng thình an lão phu nhân, nàng chỉ
cần đi thẳng tới Tĩnh Tư Viên, không cần lo lắn tới chuyện này.
Nguyệt Dao dùng bữa sáng xong thì ra cửa, lúc đi ra còn nghe được tiếng đọc
sách lang lảnh của Chính ca nhi, mỗi lần nghe được giọng nói êm tai của
Chính ca nhi, Nguyệt Dao đều sẽ thoải mái cười. Này đã thành phong cảnh
xinh đẹp trong Lan Khê Viên rồi.
Nguyệt Dao ở cách xa nhất, đến
Tĩnh Tư Viên xấp xỉ ba khắc đồng hồ. Khi Nguyệt Dao đến, mấy người
Nguyệt Doanh đã đến từ sớm rồi.
Hôm nay Nguyệt Doanh mặc một bộ
quần dài xanh biếc, da Nguyệt Doanh vốn đã trắng nõn, lại biết cách phối trang phục lại càng mỹ lệ động lòng người hơn, cô nương mười hai tuổi
đã lộ phương hoa.
Cả người Nguyệt Băng mặc tiểu sam tay lỡ, cân
vạt trung y màu xanh nhạt, bên dưới là chiếc váy dài xanh lam, màu sắc
cực kỳ tươi đẹp. Lại chải một búi tóc tương đối phiền phức, xuyên một bộ diêu Lâm Lang Mai Hoa, lại cài thêm một chuỗi châu hoa ngọc trai. Vóc
người mảnh mai nhưng đầy đặn, tóc xanh vừa đen vừa mượt, khuôn mặt tuyết trắng, nếu bỏ qua vẻ không kiên nhẫn cùng phiền chán trong đáy mắt,
càng khiến người ta vui tai vui mắt.
Nguyệt Hoàn mặc quần hoa y
thêu cành hoa tường vi màu lục nhạt quấn quanh người, chải kiểu tóc
không khác búi tóc của Nguyệt Dao cho lắm, trang phục như vậy đúng quy
đúng củ, không đặc biệt xuất sắc.
Lúc đầu Nguyệt Hoàn đến vừa
nhìn thấy Nguyệt Doanh cùng Nguyệt Băng cũng đã thầm than. Cô nương mười hai tuổi và chín tuổi. mà đã có thể thấy được phong độ tư thái bề
ngoài, ở hiện đại cỡ tuổi này cũng chỉ là học sinh tiểu học. Cổ đại quả
thật đặc biệt.
Thế nhưng chờ khi Nguyệt Hoàn nhìn thấy dáng vẻ
thanh nhã thoát tục của Nguyệt Dao, không thể không cảm thán xã hội này
thật biến thái. Tám tuổi ở hiện đại chỉ là đứa bé mới lên tiểu học năm
nhất, ở đây đã bắt đầu nghiên cứu cách mặc y phục trang điểm, đã học
tập phối hợp quần áo ra sao, tăng giá trị của mình thế nào.
Uông
ma ma đi ra thấy cách các cô nương mặc y phục trang điểm, đối với người
đã luyện thành hoả nhãn kim tinh như nàng mà nói, chỉ riêng từ quần áo
cũng có thể thấy được rất nhiều thứ.
Uông ma ma dừng lại trên
người của Nguyệt Dao ba giây đồng hồ trầm ngâm sau đó nói: "Trước đây
Tam cô nương đã học qua lễ nghi quy củ?" Nhìn tư thế bước đi cùng với
động tác, nhất định là học qua rồi.
Nguyệt Dao gật đầu, đây cũng
không phải chuyện không thể nói: "Khi còn ở Giang Nam nương ta đã từng
chỉ bảo ta." Tuy chỉ nói qua không đòi hỏi tận dụng vào trong thực tế,
chỉ là Nhị phu nhân không biết trong vô thức đã thay đổi nữ nhi nhà
mình.
Trước khi tới, không chỉ ma ma, mà mấy tiên sinh cũng đều
tìm hiểu rõ ràng tình huống của gia chủ, bởi vậy Uông ma ma biết Liên
gia Nhị phu nhân chính là trưởng nữ trong Hầu phủ trước kia. Tiểu thư từ Hầu phủ đi ra quy củ chắc chắn là nhất đẳng, không cần dồn hết tâm trí
dạy dỗ, ánh sáng bên người cũng có thể bị hun đúc từ sớm.
Trước
khi giảng dạy quy củ ma ma nói với bốn cô nương: "Ta sẽ tận tâm dạy dỗ
các vị, có thể học được bao nhiêu, học được thế nào, thì phải xem ngộ
tính của các vị rồi. Còn trong quá trình dạy dỗ, nên làm thế nào thì làm thế ấy, ma ma chắc chắn sẽ không vì tình riêng mà làm việc không phù
hợp."
Hiện tại Nguyệt Dao học tập quy củ là dùng cả trái tim.
Uông ma ma nhìn thấy thái độ của Nguyệt Dao rất hài lòng. Vừa mới bắt
đầu nàng còn cho rằng Nguyệt Dao ỷ vào việc mình đã học qua quy củ sẽ
kiêu ngạo, không nghĩ tới lại hiếu học cố gắng nhiều như vậy. Nghe nói
Tam cô nương ỷ mình một thân tài hoa nên thanh cao tự ngạo không coi ai
ra gì, bây giờ nhìn tới cũng không phải như thế.
