Chương 9: Truyền Hình Thực Tế Phiên Bản Trực Tiếp
Nhà dì cô vay mua nhà tại vùng ngoại ô
sát với Thanh Thành, diện tích rất lớn, mặc dù nằm ở ngoại thành, nhưng
vì xe cộ qua lại dễ dàng, cho nên đi trung tâm thành phố vẫn là rất gần, ngồi xe buýt hai mươi phút là tới, Triển Tiểu Liên gào khóc kêu muốn đi dạo phố, dì cô mang thai bốn tháng, muốn mua trước ít quần áo gì gì đó
cho đứa con trong bụng, mặc dù dượng không dám cho dì ra ngoài, nhưng vì mẹ Triển đi theo nên dượng cũng không cản.
Vì ba cô không đi, cô liền chạy khắp nơi
tựa như con ngựa hoang tuột cương, trong tay đồ chơi linh tinh mua đầy
một túi, cái gì mà dây buộc tóc hình hoa này, vòng tai này, nhẫn này, dù sao đều là mấy thứ đồ chơi không đáng giá, cô đã thích, mẹ cô ngăn cũng ngăn không được, không cho mua, Triển Tiểu Liên cầm đồ bỏ chạy, chỉ vào mẹ cô nói với người bán hàng đó là mẹ cô, mẹ cô sẽ trả tiền, mẹ cô thực sự là bó tay.
Buổi trưa đi dạo mệt rồi, Triển Tiểu Liên ngồi trên băng ghế bên đường không chịu đi, “Dì, cháu đi không nổi nữa, cháu đói bụng, cháu sắp mệt chết rồi.”
Dì cũng biết thân thể Triển Tiểu Liên
không tốt, đi cả sáng không mệt mới là lạ, hơn nữa dì có thai, cơ thể
cũng nặng nề, đi dạo không nổi nữa, ba người tìm một quán vào ăn cơm,
Triển Tiểu Liên ngồi dựa vào cửa kính, nhìn thực đơn chặc lưỡi: “Dì, dì
bây giờ phát tài rồi hay sao? Quán này cái gì cũng đắt ha.”
Dì bình thường tiết kiệm muốn chết, thế
nhưng đối với một nhà Triển Tiểu Liên thật đúng là rất hào phóng, vừa
mới mua nhà, điều kiện cũng không tốt như vậy, nhưng không tiếc dùng
tiền cho chị mình, nhìn bộ dáng Triển Tiểu Liên chọc chọc đầu cô: “Đắt
gì mà đắt? Khó được đến một lần, không ăn ngon thì ăn cái gì? Tiếng tăm
của quán này coi như không tệ, vị trí này giá tiền này còn đỡ, cháu thấy khách sạn lớn đối diện kia không? Đồ trong khách sạn đó mới gọi là đắt
ấy. Con trai viện trưởng chỗ dì kết hôn chính là đi khách sạn đó, dì lúc ấy cũng đi, ôi cái giá ấy, dọa người…”
Triển Tiểu Liên nhoài người trên thủy
tinh, xuyên qua thủy tinh nhìn sang, “Dì, nơi này không phải đều là mấy
cái khách sạn lưu manh xã hội đen mới đi sao? Con trai nhà viện trưởng
của dì thật không sợ chết, còn dám đi loại chốn này kết hôn ha.”
Dì cô có chút bất đắc dĩ: “Khách sạn này
mở ra chính là vì kiếm tiền, nếu không có người đến bọn họ mở làm gì?
Chẳng qua là mở khách sạn chính là loại người có cái bối cảnh đó, chỉ
cần có tiền, mặc kệ ai đi bọn họ chắc chắn đều chào đón mà…”
Mẹ cô vội vàng kéo dì cô: “Em nói với nó
mấy cái đó làm gì, người bình thường như chúng ta sống cuộc sống của
mình là được. Đúng rồi, đứa bé đã kiểm tra xem là nam hay nữ chưa…”
Mẹ và dì cô bắt đầu bàn bạc chuyện đứa
nhỏ, Triển Tiểu Liên một mình nhoài người trên thủy tinh, ra ra vào vào
còn đều là lái ô tô, ô tô bây giờ nhiều thật ha, lúc chờ đồ ăn Triển
Tiểu Liên liền nhoài người ra đó xem ô tô qua qua lại lại, sau đó một
chiếc ô tô màu đen lái đến cửa chính, Triển Tiểu Liên vừa thấy biển số
xe kia liền nhớ lại, đây là cái xe lúc nghỉ hè năm ngoái đánh bay người
ta cũng không dừng lại đó mà?
Sau đó Triển Tiểu Liên liền nhìn thấy một con chim công xuống xe, con chim công ấy giống như một tên thần kinh,
sau khi xuống xe bên cạnh có một cô gái, Triển Tiểu Liên nhìn rõ ràng
không phải cùng nhau, kết quả con chim công ấy vươn tay ôm eo cô gái
kia, cũng không biết nói cái gì, dù sao một lát sau hai người đó liền
cùng nhau vào khách sạn.
Triển Tiểu Liên bĩu môi, tỏ vẻ không hiểu.
Ăn cơm chiều xong, dì lại dẫn mẹ cô và cô đi dạo phố, cả buổi chiều Triển Tiểu Liên thật sự mệt mỏi, sắc trời
cũng đã tối, mẹ cô vội vã trở lại sắc thuốc cho cô, liền thúc giục trở
về, kết quả quay đầu phát hiện Triển Tiểu Liên không biết chạy đâu, buổi tối phố xá nhiều người, mẹ và dì cô sốt ruột, mẹ cô bảo dì ở nguyên đó
đừng đi đâu, bà đi tìm xem, vừa rồi vẫn còn, chỉ quay đầu thôi đã biến
mất, nhất định là bị cái gì đó hấp dẫn.
