Q.1 - Chương 123: Tiến Bộ Của Đình Chính
Đình Chính trông
trăng ngóng sao, rốt cuộc cũng trông tới ngày được nghỉ, sáng sớm đã an
vị trên xe ngựa trở về Liên phủ. Đã một tháng rồi hắn không được gặp mặt tỷ tỷ, cực kỳ bức thiết muốn đi về tìm tỷ tỷ.
Lý Hàn nhận được
tin tức vội vội vàng vàng đuổi theo la lên: "Đệ về nhà cũng không nói
với ta một tiếng, có bạn thân nào như đệ sao?"
Đình Chính ơ một
tiếng: "Ta về nhà làm gì sao phải nói cho huynh?" Tỷ tỷ nói nếu có thời
gian sẽ sang đây gặp hắn, bây giờ đã gần một tháng ngay cả cái bóng của
tỷ tỷ cũng không thấy, Đình Chính rất u oán việc Nguyệt Dao nói không
giữ lời, thật vất vả tới tận hôm nay mới được nghỉ hắn hận không thể về
nhà ngay bây giờ để gặp tỷ tỷ.
Lý Hàn chán nản: "Đệ cũng không
mời ta qua nhà đệ à?" Thực sự là đồ đầu gỗ, thua thiệt bản thân mình còn đối tốt với hắn như vậy, không nghĩ tới hắn về nhà cũng không biết mời
mình một tiếng, thật không có lương tâm.
Đình Chính suy nghĩ một
chút sau đó nói: "Ta phải hỏi tỷ tỷ của ta trước đã. Nếu tỷ tỷ đồng ý,
lần sau sẽ mời huynh qua nhà ta chơi." Không có sự đồng ý của tỷ tỷ tùy
tiện mang theo Lý Hàn trở về thì không tốt.
Lý Hàn chán nản: "Mời ta tới nhà ngươi ngươi còn phải chờ tỷ tỷ đồng ý, ngươi có phải nam tử
hán đại trượng phu hay không hả?" Thật khiến hắn tức muốn chết rồi, tên
ngu ngốc này.
Đình Chính không để ý phép khích tướng của Lý Hàn, lên xe ngựa thúc giục: "Đi thôi."
Lý Hàn nhìn xe ngựa đi xa, nói lầm bầm: "Sau này ta không thèm tốt với
ngươi nữa, có trò vui đồ ăn ngon cũng không cho ngươi." Thằng ngốc này
ai thèm để ý tới hắn chứ.
Người hầu bên cạnh nghe tiểu công tử
nhà mình ai oán, cũng đều nín cười. Từ sau lúc Liên thiếu gia qua đây,
tiểu thiếu gia thế mà lại yêu thích hắn vô cùng. Ngày ngày đệ đệ dài đệ
đệ ngắn không ngừng réo lên, đi tới chỗ nào cũng phải kéo thêm Liên
thiếu gia. Đến nỗi phu nhân phải nói đã có hình dáng của một ca ca rồi
cũng không còn nghịch ngợm gây sự hôm nay leo cây bắt chim ngày mai
xuống hồ bắt cá nữa, để cho bọn họ bớt không ít việc.
Đình Chính
quay về Lan Khê viện, không gặp được Nguyệt Dao cảm thấy rất thất vọng,
nhưng Mộ Thu đã nhanh chóng an ủi hắn, nàng nói: "Thiếu gia đừng nóng
vội, buổi trưa cô nương sẽ trở về." Cứ buổi trưa mỗi ngày Nguyệt Dao đều trở lại Lan Khê viện, tuy rằng Liên lão phu nhân rất đau lòng, thế
nhưng Nguyệt Dao lại khăng khăng làm như vậy.
Nguyệt Dao kiên trì mỗi ngày đi qua đi lại hai chuyến không phải không có nguyên nhân, nàng còn nhớ sư thái đã từng nói sở dĩ đứa bé sinh trong gia đình giàu có dễ bị chết yểu chính là do được chăm sóc dạy dỗ lo lắng quá mức, còn nói
chớ nên ngồi trong phòng suốt, cần phải đi đi lại lại thường xuyên, như
thế rất tốt cho thân thể. Ở am ni cô nàng đều nghe theo sư thái, thân
thể cũng luôn khỏe mạnh. Mấy tháng này đều tiếp tục kiên trì thân thể
cũng khá hơn nhiều. Điểm đặc thù rõ rệt nhất chính là không còn sinh
bệnh, người cũng cao hơn, cứ theo đà này phát triển tiếp, về sau chắc
hẳn sẽ rất cao.
Chính ca nhi có chút thất vọng, nhưng cũng biết
tỷ tỷ là người rất hiếu học, vì vậy tới thư phòng làm bài vở tiên sinh
bố trí. Chính ca nhi nhìn chữ viết của mình, nghĩ chờ tỷ tỷ thấy hắn
tiến bộ nhanh như vậy, chắc chắn vô cùng vui mừng.
Vừa ra khỏi
Tĩnh Tư Viên Nguyệt Dao liền biết Chính ca nhi đã trở về, lập tức bước
nhanh đi về. Đến Lan Khê viện nghe nha hoàn nói Chính ca nhi đang ở thư
phòng làm bài tập, mặt đầy tươi cười đi vào thư phòng.
Đình Chính ngẩng đầu nhìn lên thấy là Nguyệt Dao, lập tức để bút xuống đi tới bên
người Nguyệt Dao cầm tay của nàng nói: "Tỷ tỷ." Một tháng không gặp tỷ
tỷ, tỷ tỷ chưa từng thay đổi chút nào.
