Chương 29: Thất Khiếu Bốc Khói

Edit: Lam Không Ngân Nguyệt

Nghe xong lời của Dương Xương Hà, trên mặt Dịch Khinh Hàn thoáng qua kinh ngạc, sau khi bình tĩnh tiếp tục cười mà không nói.

Dương Xương Hà dẫn ngựa lên trước, ân cần nói: "Hiện giờ sắc trời còn sớm, lão phu đã chuẩn bị một bàn ở Diễm Dương lâu, không biết Dịch đại nhân có nể mặt không?"

Dịch Khinh Hàn nói vài tiếng 'Không dám nhận', rồi gọi gã sai vặt về nhà báo rằng mình sẽ về trễ.

Dịch An nhận được tin, phái người báo cho Tùy Yên chuyển cáo cho Lam Ngữ Tư, Dịch Khinh Hàn có lẽ sẽ về trễ. Trong phòng Lam Ngữ Tư vốn có bốn nha đầu nhất đẳng, tám nha đầu nhị đẳng, còn có mười mấy tiểu nha đầu khác, bình thường là Như Liễu lo liệu mọi việc, hiện giờ các nha đầu không người quản lý, tất cả mọi người không biết Như Liễu ở đâu, Lam Ngữ Tư cũng coi như không biết.

Lam Ngữ Tư biết Triệu Đô nhất định nói cho Dịch An biết chuyện Như Liễu là mật thám, dù sao, Dịch An mới là tổng quản của Dịch phủ, Triệu Đô bất quá chỉ là người mới vừa được trọng dụng thôi.

Lam Ngữ Tư nhìn hai nha đầu nhất đẳng phía sau Tùy Yên, dung mạo trung bình. Lúc thường đều là Như Liễu trông nom sinh hoạt thường ngày của mình, trừ Như Liễu và Tùy Yên, cũng không biết tên ai khác, vốn tưởng rằng mình chỉ là một người qua đường vội vã, hiện giờ xem ra còn phải ở lại một thời gian.

"Hai người các ngươi, tên là gì?" Lam Ngữ Tư nhìn hai người phía sau Tùy Yên, hỏi.

"Nô tỳ tên Châu Viên, Ngọc Nhuận." Hai nha đầu đáp.

"Phu nhân, Dịch tổng quản nói Như Liễu được người nhà chuộc thân, đây là người mới đưa đến bổ sung." Ngoài cửa có một nha đầu nhị đẳng nói.

Xem ra Như Liễu không về được rồi, đây là chọn lựa của nàng ta, mình cũng bất lực, huống hồ bản thân cũng bị nàng ta lợi dụng, Lam Ngữ Tư nghĩ thầm.

"Vào đi, ngươi tên gì?" Lam Ngữ Tư hỏi nha đầu mới tới kia.

"Phu nhân, nàng tên là Minh Âm." Nha đầu nhị đẳng kia đáp.

"Minh Âm, là ‘Minh’ trong hương trà sao?" Lam Ngữ Tư hỏi.

"Phu nhân, nàng là người câm, nên là chữ Minh trong 'minh tư khổ tưởng'." Nhị đẳng nha đầu kia đáp.

Nha đầu nhất đẳng mới đến kích động gật đầu, sau đó lại thẹn thùng cúi đầu.

Cũng phải, Dịch Khinh Hàn thích ngu ngốc, như Châu Viên, Ngọc Nhuận, thích thiểu ngôn quả ngữ [1], từ việc Như Liễu, Dịch An theo kinh nghiệm trực tiếp an bài một người câm, Lam Ngữ Tư thật sâu thở ra một hơi, phất tay để bọn nha hoàn đi xuống làm chuyện của các nàng.

Vì chuyện của Như Liễu, Lam Ngữ Tư không dám dễ dàng tin tưởng người khác, một mình ăn cơm tối xong thì đợi ở Đông Thứ gian chờ đêm xuống. Dịch Khinh Hàn không thích bọn nha hoàn ở gần, nên bọn họ đều ở trong phòng phía tây, rửa mặt xong, Lam Ngữ Tư liền đuổi mấy người về phòng của bản thân.

Sắp tới giờ tý, Lam Ngữ Tư nghĩ Dịch Khinh Hàn sẽ về trễ, vừa lúc nhân cơ hội này lấy chú heo vàng trở về, rồi đưa tử ngọc cho Triệu Đô đi cầm.

Gần tới giờ tý, Lam Ngữ Tư ôm hộp ra khỏi nhà chính, nhẹ nhàng lẩn tới cửa sau, chạy chậm một đường, lẫn trong núi giả, bám sát tường, ra khỏi Nhiễu Đê viên đến cửa sau khép hờ thông ra hậu viện. Trăng sáng sao thưa, ánh trăng bạc rọi qua tàng cây, in xuống mặt đất bóng hình loang lổ, phảng phất giống như khuôn mặt đáng ghét của Triệu Đô, Lam Ngữ Tư hung hăng giẫm giẫm, rồi mới đi ra hậu viện.

