Chương 34: Yêu Đương Phải Càng Sớm Càng Tốt
Thật ra Triển Tiểu Liên không hiểu rõ An
Lý Mộc vì sao lại xuất hiện ở cửa Nhị Trung Bãi Yến, cô cũng không cảm
thấy An Lý Mộc ngốc như Lôi Quá Khách chờ cô. An Lý Mộc cũng đã mở miệng gọi cô, Triển Tiểu Liên chắc chắn sẽ không giả vờ không nhìn thấy:
“Thật đúng là anh Đầu Gỗ? Khéo thật, anh sao lại đến đây vậy? Anh tìm ai em tìm giúp anh, em rất quen thuộc Nhị Trung.”
An Lý Mộc mỉm cười lắc đầu: “Không tìm ai, anh qua bên này làm hồ sơ, biết em học ở đây, liền ghé thăm em.”
Triển Tiểu Liên kỳ quái hỏi: “Anh Đầu Gỗ anh muốn làm hồ sơ gì vậy? Anh cũng không học ở đây.”
An Lý Mộc cười híp mắt nhìn Triển Tiểu Liên, nói: “Tiểu Liên, anh năm nay đã tốt nghiệp rồi, với lại, anh thi đỗ công chức.”
Triển Tiểu Liên híp mắt, muốn nghiệm chứng phỏng đoán của mình: “Cho nên?”
An Lý Mộc kéo tay Triển Tiểu Liên, âm
thanh mang theo vui sướng nói với cô: “Cho nên, anh đến báo cáo tại đồn
công an khu đông Bãi Yến, Tiểu Liên, anh bây giờ là cảnh sát, hơn nữa,
ngay tại Bãi Yến.”
Triển Tiểu Liên lập tức hiểu, An Lý Mộc
về sau làm việc ngay tại Bãi Yến, cô liếc mắt nhìn An Lý Mộc, hít mũi
một cái, không thành tâm chút nào nói tiếng: “À há, anh Đầu Gỗ vậy thì
thật là chúc mừng anh.” Nói xong, Triển Tiểu Liên ôm tiểu thuyết ngôn
tình của cô muốn đi, trong lòng tức giận nghĩ, tới khoe khoang với cô
phải không? Chờ, đi lấy ít cứt chó ném vào người anh, ngạt chết anh.
“Tiểu Liên!” An Lý Mộc kéo cô không buông tay, Triển Tiểu Liên hung tợn quay đầu trừng anh: “Làm sao?”
An Lý Mộc mím mím môi, sau đó nghiêm túc
nói: “Tiểu Liên, anh tốt nghiệp rồi, cũng có công việc, anh sau này nhất định sẽ nỗ lực làm việc chăm chỉ, anh về sau nhất định sẽ càng ngày
càng tốt hơn, anh cũng chắc chắn nuôi được bạn gái anh sau này, Tiểu
Liên em có tin anh không?”
Triển Tiểu Liên vẫn là lé mắt nhìn anh,
giọng điệu không thèm nói: “Anh nuôi bạn gái anh liên quan gì tới em? Em cũng không phải bạn gái anh, anh đi nói với bạn gái anh đi, nói với em
cái gì, hừ.”
An Lý Mộc ở trường quân sự bốn năm, mặt
bị phơi nắng đen sạm, ít đi cái ngây ngô của tuổi trẻ nhiều thêm cái
thành thục của đàn ông, ngũ quan cũng hoàn toàn thành hình, cả người
thoạt nhìn vô cùng cường tráng. Thật ra ngoại hình và tính cách của anh, đúng là loại hình Triển Tiểu Liên thích.
Phải nói An Lý Mộc thật đúng là có bản
lĩnh, vừa tốt nghiệp thi đậu công chức, công chức bây giờ là cái gì? Dựa theo lời thế hệ trước đó chính là bát sắt, bao nhiêu người chen rách
đầu chui vào trong, kết quả lại tốt, anh thi đỗ luôn, tình hình đi làm
bây giờ không thể so với ngày trước, cái gì cũng dựa vào chính mình, bao nhiêu người cho rằng trường quân sự hay trường quân đội nhất định là
được bảo đảm bố trí, đâu có chuyện dễ dàng như vậy? Trong nhà An Lý Mộc
cũng không có quan hệ, nữa là việc làm sau khi tốt nghiệp. Vì thế anh
chỉ có thể dựa vào chính mình.
Vả lại, trong lòng An Lý Mộc cũng nghẹn
một hơi, ba cô không phải chướng mắt anh sao? Anh càng muốn cho ba cô
thấy, bây giờ nghề nghiệp nào là bảo hiểm? Chắc chắn chính là công chức, ba cô nói anh không bản lĩnh, An Lý Mộc tìm một việc làm ổn định, như
thế xem ba cô còn nói câu anh nuôi không nổi Triển Tiểu Liên hay không,
tiền lương của công chức mặc dù không cao, nhưng các phúc lợi khác của
công chức tốt, cơ hội bao nhiêu người đều cầu không được.
