Chương 59: Tình ~ Dục ~
Edit: dark Angel
Nụ cười của Hi Vận cứng lại. Hắn, lại biết?
Thập Tam hết nhìn cái này lại xem xét
cái kia, cúi đầu trầm mặc không nói. Thật ra hắn cũng muốn biết rốt cuộc là các nàng đến từ nơi nào, có quan hệ gì với Hiếu Ý Hoàng hậu.
Khiếp sợ ban đầu của Hi Vận đi qua, tựa vào lưng ghế mây sau lưng, nhướn mày, cười.
“Ta có thể hỏi làm sao mà Tứ gia biết không?” Nàng sẽ không ngốc đến mức không thừa nhận, nếu hắn đã hỏi, nghĩa là trong lòng hắn đã nắm chắc,
người trước mắt đây là ai? Là Ung Chính hoàng đế tương lai, là nam nhân
máu lạnh sát phạt quyết đoán, ngay cả con thân sinh cũng không tha, nàng có thể chọc sao? Nàng còn dám trêu sao?!
Dận Chân xoay xoay ngọc ban chỉ trên
ngóc cái tay trái, ban chỉ bằng ngọc bích này là Thư Di tặng hắn, nói là bồi thường miếng ngọc bội hắn đã ném, tuy nhiên nàng cũng biết, ngọc
bội kia là khi hắn mới ra đời được Hoàng a mã thưởng cho, ngọc chất kia
so với cái này không biết tốt hơn bao nhiêu lần? Ai ~ chỉ là hắn cũng
mang, thậm chí dưới ám chỉ nhiều lần của Na Lạp thì là trong phủ còn rất nhiều ban chỉ quý giá, hy vọng hắn đổi lại, cũng không chút lung lay…
Trước mặt chợt thoáng qua, Dận Chân lúc này mới phát hiện mình đã thất
thần, nhớ ra vấn đề của nữ nhân đối diện, ho khẽ một tiếng, nói nhỏ:
“Thư Di nàng… say rượu nói lời thật.”
“…” Hi Vận đưa tay xoa trán, vẻ mặt bất
đắc dĩ. Bàn tay xoay ban chỉ dừng lại trong nháy mắt, nhìn dáng vẻ của
nàng , vậy là tất cả những lời say hôm đó của Thư Di đều là sự thật? Mặc dù ngay từ đầu hắn cũng không phải không tin, nhưng là chuyện linh hồn
nhập xác này cũng hoang đường quá đi, dù sao cũng chưa ai từng thấy tận
mắt, không phải sao?
“Vận Vận?” Thập Tam luống cuống nhìn
nàng. Hi Vận để bàn tay đang xoa trán xuống, nghi hoặc quay đầu lại,
thấy vẻ mặt lo lắng của hắn, không khỏi cười dịu dàng, ý bảo hắn không
có gì, sau đó quay lại nhìn Dận Chân cũng đang trầm mặc, nói: “Chúng ta
đến từ ba trăm năm sau.”
Sắc mặt Dận Tường thoáng chốc trắng
bệch, hai tay trong tay áo nắm chặt lại, không hề để ý đến mu bàn tay
đều nổi gân xanh, hắn mờ mịt nhìn về phía Dận Chân, nhưng lại phát hiện
thấy vẻ mặt Tứ ca hắn không hề thay đổi, dường như đã sớm có chuẩn bị
tâm lý. Híp đôi mắt phượng dài lại, Dận Chân hỏi ngược lại. “Đại Thanh
quốc?”
Hi Vận lắc đầu, thở dài nói: “Cộng Hòa nhân dân Trung Hoa!”
Nghe vậy, hai vị hoàng tử cả kinh, Đại
Thanh triều lại mất nước? Ái Tân Giác La gia bọn họ… Thập Tam cảm thấy
miệng khô vô cùng, há mồm lại không biết nói gì.
“Là ai?” Mặt biến xanh, Dận Chân rống giận, cơ nghiệp tổ tông đến tột cùng là bị hủy trong tay đứa cháu bất tài nào?
