Chương 7: Đàn Ông Tốt, Đàn Ông Cặn Bã
Đi phía sau Giản Đồng chính là Thiệu Kì Tuyên.
Thiệu Kì Tuyên mặc một thân âu phục màu
đen, môi mím chặt, đôi mắt nửa buông xuống. Khi nhìn thấy Tề Lâm ý cười
âm u lạnh lẽo lập tức hiện lên bên khóe miệng hắn ta…
Nhìn đến ý cười trên mặt Thiệu Kì Tuyên, trong nháy mắt sống lưng Tề Lâm cứng ngắc, cả người bất giác run rẩy.
“Lâm Lâm, thật sự trùng hợp, cả xe và
người đều chạm vào nhau. Chậc chậc, càng ngày càng đẹp nha.” Thiệu Kì
Tuyên chậm dãi tới gần. Tề Lâm chỉ cảm thấy cả người như bị đào khoét,
mất đi tính bền. Trong đầu cô, toàn bộ từng màn trước đây hiển hiện ra…
“Lâm Lâm, bình tĩnh chút.” Thiệu Kì Tuyên thổi khí bên tai cô, như cười như không vân về bờ vai cô, sau đó xoay
người vỗ vỗ bả vai Giản Đồng: “Hai người trò chuyện hòa hợp, bây giờ tôi phải nhanh chóng tới xem a Lê.”
Lúc Thiệu Kì Tuyên đến gần phòng bệnh,
Trình Hoài đang bóc cam cho Lục Lê ăn. Nhìn Trình Hoài dịu dàng bóc từng múi đưa vào miệng Lục Lê, hắn nghiền ngẫm ôm cánh tay dựa trên cửa
nhìn.
Khi Trình Hoài và Lục Lê kết hôn, hắn đã
ly hôn với Lục Gia, cho nên đối với người gọi là em rể này, trước đây
chưa từng cùng nhau xuất hiện. Lần này nếu không phải thu mua Hương
Thấm, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ không bao giờ cùng xuất hiện. Bên ngoài
truyền rằng đại boss R&N làm việc mạnh mẽ vang dội, nói một là một,
tuyệt đối là ông chủ khí phách tận trời, không nghĩ tới khi ở trước mặt
bà xã lại có thể dịu dàng ấm áp như thế.
“Thiệu tiên sinh, ông tới đây làm gì?” Lục Lê nhìn thấy Thiệu Kì Tuyên, khuôn mặt lập tức trầm xuống, giọng điệu lạnh như băng.
Trình Hoài nghe cô nói thì quay lại…
Thiệu Kì TUyên gật đầu với anh, sau đó vẻ mặt thân thiết đi tới: “A Lê,
em có khỏe không?” Thấy Lục Lê không phản ứng, hắn cười ha ha hai tiếng, lại liếc nhìn Trình Hoài một cái, vươn tay: “Trình tiên sinh, trăm nghe không bằng một thấy, quả nhiên lịch sự tuấn tú. A Lê của chúng ta thực
sự có phúc.” Dừng một chút, hắn ta nói tiếp:”Gần đây chúng ta đang cạnh
tranh Hương Thấm, cho dù kết quả thế nào, cố gắng đừng làm tổn hại đến
hòa khí hai bên.”
“Đó là đương nhiên.”
Hai người bắt chặt tay, mặt ngoài đều là vân đạm phong khinh*, nhưng nội tâm sóng ngầm đã bắt đầu nổi dậy.
(*: Nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi. Ý nói thái độ lạnh nhạt, không quan tâm.)
***
Thiệu Kì Tuyên đã rời đi, nhưng Tề Lâm
vẫn sững sờ một chỗ không nhúc nhích như trước. Cô khe khẽ nhìn Giản
Dồng mặc váy trắng bồng bềnh trước mắt, tay không khỏi có chút run rẩy.
Hôm nay Giản Đồng mặc trên mình một bộ váy mềm mại, cực kì giống bộ quần áo cô mặc khi bị QJ* năm đó.
(*: bị cưỡng bức)
Tề Lâm bất giác cảm thấy lạnh run. Mấy
năm nay, cô luôn thấy khủng hoảng khó hiểu với váy trắng, bởi vì mỗi lần nhìn thấy váy màu trắng, cô đều nhớ đến đêm đó Giản Đồng tóc tai bù xù
đi tới, mặt sau váy trắng là một mảng đỏ sẫm, đỏ đến mức khiến cho người ta sợ hãi.
