Chương 33: Nữ Lưu Manh
Lôi Quá Khách ủ rũ trở về Thanh Thành,
Lôi Chấn vừa nhìn dáng vẻ của anh liền cảm thấy không thích hợp, lúc đi
anh chính là hết sức phấn khởi hưng trí bừng bừng, còn lên mặt khắp nơi, tại sao trở về đã thành bộ dáng này? Lôi Chấn hỏi hai người cùng đi
theo anh, mới biết, thì ra là chia tay.
Lôi Chấn nói như thế nào đây, anh hi vọng nhất định là hi vọng em trai có thể lừa một cô gái nhà đứng đắn, nhưng
anh cũng biết cô gái tốt đàng hoàng vừa thấy Lôi Quá Khách ngay cả một
công việc nghiêm chỉnh cũng không có, chỉ là một tên lưu manh, người ta
chắc chắn không muốn, cho dù cô gái có chịu, vậy cha mẹ cô ấy cũng không thể nào bằng lòng chứ? Cho nên Lôi Chấn cũng không nói gì, còn an ủi
Lôi Quá Khách.
Nào biết Lôi Quá Khách lúc trước lên mặt
quá mức, đám anh em kia ai cũng biết anh có một bạn gái nhỏ học sinh cấp ba, trông còn rất đáng yêu, chơi game cực giỏi, nay hai người đi theo
anh trở lại vừa nói anh bị đá, Lôi Quá Khách sắp bị người ta cười nhạo
đến chết, buồn mấy ngày mới dám ra cửa. Nhìn thấy người cũng không thể
đắc ý, rụt đầu làm cháu trai của rùa, thành thành thật thật đi theo anh
trai anh.
Yến Hồi đợt này quả thực rất bận, Thanh
Thành các thương nhân buôn bất động sản hai năm trước kiếm được mấy trăm tiệu, Yến Hồi đỏ mắt đã lâu rồi, có điều hắn vẫn chưa tìm được người
hợp tác thích hợp. Lại nói Yến Hồi cũng không thiếu tiền chút nào, tiền
của hắn nhiều để người ta ném vào biển đắp thành một hòn đảo cũng không
có vấn đề gì, nhưng hắn vẫn thấy chưa đủ, thấy cái gì cũng đỏ mắt.
Mấy năm trước Yến Hồi luôn luôn tra một
người, ban đầu thuần túy là vì tò mò, dần dần trong lòng hắn liền không
thăng bằng, dựa vào cái gì khi lớn bằng hắn, hắn còn đang kéo dao pha
nhìn người, tên kia chính là phú ông trăm vạn?
Người Yến Hồi nhìn trúng có thể nói là
nguồn gốc thâm hậu với Yến Hồi, hai người đều là người trong giới, chẳng qua là, Yến Hồi là vua Thanh Thành, mà đối phương thì là thần Bãi Yến.
Yến Hồi cong vẹo nằm ở ghế bành tiếp điện thoại, đám đại lão gia chiều cao mét tám lăm, biếng nhác giống như con
mèo, ghế dựa hoàn toàn phù hợp công thái học nhẹ nhàng đong đưa, xung
quanh đứng đầy bảo tiêu áo đen, Lôi Chấn giống như bức tượng đứng phía
sau ghế tựa, Lôi Quá Khách đứng đau chân, anh cũng muốn nằm giống như
Yến Hồi, nhưng anh biết anh mà mềm chân, Yến Hồi không chừng sẽ không
cần anh nữa.
Di động từ tay trái đổi sang tay phải,
trên mặt Yến Hồi chứa nụ cười, nụ cười ấy nhìn muốn bao nhiêu tà khí có
bấy nhiêu tà khí: “Chú là đang nói cho gia, Lý Tấn Dương không muốn?”
Đối phương cẩn thận trả lời: “Gia, Lý Tấn Dương quá kiêu ngạo, gã từ chối thẳng… Gã nói, gã không dính dáng đến
bất động sản rất nhiều năm rồi…”
Nụ cười trên mặt Yến gia càng sâu, nhẹ như không nói: “Gia còn cần chú nhắc nhở?”
Đối phương nơm nớp lo sợ, cũng không dám nói cái gì: “… Gia ngài trước tiên đừng nóng giận, bọn em còn đang thử…”
Cầm thú Yến giơ lên cánh tay trái tôn quý của hắn, nhẫn đầy tay theo cái tay lắc lư qua lại của hắn mà xẹt qua
xẹt lại: “Thử? Gia nói, đời trước là heo chuyển thế? Mọc một lố óc heo?
Cũng đã một mực từ chối còn thử? Đầu óc không biết đường thay đổi? Chính diện không được thì tìm cách bắt tay từ mặt bên, có cần gia tự mình dạy chú làm như thế nào hay không?”
