Chương 10
Rễ Băng Lan tươi là rễ củ có dạng hình tròn, tẩy sạch bùn đất cùng lớp
biểu bì bên ngoài, củ Băng Lan hiện ra hoa văn bạch ngọc tựa như đá cẩm
thạch. Thời điểm cắt lát rễ Băng Lan nếu chảy ra nhũ dịch màu trắng,
liền chứng minh phẩm chất nguyên liệu càng cao.
Quả Dung Nham vẻ
ngoài giống một trái cà chua nho nhỏ tròn tròn, vì tính chất mọng nước,
cần phải thân thủ đem quả nhẹ nhàng cố định, sử dụng dao mỏng nhanh tay
cắt. Làm sao để sau khi cắt lát mà quả vẫn còn giữ nguyên hình dáng
nguyên bản, rồi trực tiếp bỏ vào trong nồi.
Tùng Linh Chi thì dùng chày gỗ giã nhuyễn, xay thành bột phấn sẽ phát huy công dụng cao nhất.
Hoa Thiết Tâm đem bỏ nhụy, rửa sạch sau đó để lại chờ tới lúc cần dùng.
Hạ Tranh lại đem Hải Lam dao ngư, Độ Ưng cùng Xích Hổ cạo vảy bỏ xương
sạch sẽ, ngoại trừ thịt ức Độ Ưng để qua một bên, toàn bộ nguyên liệu
còn lại thì ướp với muối mỏ, sau đó chia xương cốt của ba loại nguyên
liệu ra hầm canh. Mở lửa lớn, rồi chuyển qua lửa nhỏ chưng cách thủy cả
đêm, ba loại nguyên liệu cũng đã qua một đêm tẩm ướp, chỉ chờ nhanh
chóng tiến hành bước kế tiếp.
Dựa theo tỉ lệ đem ba loại canh hầm suốt một đêm phân phối chuẩn xác, trước hết cho vào rễ Băng Lan thái
lát cùng bột Tùng Linh Chi, đợi nước sôi liền đặt vào trong tủ lạnh làm
lạnh xuống khoảng 0 độ, lại thêm vào thịt Xích Hổ. Một lần nữa đun sôi
làm lạnh, lại cho thịt Độ Ưng, sau khi làm lạnh tới lần cuối cùng thì bỏ vào thịt Hải Lam dao ngư.
Đợi đến khi ba loại nguyên liệu nấu ăn đều đã ở trong nồi, dùng lửa lớn ninh đến sôi sục, không ngừng thêm
nước. Bước này là khảo nghiệm đầu tiên đối với linh tính của trù sư,
cách làm này khác với kỹ thuật chưng cách thủy chậm rãi trên lửa nhỏ,
càng nấu càng thêm ngon miệng, chỉ cần chú ý thời gian là xong. Hạ Tranh sau đó nhất định phải ở bên cạnh trông nom, lúc nào thì thêm nước, lúc
nào nên tắt lửa, đều phải dựa vào nhãn lực cùng khứu giác của cậu, thậm
chí là linh cảm. Nguyên liệu trong nồi vừa phải nấu tới nhừ nhuyễn, lại
không được để quá lâu mà làm tán đi diệu dụng, lửa cũng phải mở ở mức
nhỏ nhất.
Bước này mà thành công, thì dược thiện cũng coi như
hoàn thành được hơn phân nửa. Lúc này lại giảm nhiệt độ, thêm vào hoa
Thiết Tâm và quả Dung Nham, sau khi dùng lửa nhỏ ngao chín hai loại
nguyên liệu, mới đem nước dùng gạn lọc bằng năm tầng vải bông thật dày.
Sau khi thanh lọc nước súp lần đầu, lại thêm vào thịt ức Độ Ưng xé vụn,
nấu tới sôi rồi một lần nữa lọc, thẳng đến khi nước canh thanh lương
nhìn thấy cả đáy nồi, ánh lên màu hổ phách lấp lánh, óng ánh trong suốt, lại tựa như màu của rượu Thiệu Hưng (Hoàng tửu), dược thiện bấy giờ mới xem như đã chế biến xong.
249fc1fd39de9891ac3e8020374ce690
Bởi sau khi gạn lọc cũng không thể châm thêm nước dùng, nên một nồi canh
lớn, tới thời điểm hoàn thành, cũng chỉ cô lại được một bát nho nhỏ.
Kỳ quái chính là, dược thang tuy sử dụng vài loại gia giảm rất nặng vị
cùng nguyên liệu nấu ăn tươi sống, nhưng khi nấu xong, lại ngửi không ra bất kì mùi vị gì. Cả chén canh chỉ như một bát sôi nhỏ thêm một giọt
nước tương, bề ngoài giản dị đến không thể giản dị hơn. Chỉ có một tầng
hơi nước ngưng kết ở mặt ngoài, tựa như một lớp sương trắng, đem nước
canh nhẹ nhàng che đậy, làm chén dược thang tăng thêm một chút sắc thái
thần bí.
