Chương 1: Cực Kì Cưng Chiều Em (1)
Tiết tử
Quảng trường thời đại FM nằm ở khu vực
phồn hoa nhất của thành phố R, tập hợp các khu tham quan và mua sắm,
giải trí hội họp, trưng bày lịch sử, đại lý du lịch, chứng từ văn phòng
và các chức năng dịch vụ khác, đứng đầu thành phố R với đẳng cấp xa hoa, tinh tế và náo nhiệt. Tự nhiên mà vậy, tiền thuê nhà ở đây đắt đỏ thái
quá, có điều kiện để được thực tập làm chứng từ văn phòng, không phải
trông đợi ở bên ngoài chính là ánh sáng mặt trời chói lòa nhất. Những
người ra vào nơi đây mỗi ngày đều là thành phần tri thức cao cấp, lương
tháng trên mười nghìn. Một năm bốn mùa họ đều mặc một thân âu phục thủ
công tinh tế, mỗi ngày mặt không biểu lộ cảm xúc vội vàng xuôi ngược.
Cuộc sống của họ rất vẻ vang, nhận được ánh mắt hâm mộ của rất nhiều
người trong thành phố.
R&N, thương nghiệp nổi tiếng trong và ngoài nước chuyên sản xuất hàng tiêu dùng, chủ yếu chịu trách nhiệm
kinh doanh về thực phẩm và chất tẩy rửa, với mạng lưới khổng lồ thiết
lập sự nghiệp ở 60 quốc gia trên toàn cầu. Công ty có hơn 300 chi nhánh, với hơn 20 vạn công nhân viên, trụ sở chính được đặt tại tầng mười tám
quảng trường thời đài FM của thành phố R. Với sự giàu có của R&N, về phương diện thiết kế nội thất đương nhiên không thể thiếu sót. Nghe
nói, nội thất công ty F&N mang một phong cách riêng, tràn đầy sáng
tạo, tất cả bức tường bên trong đều mang sắc màu ấm, theo phong cách
thiết kế của khách sạn đẳng cấp năm sao: ghế sô-pha thoải mái, có bàn
làm việc lên xuống, máy tính và TV màn ảnh rộng với đầy đủ tính năng cảm ứng, còn đặc biệt thiết kế khu nghỉ ngơi và thư giãn dành cho nhân viên để giải tỏa áp lực công việc.
Xí nghiệp có thực lực vô cùng hùng hậu,
môi trường làm việc đẹp đẽ tinh tế, điều này cũng dễ hiểu vì sao mà
nhiều người chen chúc nhau muốn được vào trong R&N.
Tuy nhiên, tại các chi nhánh áp lực công việc với cường độ cao, từng giây từng phút kéo căng thần kinh mọi người.
“Hiện tại là 4h, còn 1 tiếng nữa là tan
tầm. Nếu như trước giờ tan tầm mà mọi người không đưa ra được kế hoạch
tiêu thụ hoàn hảo cho sản phẩm mới, vậy thì ngày mai, tất cả nhân viên
phòng tiêu thụ không cần đến làm nữa.” Khuôn mặt Ivan được trang điểm
tinh tế như một bức tranh, búi tóc cao, cả người là bộ đồ Dior, cằm
ngẩng cao, mặt không chút thay đổi quét mắt một cái nhìn tất cả nhân
viên phòng tiêu thụ, đột nhiên giương tay ném một phần bản kế hoạch vào
mặt quản lí phòng tiêu thụ, “Cái đồ MBA vô tích sự, kế hoạch tiêu thụ
sửa lại 3 lần lại có thể tệ như vậy! Thật không biết rốt cuộc trong đầu
mấy người được lắp đặt cái gì nữa!”
Ivan, trợ thủ đắc lực bên người đại boss
Trình Hoài, sinh viên hàng đầu tốt nghiệp đại học Harvard, tuy cô ấy mới chỉ 28 tuổi, nhưng trong công ty, sự tồn tại của cô cũng giống như iron lady, không gì là không làm được. Không biết có phải do làm trợ thủ bên người boss, áp lực quá lớn nên cần phát tiết ra lời hay không, khi nói
chuyện cô luôn nói những lời độc ác và chua ngoa, nhưng dù vậy vẫn cho
mọi người thấy được năng lực làm việc cực kì tốt, nhân viên cao thấp
trong công ty đều khâm phục và tán thưởng cô.