“Làm sao vậy? Có phải thấy chiếc váy
trắng bồng bềnh trên người tôi rất đẹp hay không? Nhìn thấy nó có cảm
giác giống như đã từng quen biết? Mà cảm giác giống như đã từng quen
biết này cũng không tệ lắm?” Giản Đồng nói xong, trên mặt hiện lên ý
cười dữ tợn. Cười xong, Giản đồng bỗng nhiên liếc nhìn phòng bệnh Lục Lê một cái, sau đó mặt không chút thay đổi nhìn Tề Lâm, “ Đợi lát nữa ra
khỏi bệnh viện cô có biết tôi muốn đi làm cái gì không? Tôi muốn đi mua
đồng phục, cùng ông ta chơi trò đồng phục hấp dẫn.” Nói xong, ngón tay
dài của cô xẹt qua má Tề Lâm. Ánh mắt cô rất u ám, giọng điệu tràn dầy
nỗi oán hận, mang theo cả căm phẫn: “Nếu không phải cô, làm sao tôi có
thể biết ông ta? Cô có biết một ngày ông ta có thể yêu tôi mấy lần
không?”
Lúc Giản Đồng nói một câu sau cùng, đột
nhiên dùng tay hung hăng bấm vào mu bàn tay Tề LÂm. Tề Lâm bị đau, lui
ra phía sau một bước.
Thấy Tề Lâm lui về phía sau, Giản Đồng có chút phẫn nộ: “So với chút đau đớn tí tẹo ấy, thứ tôi phải chịu đựng
tính là cái gì? Tề Lâm, những năm gần đây cô có từng nghĩ đến tôi không? Có từng tự thấy hổ thẹn với tôi không? Cô phải hiểu rõ, cả đời tôi đều
bị cô hủy hoại.” Ánh mắt cô hơi đỏ lên, đầu cúi xuống, suy nghĩ một lát. Giọng cô dần dần yếu đi, nhưng khi nói chuyện vẫn gằn từng tiếng như
trước, có thể thấy được rõ ràng: “Năm đó, sau khi chuyện kia xảy ra, tất cả nghị lực và tinh thần tôi đều không tốt. Hầu như mỗi đêm tôi đều nằm mơ, mơ thấy cảnh tượng tôi bị QJ kia. Cô có biết mỗi ngày tôi đều sợ
ngủ đến thế nào không? Khi sắc thái cả đời tôi đều là hắc ám, ngay cả
liếc nhìn tôi một cái cô cũng không! Nhưng mà, lúc ấy tôi thực sự không
hận cô. Khi đó tôi còn rất hiểu cô, tôi cảm thấy được cô khiến tôi bị QJ nên cô sợ nhìn thấy tôi nên có thể tha thứ, nhưng cô biết không? Tại
thời điểm u tối nhất tôi muốn tự sát, mẹ tôi lại bị bệnh, khi đó tôi
hiểu được khờ dại sẽ sụp đổ. Tôi gào khóc chạy tới chỗ cô tìm cô vay
tiền, nhưng chủ cho thuê nhà lại nói cho tôi biết cô đã rời đi.” Giản
Đồng âm trầm tối tăm cười lạnh hai tiếng, nước mắt vây quanh khóe mắt:
“Hừ hừ, cô thật sự là người bạn tốt cắp theo cái đuôi chạy trốn? Mắt
thấy bệnh tình của mẹ càng ngày càng nghiêm trọng, người bạn tốt nhất
còn không ở bên cạnh, tôi chỉ có thể tuyệt vọng đi cầu cứu ông ta. Ông
ta muốn tôi ở lại bên người, tôi chỉ có thể chấp nhận…”
Nghe xong những điều này, ngón tay Tề Lâm lạnh như băng, khóc không ra nước mắt.
“Giản Đồng, cầu xin cô, đừng nói nữa. Là
tôi có lỗi với cô, lúc ấy là tôi bị coi thường nghĩ quẩn. Đều là lỗi của tôi.” Tề Lâm cảm thấy chân mình như mềm nhũn, thật muốn trực tiếp ngã
nhào xuống mặt đất.
“Được rồi, quá khứ thì cứ để cho nó qua
đi.” Giản Đồng cười đến mao cốt nhung nhiên như trước, nhìn Tề Lâm sắc
mặt trắng bệch, cười một cái: “Cô có biết hiện tại tôi mắc bệnh mai ni ai* không?” (*: Tớ chưa tìm được từ thuần việt cho từ này @@)
Bệnh mai ni ai?
