Chương 25: Oan Gia Ngõ Hẹp
Triển Tiểu Liên cảm thấy mình hiện tại
chính là con người đáng thương bị gác trên lửa nướng, cô không muốn đi,
không muốn đi chút nào, tiếng sấm to chính là người của tên đàn ông biến thái kia, cô sẽ không xui xẻo lại bị tên đàn ông biến thái nhìn thấy
như thế chứ? Vậy cô không phải chết chắc rồi? Hơn nữa, tóc cô rối tung,
cô gặp người thế nào chứ? Đi mấy bước, Triển Tiểu Liên lập tức vươn tay
gọi tiếng sấm to: “Khoan đã! Có thể để tôi sửa sang lại tóc? Chú này,
chú xem tóc tôi, phá hoại hình tượng thục nữ dịu dàng của tôi biết bao
chứ?”
Lôi Chấn dừng bước lại nhìn cô, sau đó đi thẳng đến bàn phục vụ mượn người ta lược, bà chủ còn đặc biệt chạy đến
phòng ngủ lấy ra lược mà bà đang dùng.
Triển Tiểu Liên bị ép, không thể không gỡ bím tóc của mình ngay trước mặt tiếng sấm to, làm bộ làm tịch chải mấy
cái, bím tóc tết quanh năm bỗng nhiên gỡ ra, tựa như người ta uốn xoăn,
xõa tung, cô không dám thong thả ung dung tết tóc, đành phải dùng dây
chun buộc luôn tóc thành đuôi ngựa, ngoan ngoãn đi theo tiếng sấm to.
Mí mắt Triển Tiểu Liên vẫn không ngừng
nháy, cô cảm thấy đây là ý có tai họa, dù sao chính là điềm xấu, bởi
trong lòng cô cũng hoảng sợ, luôn cảm thấy sẽ có chuyện không tốt xảy
ra. Cô biết tiếng sấm to là người của tên biến thái đó, chính vì biết
điều này, nên cô mới sợ, Triển Tiểu Liên lần này thật hy vọng mình có
thể có bản lĩnh độn thổ, như vậy cô sẽ không cần lo lắng, đáng tiếc trời không chiều lòng người, cô không có bản lĩnh này.
Bệnh viện đi tới Triển Tiểu Liên biết, cô là khách quen của nơi đó, ba cô thường xuyên đưa cô đi xem bệnh, vài
bác sĩ ở các khoa cố định cũng nhận ra Triển Tiểu Liên, gặp phải bác sỹ
quen Triển Tiểu Liên còn chào hỏi bọn họ.
Triển Tiểu Liên bị Lôi Chấn và vài người
khác vây vào giữa, cô cảm giác mình tựa như một tù nhân, nhưng lại không có cách nào, cứ như vậy một đường bị đưa đến bệnh viện. Ngoài phòng
phẫu thuật đứng vài người, ai ai cũng là thân hình cao lớn sức dài vai
rộng, Triển Tiểu Liên nhìn mà chân nhỏ run rẩy tựa như mì sợi, sớm biết
đối tượng yêu qua mạng là một người không đứng đắn, cô chắc chắn sẽ
không đồng ý gặp mặt, bây giờ nói gì cũng đã muộn.
Triển Tiểu Liên thân ảnh không hợp này
xuất hiện ở ngoài phòng phẫu thuật, ánh mắt của người ngoài phòng phẫu
thuật và bác sĩ y tá bệnh nhân qua lại thấy Triển Tiểu Liên đều kỳ lạ,
trên mặt mỗi người đều viết chữ tò mò, người kia là ai vậy? Quan hệ như
thế nào với đám người này?
Triển Tiểu Liên thật sự là rơi lệ đầy mặt, thật ra cô cũng muốn biết.
Thời gian phẫu thuật rất dài, cũng không
biết là vết thương thế nào, lại bị thương thành như vậy, cũng đã phẫu
thuật hơn hai giờ, đây hẳn là một cuộc phẫu thuật lớn?
Triển Tiểu Liên ngồi không yên, đi đi lại lại, Lôi Chấn đi qua vỗ vai cô, nói: “Bỏng Thương Yêu, cô đừng quá lo
lắng, Quá Khách nó nhất định sẽ không sao.”
Triển Tiểu Liên ngẩn ngơ, Bỏng Thương
Yêu? Làm ơn, đấy là tên trên mạng của cô, tên trên mạng mà? Nào có ai
lại gọi tên trên mạng của người ta như thế này? Triển Tiểu Liên muốn một cái tát đập chết người trước mắt này, hơn nữa, trên mặt cô viết ý mình
rất lo lắng? Cô là sốt ruột lúc nào mới có thể rời đi có được hay không? Triển Tiểu Liên ngược lại vỗ vỗ vai tiếng sấm to, đau xót nói: “Chú à,
chú cũng đừng lo lắng, Quá Khách chắc chắn không sao. Đúng rồi, thuận
tiện nói một chút,” Triển Tiểu Liên dừng một lát, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên tôi là Triển Tiểu Liên, không phải Bỏng Thương Yêu!”
Triển Tiểu Liên nói xong, lại bắt đầu đi
tới tới lui lui, người chung quanh bị cô đi mà đầu cũng hôn mê, cô còn
không dừng bước, hơn nữa càng đi đường đi tới lại càng dài, thật ra
Triển Tiểu Liên đang tìm một cơ hội chạy trốn cho mình. Ánh mắt của cô
sáng biết bao chứ, rất rõ ràng, Quá Khách là một thành viên trong bọn
họ, chắc chắn sẽ không có quá nhiều người âm thầm bảo vệ giống như tên
đàn ông biến thái kia, cô nếu có thể tìm được cơ hội thích hợp, nhất
định có thể chạy đi.
Triển Tiểu Liên đi mười mấy lần, ai cũng
tưởng rằng đó là cách giải sầu của cô, cũng không có người quan tâm, vừa vặn có cái thang máy đang đi xuống, Triển Tiểu Liên chính là bắt được
cơ hội này mà chạy, lúc rẽ ở góc tường, đầu đụng vào một người, rống
“ôi” một tiếng, cô đặt mông trên mặt đất, kính mắt cũng bay, tóc cũng
xõa ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa trắng trẻo tràn đầy phẫn nộ,
cô trợn tròn mắt to không có kính mắt che lấp, ngẩng đầu mắng một câu:
“Đi đường không có mắt…” Sau đó, Triển Tiểu Liên thấy rõ người đụng vào
cô, ngoan ngoãn nuốt vào khúc sau, bật thốt lên: “Ô, vị đại gia này,
ngài hôm nay ăn mặc thật đúng là rất có phẩm vị, ngài chính là người gặp người thích hoa gặp hoa nở xe gặp xe chở Phan An (1) tái thế mà!”
Bạn đang đọc truyện Thần Phục được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.