Nhà thờ đầu tiên Triển Tiểu Liên nhìn
thấy, người theo đạo cơ đốc trên trấn đều là mấy ông già bà lão, chưa
tới thứ bảy đã tụ tập cùng nhau ê a hát thánh ca, nhưng cũng không giống nơi như thế, nghe nói chỗ nào đó có một nhà thờ nhỏ, nhưng Triển Tiểu
Liên chưa đi qua lần nào, cô vừa rồi chính là nhìn thấy có rất nhiều đứa trẻ chạy về phía này xem náo nhiệt, cô cũng chạy tới, kết quả đến gần
mới biết được tối hôm nay có người kết hôn ở đây, nghe người lớn bên
cạnh nói trẻ con đi vào ai cũng được nhận lì xì.
Triển Tiểu Liên vừa nghe, lì xì à? Lúc
này, Triển Tiểu Liên cảm thấy mình cũng là trẻ con, cô cũng hẳn là miễn
phí được tiền lì xì mới được.
Triển Tiểu Liên nghĩ, liền chạy vào trong theo mấy đứa trẻ con khác, kết quả đến cửa đã bị người ta đuổi ra
ngoài, nói bên trong đang cử hành hôn lễ, không cho vào, Triển Tiểu Liên tức giận, gạt người? Cô thò đầu vào trong liếc mắt nhìn phát hiện nhà
thờ thật là đẹp, đèn đuốc sáng trưng, còn có thảm màu đỏ kéo dài đến đầu cùng, chỗ sau cùng nhất của nhà thờ có rất nhiều người ngồi.
Cửa chính vào không được, Triển Tiểu Liên liền nhìn nhìn bên cạnh, phát hiện có cái hẻm nhỏ, hình như là cửa
nách, cô liều lĩnh đi vào trong hẻm nhỏ, kết quả đi được nửa đường nghe
thấy tiếng động kỳ quái truyền đến, từng tiếng rất có quy luật, hình như còn có tiếng thở dốc đè nén, trong cái đầu nhỏ đáng khinh của Triển
Tiểu Liên lập tức nghĩ tới một hình ảnh tràn ngập kích tình cấp bách và
đáng bị kiểm duyệt, có người đang dã chiến! Chắc chắn.
Bản người thật! Còn là bản trực tiếp!
Triển Tiểu Liên rất kích động, cũng rất
hưng phấn, không phải cuộc đời ai cũng có cơ hội nhìn thấy loại hình ảnh làm cho người ta kích tình dâng trào này, chỉ có loại đứa bé ngoan bề
ngoài thuần phác tư tưởng hèn mọn nội tâm mạnh mẽ như cô đây mới có cơ
hội quan sát được cảnh kích tình truyền hình thực tế phiên bản trực tiếp như vậy.
Triển Tiểu Liên rất có đạo đức công cộng, không có chút ý nghĩ muốn cắt ngang uyên ương đồng, cô sợ mình quá hưng phấn kêu lên, trước tiên che miệng mình, sau đó cẩn thận đi về phía
trước, ngay bên cạnh cửa nách nhà thờ, bị thềm cửa nhô ra ngăn lại, cho
nên người bình thường ở đầu ngõ cũng nhìn không thấy, Triển Tiểu Liên
rón rén đi qua, lặng lẽ ló đầu nhìn, rất tốt rất mạnh mẽ, hình như là
hai cô gái?
À, không phải, là một người đàn ông và
một người phụ nữ, chẳng qua, người đàn ông này mặc quần áo có phần lòe
loẹt, mà người phụ nữ bị kẹp giữa tường và người đàn ông, mặc bộ váy màu đỏ, cả người treo trên thân người đàn ông, miệng kêu ê a, một bên cổ
chân còn treo cái quần lót nhỏ màu đen, lắc lư theo động tác của người
đàn ông, Triển Tiểu Liên nhìn hoa mắt, cũng muốn đi qua lấy xuống trước
tiên để qua một bên giúp người phụ nữ, nhưng lại sợ dọa ngược bọn họ,
nghĩ nghĩ, Triển Tiểu Liên thành thật ngồi xổm bên cạnh, nhìn ngay ở đó, sau đấy bắt đầu nghiên cứu vì sao quần áo của người đàn ông kia cũng
chưa cởi mà hai người lại có thể làm được, chẳng lẽ mỗi lần cô cứ muốn
cởi quần của anh Đầu Gỗ là sai? Chẳng lẽ không hẳn là cởi quần áo? Thế
nhưng không cởi quần áo sao được chứ? Việc này hơi kỳ lạ? Có nên hỏi
người này làm sao làm được? Anh ta ngộ nhỡ xấu hổ thì sao?…
Hai người ấy có lẽ quá tập trung tinh
thần, không hề phát giác thêm một người thứ ba tham quan và nghiên cứu,
mãi đến khi người phụ nữ kia vì người đàn ông thay đổi động tác, cũng
theo đà xoay mặt từ bên kia vai người đàn ông sang bên này, khóe mắt đảo qua nhìn thấy nửa nơ bướm lộ trên bậc thang, lại nhìn kỹ, vậy mà nhìn
thấy đôi mắt to, người phụ nữ lập tức hét một tiếng “a”.
Bạn đang đọc truyện Thần Phục được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.