Điển hình của bệnh này gồm 4 triệu chứng: chóng mặt, tai điếc, ù tai, cảm giác căng ra khó chịu truyền vào tai.
Sở dĩ Giản Đồng mang máy trợ thính chính là vì căn bệnh này?
“Cô có biết vì sao tôi bị bệnh không?”
Giản Đồng lạnh lùng cười, vừa muốn nói gì, lại thôi. Tề Lâm quay đầu
lại, thấy Thiệu Kì Tuyên đi ra từ phòng bệnh, chỉ thấy Giản Đồng nhìn
Thiệu Kì Tuyên, lập tức cười thành hoa. Thiệu Kì Tuyên đi đến bên cạnh
Giản Đồng, dịu dàng kéo tay cô rời đi, ở trước mặt hắn Tề Lâm hoàn toàn
biến thành trong suốt.
“Đồng Đồng, bác sĩ Tôn anh hẹn trước cho em đang đợi chúng ta.”
“Dạ.”
“Em để bác sĩ Tôn kiểm tra giúp em, anh có chút việc phải đi trước.”
“Vâng, anh bề bộn là tốt rồi.”
Nhìn hai người cười cười nói nói rời đi,
Tề Lâm chỉ cảm thấy một trận chóng mặt. Lúc ngất đi trên mặt đất, dường
như cô nghe thấy tiếng Trình Hoài gọi bên tai: “Lâm Lâm, Lâm Lâm…”
-
Khi Lục Gia biết tin chạy tới bệnh viện, mới vừa dừng xe trước cửa bệnh viện, liền thấy bóng dáng Thiệu Kì Tuyên.
Nhìn thấy Lục Gia, Thiệu Kì Tuyên ngay
tức khắc giương mặt cười xán lạn như hoa, trong lòng Lục Gia tức tối
mắng một câu ngụy công tử, lập tức không để ý tới sự tồn tại của hắn,
xuống xe vượt qua đi thẳng tới cửa bệnh viện, lại không nghĩ rằng, Thiệu Kì Tuyên lại có thể chủ động tiến tới cản đường cô.
“Lục Gia, anh biết em sẽ đến gặp a Lê, cho nên cố ý chờ ở đây.”
Lục Gia ôm cánh tay lạnh lùng liếc hắn một cái, lười biếng hờ hững mở miệng: “Có việc gì?”
“Anh muốn nói với em vấn đề về quyền nuôi dưỡng Mĩ Viên.” Thiệu Kì Tuyên nói xong liếc nhìn Lục Gia một cái. Thấy Lục Gia có chút kích động, biết cô rất quan tâm đối với chủ đề này, vì
thế hắn nhân cơ hội mời: “Chúng ta tới quán cà phê gần đây ngồi đi.”
“Quán cà phê quá xa, lãng phí thời gian.
Trong xe được rồi.” Lục Gia nói xong thản nhiên xoay người quay trở lại
chỗ đậu xe, mở cửa ngồi xuống.
Không gian bên trong xe nhỏ hẹp, Thiệu Kì Tuyên liếc nhìn Lục Gia mặt không chút thay đổi một cái, cười dung tục: “Gia Gia, chúng ta đều là người khôn ngoan, anh cũng đi thẳng vào vấn
đề luôn. Từ nhỏ Mĩ Viên đã đi theo em cho nên anh cũng không nhẫn tâm
phá hoại quan hệ hai người.” Dừng một chút, giọng hắn nặng hơn: “Em có
biết, quan hệ của anh rất rộng, cho nên chỉ cần anh muốn có quyền nuôi
dưỡng con, chắc chắn sẽ thực hiên được, huống chi, em và W đang trong vụ bê bối..”
“Im miệng!” Nghe đến tên W, Lục Gia kích động cắt ngang lời hắn ta: “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì thì cứ việc nói thẳng ra đi!”
“Thắng thắn! Hiện tại tôi và em rể Trình
đại boss của cô đang tranh giành nhãn hiệu Hương Thấm, nếu cô có thể
mang kế hoạch thu mua của công ty em rể cô tới cho tôi, tôi đây sẽ lập
tức tuyên bố từ bỏ quyền nuôi dưỡng Mĩ Viên.” Thiệu Kì Tuyên châm một
điếu thuốc hút, híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Em rể cô tiền nhiều như
nước, chẳng qua chỉ là một Hương THấm mà thôi, không chiếm được cũng
không chịu nhiều ảnh hưởng.”
