Chương 19: Tâm Tư Tang Du (H)
Tang Du mới vừa đi vào cửa ôn tuyền liền
nghe thấy bên trong truyền đến tiếng vang nhỏ xíu, cái kiểu tiếng vang
này, hắn chưa từng nghe tới, hắn tò mò nhìn vào hướng bên trong suối
nước nóng- -
Chỉ thấy Văn Khương y phục nặng trĩu rớt xuống từ hai vai, bả vai
trắng mịn lõa lồ đang tắm ở suối nước nóng hiện ra sáng bóng, hắn nhanh
chóng quay đầu, nghĩ phải tránh cái hình ảnh mê người này.
Nhưng lập tức từ hướng ôn tuyền truyền tới tiếng rên rỉ kiều mỵ dao
động lòng kiên định của hắn, hắn càng khắc chế chính mình không được
nhìn tới thì tâm càng muốn nhìn.
Mái tóc dày đen nhánh che ở phía sau lưng trắng như tuyết của nàng, một bàn tay to lớn ôm chặt nàng. Tang Du hoảng sợ,
"Tiểu muội, nơi này, thoải mái không ?" Bên tai Tang Du truyền đến âm thanh công tử Tiểu Bạch.
Tang Du lập tức xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, ở trong lòng của hắn,
công tử làm chuyện gì cũng đúng, duy chỉ có chuyện này. Tim của hắn lạnh xuống một chút, công tử không phải là huynh muội với công chúa sao? Tuy rằng bọn họ không phải sinh ra từ một mẹ, nhưng đã luôn ở cùng nhau từ
nhỏ, nói là huynh muội cũng không quá đáng, nhưng tại sao có thể xảy ra
chuyện này chứ?
"A - -" Văn Khương phát ra một trận rên rỉ mềm mại cùng thở dốc.
Tay Tang Du gắt gao đè ở trên chuôi kiếm, tim của hắn từng lúc từng lúc trầm xuống.
Mạng của hắn vốn là được cứu giúp, cho dù sai khiến hắn đi lên núi
hay lao xuống biển lửa vì công tử hắn cũng sẽ không cau mày một cái.
Nhưng mà, hắn cũng là con người, trong lòng hắn ái mộ Văn Khương sâu
sắc, hắn biết, hắn vĩnh viễn không có khả năng có được nàng, nhưng hắn
cũng hy vọng nàng có thể hạnh phúc, chứ không phải bị ca ca của mình làm bẩn.
"Ca, ta, ta không chịu được, mau cho ta thôi." Văn Khương thở gấp,
thanh âm giống như bầu trời thoáng đãng đâm thẳng vào tận đáy lòng Tang
Du.
"Tiểu yêu tinh, nơi này đã không nhịn được nữa sao?" Tiểu Bạch mang
theo âm thanh như dòng điện xuyên thấu qua trái tim của hắn, "Mở hai
chân ra, ngoan, giỏi."
"Ngô, Ca, đau." Văn Khương nằm ở trên người Tiểu Bạch, môi đỏ mọng da thịt như tuyết, xinh đẹp không chịu nổi.
"Ngoan, nhịn một chút."
Tay Tang Du vốn dĩ nắm chặt chuôi kiếm chẳng biết từ lúc nào đã
buông lỏng ra, trong suối nước nóng động tác của một đôi uyên ương kia
giờ phút này thành mục tiêu truy đuổi của ánh mắt hắn.
Mặt trời chiều làm nổi bật ngũ quan tuyệt đẹp của Văn Khương, công tử Tiểu Bạch bên cạnh cũng tuấn mỹ vô song,
"Làm sao thế?"
" Ca, muội sợ..."
Tiểu Bạch khẽ nhíu mày, động tác nhẹ nhàng hơn, khóe miệng khẽ nhếch cười, "Sợ cái gì?"
"Muội sợ sau này ca không quan tâm muội."
"Bé ngốc... Sao có thể chứ"
"Thật vậy sao?"
"Thật."