Đối phương đầu đầy mồ hôi: “Gia, ý của ngài…”
Chân dài của Yến Hồi đặt xuống đất, ghế
lắc lư lập tức ngừng, “Tra cho gia nhược điểm của hắn, tra không được
đừng trở lại, nhớ kỹ, đây là cơ hội cuối cùng của các chú, dùng hết
rồi,” Yến Hồi buông tay, phát ra một tiếng cười tà khí: “Thì không còn
nữa.” Nói xong, tay đẩy cúp điện thoại, tùy tay ném đi, người bên cạnh
lập tức tiến lên một bước vươn tay bắt lấy, cầm trong tay lùi về chỗ
cách một bước tiếp tục làm đồ trang trí.
Yến Hồi vừa
tựa vào trên ban công, lập tức có người đưa lên một điếu thuốc châm cho
hắn, thời gian nửa điếu thuốc trôi qua, tay cầm điếu thuốc của hắn treo ở không trung, tư thế cũng không thay đổi, sau đó, hắn từ từ nhắm hai mắt phun ra một vòng khói, chậm rãi mở đôi mắt hẹp dài, hơi nghiêng đầu,
khóe mắt hơi xếch, nhìn cô gái trẻ tuổi vẫn ngồi bên cạnh ghế không nhúc nhích, trên mặt lộ ra một nụ cười cổ quái, hỏi: “Đồng Nhi, em nói Lý
Tấn Dương liệu có đổi ý hay không?”
Cô gái tên Đồng Nhi đứng lên, lẳng lơ đi
về phía hắn, đứng lại trước mặt hắn, trong tay đang cầm một cái gạt tàn
thuốc trải một tầng cát, nhẹ nhàng dịu dàng mỉm cười nói: “Trên đời này, sẽ có chuyện gia làm không được? Chỉ cần gia muốn, chuyện gì cũng có
thể…”
Yến Hồi cười tà, ngón cái và ngón trỏ
buông lỏng, tàn thuốc vê chính xác rơi vào gạt tàn thuốc, sau đó vươn
tay ôm eo Đồng Nhi vào lòng, “Gia là thích cái miệng nhỏ nhắn của Đồng
Nhi.”
Đồng Nhi quyến rũ cười, vươn ngón tay đè trên môi mình, hạ giọng tiến đến bên tai Yến Hồi, hỏi: “Gia nói chính là cái này?”
Yến Hồi vuốt mông cô, nhấc lên trên, sau
đó nhấn một cái lên người mình, thân thể hai người lập tức kề bên, cười
tà nói: “Chỉ cần là miệng của Đồng Nhi, gia đều thích!”
Đồng Nhi đôi mắt quyến rũ, ngón tay ngoắc ngoắc vòng vòng, “Chỉ cần gia mong muốn…”
Hai tên biến thái này ve vãn bên cạnh,
hoàn toàn chính là không kiêng dè gì, Lôi Quá Khách nhưng là người vừa
thất tình, bị kích thích cực độ đến bốc khói, ánh mắt cũng đổi màu, Lôi
Chấn phát hiện ánh mắt nhìn Yến Hồi và Đồng Nhi của Lôi Quá Khách cũng
không ổn, không thể không thốt ra câu: “Quá Khách chú đi ra ngoài trước
chờ anh, gia có việc anh sẽ bảo người báo cho chú.”
Yến Hồi nghe thấy tiếng ngẩng đầu, dường như nhớ tới cái gì đột nhiên mở miệng: “A?”
Mọi người lập tức thần kinh căng thẳng
nhìn chằm chằm Yến Hồi, sợ bỏ qua phân phó gì quan trọng, Yến Hồi lại mở miệng: “Bạn gái nhỏ của Quá Khách có phải là…” Yến Hồi suy nghĩ một
lát, phát hiện mình không tìm được tính từ nào có thể hình tượng chính
xác để mà hình dung, liền nói: “Có phải là… nữ lưu manh đó không?”
Nữ lưu manh là từ ngữ duy nhất mà Yến Hồi cảm thấy có vẻ đáng tin, đối với lão lưu manh không biết xấu hổ như
chính hắn đây mà nói, có thể gặp phải người khiến hắn nói là nữ lưu
manh, vậy khẳng định là còn lưu manh hơn cả lão lưu manh.
Người xung quanh đều 囧, có thể xưng là
lưu manh so với Yến gia, trên đời này có thể có mấy ai? Bị một tên biến
thái đáng chết chơi gái vô số nói nữ lưu manh, ấy lại có thể có mấy
người? Lôi Chấn biết một người, anh vừa nghe Yến Hồi nói xong, trong đầu liền lập tức nghĩ tới bộ dáng con nhóc mập mạp kia, bị anh nhấc trong
tay, khóc nước mắt nước mũi rơi xuống, nhưng ánh mắt ấy tựa như sói đụng phải con mồi nhìn chằm chằm quần Yến gia, chỉ nhìn ánh mắt của cô, Lôi
Chấn liền cảm thấy cô căn bản chính là muốn lột quần Yến gia xuống luôn. Yến gia nói cô nữ lưu manh, nhất định là bởi vì di chứng chuyện lần đó
lưu lại.
