Chương 46: Lời Thật Lòng Mạo Hiểm
Sau khi lót dạ bằng
hai chai, Mạc Đồng bắt đầu cảm thấy choáng váng, cô đưa tay day cái trán đã ướt đẫm mồ hôi, nghĩ tới chuyện say rượu trước đây mà cảm thấy hơi
sợ hãi, lần này cũng không có thần bảo vệ ở bên, nếu thật sự uống say
như chết, đến lúc đó đúng là mất hết cả thể diện, vì vậy, cô liền cười tỏ vẻ xin lỗi Lăng Lực phía đối diện. "Không được rồi, không uống nổi nữa."
Lúc này Lăng Lực mới mở thêm hai chai, nghe thấy Mạc Đồng nói như vậy, lòng anh trầm xuống, vừa cảm thấy thất vọng vừa cảm thấy được giải thoát, giống như ý tưởng tà ác đang phi nước đại đột nhiên bị dây thừng ghìm chặt lại, lý trí yếu ớt của anh đã quay trở về.
Anh đặt cốc bia xuống, dùng sức lôi kéo áo khoác, lười nhác dựa vào ghế.
Có gió ngoài cửa sổ thổi tới, anh nhìn Mạc Đồng phía đối diện, trong làn hơi nước nóng lượn lờ, tầm mắt anh cũng trở nên mơ hồ, anh nhìn cô lấy hai tay che mặt, thử xem mình đã say chưa, lúc ngẫu nhiên chạm phải ánh mắt anh cô lại ngượng ngùng cười cười, ngây thơ như vậy, xinh đẹp như vậy, anh cảm giác như mình đang uống mật chứ không phải uống bia, anh cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, thoải mái lạ thường, đúng là rượu không làm người say mà người đã tự say.
Mạc Đồng cơm no rượu say, chỉ còn chờ ông chủ kết thúc để bỏ của chạy lấy người, thấy Lăng Lực ngồi yên dường như chưa có ý định rời đi, cô cũng không dám quấy rầy, đành phải yên lặng ngồi cùng anh, còn tranh thủ thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ.
Lăng Lực lấy một bao thuốc trong túi ra, anh thuần thục rút lấy một điếu,
rồi tới một chiếc bật lửa tinh xảo, tách một tiếng, anh dùng tay phải
che đi ngọn lửa màu xanh lam yếu ớt châm vào điếu thuốc giữ bên tay
trái, đây là một động tác tự nhiên, nhưng qua tay anh, trong vẻ uể oải
lười nhác lại mang theo sự chăm chú cẩn thận, trong mắt của phụ nữ đúng
là một phong thái đẹp, Mạc Đồng chỉ lơ đãng nhìn thấy không không nhịn
được nhìn thêm lần nữa, cô cảm thấy rung động, thầm nghĩ khó trách nhiều nữ biên tập bị anh làm cho thần hồn điên đảo, mị lực của người đàn ông
này đúng là khó có thể chống cự. Nhưng cô cũng đồng thời cảm nhận được
sự nguy hiểm toát ra từ người anh, sự nguy hiểm trí mạng, người đàn ông
này đúng là tai họa trời sinh, chắc hẳn anh rất tàn nhẫn, vô tình với
phụ nữ.
Châm thuốc xong, đóng bật lửa lại, Lăng Lực hít sâu một
hơi, sau đó có một làn khói trắng tràn ra khỏi miệng anh, làn khói thuốc kết hợp khói thức ăn khiến không khí trong phòng càng thêm mơ hồ, ý
nghĩ tà ác kia lại bắt đầu vô thức chu du trong đầu anh, anh vùng vẫy
hồi lâu, cuối cùng đành phải khuất phục.
"Chúng ta chơi trò chơi đi?"
"Chơi trò gì?"
"Lời thật lòng mạo hiểm."
Mạc Đồng từng nghe nói qua về trò chơi này, nhưng chưa từng chơi bao giờ, lòng hiếu kỳ trỗi dậy. "Chơi như thế nào?"
