Chương 62
Ba ngày sau.
Phương xa đại quân khu Tây Nam lâm thời di chuyển, gần mười vạn người sống sót bị an trí ở một thôn trấn lớn trong một tỉnh cách đó hơn một trăm dặm,
phía ngoài thôn trấn là một con sông lớn hơn mười thước, nó đem thành
thị cùng thôn trang chia làm hai thế giới, con sông phía nam vốn là địa
phương cuối cùng trong tỉnh, bởi vì cuối cùng, cho nên ít người, bởi vì
ít người, tình hình bệnh dịch nơi này nhẹ nhất, cho nên khi các thành
phố phụ cận đều luân hãm, nơi này ngược lại trở thành chỗ tránh nạn mà
người sống sót dễ dàng sinh tồn nhất.
Sau lần phóng xạ thứ ba,
binh lính quân khu liền mang theo người sống sót lui lại đến nơi này,
bọn họ thanh lí hai tòa trấn nhỏ ở phụ cận, tổng bộ lâm thời của quân
đội được thiết lập tại phần sông gần Bát Lí trấn nhất, hơn phân nửa binh lính đóng quân tại Bát Lí trấn, Thạch gia trấn xa xa chứa những người
thân cường thể tráng từ trong thành trốn tới, hai tòa trấn nhỏ khoảng
cách không tính xa, xung quanh đều là đồng ruộng.
Tiêu Diệu giờ
phút này đang đứng ở trên cầu thông hướng Bát Lí trấn, trước mặt nàng là một bức tường cao đang được xây dựng, trên tường có chòi canh, trong
từng cái chòi canh đều đứng một gã binh lính tay cầm súng ngắm, nhiệm vụ của bọn họ là phòng ngừa tang thi từ trong sông bơi tới chỗ tránh nạn,
đồng thời trông coi khu cách ly lâm thời phía ngoài tường cao.
"Đem vũ khí sở hữu trên người giao ra đây, ta mang bọn ngươi đi kiểm tra sức khoẻ." Một binh lính mặt đen dùng giọng điệu công thức hoá nói với đoàn người Tiêu Diệu.
Tiêu Diệu lấy ra dao găm trên người, lúc trước
nàng chỉ biết tiến vào căn cứ phải nộp vũ khí lên trên, cho nên súng
cùng thư kích nõ đã được nàng thu vào không gian từ sớm, từ khi nhìn
thấy ánh mắt Trịnh Khôn, nàng cùng Trịnh Khôn trong lúc đó liền hình
thành ăn ý trong lòng hiểu mà không nói, bọn họ đều ngậm miệng không nói đến chuyện của nhau.
"Ngươi! Cởi mũ xuống!" Binh lính chỉ vào Trịnh Khôn nói, Trịnh Khôn đội mũ cúi đầu, thoạt nhìn âm trầm không giống người tốt.
Trịnh Khôn lắc đầu: "Mặt ta có thương tích, khó coi, ta là con của Trịnh Lập
đội trưởng quân khu dã chiến của các ngươi, ngươi có thể báo cho cha ta
biết được không, để ông ấy ra đón ta?"
Binh lính nghe thấy lời
nói của Trịnh Khôn sửng sốt hai giây, tuy rằng thật chán ghét loại đặc
quyền giai cấp này, nhưng hắn biết bản thân chỉ là một tiểu binh không
đắc tội nổi với người có quân hàm cao hơn hắn, hắn lạnh mặt nói với
Trịnh Khôn: "Ngươi nói ngươi là con của đội trưởng là được sao? Có chứng cớ gì, tiểu tử, loạn nhận thân thích cẩn thận bị đánh." Hiện tại không
có điện thoại, muốn thông tri chỉ có thể lái xe hoặc là chạy tới, tuy
rằng Trịnh Khôn nói ra tên của đội trưởng, nhưng binh lính vẫn phải cẩn
thận xác nhận lại.
Trịnh Khôn lấy xuống đồng hồ trên cổ tay: "Ngươi đem thứ này giao cho cha ta."
Binh lính bất mãn trừng mắt liếc Trịnh Khôn một cái, quay đầu lại nói với
hai gã binh lính phía sau: "Ngươi mang hai cô gái này đi kiểm tra sức
khoẻ trước, ta đi truyền tin!"
Hai gã binh lính dẫn Tiêu Diệu
cùng Tiêu Dương vào khu cách ly, khu cách ly Tây Nam chính quy hơn so
với tỉnh H không biết bao nhiêu lần, phía trong tường vừa mới xây có mấy căn phòng lớn dùng để kiểm tra sức khoẻ, phòng ở phía sau là mấy chục
kiến trúc giống như ngục giam được xây dựng bằng gạch cùng xi măng, phía trên kiến trúc không có nóc nhà, điều này khiến người đang tập kích
phía trên chòi canh cách đó không xa tùy thời đều có thể quan sát thấy
tình huống cách ly, phòng ngừa có người đột nhiên biến dị.