Vừa nghĩ như thế, Lôi Chấn đột nhiên cảm
thấy bạn trên mạng kia của Lôi Quá Khách có chút quen mắt, lúc vừa thấy
cô Lôi Chấn đã cảm thấy quen, nhưng mà không dám nghĩ nhiều, người ta cô gái tốt như thế, cũng không thể nói thẳng cô ý đồ dâm loạn người phụ nữ của Yến gia chứ? Bây giờ ngẫm lại, cũng không phải vậy sao? Tạo hình ấy chính là đã nhiều năm cũng không thay đổi, chẳng qua vốn khuôn mặt tròn nhỏ, hình như hơi kéo dài một chút, vóc người cao hơn, tóc càng dài ra
nữa.
Lôi Chấn vốn trong lòng còn rất tiếc hận, quay đầu nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Lôi Quá Khách, trong lòng cuối
cùng vui vẻ chút, cuối cùng cũng tìm được một lý do không cần cô nhóc
béo đó để an ủi. Một người… Lôi Chấn vốn muốn tìm một tính từ sát hơn
nữa, kết quả suy nghĩ nửa ngày cứ thế giống như Yến gia không nghĩ được
cái khác, cuối cùng trực tiếp định nghĩa là nữ lưu manh, một nữ lưu manh như thế, không cần là sáng suốt.
Nhưng Triển Tiểu Liên trong lòng Lôi Quá
Khách không phải là lưu manh, Tiểu Mễ của anh chơi game giỏi, còn thông
minh, còn có tài lãnh đạo, trong thế giới internet, Triển Tiểu Liên
chính là chúa cứu thế của tiểu đội mười người ấy, đi PK (1) với người ta, chỉ cần Triển Tiểu Liên tham gia, sẽ không lo thất bại.
Lôi Quá Khách chắc chắn không dám nói gì khác, anh rầu rĩ cúi đầu trả
lời: “Gia, Tiểu Mễ bây giờ tuổi còn nhỏ, em sợ ảnh hưởng việc học của cô ấy, nên bây giờ Tiểu Mễ không phải bạn gái em…”
Cầm thú Yến đang không coi ai ra gì ôm
Đồng Nhi cắn, cùng Đồng Nhi quấn lấy nhau tựa như hai con rắn động dục,
Lôi Chấn đang định rút lui, kết quả Yến Hồi đột nhiên ngẩng đầu mở
miệng: “Đàn bà thích thì ngủ, ngủ không được chính là bị đá, chú là loại nào?” Nói xong, cầm thú Yến cùng với người phụ nữ trong ngực hắn cười
biến thái vô cùng.
Khuôn mặt Lôi Quá Khách cũng nhăn nhó.
Cầm thú Yến còn đổ dầu vào lửa: “Chỉ một con nhóc béo như thế còn không làm được, tiền đồ!”
Lôi Quá Khách trở về liền khóc.
*
“Ắt xì!” Triển Tiểu Liên hắt hơi một cái
vang dội, nói thầm một câu: “Ai mắng mình? Nữ tôi rủa cô ngực phẳng nam
tôi rủa anh bất lực…” Nói thầm xong, liếc mắt nhìn trên tiểu thuyết ngôn tình tràn đầy nước bọt sau khi hắt hơi của cô, bình tĩnh dùng luôn tay
áo, lau sạch sẽ nước miếng.
Cả buổi sáng hai tiết, bốn quyển tiểu
thuyết Triển Tiểu Liên thuê sáng sớm xem xong hết rồi, lúc chuông tan
học vang lên cô để luôn vào trong túi nilon, nhấc lên đi đổi sách. Triển Tiểu Liên đi học xưa nay là người cuối cùng vào phòng học, có khi giáo
viên đã vào cô còn chưa vào, nhưng ra phòng học tuyệt đối là người đầu
tiên, lúc cô ra cổng trường bạn học cùng lớp còn chưa có kịp phản ứng,
thật sự là tích cực hơn bất cứ thứ gì.
Triển Tiểu Liên xách túi nilon ra cổng
trường, thật xa nhìn thấy một người đứng đối diện đường cái trước cổng
trường, thị lực Triển Tiểu Liên không những không cận thị, còn khá tốt,
nhưng lần này cô nghi nghi hoặc hoặc nhìn người nọ, có chút không thể
tin được, còn đặc biệt chạy về hỏi bảo vệ trường: “Chú, nơi này là Nhị
Trung của Bãi Yến phải không?”
Chú bảo vệ nhìn cô tựa như nhìn bệnh thần kinh, Triển Tiểu Liên sờ sờ mũi, ngượng ngùng đi, lúc đi cô còn đi
cong, sợ mình gặp quỷ giữa ban ngày, kết quả “quỷ” kia mở miệng gọi cô,
âm thanh còn vô cùng vui mừng: “Tiểu Liên!”
Bạn đang đọc truyện Thần Phục được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.