Hạ Tranh nấu xong chén thang này, thần kinh căng thẳng
rốt cục thả lỏng, nhất thời cảm thấy đại lượng tinh lực cùng thể lực
đồng loạt hao tổn, đặt mông ngã ngồi trên ghế dựa đã chuẩn bị từ sớm,
dồn dập thở dốc, huyệt Thái Dương cũng từng trận đau nhói, tầm mắt nặng
nề.
Nhớ lại kiếp trước vượt cấp chế biến linh thực, tuy là đã
dùng nguyên liệu thay thế để nấu, nhưng lúc đem hương vị linh thực làm
được đến như ý nguyện, cậu cũng rơi vào trạng thái này. Vượt cấp càng
cao, tiêu hao trong cơ thể càng lớn, một lần nghiêm trọng nhất còn hôn
mê mất mấy ngày đêm, món ngon chính mình tân tân khổ khổ nấu ra một ngụm cũng không có.
Hạ Tranh tuy nói trước kia đã từng nấu qua món
dược thiện này, nhưng phương thuốc chưa hoàn thiện, tài liệu cũng không
dễ kiếm, cho nên sau khi nấu nướng xong tác dụng phụ cũng không quá rõ
ràng, khiến cho cậu suy đoán lầm lượng tiêu hao của bản thân.
Cũng may hiện tại tuy cả người thoát lực, nhưng tốt xấu gì ý thức vẫn còn
thanh tỉnh. Nếu thật vất vả nấu xong thuốc lại bởi hôn mê mà không thể
uống vào, cậu sẽ khóc không ra nước mắt mất.
Dược vừa nấu xong
nóng hôi hổi, là thời điểm thích hợp nhất để phục dụng, nhưng tình trạng kiệt sức của Hạ Tranh chẳng những không có chuyển biến tốt lên, ngược
lại khí lực ngày càng hao tổn nghiêm trọng hơn, mí mắt cũng bắt đầu nặng trịch.
Cậu cắn răng kéo chén thuốc tới bên cạnh, bưng lên, hai
tay run rẩy suýt thì đem canh làm đổ. May mà cậu liều mạng góp nhặt một
tia khí lực cuối cùng, đem thang một ngụm uống xuống. Dược thang ngon
lành mà đậm đà hương vị vừa chạm tới đầu lưỡi, lập tức giống như pháo
hoa, ở mỗi một cái tế bào vị giác đồng loạt nở rộ, làm cho thân thể Hạ
Tranh tưởng như bị điện giật, cơ thể rúng động, nhiệt lưu từ thực quản
lan tràn tới dạ dày, lại từ dạ dày chuyển đi khắp toàn thân tứ chi, thể
lực tiêu hao chẳng những rất nhanh phục hồi, cơ thể còn bắt đầu trở nên
khô nóng.
Dược hiệu đang dần phát huy công dụng.
Hạ Tranh một ngụm uống cạn chén canh, mùi vị ra sao cũng không để ý, chẳng khác gì Trư Bát Giới ăn bừa quả Nhân Sâm.
kt-kh-l1
Đợi dược liệu phát huy hết công dụng lần đầu, dược lực liền yên lặng lắng
xuống, thân thể cũng chậm rãi khôi phục lại như thường.
Hạ Tranh
biết, loại dược lực vừa mới kích phát kia là dễ tiếp nhận nhất. Đợi đến
khi thuốc hoàn toàn hấp thu vào cơ thể, mới có thể lần thứ hai kích phát dược lực.
Bất quá cho dù là công dụng căn bản nhất của dược
thiện, cũng làm cho khí lực Hạ Tranh khôi phục lại đầy đủ. Tuy tinh thần vô cùng mệt mỏi, nhưng tốt xấu gì cũng đủ sức thu dọn lại bếp núc.
Đem nhà bếp thu thập xong, Hạ Tranh lại dùng nguyên liệu nấu ăn cùng gia vị còn thừa lại, kết hợp với các loại gia giảm khác, chế biến thành thịt
Xích Hổ kho tàu, canh Hải Lam dao ngư chua cay, và Độ ưng hầm ba loại đồ ăn, coi như làm bữa tối cho cả nhà.
Thời điểm người nhà Hạ gia
trở lại, ai cũng nhìn ra Hạ Tranh tinh thần có chút uể oải, vội vàng mở
miệng hỏi han, Hạ Tranh cũng chỉ nói là buổi trưa mải mê nghiên cứu
phương thuốc, quên mất giấc ngủ trưa.