Chuyện An Lý Mộc thi đậu công chức, nếu
đổi thành trước đây, Triển Tiểu Liên phỏng chừng đã sớm nhảy lên người
An Lý Mộc vui mừng thay anh rồi, nhưng lần này Triển Tiểu Liên kiên
cường đấy, cũng đã chia tay, còn quan hệ cái gì? Triển Tiểu Liên chỉ ôm
sách bảo bối của cô, cũng không nhìn An Lý Mộc, nghiêng mặt với anh,
nhạt nhẽo nói: “Anh Đầu Gỗ, không có chuyện gì khác em đi đây, em bận
lắm.”
An Lý Mộc vẫn nhớ lời ba cô, dù sao cũng
là người lớn như vậy, khẳng định có lòng tự trọng, trong lòng cũng muốn
cứ như vậy kiên cường tới cùng, để ba cô xem anh sau này sẽ thế nào, để
ông hối hận chia rẽ bọn họ, thế nhưng trong lòng An Lý Mộc vẫn là không
bỏ qua được. Anh với Triển Tiểu Liên thực sự là cái loại thanh mai trúc
mã ấy, chẳng qua anh lớn hơn Triển Tiểu Liên, cho nên đều là anh kéo
Triển Tiểu Liên chơi, hơn nữa Triển Tiểu Liên nhỏ hơn các đứa bạn nhỏ
cùng nhau chơi đùa khác, đều là An Lý Mộc che chở cô, cho nên cảm tình
của Triển Tiểu Liên và An Lý Mộc càng tốt hơn.
Từ nhỏ đến lớn, khi Triển Tiểu Liên đối
diên An Lý Mộc đều là ánh mắt lấp lánh, nhưng từ sau khi Triển Tiểu Liên ném phân trâu về phía An Lý Mộc thì đã thay đổi. An Lý Mộc thật sự là
chịu không nổi lúc kỳ nghỉ nhìn thấy Triển Tiểu Liên, cô đều làm bộ
không thấy, mũi cũng vểnh lên trời, An Lý Mộc cảm giác mình cũng nghe
được tiếng “hừ” mà cô thở phì phì phát ra, hoàn toàn điệu bộ cả đời
không qua lại với nhau, điều này khiến trong lòng An Lý Mộc tựa như bị
người ta rắc thạch tín, muốn chết.
Lúc này người trong trường qua qua lại
lại đều ra khỏi phòng học, Triển Tiểu Liên vừa thấy phần lớn sắp ra khỏi cổng trường, cũng không dong dài, kéo tay An Lý Mộc đi ra đường, để ba
cô biết thì xong đời.
Hai người đi trên đường, cũng không nhiều người như vậy, Triển Tiểu Liên dừng lại, buông tay ra, lé mắt nhìn An
Lý Mộc, châm chọc nói: “Anh Đầu Gỗ, anh nếu là tới nói nhảm với em bạn
bè linh tinh gì đó, em khuyên anh mau mau từ đâu đến thì về đó, em không thiếu bạn bè, em còn gọi anh là anh đấy, làm bạn bè thân hơn hay làm
anh thân hơn? Em sau này coi anh là anh ruột có được hay không?”
Khuôn mặt An Lý Mộc cũng biến đổi, “Anh lại không cần em gái!”
Triển Tiểu Liên khinh thường nhìn anh,
trán An Lý Mộc cũng sắp đổ mồ hôi, sau đó mới ấp úng nói: “Anh chính là
không chịu nổi em coi anh là người lạ, Tiểu Liên, chúng ta, chúng ta
cũng đã từng như vậy, đột nhiên thế này, anh rất đau lòng.”
Triển Tiểu Liên ôm ngực, nâng cái cằm nhỏ nhìn anh: “Từng thì làm sao? Người ta từng ngủ nói chia tay còn chia
tay đấy. Cả đời không qua lại với nhau nhiều mà, huống chi quan hệ của
hai chúng ta thuần khiết như kẹo bông?”
An Lý Mộc không nói chuyện, vẻ mặt rối
rắm, Triển Tiểu Liên đến gần phía An Lý Mộc một bước, hỏi: “Em ngủ với
anh rồi à? Hay là anh từng ngủ với em?” Dừng một lát, cô nói: “Em còn
đau lòng đây này! Anh đau lòng cái gì vậy? Là ai nói chia tay liền chia
tay? Là ai đưa bạn gái mới của mình về nhà? Có phải phân trâu em ném
chưa đủ thối? Còn muốn để em ném lần nữa?”
Nghĩ đến chuyện mang theo Tô Nạp về nhà,
khuôn mặt vốn bình thường của An Lý Mộc có chút trắng bệch: “Đó đều là
lỗi của anh, thật ra Tô Nạp không phải là bạn gái anh, anh chỉ là nhờ cô ấy giúp…”
Trong lòng Triển Tiểu Liên đắc ý: “Vậy cho dù không có bạn gái… vốn chính là lỗi của anh! Chẳng lẽ vẫn là em sai?”