Nữ
binh phụ trách kiểm tra sức khoẻ điều tra túi quần áo cùng ba lô của
Tiêu Diệu và Tiêu Dương, xác nhận trên người các nàng không có mang theo vật phẩm bị quản chế khác, sau đó các nàng đơn giản xem xét vùng cổ và
cánh tay của Tiêu Diệu cùng Tiêu Dương: "Không có ban khối, không có
miệng vết thương, các ngươi đi vào khu cách ly số 1 cách ly ba ngày,
mang một phần mười đồ ăn nộp lên trên, thừa lại các ngươi lưu trữ bản
thân ăn, ở trong đây không được gây chuyện." Thời điểm nữ binh nói những lời này Tiêu Dương cảm thấy bản thân đã biến thành tội phạm đang cải
tạo sắp bị bỏ tù, nàng hỏi nữ binh trước mắt: "Gần nhất nơi này có người sống sót trốn được từ thành phố K không? Mười mấy người mang theo trẻ
nhỏ."
"Không biết, nơi này mỗi ngày đều đến rất nhiều người,
chúng ta làm thế nào nhớ được bọn họ là từ chỗ nào đến." Một nữ binh
khẩu khí không tốt nói, nói xong nàng liền đẩy hai chị em bọn họ vào sau cửa kiểm tra, nơi đó xây dựng ba đạo cửa sắt, đi qua cửa sắt, Tiêu Diệu cùng Tiêu Dương chính thức tiến nhập khu cách ly.
Trong khu cách ly có giường giản dị cùng toilet công cộng, Tiêu Diệu tìm một cái
giường ngồi xuống, híp mắt, trên mặt không có biểu cảm gì.
Tiêu
Dương vỗ vỗ tay nàng: "Sao vậy? Hai ngày nay luôn trầm mặt xuống, em
không được bi quan như vậy, cô chú nhất định không có việc gì."
Tiêu Diệu nhìn Tiêu Dương: "Trên đường đến đây tang thi nhiều như vậy, có lẽ cha mẹ không có biện pháp từ nơi đó xông ra... Không... Em sợ bọn họ
vòng đường khác đến chỗ tránh nạn." Trước khi đến đây nàng đã tìm tòi
một vòng ở các kiến trúc gần nhà, trên đường đến chỗ tránh nạn các nàng
lại gặp rất nhiều tang thi, trong lòng nàng đã mơ hồ cảm thấy tỉ lệ sống sót của cha mẹ phi thường xa vời, nhưng nàng lại không đồng ý thừa nhận loại khả năng này, cho nên nói đến một nửa nàng lại vội đem lời chuyển
tới phương hướng khác, cùng cha mẹ cùng nhau còn sống là mục tiêu lớn
nhất của nàng kiếp này, nàng tuyệt đối không tin bọn họ sẽ chết đi.
Tiêu Dương lắc đầu: "Vài thành phố gần đây chỉ có chỗ tránh nạn này cách nhà chúng ta gần nhất, hơn nữa môn quy lớn nhất, nếu cô chú nói muốn đi tị
nạn, nhất định sẽ chọn nơi này, bọn họ hẳn là xuất phát sớm hơn chúng ta rất nhiều ngày, khi đó tang thi không nhiều như hiện tại, hơn nữa em
xem phụ cận tiểu khu của chúng ta có dấu vết tang thi bị đạn bắn chết,
không chừng đã có quân đội hoặc cảnh sát từng đi qua đó, cô chú nếu ở
cùng bọn họ nhất định có thể an toàn đến nơi này, em đừng lo lắng, mấy
ngày nay em cũng chưa được ngủ ngon, thừa dịp hiện tại nghỉ ngơi một
chút đi."
Tiêu Diệu tinh thần đích xác có chút uể oải, nàng nghiêng thân nằm ở trên đùi Tiêu Dương, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Cùng lúc đó, vùng ngoại thành phương xa, một chiếc xe hơi màu xám bạc đang
chạy trên đường, lái xe cẩn thận vòng qua thi thể tang thi nằm rải rác,
chúng nó có con bị đập nát đầu, có con bị cán nát thân hình, bộ dáng
không chút nào đẹp mắt.
Hai bên đường đều là cây cối, trung tâm
đường bất chợt có chướng ngại xuất hiện, tinh thần lái xe thật tập
trung, bỗng nhiên trong lúc đó một nữ nhân từ ven đường lao tới, giơ
cánh tay chạy tới gần xe hơi.
"Oa!" Nam nhân trẻ tuổi ngồi trên
vị trí phó điều khiển xe hơi trừng lớn mắt kinh hô một tiếng, hắn nhìn
thấy nữ nhân chặn đường này cư nhiên chỉ mặc một cái xáy ngắn chỉ có thể miễn cưỡng che khuất phần thân dưới, thân trên cùng hai chân của nàng
xích lõa, chân bị xích đứng ở trên đường, thân thể tái nhợt phản quang
dưới ánh mặt trời, bộ ngực đầy đặn dưới cánh tay che lấp không ngừng
chớp lên, tư thế đứng thẳng của nàng thật mị nhân, dung mạo cũng xinh
đẹp.