“Vô sỉ!” Lục Gia nói xong mở cửa xe: “Bây giờ xin mời anh lăn xuống cho tôi.”
“Lăn thì đương nhiên có thể. Nhưng mà Gia Gia, em cần phải hiểu rõ rồi chứ…”Thiệu Kì Tuyên nói xong ra dấu trong
khoảng không một chữ W. Nhìn mặt Lục Gia tức giận đến phát đỏ, Thiệu Kì
Tuyên cười u ám, xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Thiệu Kì Tuyên, Lục
Gia hung hăng đá một cước lên xe. Sau khi đá xong, chỉ cảm thấy bàn chân đau nhức, cô nhe răng nhếch miệng dìu vào cửa xe, chậm dãi ngồi vào
trong.
W…
Nhớ tới anh ta, trong đầu Lục Gia một mảng ngổn ngang, thở dài nhắm mắt lại.
Đến khi tâm trạng dần dần bình phục, Lục Gia mở cửa xuống xe.
Mới vừa xuống xe liền nhìn thấy một cô
gái trang điểm thực sự xinh đẹp đi qua bên người cô. Cô gái cùng lắm mới ngoài hai mươi, tuy nhiên vẻ mặt lại rất u ám, nghĩ đến ở trước cửa
bệnh viện, Lục Gia liền có thể đoán hẳn là cô gái có người nhà nằm viện, có vấn đề về mặt tài chính. Tinh tế quan sát cô gái một lát, cô gái mặc quần áo của Dior, nhưng đã lỗi mốt, chiếc túi trong tay được làm nhái
theo Gucci, đồ trang sức trang nhã tinh tế, trên người tỏa ra mùi nước
hoa không rõ tên, nhìn như một cô gái thời thượng, nhưng mà cũng chỉ
chạy ven theo mốt mà thôi.
“Tiểu thư, xin dừng bước.” Lục Gia mỉm
cười: “Tạp chí mode của chúng tôi gần đây đang thông báo tuyển dụng
người mẫu. Tôi thấy dáng người và khuôn mặt cô cũng không tồi, phong
cách ăn mặc cũng có cảm giác thời thượng, cho nên muốn cho cô thử test
xem.”
“Sao?” Cô gái sửng sốt, hiển nhiên là đối với việc như trời sập thế này cảm giác hơi khó tin.
“Đúng lúc buổi tối công ty chúng tôi tổ
chức một buổi tiệc rượu, đến lúc đó sẽ có rất nhiều biên tập viên của
các nhãn hiệu lớn đến. Nếu cô có hứng thú thì cứ thử một chút đi, ngay
tại tầng năm của quảng trường thời đại FM. Sáu giờ tối, tôi sẽ chờ cô ở
dưới lầu.” Lục Gia nói xong, chuyển danh thiếp, mặt trên rõ ràng viết
bốn chữ to sáng ngời “Biên tập viên Mode”.
Thấy cô gái khi nhìn danh thiếp hai mắt
sáng rỡ, Lục Gia mỉm cười. Cô biết rõ, người như thế đích xác là một cô
gái rất xinh đẹp nhưng một nghèo hai trắng nên rất khó chống lại được
sức hấp dẫn…
Nhìn bóng dáng cô gái vui vẻ rời đi, Lục
Gia đột nhiên cảm thấy tâm sức có chút mệt mỏi. Đều nói phía sau một cô
gái thành công chắc chắn sẽ có người đàn ông, nhưng mà cô thực sự không
muốn bò lên giường đàn ông… nên đành phải tìm người thay thế bò lên
giường…
Từ khi mở công ty ba năm, ngay cả chính cô cũng không biết rốt cuộc bản thân đã làm bao nhiêu vụ mối lái.
Vừa mới bắt đầu, mỗi khi nghĩ đến chính
mình giới thiệu những cô gái như hoa này cho các đám đàn ông, cô lại một lần tự trách bản thân. Nhưng mà dần dân, cô lại chết lặng. Cô bắt đầu
cảm thấy chính mình không sai, dù sao, các cô gái trẻ tuổi cô giới thiệu cho đám đàn ông đều là cam tâm tình nguyện theo chân bọn họ, căn bản cô không bắt buộc họ, tất cả đều là người tình ta nguyện.
Nhìn bệnh viện vài lần, Lục Gia không
biết thế nào lại đột nhiên không muốn đi xem Lục Lê. Cô đóng cửa xe lại, quay đầu xe nghênh ngang rời đi.