“Cái này…” Hi Vận nhức đầu, nàng không
học lịch sử tốt lắm (cho nên mới đi mua Thanh triều lịch sử tổng quát
kia về xem, đáng tiếc còn chưa đọc tới, đã xuyên qua rồi), trừ về phần
liên quan đến Thập Tam nàng có thể đọc làu làu, những người khác nàng
cũng không chú ý nhiều, đương nhiên chuyện mất mặt như vậy nàng làm sao
có thể để cho người khác biết, lại càng không thể để cho ông xã nàng
biết được, tuyệt đối không thể nói! “Ai nha, thiên cơ bất khả lộ!” Ung
Chính gia, ngài tạm tha cho ta đi, xin đừng dùng cặp mắt thâm thúy kia
của ngài mà nhìn ta, ta run sợ đấy!
Mấp máy môi, lời nói đến khóe miệng của Dận Chân cuối cùng lại biến thành tiếng thở dài: “Cái quốc gì kia rất tốt sao?”
“Cũng không tệ lắm!” Nhân dân an cư lạc nghiệp…
“So ra còn tốt hơn Đại Thanh quốc?” Giọng nói không quá tin tưởng.
“Đúng!” Hai cái đó làm sao có thể so sánh? Một cái là xã hội phong kiến, một là nhân dân làm chủ.
“…” Trả lời dứt khoát như vậy đúng là kích thích lớn rồi.
Dận Chân trầm mặt xuống, không hỏi nhiều nữa. Không khí trong đình yên tĩnh đến đáng sợ, trong đêm đen gió lạnh
thổi, khiến Hi Vận nhịn không được mà run. Một lát sau, Dận Tường mở
miệng. “Vận Vận ~ hai người… làm sao mà đến đây được?”
Bị câu hỏi hàm súc của hắn chọc cười, Hi Vận cười nói. “Muốn bắt đầu, ngày hôm đó ta cùng Lâm Cầm đi nhà sách
mua sách, sau đó…” (tỉnh lược phần còn lại ~ không cần thiết kể lại!)
Nghe nàng nói xong, Thập Tam cùng Dận Chân hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ là do quyển sách kia làm ra?
Nhưng nghĩ đến vừa rồi nàng nói Thư Di
đến nơi này là để nhìn thấy tình yêu giữa mình cùng Niên thị, Dận Chân
liền cảm thấy một ngọn lửa không tên bốc lên mãnh liệt từ đáy lòng, khó
trách, nàng lại viết cái gì ‘Cung đình di mộng lục’, hừ hừ ~ lại không
phải vì gia mà tới, đợi gia hồi phủ sẽ tính sổ cho tốt với nàng.
Cùng lúc đó, trong Di Tâm Các, Thư Di
bật mở hai mắt, oa oa oa ~ vừa thấy ác mộng, thật đáng sợ, không được,
phải dùng đến bài Tarot bói xem, xem có phải gần đây có phải có chuyện
gì không may ảnh hưởng đến chính mình không đây ~
Thập Tam đưa tay khẽ nắm bàn tay Hi Vận, thì ra nàng vì hắn mà đến, Hi Vận ngẩng đầu, ngượng ngùng nhìn hắn rồi
nhanh chóng cúi xuống, lấy tay che mặt, trong lòng mừng thầm không thôi: ai nha nha ~ đừng dùng bộ dáng kia nhìn người ta, người ta sẽ có ý
không tốt! #^_^#
“Khụ khụ khụ ~” ho khan vài tiếng, Dận
Chân nhắc nhở hai người kia chú ý giùm cái, còn có sự hiện diện của hắn. “Ừm, đệ muội, muội có thể nói kỹ càng, tỉ mỉ một chút về cuộc sống nơi
đó của các người không?” Hắn thật sự muốn biết cái quốc gì có thể lật đổ Đại Thanh quốc bọn họ kia thật sự có chỗ nào tốt hơn so với bọn hắn.
Hi Vận lén rút tay ra, khẽ hít một hơi,
nói: “Chúng ta nơi đó nam nữ ngang hàng, nữ nhân không những được đi đọc sách mà cũng có thể dốc sức làm nên sự nghiệp, hơn nữa không thua nam
nhi đấy ~” trừng mắt nhìn, cười nhìn bộ dáng trố mắt của hai nam nhân
đang nhíu mày kia, nữ nhân xuất đầu lộ diện? Này sẽ thành ra dáng vẻ gì
chứ?