"Dừng xe! Dừng xe! Cứu ta với!" Nữ nhân vừa vẫy tay vừa hô to.
"Đừng dừng xe, nàng có chút không thích hợp!" Một nữ nhân ngồi trên ghế sau xe hơi kêu.
Lái xe do dự một chút, cuối cùng vẫn không có dừng xe.
"A!" Nữ nhân lõa thân thấy xe hơi chạy xa, nhẹ giọng kêu rên một tiếng,
trong ánh mắt lộ ra sợ hãi cùng thất vọng, nàng run run rẩy rẩy chạy đến mặt sau một thân cây ven đường, nơi đó có ba nam nhân thân thể cường
tráng đang đứng, một nam nhân vẻ mặt dữ tợn diện mạo thật hung ác nâng
tay lên hung hăng đánh lên bộ ngực nữ nhân: "Sao lại vô dụng như vậy,
ngăn đón chiếc xe cũng ngăn không được!"
"Ta ngăn cản, bọn họ căn bản không để ý ta, ngươi đừng đánh ta, ta thật sự đã tận lực!" Nữ nhân nhỏ giọng tranh cãi .
"Tiểu Vĩ, ta đã thấy lái xe là một lão nhân, chiêu này của ngươi căn bản là
không hữu hiệu." Một nam nhân khác diện mạo thật phổ thông ở phía sau
nói.
"Mẹ nó! Tiếp tục chờ, lần này nếu lại có xe đi lại, ngươi
liền vọt tới trước xe ngăn đón, thật sự không được thì cởi luôn món đồ
cuối cùng trên người, ta nói cho ngươi biết, hôm nay nếu lại không ngăn
được xe, lão tử trở về bảo Đại Đông ca đem ngươi băm nát cho chó ăn."
Nữ nhân nghe thấy đem mình cho chó ăn, sợ tới mức cả người run rẩy, nàng
ôm hai tay trước ngực, kém chút quỳ trên mặt đất, hai ngày nay người từ
trong thành trốn tới càng ngày càng ít, tâm cũng càng ngày càng ngoan,
hôm kia nàng thiếu chút nữa bị một chiếc xe trực tiếp nghiền qua người,
nàng kéo dài hơi tàn cho tới hôm nay không biết đã phải trả giá bao
nhiêu đại giới, vì chồng của nàng vẫn còn đang chờ, nàng thật sự không
thể chết được, càng không thể bị băm nát cho chó ăn.
Chiếc xe hơi màu xám bạc phía trước kia bỗng nhiên lại quay trở về, mấy nam nhân
thấy thế vội vàng đẩy nữ nhân lõa thân: "Bọn họ mắc câu, ngươi đi mau,
đem người kéo về được Đại Đông ca có thưởng!" Nam nhân nói xong lại quay về trốn sau lưng cây, nữ nhân lõa thân đem hai tay mở ra dùng sức vẫy,
trong miệng hô to: "Cứu mạng! Cứu mạng! Cứu ta với!"
Xe hơi màu
xám bạc dừng lại trước mặt nàng, cửa sổ xe hơi hạ xuống, lái xe hơi nhìn thấy nữ nhân lõa thân cả người bộ dáng run run, đến cùng cảm thấy không đành lòng, hắn nói: "Ngươi lên xe đi, chúng ta đến chỗ tránh nạn, mang
ngươi qua đó."
"Không... Không... Ta không đến chỗ tránh nạn, ta chính là từ nơi đó trốn về, nơi đó đều là tang thi..."
"Cái gì?" Lái xe hơi lộ ra vẻ mặt hoảng sợ: "Ngươi nói thật sao? Mấy tuần trước ta nghe radio nói nơi đó thật an toàn!"
"Đó là mấy tuần trước, nơi đó đã sớm không còn an toàn, ta cùng em gái của
ta chính là từ đó chạy đến, chúng ta... Chúng ta..." Nữ nhân nói xong
khóc lên, nàng ngồi xổm trên đất càng khóc càng thương tâm, nam nhân trẻ tuổi ngồi kế bên tay lái sốt ruột mở cửa xe từ trên xe nhảy xuống, hắn
giữ chặt bả vai nữ nhân, lớn tiếng hỏi: "Ngươi đừng khóc, ngươi mau nói
cho ta biết, chỗ tránh nạn đến cùng là có chuyện gì xảy ra?"
