Chương 29: Đại Hôn
Edit: dark Angel
Beta: minhminh
Sáng sớm, Thư Di mở mắt ra nhìn thấy
chính là gương mặt tuấn tú đang bình thản ngủ say của Dận Chân, lông mi
dày mà dài, do hít thở mà cũng rung rung theo, đôi môi mỏng hơi hơi
nhếch lên, khiến cho nàng không khỏi tò mò, rốt cuộc là hắn mơ thấy mộng đẹp gì? Vừa định tiếp cận người bên cạnh nhìn kỹ một chút, nhưng lại
phát hiện thân thể của mình đã bị hắn ôm chặt, không thể động đậy!
Than nhẹ một hơi, từ khi nào bản thân đã thích ứng với việc được hắn ôm vào lòng rồi?
“Nàng tỉnh?” Giọng nói trầm thấp hơi
khàn vang lên bên tai khiến cho Thư Di sững sờ, giương mắt nhìn lại, thì ra hắn đã tỉnh ngủ.
Mỉm cười ngọt ngào với hắn một cái, “Mới vừa rồi Vương gia ngủ rất ngon, không biết là mơ thấy giấc mộng đẹp gì nha?”
Dận Chân ngơ ngác nhìn nụ cười tươi như
hoa của Thư Di, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Một bàn tay đưa qua đưa lại trước mắt hắn, “Vương gia??”
“Hả? Ồ, đúng là gia đã mơ thấy một giấc mộng rất đẹp.” Dận Chân bình tĩnh nhìn vào mắt nàng nói.
Thư Di tránh né ánh mắt giống như có thể nhìn vào nội tâm của hắn, cúi đầu không nói.
“Làm sao vậy?” Tại sao lại muốn tránh né?
“Vương gia, có phải người nên thức dậy
rồi không? Giờ đã không còn sớm.” Thư Di kéo cánh tay đang ôm mình của
hắn xuống, ngồi dậy nói.
Dận Chân bất mãn nhìn trong lòng đã trống trơn, “Nằm xuống!”
“Hả??”
“Gia bảo nằm xuống!”
Chớp chớp hai mắt, thân hình Thư Di cũng chưa chuyển động! Dận Chân cũng không nói nhiều, nhìn thẳng vào nàng,
thật lâu sau, Thư Di thua trận, vuốt vuốt đôi mắt mỏi mệt, ngoan ngoãn
nằm trở lại trong ngực hắn. Có chút mê muội nhìn giai nhân trong lòng vì oan khuất mà chu đôi môi đỏ mọng lên, Tứ Tứ cảm giác dường như trái tim của hắn trở nên mềm mại hẳn, hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng đang
nhếch lên. Trong lúc Thư Di khiếp sợ đã chậm rãi nhắm hai mắt lại,
“Ngoan ~ ngủ cùng gia môt lát nữa, gia thích ôm nàng ngủ.”
“… Lâm triều?”
Dận Chân điều chỉnh tư thế, để cho nàng
được nằm thoải mái trong lòng mình xong mới mở miệng. “Hôm nay là ngày
đại hôn của Thập Tam đệ, Hoàng A Mã đặc biệt cho phép không cần lâm
triều.”
“… Gia, tay của người…” Sờ ở đâu hả??
“Gia thích để tay chỗ này, thoải mái!” Vừa nói, lại dùng sức vân vê nơi tròn trịa trong tay.
Sắc ~~~ lang ~~~
Phủ Thượng Thư
Hi Vận đang ngáp nhìn mọi người đang chạy tán loạn khắp nơi, ai ~ lúc này vẫn còn sớm, các nàng luống cuống như vậy để làm chi?
“Cách Cách, ngáp cũng không cần mở miệng lớn như vậy, nếu không lại phải trang điểm một lần nữa!” Thúy Liễu nhỏ giọng nhắc nhở.
“Ta van ngươi ~ giết ta đi ~” cái này cũng phải trông nom??
“Phi phi phi ~ lời như thế sao có thể
nói trong ngày đại hỉ? Điềm xấu!” Vẻ mặt Thúy Liễu nghiêm túc nhìn chủ
tử vẫn tỏ vẻ không sao cả.