Nửa giờ sau.
Quản lí phòng tiêu thụ mang phương án đã
được sửa chữa đến trước mặt cô, Ivan nhanh chóng lật xem bản kế hoạch,
gật đầu mạnh: “Cũng không tệ lắm.”
Quản lí phòng tiêu thụ nghe được lại khen ngợi của Ivan, cười cười cảm ơn. Ivan đứng dậy, sửa sang lại quần áo
một chút, cầm bản kế hoạch đi tới văn phòng boss.
Sau khi nhẹ nhàng gõ cửa, thật cẩn thận
đẩy cửa ra, lúc này đại boss hai tay giao nhau đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Anh mặc một bộ Brioni được thiết kế và sản xuất trực tiếp
tại Ý, dáng người thẳng tắp, khi khái bức người, nghe thấy có người bước vào liền chậm rãi xoay người. Nhưng mà, sau khi quay lại ánh mắt anh
vẫn chưa dừng trên người Ivan, mà trực tiếp dời tầm mắt đến văn kiện
trong tay cô.
“Đã xong?” Giọng nói lạnh như băng, không mang một chút độ ấm.
“Đã hoàn thành.” Ivan khẽ gật đầu, sau đó hai tay cẩn thận nâng lên.
Trình Hoài tiếp nhận, khẽ lật tùy ý, sau
đó đặt trên bàn. Anh nhìn đồng hồ trên tường, vừa vặn 5h liền phẩy tay
ra lệnh: “Vất vả rồi, tan tầm đi.”
Ivan ra cửa thông báo với mọi người có
thể tan ca. Dốc bao nhiêu công sức cả tháng trời cuối cùng có thể tan
tầm như bình thường, mọi người vui sướng nhảy nhót, sau khi chào tạm
biệt Ivan thì lần lượt rời đi. Ivan không có bạn trai, ba mẹ đều ở nước
ngoài, cho nên về nhà sớm cũng không có việc gì làm, dứt khoát ở lại
giải quyết nốt một số công việc.
Không biết đã qua bao lâu, Ivan cảm thấy
hơi đói bụng, cô nhìn đồng hồ đeo tay, đã 9h, đã 4 tiếng đồng hồ kể từ
lúc tan tầm. Bụng cô đói rồi, nghĩ có lẽ boss cũng đã đói bụng, Ivan gõ
cửa rồi tiến vào.
Lúc này Trình Hoài đang nhắm mắt nghỉ
ngơi chốc lát trên sô-pha, khuôn mặt thâm sâu của anh chôn trong áo sơ
mi thủ công tinh tế đắt tiền, khuôn mặt tái nhợt và chật vật không có
sắc máu. Nghe thấy tiếng mở cửa, anh phờ phạc mở mắt ra, khi thấy là
Ivan lại hơi nhắm lại.
“Cho tôi một ly cà phê.”
Lúc này giọng nói anh thực sự yếu ớt mệt
mỏi, rõ ràng có chút uể oải. Ivan nghe thấy giọng nói kiểu này của anh,
có phần lo lắng nhìn về phía đại boss thường ngày thảo luận tràn đầy tự
tin, tràn đầy khí thế, sau đó nghi hoặc cấp tốc đi đến trước bàn anh cầm lấy cốc cà phê, vừa mới xoay người lại nghe thấy anh mở miệng nói: “Gọi giúp tôi một phần ăn bên ngoài.”
Cô đặt món xong, lúc mang cà phê
vào anh đã ngồi lại vào chỗ làm việc. Anh liếc nhìn cô một cái rồi lại
nhìn đồng hò treo tường, khẽ nhướn mày: “Sao còn chưa về nhà?”
“Ngày mai còn có một case, tôi muốn sắp xếp một chút.”
Làm trợ lí đặc biệt của Trình Hoài, mặc
dù nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của toàn bộ nhân viên trong công ty,
nhưng chỉ có Ivan biết, phần công việc bày ra trước mắt cô có vẻ đầy
vinh dự và hấp dẫn mà thật ra đằng sau rất chua xót. Mỗi ngày cô phải lo lẳng giải quyết đống công việc nhiều không kể hết. Thời gian làm việc
của mọi người là 9 tiếng, đến 5h chiều là tan ca, nhưng mà có trời mới
biết thời gian làm việc của cô bình quân mỗi ngày là 12-14 tiếng.