Nữ
nhân lõa thân ngẩng đầu, nàng nhìn thấy nam nhân không có mang theo súng ống các loại vũ khí, nàng đưa tay ra sau người làm một thủ thế, khóc
nói: "Nơi đó nhiều tang thi lắm, chúng nó phá tan phòng tuyến, cắn chết
rất nhiều người, các ngươi đừng đi, nơi đó thật sự không an toàn, ta
cùng em gái của ta thật vất vả mới trốn ra được, sau khi chúng ta trốn
được ở một thôn trang gần đó tìm được thật nhiều lương thực, nhưng chúng ta lại gặp phải người xấu, hắn muốn cưỡng bức chúng ta, em gái của ta
vì cứu ta, ô ô ô... Ta van cầu các ngươi theo ta trở về cứu em gái của
ta, nàng mới mười tám tuổi, chỉ cần cứu nàng, lương thực chúng ta tìm
được đều cho các ngươi, cũng có mấy chục túi gạo, đủ cho các ngươi ăn
một năm a, van cầu các ngươi giúp ta cứu em gái đi..." Nữ nhân nói năng
có chút lộn xộn, tay nàng bắt lấy cánh tay của nam nhân trẻ tuổi.
Nam nhân trẻ tuổi lắc đầu: "Không..."
Nữ nhân ngồi trên xe thủy chung không lộ diện nói: "Chúng ta cũng không có năng lực tự bảo vệ mình, không giúp được ngươi." Trong lòng nàng tổng
cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, đáng tiếc còn chưa có kịp nghĩ lại, chỉ thấy nữ nhân lõa thân trên đất bỗng nhiên ôm lấy nam nhân trẻ tuổi
trước mặt, giây tiếp theo, ba nam nhân cường tráng lao ra từ sau cái cây ven đường, một nam nhân giơ gậy sắt hung hăng đánh lên ót nam nhân trẻ
tuổi.
Lái xe hơi sợ hãi kêu lên một tiếng, hắn bị một nam nhân
khác kéo cổ áo lôi ra khỏi xe, nữ nhân ngồi sau xe nhìn thấy tình huống
này rốt cục minh bạch chuyện gì phát sinh, đáng tiếc là đã quá chậm,
nàng đẩy cửa xe chuẩn bị phản kháng, cách đó không xa bỗng nhiên có một
con chó ngao hình thể vĩ đại lao tới, nó xông lên trước, cắn một chân nữ nhân, hung hăng đem nàng kéo ngã trên mặt đất, nữ nhân bị kéo trở tay
không kịp, nàng té ngã trên mặt đất, bị người dùng gậy sắt đánh vào
đầu...
"Soát xe! Soát xe! Xem bọn hắn có mang theo đồ ăn gì
không! Ngoan Verney... Đến ăn thịt!" Nam nhân tướng mạo hung ác đem lái
xe hơi cùng nữ nhân đều đánh ngất xỉu, lại dùng dây thừng trói ba người
đã ngất xỉu lại, hắn hưng phấn vuốt đầu con chó ngao kia, từ trong túi
lấy ra một khối thịt lớn ném tới miệng chó ngao.
Con chó ngao chộp lấy khối thịt chỉ mới nấu chín nửa phần vẫn còn mang theo tơ máu kia quỳ rạp trên mặt đất cắn nuốt.
Một nam nhân khuôn mặt phổ thông mở cốp xe hơi màu xám bạc ra, hô to: "Thật tốt quá, lần này thu hoạch không ít, Tiểu Vĩ, ngươi mau đến xem! Nơi
này có rất nhiều gạo, còn có mì ăn liền!"
Nam nhân gọi là Tiểu Vĩ đi qua, nhìn thấy trong cốp xe chứa đầy vật phẩm, trên ghế sau xe hơi
cũng chất đồ ăn, đếm sơ, tổng cộng có 5 túi gạo, 8 thùng mì ăn liền vẫn
chưa mở ra, còn có mấy chục bao bánh bích quy, hắn vui vẻ hô to: "Tốt
lắm! Ha ha ha! Thật tốt quá! Chúng ta trở về thôi, lần này lại là khải
hoàn mà về! Người ăn cũng có, chó ăn cũng có! Hơn nữa còn lương thực lần trước đám ngốc kia mang đến, chúng ta ít nhất có thể tiêu dao bốn năm
tháng, ha ha ha ha!"
Xe hơi bị bọn họ chạy đến trên đồng ruộng
ven đường, ba người ngất xỉu bị bọn họ vác trên vai cấp tốc trở về hang ổ của bọn họ, một trại nuôi chó tên là Giai Giai.
Trong trại nuôi
chó dưỡng năm mươi mấy giống chó lớn khác nhau, những con chó đó giờ
phút này đều được nuôi thả ở một viện được bao bọc bởi song sắt cùng
lưới sắt, trong viện có một cái lồng sắt vĩ đại, giờ phút này trong lồng có hai mươi mấy người sống đang ngồi, bọn họ nhìn những con chó bên
ngoài lồng như hổ rình mồi, lộ ra vẻ mặt hoặc tuyệt vọng, hoặc sợ hãi,
hoặc chết lặng, những người này có nam có nữ, có già có trẻ, thậm chí
còn có trẻ con cùng đứa nhỏ bảy tám tuổi.
