Q.2 - Chương 47: Chủ Thần Không Gian, Trù Tính (3)
Cổ Tiểu Ngốc bay lên, đặt tay lên chuôi trảm hồn đao, lớn tiếng nói: "Ruồng bỏ đi, người độc hành!"
Trảm hồn đao bỗng vỡ vụn thành lông vũ, lông vũ bạc bay bay giống như vô số
cánh bướm vờn quanh một đóa hoa hồng vô hình, lại giống như trăm ngàn
giáo đồ thành kính cầu nguyện trước thần linh. Cuối cùng, lông vũ tụ lại thành một hình tròn cỡ bàn tay. . .
Sở Hiên vươn tay, thuận thế chụp lấy, Cổ Tiểu Ngốc dưới dạng búp bê BJD cỡ bàn tay xuất hiện.
Búp bê kì thực là một loại tồn tại đáng yêu mà cũng thật đáng buồn. Khuôn
mặt tinh xảo, nụ cười dịu ngoan, tạo hình của nó được tạo ra theo ý
muốn, cho dù chủ nhân đối đãi thế nào, nó vẫn cười ngọt ngào, không từng thay đổi. Vì vui vẻ của bạn mà tồn tại, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn bạn,
một khi bị chủ nhân chán ghét thì bị vứt bỏ, nhưng búp bê tồn tại vì chủ nhân cho dù bị vứt bỏ cũng không oán giận nửa câu. . .
Sở Hiên
cầm trong tay trảm hồn đao đã giải phong ấn —— búp bê BJD Cổ Tiểu Ngốc,
nhẹ nhàng đùa nghịch, không biết là vì nghiên cứu hay vì cảm thấy thú
vị. Cổ Tiểu Ngốc nhìn búp bê trong tay Sở Hiên, cười ngọt ngào.
Cổ Tiểu Ngốc lấy đao của mình từ trong tay Sở Hiên, hai tay ôm lấy con búp bê còn lớn hơn mình, vui vẻ xoay vòng, một lớn một nhỏ ôm nhau xoay
vòng vòng thật đáng yêu.
Cổ Tiểu Ngốc hôn "bẹp" một cái lên mặt
búp bê, cười cười nói: "Thật không ngờ người độc hành giải phong ấn lại
thành búp bê BJD. Trảm hồn đao của tôi rất hữu dụng nhé, giải phong ấn
còn có ba kĩ năng:
Thứ nhất, nhớ lại chuyện cũ, búp bê thông qua
tiếp xúc với người kia, biết được toàn bộ kí ức của người kia, đối
phương không có cảm giác gì.
Thứ hai, mất khống chế, búp bê có thể khống chế thân thể đối phương, nhưng ý thức đối phương vẫn thanh tỉnh.
Thứ ba, ngăn cản công kích, búp bê có thể nhận thương tích từ người khác, thương tổn chuyển dời đến người búp bê.
Đương nhiên, nếu đối phương quá mạnh thì kĩ năng sẽ có tỉ lệ thất bại nhất
định, ví dụ như sử dụng nhớ lại chuyện cũ với Chiêm Lam; hoặc là dùng
mất khống chế với Trịnh Xá."
Mắt kính của Sở Hiên lóe sáng, rõ
ràng là đang tính toán. Cổ Tiểu Ngốc thì chơi không thể vui hơn cùng búp bê, kì thực cho dù Cổ Tiểu Ngốc biết Sở Hiên mưu tính cái gì, chắc chắn cũng sẽ vì mình có thể giúp đỡ mà vui vẻ.
Cổ Tiểu Ngốc chơi đủ,
liền cất trảm hồn đao vào tu di, bay tới trước mặt Sở Hiên: "Sở Hiên,
tiếp theo sẽ đối mặt với Ác Ma đội phải không?"
Sở Hiên đặt Cổ Tiểu Ngốc trong lòng bàn tay, đẩy mắt kính "Ừm."
Cổ Tiểu Ngốc lo âu nói: "Hiện tại Trung Châu đội đấu với Ác Ma đội thì sẽ thế nào?"