"Đoán số, người thua không chỉ bị phạt một chén, mà còn phải trả lời người
thắng một vấn đề, người thua phải trả lời, không những thế còn phải nói
thật."
"Nhưng tôi không biết chơi đoán số."
"Vậy --- chúng ta chơi đơn giản hơn, oẳn tù tì được không?"
Mạc Đồng bật cười, cô không nghĩ anh lại đưa ra một lời đề nghị mang tính trẻ con như vậy, cô liền nói. "Vậy được."
Cá mắc câu rồi.
"Vậy --- chúng ta bắt đầu đi."
Hai người đặt tay lên bàn, bắt đầu vòng tỷ thí thứ nhất. "Oẳn tù tì."
Mạc Đồng lẩm bẩm nói, trong đầu thầm tính toán, nhất định sẽ ra búa, nhất
định là thế, cũng không biết vì sao cô lại cảm thấy lần đầu tiên anh sẽ
ra búa, trực giác của cô trước giờ luôn rất chuẩn, song phương xuất
chiêu, Mạc Đồng quyết đoán xòe bàn tay ra là bao, nhìn Lăng Lực, tay anh nắm chặt đúng là một cái búa cứng đầu, Mạc Đồng như nở hoa, chỉ tay vào anh cười nói. "Haha, anh thua rồi."
Lăng Lực ảo não hạ tay
xuống, đúng là trộm gà không thành còn bị mất nắm gạo. Anh thiết kế bẫy
dụ cô chui vào, không ngờ bản thân lại gặp hạn trước. Anh sảng khoái rót một chén cho mình, dốc thẳng vào miệng không chút do dự, ngay cả lông
mày cũng không buồn nhíu.
Mạc Đồng thấy anh uống xong liền cười xấu xa. "Tôi có thể đặt câu hỏi không?"
"Cứ hỏi đi." Lăng Lực buồn cười nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của cô.
"Ừm ---- lần trước anh đuổi theo tôi là nhầm tôi với ai vậy?"
Lăng Lực không ngờ cô lại hỏi chuyện này, anh hơi giật mình. "Một người quen cũ."
"Vẻ bề ngoài của tôi với cô ấy rất giống nhau sao?"
Dường như Lăng Lực không nhận ra điều này, anh như người mất hồn, hoảng hốt đáp. "Rất giống."
"Vậy cô ấy đang ở đâu?"
Lăng Lực đưa mắt nhìn vẻ tò mò và mong chờ trên gương mặt cô, trong lòng cảm thấy đau đớn vô cùng, anh chỉ muốn hét lên, em hỏi anh cô ấy đang ở
đâu? Được, anh nói cho em biết, cô ấy đang ngồi trước mặt anh, ngốc
nghếch hỏi anh cô ấy trông như thế nào, cô ấy bị xe đâm nên đã quên hết
mọi chuyện rồi. Những lời này giống như xương cá chẹn trong cổ họng,
khiến anh muốn nói cũng không thể, anh sợ anh dọa cô sợ hãi, sợ cô nghĩ
anh là người điên, sẽ chạy trốn anh thêm lần nữa.
Anh im lặng hồi lâu, bầu không khí trở nên nặng nề, Mạc Đồng bắt đầu hối hận bản thân
nông cạn không hiểu chuyện đã động tới nỗi đau trong lòng anh, cô cảm
thấy bối rối, nhấp nhổm không yên, chờ anh phản ứng lại.
"Nếu không tiện thì không cần nói." Cô ấp úng y như đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì đó.
Lại bỗng nhiên nghe thấy anh nói. "Ngoài ý muốn, đã thất lạc rồi."
"Hả?" Mạc Đồng kinh hãi lắp bắp, không ngờ câu trả lời là như vậy. Nhìn vẻ
mặt của anh lúc này, chắc người kia là người rất quan trọng, thì ra
không phải người vô tình mà là tạo hóa trêu người. Trong lúc cô đang
trầm tư, Lăng Lực đã khôi phục dáng vẻ phong lưu phóng khoáng, mở miệng
nói.
