Chương 3: Tôi Là Học Sinh Hư Tôi Sợ Ai?
Triển Tiểu Liên vào trung học là nhờ quan hệ của ba cô, ba cô bản thân là giáo viên đại học, giới giáo dục chung
quy sẽ có bạn bè cùng học, Triển Tiểu Liên chẳng khác nào học sinh
chuyển trường, không thi mà vào, ngày đầu tiên Triển Tiểu Liên đến
trường đã đắc tội một loạt giáo viên, có giáo viên đương nhiên chướng
mắt cô, cảm thấy cô chẳng qua có chút ít thông minh, dám chắc là thời
gian nghỉ ở nhà tự mình chuẩn bị bài ôn tập trước.
Thật ra Triển Tiểu Liên có một khuôn mặt
học sinh loại ưu, một đôi mắt to đen như mực trên khuôn mặt nhỏ nhắn
tròn trịa, đeo kính gọng đen thật to, tết hai bím tóc lớn, mập mạp, vừa
nhìn chính là loại bé ngoan chăm học, chỉ nhìn một lần, thực sự sẽ có
rất nhiều người bị bề ngoài của cô lừa, kết quả, cô toàn là làm những
chuyện khiến người ta mở rộng tầm mắt. Tỷ như, đi học thì ngủ, đi học
thì xem tiểu thuyết, thi thì nộp giấy trắng, điểm danh đi toilet rồi một đi không trở lại, xin nghỉ trốn học…
Dù sao, chuyện nghịch ngợm gây sự mà học
sinh hư đã làm, Triển Tiểu Liên sau một tuần khai giảng đã làm hết một
lượt, hơn nữa không hề hối hận.
Triển Tiểu Liên còn có một thói xấu khiến thầy cô ghét cay ghét đắng, chính là cô kiên quyết không làm bài tập,
bài tập môn nào cũng không làm, mỗi lần kiểm tra bài tập cả lớp là Triển Tiểu Liên không làm, đặc biệt ba cô còn tới trường, nói con gái nhà
mình thân thể không tốt, không thể phạt về thể xác, xảy ra chuyện thì
ông không để yên cho người ta, thầy cô còn có thể làm sao? Thời gian
càng lâu, đối với Triển Tiểu Liên chính là tâm tính mặc kệ, phụ huynh đã không quản, thầy cô lại càng không quản, bình thường giáo viên giảng
bài cô ngủ, giáo viên nói hăng say cô ngủ càng hăng, các học sinh khác
mỗi ngày sớm rời giường học bài, Triển Tiểu Liên nằm ngủ trên giường như heo, khi thi người ta vội vàng trả lời câu hỏi, bài thi của Triển Tiểu
Liên trống rỗng, chỉ viết cái tên, nằm sấp trên bàn ngủ nước dãi ướt
nhẹp cả bài thi.
Triển Tiểu Liên thật sự không phải là đứa bé ngoan nghe lời, nhưng cô có chỗ tốt chính là bản thân cô không nghe
lời, cô sẽ không quấy rầy người khác, đặc biệt là sau khi cô phát hiện
bên cạnh cổng trường có tiệm cho thuê sách. Dù thế nào, đợt ấy, mỗi ngày bạn học trong lớp đều có thể nhìn thấy Triển Tiểu Liên ngồi hàng ghế
cuối cùng trong lớp, ôm sách tiếng Anh mà nhìn, thật ra bên trong sách
tiếng Anh kẹp quyển tiểu thuyết ngôn tình. Giáo viên chủ nhiệm cũng bó
tay với cô.
Ba cô thấy cô ở trường không được thầy cô thích, sợ con gái nhỏ không chịu được, liền dỗ Triển Tiểu Liên: “Tiểu
Liên, nếu con có thể đứng đầu môn toán kỳ thi này, ba sẽ đưa con đi nhà
dì ở Thanh Thành chơi.” Giáo viên chủ nhiệm dạy toán học, tốt xấu để
giáo viên chủ nhiệm đổi cái nhìn với cô con gái đã.
Dì của Triển Tiểu Liên nửa năm trước gả
tới Thanh Thành, Triển Tiểu Liên trước kia thích nhất là dì, sau khi lấy chồng Triển Tiểu Liên rất ít khi gặp, lần gặp gần đây nhất cũng đã là
nửa năm trước, còn là vì lúc dì lại mặt mới thấy. Triển Tiểu Liên vừa
nghe ba cô nói như vậy, vì đi nhà dì, liền đồng ý.
Khi có thành tích cuộc thi của Triển Tiểu Liên, toàn bộ trường học đều kinh ngạc, toán học điểm tối đa, không hề
nghi ngờ hạng nhất trong khối, thế nhưng ngữ văn tiếng Anh và các môn
khác, toàn bộ nộp giấy trắng.
Điểm tối đa môn toán trong trường còn có
một người, nhưng là một học sinh học lại, rất nhiều người đều nói Triển
Tiểu Liên gian lận khi thi toán, ngay cả giáo viên cũng nói thế, nhưng
địa điểm thi của Triển Tiểu Liên là lớp học sinh hư, chẳng có ai điểm
cao bằng cô, học sinh học lại thì thi ở lớp nâng cao, cô gian lận kiểu
gì? Cô chép bài ai được?
Triển Tiểu Liên vì đi nhà dì mới nghe lời ba thi được điểm tối đa môn toán, vốn không quan tâm phản ứng của người khác, quay về liền cầm phiếu điểm bảo ba cô đưa cô đi Thanh Thành. Lời
đã nói là phải thực hiện, ba cô nhìn điểm số của cô cảm thấy mí mắt cũng đau, thật đúng là chỉ thi đứng đầu môn toán.