Sáu giờ tối.
Lục Gia đón cô gái dưới lầu, còn mua cho
cô ấy bộ quần áo nhãn hiệu lớn. Cái gọi là người dựa vào ăn mặc ngựa dựa vào yên chính là thế này. Dưới bộ quần áo rất hợp với vóc dáng, trên
người cô gái như tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh tràn đầy màu sắc.
Sau đó, cô gái khoác tay Lục Gia chậm dãi đi vào party.
Lúc sau, Lục Gia đưa cô gái tới bên người một lão đàn ông, cũng nói thêm chút gì đó với cô gái bên cạnh. Sau đó
lại nhìn cô gái ngầm hiểu gật đầu, cô gái khoác lên cánh tay lão đàn
ông.
Thời gian không đến một lúc, cô gái đã
thân mật với lão đàn ông. Lão đàn ông dung tục đưa tay vuốt mông cô gái, cô gái lại cười đến dào dạt với lão ta.
Giới thiệu thành công, Lục Gia nhìn bóng dáng đôi bên, như hoàn thành một nhiệm vụ trọng đại, thần thanh khí sảng* đi ra tiệc rượu. (*: ý chỉ tinh thần khoan khoái, tâm tình thoải mái thư thái.)
***
“Tề Lâm, gần đây cô muốn làm cái gì? Say
rượu, đến trễ, cãi nhau với nhân viên phụ trách. Nếu cô vẫn còn tình
trạng như vậy, chỉ sợ cô sẽ gặp phải vận rủi rồi.” Nhâm tỷ lạnh lùng
nhìn cô: “Hiện giờ những gương mặt mới nổi nhiều vô kể, nếu cô đắm mình, thì cũng đừng trách công ty tuyệt tình.”
“Ngày mai bắt đầu được không? Ngày mai em sẽ bắt đầu làm việc thật tốt, cho … em thời gian thêm một ngày sa đọa
nữa đi.” Tề Lâm dùng ánh mắt cầu xin nhìn Nhâm tỷ: “Gần đây áp lực quá
lớn, nếu không trút hết ra, em sẽ phát điên mất.”
Gặp Giản Đồng, ý chí của cô đã sụp đổ.
Hơn nữa, ngày thứ ba sau khi xảy ra tai nạn xe cộ Trình Hoài đã tìm gặp cô…
“Tề Lâm, nếu anh đoán không sai, lúc ấy
em lái xe chở a Lê rồi xảy ra tai nạn đúng không? A Lê là ai anh rất rõ, cô ấy lái xe đều luôn vững vàng.” Cô nhớ rõ ngày đó Trình Hoài uống ly
cà phê lạnh lùng nói với cô: “Cho dù em không quý trọng sinh mệnh của
mình nhưng đừng nên lôi kéo Lục Lê. Sau này tốt nhất em cách xa a Lê một chút, đối với những người muốn làm tổn thương đến a Lê hay muốn phá
hỏng chuyện tình cảm của anh, từ trước đến này anh đều không nương tay.”
Anh luôn hòa nhã với phụ nữ, nhưng lại có thể tuyệt tình nói những lời này với cô. Tề Lâm nghe xong chỉ cảm thấy
cả thế giới của mình trong nháy mắt sụp xuống.
***
Từ sau khi Lục Lê xảy ra tai nạn xe cộ, Trình Hoài chăm sóc cô rất cẩn thận đồng thời cũng bắt đầu quản lí cô.
Cứ đúng giờ là có xe đến đưa đón thật ra
cũng rất tốt, nhưng chẳng qua anh lại còn ép buộc yêu cầu cô 9h tối phải đi ngủ. Lục Lê nhiều lần kháng nghị, anh đều bác bỏ. Về phần nguyên
nhân, đại boss công khai rằng: “Đối với người bị chấn động não mà nói,
phải nằm trên giường nghỉ ngơi, giảm bớt hoạt động đầu óc và lao động
chân tay.”
Căn bản là cô không có việc gì được không? Lục Lê không nhịn được nữa, rốt cuộc đến ngày thứ năm thì hoàn toàn bùng nổ.
“Hôm nay đã là ngày thứ năm, please, lúc
đó em chẳng qua chỉ bị chấn động não rất nhỏ, hiện tại đã tốt lắm rồi.”
Lục Lê rống giận: “Trình Hoài, em mới thảo luận với khách hàng, đêm này
em phải thức khuya làm kết xuất đồ họa cho kịp.”
“Không nghe lời, thật muốn bệnh mà.”