“Được ~” Hi Vận uể oải trả lời, hiện tại đã cảm nhận sâu sắc những gì Thư Di nói ngày hôm qua, hôn lễ cổ đại
thật sự là… đủ phức tạp ~
Lúc này, một người quần áo ma ma đi tới, khom lưng nói: “Cách Cách, bây giờ lão nô sẽ nói cho người những chuyện cần chú ý vào động phòng buổi tối.”
Tính chất giáo dục cổ đại? Hi Vận vừa
nghe tới liền hăng hái, hai mắt phát sáng gật đầu với nàng. Ma ma này
hiển nhiên đã bị vẻ mặt đột nhiên hứng khởi của nàng dọa, có chút lo
lắng nhìn Thúy Liễu.
“Khụ khụ ~” Thúy Liễu ho nhẹ hai tiếng,
đưa tay khẽ kéo ống tay áo của Hi Vận, ý bảo nàng chú ý trường hợp cái,
dù sao đối phương cũng là lão ma ma trong cung, có chút vô ý, bị nàng
truyền vào trong cung, như vậy liền bị làm trò cười cho thiên hạ.
“Hả? A, ma ma, người nói đi!” Gương mặt giả vờ thẹn thùng không thôi, Hi Vận xấu hổ mở miệng.
Ma ma vừa lòng gật đầu, bắt đầu truyền
thụ chương trình học, nói là truyền thụ, bất quá chỉ là nói mấy câu miêu tả quan cảnh, hơn nữa lại dùng từ mập mờ, khiến cho Hi Vận từ hứng thú
chuyển thành buồn chán, cái gì chứ, kết quả cũng không rõ ràng bằng một
khóa học sinh lý ở hiện đại! Thất vọng a!
Đang muốn ngẩng đầu nói Thúy Liễu đem
điểm tâm đến ăn, lại thấy gương mặt của nha đầu kia ửng đỏ, bộ dạng cúi
mắt cúi đầu, Hi Vận không khỏi quan tâm, hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Mặt đỏ như vậy? Thân thể không thoải mái?”
Thúy Liễu bị nàng hỏi không đỡ được, liền đến gần bên tai nàng khẽ nói: “Cách Cách, ma ma này thật không biết xấu hổ.”
Hả???
Thì ra là thẹn thùng nha! Hi Vận buồn
cười nhìn nàng, “Thật không nghĩ tới Thúy Liễu của chúng ta đơn thuần
như vậy, điều này sao có thể, chủ tử của ngươi chính là hủ nữ(*) nổi
danh khắp nơi nha, xem ra sau này phải tiến hành giáo dục phương diện
này thật tốt với ngươi mới được.”
Thúy Liễu mờ mịt nhìn chủ tử tự quyết
định, không giải thích được, phụ nữ(*)?? Không phải hôm nay Cách Cách
mới lập gia đình sao? Sao lại là phụ nữ nổi tiếng khắp nơi?
(*)hủ nữ -腐女 / phụ nữ -妇女: hai chữ này đồng âm nên Thúy Liễu nghe nhầm
Không đợi nàng mở miệng hỏi, một nha đầu đã vội vội vàng vàng chạy vào hô: “Kiệu hoa tới, kiệu hoa tới!”
Mọi người liền tìm khăn hỉ đội lên cho Hi Vận, hỉ nương tiến lên đỡ nàng ra khỏi phòng.
Phủ Thập Tam
Cả người Dận Tường mặc hỉ phục đỏ thẫm
bị mọi người vây quanh có vẻ hăng hái, hắn lơ đãng quay đầu nhìn thấy Tứ ca hắn vậy mà đang ngồi một mình ngây người ở đại sảnh, liền tách ra
khỏi mọi người, tò mò đi qua hỏi: “Tứ ca, hôm nay là đại hỉ của đệ đệ,
huynh không cao hứng?”
Dận Chân ngẩng đầu, cười nhạt, “Sao có thể?!”
“Vậy sao huynh lại ở đây mà xuất thần? Có chuyện gì phiền lòng sao?”
Vỗ vỗ nhẹ lên vai hắn, Dận Chân vui mừng nói: “Thập Tam thật sự trưởng thành! Tứ ca không có chuyện phiền lòng, yên tâm đi!”
Nghe vậy, Thập Tam lộ ra một nụ cười xấu xa. “Oh ~~~ đệ biết rồi, mới vừa rồi nhất định là Tứ ca nhớ tới tiểu Tứ tẩu, có phải hay không?”
Dận Chân bị hắn nói trúng tâm sự nên không tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng, “Nói bậy!”