Sở Hiên: "Tuy rằng so sánh với Trung Châu đội trong nguyên tác, thực lực
của chúng ta đã gần gấp đôi, nhưng bởi vì đối phương có ác ma Trịnh Xá,
cho nên, chúng ta có 30% đoàn diệt, 30% hòa giải, 30% thắng thảm."
Cổ Tiểu Ngốc thở dài, vỗ vỗ ngón tay Sở Hiên an ủi: "Anh cũng không cần
vất vả quá mức, Trung Châu đội thành bại không phải là chuyện của một
mình anh. Tẫn nhân sự, nghe thiên mệnh đi."
Sở Hiên cụp mắt xuống, nhàn nhạt đáp: "Tôi đã biết."
Cổ Tiểu Ngốc ở những phương diện khác thì rất ngây thơ, nhưng một khi lo
lắng cho người khác thì vô cùng sâu sắc. (Vậy nên Cổ Tiểu Ngốc, mệnh của mi là tan xương nát thịt vì nhân dân quần chúng a. . .)
Trí giả
phải tính toán không bỏ sót, bởi vì mỗi lời nói hành động của hắn đều
ảnh hưởng tới an nguy của đoàn đội. Trí giả phải dùng hết tâm lực suy
xét mưu tính, bởi vì một khi sai lầm, đoàn đội tổn thất, toàn bộ trách
nhiệm sẽ bị tính cho trí giả. Trí giả phải lạnh lùng quả quyết, bởi hắn
vì đại cục mà không được dao động. Đội viên ỷ lại hắn, tin tưởng hắn,
cho nên hắn không thể phạm sai lầm, không thể lưu tình, không thể lơi
lỏng, bởi vì hắn gánh vác mệnh của mọi người.
Trí giả làm đúng là lẽ thường, làm sai là thất trách. Cho dù đội viên không chỉ trích, trí
giả kiêu ngạo cũng không cho phép đội ngũ vì mình mà tổn hại. Nhưng trí
giả cũng là người, hắn không có cách nào khống chế tình thế phát triển,
cho nên hắn phải trả giả toàn bộ thời gian và sức lực của mình, ít nhất
có thể nắm chắc hơn một chút.
Đội viên Trung Châu đội đều cảm
thấy Sở Hiên đa trí, cảm thấy Sở Hiên không gì không làm được, cảm thấy
Sở Hiên áp bức mình thật thảm. Đã có người nào hỏi Sở Hiên có muốn làm
trí giả hay không, vì sao không ngừng nghiên cứu, vì sao còn thừa sức
bức ra chút tiềm lực cuối cùng của đội viên.
Những gì mọi người
không nghĩ tới, hắn lo lắng; mọi người thiếu sót, hắn bổ sung; mọi người khó xử, hắn ra quyết định. Bởi vì hắn là trí giả của Trung Châu đội, là đội trưởng mà mọi người tín nhiệm và ỷ lại.
Trung Châu đội có Sở Hiên, quả là may mắn!
Sở Hiên lấy ra một quả táo, cắn một cái: "Cổ Tiểu Ngốc, tôi từ chỗ chủ
thần đổi một linh huyệt, từ hôm nay tôi và cô cùng tu luyện ở đó."
Cổ Tiểu Ngốc nghiêng đầu: "Quỷ tu và tu chân giống nhau sao?"
Sở Hiên: "Trí tuệ của người bình thường, quỷ tu và tu chân đều là lợi dụng năng lượng của thế giới để cải tạo bản thân, mục đích là tăng lên lực
lượng của mình và hiệu suất sử dụng năng lượng mà thôi."
Sở Hiên
đặt Cổ Tiểu Ngốc trên vai, tới trước một cánh cửa, đẩy ra. Một căn phòng đơn sơ xuất hiện, giữa phòng là một không gian bị cách ly có thể chứa
được năm người.
Sở Hiên cùng Cổ Tiểu Ngốc đi vào không gian bị
cách ly, cắn cắn ngón tay: "Sau khi xử lý, tỉ suất hấp thu năng lượng từ linh huyệt có thể tăng lên 10%, nếu tôi cải tiến hiểu biết về kí hiệu,
hẳn là còn có thể tiếp tục cải thiện."