Lam Ngữ Tư dựa vào trí nhớ lúc sáng, mò mẫm đi đến cái đình kia, hậu viên treo đèn lồng khắp nơi, một góc đình cũng có treo một ngọn đèn nho nhỏ. Thấy trong đình không có ai, Lam Ngữ Tư ôm hộp lùi về một góc chờ đợi.

Gió lạnh thổi qua, ngọn nến bị thổi tắt, trong đình lập tức tối sầm, Lam Ngữ Tư cảm thấy da đầu run lên, ôm hộp muốn rời khỏi. Trong bóng tối đụng vào một người, bật ngược trở về, người nọ lập tức bắt lấy cổ tay của Lam Ngữ Tư, tay kia vững vàng đón lấy cái hộp vừa rơi xuống.

"Tiểu nha đầu nên cẩn thận, cái này nếu rơi vỡ cũng không phải chuyện của ta." Thanh âm giàu từ tính của Triệu Đô quanh quẩn trong đình.

"Ngươi buông tay, ta đồng ý, ngươi bán tử ngọc, chia năm năm." Lam Ngữ Tư lui ra sau hai bước nói.

"Đồng ý nhanh vậy? Có muốn suy nghĩ thêm một chút không? Triệu Đô tiến lên từng bước, Lam Ngữ Tư lại lùi ra sau từng bước, không cẩn thận đá trúng ghế, cả người nghiêng ngả.

"Tiểu nha đầu thật to gan lớn mật hử? Chuyện này nếu để người thấy, chẳng phải là đêm hẹn tình lang sao?" Triệu Đô trêu chọc.

"Ngươi cũng to gan lớn mật, đêm khuya dám lẻn vào quý phủ của chủ tử." Lam Ngữ Tư lúc trước thấy người này trước mặt Dịch Khinh Hàn mang bộ dáng thành thành thật thật, cộng thêm bề ngoài anh tuấn, còn có chút hảo cảm, lần này hai cử chỉ lỗ mãng, trong lòng liền hơi chán ghét.

"Cho nên, ta có nên giết ngươi diệt khẩu không nhỉ?" Thanh âm của Triệu Đô lạnh đi.

Lam Ngữ Tư rùng mình, nói: "Vậy ngươi phải nhanh chút, lúc đi ta nói với Minh Âm trong phòng, ta lén ra hậu viện đốt chút tiền giấy tế người nhà, nếu chậm trễ e rằng nàng ấy sẽ gọi người đến tìm."

Triệu Đô dừng một lát, liền cười nói: "Cái miệng nhỏ thật sắc bén nhỉ, gia thích, thế nào, ngày mai gia liền xin lão gia lấy nàng làm vợ."

"Ta đáp ứng chia năm năm với ngươi, trả chú heo kia cho ta." Lam Ngữ Tư không nghe Triệu Đô nói, duỗi tay ra.

"Gia nói thật, hôm nay gia vừa thấy đã thích, nên mới thả nàng đi. Gia đây coi như đã vào nam ra bắc, còn chưa gặp qua tiểu nha đầu xinh đẹp như nàng." Triệu Đô vừa nói vừa dùng tay phác theo cánh mũi của Lam Ngữ Tư.

"Ngươi trả chú heo kia cho ta trước." Lam Ngữ Tư không chịu bỏ qua.

"Tiểu nha đầu con buôn." Triệu Đô nói, lấy chú heo vàng trong lòng ngực ra, lắc lắc trước mặt Lam Ngữ Tư, vài lần tránh khỏi tay Lam Ngữ Tư cố cướp lấy.

Lam Ngữ Tư cúi đầu giả vờ không giành nữa, sau đó lại lập tức mạnh mẽ đoạt đi chú heo vàng. Triệu Đô sửng sốt, cười khẽ: "Tiểu nha đầu thật giảo hoạt."

"Như nhau thôi, bớt sàm ngôn, khi nào ngươi bán được?" Lam Ngữ Tư không muốn nghe người này nói nhảm, trực tiếp hỏi.

"Ta sẽ nhanh chóng, chuyện gia nói với nàng, là thật lòng. Nàng ở viện nào, ngày mai ta sẽ tìm lão gia xin cho nàng gả ra." Triệu Đô ánh mắt đầu nước, nhu tình mật ý nhìn Lam Ngữ Tư.

"Ngươi cảm thấy đầu óc của ta rất ngu si sao?" Lam Ngữ Tư bình tĩnh hỏi.

"Đương nhiên không phải, lần đầu tiên thấy nàng, ta đã biết nàng rất thông minh." Triệu Đô nghĩ Lam Ngữ Tư muốn nghe lời hay.

"Vậy ngươi cảm thấy ta rất háo sắc sao?" Lam Ngữ Tư lại hỏi.

"Tiểu nha đầu, nàng....." Triệu Đô cũng không hiểu vì sao, đôi mắt hoa đào ngây thơ mê người như vậy, tiếc rằng Lam Ngữ Tư đang nổi giận.

