Chương 11: Nàng Cho Tới Bây Giờ Vẫn Không Hề Nghĩ Tới Có Một Ngày Nàng Lại Bị Cô Út Mình Cợt Nhã Như Vậy
Hứa Duy Cảnh sau khi rời đi, Trầm Vĩnh Lan lại cảm thấy nhàm chán,
nàng ở gian phòng của mình lung lay một vòng sau đó quyết định đi tìm
cháu gái Trầm Lạc Phù để giải sầu.
Đây là lần đầu tiên Trầm Vĩnh Lan đến phòng của Lạc Phù, lúc này Trầm Lạc Phù vừa mới tắm rửa xong liền từ phòng tắm đi ra.
Trầm Lạc Phù bộ dáng lớn lên chính là như một bông hoa xinh đẹp, giờ
phút này nàng càng ứng với câu Thủy Phù Dung mềm mại ướt át, thoạt nhìn
thực sự là thân thể tuổi trẻ tựa như trái vải mới lột võ, làm cho người
ta chỉ muốn một hơi mà ăn sạch. Loại thanh xuân này đúng là hiện tại
Trầm Vĩnh Lan không hề có được, tuy rằng bản thân mình cũng từng trãi
qua tuổi trẻ như vậy. Trầm Lạc Phù với chiếc váy ngủ màu trắng rộng
thùng thình bằng tơ tằm, vừa bảo thủ nhưng lại vừa tạo cho người ta cảm
giác thuần khiết, bất quá xuyên qua lớp áo ngủ Trầm Vĩnh Lan phát hiện
ra kỳ thật vóc dáng của Trầm Lạc Phù không phải không đầy đủ, đại khái
thuộc về Ma Tước tuy nhỏ nhưng cũng là một dạng ngoại hình nữ nhân rất
vừa mắt.
Trầm Lạc Phù nhìn thấy Trầm Vĩnh Lan xuất hiện ở trong phòng của mình thì hết sức bất ngờ, nàng giờ phút này không phải nên cùng người phụ nữ kia đang làm chuyện gì đó hay sao? Tại sao lại xuất hiện ở trong phòng
mình, quả là vô cùng không hợp lý…
“Cô Út tìm tôi có chuyện gì sao?” Trầm Lạc Phù cầm khăn tắm nhẹ nhàng cẩn thận lau lấy mái tóc dài của mình.
“Tôi có chút lo lắng cô sẽ đi tìm Lưu lão thái thái mà tố cao” Trầm
Vĩnh Lan mặc một bộ áo ngủ vô cùng quyến rủ, vừa lúc cũng thấy mệt mõi
vì vậy nàng liền nằm lên giường của Trầm Lạc Phù. Giường của Trầm Lạc
Phù đúng là thực sự rất ngăn nắp, ngay cả chăn cũng cùng đậu hủ một
dạng, tứ phương khắp hướng đều cùng một màu cho nên Trầm Vĩnh Lan liền
đặt thân xuống cái chăn phía dưới, lập tức đem đống đậu hủ đè ép…
Trầm Lạc Phù là người ngăn nắp, thấy thế liền khẽ cau mày, nói thật
nàng thực sự không thích người khác nằm trên giường của mình, đặc biệt
Trầm Vĩnh Lan như vậy lại lôi thôi lếch thếch nằm lên, nhưng Trầm Lạc
Phù lúc này cũng chỉ để trong lòng mà mất hứng vì nàng cũng không thể
đuổi Trầm Vĩnh Lan rời khỏi giường của mình, cũng mai mắn là Trầm Vĩnh
Lan đã tắm qua bằng không Trầm Lạc Phù sẽ cảm thấy phát khiếp vì vừa rồi thấy cô cô nàng cùng người khác ân ái, thật là không sạch sẽ, phỏng
chừng sẽ thẳng thừng đuổi Trầm Vĩnh Lan ra ngoài không muốn Trầm Vĩnh
Lan như vậy lôi thôi nằm trên giường mình.
Trầm Lạc Phù thực sự vẫn chú ý đến Trầm Vĩnh Lan nằm trên giường mình lúc này thật làm cho nàng có phần chán ghét lại muốn rời đi, nhưng ngay lập tức lại bị Trầm Vĩnh Lan kia tư thế nằm nghiêng với điệu bộ vô cùng hấp dẫn, còn sinh ra một chút hương thơm, ở nơi cổ áo ngủ vô tình như
không che đậy, như ẩn như hiện lộ ra được khe rãnh ở ngực thật sâu. Điều này làm cho Trầm Lạc Phù vừa rồi nhìn thấy những điều không nên thấy,
đột nhiên cảm thấy thực ngượng ngùng.
Trầm Lạc Phù không được tự nhiên, liền dời tầm mắt của chính mình, cô út yêu thích nữ nhân là chuyện của bề trên, nàng vừa rồi cũng do dự nữa muốn nói nữa lại không muốn nói cho bà nội biết, nếu thực sự tố giác
cũng không phải là chuyện tốt gì, quên đi, Trầm Vĩnh Lan này cũng là
người không có tính cách kiên định, sau này ai biết được nàng với nữ
nhân khác có ở cùng nhau nữa hay không?