Một nữ nhân hơn bốn mươi tuổi khuôn mặt tiều tụy đang sợ hãi ôm lấy đứa trẻ trong lòng, nàng nhìn những con chó vui vẻ trong viện, chúng nó đang ăn thịt, ở trong cái bồn bị chúng nó vây quanh có rất nhiều thịt vừa mới
nấu chín, nếu quan sát cẩn thận, còn có thể nhìn thấy trong đó có hai
đoạn cánh tay chưa bị băm nát, là cánh tay mảnh khảnh của nữ nhân.
Ngồi bên cạnh nữ nhân là một nam nhân trung niên hơn bốn mươi tuổi, hắn
nhếch môi, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt tĩnh lặng giống như người chết, hắn bỗng nhiên nói với nữ nhân đang ôm đứa trẻ bên cạnh: "Dương Vân, ngày
mai bọn họ lại đến bắt người, tôi nghĩ biện pháp kéo theo mấy con chó
lợi hại nhất kia, bà nhân cơ hội chạy đi, chúng ta hai người sống được
một người tính một người."
"Lão Tiêu, đừng nói nữa, nếu muốn chạy tôi đã sớm chạy, chúng ta có chết cũng phải chết cùng một chỗ, tôi
không thể bỏ ông lại chạy đi một mình, lại nói với thế đạo hiện tại này, tôi có thể chạy đi nơi đâu? Ở đâu cũng chết, còn không bằng cùng ông
chết chung một chỗ."
"Không... Không... Bà có thể về nhà đi tìm
con gái, nó có lẽ đã về đến nhà ... Tôi thực hối hận... Thực hối hận..." Nam nhân trung niên nói xong liền hung hăng cắn răng, gương mặt có chút vặn vẹo.
"Con gái... Con gái..." Nữ nhân trung niên nghe được
hai chữ con gái, vẻ mặt càng bi thống, nàng thì thào lẩm bẩm: "Tiểu
Diệu... Thật hy vọng nó còn sống..." Mười ngày trước, lúc cùng Tiêu Diệu nói chuyện điện thoại lần cuối, nàng còn tưởng rằng thế giới y hệt như
lời con gái nói, bên ngoài thật an toàn, con gái cũng thật an toàn,
nhưng một ngày sau lần phóng xạ thứ ba phát sinh, bên ngoài liền khẩn
trương, quái vật nhiều đến mức đếm không hết, chúng nó thậm chí vọt vào
trong nhà, đem nàng bức đến cùng đường, từ một khắc kia nàng liền bắt
đầu cảm thấy con gái đang lừa nàng, con gái có lẽ cũng không an toàn,
bên ngoài quái vật có lẽ càng nhiều, tuy rằng hiện tại chính nàng đang
kề cận cái chết, nhưng tràn đầy trong lòng nàng vẫn là an nguy của con
gái, nàng gắt gao ôm lấy đứa nhỏ trong lòng, mẹ của đứa nhỏ giờ phút này đã biến thành thức ăn cho chó trong bồn, hôm nay tên ác ma kia vốn định đem đứa nhỏ này cho chó ăn, là mẹ nàng thay thế nàng đi, nàng tin tưởng nếu Tiêu Diệu đối mặt với loại nguy hiểm này, nàng cũng có thể không
chút do dự vì con mà chết, nhưng con gái của nàng hiện tại ở nơi đâu, nó còn sống không?
Một bàn tay của Tiêu Cảnh Dương bị người chém
đứt tận gốc ba ngón tay, tuy rằng đã được băng bó, nhưng vẫn còn đang
không ngừng đổ máu, nếu không phải tố chất thân thể của hắn tốt, kháng
thể lại cao, hắn hiện tại đã chống đỡ không được mà ngã xuống, hắn bỗng
nhiên dùng một tay còn thừa lại nắm thành quyền, Dương Vân nhìn ra tâm
tư của hắn, an ủi nói: "Chúng ta rơi xuống tình trạng này căn bản không
thể trách ông, đó là em trai ruột của ông, ông có quyền cứu trợ bọn
họ... Nếu cha mẹ tôi ở gần tôi cũng sẽ liều lĩnh đi cứu bọn họ, những
chuyện sau này đều là không nghĩ tới, ông cũng đừng tự trách, ai có thể
nghĩ đến thế giới bỗng nhiên biến thành như vậy... Lão Tiêu, hiện tại
tôi có thể sống lâu một ngày chính là may mắn, ông đừng nghĩ nhiều."
"Không! Chúng ta chạy đi!" Tiêu Cảnh Dương bỗng nhiên nói: "Chúng ta cùng nhau chạy đi!"
Dương Vân nhìn bàn tay bị thương của Tiêu Cảnh Dương, tuyệt vọng nhắm mắt
lại, trong đầu nàng dần hiện ra những chuyện đã trải qua gần đây, một
chuyện lại một chuyện xảy đến, tuy rằng đều thiết thực trải qua, nhưng
nàng vẫn không thể tin được, ngắn ngủi trong thời gian mấy tuần thế giới sẽ biến thành như vậy.
