Chương 11
Cổ tay ngọc khẽ giơ lên cảm nhận sức gió. Nhìn ra phía xa, dưới cây Xuyên Vân là những đôi hẹn hò.
Ngày xuân chơi diều không thể nghi ngờ là một chuyện lớn, rất nhiều văn
nhân mặc khách đều lưu lại ngâm thơ. Đoàn người Trạm Liên đến muộn, từ
trước đến nay diều chỉ thả ở thanh minh, gió xuân khẽ thổi, rất thích
hợp để thả diều. Mạnh Quang Dã điều khiển xe ngựa đến dưới chân núi,
Trạm Liên nhìn ra ngoài cửa sổ, khắp nơi đều có gió thổi, khắp nơi đều
tràn ngập tiếng cười. Nhất thời trong lòng Trạm Liên ngứa ngáy khó nhịn, hận không thể lập tức xuống xe.
Mạnh Quang Dã tiếp tục tiến lên một đoạn đường, đi tới một trọc sườn
trước núi thì dừng xe ngựa lại. Hắn để ghế nhỏ xuống, mở cửa xe ra.
Trạm Liên là người cúi xuống thứ nhất ra khỏi xe ngựa, đầu tiên nàng
đứng trên xe nhìn các cô nương đang đùa giỡn, thấy không có ai trang
điểm hấp dẫn hơn nàng, lúc này mới thõa mãn gật đầu, xuống xe ngựa. Lúc
đầu Mạnh Quang Dã nhìn nàng khó hiểu, nhưng nhìn xung quanh ánh mắt hâm
mộ nhìn về phía Trạm Liên, lúc này mới âm thầm buồn cười.
Mạnh Thái Điệp là người ra thứ hai, sắc mặt của nàng không được tốt lắm. Hôm nay nàng ăn mặc y phục trang sức lưu hành nhất, chính là muốn hơn
Trạm Liên, nhưng lúc Trạm Liên nhìn nàng ở trên xe ngựa tựa như nàng mặc lộn xiêm y, lại nhìn y phục thô cũng có thể động lòng người, cảm thấy
tự ti, nghĩ muốn trở về làm vòng hoa, để kéo lại mặt mũi.
Xuân Đào và Kim Châu đồng thời xuống xe, Xuân Đào cố ý dạo qua một vòng
trước mặt Kim Châu, “Kim Châu tỷ, tỷ xem hoa trên đầu muội đẹp không?
Phu nhân tự mình làm cho muội đấy.”
Kim Châu đã sớm ghen tức đỏ mắt, đưa tay nắm đầu nàng, Xuân Đào nhanh nhẹn tránh, làm mặt quỷ đến bên cạnh Trạm Liên.
Trạm Liên nhận guồng quay diều trong tay Xuân Đào, trong lòng hào hứng,
không đợi Xuân Đào cầm diều đi, nói với phía sau, “Xuân Đào, ngươi nhanh lên một chút, vừa lúc gió nổi lên.”
“Haizz!” Xuân Đào lên tiếng, hai tay cầm diều hướng chỗ cao chạy đi.
Mạnh Quang Dã híp mắt nhìn về phía tẩu tử cười rực rỡ, nhưng càng lúc
càng hoang mang. Lúc vừa mới gả nàng sợ hãi rụt rè như con chuột, làm
như tìm đến cái chết nếu náo loạn với mẫu thân, thật sự càng ngày càng
giống tiểu thư gia, suốt ngày bưng khuôn mặt thật sự có vài phần uy
nghi, hiện tại giống tiểu cô nương thiên chân khả ái.
“Ai nha.” Trạm Liên thét lên một tiếng kinh hãi cắt ngang trầm tư, Mạnh
Quang Dã nhìn sang, chỉ thấy Trạm Liên ném đi guồng quay tơ, hai tay che má.
Một lão nông phu cởi trần gánh đòn gánh đứng ở một bên, giống như không biết vì sao.
Mạnh Quang Dã đi nhanh tới, chỉ thấy vẻ mặt Trạm Liên đỏ, ánh mắt nhìn
sang một bên nâng cánh tay, cùng lão nông nói chuyện cũng không nhìn lão nông kia, “Lão nhân gia, ngài đi trước đi.”
Lão nông phu nghe nàng lễ phép nói, hai mắt không nhìn thẳng người, âm
thầm nghi hoặc, theo lời nàng rời đi, “Đa tạ tiểu nha đầu.”