“Cô út cứ yên tâm, tôi sẽ không nói cho bà nội biết” Trầm Lạc Phù suy nghĩ một lúc chân thật mà nói.
“Cô là vì tôi mà giữ kín bí mật sao?” Trầm Vĩnh Lan bổng nhiên dựa
sát vào Trầm Lạc Phù, kỳ thực có đôi khi suy nghĩ Trầm Lạc Phù quả thật
không phải là đáng ghét lắm. Ban đầu chính là nàng vô tình ngồi dậy kề
sát vào người Trầm Lạc Phù, nhưng sau khi kề sát thì nàng phát hiện ra
mùi hương trên người Trầm Lạc Phù rất dễ chịu, không phải là mùi nước
hoa, hương vị nhàn nhạt khiến Trầm Vĩnh Lan muốn ngửi ra rốt cuộc là của nhãn hiệu nào để nàng có thể tìm mua.
“Không ổn…” Trầm Lạc Phù thầm nghĩ, cái này có tính hay
không là giúp người xấu làm điều ác? Thế nhưng không hiểu vì sao Trầm
Vĩnh Lan lại đột nhiên càng ngày càng tiếp cận nàng thật gần, gần đến
nổi nàng có thể cảm giác được khối thịt mềm mại kia đang chạm vào cánh
tay của nàng.
Trầm Lạc Phù không được tự nhiên liền di chuyển về phía sau, tránh đi ngực của Trầm Vĩnh Lan,nhưng đặc biệt lại thấy phía sau mình có gì đó
không bình thường, Trầm Lạc Phù vẫn là cảm thấy nên tránh đi cho thỏa
đáng.
Trầm Vĩnh Lan phát hiện Trầm Lạc Phù cố ý tránh né mình, nàng sinh
lòng không vui, con người có đôi khi rất là kỳ quái, ngay cả tâm lý cũng rất là mâu thuẩn Trầm Vĩnh Lan chính là loại đó, cô càng không thích
tôi tới gần, tôi liền thích muốn tới gần cô. Trầm Lạc Phù lui một cm,
Trầm Vĩnh Lan liền tiến tới trước hai cm, vì thế Trầm Lạc Phù chẳng
những không thể tránh đi ngực của Trầm Vĩnh Lan ngược lại khoảng cách
càng ngày càng gần gũi,gần đến nỗi Trầm Lạc Phù cũng có cảm giác khối
mềm mại kia cũng có chút biến dạng theo, nhưng nơi mềm mại ấy tiếp xúc
với nàng càng làm nàng không được tự nhiên.
Trầm Vĩnh Lan lúc này mới phát hiện ra Trầm Lạc Phù là muốn tránh đi
ngực của mình, nếu da mặt Trầm Vĩnh Lan mỏng một chút, đoán chừng người
không được tự nhiên chính là nàng, nhưng là gặp được Trầm Lạc Phù người
có da mặt lại mỏng hơn vì thế da mặt Trầm Vĩnh Lan chỉ có thể dày ra,
nàng càng cảm nhận Trầm Lạc Phù không được tự nhiên, ngược lại càng muốn nổi hứng lên mà trêu chọc.
Con bé này thật đúng là quá thuần khiết, nếu so sánh với Bạch Liên
Hoa tưởng chừng như giống nhau, không biết trêu đùa một tiểu trinh nữ sẽ như thế nào đây, Trầm Vĩnh Lan có chút đắc ý thầm nghĩ…
Trầm Vĩnh Lan đúng là nghĩ đến liền tức khắc hành động, đặc biệt Trầm Lạc Phù so với nàng có phần ốm yếu hơn, thoạt nhìn bộ dáng đặc biệt rất dễ bị ức hiếp làm cho nàng thần xui quỷ khiến thế nào rất muốn khi dễ…
“Thấy như thế nào, có cảm giác được không?” Trầm Vĩnh Lan hơi lui ra
thân thể Trầm Lạc Phù, bắt lấy cánh tay Trầm Lạc Phù đặt ở trước ngực
mình.
Trầm Lạc Phù hiển nhiên là bối rối, không hiểu Trầm Vĩnh Lan kia muốn giở trò gì.
Nguyên nhân chính là Trầm Lạc Phù giờ phút này giống như đang nằm ác
mộng vậy, Trầm Vĩnh Lan thừa lúc nước đục thả câu liền đưa tay ôm lấy cơ thể Trầm Lạc Phù sau đó nghiêng người hôn lên môi Trầm Lạc Phù.
Trầm Lạc Phù đại khái chưa bao giờ kinh ngạc như vậy, nàng cho tới
bây giờ vẫn không hề nghĩ tới có một ngày nàng lại bị cô út mình cợt nhã như vậy, quá mức khinh hoàng Trầm Lạc Phù nhất thời lại không phản ứng
kịp.