Sau phóng xạ không được vài ngày, Tiêu
Cảnh Dương liền nhận được điện thoại xin giúp đỡ của mẹ và em trai hắn,
bọn họ bị nhốt trong nhà, quái vật vây quanh ngoài cửa, bọn họ sắp chết
đói.
Nhiều năm trước bởi vì vấn đề nuôi nấng Tiêu Dương, Tiêu
Cảnh Dương đã náo một trận rất lớn với mẹ và em trai, bọn họ sau này ít
lui tới, cho nên Tiêu Diệu cùng Tiêu Dương đối với bà nội cùng chú ruột
căn bản không có cảm tình, nhưng tuy rằng không thường liên hệ, quan hệ
huyết thống cũng không dễ dàng cắt đứt, sau khi nhận được điện thoại,
Tiêu Cảnh Dương không chút do dự đi ra ngoài cứu mẹ và em trai mình, khi đó tang thi ở Tây Nam còn không nhiều, hắn bị một chút thương tích,
nhưng vẫn có thể mang theo mẹ cùng người một nhà em trai an toàn đón về, lần hành động đó khiến hắn có được nhận thức mới đối với thế giới hiện
tại, trong lòng hắn sinh ra cảm giác nguy cơ rất mạnh, vì tính toán lâu
dài hắn bắt đầu thu thập lương thực tại phụ cận, hắn tính toán cuộc sống của người một nhà cần bao nhiêu gạo, bao nhiêu đồ ăn, bao nhiêu nước,
vì để con gái sau khi trở về không đến mức phải đối mặt với đói khát
cùng nguy cơ, hắn bắt đầu thanh lý quái vật trong chung cư, sau đó lại
dự trữ nước, dự trữ lương thực, thu thập nhiên liệu, ở phía ngoài chung
cư thiết trí chướng ngại vật, hắn còn lấy được một khẩu súng tại cục
cảnh sát phụ cận, trong lúc này trong nhà hắn cũng dần dần tụ lại đến ba mươi người sống sót.
Tiêu Cảnh Dương là người biết nhìn xa trông rộng, hắn đương nhiên sẽ không giống Tiêu Diệu hoài nghi hết thảy không tín nhiệm bất luận kẻ nào, ở trong lòng hắn, khi đối mặt với nguy cơ
người càng nhiều phiêu lưu càng ít, hơn nữa có người làm thuộc hạ, rất
nhiều việc làm cũng tiện hơn, hắn ở trong đám người tranh thủ địa vị
lãnh đạo, chỉ huy mọi người cộng đồng tiến thối, chỉ là hắn không nghĩ
tới tốc độ lan tràn của quái vật sẽ nhanh như vậy, hắn dùng toàn bộ thời gian thật vất vả mới có thể thanh lý hết quái vật trong chung cư cùng
tiểu khu phụ cận, quái vật bên ngoài lại càng ngày càng nhiều, tộc độ
chết đi của chúng nó vĩnh viễn không đuổi kịp tốc độ sản sinh.
Khi đó bọn họ còn có thể nghe đài quân khu tuyên bố triệu tập người sống
sót qua radio, vì chờ đợi con gái về nhà, Tiêu Cảnh Dương cự tuyệt đến
chỗ tránh nạn, lúc đó hắn cùng người sống sót khác nổi lên tranh chấp,
bọn họ chia làm hai nhóm, mười mấy người sống sót mang theo người nhà ly khai tiểu khu, lưu lại một nhà Tiêu Cảnh Dương cùng với vài người trẻ
tuổi từng được hắn cứu mạng.
Sau lần phóng xạ thứ ba, tiểu khu
không biết xuất phát từ nguyên nhân gì bỗng nhiên hấp dẫn càng ngày càng nhiều quái vật, chúng nó ngăn chận đường trong tiểu khu, buổi tối mỗi
ngày đều không ngừng tru lên, em trai của hắn khi được cứu về đã mang
theo đứa con gái nhỏ một tuổi, đứa nhỏ kia luôn luôn khiến Tiêu Cảnh
Dương bất an, bởi vì nó luôn không ngừng khóc náo, tùy thời đều có khả
năng dẫn đến quái vật, nhưng ai lại có thể đi trách cứ một đứa trẻ không hiểu chuyện, hắn tổng không thể bởi vì tiếng khóc của trẻ con có thể
đưa tới quái vật mà giết chết hoặc vứt bỏ nó, người sống sót còn thừa
lại cũng đều là người tốt bụng thiện lương, bọn họ tận lực bảo hộ đứa
nhỏ này, vừa mới bắt đầu vẫn còn hoàn hảo, quái vật bị tiếng khóc của
đứa nhỏ dẫn tới chỉ có linh tinh mấy con, nhưng sau này có một ngày tầng cao nhất cách vách bỗng nhiên xuất hiện một con quái vật cực kỳ lợi
hại, nó mang theo rất nhiều quái vật phá tan chướng ngại, đánh vỡ cửa,
vọt vào trong chung cư.