Đợi lão nông phu đi xa, Mạnh Quang Dã nhìn Trạm Liên, thật lâu sau nghe
được nàng lên án một câu, “Lão nhân gia không mặc y phục…”
Mạnh Quang Dã sửng sốt, bỗng nhiên cười ha ha.
Ánh mắt Trạm Liên như đao nhìn hắn, gương mặt vẫn còn đỏ. Sao có thể
trách nàng ngạc nhiên, thuở nhỏ nàng lớn lên ở trong cung, nếu có nam tử để trần trước mặt nàng, đã sớm kéo xuống chém đầu. Trong chốc lát nàng
không kịp chuẩn bị, không hề biết dáng vẻ như vậy có thể tự do đi lại
trong dân chúng.
Mạnh Thái Điệp hiếm khi nhìn thấy Nhị ca cười, lại nhìn hành động của
nàng, không khỏi lại ghen tỵ. Mạnh gia vốn là dân thường, thuở nhỏ nàng
và mẫu thân đi khắp hang cùng ngõ hẻm, sớm đã thấy nam tử mình trần ra
trận, lúc nàng nhìn thấy cũng không ngạc nhiên, đâu thấy dáng điệu của
thiên kim tiểu thư không rời nhà!
“Lão nhân gia sáng sớm xuất mồ hôi, sợ làm ướt y phục, cho nên thoát hết.” Mãnh Quang Dã cười đủ, nghiêm túc giải thích.
Trạm Liên gật đầu, “Lão nhân nhiều tuổi mà còn phải làm việc, thực vất
vả, nếu đến tuổi tác này triều đình cung cấp nuôi dưỡng tiện hơn.”
Mạnh Thái Điệp giễu cợt, “Ngươi nói si mộng gì thế!”
Mạnh Quang Dã nói: “Đương Kim Thánh Thượng là minh quân, nếu như thiên
hạ thái bình, có lẽ có một ngày có thể thành ước nguyện này.”
Mạnh Thái Điệp thấy ca ca không đứng ở phía nàng, ngầm sinh hờn dỗi,
nói: “Sớm biết ca ca mang muội tới chỗ này thả diều, muội sẽ không đến.”
Trạm Liên nói: “Nếu muội không thích thì tự kiếm chỗ mà ngồi.” Mặc dù ở
hoàng cung chơi thả diều với Tam ca ca có tư vị khác, nhưng không thể
náo nhiệt so với bây giờ.
Sự việc xen vào đã kết thúc, Trạm Liên nhặt lại cái guồng quay, Xuân Đào đứng ở một vị trí tốt, chỉ chờ chủ tử phát lệnh.
Ai ngờ không biết có lỗi gì, Trạm Liên thử vài lần, chạy thở hồng hộc
cũng không thể đem con diều lên không, Mạnh Thái Điệp đã đem con diều
phượng hoàng lớn của nàng ta lên cao rồi, lúc này đang dương dương đắc ý nhìn nàng.
Trạm Liên chơi không chịu thua, mặc dù nàng ảo não, nhưng cầm khăn lau
mồ hôi suy nghĩ, bỗng nhiên cao giọng với Mạnh Thiên Dã ngồi dưới bóng
cây hóng mát: “Mạnh nhị gia, ngươi cao hơn, giúp ta nâng diều.”
Mạnh Thiên Dã đang nghỉ ngơi, nghe nàng kêu to nhìn hai bên, ngón tay chỉ mình.
Trạm Liên gật đầu khẳng định.
Mạnh Thiên Dã bật cười, suy nghĩ một lát rồi đứng dậy.
Mạnh Thái Điệp nhíu mày, tính tình nhị ca như vậy sao nàng không biết?
Mặc dù nam tử cũng chơi thả diều, nhưng nhị ca ghét hài tử chơi đùa, cho tới bây giờ không chơi cùng nàng. Lúc này lại tốt bụng đi giúp phu nhân kia chứ?
“Phu nhân, phu nhân, gió nổi lên.” Xuân Đào tại chỗ nâng diều đột nhiên hô lớn.
Trạm Liên nghe vậy vội vàng cất bước chạy chậm, còn bất chợt quay đầu
nhìn tình trạng diều, bỗng nhiên dưới chân khúc khuỷu, gót sen đụng phải một khối đá ngầm, lát nữa là sẽ ngã vào bãi cỏ, một cánh tay đưa ra cố
định nàng.