“Vất vả rồi.” Trình Hoài khen ngợi khẽ
gật đầu, sau đó lại chăm chú lật xem bản kế hoạch tiêu thụ mới đưa đến.
Đều nói, khi con người ta chăm chú làm việc thì đó là lúc có sức hấp dẫn nhất, hơn nữa lại còn là một người đàn ông đẹp trai đang chuyên chú làm việc. Sườn mặt anh có đường nét, thâm thúy, trang phục hợp mốt và sang
trọng, nhìn lại, đây thực sự là một cảnh tượng đẹp khiến cho người ta
vui tai vui mắt.
Đột nhiên, có tiếng vang lên bên tay anh, Ivan chú ý thấy lúc anh nhìn màn hình di động, sắc mặt rõ ràng biến
đổi, hoang mang nhìn màn hình một lúc lâu, rồi sau đó mới khó khăn cầm
di động từ trên bàn lên.
Vừa rồi anh nói chuyện uể oải, hiện tại nét mặt lại hoang mang.
Chỉ một chút cũng không giống phong cách thường ngày của anh.
Trong mắt mọi người ở R&N, đại boss
Trình Hoài của bọn họ giống như một vị thần, tinh thần và thể lực luôn
luôn dư thừa, mạnh mẽ vang dội, tràn đầy tự tin. Anh giống như một con
báo săn, nhận thức chính xác mục tiêu sẽ dũng mãnh tiến tới. Trong con
người anh, dường như không có gì là không thể, nhưng hiện tại…
“Cô nên đi ra ngoài.” Trình Hoài nhíu
mày, ngẩng đầu nghiêm khắc trừng mắt một cái, không kiên nhẫn phẩy tay ý bảo cô đi ra. Ivan xấu hổ gật đầu, vội vàng bước ra.
Ivan đi ra tới cửa vừa vặn giúp anh đóng
lại, lại nghe bên trong truyền đến giọng nói kiềm chế mà không kiên nhẫn của Trình Hoài.
“Chờ tôi kết thúc đợt bận rộn này, đương nhiên sẽ chính thức kí vào thỏa thuận ly hôn.”
Thỏa thuận ly hôn?
Anh, phải ly hôn?
Ivan mở lớn miệng có chút không thể tin
được. Tin tức bát quái trong văn phòng đều nói Trình Hoài đặc biệt cưng
chiều cô vợ của mình, mà hiện tại, họ kết hôn mới được 3 tháng, vậy mà
đã muốn ly hôn? Ivan từng gặp vợ Trình Hoài, Lục Lê, nhà thiết kế rất
nổi danh ở thành phố R, văn phòng xa hoa thoải mái này của họ cũng được
qua tay Lục Lê.
Đồ ăn bên ngoài rất nhanh được mang tới,
lúc cô mang đồ ăn vào, tình trạng của anh rõ ràng càng tệ, cúc áo sơ mi
trước ngực không biết từ lúc nào đã bị cởi ra hai khuy, vểnh lộn xộn ra
ngoài. Ánh mắt anh hẹp dài nheo lại, một tay đặt trên trán, giống như
đang thì thào tự nói, giọng điệu có chút bất đắc dĩ và xót xa trong
lòng: “Phụ nữ các cô rốt cuộc nghĩ cái gì?”
Anh phờ phạc, tinh thần uể oải cũng vì
phải ly hôn, Ivan không nghĩ tới lại có một ngày có thể nhìn thấy đại
boss bình thường giống như một vị thần kia cũng có lúc yếu đuối như vậy. Xem ra, người đàn ông dù có mạnh mẽ như thế nào, cũng sẽ có ngày nào đó quỵ ngã trong tay đàn bà.
—–
Trời đã mưa tí tách cả tuần nay, bây giờ
vẫn đang mưa dầm rả rích mãi không dứt. Tâm trạng Lục Lê lúc này u ám
không khác gì bầu trời.
Ly hôn!
Kết hôn chỉ có 3 tháng đã ly hôn, có ai đau khổ bức bách hơn cô?
Nhớ tới tất cả mọi thứ đã qua cùng Trình Hoài, Lục Lê chợt cười chua xót.
