Chương 36: “An Nhã Uẩn Có Thể Giúp Lạc Phù Mang Vào, Ta Cũng Có Thể Giúp Lạc Phù Cởi Ra”
Sau khi Trầm Lạc Phù lên xe, liền cảm thấy đầu mình nặng trĩu vì vậy đã ở trên xe ngủ lúc nào không biết.
Trầm Vĩnh Lan đang lái xe, vẫn luôn nghiêng mặt nhìn xem Trầm Lạc
Phù, khuôn mặt Trầm Lạc Phù khi ngủ vẫn còn hơi ửng đỏ, tâm trạng của
nàng đột nhiên cũng tốt ra.
“Tới nhà rồi, vào nhà ngủ tiếp thôi” Trầm Vĩnh Lan nhẹ nhàng lắc nhẹ cơ thể Trầm Lạc Phù.
Trầm Lạc Phù miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt Trầm Vĩnh Lan
đang ở gần trước mặt nàng, nàng đột nhiên liền đưa tay lên hướng tới mặt của Trầm Vĩnh Lan vuốt ve một chút, lựa lúc Trầm Vĩnh Lan cũng không hề đề phòng tình huống này. Trầm Lạc Phù vuốt ve hai má của Trầm Vĩnh Lan
sau đó béo một cái thật mạnh và cười rất hạnh phúc. Nàng thật lâu thật
lâu trước kia đều nghĩ đến muốn béo mặt của Trầm Vĩnh Lan, chính vì
trước đây Trầm Vĩnh Lan rất hay béo má mình, lúc đó Trầm Lạc Phù liền có một ý tưởng nhỏ muốn trả thù, dù sao hai mươi mấy năm qua bị ức hiếp
làm cho ý niệm này gieo ở trong đầu nàng một lúc một sâu, nàng lúc nào
cũng luôn coi mình là một nữ nhân tốt bụng, cũng đôi lúc suy nghĩ ý niệm trả thù này thật quá ngây thơ, vì vậy nàng vẫn luôn kiềm chế lại, thế
nhưng hôm nay ma xui quỷ khiến thế nào không biết nàng liền béo má Trầm
Vĩnh Lan, cảm giác đó thực sự so với điều gì cũng thật thích. Hoa thủy
tiên yêu nhất chính là khuôn mặt của mình, có điều gì so với việc béo má thủy tiên vui vẻ hơn chứ? Quả nhiên là có rượu vào luôn khiến người ta
can đảm mà làm cái gì đó, và cũng khiến người ta trở nên vui vẻ nhất!
Trầm Vĩnh Lan lúc đầu thấy Trầm Lạc Phù chủ động sờ mặt mình thì có
chút sửng sốt, thế nhưng bản thân nàng cũng không nghĩ tới sẽ bị Trầm
Lạc Phù béo má, tuy rằng dùng sức không phải là mạnh nhưng cũng không
coi là nhẹ, vì vậy làm cho Trầm Vĩnh Lan hơi bị đau. Nàng yêu nhất chính là khuôn mặt của mình nên Trầm Vĩnh Lan có chút tức giận, nhìn lại liền thấy nụ cười kiêu ngạo sáng lạng như hoa của Trầm Lạc Phù, nàng cảm
thấy được hôm nay Trầm Lạc Phù quả là ăn gan hùm mật gấu rồi.
“Cô làm gì đột nhiên lại béo má ta?” Trầm Vĩnh Lan nhíu mày hỏi.
“Vậy tại sao trước đây cô vì cớ gì lại luôn béo má tôi?” Trầm Lạc Phù không chút áy náy nào hỏi ngược lại, coi như mượn rượu để trách tội
Trầm Vĩnh Lan hai mươi mấy năm trước có hành động ác ý, Trầm Lạc Phù đêm nay cũng không có giống như bình thường có đạo đức tốt mà nhường nhịn
Trầm Vĩnh Lan.
Trầm Vĩnh Lan đột nhiên cảm thấy các tuyến mồ hôi của mình đang bốc
lên, xem ra Trầm Lạc Phù vẫn còn ghi hận nàng. Nợ cũ hai mươi năm qua cô thế nhưng lại còn nhớ rất rõ, quả nhiên bình thường luôn nhu thuận rộng lượng thì ra đều là giả vờ a!