Cánh tay ngăn ở trên bụng của nàng, nóng bỏng không được tự nhiên, nàng
hơi đau nhức, Trạm Liên ngẩng đầu, kèm theo khí tức của nam tử là ngực
rộng của Mạnh Thiên Dã.
“Tẩu tử cẩn thận.” Mạnh Thiên Dã nhìn từ trên cao xuống, nhìn về phía
người nhỏ nhắn xinh xắn trong ngực hắn. Ngay cả muội muội hắn cũng chưa
từng thân cận, cũng không biết thân thể cô nương lại mềm mại không xương như vậy, tựa như bóp một cái sẽ vỡ. Đồng thời nội y bên trong như ẩn
như hiện trắng noãn…
Trạm Liên cũng không biết, từ nhỏ nàng được Tam ca ca ôm đến lớn, cánh
tay Mạnh Thiên Dã kiên cố giống như ca ca, nàng từ từ an tâm hơn, sau
khi đứng vững nhếch môi nói tiếng cảm ơn.
Vừa rồi nhìn thấy lão nông cởi trần mặt liền đỏ tới mang tai, bây giờ bị hắn gần gũi như vậy, nàng lại không thay đổi chút nào, Mạnh Thiên Dã
bỗng có chút không vui. Còn vì sao không vui, hắn lại không nói rõ ràng.
Hắn nhận diều trong tay Xuân Đào, một tay nâng lên cao, Trạm Liên đợi
gió nổi lên, thanh thúy hô một tiếng, Mạnh Thiên Dã buông diều ra, thấy
mỹ nhân váy đỏ chạy châm bước về phía trước, một hồi gió to vung lên,
diều hoa sen theo gió bay lên.
Nhất thời tiếng cười như chim oanh vang lên, bên người nàng có vài cô
nương nhìn náo nhiệt cũng cười theo. Mạnh Thiên Dã không biết vì sao,
luôn cảm thấy tiếng cười tẩu tẩu nhà mình cười rất dễ nghe.
Lúc Trạm Liên đang chơi diều, Minh Đức Đế mới từ Hoàng Lăng tế tự hồi
cung, hắn cưỡi con ngựa cao to ngẩng đầu nhìn về phía con diều xa xa,
trên mặt tối tăm khó dò.
An Thuận đi theo, theo ánh mắt của chủ thượng nhìn thấy con diều, lại
cẩn thận liếc mắt nhìn hoàng đế một cái. Sau khi Vĩnh Nhạc công chúa
mất, hàng năm tiết thanh minh là khoảng thời gian người hầu trong cung
chịu đựng khổ sở nhất. Chủ tử nô tài đều không đoán được tâm tư khó
lường của hoàng đế, nhất định là hỏng bét, ai muốn mấy ngày này chạm mặt rồng, căn bản không có đường sống.
Nhất là khi bệ hạ tế bái tổ tiên và Vĩnh Nhạc công chúa, lúc này đại khái là tâm tình khó khăn nhất.
An Thuận nghĩ không sai, tâm tình Minh Đức Đế chính xác là rất kém, hắn nhớ tới Trạm Liên náo loạn với hắn lần cuối cùng.
Lúc ấy vì nằm trên giường bệnh triền miên, Liên nhi khát vọng đi ra
ngoài giải sầu, hắn hứa hẹn đợi nàng tốt hơn, hắn sẽ dẫn nàng ra ngoài
cung thả diều. Liên nhi nghe xong rất vui, đêm đó ăn đồ ăn nhiều hơn một chút, chuyên tâm đợi hắn tuân thủ lời hứa. Không ngờ bệnh tình của nàng từ đầu đến cuối không khởi sắc, sao hắn dám mạo hiểm mang nàng xuất
cung? Chỉ thấy hắn không tuân thủ cam kết Liên nhi tức giận, chẳng những không ăn cơm, ngay cả thuốc cũng không uống. Mặc hắn dỗ như thế nào
cũng không để ý, vừa ho khan vừa khóc.
Nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, Minh Đức Đế thở dài một hơi. Sớm
biết như vậy, trước đây nên chuẩn bị đầy đủ đồ mang nàng đi, đỡ hơn là
để nàng rời đi không thư thái, chỉ trách người ca ca này.
“Tam ca ca, Liên nhi thích huynh nhất!”
Giọng nói thanh thúy ngây thơ còn bên tai, Trạm Huyên khổ sở, hung hăng vung lên roi ngựa, bỗng nhiên chạy nhanh đi.