Nguyệt Dao vuốt đầu Chính
ca nhi: "Chính ca nhi cao hơn rồi." Không những cao hơn, sắc mặt cũng
càng ngày càng hồng nhuận, khí sắc vô cùng tốt. So với trước khi đi còn
có thêm một phần phấn chấn, đứa bé có tinh thần phấn chấn, như vậy có
thể thấy được Chính ca nhi ở Lý phủ tốt hơn nhiều so với lúc còn ở bên
nàng.
Đình Chính nghe xong lời này, vội vàng lấy bài tập mình viết đưa cho Nguyệt Dao nhìn: "Tỷ tỷ, đây là bài học đệ đã làm."
Nguyệt Dao nhìn xuống thật nghiêm túc, gật đầu: ""Ừ, Chính ca nhi có tiến bộ
rất lớn." Nhìn bài tập Đình Chính làm, Nguyệt Dao cũng biết bây giờ Đình Chính đang học Thiên Tự Văn.
Nguyệt Dao vội hỏi vấn đề mình quan tâm nhất: "Tiên sinh đối xử với đệ như thế nào?" Nguyệt Dao rất sợ tiên sinh ghét bỏ Đình Chính vì tư chất hắn không được tốt, đối với Đình
Chính không tận tâm mà chỉ làm qua loa cho xong. Tuy rằng lúc viết thư
Đình Chính vẫn luôn nói hắn ở Lý phủ rất tốt, nhưng vẫn phải nghe thấy
chính miệng Đình Chính nói ra mới được.
Mặt mày Đình Chính hớn
hở: "Tỷ tỷ yên tâm, tiên sinh đối xử với đệ rất tốt so với Lý Hàn ca ca
còn tốt hơn." Tiên sinh không đối xử quá nghiêm khắc với hắn như Lý Hàn, bao giờ cũng khen ngợi hắn, phê bình Lý Hàn.
Nguyệt Dao gật đầu: "Đình Chính nói những thứ đã học được trong thời gian này cho tỷ tỷ
nghe xem nào." Phải nghiệm chứng trước sau đó nàng mới có thể xác định.
Chính ca nhi gật đầu thật mạnh: "Được." Sau đó đơn giản nói lại những gì mà
tiên sinh đã dạy cho hắn. Mặc dù nói rất đơn giản, nhưng từ quá trình kể ra cũng biết Đình Chính học được không ít.
Nguyệt Dao rất hài
lòng: "Ừ, Chính ca nhi không có lười biếng, tỷ tỷ thật mừng." Lấy tốc độ học tập của Đình Chính, hơn nửa tháng mà học được nhiều điều như vậy
rất không dễ dàng. Bởi vậy có thể xác định Chu tiên sinh rất tận tâm với Đình Chính, lần này Nguyệt Dao đã thật sự yên tâm.
Đình Chính
cười nói: "Tỷ tỷ không biết, tiên sinh có nói với đệ tuy rằng đệ chậm
nhớ hơn những người bình thường, nhưng lại có một ưu điểm mà người khác
không có, chính là những gì đệ đã nhớ vào lòng thì chắc chắn sẽ không
quên. Tiên sinh nói chỉ cần đệ nỗ lực sau này nhất định có thể vào học
dường. Tỷ tỷ yên tâm, đệ nhất định sẽ gắng sức học tập, sau đó thi lấy
công danh bảo vệ tỷ tỷ."
Đương nhiên, chờ mong này cũng dừng lại
vẻn vẹn trên tú tài. Lấy tư chất của Chính ca nhi mà nói cử nhân đó
chính là một ngọn núi cao, còn tiến sĩ thì chẳng khác nào lên trời. Thật ra lúc đầu Chu tiên sinh ôm thái độ chỉ cần dạy Đình Chính qua được là
được. Thế nhưng mấy ngày kế tiếp phát hiện Đình Chính chịu khó học tập
vô cùng, sáng sớm liền thức dậy học bài, khi đi học học tập rất nghiêm
túc, không biết liền hỏi. Tuy rằng tốc độ học tập của Đình Chính rất
chậm, thế nhưng thái độ học hành tốt như vậy vẫn lấy được lòng Chu tiên
sinh.
Chu tiên sinh thấy Đình Chính nghiêm túc chăm chỉ như vậy,
cũng điều chỉnh thái độ lại, tận tâm tận lực dạy dỗ Đình Chính, yêu cầu
dành cho Đình Chính không thua kém Lý Hàn một chút nào.
Nguyệt Dao nghe xong càng cười thoải mái hơn: "Nói cho tỷ tỷ nghe một chút, mỗi ngày ở Lý phủ đệ thường làm cái gì."
Tuy rằng phản ứng của Chính ca nhi có chút chậm, thế nhưng hắn rất nhạy
cảm, có thật lòng yêu mến mình đối xử tốt với mình hay không hắn đều có
thể cảm giác được trong thoáng chốc. Quy củ Lý gia nghiêm khắc, trong
phủ từ trên xuống dưới đều cực kỳ có khuôn phép. Lý Quốc Hạnh và Lý phu
nhân đều rất thương Đình Chính, đối với hắn chăm sóc có thừa, người phía dưới đương nhiên không dám lười biếng, thái độ đối với hắn cũng ngang
ngửa Lý Hàn. Mà ở trong Lý phủ người thích Đình Chính nhất trừ Lý Hàn ra không thì còn có thể là ai khác. Lý Hàn là đứa bé nhỏ nhất trong nhà,
lại kém ca ca trên hắn những bốn tuổi, không có bạn chơi nên vô cùng cô
đơn. Bây giờ Đình Chính tới, dĩ nhiên hắn là người vui vẻ nhất, bởi vì
hắn không còn cô đơn nữa rồi. Đình Chính và Lý Hàn đều không khác trẻ
sinh đôi dính lấy nhau là mấy.
Bạn đang đọc truyện Thế Gia 2 được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.