Giống như nghi ngờ chưa đủ đả kích, Hi
Vận còn gõ gõ cằm, lại bỏ ra một cự lôi nữa. “Chúng ta nơi đó thực hành
chế độ một vợ một chồng, bắt buộc một nam nhân chỉ có thể có một lão bà, nếu hắn dám thú thêm, đó là phạm pháp, phải bị trừng phạt!” Chỉ là cũng có nhiều người nuôi bà hai, lời này cũng không cần nói với bọn họ đi!
Lỗ Tấn tiên sinh đã nói qua, bỏ lấy bã, giữ lại tinh hoa, hắc hắc ~
“Chế độ một vợ một chồng sao…” Dận Chân như có điều suy nghĩ.
“Đúng! Khác với nơi này, nơi chúng ta thì nữ tử cũng có thể hưu phu!”
“Hưu phu??” Trăm miệng một lời.
“Đúng vậy!” Đúng là ly hôn đấy! ~o(∩_∩)o~
“Loại không tuân thủ nữ tắc, không hiểu lễ giáo này làm sao có thể diệt Đại Thanh quốc ta?!” Tức giận, nổi giận!
Hi Vận đưa ngón trỏ chỉ về phía Dận Chân đang tức giận. “NO~NO~NO~! Dựa vào cái gì mà nữ nhân phải phụ thuộc nam nhân? Dựa vào cái gì mà nam nhân có thể tam thê tứ thiếp, nữ tử chỉ có
một người đến chết? Trong lịch sử trước đó đã có xã hội mẫu hệ! Biết
Thanh triều vì sao bị diệt không? Chính là vì tư tưởng lạc hậu, một mực
giữ lề thói cũ, không biết dựa theo tình hình! Thực tế cho thấy, nữ nhân không hề thua kém đấng mày râu!”
Nháy mắt lại nháy mắt, Hi Vận nhìn bọn
họ. “Có lẽ các người cho rằng nam nhân đa thê là đúng, nhưng nếu các
người sinh ra làm nữ nhi thì các người làm thế nào để đối mặt với trượng phu mình ôm nữ nhân khác mà tình chàng ý thiếp? Yên lặng chịu đựng? Nén giận?”
“…Vận Vận?” Thập Tam cảm thấy Hi Vận lúc này thật xa lạ, không có sự dịu dàng mà hắn quen thuộc, nàng trở nên
sáng lóa chói mắt, phảng phất như vàng được giấu trong sỏi cát đột nhiên được ánh mặt trời chiếu xuống sáng lấp lánh, sáng đến chói mắt, thực tế là nàng đang nói đến mình cùng các tiểu thiếp đi? Giống như nàng thường xuyên nhắc đến – ‘tình yêu không chứa được người thứ ba!’
Hi Vận nghe được tiếng khẽ gọi của hắn, quay đầu lại cười với hắn một tiếng, thoáng chốc, bách mị phát ra!
Dận Chân nhìn bộ dáng ngây ngốc của Dận
Tường, cười khổ không thôi, dường như hai huynh đệ bọn họ đã thua trong
tay đôi hoa tỷ muội này rồi, đứng dậy, yên lặng rời đi, đêm đẹp như thế
cũng dành cho người hữu tình đi!
“…Vận Vận.”
“Sao?”
Vò đầu. “Thật ra ta… Những nữ nhân này đều là phần thưởng của Hoàng a mã, ta, thật ra…”
Chớp mắt, lại chớp, nhếch môi. “Thiếp biết!”
“…Chuyên sủng…” Giọng nói nhỏ như muỗi kêu, “Thiếp không cần!” Nói như chém đinh chém sắt.
“Vì sao?” Rõ ràng là tiểu Tứ tẩu để ý như vậy.
“Thập Tam, thiếp cũng không phải nữ nhân đầu tiên của chàng, trước thiếp đã có Qua Nhĩ Giai thị, Phú Sát thị,
Thạch Giai thị, chàng là trời, là nơi dựa vào cả đời của các nàng, ta
dựa vào cái gì mà cướp đi chàng? Chẳng lẽ chỉ bởi vì cái gọi là tình yêu kia, cho nên muốn các nàng thành toàn cho chúng ta? Vậy ai sẽ thành
toàn cho tình yêu của các nàng? Thậm chí thiếp cũng không hơn gì một kẻ
thứ ba, dựa vào cái gì yêu cầu chuyên sủng chứ…” Tiếng nói càng ngày
càng nhỏ, gần như là thành lời lẩm bẩm, tuy nhiên chỉ vài lời nói nhỏ
nhẹ nhưng lại khiến tim Dận Tường co thắt đến đau đớn, đau lòng ôm nàng
vào lòng, đặt cằm lên tóc nàng, “Yên tâm, nhất định ta sẽ không phụ
nàng!”
