Chương 9: Chương 3.1
Tiếng trò chuyện ầm ĩ, bên cạnh tiếng nói cười của đám phụ nữ ồn ào,
truyền đến rung động của một ban nhạc đang biểu diễn… xung quanh rất ồn
ào, nhưng khi truyền đến tai Cổ Hách Minh lại dường như lại bị mất hiệu
lực.
Giờ khắc này anh đang ở giữa phòng Bar nào đó, cùng cô gái Cao Lệ xinh
đẹp ngồi chính giữa trên ghế lô (* ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong
kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi), trên bàn chuẩn bị đầy đủ rượu
ngon cùng đồ ăn, nhưng mà, trong đầu anh lại đang lẩn quẩn, tất cả đều
là vì cái nụ hôn mất kiểm soát kia.
Sự vụng về cùng ngọt ngào của cô làm rung động lòng anh, nếu không phải
tiếng kèn chói tai bên đường kéo lý trí anh trở về, anh nghĩ, chỉ sợ sẽ
có những hình ảnh hạn chế người nhìn diễn ra ngay tại đó.
Anh hoàn toàn không thể lý giải, người luôn biết giữ chừng mực cho chính mình như anh, tại sao có thể nhanh như vậy bị hãm vào trong xoáy nước?
Nhìn thấy đôi mắt ngấng nước đầy hoang mang kia của cô anh cũng thấy
hoang mang theo, không rõ lòng anh đang ngầm cổ vũ cái gì, chỉ cảm thấy
cô má phấn đỏ hồng cái miệng nhỏ còn muốn nói thêm kia, thực sự là cực
kỳ . . .đẹp đẽ!
Anh không phải xem cô là sao chổi, đối với cô vì sợ mà tránh xa sao? Vì
sao mà lúc nãy lại không nhịn được, mà làm ra cái phản ứng quái dị như
vậy?
Chẳng lẽ anh để ý cô sao? Cổ Hách Minh không khỏi lạnh người, nổi hết cả da gà.
Không! Không thể! Này chắc chắn sẽ không là thật sự!
Xui 3 năm đã rất không được rồi, lẽ nào anh còn ngại không đủ, hy vọng xui cả đời!?
Không, tất cả những thứ này chỉ là do quá khoái chí tạo thành phản ứng
sinh lý thôi, cảm giác gì cũng đều là ảo giác, bất là tình cảm nào đều
không có nảy sinh. Anh tự khẳn định với chính mình
Anh, Cổ Hách Minh, chắc chắn sẽ không để cái loại chuyện bi thảm này
phát sinh trên người mình, cho dù cái Tảo bả tinh kia có xinh đẹp, thì
cuối cùng cũng chỉ là cái Tảo bả tinh, anh sẽ không vì chút sắc đẹp của
cô mà hạ thấp uy lực chiến đấu của mình! Cổ Hách Minh lại nhấn mạnh nhắc nhở bản thân
“Golden …”Tiếng nói mềm mại kèm theo khiêu khích, lôi suy nghĩ của Cổ
Hách Minh trở lại, tiếp sau đó, cô gái mê hoặc địa chúng nửa người dán
sát vào anh.
Anh lúc này mới phát hiện sự ngơ ngẩn của mình, mà sự phát hiện này khiến anh giật mình.
“Gì?” anh cau mày, híp mắt đem tầm mắt hướng về phía cô ta, thấp giọng đáp một tiếng.
Nhìn cô vén lên cái mí mắt màu nâu cùng vàng, lông mi hòa nhã bên trên,
cứng đễn nỗi dường như có thể đâm người, đối với anh nháy mắt liên tục
đưa tình, trong đầu anh lại hiện lên gương mặt thanh tú thuần khiết kia
của Thiệu Cảnh Tinh. Trước kia cho rằng rất thích nữ nhân trang điểm,
đột nhiên, giờ khắc này dưới cái nhìn của anh, cảm thấy rất không vừa
mắt.
“ Anh xấu lắm! không chỉ đến muộn hơn nửa canh giờ, mà đến rồi cũng
không yên lòng, anh đến cùng là có hay không thành ý cùng người ta hẹn
hò a!” Cao Lệ xinh đẹp sử dụng công lực ‘Siêu cấp dính chặt’, cơ thể
quyến rũ không xương dán trên lồng ngực khỏe mạnh của anh mà vuốt ve.
Đáng ghét! Có biết bao nhiêu đàn ông xếp hàng chờ cô phục vụ, nếu không
phải anh đặc biệt tràn ngập khí khái nam nhân cùng ngoại hình cực soái,
cô làm sao lại cam chịu bị lạnh nhạt ở một bên thế này chứ!
Anh ngẩn ngơ rõ như vậy sao? Cổ Hách Minh ngạc nhiên
Ách! Người đẹp trước mặt, anh lại suy nghĩ vẩn vơ! Phụ nữ như Cao Lệ đây mới đích thị là thể loại anh thích ------------ ,xinh đẹp gợi cảm,
nhiệt tình như lửa, thể loại ‘Em gái nhỏ’ ngây ngô kia sao có thể hợp
khẩu vị của anh?
Trong nháy mắt Cổ Hách Minh khôi phục thần thái thường ngày, đáy mắt ngăm đen mê người xấu xa lóe sáng.
“ Làm sao? Đã không đợi được nữa rồi sao?” thấy cô không ngừng khiêu
khích trên người mình, anh ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, không những lời nói trêu chọc mà còn từ bên ngoài mập mờ dò xét.
“ Anh không muốn sao? Chúng ta đã hơn một tháng không gặp mặt rồi nha!” Cao Lệ xinh đẹp quăng cho anh một cái nhìn.