Bản thân là nhà thiết kế nội thất cũng
xem như là không tồi của thành phố R, Lục Lê không nghĩ tới nửa năm
trước Trình Hoài lại có thể chủ động tìm cô thiết kế trang trí cho văn
phòng của anh. Tập đoàn R&N tiếng tăm lừng lẫy đưa ra đề án thiết
kế, Lục Lê chỉ cảm thấy vinh dự mà hướng đến, cầu còn không được.
Vì có thể làm ra bản thiết kế hiệu quả
khiến cho Trình Hoài vừa lòng, nên lúc đó ở phương diện thiết kế bọn họ
đã cởi mở với nhau hơn rất nhiều. Khi bản kế hoạch hoàn thành hiệu quả,
Trình Hoài rất hài lòng gật đầu, sau đó bỗng nhiên lấy ra từ trong túi
một món quà, nói muốn tặng cho cô.
Trình Hoài lại có thể tặng một chiếc nhẫn, cũng nói với cô, anh thích cô.
Điều hạnh phúc nhất trên đời không có gì
hơn ngoài việc người mình thích cũng thích mình, Lục Lê nghe được Trình
Hoài nói lời yêu thích, cô cũng không tỏ vẻ rụt rè mà thích anh.
Cứ như vậy, hai người liền bắt đầu gặp gỡ. Vừa mới qua lại được một tuần, Trình Hoài đã đưa cô đi đăng kí kết hôn.
Nghĩ đến việc hai người đăng kí kết hôn, Lục Lê đột nhiên cảm thấy có một loại cảm giác dường như không thực.
Sau khi họ kết hôn, Trình Hoài đối xử với cô vô cùng tốt, tưởng như là nắm trong tay thì sợ rơi vỡ, ngậm trong
miệng lại sợ tan đi, Lục lê cảm thấy trên đời này mình chính là người
hạnh phúc nhất. Thế nhưng, kết hôn 3 tháng, cô mới biết được….
Đầu hơi choáng váng, không muốn lại suy nghĩ nhiều, cô cố gắng tập trung tinh thần lái xe, tiện tay bật nhạc trong xe lên.
Âm nhạc thực sự là một thứ tốt, ít nhất tạm thời có thể khiến cô quên đi phiền não.
Mệt mỏi về nhà, mặc kệ giày cao gót rớt
lại phía sau, cởi áo khoác ném lên cái túi, Lục Lê chui vào sô-pha, tiện tay cầm lấy điều khiển mở TV. Nhìn một đôi khanh khanh-ta ta ngọt ngào
thân mật trong TV, Lục Lê chỉ cảm thấy một trận buồn bực, giống như giận dỗi với mọi thứ, tức tối đè lên phím tắt, sau đó cô cầm lấy chiếc gối
ôm vào trong ngực rồi nằm ngửa lưng lên sô-pha.
“Lục Lê.”
Nghe thấy giọng nói non nớt mà hung hãn,
Lục Lê mở to mắt bất đắc dĩ thở hắt ra, chậm dãi quay đầu nhìn đứa bé
đang quyệt miệng thở phì phò trước mặt, miễn cưỡng hỏi: “Có chuyện gì
sao?”
“Dì xem đây là cái gì?” Lục Mĩ Viên nói
xong, hé ra tờ giấy đập lên bàn trà trước mắt Lục Lê. Lục Lê nhìn thấy
tờ giấy kia, sắc mặt biến đổi. Lục Mĩ Viện lại hít hít mũi, sau đó nước
mắt bé đột nhiên chảy ra: “Dì đừng tưởng con không biết đọc chữ, con vẫn biết được mấy chữ, đơn thỏa thuận ly hôn. Lục Lê, dì là một bà vợ hư,
ba con tốt như vậy, tại sao lại ly hôn với ba?”
Lục Lê chẫm rãi cầm lấy tờ thỏa thuận ly
hôn trên bàn trà, nhăn mặt nhíu mày. Cô ngẩng đầu lên kiềm chế cảm xúc,
điều chỉnh tốt giọng nói: “Lục Mĩ Viên, dì đã nói bao nhiêu lần, người
ấy không phải là ba, mà là dượng nhỏ của con.”
“Con mặc kệ, hai người ly hôn, con không
phải là đứa trẻ của ai cả!” Lục Mĩ Viện nói xong, đặt mông ngồi xổm trên mặt đất, oa oa khóc gào lên.