Tiêu Cảnh Dương bị đánh trở tay không
kịp, đành phải mang theo người chạy đến tầng cao nhất, giữa đường hắn
chỉ kịp miễn cưỡng lưu lại trên tường mấy chữ bằng máu, sau khi bọn họ
chạy trốn tới tầng cao nhất lại dùng dây thừng tụt xuống dưới lầu, chờ
đến khi chạy ra khỏi tiểu khu, bên cạnh hắn chỉ còn lại có 6 người.
Em trai của hắn vì cứu vợ con mình mà dùng thân thể cản trở tang thi, mẹ
của hắn ở nửa đường cũng đã chết, sau này bọn họ thật vất vả mới tìm
được xe chạy ra nội thành, lại ở giữa đường bị một nữ nhân ngăn lại, vì
sau mạt thế hắn liền đem quái vật trở thành địch nhân, chưa từng nghĩ
tới nhân loại cũng sẽ ở trong một tháng ngẳn ngủi mà phát rồ, hắn đang
nói chuyện với người khác thì bị một đám chó vây quanh, bị chém đứt ba
ngón tay, hơn nữa bị trở thành lương thực nuôi nhốt cho chó, đây cũng là nguyên nhân hắn tự trách trong lòng, hắn một phương diện tự trách vì
lúc trước không nghe lời con gái nói, nếu hắn không đi ra ngoài cứu một
nhà em trai, liền sẽ không có chuyện tiếng khóc của trẻ con đưa tới quái vật, hắn tin tưởng hắn cùng Dương Vân vụng trộm trốn ở trong chung cư
nhất định có thể sống thật lâu thật lâu, về phương diện khác hắn tự
trách tính cảnh giác của bản thân không cao, cư nhiên hại vợ mình lâm
vào hoàn cảnh tuyệt vọng như thế, vài ngày nay hắn trơ mắt nhìn hai
người bị kéo ra ngoài băm nát nấu chín cho chó ăn, cái đồ điên tên là
Đại Đông kia thậm chí trước mặt hắn đem một ngón tay bị chém đứt của hắn nhét vào miệng chó.
Bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào, toàn bộ chó trong trại đối với cửa cuồng khiếu, Tiêu Cảnh Dương ngẩng đầu, nhìn thấy ba nam nhân buổi sáng xuất môn mỗi người lưng vác một người sống
đi vào cửa, nam nhân đi ở phía trước vừa đi vừa kêu: "Đại Đông ca, chúng em mang theo hàng mới trở lại!"
Trong một loạt nhà trệt bên cạnh ổ chó chui ra một người trung niên mặc áo bông màu đen, người này vừa
lộ diện liền lập tức làm cho người ta cảm giác thật thân thiết, mặt hắn
cười tủm tỉm, nếu không phải tận mắt nhìn thấy hắn đem người giết chết
chém nát, Tiêu Cảnh Dương nhất định sẽ cảm thấy tên ục ịch kêu Đại Đông
này là một người hiền lành nhát gan.
Trên thực tế, Đại Đông trước kia thật là một người hiền lành, hơn nữa còn là một người hiền lành mà
mọi người đều có thể khi dễ, nhưng sau mạt thế hắn đã thay đổi, trong
một đêm liền thay đổi, hắn trở nên rất khoái nhạc, thật như cá gặp nước.
Đại Đông nguyên bản là một người không nghề nghiệp ở tại phụ cận, bởi vì
nhà nghèo, mặt mũi xấu, vóc người lùn, hắn từ nhỏ đã bị người trong thôn khinh thường, cho nên hắn từ nhỏ đã không có bằng hữu, trong nhà hắn có nuôi một con chó cỏ thật đáng yêu, hắn đặc biệt thích chó, cũng rất am
hiểu cùng chó khơi thông, hắn cảm thấy chó vĩnh viễn có thể hiểu hắn, là bằng hữu trung thành nhất, sau này sự tinh thông của hắn được một lão
bản trại chó đến từ thủ đô thưởng thức, hắn được cam kết đến làm công
nhân nuôi chó, trại chó này nguyên lai có hơn một trăm con chó, đều là
bằng hữu của hắn.
