Chương 10: Tham Muốn Chiếm Giữ
“Em chẳng muốn như thế nào cả.” Lục Lê
liếc anh một cái, thay giầy xong xuôi, cô lấy túi của mình đang treo ở
trên tường xuống, vừa nhìn đồng hồ vừa nhanh chóng mở cửa, lạnh nhạt mở
miệng, “Ngày hôm qua em đã hẹn với một vị khách hàng sáng nay đi đo
phòng, sắp muộn mất rồi.”
Nắng sớm ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ
chiếu vào, chiếu lên trên người hai người. Lục lê đưa lưng về phía ánh
nắng nên không thể nhìn ra chút biểu cảm gì trên mặt cô, Trình Hoài đành phải buông cổ tay cô ra: “Em muốn đi đâu? Anh đưa em đi.”
Lục Lê cũng không hề nhìn anh lấy một
lần, chỉ hỏi lại một câu: “Chẳng lẽ anh không cần phải đi làm nữa sao?”
Giọng điệu của cô vẫn lạnh nhạt như cũ, làm cho Trình Hoài nghe thấy rất khó chịu. Anh thà rằng cô ầm ĩ, cô ồn ào, như vậy ít nhất thì vẫn có
thể chứng minh cô vẫn còn quan tâm đến anh.
Nhưng bây giờ thì… .
Trình Hoài bất đắc dĩ thở dài, liếc nhìn
cô một cái, lấy áo khoác của mình từ trên tường xuống, nói: “Đi thôi.”
Lúc nãy giọng anh vẫn còn mềm mỏng, nhưng bây giờ lời nói của anh đã dứt khoát, chắc chắn, không để cô có cơ hội từ chối, dứt lời liền trực tiếp kéo lấy tay cô bước ra cửa. Lục Lê muốn gỡ tay anh ra, nhưng vì Trình
Hoài nắm quá chặt, cô giãy giụa như thế nào vẫn không được, đành phải để anh nắm lấy, lòng bàn tay của anh vừa ấm áp, vừa dày rộng lại còn có cả cảm giác an toàn.
Nhét cô vào trong xe, Trình Hoài hỏi cô
muốn đi đây, Lục Lê vừa trả lời xong, Trình Hoài đã khởi động tăng tốc
phóng đi, qua một lúc lâu, anh mới nhìn sang Lục Lê, có chút bất đắc dĩ
thở dài một hơi: “A Lê, hiện tại anh đang nghĩ cách để đền bù lại sự
giấu diếm của anh đối với em.”
“Em cũng đang suy nghĩ để tìm cách tiếp
nhận sự giấu diếm của anh.” Lục Lê chăm chú nhìn anh, “Không chỉ nói là
vì yêu mới giấu diếm sao bởi vì quan tâm mới lừa gạt sao’, cảm giác thật sự rất buồn cười, bất kể là vì ý tốt hay là thế nào đi nữa thì lừa dối
vẫn là lừa dối. Lúc trước vì cái gì mà không nói ra, mặc kệ sự thật như
thế nào đi nữa, chỉ cần nói ra là tốt rồi, ít nhất lúc đó hai bên sẽ
biết được bước tiếp theo sẽ như thế nào. Trình Hoài, bởi vì em yêu anh,
cho nên trước đây em sẵn sàng tin tưởng anh vô điều kiện , nhưng hiện
tại, đã xảy ra chuyện này, trong lòng em bắt đầu đã có một cái bóng vô
hình. Thật sự rất xin lỗi, hãy cho em thêm chút thời gian nữa.” Lục Lê
nói xong, nước mắt không biết thế nào đột nhiên rơi xuống, cầm khăn tay
lau đi, nhưng như thế nào mà càng lau nước mắt lại chảy ra càng nhiều.
Khi hai người yêu nhau, họ luôn yêu nhớ
kỹ mặt không tốt của người còn lại, chỉ sợ đã từng nói dối một lần, chỉ
số tín nhiệm có thể trực tiếp từ 100 rớt xuống số 0. Thế nhưng nếu như
lại từ 0 lên tới 100, chỉ sợ sẽ là một quá trình gian nan.