Vì sự tình này vẫn thường
xảy ra trước đây, nên ba mẹ Hạ Tranh và hai vị ca ca cũng chỉ thay phiên nhau thuyết giáo cậu một lần, sau đó cũng không hỏi tới nữa. Đợi đến
lúc Hạ Tranh nói ngày hôm sau muốn đi trung tâm nuôi trồng nguyên liệu
nấu ăn Kinh Giao hái chút tài liệu, vẫn vui vẻ đồng ý.
Vị thành
niên mặc dù có rất nhiều hạn chế, nhưng mười sáu tuổi đã có quyền tự chủ nhất định, đồng thời trung tâm Kinh Giao chia thành nhiều khu vực, một
vài nơi giống như công viên khá là an toàn. Hạ Tranh vẫn luôn rất hiểu
chuyện, người Hạ gia biết rõ cậu sẽ không chạy loạn, nên đối với Hạ
Tranh rất yên tâm.
Mỹ mãn ngủ một giấc, tinh thần Hạ Tranh cũng
khôi phục được không ít, bất quá lại ngủ quên đi mất, không kịp thức dậy làm điểm tâm.
Bữa sáng của Hạ gia cũng không phải tất cả đều do
Hạ Tranh phụ trách. Chỉ có lúc cậu được nghỉ rảnh rỗi mới có thể nấu
nướng, thi thoảng dậy trễ hoặc lười biếng, trong nhà cũng vẫn có trù sư
làm đồ ăn.
Mặc dù ăn không ngon như Hạ Tranh nấu, cũng không có tác dụng trấn an tinh thần lực, nhưng mùi vị cũng không tệ.
Trước kia người Hạ gia cũng đã ăn quen.
Hạ Tranh khó có được ngủ nướng một lần, người một nhà đều rất cao hứng –
dưới cái nhìn của bọn họ, Hạ Tranh trước kia mỗi sáng đều thức dậy sớm
như vậy, nhất định là do sắp tới gần trận đấu, tinh thần quá mức khẩn
trương. Thanh thiếu niên, thích ngủ nướng, ngủ nhiều là chuyện bình
thường (Hạ Khâm và Hạ Ngọc bị ép buộc rời giường luyện tập buổi sáng:
…).
Tuy nói có nhiệm vụ trong người, nhưng Hạ Khâm vẫn vòng vèo
đường xa trước hết đem Hạ Tranh đưa tới trung tâm bảo tồn nguyên liệu
nấu ăn Kinh Giao, đồng thời dặn dò Hạ Tranh chú ý an toàn, sau đó mới
chịu rời đi.
Trong lòng Hạ Tranh thoáng hiện một tia hổ thẹn.Bất quá cậu lại không thể nói ra sự thật.
Muốn nói chuyện phương thuốc, liền phải giải thích rõ việc mình mang theo ký ức kiếp trước, thậm chí là cả sự tình trọng sinh. Tuy là cậu đối với
thân nhân vô cùng tín nhiệm, nhưng sau khi đem mọi chuyện rõ ràng rành
mạch nói ra, ước chừng người nhà biết được sẽ càng thêm lo lắng, thậm
chí sẽ vì sự việc chưa phát sinh mà tự trách, nói không chừng còn có thể sinh ra ngăn cách với Hiên gia.
So với cái này, việc cậu tuy
phải thụ thương nhưng được kịp thời phát hiện cũng sẽ không nguy hiểm
đến tính mạng, còn có thể khôi phục tinh thần lực, ước chừng mọi người
cùng lắm cũng chỉ bị dọa sợ, sẽ không quá khổ sở.
Mức độ ảnh hưởng sẽ không quá lớn.
Lại nói, xuất phát từ tư tâm, cậu cũng không nguyện ý đem chuyện kiếp trước nói ra. Con người ai cũng có bí mật nho nhỏ của riêng mình, việc kiếp
trước chính là bí mật của cậu.
Nói một điểm đơn giản thôi, nếu
biết cậu có trí nhớ kiếp trước, như vậy người nhà tuy nhất định vẫn như
cũ yêu thương cậu, nhưng thái độ đối đãi khẳng định sẽ bất đồng.
Cậu nếu đã xem bản thân là chuyển thế đầu thai mà không phải xuyên qua, vậy đây chính là tân sinh của cậu. Cậu là Hạ Tranh của kiếp này, mà không
phải tu đạo sĩ của kiếp trước.
*****
… Hạ Tranh đi tới một địa phương vốn là một hồ nước có thể thả câu, trên đó dề biển báo cấm
xuống nước, còn có cả máy quay an ninh.