“Tại cô trước đây rất đáng yêu! ” Trầm Vĩnh Lan chân thật nói, thực
sự Trầm Lạc Phù trước đây rất đáng yêu, làm cho nàng cảm giác rất là
ganh tỵ, nhất là khi thấy Trầm Lạc Phù khóc nhè thì càng đáng yêu hơn,
vì vậy nàng rất thích chọ cho Lạc Phù khóc, khi nàng nhìn thấy liền rất
vui vẻ.
“Hừ!” Trầm Lạc Phù hướng đến Trầm Vĩnh Lan hừ lạnh, bộ dáng tôi đáng yêu chẳng lẽ có tội sao?
Eo, béo má mình mà cám hừ mình nữa, Trầm Vĩnh Lan đặc biệt thấy rõ
Trầm Lạc Phù hôm nay thật là can đảm, bất quá coi như hôm nay nàng say
rượu, thần chí bị mê sảng nên Trầm Vĩnh Lan rất có lòng vị tha mà không
trách tội nàng.
Thật ra ai cũng biết rõ, khi uống rượu vào những hành động cũng như ý nghĩ đều trở nên chân thật nhất, Trầm Lạc Phù đối với Trầm Vĩnh Lan bất mãn lâu như vậy nên cái này chính là một lúc dựa dẫm mà thôi.
“Xuống xe thôi!” Trầm Vĩnh Lan nhẹ nhàng kéo lấy cơ thể Trầm Lạc Phù.
“Cô ôm ta lên đi” Trầm Lạc Phù đơn giản không muốn di chuyển nên không thấy có gì kỳ lạ mà nói.
Trầm Lạc Phù giờ phút này giọng điệu mềm nhũn vô cùng yếu ớt, khiến
Trầm Vĩnh Lan nghe được tựa hồ giống như đang hướng đến mình mà làm
nũng, Trầm Lạc Phù say rượu nên sắc mặt hơi ửng đỏ, nhìn như thế nào
cũng đều thấy như đóa hoa sắc màu nở rộ, đặc biệt Trầm Vĩnh Lan đối với
tiểu chất nữ của mình vốn dĩ đã có tâm tư gian ác vì vậy trong lòng Trầm Vĩnh Lan ngay lập tức lại có cổ khô nóng lạ thường.
Tôi không phải là cố ý lợi dụng cơ hội đối với cô, mà chính là cô
muốn được ta ôm, Trầm Vĩnh Lan tâm tư tà ác liền lập tức tăng thêm, thế
nhưng cũng không quên bào chữa cho bản thân mình.
Trầm Lạc Phù luôn là người rất hiểu chuyện, tuy trong lúc say rượu
thì không được khá hơn, thực ra nàng chỉ thuận miệng nói như vậy để Trầm Vĩnh Lan khó xử một chút, chứ không phải muốn Trầm Vĩnh Lan ôm mình.
Thế nhưng nàng lại không dự đoán được bản thân mình là tùy hứng nói
ra để làm khó Trầm Vĩnh Lan, nhưng Trầm Vĩnh Lan lại còn vui vẻ đáp ứng. Không những như thế, mà ngược lại chính là đáp ứng được ý nguyện của
Trầm Vĩnh Lan, bởi vì từ trước đến giờ Trầm Vĩnh Lan vẫn chưa nhận được
nhiều cơ hội để tạo ra được sự thân mật đối với tiểu chất nữ của mình.
Trầm Vĩnh Lan đưa tay ôm lấy Trầm Lạc Phù, nàng tuy rằng so với Trầm
Lạc Phù cao hơn nhưng dù sao cũng chỉ là một nữ nhân, nàng chắc chắn
không có khả năng ôm nổi Trầm Lạc Phù. Kỳ thật nàng chỉ cần dìu Trầm Lạc Phù là được thế nhưng nàng vẫn cố ý ôm lấy thân thể Trầm Lạc Phù, làm
cho Trầm Lạc Phù cảm thấy thân thể mình được Trầm Vĩnh Lan ôm đến giống
như là vừa ôm vừa dìu… ( biết lợi dụng cơ hội quá đi :)) )
Trầm Lạc Phù cũng không ngờ rằng Trầm Vĩnh Lan thực sự đem mình ôm
vào trong lòng, nàng muốn thoát đi vòng tay quá thân mật này nhưng Trầm
Vĩnh Lan lại gắt gao ôm chặt lấy eo nàng, không để cho nàng giãy giụa.