Lúc đến nơi, sau khi Lục Lê xuống xe, cô quay đầu lại nhìn anh một cái: “Đêm nay chị em em có hẹn gặp nhau, tối nay sẽ về trễ.”
* * * * * *
Trong quán rượu tiếng người huyên náo vô cùng náo nhiệt.
Trình Hoài hút thuốc, nhàn nhã dựa trên ghế sa lon nhìn về phía quầy bar Lục Lê đang cùng đám chị em của cô trò chuyện đến bất diệc nhạc hồ*.
(* chẳng còn gì vui hơn, ý là làm việc gì đó rất vui, mải mê đến nỗi quên cả trời đất)
Lục Lê có ba người bạn rất tốt với cô là Hạ Tiểu Bắc, Vi Phi, An Dĩnh.
Bởi vì ngày thường đều rất bận rộn, hầu
như không có thời gian gặp mặt, vì không muốn để cho tình bạn bị phai
nhạt, nên bốn người các cô giao hẹn ngày 15 mỗi tháng sẽ là ngày cả bọn
nhất định phải tụ tập, ngày này cho dù bận rộn đến đâu cũng phải bỏ công việc lại phía sau, đến quán bar Sky vui chơi hết mình.
Là quán bar xa hoa nhất thành phố R, Sky
là nơi đến của phần đông công tử rảnh rỗi giết thời gian, không nói đến
môi trường ở nơi này rất thanh lịch và sang trọng, những phụ nữ đến đây
đều rất xinh đẹp, hơn nữa những người phụ nữ này phần lớn đều là thành
phần tri thức ở giới thượng lưu, nói năng nhã nhặn, lịch sự. Vì thế, nếu muốn tìm một nơi vui chơi mà không quá phức tạp, xô bồ thì Sky là một
nơi rất lý tưởng.
Kể từ khi kết hôn cách đây ba tháng,
Trình Hoài hiếm khi đến quán bar để uống rượu và tiêu khiển, bây giờ nếu không phải vì Lục Lê và nhóm chị em của cô tụ tập, khiến anh có chút
không yên lòng, thì anh nhất định sẽ không tới đây.
Thật ra cái gọi là người đàn ông tốt của gia đình, đó cũng chỉ là cam tâm tình nguyện ở nhà cùng với vợ của mình thôi.
“Tôi nói này Trình thiếu, bà xã của cậu
cũng đâu có phải là sẽ biến mất ngay lập tức đâu? Làm gì mà cậu cứ nhìn
chằm chằm vào cô ấy vậy?” Lâm Trí Hòa uống một hớp rượu, liếc mắt nhìn
Trình Hoài, lại nhìn về phía Lục Lê đang ở đằng xa, ngữ khí có phần u
oán, “Cả một buổi tối, cậu cứ ngồi chỗ này, chỉ để nhìn chằm chằm vào
người phụ nữ của cậu, lại để đám bạn thân chúng tôi đây đến uống rượu
cùng cậu đều bị cậu gạt sang một bên sao?”
Lâm Trí Hòa vừa nói xong, Tiết Tây ngồi
bên cạnh Trình Hoài liền tiếp lời, chậc chậc hai tiếng: “Làm bà xã của
Trình thiếu thật là tốt, đây chính là yêu thương đặt trong lòng bàn
tay.” Dứt lời, Tiết Tây đột nhiên làm dáng vẻ thẹn thùng tựa đầu trên bờ vai Trình Hoài, hờn dỗi hai tiếng, “Trình thiếu, người ta cũng muốn
được anh cưng chiều.”
Cả người Trình Hoài run lên rợn cả da
đầu, bóp nát điếu thuốc, uống một hớp rượu, rồi hùa theo nói: “Vậy cậu
đi biến đổi giới tính đi, biến thành đàn bà rồi tôi sẽ nạp cậu làm lẽ.”