Vành mắt Lục Lê hồng lên suy nghĩ lại thở dài, cô đi tới gắt gao ôm bé vào trong lòng, “Ngoan, dì nhỏ sẽ luôn cần con, dì nhỏ mãi mãi yêu con.”
“Dì nhỏ, vậy người tìm dượng nhỏ trở về
được không?” Lục Mĩ Viên đứt quãng nức nở “ Mĩ..Mĩ Viên cam đoan, về sau không bao giờ…nữa lại tùy hứng, không bao giờ…nữa lại đối chọi với dì.”
Lục Lê không nói, chỉ trầm mặc nhìn Mĩ Viên trong lòng mình khóc đau đến sốc hông, lại đau lòng…..
1. Cực kì cưng chiều em (1)
Là nhà thiết kế nội thất, điều khó khăn bức bách nhất chẳng gì khác
ngoài việc phải làm thêm giờ để vẽ ra một bản thiết kế hiệu quả.
Mặc dù Lục Lê được gả cho kim cương vương lão ngũ Trình Hoài quyền thế hùng mạnh của thành phố R, nhưng mà, thiết kế trang hoàng nhà cửa cho người khác là sở thích của cô, cho nên anh
không chút do dự bỏ đi toàn bộ cuộc sống hưu nhàn của bà xã, để cô vui
vẻ ‘chịu đựng’ thời gian tăng ca chốn công sở, tận lực trên con đường
làm thiết kế.
Tiếng đàn dương cầm ngọt ngào du dương
vấn vít bên tai, Lâm Tương và Tề Lâm ngồi đối diện nhau trong quán cà
phê tao nhã ấm áp, nhẹ nhàng nhìn nhau cười nói.
Cà phê Thiển Thủy*, diện tích
quán cà phê này không quá lớn, nhưng được trang hoàng xa hoa tinh tế.
Mặc dù quán nằm trên mảnh đất sầm uất nhất của trung tâm thành phố,
nhưng mỗi ngày đều rất yên tĩnh, ít người chú ý đến. Đơn giản là, để vào được cà phê Thiển Thủy phải có thẻ hội viên, mà thẻ hội viên này, cần
phải nộp hội phí 20 vạn nhân dân tệ mỗi năm, cho nên cà phê Thiển Thủy
là điểm đến của những người có tiền. (* nghĩa là nước cạn ạ :3)
Không gian trò chuyện ở đây vắng vẻ mà tao nhã, thực sự cũng không tồi.
Tề Lâm khuấy cà phê, ngón tay thon dài
xinh đẹp và trắng nõn, là người mẫu nổi tiếng quốc tế, cô có được thân
hình 36D đầy kiêu ngạo, chiều cao 178 của một model hoàng kim, vẻ ngoài
tinh tế, lời nói cử chỉ khoan thai. Cô đã từng trình diễn trên rất nhiều sân khấu thời trang của các nhãn hiệu lớn, hơn nữa cô làm việc trong
giới rất có sức ảnh hưởng.
Tề Lâm tao nhã uống một ngụm cà phê, sau
đó chậm dãi đặt chén cà phê xuống, ánh mắt phức tạp, sâu sắc liếc nhìn
Lục Lê một cái, mỉm cười: “Lục Lê, nghe nói chồng cô là ông trùm trong
giới kinh doanh của thành phố R, Trình Hoài. Đối với những người làm
thiết kế mà nói, tăng ca hay gì gì đó là chuyện bình thường, cô vất vẻ
làm việc như vậy, anh ta không đau lòng ah?”
Câu hỏi này đã bị hỏi suốt rồi, Lục Lê đã quen, cười lịch sự: “Làm thiết kế nội thất là sở thích của tôi, ông xã
tôn trọng nguyện vọng của tôi nên cũng không can thiếp nhiều vào công
việc này.” Nói xong, cô lấy giấy bút từ trong túi ra: “Tề Lâm, không
biết cô thích phong cách trang hoàng như thế nào? Nêu ra một số yêu cầu, tôi sẽ cố gắng vẽ ra một bản thiết kế hiệu quả nhất.”