Trình Hoài lắc đầu, sau đó trực tiếp ôm cô đi vào phòng ngủ, cởi quần áo ném lên giường: “Cả ngày tăng ca thiết kế, em như vậy thật ảnh hưởng
đến quan hệ hài hòa của vợ chồng.”
Thấy Trình boss cởi áo tháo thắt lưng,
Lục Lê kêu khóc: “Trình Hoài, cần phải giảm bớt lao động chân tay, cho
nên anh không thể đụng vào em!”
“Anh dùng thể lực là được rồi, không liên quan đến chuyện của em.”
Kĩ xảo của Trình Hoài rất tốt, cho nên
ném cô trên giường chỉ có năm phút đồng hồ, vốn cô đang đánh đá nhưng
lúc này cả thân thể cô liền mềm xuống. Cô kìm lòng không được ôm lấy
thắt lưng anh, ánh mắt mơ màng nhìn anh…
“Nói, còn muốn đi làm bản thiết kế nữa
không?” Trình Hoài hôn vành tai cô một cái, bàn tay to tùy ý di chuyển
nhanh trên ngực cô.
Lục Lê cắn cắn môi, cố ý làm trái ngược anh: “Muốn.”
“Thế à? Tốt lắm, rất ngoan!” Trình Hoài
cười xấu xa trong bụng, bàn tay to chậm dãi dao động đến chỗ mẫn cảm
trên cơ thể cô, nhẹ nhàng trêu trọc: “Em muốn làm thiết kế hay là muốn
anh?”
Tay anh dao động ở chỗ mẫn cảm của cô. Ngứa. Lục Lê kìm lòng không được rên rỉ, ngâm nga: “Em…em muốn anh…a a…”
Khi hai người họ đang làm hăng say, đột nhiên di động dinh dinh vang lên.
Trình Hoài có chút nóng nảy tìm di động trên bàn, trên di động lại hiện “Lục Gia”.
“Đã muộn thế này, có việc gì sao?”
“A Lê, hiện tại tâm tình chị không tốt,
đi ra ngoài dạo phố với chị đi!” Giọng Lục Gia rõ ràng, trầm thấp: “Bây
giờ chị đã tới đón em rồi, đang ở ngay dưới lầu nhà em.”
Mỗi khi tâm tình Lục Gia không tốt, thì
thích làm một chuyện: cầm card đi mua quần áo, khi quẹt card xả láng là
lúc cô thấy vui vẻ nhất. Mỗi lần Lục Lê đều mắng cô biến thái, nhưng mà, biến hóa nhưng không thay đổi trạng thái, khiến cho bản thân vui vẻ là
được rồi.
Phải chăm lo công ty, còn phải tranh
giành quyền nuôi dưỡng con, mà quan trọng hơn, vừa rồi Thiệu Kì Tuyên
lại gọi cho cô muốn cô mau chóng mang bản kế hoạch thu mua của công ty
Trình Hoài cho anh ta,…nếu không sẽ tung scandal giữa cô và W. Nhớ tới
W, Lục Gia lại thấy uất ức, cô thật sự không biết hiện tại bản thân nên
làm thế nào?
Lục Lê mặc quần áo đi xuống lầu, thì thấy Lục Gia đang dựa trên xe hút thuốc.
Lục Lê hai lời chưa nói tiến đến rút lấy điếu thuốc, sau khi lửa tắt thì ném vào hộp rác.
“Biết nữ cường nhân áp lực lớn, nhưng dù
muốn hút một chút cũng không nên, dù sao cũng không tốt cho sức khóe.”
Lục Lê liếc nhìn cô một cái, không có ý gì nhún nhún vai.
Lục Gia gật đầu mỉm cười: “Vừa rồi chị
quấy rầy hai người hả?” Nói xong cô vươn tay đến chỗ cổ Lục Lê : “Chậc
chậc, dấu hôn rất rõ ràng.”
“Hâm mộ đến ghen tị thì cứ nói thẳng.” Cô thở dài, có chút đau lòng cười gượng gạo với Lục Gia: “Chị gái, chị còn trẻ, vẫn còn kịp tìm một người thật lòng thật dạ đối tốt với chị.”
Sao cô không nghĩ sẽ tìm một người chứ? Chẳng qua, trong lòng người cô yêu rốt cuộc có cô hay không mà thôi?
W…người ngự trị trong lòng cô chính là anh…
Bạn đang đọc truyện Bán Hôn Bất Hôn được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.