Những người ngồi cùng bàn nghe xong, đều
cười ha ha, Tiết Tây hừ một tiếng, ngẩng đầu, sau khi nghiêm chỉnh ngồi
xuống, thay đổi giọng điệu nghiêm túc: “Trình thiếu, không phải gần đây
cậu muốn đầu tư dự án mở rộng bất động sản sao? Người bên kia cục xây
dựng tôi đã giúp cậu hẹn rồi.”
Người càng thành công càng muốn thách
thức chính mình, Trình Hoài gần đây lại muốn đầu tư xây nhà, Tiết Tây
chính là ví dụ điển hình của ba đời thành công, bối cảnh trong nhà có
thể nói là lớn mạnh, từ xưa nghiệp quan liền cấu kết, huống chi, Trình
Hoài và Tiết Tây vẫn là bạn thân, tốt đến không thể tốt hơn.
Ở đẳng kia, Lục Lê và Vi Phi, An Dĩnh
đang chơi trò đoán số, nhìn Lục Lê cười đến sáng lạn, Trình Hoài rất vui vẻ nhếch miệng cười cười.
Trước đây anh đã từng nói, người phụ nữ anh yêu, anh muốn cho cô cười vui vẻ cả đời, nhưng mà, hiện tại thì?
“A Lê, cuộc sống bây giờ của cậu chính là điều tớ thèm thuồng đến ghen tị đấy, chậc chậc, chẳng qua là đến quán
bar thôi mà Trình thiếu cũng không thể yên lòng, phải đi cùng thế này,
aiz…” Vi Phi hâm mộ liếc mắt nhìn Lục Lê, “Này người với người chênh
lệch thế nào mà lại lớn như vậy chứ? Chị đây cũng xinh đẹp như hoa nha,
nhưng hiện tại vẫn cứ độc thân cô đơn lẻ chiếc thế này đây.”
Vẻ mặt Lục Lê phức tạp liếc mắt nhìn
Trình Hoài ở xa xa, nâng ly cốc-tai trên tay uống một hơi cạn sạch, nhẹ
nhàng cười cười: “Cậu đang có phúc mà cũng không biết là mình có phúc
đấy, người đó Tiết Tây ấy, đang ở trước mắt cậu đấy thôi .”
Nghe đến cái tên Tiết Tây, Vi Phi biến
sắc, phất phất tay: “Thôi thì tớ thà cô đơn một mình còn hơn, cái tên đó thì thôi bà cô của tôi ơi, tớ đảm đương không nổi đâu.”
Lại nói, trong hôn lễ của Trình Hoài và Lục Lê, Tiết Tây gặp được Vi Phi, sau đó vừa gặp đã yêu, bắt đầu quấn
quít, quấn chặt dây dưa lấy cô, mỗi ngày dù mưa hay gió đều đúng giờ đến đưa đón cô, còn nhiều lần lãng mạn tặng hoa …
Chẳng qua không biết thế nào mà nước chảy thì hữu tình nhưng hoa rơi lại vô tình, Tiết Tây đối với cô hết mực
cưng chiều, luôn làm theo ý cô vậy mà trong mắt cô lại như đang trêu tức cô, chẳng lẽ, câu nói ‘đàn ông không xấu phụ nữ không yêu’ lại rất đúng với cô?
“Tiểu Bắc đi WC sao lâu như thế mà vẫn chưa quay lại nhỉ?”
Nghe Lục Lê vừa nói như vậy, An Dĩnh nhìn đồng hồ, nhíu mày: “Hình như đã đi được 20 phút rồi.”
“Chẳng lẽ lại táo bón?” Vi Phi sau khi uống một hớp rượu, tùy tiện nói, “Tớ đi xem sao.”
Vi Phi vừa mới chuyển mình, liền thấy Hạ
Tiểu Bắc đôi má hồng nhuận phơn phớt từ toilet chạy tới, thở hồng hộc
chạy tới bên cạnh các cô: “F***, gặp phải một tên say rượu bụng phệ ở
hanh lang nhà vệ sinh, lại muốn trọc ghẹo tớ, may mắn gái già này thông
minh, nâng giày cao gót đá tiểu đệ đệ của hắn, mới chạy về tới.”