Lại nói, một tháng trước, Tề Lâm vốn liên tục phát triển sự nghiệp ở nước ngoài đột nhiên tuyên bố về nước, khơi
ra một loạt các loại phỏng đoán bàn luận. Đại đa số cho rằng lần này cô
về nước không chỉ đơn giản để tĩnh dưỡng vài ngày, mà có ý định chuẩn bị phát triển trong nước. Truyền thông lại nhất trí đưa ra nhìn nhận, tuổi tác của cô càng ngày càng lớn, hơn nữa tình trạng gần đây cũng không
được tốt, sự nghiệp ở nước ngoài gặp trở ngại, cho nên dự định lấy thân
phận là một người mẫu quốc tế với nhiều nhãn hiệu lớn để về nước phát
triển.
Nửa tháng trước, công ty truyền thông, quản lí của Tề Lâm thông báo xác nhận công việc sau này của cô sẽ tập trung trong nước.
Sau này phát triển trong nước, thế nào
chăng nữa cũng cần có chỗ ở, Tề Lâm liền tiêu tiền như nước mua một căn
hộ thuộc khu chung cư cao cấp nhất của thành phố R.
Sáng sớm hôm nay, Tề Lâm lại có thể xuất hiện trước cửa phòng làm việc của Lục Lê, nói là hâm mộ tiếng tăm của cô mà đến.
Cả ngày, đầu tiên Tề Lâm mang cho Lục Lê
xem mô hình căn nhà, sau đó đưa Lục Lê đến cà phê Thiển Thủy, ngồi vào
chỗ rồi trao đổi một số chi tiết về bản thiết kế.
“Về phong cách trang trí, tôi thích kiểu
Trung Quốc mang phong cách mới, có sự kết hợp giữa yếu tố hiện đại và
yếu tố truyền thống, lấy nhu cầu thẩm mĩ của người hiện đại để tạo ra
hương vị truyền thống phong phú. Cổ điển và hiện đại kết hợp hoàn hảo,
truyền thống và thời thượng cùng tồn tại, sẽ có sự tác động rất lớn.”
“Ừm” Lục Lê gật đầu, dùng bút viết lên bản vẽ, coi bản vẽ là bản ghi chép.
“Tề Lâm, đã lâu không gặp.”
Khi hai người đang thảo luận các vấn đề
chi tiết của bản thiết kế, bỗng nhiên Lục Lê nghe bên tai truyền đến một giọng nói chậm rãi nhẹ nhàng.
Ngẩng đầu lên, Lục Lê nhìn thấy một cô
gái gầy yếu như trang giấy, cô ấy khoảng 21 tuổi, chiếc áo váy tơ lụa
màu trắng nhẹ nhàng buông xuống, mái tóc rối tung xõa ra.
Nhìn kĩ lại, khuôn mặt cô ta rất trắng, không phải làn da tự nhiên đã trắng nõn như vậy mà do một loại bệnh khiến da tái nhợt.
Mặc dù đôi mắt cô ta rất to rất đẹp, nhưng đáng tiếc, cũng vô thần.
Lúc này, cô ta đứng giữa bàn của Tề Lâm
và Lục Lê, nhưng Lục Lê lại cảm giác đối với cô gái trước mặt, bản thân
cô căn bản không tồn tại, toàn bộ lực chú ý của cô ta đều đặt trên người Tề Lâm.
Không biết vì điều gì, nhìn cô ta, từ ngữ hiện lên trong đầu Lục Lê lại có thể là: cái xác không hồn.
Tự mình làm cho ớn lạnh, một loại cảm giác rất kì dị.
Tầm mắt Lục Lê chậm rãi chuyển đến trên
người Tề Lâm, ở đài T bất luận là nhãn hiệu thời trang lớn cỡ nào Tề Lâm cũng có thể đảm nhiệm nhưng lúc này sắc mặt cô lại trắng bệch, nét mặt
cứng ngắc, ly cà phê cầm trong tay hơi lắc lư.
“Giản…Giản Đồng, đã lâu không gặp!”
Khi nói chuyện, Tề Lâm hoảng loạn liếc
nhìn Lục Lê đang ngồi đối diện một cái. Lục Lê cũng thấy bản thân ở đây
gây trở ngại hai người họ nói chuyện, đành phải đứng dậy xin lỗi, tỏ vẻ
muốn đi toilet.
Sau khi Lục Lê rời đi, Giản Đông tự nhiên ngồi vào vị trí trước đó của Lục Lê, dứt khoát trừng mắt với Tề Lâm:
“Cô đang làm gì, vẫn tốt chứ?”
“Cũng…tạm.”