Cô nhớ anh! Nhớ anh lúc mất hồn, mãnh liệt cướp đoạt… NHững người đàn
ông trong danh sách bên không ai được như anh, làm cho cô đạt đến thỏa
mãn ham muốn!
“ Đừng nói với anh, trong vòng hơn một tháng này em đều cấm dục ăn
chay.” Anh kéo ra nụ cười xấu xa, hài hước chế nhạo, bàn tay cách lớp
quần áo mà dò xét.
“ Chúng ta đi thôi, về nhà anh có được không…” Cao Lệ xinh đẹp miệng đắng lưỡi khô yêu cầu.
“ NHà anh không được.” anh trầm giọng nói.
Anh rất ít khi để bạn gái tới nơi riêng tư, chính là vì hy vọng thân
phận của mình không đưa tới nhiều người có mưu đồ khác cuồng hoa lãng
điệp*
* dùng để chỉ những người đào hoa, đa tình
“ Được rồi, vầy về nhà em đi.” Cô thấ vọng bĩu môi, nhưng đối với anh, chỉ cần có thể nhanh, nơi nào cũng được!
Cổ Hách Minh hài lòng hôn cô 1 cái.
“ Em xác định có thể chịu đựng được đến nhà em à?” cảm thấy cô đã khát
khao đến nỗi đem bàn tay hướng về phía kiêu ngạo của anh, anh ranh mãnh
cười nói.
Lại nói tự chủ của anh trước giờ đều rất tốt! Cô ấy chẳng phải đã bị anh khiêu khích đốt nóng khắp người rồi sao, thế mà anh vẫn có thể bình
thản ung dung, kiên định mà duy trì nguyên tắc, cái hôn đến suýt chút
nữa mất kiểm soát kia bất quá chỉ là cục lồi khác thường thôi.
Đi nhanh đi!” Nếu không cô sợ chính mình sẽ nhào đến cưỡng bức anh mất.
Hiểu rõ tác phong lớn mật của cô, Cổ Hách Minh chỉ cười cười, sau đó liền ôm cô rời đi, đi đến khuê phòng của Cao lệ xinh đẹp.
Cùng tư tưởng với người phụ nữ cởi mở như vậy, quan hệ nam nữ, theo như
nhu cầu mỗi bên, không có người nào vì ai mà hứa hẹn, đối với anh mà nói vừa thuận tiện lại dễ làm việc, hoàn toàn phù hợp với tính cách không
thích ràng buộc của anh.
Mà đêm nay anh sẽ sảng khoái đáp ứng lời mời của Cao Lệ xinh đẹp, đơn
giản là ham muốn kỹ xảo thuần thục của cô, có thể làm tiêu tan hỏa khí
lớn của anh.
Nhưng khi bọn họ khó nhịn, trên đường tìm nơi kín đáo, dự định giải
quyết nhu cầu trước, nhưng chuyện đáng sợ đã xảy ra-----------
“ Làm sao vậy?” cô hầu như đã trần truồng, từ giữa háng anh ngẩng đầu lên hỏi,
Cao lệ xinh đẹp xuất tất cả vốn liếng, chính là để đổi lấy niềm vui của
Cổ Hách Minh, nhưng không nghĩ tới, cố gắng của cô không đạt đến hiệu
quả như dự trù!
Cổ Hách Minh sắc mặt khó coi vô cùng, cúi đầu từ ngang nhiên dần biến thành ủ rũ, anh không khỏi khinh ngạc, khiếp sợ một trận.
Anh nhìn cô trần truồng, nhưng lại nhớ tới cái như ẩn như hiện kia, anh
nhìn gương mặt trang điểm diễm lệ của cô, lại nhớ tới dung nhan thanh
tân trong trắng thuần khiết kia; anh nhìn dáng dấp cuồng dã như lang như hổ của cô, lại nhớ tới con cừu non nhỏ e thẹn ôn thuần kia…
Sau đó, anh liền phát hiện “đệ đệ “ anh trước giờ rất hứng thú với cô gái trước mắt này, nhưng giờ lại hờ hững.
Tại sao lại như vậy? anh rõ ràng là ưa thích Cao lệ xinh đẹp này, không phải chủng loại như Thiệu Cảnh Tinh kia mà..
A, anh biết rồi, nhất định là anh bị trúng tà rồi! nhìn cô có bao nhiêu
là độc, thậm chí ngay cả lúc cùng cô hôn, liền sẽ suy đến bất lực!
“ Em làm không tốt sao? Hay là anh vẫn không thích như vậy?” Cao lệ
xinh đẹp mờ mịt hỏi. Kỳ quái? Kỹ thuật đối với nam nhân của cô từ trước
đến giờ vẫn rất tốt, sao lại làm anh ta không hài lòng đến mất cả hứng?
Anh không nói, đưa tay lên đầu cô dùng sức, ra hiệu cô tiếp tục.
Chốc lát, Cổ Hách Minh mở miệng ——
“ Thôi đi!” miễn cưỡng không có hạnh phúc, mà chủ yếu là vì cảm giác được tôn nghiêm đàn ông của mình bị hao tổn.
Đến tột cùng cũng là vấn đề do anh, hay do cô mị lực không đủ, dựng
không nổi hứng thú của anh? Cô nỗ lực nhưng đến cuối cùng lại không được thỏa mãn, ảo não khóc không ra nước mắt.
Sửa sang quần áo xong, mang theo một bụng oán khí, Cổ Hách Minh đưa Cao
Lệ xinh đẹp về nhà, dọc trên đường đi buồn bực không muốn nói thêm nửa
câu.
Bạn đang đọc truyện Chồng Em Thật Nóng Tính!! được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.