An Thuận và hộ vệ đều chấn động, vội vàng giơ roi chạy vội đuổi theo.
Từ lần trước cho Toàn tứ tiểu thư vào cung đả kích Toàn hoàng hậu, Đức
phi ngầm đắc ý được một lúc, nhất là sau khi hoàng đế vắng vẻ Toàn hoàng hậu, lại chưa từng trách mắng nàng một câu, Đức phi càng thêm tin tưởng mình ở trong lòng hoàng đế không giống người thường. Nàng cơ hồ thấy
ngôi vị hoàng hậu vẫy tay về phía nàng, chỉ năm ngày ba bữa để Toàn Nhã
Liên lộ mặt trước hoàng đế, nàng tin Toàn hoàng hậu không còn ngày lành.
Chỉ là đừng nóng vội như vậy, Đức phi biết đậu hủ nóng, phải thổi nguội
mới ăn được. Tiết Thanh Minh tâm tình hoàng đế khó dò, hậu cung cơ hồ
thần hồn nát thần tính, chỉ sợ không cẩn thận làm làm vua tức giận. Đức
phi tất nhiên là không muốn biến thành Qúy phi lương thiện thứ hai, an
phận đợi ở cung Bình Dương của mình, kiên nhẫn chờ đợi.
Bốn năm ngày qua Thanh minh, mặt rồng u ám từ từ biến thành trong sáng,
ban đêm Minh Đức Đế đến chỗ cung Bình Dương, uống chén rượu nhỏ, nghe
xong Đức phi xướng khúc, tâm tình tốt rồi nằm ngủ. Đức phi hầu hạ hoàng
đế thay y phục, tâm tư cũng chuyển dâng lên.
Ai ngờ bản thân còn chưa làm nũng, lại nghe được có người trước nàng một bước, hạ ý chỉ kêu Toàn Nhã Liên tiến cung.
Người này không phải mình, lại không phải Toàn hoàng hậu, mà người không quan tâm đến hậu cung Thục Tĩnh thái phi.
Mẹ ruột hoàng đế và mẹ cả qua đời, theo lẽ thường tiên đế mất phi tần
còn lại hết hi vọng, an phận ở lại hậu cung bảo dưỡng, ai ngờ vì sủng ái Vĩnh Nhạc công chúa, mẫu thân nàng liên quan cũng được nước lên thuyền, mà thành quý thái phi duy nhất ở hậu cung.
Thục Tĩnh thái phi xuất thân hèn mọn, vốn là đại cung nữ của mẹ ruột
hoàng đế Kính quý phi, chỉ vì tiên đế uống rượu say, kéo bà xuân phong
một đêm, nào ngờ bà liền có thai, sinh hạ Lục công chúa. Khi Lục công
chúa được sinh ra, tiên đế phong bà làm mỹ nhân, ban thưởng Nhất Tây
Điện, ai ngờ Thục Tĩnh thái phi trung thành, không muốn làm chủ tử,
nguyện bưng nước hầu hạ Kính quý phi, tiên đế cảm động và nhớ tình ý chủ tử người hầu, vẫn giữ quý phi ở trong cung.
Dừng lại chuyện của tiên hoàng, Minh Đức Đế đăng cơ, Thục Tĩnh thái phi
vì Vĩnh Nhạc công chúa mà củng cố được địa vị quý thái phi, đến đây
thành hậu phi duy nhất của tiên đế, hoàng đế kính trọng, mỗi ngày hoàng
hậu đều phải thỉnh an bà. Thục Tĩnh thái phi cũng không bởi vì quang
vinh cưng chiều mà tự cao tự đại, vẫn giữ bổn phận, hành sự khiêm tốn,
không có dáng vẻ tự cao tự đại trưởng bối với hoàng đế, đối với phi tần
hậu cung hòa ái dễ gần, không hỏi qua chuyện hậu cung, chỉ yên ổn ở
trong cung nàng, duy chỉ lộ diện trong những ngày trọng đại.
Vì sao một Thái phi đặc biệt như vậy lại cho gọi Toàn Nhã Liên vào cung, rốt cuộc là vì nữ nhi đã chết hận Toàn Nhã Liên thấu xương, hay là có ý gì khác? Đột nhiên Đức phi cảm thấy khó hiểu.
Bạn đang đọc truyện Đãi Thiên Hoa Khai được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.