“Hừ ~ đừng gạt đệ, Tứ tẩu đã nói cho đệ
biết, những ngày gần đây Tứ ca luôn mất hồn mất vía, hơn nữa vừa mới
nghe Niên tẩu tử oán giận với sườn phúc tấn của Tam ca, nói sáng nay Tứ
ca bị người làm vướng chân nên mới đến chậm một chút, ân ~ khiến cho đệ
nghĩ, người có thể làm cho Tứ ca thiếu chút nữa làm trễ giờ đại hỉ của
đệ, Tứ ca huynh… sẽ không phải là động chân tình với nàng đi?”
Gương mặt tươi cười của Dận Tường đột
nhiên để sát vào khiến cho Dận Chân kinh ngạc, nhưng không có thề thốt
phủ nhận. Quả thật là hắn động tình với tiểu nữ nhân kia, trong lúc hắn
không phát hiện. Tuy nhiên, khiến cho hắn buồn bực chính là, cô nàng kia đến bây giờ vẫn còn như đang lọt trong sương mù, trái tim cũng không
biết đặt chỗ nào!
“… Tứ ca?” Kinh ngạc với vẻ trầm mặc của hắn, Dận Tường mở miệng gọi hắn, chẳng lẽ, thật sự mình đã nói đúng rồi?
Dận Chân vừa muốn nói gì, bên ngoài đã truyền đến tiếng la của hạ nhân: “Gia, tân nương đã đến rồi!”
Cười cười, “Được rồi, Thập Tam, đón tân nương của đệ đi thôi!”
Thập Tam trợn mắt nhìn người nọ một cái, thật biết lựa ngay lúc, hại hắn không nghe được tiếng lòng của Tứ ca.
Na Lạp thị trầm tĩnh nhìn thấy tất cả,
trong lòng có chút chua chát, phu quân mặt lạnh của nàng không phải là
không muốn nữ sắc, chỉ là chưa gặp người mà hắn muốn, nên thấy may mắn
vì Thư Di xuất hiện mà để cho nàng nhìn thấy một Dận Chân khác thường
như vậy, hay là nên bi thương vì người bản thân yêu nhất lại yêu nữ nhân khác? Nhất thời trong lòng chua xót, nhưng lại phức tạp, khó phân biệt!
“Tứ đệ muội?? Ngây ngốc gì thế?” Đích phúc tấn Đổng Ngạc thị của Tam hoàng tử Dận Chỉ vỗ nhẹ lên nàng một cái.
“Mới vừa rồi nhìn hai con chim chơi đùa ngoài cửa sổ nên có chút xuất thần.” Na Lạp thị quay lại, cười dịu dàng nói với nàng.
“Ta nói, Tứ đệ muội à, muội cũng quá
hiền lành, lúc này còn có tâm tư nhìn chim, này ~” nàng dùng miệng chu
lên về phía Dận Chân đang đứng, “Nam nhân của mình cũng cần phải xem
trọng a, ngàn vạn lần đừng để cho nữ nhân khác đoạt mất danh tiếng!”
Na Lạp thị nhìn theo hướng nàng chỉ, thì ra không biết từ khi nào mà Niên thị đã dính bên người Dận Chân, tựa
vào trong lòng hắn mà cười duyên, mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt của Dận
Chân, nhưng từ bóng lưng cứng còng của hắn mà nhìn xem, Na Lạp thị cũng
hiểu rõ ràng là hiện tại hắn không kiên nhẫn nhiều đến mức nào!
Ha hả ~ Niên thị à, người trong cuộc chỉ giả vờ không biết thôi!
“Tam tẩu nói đúng! Chỉ là, tẩu tới bên
cạnh ta thế này không sao sao? Muội nhớ là Điền sườn phúc tấn (sườn phúc tấn của Dận Chỉ) cũng tới!”
“Ai nha ~ cũng nhờ muội nói, ta phải đi
xem một chút! Được rồi, tân nương tử đã tới rồi, tất cả mọi người đều
dồn ra ngoài cửa xem náo nhiệt, muội không đi sao?”
“Phải đi chứ! Tẩu đi trước đi!”
Sau khi hai người chia tay, Na Lạp thị chỉnh lại tâm tình cho tốt, mặt mang nụ cười xuất hiện trước mặt mọi người.
Bạn đang đọc truyện Đừng Thấy Người Ta Cúi Đầu Mà Khinh Nha được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.