Nam nhân cúi đầu, cắn môi đỏ mọng thơm mát của nàng, đáp lại nàng, tất cả đều là mê luyến.
"Ngoan."
Tiểu Bạch tán thưởng, bé gái trong ngực mềm mại như tuyết, hai tròng mắt giống như dòng nước mùa thu, yêu kiều nhìn hắn, giống như một hố
sâu tối tăm và rộng, lấy hết tất cả tình cảm của hắn vào.
Vách tường hoa huyệt run rẩy kẹp thật chặt lấy phần nam tính to lớn, Tiểu Bạch mỉm cười khen ngợi, mạnh mẽ bắt lấy chân nhỏ đang run rẩy của nàng, hung hăng cầm nắm
Tóc đen như sa tanh rũ xuống, suối nước ấm áp ở giữa hai người lay
động qua lại, thân hình mềm mại bị hắn không ngừng đẩy về phía trước.
Từng đợt từng đợt sóng gợn tràn tới Tang Du đang đứng bên này, hắn
nhắm mắt lại thật chặt, trong lòng mang theo đau đớn cùng không đành
lòng, thân dưới lại không chịu được truyền đến cảm xúc căng thẳng.
Ngón tay dài của hắn đưa vào bên trong cái miệng nhỏ nhắn đang thở dốc rên rỉ của nàng, "Đau không?"
Hai mắt nàng mờ mịt nhìn hắn.
"Đau thì cắn." Động tác cắm rút của Tiểu Bạch càng ngày càng cuồng dã, thân thể chuyển động mãnh liệt.
"Ừ..." Thắt lưng di chuyển loạn xạ, Văn Khương thất thần nửa đóng hai tròng mắt, mặc cho hắn va chạm mạnh.
Hoa huyệt tê dại co rút lại, phun mạnh ra ngoài một lượng lớn dịch
mật, trong giây lát đã được người dưới ôn tuyền tiếp nhận, bóng đêm chậm rãi kéo xuống kèm theo tiếng cười khàn khàn của nam tử cùng với tiếng
thét chói tai của cô gái.
Thân ảnh to lớn của hai người bị hoàng hôn che giấu, Tang Du xoay người rời khỏi ao nước vừa làm hắn tan nát cõi lòng.
"Tang công tử" Trước mặt lại gặp phải Giới Tử Thôi đang tràn đầy ý cười.
"Giới, Giới công tử" Tang Du căng thẳng nên có chút cà lăm.
"Văn Khương công chúa với công tử Tiểu Bạch đã đến nghỉ ngơi rồi sao?" Giới Tử Thôi biết rõ còn cố hỏi.
"Vâng, đúng vậy." Tang Du không bao giờ biết nói dối.
"Đi cả ngày rồi, cũng mệt, tại hạ cũng đi ngâm ôn tuyền một lúc
đây." Giới Tử Thôi làm bộ như muốn đi đến ôn tuyền, đi tới phía trước
vài bước.
"Giới công tử" Tang Du lớn tiếng quát hắn ngừng.
"Tang công tử có việc gì?"
"Thân thể tại hạ có chút không khoẻ, muốn mời Giới công tử nhìn xem "
"Tại sao cả người Tang công tử lại toát mồ hôi lạnh thế?" Giới Tử Thôi đưa mắt quét mắt hắn, "Mời theo Giới mỗ đến đây."
"Tang công tử không thoải mái ở chỗ nào?" Giới Tử Thôi sau khi ngồi xuống thuần thục bắt mạch Tang Du.
"Có hơi đau đầu." Tang Du cúi đầu, che giấu vẻ mặt của mình.
"Theo ta thấy, công tử cần châm cứu một chút."
"Xin hỏi, Giới công tử, tại hạ mắc bệnh gì ạ?"