Ngay tại lúc Hạ Tiểu Bắc đang tỏ vẻ đắc
ývới chiến tích của mình, thật không ngờ, người bị cô đá vừa rồi lúc này đang mang theo mấy người đi tới chỗ các cô.
Trình Hoài thấy có mấy người đang đi đến
bên chỗ Lục Lê, nghi ngờ nhíu mày, cuống quít đứng dậy, Tiết Tây, Lâm
Trí Hòa thấy thế cũng theo tới.
“Ơ, mấy cô bé này cũng không tệ nha.” Tên say bụng phệ liếc mắt nhìn Hạ Tiểu Bắc, lại híp mắt liếc nhìn ba người
bên cạnh Hạ Tiểu Bắc, cười toe toét lộ cả hàm răng vàng khè kêu gào,
“Đều là khẩu vị của ta, xem ra đêm nay ta sẽ chết ngấy trong mềm mại
rồi.” Nhìn cái miệng đầy răng vàng khè, trong lòng Lục Lê chỉ cảm thấy
chán ghét buồn nôn, thấy răng vàng khè bỉ ổi cười cười với Lục Lê, lại
vươn tay ra muốn sờ cằm Lục Lê, thế nhưng cái tay kia vừa vươn lên tới
giữa không trung, lại bị một bàn tay lớn mạnh mẽ bóp ở cổ tay.
Răng vàng khè nổi giận đùng đùng liếc mắt nhìn Trình Hoài bên cạnh, nhíu mày nhếch miệng, mắng to: “Mẹ nó, mày là đứa nào? Lại dám quản bổn đại gia ta tán gái?”
Nghe hắn chửi bới, Trình Hoài cũng không
căm tức, chỉ bình tĩnh nhìn hắn, bởi vì anh đưa lưng về phía ánh sáng,
cho nên nhìn không ra vẻ mặt anh, anh rất cao, dáng người cường tráng
cao ngất, cho nên người bụng phệ ở trước mặt anh phải ngửa mặt.
“Cô ấy là vợ tôi, ông nói tôi có nên quản hay không?” Giọng Trình Hoài lạnh lùng, người đàn ông bụng phệ nghe
giọng anh lại bất giác run lên một chút. Trình Hoài nói xong, đột nhiên
phất tay gọi một nhân viên phục vụ tơi, “Đêm nay vị đại gia này tiêu phí toàn bộ hết bao nhiêu nhớ tính cho tôi, mang cho ngài đây vài chai rượu tốt nhất, tiếp đón thật tốt.”
Đùa giỡn vợ của anh ta, anh ta lại có thể hào phóng như vậy, người đàn ông bụng phệ có chút kinh ngạc với hành
động của Trình Hoài, bất quá hắn nhìn đám tay chân mang theo bên mình,
cho rằng Trình Hoài chắc chắn là đã sợ rồi, vì vậy cười dương dương tự
đắc, vênh váo nói: “Người trẻ tuổi rất biết làm việc nha, ta thích. Cậu
đã mời khách, vậy ta đây đêm nay cũng sẽ không khách khí.” Quay người,
vung tay hô to một tiếng, “Các huynh đệ, đi, đi uống rượu.”
“Trình thiếu vĩnh viễn là cáo già, thâm
sâu nhất.” Lâm Trí Hòa mỉm cười, nói với nhân viên phục vụ, “Còn không
mau đi tìm quản lí phòng bảo an tới!”
Chỉ chốc lát sau, quản lý bộ phận bảo an liền thở hồng hộc chạy tới.
“Không biết Trình thiếu có gì phân phó?