An Lý Mộc nhìn cô vẻ mặt tức giận, cảm
thấy hôm nay không phải ngày lành để nói chuyện, liền nói: “Tiểu Liên,
thực ra anh chỉ là muốn tới thăm em, em buổi chiều còn có giờ học, đi ăn cơm trước, anh lần sau lại tới thăm em. Em nếu thiếu cái gì cứ nói với
anh một tiếng, anh đưa tới cho em…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Triển Tiểu Liên
cũng bị chọc tức mà méo xệch, anh là thật lòng đến trường cô đùa bỡn cô
có phải hay không chứ? Nói thầm vòng vòng vèo vèo lâu như vậy, rống lên
một tiếng phía sau anh: “Anh Đầu Gỗ anh đứng lại!” Sau đó Triển Tiểu
Liên hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi vòng qua trước mặt anh,
chỉ vào anh kêu: “Anh Đầu Gỗ là đồ bỏ đi!”
An Lý Mộc đỡ trán: “Tiểu Liên!”
Triển Tiểu Liên tức giận kêu gào: “Anh
không phải là muốn quay lại với em sao? Anh nói một câu thì chết à?
Trước kia là như thế, rõ ràng là anh trêu em làm bạn bè, kết quả anh
chính là vòng vo không nói rõ ràng, thế nào cũng phải làm cho em nói,
anh Đầu Gỗ, em là nữ, nữ đấy, em phải rụt rè anh có biết hay không chứ?
Em cũng biết xấu hổ mà.”
An Lý Mộc vừa thấy người xung quanh đều nhìn sang, vội vàng che miệng cô, “Tiểu Liên, em nhỏ giọng một chút!”
Triển Tiểu Liên dùng sức đẩy tay An Lý
Mộc thủ, tiếp tục la ầm lên: “Ai bảo anh thăm? Anh không thăm còn đỡ ấy, nào có ai đến thăm liền đi như anh? Em thiếu cái gì chứ? Em thiếu đàn
ông anh không phát hiện à? Anh tắm rửa sạch sẽ chính anh đóng gói tặng
lên giường em là em chẳng thiếu gì nữa! Anh Đầu Gỗ em khinh thường anh
chết đi được, anh sao lại nhát gan như vậy chứ? Em cũng chờ nửa ngày chờ anh nói quay lại với em, anh cứ dông dài không nói, anh kể chuyện để
cho hồi hộp à? Muốn biết về sau thế nào thì nghe hạ hồi phân giải đúng
không? Anh đây là thành tâm chọc em tức giận phải không?..”
Tiếng Triển Tiểu Liên ồn ào lớn, An Lý
Mộc muốn đụng đầu chết luôn, không nói cái gì, kéo cô liền đi, kết quả
Triển Tiểu Liên nói thầm cả đường đi, An Lý Mộc cũng không biết nên làm
cái gì bây giờ: “Tiểu Liên, em trước tiên yên lặng có được hay không?”
Triển Tiểu Liên quả thực im lặng, phồng
mặt tròn nhỏ trừng anh, An Lý Mộc nghĩ nghĩ, vẫn là nói: “Tiểu Liên,
chúng mình chờ em được mười tám tuổi rồi hẵng nói được không? Anh sẽ chờ em đến lúc đó…”
Triển Tiểu Liên trợn tròn mắt nhìn An Lý
Mộc: “Anh sao không nói đợi đến mười sáu năm sau? Anh sao không nói đợi
sau khi em có mười mấy người bạn trai? Còn mười tám tuổi cơ đấy, anh có
biết yêu đương phải càng sớm càng tốt hay không? Anh không kết giao với
em em đi tìm người khác, em cũng không muốn chờ em sau này già đi, muốn
yêu sớm cũng đã muộn… Lại nói, em cũng đã mười lăm tuổi rồi, lập tức qua hết sinh nhật liền mười sáu tuổi… Hừ!”
Đầu An Lý Mộc có chút đau, “Tiểu Liên.”
Triển Tiểu Liên nhảy lên: “Em biết anh
nghĩ thế nào, anh không phải là vì ba em sao? Em đã nói anh nhát gan, em còn không sợ anh sợ cái gì? Cùng lắm thì hai chúng mình vụng trộm, cách xa như vậy ba em làm sao biết được? Anh cho là ba em đặt máy nghe trộm
trên người em à? Gạo nấu thành cơm anh có hiểu hay không? Cơm cũng đã
chín rồi còn sợ ba em không đồng ý?”
Đầu An Lý Mộc cũng hôn mê: “Tiểu Liên, em có thể đừng như vậy hay không… Ôi ôi, em đây là muốn làm gì?”
Triển Tiểu Liên kéo An Lý Mộc nhìn hai bên, miệng nói: “Tìm cái khách sạn thuê hai tiếng đồng hồ, phá thân đi.”
Bạn đang đọc truyện Thần Phục được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.