"Núi phía Bắc yên tĩnh mà sườn núi phía Bắc lại nhơ bẩn, kẻ xấu có
thanh liêm, người thanh liêm có bẩn, tốt xấu xoay chuyển. Người thanh
liêm tập trung vào phần trên phổi, kẻ dơ bẩn đi với dạ dày ở dưới; dạ
dày kết nối với thực quản, xuất phát từ miệng ở trên; phổi kết nối với
khí quản, nhường nhịn cho kinh mạch, bên trong tích nước." Giới Tử Thôi
thu hồi tay bắt mạch, "Đơn giản mà nói chính là tâm tư công tử quá nặng, khiến cho khí huyết lưu thông không đều, triệu chứng thường thấy là mất ngủ đủ thứ mộng
"Giới công tử đúng thật là đại phu."
"Kỳ thật Giới mỗ có lời muốn nói, không biết có nên nói hay không."
"Giới công tử, mời ngài nói."
"Tang công tử người ngài ái mộ, cũng chưa chắc đã là trăng trong nước, chỉ là duyên phận chưa tới mà thôi."
Tang Du thở dài, "Giới công tử không cần an ủi, Tang mỗ vốn là một
người thẳng thắn lỗ mãng, Tang mỗ chỉ mong có thể che chở cho công tử
công chúa một đời đầy đủ."
"Giới mỗ thật bội phục Tang công tử làm người, chính trực quả cảm,
nếu sau này có giúp đỡ hãy tới chỗ của Giới mỗ, Giới mỗ sẽ dốc hết sức
mình giúp đỡ."
"Giới công tử nói quá lời."
"Công tử, Giới mỗ có chuyện quan trọng cần bàn bạc." Sau khi Giới Tử Thôi giúp Tang Du châm cứu, thong thả bước đến bên cửa ôn tuyền.
"Sau nửa canh giờ gặp ta cạnh xe ngựa." Tiểu Bạch đè nén khoái cảm trong cơ thể.
Vâng ạ
"Ngô, Ca, ta không chịu được." Hai tay Văn Khương để trên tảng đá cạnh suối nước nóng, thân thể mềm mại run run.
"Nhịn xuống một chút." Cự vật của Tiểu Bạch dùng lực mạnh đâm vào và kích thích nơi sâu nhất cơ thể nàng, không có ý dừng lại.
"Làm liên tục như vậy, ta không chịu được." Mắt Văn Khương đỏ hồng, thân dưới vẫn gắt gao bao lấy gậy thịt xâm nhập như cũ.
"Nói mình không được, còn kẹp chặt như vậy, hửm?"
"Ừ..." Văn Khương phát ra tiếng rên rỉ mềm mại ngồi dậy, khí lực của nàng dần mất đi, giờ này khắc này chỉ biết nâng lên cái mông trắng như tuyết không ngừng chào đón hùa theo nam tử va chạm phía sau, "Không
cần..."
"Ngoan, ngươi cũng muốn vi huynh thoải mái, không phải sao?" Tiểu
Bạch một bàn tay vòng qua lưng của nàng, nắm đầu vú xinh xắn, tay kia
thì giữ chặt eo thon của nàng mạnh mẽ tiến công, hoa huyệt không ngừng
co quắp kịch liệt, làm cho phần phân thân của hắn cực kỳ thoải mái.
"A... Chậm một chút... Ca... Quá sâu..." Vẫn còn tiếp tục nhõng nhẽo.
"Đâu có quá sâu? Ừm? Ca ca còn chưa đâm vào bên trong tử cung của
muội nữa." Tộc độ chạy nước rút nhanh hơn, dấu ngón tay còn hằn vết trên hai vú trơn báu như ngọc trai, đẹp đến nỗi rung động lòng người.
"A a... Không được, không được vào..." Văn Khương khóc nháo lên, nam nhân phía sau nàng dường như muốn đem nhào nặn nàng đến vực vỡ ra, con
quái vật lớn ở trong cơ thể nàng còn đang từng chút từng chút chen vào
bên trong nàng.
"Ưm, thật đáng yêu." Tiểu Bạch rút phân thân cứng rắn giống như thép ra bên ngoài dừng lại một chút.
"Không cần, a, ca, mau, cho ta."