Trầm Lạc Phù toàn thân không còn mây sức lực, đành để mặc cho Trầm Vĩnh
Lan như vậy mà ôm mình, nàng lúc này cũng vô lực ngã đầu chôn vào hõm
vai của Trầm Vĩnh Lan, nàng nghe được trên người Trầm Vĩnh Lan có mùi
hương ngào ngạt nhưng lại mang theo hơi thở rất hấp dẫn, lúc này nàng
cảm thấy có điểm gì đó là lạ, Trầm Vĩnh Lan rõ ràng chỉ cần dìu nàng là
được, cớ gì như vậy lại ôm lấy mình cơ chứ? Tuy rằng người chủ động yêu
cầu được ôm là nàng nhưng nàng nói ôm cũng đâu phải là ôm cái dạng này,
quan trọng là nàng cho tới bây giờ đều không hề phát hiện ra Trầm Vĩnh
Lan từ lúc nào lại quá nghe lời, tóm lại, cảm giác này thực sự có điểm
kỳ lạ.
Trầm Lạc Phù thân thể mềm mại dán ở trên người Trầm Vĩnh Lan, hơn nữa trên người lại có mùi thơm hòa huyện với vị cồn của rượu dường như làm
cho Trầm Vĩnh Lan có cảm giác ý loạn tình mê, không khỏi lại ôm chặt hơn thân thể Trầm Lạc Phù vì vậy làm cho thân thể nàng và Trầm Lạc Phù vô
cùng lại càng kề sát nhau hơn. Cùng Trầm Lạc Phù da thịt đụng chạm, lại
có chút cảm giác tê dại vì vậy liền làm cho thân thể của Trầm Vĩnh Lan
liền có chút khô nóng. Trầm Vĩnh Lan chưa bao giờ nghĩ tới cơ thể của
Trầm Lạc Phù đối với nàng lại có sức ảnh hưởng lớn như vậy, chỉ mới ôm
thôi liền làm cho thân thể nàng sinh ra cảm giác ái muội.
“Không cần cô ôm, tôi tự đi được…” Tuy rằng Trầm Lạc Phù đi đứng có
chút không vững nhưng mùa hè nhiệt độ cao thế này lại bị Trầm Vĩnh Lan
ôm chặt nàng càng cảm thấy trên người thân nhiệt như nóng lên, mồ hôi
một lúc cũng thoát ra nhanh hơn. Hơn nữa, mùi vị trên người Trầm Vĩnh
Lan làm cho nàng như muốn hôn mê, vì vậy Trầm Lạc Phù liền giẫy giụa
nhưng vẫn không thể thoát ra được cái ôm của Trầm Vĩnh Lan.
“Được rồi, cô đừng nhiều lời có được không, sắp tới rồi” Trầm Vĩnh
Lan vẫn không muốn buông thân thể của Trầm Lạc Phù, lâu lâu mới có cơ
hội được ăn đậu hủ của Trầm Lạc Phù vì vậy Trầm Vĩnh Lan bàn tay giống
như vô tình cố ý vuốt ve lấy đôi vai trần đang lộ ra của Trầm Lạc Phù,
quả thật là có ý vuốt ve, mà còn được quang minh chính đại nên làm
choTrầm Vĩnh Lan yêu thích không muốn rời tay ra, làm sao lại muốn buông Trầm Lạc Phù ra chứ?
Trầm Lạc Phù đành phải mặc cho Trầm Vĩnh Lan giúp đỡ ôm mình vào
trong thang máy, mai mắn là trời đã tối, không có quá nhiều người nếu
không để người khác nhìn thấy một màn quá sức thân mật này thì xấu hổ
chết mất, hơn nữa khuôn mặt Trầm Vĩnh Lan vừa nhìn đến sẽ nghĩ ngay là
người không đứng đắn rồi.