Triển Tiểu Liên vì bị bệnh mà từng đi
không ít nơi, ba cô cũng từng đưa cô gặp không ít người, phần lớn là bác sĩ, nhưng Triển Tiểu Liên chưa từng đến Thanh Thành, một lần cũng chưa
đi, cho nên Triển Tiểu Liên cực kỳ hưng phấn.
Ngồi chính là cái loại xe ba bánh, gió
lùa bốn phía, lái khi trời lạnh, gió thổi qua, đau tựa như dao cắt vào
mặt, Triển Tiểu Liên được ba và mẹ ôm vào trong lòng, mẹ cô còn đặc biệt mang theo cái áo khoác ngoài, bọc Triển Tiểu Liên chặt chẽ, Triển Tiểu
Liên không thể trúng gió, trúng gió cô sẽ phát sốt, cơ thể cực kỳ yếu
ớt, tương đương là bị ba mẹ cô bọc một đường đến Thanh Thành, ba bánh xe cực kỳ xóc nảy, Triển Tiểu Liên cũng bị xóc mà thiếp đi, cuối cùng là
ba cô cõng cô đến nhà dì.
Dì hiện giờ còn chưa có con, Triển Tiểu
Liên khó khăn lắm mới đến một lần, chắc chắn cái gì cũng chiều nàng,
muốn cái gì cho cái nấy, dượng thì là công nhân bình thường, con người
thành thật yên phận, nghỉ hè giáo viên học sinh nghỉ, nhưng dượng thì
phải đi làm, dì là giáo viên nhà trẻ, bây giờ cũng là lúc nghỉ, vừa vặn
có thể chơi với Triển Tiểu Liên. Ba cô hỏi thăm bệnh viện nào của Thanh
Thành tốt nhất, muốn đưa Triển Tiểu Liên đi xem thử, thân thể Triển Tiểu Liên không tốt là trường kỳ, ba cô là đợi cơ hội liền hỏi thăm trị liệu cho thân thể con gái thế nào.
Triển Tiểu Liên nghe dì muốn dẫn cô đi
dạo phố trong nội thành, vui mừng tựa như cái gì, thật ra thì dì và ba
mẹ liên hợp lại lừa Triển Tiểu Liên đến bệnh viện. Triển Tiểu Liên cùng
dì đi trên đường mới biết ba cô lại đưa cô đi bệnh viện, cái mặt tròn
thiếu chút nữa là dài ra. Nhưng ra khỏi bệnh viện ba cô vẫn còn cho cô
theo dì đi dạo phố, xem như bù lại tâm tình bể tan tành của Triển Tiểu
Liên.
Đi ngang qua một khách sạn tựa như cung
điện, chỗ cửa đỗ một chiếc ô tô nhỏ bóng loáng mới toanh, là mẫu Triển
Tiểu Liên chưa từng nhìn thấy, cô liền đứng lại xem thêm mấy cái, tiếng
náo nhiệt trong khách sạn đều truyền tới, xem ra giống như là người ta
đang kết hôn, loại hôn lễ kiểu tây này bây giờ rất ít thấy, Triển Tiểu
Liên vừa định đi đằng trước đến gần xem cô dâu, đã bị một người áo đen
đẩy ra: “Tản ra tản ra, nơi này không phải chỗ cho trẻ con xem náo
nhiệt!”
Triển Tiểu Liên bị đẩy lảo đảo một cái,
nhìn nhìn đám người áo đen kia, cảm thấy vẫn là rất dọa người, cũng
không dám lên tiếng, dì vội vàng kéo Triển Tiểu Liên tránh đi, hạ giọng
nói: “Tiểu Liên, chúng ta không tới gần chỗ này, ra vào chốn này, đều là mấy tên lưu manh, chính là xã hội đen cả ngày lấy đao lấy côn đánh đánh giết giết, nhưng xem điệu bộ hôm nay là có chuyện vui gì đó…”
Triển Tiểu Liên “à há” một tiếng, đang
chuẩn bị rời đi cùng dì, đột nhiên nhìn thấy cửa lớn trang trí rất đẹp
mắt của khách sạn kia lao ra một bóng người, người nọ mặc giống như chim công, trên mặt đeo kính râm lớn, cả người tỏa ra vẻ thô bạo, Triển Tiểu Liên cũng không thấy rõ mặt người ta, dù sao chỉ thấy một con chim công lao xuống, nhấc chân đá văng người bên cạnh xe con, mở cửa xe chui vào, sau đó cái xe hơi kia liền tựa như ăn thuốc nổ bắt đầu gầm gừ, ầm ầm ầm xông ra ngoài, người xung quanh tản ra như chim muông, lái xe kia căn
bản không có mắt, cũng không sợ đụng phải người, có một người mặc áo đen né chậm, bị đụng bay vào trong bụi hoa, kết quả cái xe ấy cũng không
dừng, lưu lại khí thải đen thùi.
Miệng Triển Tiểu Liên thành hình chữ “o”
mà không biến trở lại, cảm thấy người biết lái ô tô thực sự là rất oai,
đụng vào người ta còn có thể đúng lý hợp tình chạy trốn, cô về sau
trưởng thành có tiền, chuyện thứ nhất chính là muốn lái ô tô, chọc tức
người nhà bà nội cô.
Đang nghĩ, liền thấy trong cửa khách sạn
kia lao ra một cô gái trẻ ăn mặc rất mát mẻ, trên mặt cô gái kia lòe
loẹt, khóc chỗ đen chỗ trắng, Triển Tiểu Liên hoàn toàn nhìn không ra cô ta đẹp mặt hay khó coi, dù sao cô chỉ nghe thấy cô gái kia giậm chân
tại chỗ thét chói tai đối với màn khí thải ô tô kia: “Họ Yến, anh quay
lại cho tôi…”
Bạn đang đọc truyện Thần Phục được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.