Trầm Vĩnh Lan chẳng qua là chỉ nghĩ cao hứng mà đùa giỡn, nhưng sau
đó hôn Trầm Lạc Phù cảm giác cũng không tệ lắm, liền nghĩ là làm nàng
muốn nụ hôn này càng thêm sâu sắc.
Trầm Lạc Phù cảm giác được đầu lưỡi Trầm Vĩnh Lan nhẹ nhàng tách môi
mình ra, lúc này toàn bộ ý thức của nàng như được khôi phục, nàng giận
giữ liền đẩy Trầm Vĩnh Lan ra, nhanh chóng đưa tay liền tát Trầm Vĩnh
Lan một cái. Nàng bình thường có thể dung túng những chuyện Trầm Vĩnh
Lan cố ý gây sự, nhưng không có nghĩa là bản thân không có điểm dừng,
nàng đã giữ nụ hôn đầu tiên suốt hai mươi lăm năm nay, tức thì lại bị
một người không ra gì cướp đi, nghĩ đến đây, Trầm Lạc Phù liền phẫn nộ
đến ngay cả ngực cũng phát run lên.
Trầm Vĩnh Lan liền bị Trầm Lạc Phù làm cho tỉnh mộng, nàng đã hai
mươi chín tuổi, lần đầu tiên trong đời bị người ta tát, phi thường hơn
nữa là cái tát này lại dùng sức rất mạnh, nàng ngay lập tức liền nổi
nóng, nhưng nhìn đến bộ dáng Trầm Lạc Phù như muốn ăn tươi nuốt sống
mình, Trầm Vĩnh Lan lại thấy khiếp sợ, suy cho cùng bắt nạt kẻ yếu chính là nàng.
“Bắt quá chỉ hôn một cái mà thôi, làm gì phản ứng lớn như vậy chứ?”
Trầm Vĩnh Lan còn nói lời châm chọc, Trầm Lạc Phù tức giận đến muốn tát
thêm một chỗ khuyết còn lại.
“Đừng nói với tôi đây là nụ hôn đầu tiên nha, kỳ thật nụ hôn đầu tiên cũng không đáng giá lắm, coi như gia tăng thêm kinh nghiệm cũng tốt…”
Trầm Vĩnh Lan lầm bầm làu bàu, nhưng vừa nhìn đến sắc mặt Trầm Lạc Phù
càng lúc càng khó nhìn thì dần dần nàng cũng không dám nói gì thêm.
Đối với Trầm Vĩnh Lan nụ hôn đầu tiên dĩ nhiên không đáng giá bao
nhiêu tiền, nhưng đối với nàng nụ hôn đầu tiên sớm cũng không có, chính
vì thế Trầm Lạc Phù thực sự rất coi trọng, Trầm Lạc Phù đã giữ gìn hơn
hai mươi lăm năm nay. Bản thân Trầm Lạc Phù lại là người yêu chủ nghĩa
lý tưởng, nàng luôn hướng lấy hình mẫu tình yêu của cha mẹ nàng, cha mẹ
nàng mới chính là mối tình đầu nhưng lại cực kỳ ân ái, cả đời liền như
vậy chỉ yêu một người, đem cái quý giá đầu tiên đều lưu lại cho đối
phương. Tuy rằng xã hội hiện tại Trầm Lạc Phù cũng hiểu được tình yêu
như vậy chỉ là lý tưởng hóa, nhưng chỉ cần nàng có niềm tin vững chắc
thì bản thân nàng cũng có thể đạt được, có thể cũng sẽ có một người vì
nàng mà thực sự tồn tại. Nhưng hy vọng trong sáng nhất của nàng liền một cái lại bị kẻ xấu phá hoại, loại người như Trầm Vĩnh Lan là thứ mà
nàng tuyệt đối không bao giờ muốn kén vợ kén chồng, thêm sự việc này lại bị nàng coi là trò đùa để trêu chọc mình, Trầm Lạc Phù như thế nào lại
không căm phẫn cơ chứ?
“Cô cút ra ngoài cho tôi!” Trầm Lạc Phù lần đầu tiên đối với người
khác dùng lời nói không khách khí, mà người này lại là cô cô thân thích
của nàng, tuy nhiên vị cô cô này một chút cũng không đáng để nàng tôn
kính xem như bậc trưởng bối, nàng giờ phút này một chút cũng không muốn
nhìn đến Trầm Vĩnh Lan. Trầm Lạc Phù cố gắng hít thở để cố gắng hết sức
bình tĩnh tâm tình của mình lại.
Trầm Vĩnh Lan nhìn Trầm Lạc Phù, rất hiếm thấy bộ dạng vô cùng lạnh
lùng như vậy, nghĩ thầm rằng tiểu trinh nữ như thế này thật là phiền
phức, không phải chỉ là một cái hôn thôi sao, có cần phải khoa trương
như vậy không? Đương nhiên nàng ít hay nhiều vẫn ý thức được chính bản
thân mình có chút không hợp đạo lý, đành phải chán nản mà rời đi khỏi
căn phòng của Trầm Lạc Phù.
Bạn đang đọc truyện Thủy Tiên Có Gai được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.