“Ba năm không gặp, cô gặt hái được cả
danh cả lợi, có cả xe cả nhà, hẳn là rất tốt mới đúng, còn tôi thì sao?” Giản Đồng đột nhiên đứng lên đến gần Tề Lâm, ánh mắt hung ác mà u ám:
“Nhưng mà tôi không tốt một chút nào.”
Tề Lâm nhìn cô ta, trong nháy mắt sống lưng cứng đờ, ánh mắt hiện lên sự xấu hổ và tự trách.
Nhìn biểu hiện của Tề Lâm, dường như Giản Đồng thực sự thỏa mãn, mặc dù nét mặt vẫn không chút thay đổi như
trước, nhưng trong ánh mắt đã có một chút ánh sáng rạng rỡ.
“Giản tiểu thư, nên trở về nhà.”
Một người đàn ông trung niên một thân âu
phục giày da từ xa đi tới, mặt không có biểu tình giống y như Giản Đồng, u ám kì dị. Tuy rằng ông ta gọi là cô Giản, nhưng giọng nói lại lộ ra
đủ loại khinh thường và không kiên nhẫn.
Người đàn ông trung niên nói xong, liền thấy Giản Đồng im lặng xoay người rời đi.
Lúc cô ta quay người, đột nhiên Tề Lâm nhìn thấy trên lỗ tai cô lại có mang theo máy trợ thính.
Ba năm này, rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì?
Nhìn theo bóng dáng cô ta, Tề Lâm chỉ cảm thấy đôi chân đột nhiên mềm nhũn.
******
Đến khi Lục Lê từ toilet đi ra, chỗ ngồi
đã không còn một bóng người. Tề Lâm để lại lời nhắn trên bản ghi chép
của cô, nói là có việc phải đi trước.
Khi Lục Lê kéo cơ thể mệt mỏi về đến nhà
thì đã 8h. Trong cuộc điện buổi chiều Trình Hoài nói buổi tối anh có một cuộc xã giao, tối mới về, bảo cô không cần chờ anh cứ đi nghỉ trước.
Lục Lê nhìn đồng hồ, 8h, đi ngủ thì quá sớm, cô mở máy tính, bắt đầu xây dựng bản vẽ.
Uống rượu xã giao thật bận rộn, khi Trình Hoài về đến nhà đã là 11h, đèn trong phòng khách vẫn còn sáng, trên bàn trà, máy tính đang tự động chạy bản vẽ, còn Lục Lê đang ngủ thiếp đi
trên sô-pha. Cô gái nhỏ trước mắt đang yên tĩnh ngủ say, Trình Hoài ngồi xổm trước sô-pha nhìn một lúc lâu, không tự chủ vươn tay vuốt ve khuôn
mặt tinh tế của cô.
Mấy ngày nay không hiểu sao tâm trạng anh cứ luôn hoảng hốt, cứ bất ngờ sợ hãi, sợ một ngày Lục Lê biết điều gì
đó về sự kiện kia rồi rời bỏ anh.
Ánh sáng trong phòng rất mập mờ dịu êm,
khi Trình Hoài đang nhìn vợ mình đến thất thần, Lục Lê đột nhiên mở mắt. Thấy anh đã về, cô vui vẻ nở nụ cười, vươn tay ôm lấy cổ anh. Trình
Hoài thuận thế ôm thắt lưng cô, rồi sau đó bế bổng cô lên từ trên
sô-pha.
“Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi,
những lúc anh phải xã giao thì không cần chờ, em cứ đi ngủ trước.” Trình Hoài giả vờ giận dữ, nhưng giọng điệu lại tràn đầy sự cưng chiều.
“Không có anh bên cạnh em không ngủ
được.” Lục Lê nói xong lại cố ý thổi khí vào tai anh. Trình Hoài cười
xấu xa, vừa đi vừa dùng bàn tay rộng lớn trêu trọc, lôi kéo chiếc áo ngủ voan mỏng của cô.
Đi vào phòng ngủ, Trình Hoài một cước đá
lên cửa phòng, nhẹ nhàng đặt Lục Lê lên giường, sau đó cả người anh dán
lên, chiếc lưỡi ẩm ướt trơn bóng của anh sít sao quấn lấy của cô, đầu
lưỡi dò xét tiến vào yết hầu, đôi tay chậm dãi vuốt ve cơ thể cô, làn da cô trơn bóng mà trắng nõn, rất nhẵn nhụi, rất thoải mái.