Tiểu Bạch bên môi có ý cười ôm lấy nàng, đẩy hai chân của nàng ra
thành một chữ máu, sau đó hung hăng đâm thẳng vào, "Ưm, mèo con, muội
cũng thật nhiệt tình, tử cung nhỏ như vậy vẫn còn hút nhiều như vậy, vừa rồi ca ca đã bắn nhiều vào bên trong nhiều như vậy, muội vẫn chưa hài
lòng sao?"
"Không cần ..." Văn Khương run rẩy, nhỏ giọng rên rỉ khóc nức nở.
"Tới đây, thả lỏng một chút, để ca chọc tí vào nụ hoa nhỏ của muội."
"A - - - -" Văn Khương ngửa cổ về sau, thân hình mảnh khảnh che kín ngón tay của nam tử, khả ái mê hoặc lòng người.
"Ưm, thật thích, ca ca thích nhất là nụ hoa nhỏ của tiểu muội, hơi
ấm nóng, còn có thật nhiều đầu lưỡi vậy nhỏ liếm hết phía trước của
huynh, tiểu muội, muội muốn mài chết ta luôn à." Tiểu Bạch trầm giọng
khàn, nhẹ nhàng hôn sau lưng của nàng, thân dưới lại càng dùng sức đứng
lên.
"A a a a a - - - - - - "
"Tiểu muội cũng rất thích, đúng không? Ca ca sắp bị muội cắn nát, tại sao cái miệng nhỏ nhắn phía dưới hút nhiều vậy? Hả?"
Nàng kêu khóc, tiểu huyệt đã không chịu nổi sự tiến công mãnh liệt
từ phía sau, "Ca... Kỳ kinh nguyệt chưa kết thúc... Tha ta đi... Thật sự không được" .
"Bé ngốc, sao lại không hiểu cái gì là lấy dương bổ âm? Ca đưa tinh hoa cho cơ thể muội mới là thứ tốt nhất."
"Hu hu... Ca..." Văn Khương không nghĩ tới thể lực của hắn tại sao
có thể tốt như vậy, đã làm gần hai tiếng, hắn vẫn còn chăm chỉ.
"Tiểu muội, muội thật đáng yêu, muội thử sờ đi, bụng của muội bằng
phẳng như vậy, cự vật của ca còn có thể móc ra từ bên ngoài."
"Ưm... Ca... Huynh thật là xấu..."
"Ai bảo muội đẹp như vậy, lại còn đáng yêu. Còn chưa đến tuổi cập kê đã hấp dẫn như thế, tiểu huyệt non mềm còn hút vậy, hửm? Không có nữ
nhân nào có thể làm cho ta mất hồn, chỉ có muội, Văn Khương, ca yêu
muội."
"Ca... Ca... Lại gạt ta..."
"Đâu có lừa muội?" Tiểu Bạch lại dùng lực lớn với nàng.
"Hu hu... Nếu huynh muốn muội vui vẻ... Tại sao lại cưới nhiều thê thiếp như vậy..."
" Ngốc, " hắn nhẹ nhàng hôn hai gò má cùng nước mắt của nàng, "Nó
không liên quan đến tình yêu, nếu ta thật sự yêu người nào đó? Làm sao
có thể tiếp tục lấy vợ?"
"Nhưng mà..." Văn Khương còn muốn đặt câu hỏi, đã bị nụ hôn của hắn
chặn miệng, đầu lưỡi như lửa nóng của hắn trườn lên cái lưỡi đinh hương
của nàng, không ngừng quấn quýt đùa giỡn, đồng thời hắn đè lại hai vai
của nàng, mãnh liệt di chuyển, mỗi một lần đều đâm thẳng làm nàng khóc,
tử cung xinh xắn bao quanh gậy thịt to lớn không ngừng rung rẩy.
Văn Khương bị Tiểu Bạch đâm vào chỗ hẹp thật sự chịu không nổi, đành phải giãy dụa cái mông nhỏ xinh với ý né tránh các góc độ va hắn có thể va chạm điên cuồng, hoa huyệt huyệt non mềm bị nam căn thật lớn cắm rút làm ra một lượng lớn dịch mật trơn nhẵn trong suốt, "Ai a... Hu hu...