Chỉ là nơi đây lớn như
vậy, máy quay cũng không phải chỗ nào cũng có thể quay chụp tới. Nhưng ở thế giới này ai cũng được trang bị máy truyền tin, nếu không phải tự
mình tìm đường chết, nhấn máy truyền tin một cái là có thể kêu cứu, rất
nhanh nhân viên cứu hộ sẽ tìm đến đây.
Bọn họ ở sau khi khách nhân qua cửa, cũng đã ghi chép lại tín hiệu, có thể trực tiếp tìm được vị trí cụ thể.
Cho nên trên cơ bản nơi này rất an toàn, trừ phi chính mình tắt máy truyền tin chuẩn bị tự sát.
Tự sát cũng sẽ không chạy tới trung tâm bảo tồn nguyên liệu nấu ăn a, quá ngốc rồi.
Bất quá, sự tình Hạ Tranh chuẩn bị làm lúc này, so với tự sát cũng không sai biệt lắm.
Cậu ngụy tạo vết tích trượt chân, sau đó tắt máy truyền tin đi, chậm rãi trượt vào trong nước, bắt đầu khu động dược hiệu.
Trong nháy mắt, cả người Hạ Tranh liền giống như bị hỏa thiêu, da dẻ toàn thân phút chốc đỏ bừng.
Cảm giác đau nhức lan tràn khắp cơ thể, Hạ Tranh thiếu chút nữa trực tiếp
ngất đi, may mà có hồ nước lạnh như băng kích thích, mới có thể bảo trì
thanh tỉnh, bắt đầu vận chuyển tâm pháp thôi động Tiên thiên chi khí
cùng linh khí còn sót lại trong thân thể, triển khai trùng kích đối với
tinh thần lực bị cố hóa.
Mặc dù không thể nội thị, nhưng Hạ Tranh cũng có thể cảm nhận được, tinh thần lực bị cố hóa trước kia, đang bị
Tiên thiên chi khí cùng linh khí từng chút một đánh tan, bắt đầu cùng
hai chủng khí này hợp làm một thể, đồng thời chuyển hóa thành một loại
lực lượng mới, tiếp tục đối với tinh thần lực bị cố hóa còn lại từng
bước xâm chiếm.
Hạ Tranh chỉ cảm thấy càng lúc càng khó chịu.
Loại khó chịu này cũng thể hiện ngay trên cơ thể cậu.
Da tay cậu đã bắt đầu rỉ máu, thậm chí nứt toác ra, xương cốt bên dưới
cũng đang bị trùng kích phát ra từng tiếng kẽo kẹt. Cậu cảm thấy chẳng
những thân thể mình như bị bỏng, khớp xương toàn thân cũng tựa hồ không
ngừng lặp đi lặp lại quá trình rời ra rồi lại nối vào với nhau.
Loại đau đớn này khiến cho Hạ Tranh nhiều lần suýt vì bản năng tự bảo hộ mà
mất đi ý thức, nhưng tâm pháp vận hành trong cơ thể cũng là tâm pháp
thượng thừa ở Tu chân giới, cho dù chỉ vận chuyển có nửa điểm linh khí
ít ỏi, cũng đủ bảo vệ tâm thần Hạ Tranh thanh tỉnh.
Nước hồ quanh người Hạ Tranh dần dần ấm lên, tản ra nhiệt khí. Mà hồ này là một hồ
nước mở, nước xung quanh sau khi hơi ấm lên, liền ngay lập tức có nước
lạnh như băng khác tràn tới, đem nhiệt độ trên người Hạ Tranh một lần
nữa hạ thấp xuống.
Cứ tuần hoàn như vậy, mặt hồ quanh người Hạ
Tranh tạo thành từng vòng từng vòng sóng gợn, hoàn hảo Hạ Tranh ngồi
ngay ngắn nơi nước cạn, vừa vặn có thể lộ ra nửa thân trên, nếu không
chưa biết chừng còn bị chết chìm a.
Hạ Tranh không rõ tâm pháp
trong người đã vận chuyển qua bao nhiêu lần, tinh thần lực cuối cùng
cũng bị loại lực lượng mới hoàn toàn thôn phệ, cổ lực lượng này bắt đầu
vui sướng vận chuyển khắp các kinh mạch trong cơ thể, hiện tại càng tiến thêm một bước đồng hóa. Đợi tới thời điểm đồng hóa hoàn thành, lộ tuyến tâm pháp di chuyển đột nhiên mất tác dụng, cũng không thể kéo theo cổ
lực lượng kia di động trong kinh mạch nữa.
Hạ Tranh biết, rốt cục kết thúc.
Ừm, có thể ngất đi rồi… Trước khi ngất xỉu phải mở lại máy truyền tin, phát tín hiệu cầu cứu ra ngoài đã.
Bạn đang đọc truyện Bá Chủ Mỹ Thực Ở Tinh Tế được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.