Bởi vì vị trí của trại chó hẻo lánh, cho nên
bình thường đều dự trữ rất nhiều lương thực, nguồn nước phụ cận cũng
sung túc, lương thực của chó cũng dự trữ không ít, để tiện lợi, lão bản
trại chó đã mua một cái máy phát điện 3000W dùng để tự phát điện ướp
lạnh đồ ăn cùng duy trì vận hành trại chó, khi phóng xạ bùng nổ lần đầu
tiên, Đại Đông cùng vài công nhân trại chó khác bị đồng sự biến dị dọa
chạy ra bên ngoài, đến trong thành phố mới phát hiện tang thi nơi đó lại càng nhiều hơn, bọn họ sau này lại chạy về trại chó giết chết đồng sự
biến dị, sau đó bọn họ liền canh giữ ở trong nhà trệt dựa vào lương thực dự trữ duy trì cuộc sống, khi đó Đại Đông vẫn như cũ ai cũng có thể khi dễ, thẳng đến lần phóng xạ thứ hai, Đại Đông phát hiện bản thân chiếm
được một loại siêu năng lực, năng lực khơi thông cùng chó của hắn ngày
càng mạnh, hắn thậm chí có thể dựa vào ý niệm trực tiếp khống chế hành
động của chó, khi đó trong trại chó có hơn mười con chó phát sinh biến
dị, hắn dựa vào siêu năng lực chỉ huy những con chó còn thừa lại chiến
đấu cùng chó biến dị, cuối cùng hắn lại dựa vào tình hữu nghị cùng chó
mà trở thành tân chủ nhân của trại chó, hắn nghe qua căn cứ phát ra lệnh triệu tập người sống sót, nhưng hắn lại không muốn đến căn cứ, hắn cảm
thấy hiện tại bản thân trải qua mỗi ngày đều tiêu dao nhất vui vẻ nhất,
ít nhất so với trước mạt thế vui vẻ gấp một trăm lần, hắn muốn vĩnh viễn trải qua những ngày như vậy.
Tiểu Vĩ đem nữ nhân khiêng trên vai ném xuống dưới chân Đại Đông: "Đại Đông ca, hàng tốt, anh xem nữ nhân
này còn xinh đẹp hơn Vương Nguyệt Mai."
Đại Đông đầu tiên là cười nghênh đón con chó ngao đang phóng về phía hắn, yêu thương sờ sờ đầu
của nó, sau đó lại khinh thường liếc mắt nhìn nữ nhân trên đất một cái,
nữ nhân kia vừa vặn ẩn ẩn tỉnh lại, ánh mắt nàng đầu tiên là lộ ra mê
hoặc, sau đó lại chuyển thành phẫn nộ, nàng lạnh lùng trừng mắt nhìn
chằm chằm Đại Đông, Đại Đông mặt vặn vẹo một chút, hắn bỗng nhiên cười
rộ lên, hắn dùng ngón tay chỉ chỉ nữ nhân lõa thể đi theo phía sau Tiểu
Vĩ: "Vương Nguyệt Mai, ngươi đến đây."
Vương Nguyệt Mai vẻ mặt khiếp sợ đi đến trước mặt Đại Đông.
Đại Đông nói: "Quỳ xuống!"
Vương Nguyệt Mai quỳ xuống.
"Giày của ta dơ rồi, liếm sạch đi."
Mặt của Vương Nguyệt Mai trở nên trắng bệch, trên giày của Đại Đông dính
đầy nước miếng chó ngao, trong lúc Vương Nguyệt Mai còn đang do dự Đại
Đông đã hung hăng đá nàng một cước: "Bảo ngươi liếm thì liếm, chó của ta còn nghe lời hơn ngươi, ngươi con tiện nhân này!" Tại giờ phút này địa
vị của Vương Nguyệt Mai trong lòng Đại Đông so ra kém xa chó của hắn.
Vương Nguyệt Mai bị đá té ngã, nàng quay đầu nhìn chồng mình bị nhốt trong
lồng phía xa, mạnh mẽ nằm sấp trên đất vươn đầu lưỡi, theo động tác của
đầu lưỡi, nàng cảm thấy bản thân tựa hồ đã biến thành một con chó, vì có thể cùng chồng sống sót, tự tôn của nàng sớm đã bị giẫm nát, nàng càng
liếm càng chết lặng, muốn khóc cũng không khóc nổi, chồng nàng bị nhốt
trong lồng phía xa cũng trừng lớn mắt xem một màn này, hắn bỗng nhiên
bụm mặt ô ô ô khóc lên.
Nữ nhân bị dây thừng trói buộc nằm trên
mặt đất cũng mở to hai mắt xem hình ảnh trước mắt, ánh mắt nàng trừng
lớn, trong lòng có dự cảm bất hảo mãnh liệt.
Đại Đông đá văng
Vương Nguyệt Mai đang ghé vào bên chân ra, hắn dùng ánh mắt kiêu ngạo
nhìn xuống nữ nhân nằm trên mặt đất, nói: "Ngươi về sau liền giống nàng
làm chó cho ta."
Tiêu Cảnh Dương ở trong lồng xem hình ảnh này,
hắn bỗng nhiên mắng nam nhân đang bụm mặt khóc bên cạnh: "Phế vật! Chỉ
biết khóc! Vợ của ngươi là vì ngươi mới trở thành thế này, ngươi sao lại không có cốt khí như vậy, sao không biết nghĩ cách đi cứu nàng?
Bạn đang đọc truyện Tận Thế Ca được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.