Ưm..."
"Văn Khương, muội xem, ca ca cắm vào hao huyệt muội còn không nhìn
thấy." Tiểu Bạch to lớn ôm nàng lên, chỉnh thân thể mềm mại của nàng, để cho nàng cuối cùng cũng có thể thấy cự vật màu đỏ tím cắm xuống hoa
huyệt của mình.
Hoa huyệt căng ra do không ngừng bị côn thịt tiến vào, hai chân Văn
Khương bị dùng sức tách ra, tiểu huyệt ngọt ngào đượcTiểu Bạch thu hết
vào mắt.
"Tiểu muội, muội thật đẹp, bên ngoài tiểu huyệt đều không có cả một sợi lông tơ, ca ca rất thích."
"Ca... Sẽ hư..." Văn Khương thút thít, bộ ngực sữa xinh xắn phối hợp theo lực rút cắm mạnh mẽ đập vào mắt Tiểu Bạch.
"Tiểu muội, muội thật đẹp, muội biết không?" Hắn nắm kéo chặt hai viên anh đào nhỏ của nàng.
"Không cần... Đau quá..."
"Đợi cho đến tuổi cập kê, đôi tuyết nhũ này nhất định sẽ rất sống
động. Thân hình đẹp như vậy, Tam ca rất không nỡ để người khác gặp mặt
muội."
"Ca... Văn Khương chỉ cần huynh..."
"Để cho ca chăm sóc tốt muội, sau này tiểu hoa huyệt này chỉ cho mỗi ca được không?"
"Ưm... Được... Ca... Ưm "
"Tiểu huyệt tuyệt quá" Tiểu Bạch xúc động độ ấm dưới cơ thể Văn
Khương ngày càng cao, tử cung truyền đến tần số khoái cảm làm lưng hắn
run lên. "Tiểu yêu tinh, phía dưới của muội quá chặt, chặt đến nỗi ca ca còn động đậy không được. Sau này ngày nào ca ca cũng cắm vào muội, để
xem có thể giãn bớt tiểu huyệt của ta ra không, để ca ca có càng dùng
sức "làm" muội tốt hơn."
"Nhẹ chút... Không cần sâu như vậy... A a... Thật là tê..."
Văn Khương xinh đẹp động lòng cắn chặt môi, Tiểu Bạch mỹ nhân dưới
thân đang bị mình cắm loạn xạ, trong lòng không khỏi rung động, từng đợt từng đợt dùng sức làm cho tiểu mỹ nhân ngồi dậy chống cự, nhưng trong
cơ thể hắn lại truyền đến cảm giác giống như tràn ngập trong khoái cảm,
chợt, nụ hoa bên trong hoa tâm phun một lượng lớn dâm thủy vào quy đầu
đang đút cắm ở trong tử cung, nụ hoa gắt gao teo nhỏ lại, hơn nữa còn
hút thắt côn thịt đang hoạt động điên cuồng hơn.
"Hu hu, Ca, thả ta, không xong rồi, nó, lại trở nên lớn hơn." Văn Khương bị Tiểu Bạch làm đến mức hôn mê.
Tiểu Bạch không trả lời nàng nữa, mà là dùng hành động chứng minh
thân thể của mình đã đi đến đỉnh cao khoái cảm, côn thịt cứng rắn màu
tím đỏ nóng như lửa không ngừng va chạm nụ hoa nhỏ hẹp của nàng, tử cung ấm nhỏ cố gắng bao lấy quy lăng đang lớn, một lượng lớn tinh dịch màu
trắng bắn ra rải rác ở vách tường tử cung... Thật lâu sau, hắn rút ra
phân thân đang mềm đi, chợt, tinh dịch hòa lẫn dịch mật tràn ra từ cánh
hoa bị cắm vào sưng đỏ đến không thể tả, hơi thở của mỹ nhân dâm đãng
trong suối nước nóng đặc biệt ướt át.
Bạn đang đọc truyện Văn Khương được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.