Cổ Tiểu Ngốc vừa tiến vào, lập tức cảm thấy cả người khoan khoái, dường như được nước thánh tẩy
rửa. Nhắm mắt lại, cảm giác an bình trong lòng tụ thành một không gian
băng trong suốt, lông mày cô giãn ra thành một độ cong yên bình mà điềm
đạm. Làn gió mát như gần như xa, không khí như quấn quanh đầu ngón tay,
thanh nhã và trong trẻo.
Cô giống như hóa thân thành con cá nhỏ
trong ao sen, đâu đó có tiếng chuông gió leng keng, có người nào đó đang đọc phạn ngữ, dường như để làn gió trên chính tầng mây nghe thấy, tới
dốc núi thì dừng ở đó, vọng lại. . .
Mà Sở Hiên thấy cô gái
trong tay bay lên, tự do tự tại mở hai tay, khóe môi vẽ một nụ cười. Sở
Hiên đẩy mắt kính: "Đây là phương thức quỷ tu cảm thụ linh khí?"
Khi Cổ Tiểu Ngốc mở mắt, Sở Hiên ngồi xếp bằng ở chỗ kia đã lâu. Sở Hiên
lâu rồi không nghỉ ngơi, tuy rằng nhu cầu nghỉ ngơi của người tu chân ít đến đáng thương, nhưng Sở Hiên thực sự mệt không là thân, là tâm, hết
ngày này đến ngày khác công tác, hắn còn không biết chăm sóc bản thân.
Nếu mình hiểu biết nhiều một chút thì tốt rồi, vậy thì có thể làm nhiều
việc cho Sở Hiên, Cổ Tiểu Ngốc cắn môi, chán ghét sự bất lực của mình.
Cổ Tiểu Ngốc bay tới cạnh Sở Hiên, vươn tay nhỏ bé, nhu ở thái dương của Sở Hiên.
Sở Hiên mở mắt: "Không cần."
Cổ Tiểu Ngốc cười cười: "Hẳn anh có thể cảm giác được, tuy rằng tôi không
có chút kĩ thuật nào, nhưng cũng có chút hiệu quả. Cho dù anh cảm thấy
tôi vẽ vời thêm chuyện, nhưng đối với tôi mà nói, đây là loại hành vi có thể làm tôi cảm thấy an tâm hơn."
Sở Hiên nhắm mắt lại, tùy ý để Cổ Tiểu Ngốc "làm xằng làm bậy".
Cổ Tiểu Ngốc đột nhiên cảm thấy mình và Sở Hiên giống như vợ chồng già. Cổ Tiểu Ngốc không ngừng suy diễn. . .
Tại buổi trưa hè nào đó, Sở Hiên nhàn hạ gối lên chân mình, đắp chăn ấm áp, híp mắt lại. Ngón tay mình nhẹ nhàng đè lên huyệt vị trên đầu hắn, nói
cho hắn tình hình gần đây của đồng đội. Mình và Sở Hiên có lẽ sẽ có một
căn nhà đơn giản mà rất khác biệt, phía xa là biển lớn, xuân về hoa nở.
Có lẽ sẽ có một khu vườn không lớn, hoa dại và danh hoa mọc cùng một
chỗ, trái cây và rau dưa trồng xen kẽ. Mình có lẽ sẽ tìm một công việc,
làm những chuyện có ý nghĩa, sống đơn giản mà vui vẻ.
Cổ Tiểu
Ngốc nghĩ đi nghĩ lại, không kìm lòng được cười rộ. Tình yêu ngập lòng,
cô bay lên, bay tới tầng mây lại vui vẻ bay về, dường như tảng đá biến
thành ngọc lưu ly, sách vở biến thành khối vàng, nước cũng hóa thành
rượu ngon màu hổ phách, làm say con mèo tham ăn. Thế giới bỗng sáng
ngời, sự ấm áp rót vào thân thể và tinh thần, vì thế, con mèo hạnh phúc
nheo mắt lại.
Bạn đang đọc truyện Chuyên Làm Vật Hi Sinh được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.