Tiểu thư khuê
các khi bước đi không thể tạo ra gió, không thể phát ra chút tiếng động
nào. Không những như vậy, tư thế ngồi, dáng đứng, điệu bộ khi ăn cơm,
khấu đầu lạy tạ, bưng trà; tinh tế đến nỗi ngay cả tư thế cầm bút cũng
phải vô cùng chú ý.
Nguyệt Dao và Nguyệt Doanh lắng nghe rất
nghiêm túc, Nguyệt Băng cũng nỗ lực tập trung tinh thần vào đó. Nhưng
chỉ mỗi Nguyệt Hoàn nghe được những điều này liền nghẹn họng nhìn trân
trối, nếu hằng ngày đều phải chú ý đến từng hành vi như vậy, cuộc sống
còn gì là thú vị.
Giảng giải xong hết, đương nhiên phải bắt đầu
luyện tập. Tư thái luyện tập trước hết dĩ nhiên là bước đi. Luyện tập
bước chân có ích, liền luyện cả một buổi sáng. Nguyệt Doanh học theo rất nghiêm túc, Nguyệt Băng mặc dù có chút bực bội, thế nhưng dưới ánh mắt
lạnh lùng không ngừng bắn phá của Uông ma ma cùng với trách phạt không
ngừng cũng ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Trong bốn người thống
khổ nhất chính là Nguyệt Hoàn. Bước đi không được mở rộng quá cũng không được xiêu vẹo, nhất định phải đoan đoan chính chính. Sai rồi cũng không trách phạt, chỉ để cho nàng làm lại, làm lại, lại làm lại.
Trong bốn người , Nguyệt Hoàn có sai lầm nhiều nhất. Này làm cho Nguyệt Dao
thật bất ngờ, vốn nên là Nguyệt Băng phậm lỗi nhiều nhất mới phải? Tại
sao lại là Nguyệt Hoàn.
Nguyệt Dao nhìn dáng vẻ của Nguyệt Hoàn
hình như nàng ấy chưa từng tiếp xúc qua những thứ này, với chuyện lần
này Nguyệt Dao vô cùng nghi ngờ. Trước kia nàng nghe mấy người Hoa Lôi
nói Nguyệt Hoàn học gì cũng nhanh, nàng cho rằng Nguyệt Hoàn cũng được
sinh ra trong đại hộ nhân gia. Nguyệt Dao cho rằng việc xem qua là nhớ
đó là nhờ trời cao chiếu cố, người bình thường là không thể nào có, cho
nên nàng cho rằng Nguyệt Hoàn ngẫu nhiên có lối suy nghĩ của người
trưởng thành, hơn nữa đã từng học mấy thứ này, nói cách khác chắc hẳn
Nguyệt Hoàn cũng do người trong đại hộ nhân gia sinh ra. Thế nhưng
Nguyệt Dao thấy nàng không hiểu chút gì về những quy củ này, nhìn lại
lại giống nùười trong tiểu hộ. Hành vi của Nguyệt Hoàn trước sau khác
biệt cực kỳ rõ rệt, lần đầu tiên Nguyệt Dao nổi lòng nghi ngờ về Nguyệt
Hoàn, rốt cuộc là kiểu người nào, sinh ra trong gia đình ra sao.
Chẳng qua ánh mắt Uông ma ma nhìn Nguyệt Hoàn lại sáng tỏ, trẻ con không thể
dạy. Nàng nói tất cả đã hơn mười lần rồi vẫn không làm ra được, tư chất
của Nguyệt Hoàn, so với người nàng được gia chủ nhắc nhở là phải cẩn
thận dạy dỗ cho thật tốt như Nguyệt Băng còn thuận mắt hơn nhiều.
Nguyệt Doanh và Nguyệt Dao còn có thể thu liễm lại chỉ cười khẽ, thế nhưng
Nguyệt Băng rõ ràng không làm được, khi Nguyệt Hoàn lại một lần nữa bị
trách phạt bắt làm lại rốt cuộc không nhịn được mà bật cười.
Sắc
mặt Nguyệt Hoàn lập tức đỏ lên, bị một tiểu cô nương chín tuổi xem
thường cười nhạo, loại cảm giác này rất tồi tệ à! Haiz, chưa từng khó
chịu như bây giờ.
Uông ma ma thấy Nguyệt Băng cười, lập tức ngay
cả Nguyệt Băng cũng bị phạt chung. Lý do phạt rất đơn giản: "Các ngươi
là tỷ muội, là người một nhà tương lai vinh nhục cùng hưởng. Ngươi cười
nhạo nàng, thật ra bản thân người cũng bị dính dáng bị cười chê, cho nên cần phải phạt chung với nhau." Những điều mà ma ma giáo dưỡng phải dạy
bảo không chỉ riêng lễ nghi quy củ, mà còn có rất nhiều đạo lý đối nhân
xử thế.
Bạn đang đọc truyện Thế Gia 2 được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.