Không khí xung quanh dần dần ngưng lại, hơi thở mờ ám càng ngày càng dày đặc.
Đợi đến lúc thích hợp, anh lấy Đỗ Lôi Tư* từ trên bàn, nhanh nhẹn mở ra… (*Durex :3)
Mang ‘áo mưa’ vào, khoái cảm tự nhiên
giảm bớt, nhưng do khi kết hôn Lục Lê nói với anh không muốn có con sớm, cho nên, trừ những lúc vào kì an toàn của Lục Lê anh không sử dụng biện pháp an toàn ra, thì thời gian còn lại anh đều cẩn thận sử dụng biện
pháp an toàn. Anh sợ xảy ra việc ngoài ý muốn, người phụ nữ của anh, anh sẽ không làm cho cô sinh non.
Sau khi làm xong, Trình Hoài mệt lử trực
tiếp ôm cô ngủ. Nhớ đến anh bận bịu cả ngày, tắm qua rồi ngủ tiếp sẽ
thoải mái hơn, vì thế cô nhẹ nhàng lay anh, bảo anh đi tắm rửa một chút. Trình Hoài không nghe, quấn chăn lên người, đầu anh cọ cọ vào ngực cô.
Lục Lê thấy thế, lột hết tấm chăn trên người anh ra, sau đó dùng sức vỗ
thật mạnh một cái vào mông anh.
“Còn không nhanh lên!”
Mông bị đánh, bỗng dưng giật mình tỉnh
dậy, Trình Hoài ngoái đầu lại ai oán liếc cô một cái, đành phải bất đắc
dĩ vồ về bên mông, ầm ĩ khỏa thân đi vào phòng tắm.
Nhìn cơ thể cường tráng của ông xã nhà mình, Lục Lê mê mẩn ngắm nhìn, liếm môi, rồi sau đó cầm lấy một quyển sách bắt đầu đọc.
Chỉ có điều mới lật được 1 trang, đã thấy Trình Hoài từ trong phòng tắm đi ra. Thấy tóc anh ẩm ướt nước tí tách
rơi, Lục Lê rất tự nhiên lấy khăn tắm lau khô cho anh. Trình Hoài ngoan
ngoãn ngồi trên giường hưởng thụ sự chăm sóc của bà xã, sau khi đã lau
hơi khô, Lục Lê lấy máy sấy bắt đầu thổi tóc ù ù.
“Bà xã, em thật tốt.” Trình Hoài lẩm bẩm, sau đó chúi đầu vào ngực cô, ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của cô.
“A Hoài, anh có biết khách hàng hôm nay của em là ai không?”
Trình Hoài híp hờ hai mắt, lắc đầu.
“Là siêu sao người mẫu, Tề Lâm.”
Tề Lâm?
Vừa rồi còn đang mê man chuẩn bị ngủ,
Trình Hoài nghe đến cái tên này nhất thời tỉnh táo hơn không ít. Lại
nói, mấy ngày nay anh đều lo sợ bất an, không hiểu sao cứ hoang mang,
hóa ra chính là vì Tề Lâm về nước…
Anh khép hờ hai mắt, quả nhiên, điều phải tới cuối cùng cũng tới.
“A Lê, anh muốn có con.” Trình Hoài đột
nhiên nhô đầu ra từ trong ngực Lục Lê. Một người đàn ông cao lớn trưởng
thành, lúc này lại có thể ra sức cắn cắn môi, chớp chớp ánh mắt đáng
thương như vậy cầu xin nói: “Sinh luôn cho anh một đứa đi.”
“Một năm nữa được không?” Nói xong câu
này, Lục Lê rõ ràng cảm giác được sắc mặt Trình Hoài đột nhiên tối sầm,
vì thế cô đành phải làm nũng lắc lắc cánh tay anh, sau đó nhẹ nhàng ấn
lên môi anh một chiếc hôn, tay ôm chặt thắt lưng anh, cười ngọt nói:
“Ông xã thương yêu, anh yêu em nhất.” Ngày thường, đối với kiểu làm nũng này của cô Trình Hoài vẫn luôn không chống chọi lại nổi, nhưng mà hôm
nay, Trình Hoài lại có thể đẩy cô ra, rồi sau đó trở mình một cái đi
ngủ….
Bạn đang đọc truyện Bán Hôn Bất Hôn được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.