"Tiếp tục nào."
"Được."
Lần này Mạc Đồng cá
anh lại ra búa tiếp, chơi oẳn tù tì cũng là một trò chơi tâm lý chiến
thuật, có người thua lần đầu tiên sẽ không phục, cho rằng đối phương sẽ
thay đổi chiến thuật, mình không thay đổi, cứ ra đòn giống lúc trước,
nhưng Lăng Lực lại đúng là một cao thủ tính toán, anh quyết đoán ra kéo, Mạc Đồng thua tâm phục khẩu phục. Cô làm theo thao tác vừa rồi của anh, tự rót cho mình một chén, ủ rũ uống hết.
"Bây giờ đến lượt tôi hỏi."
"Ừm, anh hỏi đi."
"Cô và bạn trai hiện tại quen nhau như thế nào?"
"Quen khi học đại học. Anh ấy học trước tôi một khóa." Nhắc tới Dương Bùi
Văn, Mạc Đồng xấu hổ nở nụ cười ngọt ngào. Nụ cười kia rơi vào mắt Lăng
Lực lại vô cùng chói mắt.
"Cô yêu anh ấy sao?"
Sao lãnh
đạo có thể hỏi câu trắng trợn như vậy? Nghe thấy từ "Yêu" thốt ra từ
miệng Lăng Lực, Mạc Đồng cảm thấy rất kỳ quái. Thì ra không chỉ có phụ
nữ mới có mác tám chuyện, cả đàn ông cũng có thói tò mò này.
"Phạm quy, anh quên rồi, mỗi lần chỉ được hỏi một câu thôi." Mạc Đồng nhanh chóng giơ một ngón tay lên.
Lăng Lực thở hắt một hơi, cúi đầu khẽ cười. "Không phải em đang vừa ăn cướp
vừa la làng chứ? Rốt cuộc là ai đã phạm quy trước?" Lăng Lực khẽ xoay ly rượu trên bàn. "Tôi cũng không say. Em tính lại xem mình vừa hỏi mấy
câu, lần này tôi phải thu hồi toàn bộ vốn."
Mạc Đồng lè lười, tự
biết mình đuối lý nhưng vẫn không cam lòng, cô mệt mỏi nói. "Vậy được
rồi. Tôi trả lời là được chứ gì." Cô cúi đầu lấy lại sự quyết tâm, đến
khi ngẩng đẩu nhìn lên, vẻ mặt liền sâu lắng mà trang trọng. "Tôi rất
yêu anh ấy."
Tôi rất yêu anh ấy.
Mỗi một chữ chứa đựng bao thâm tình.
Mỗi một chữ giống như mũi dao sắc bén đâm trái tim anh chảy máu đầm đìa.
"Anh ta là người như thế nào?" Giọng nói của anh run rẩy một cách rõ ràng,
chỉ là người ngồi đối diện đang đắm chìm trong cảm giác ngọt ngào, hoàn
toàn không nhận ra.
"Anh ấy như thế nào à?" Mạc Đồng hơi nghiêng
đầu ngẫm nghĩ. "Anh ấy rạng rỡ như ánh mặt trời, dù là khối băng lạnh
lẽo tới đâu, chỉ cần tới gần cũng sẽ bị anh ấy làm cho tan chảy. Ở cùng
anh ấy thấy rất yên tâm, rất hạnh phúc." Nói đến vế sau, giọng nói của
cô dịu dàng, chìm đắm.
"Vậy anh ấy yêu cô chứ?"
"Haha, đây là câu thứ tư rồi, anh gian xảo quá."
"Được rồi, chơi tiếp."
Lần thứ ba, Mạc Đồng ra kéo, Lăng Lực ra bao.
Sau khi uống hết một ly rượu nữa, Lăng Lực chủ động nói. "Hỏi đi."
Mạc Đồng dè dặt nhìn sắc mặt Lăng Lực, muốn nói lại thôi. "Vấn đề này có phần....."