Dù sao cũng đã ở trong thang máy, rõ ràng cũng không cần phải ôm như
thế nhưng Trầm Vĩnh Lan vẫn như trước ôm chặt Trầm Lạc Phù, làm cho Trầm Lạc Phù có chút bực mình.
“Cô làm gì vẫn cứ ôm tôi như thế?” Trầm Lạc Phù giọng điệu không tốt
hỏi, Trầm Vĩnh Lan ôm rất chặt, hai nhóm thịt ở ngực như muốn ép chặt
lấy nàng, làm cho nàng hơi khó thở, bởi vậy người có nhiều thịt hay gì
đó vẫn làm cho người ta thực sự chán ghét! ( ~~ mai mốt coi còn ghét không a he he)
“Tôi sợ cô bị ngã thôi, tôi có lòng tốt ôm cô để không bị ngã cô còn
làm ơn mắc oán” Trầm Vĩnh Lan giọng điệu rất tinh nghịch, đã lợi dụng cơ hội nhưng vẫn cho rằng hợp tình hợp lý.
“Tôi không muốn cô ôm…” Trầm Lạc Phù lẩm bẩm.
“Không phải vừa rồi ở trong xe cô muốn tôi ôm cô sao?” Trầm Vĩnh Lan
lập tức đem lời vừa rồi Trầm Lạc Phù nói ra để chẹn họng nàng.
Trầm Lạc Phù bối rối, không biết nói gì hơn, nàng có thể nói đó là vì nàng đã không để câu nói đó chạy qua đại não của mình mà thốt ra đi,
hơn nữa người ta muốn ôm căn bản cũng không phải là ôm như thế này, nàng muốn được ôm như công chúa chứ không phải là đi bộ như thế này, Trầm
Vĩnh Lan chẳng những không làm được lại có có ý nghĩ như vậy… Trầm Lạc
Phù thừa nhận đầu mình hôm nay uống rượu chắc bị hỏng mất rồi.
Mặc dù Trầm Vĩnh Lan luôn luôn mong muốn bản thân nàng có thể tiếp
tục ôm lấy Trầm Lạc Phù nhiều hơn một chút, nhưng từ dưới chung cư đi
lên lại không quá xa cuối cùng cũng đã đứng trước cửa nhà của nàng.
Trầm Vĩnh Lan lấy chìa khóa từ trong túi ra mở cửa, đầu tiên là nàng
đem đôi giày của mình cởi ra, sau đó nhìn đôi giày dưới chân Trầm Lạc
Phù, đột nhiên nhớ tới hai ngày trước An Nhã Uẩn vì Trầm Lạc Phù ôn nhu
mang đôi giày kia. Hừ! An Nhã Uẩn có thể giúp Lạc Phù mang vào, ta cũng
có thể giúp Lạc Phù cởi ra. Quả thật Trầm Vĩnh Lan vừa nghĩ đã muốn làm. Thật ra An Nhã Uẩn nhiều lắm cũng chỉ đối với Trầm Lạc Phù mà có hành
động như vậy, bản thân nàng sẽ vì Trầm Lạc Phù mà cởi ra, giầy cũng như
thế về sau quần áo cũng sẽ như thế. Tất nhiên, có những suy nghĩ từ đơn
giản hóa thành phức tạp như vậy đại khái cũng chỉ có Trầm Vĩnh Lan suy
nghĩ ra.
Trầm Vĩnh Lan để Trầm Lạc Phù ngồi xuống chiếc ghế sau đó nàng liền
ngồi xổm xuống và bàn tay nhanh chóng vì Trầm Lạc Phù cởi bỏ đôi giày
cao gót bằng thủy tinh, nàng đã dự tính sẽ đem đôi giày này ném vào
trong thùng rác.
Chuyện như vậy xảy ra làm cho Trầm Lạc Phù xem mà thấy bối rối, nàng
cảm giác được đêm nay bản thân nàng thực sự uống quá nhiều rượu, những
hình ảnh trước mặt đều không phải là sự thật , Trầm Vĩnh Lan chủ động vì nàng cởi giày, có chuyện ly kỳ như vậy xảy ra sao?
Bạn đang đọc truyện Thủy Tiên Có Gai được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.