Việc vừa rồi tôi đã nghe nói, hiện tại tôi đã đuổi bọn hắn ra khỏi
quán bar.” Quản lý bộ phận bảo an khúm núm liếc mắt nhìn Trình Hoài,
cười xòa với Tiết Tây, Lâm Trí Hòa gật gật đầu, trước bỏ qua một bên ba
vị này đều là thần tài ở đây, mỗi lần đến đều nhất định rất hào phóng
không nói. Mấu chốt là ba vị này ở thành phố R như một tay che cả bầu
trời. Trình Hoài chính là ông trùm trong giới kinh doanh, bối cảnh gia
đình Tiết Tây thì hùng mạnh, về phần Lâm Trí Hòa, hắc bạch hai giới đều
nắm rõ. Cho nên, ba vị này mỗi khi đến, chỉ cần muốn gì đều nhất định
phải phục vụ thật tốt.
“Hiện tại đuổi đi thì có ý nghĩa gì? Cậu
đi tìm người xem xem bọn chúng uống không say đừng cho bọn chúng rời
khỏi, chờ đến lúc bọn chúng say bất tỉnh nhân sự, tìm mấy người hung
hăng đem bọn chúng gom một đống, sau đó cởi hết quần áo của chúng ném
lên đường cái là được rồi.” Trình Hoài lạnh lùng nhìn cậu ta, “Nhớ kỹ,
cứ đánh thẳng tay, ra tay không cần kiên dè, nhưng mà, nhất định không
được ầm ĩ gây tai nạn chết người.”
Trình Hoài từ trước đến nay đều rất ôn
tồn thế nhưng, lúc cần thì vẫn vô cùng tàn nhẫn. Huống chi, còn là việc
liên quan đến Lục Lê.
“Vâng.” quản lý bộ phận bảo an cúi đầu khom lưng đáp lại, “Bây giờ tôi lập tức đi tìm người canh chừng bọn hắn.”
Lúc Trình Hoài quay người nhìn Lục Lê,
những cô gái này đều đã gục xuống trên quầy bar, liếc mắt nhìn ly rượu
cốc-tai nặng độ đã vơi đi nhiều trên bàn, Trình Hoài lắc đầu, đi đến bên cạnh ôm lấy cô, sau đó cáo biệt mọi người mang theo Lục Lê rời đi.
Lúc Trình Hoài ôm Lục Lê vào xe, cô đột
nhiên tỉnh lại, nhìn Trình Hoài mỉm cười, vuốt bộ ngực anh: “A Hoài, a
~” nói xong lại nở một nụ cười ngây ngô, ôm chầm lấy anh. Lúc Lục Lê
uống rượu phần lớn thời gian sẽ ngủ thật say, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ đùa nghịch quậy phá, khi đùa nghịch lại rất thích đùa giỡn gần gũi với
người khác, nhớ ngày đó lúc uống rượu ở trường học, Vi Phi ba người các
cô không thiếu một ai, đều đã rất khổ sở vì cô mỗi khi cô say rượu.
“A Lê, em say rồi.”
“Em không say, ai nói em say? A Hoài, lại hôn một cái nào!” Hai tay Lục Lê ôm lấy cổ anh, miệng đầy mùi rượu tiến lại gần, hôn anh xong, ngốc nghếch cười cười vài tiếng, sau đó đã gục
trên vị trí phó lái.
Trên đường đi, cô ngủ vô cùng an phận, nhìn Lục Lê bên cạnh mình, khóe miệng Trình Hoài hơi cong lên.
Dừng xe ở bãi đỗ xe, Trình Hoài vừa mới
cởi dây an toàn trên người mình, Lục Lê đã tỉnh lại, sau khi liếc mắt
nhìn Trình Hoài, con ngươi xoay động, miệng chu ra, cô đột nhiên với tay tới dưới quần của anh. Trình Hoài có chút kinh ngạc với hành động lớn
mật của cô, sau khi liếc nhìn cô một cái, lại không nghĩ rằng, Lục Lê
lại có thể lớn mật nhổm dậy, trực tiếp ngồi lên người Trình Hoài.
“Em rất muốn biết làm trên xe sẽ có cảm giác gì?”
Bạn đang đọc truyện Bán Hôn Bất Hôn được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.