"Không sao, cứ hỏi đi."
"Tôi muốn hỏi." Mạc Đồng lắp bắp. "Trong thời gian này, tất cả mọi người đều đoán Phùng tiểu thư của tập đoàn Thinh Thế sẽ sớm trở thành thiếu phu
nhân của chúng ta."
Lăng Lực còn nghĩ là chuyện nghiêm trọng gì, thấy cô khẩn trương như vậy. "Em hy vọng như vậy sao?"
Mạc Đồng không nghĩ anh sẽ hỏi ngược lại cô, giống như cô có toàn quyền
quyết định vậy, giọng nói của cô chợt cao vút một cách bất thường. "Mọi
người đều nói cô ấy rất xinh đẹp, biết đâu lại có khả năng."
"Vậy em thấy thế nào?"
"Tôi thấy cũng rất tốt." Mạc Đồng nói xong còn sợ Lăng Lực không tin, cường điệu hóa gật đầu.
Lăng Lực nhìn cô, một lúc sau mới nói. "Tôi chỉ xem cô ấy như em gái."
"Hả? Thật không vậy?" Mạc Đồng khẽ nói, thấy Lăng Lực ngồi đối diện vẻ mặt
phức tạp, xa cách, không còn nét thân thiện như vừa rồi, cô tự biết mình đã nói sai nên cũng không nhiều lời nữa.
Sau đó hai người cũng
không còn hứng thú chơi tiếp. Lăng Lực gọi người tới thanh toàn, sau đó
hai người ngồi chờ trả lại tiền thừa.
Mạc Đồng khẽ xoa xoa bụng,
tựa người về phía sau sờ lên trán, cô cảm thấy nóng, mồ hôi chảy ròng
ròng trên mặt, liền tiện tay rút một tờ giấy ăn trong hộp ra lau.
Lặng Lực ngồi phía đối diện không biết đã lấy thêm một điếu thuốc ra hút từ
khi nào, anh nhìn bàn tay Mạc Đồng không ngừng lên lên xuống xuống, đột
nhiên nói với cô. "Ghé sát mặt lại đây."
Mạc Đồng giật mình không hiểu anh định làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa mặt tới. Lăng Lực vươn
tay chạm vào mặt cô, sau đó để thứ gì đó xuống bàn, Mạc Đồng cúi đầu
nhìn xuống, thì ra là mẩu giấy nhỏ vừa lau mặt bị dính lại. Động tác của anh vô cùng tự nhiên, nhưng Mạc Đồng lại thấy thân thiết quá mức, cảm
thấy lúng túng quay mặt ra ngoài cửa sổ xem phong cảnh.
Giây phút xấu hổ kéo dài, cuối cùng nhân viên phục vụ cũng mang tiền thừa tới.
Rời khỏi Sơn Trang, không khí lạnh lẽo xua đi những suy nghĩ mê man, Mạc Đồng hít một hơi thật sâu. Ngồi vào xe, lần này cô đã tiến bộ hơn, linh hoạt tự thắt dây an toàn. Xe bắt đầu chạy ra tuyến đường chính. Mạc
Đồng nói địa chỉ của mình cho anh, sốt ruột không biết anh có biết đường đi như thế nào không. Nhưng Lăng Lực nghe xong lại không nói gì, chỉ
tập trung lái xe. Cô cũng không hỏi gì nữa.
Đường về càng lúc
càng buồn tẻ, chỉ có ánh đèn đường mờ nhạt hắt qua khung kính như bàn
tay bà nội nhẹ nhàng vuốt ve cô hồi nhỏ, đưa cô chìm dần vào giấc mộng
đẹp. Có thể do vừa mới ăn no, lại uống không ít, trong xe ấm áp, mềm
mại, Mạc Đồng ngủ mơ thỉnh thoảng còn hừ hừ mấy tiếng, hoàn toàn không
biết trời đâu đất đâu.sssssssssssssss
Bạn đang đọc truyện Anh Có Thể Đừng Yêu Em, Hay Không? được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.