Hi Vận tựa vào ngực hắn cười thầm, quả
thật hắn đã tuân thủ đúng lời thề của mình, khi hắn còn sống, Triệu Giai thị vinh sủng không suy. “Nàng nói Tứ ca sẽ đáp ứng yêu cầu của tiểu Tứ tẩu không?” Thật sự là rất hiếu kỳ đấy!
“Khó nói ~ nhưng nếu Tứ gia cùng nữ nhân khác có cái gì, vậy thì chuyện của hắn cùng Thư Di liền thật sự kết thúc!”
“Sao? Có nghiêm trọng đến thế sao?”
“Đúng, Thư Di rất cố chấp ở phương diện này, nàng đã từng bị tổn thương.”
“Tổn thương? Nàng nói, tiểu Tứ tẩu cùng
nam nhân khác…” Dận Tường trợn to hai mắt, khó tin hỏi. Gật đầu, “Ở nơi
kia nàng đã từng quen một người bạn trai, nhưng sau cùng.” Hi Vận nhún
nhún vai.
Từ từ khép miệng lại, Thập Tam có chút
suy nghĩ nhìn theo hướng Dận Chân rời khỏi, hắn có nên nhắc nhở Tứ ca
một chút hay không đây?
Dận Chân trở lại phòng liếc mắt nhìn
thấy Na Lạp thị đã ngủ yên, nhẹ nhàng đi qua, kinh ngạc khi phát hiện
thấy khóe mắt của vợ cả hắn có nước mắt. Chẳng lẽ mơ thấy Huy nhi? Theo
trực giác, Dận Chân kìm lòng không được mà đưa tay xoa gương mặt hơi tái nhạt của nàng, thê tử của hắn đây ~
“…Vương gia?” Giọng nói khàn khàn của người mới tỉnh lại.
“Đánh thức nàng?” Ngữ khí của Dận Chân có chút xin lỗi.
“Không ~” Lắc đầu, Na Lạp thị đứng dậy. “Để thần thiếp giúp ngài thay quần áo đi!”
Dận Chân nhìn ánh mắt chờ đợi của nàng,
cuối cùng gật đầu. Cùng nhau nằm xuống, Dận Chân cúi đầu hôn đôi môi đỏ
mọng của Na Lạp thị, trằn trọc mút, tình ~ dục ~ giữa hai người không
ngừng tăng cao, tay không khỏi đặt lên nơi đứng thẳng dưới áo trong, Na
Lạp thị quyến rũ nhìn, môi mềm không kìm được là phát ra tiếng rên rỉ,
khiến lý trí đang dần đi xa của Dận Chân bị kéo lại.
‘…Ta có khiết phích, phải làm sao bây giờ?’
‘…Của ta chính là của ta, không có bất cứ kẻ nào có thể làm bẩn, nếu không…”
Giữa sương mù, trong đầu dần dần hiện ra gương mặt vừa quật cường lại nghiêm túc, cặp mắt to linh động lúc này
lại chứa đầy tủi thân cùng bất mãn, bình tĩnh nhìn hắn, Dận Chân cả
kinh, buông lỏng hai tay ôm Na Lạp thị ra, nháy mắt dục hỏa đã biến mất.
“…Gia?” Đột nhiên mất đi ấm áp trên ngực, Na Lạp thị khó hiểu ngồi dậy nhìn Dận Chân đang dùng tay xoa xoa mi tâm.
Dận Chân không dám quay đầu lại nhìn nàng. “Không có gì, ngủ đi!” Nói xong, nghiêng người nằm lại.
Na Lạp thị nhìn thân ảnh đang đưa lưng về phía mình, khẽ cắn môi dưới, nước mắt không nhịn được nữa mà trào ra.
Bạn đang đọc truyện Đừng Thấy Người Ta Cúi Đầu Mà Khinh Nha được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.