"Không phải! Vậy ngươi cho rằng ta sẽ mắc mưu sao!" Lam Ngữ Tư hơi tức giận, nếu người khác nói nàng đoan trang, nàng còn miễn cưỡng nhận, nhưng Triệu Đô này rõ ràng là nói dối, chưa thấy qua người xinh đẹp thế này! Lam Ngữ Tư vẫn còn tự mình biết mình. Ban ngày nàng mặc là quần áo bình thường nhất của nha hoàn, còn có chút rộng. Mặt không bôi phấn, sợ người ta chú ý tới mình, còn đặc biệt lấy tóc che hai má, bộ dạng lôi thôi lếch thếch.

"Đừng lãng phí thời gian, tranh thủ đi đùa giỡn nha đầu khác đi, tỷ tỷ ta không có thời gian chơi với ngươi." Lam Ngữ Tư đẩyTriệu Đô đang ngây người ra, đi khỏi đình, quay đầu lại nói: "Có chút chuyện chính, bán đi xong lập tức mang tiền đến, bằng không tỷ tỷ ta sẽ khiến ngươi không chạy nổi. Tỷ tỷ là nha đầu bên người lão gia, ngươi cũng đừng nghĩ hại ta, bằng không ngươi cũng không sống được, ba ngày sau, gặp ở đây."

Lam Ngữ Tư tức giận ra hậu viện, đi thẳng trở về. Triệu Đô ngẩn người một lúc mới nhớ đến phải nhanh chóng đuổi lên trước, giống như khi Lam Ngữ Tư đi ra, đánh lạc hướng các trạm gác ngầm trong Nhiễu Đê viên, để nàng thần không biết quỷ không hay trở về.

Lam Ngữ Tư vội vội vàng vàng trở về Nhiễu Đê viên, nhẹ tay nhẹ chân trở về phòng, đóng cửa cẩn thận. Nhất thời không thích ứng được với bóng tối trong phòng, suýt đụng vào ghế.

Xoa xoa đầu gối, đi vào phòng ngủ Đông Thứ gian, phát hiện Dịch Khinh Hàn còn chưa trở về, lòng buông lỏng một chút, vội vàng cởi quần áo giấu dưới giường, thay quần áo bình thường nằm xuống.

Bởi vì mình cùng hắn ở dưới vách núi, hắn mắt cũng không chớp đã tặng đồ quý như vậy cho mình, nếu đối xử tốt với hắn một chút, hắn có cảm động hơn không, sẽ không thương tổn mình? Lam Ngữ Tư lăn qua lộn lại ngủ không được, bên ngoài trời bắt đầu mưa, mưa tạt vào song cửa phát ra tiếng lộp độp, quấy nhiễu giấc mộng của người ta.

Lam Ngữ Tư không ngủ được, hơi khát nước, bèn đứng dậy xuống giường đi mò ấm trà.

Rót chén trà, nhìn bóng cây ngoài cửa sổ lay động, suy nghĩ phải đối xử tốt với hắn thế nào đây? Nịnh nọt hẳn không thể thiếu, còn việc gì có thể khiến hắn cảm kích mình nhỉ? Lam Ngữ Tư cố gắng lục lọi trí nhớ ít ỏi của kiếp trước, kiếp trước mình nếu không phải bị Dịch Khinh Hàn đem ra ngoài đi tìm sổ sách, thời gian còn lại không phải ở trong ngục của Đông Xưởng thì bị nhốt trong mật thất của Dịch phủ. Vẫn nhớ rõ lần đó Dịch Khinh Hàn vào trong mật thất hỏi chuyện, ngực hình như bị thương, vì đau mà không thể không thấp giọng, thanh âm yếu ớt quanh quẩn trong mật thất, khiến người ta phát lạnh.

Hướng đi của kiếp này cũng giống kiếp trước, chẳng qua một vài chi tiết đã khác, thời gian và địa điểm phát sinh sự việc cũng sẽ thay đổi, nhưng vẫn sẽ xảy ra, nên Lam Ngữ Tư không xác định được Dịch Khinh Hàn bị thương là khi nào.

Lam Ngữ Tư buông chén trà, tự nhủ, đi bước nào tính bước đó đi, kiếp trước Hoàng đế nhiều năm không có con, trong một đêm còn có thể lòi ra một đứa con hơn mười tuổi, kiếp này còn có chuyện kỳ quái nào không thể xảy ra đâu.

"Phu nhân, có muốn lấy thêm chăn không?" Tùy Yên ở ngoài cửa sổ, dưới mái hiên hành lang hỏi. Chủ tử không thích người khác tùy tiện ra vào Đông Thứ gian, Tùy Yên vẫn luôn rất biết quan sát.

"Không cần, ngươi đi ngủ đi." Lam Ngữ Tư lúc này một lòng một dạ suy nghĩ làm sao để lấy lòng Dịch Khinh Hàn, không để ý chuyện khác.

"Khoan đã, ngươi đi nấu thuốc tỉnh rượu, nếu lão gia trở về có lẽ sẽ uống." Lam Ngữ Tư gọi Tùy Yên lại dặn dò.

"Vâng, phu nhân." Tùy Yên nghe lời rời đi.

Mặc kệ là làm cho Hạ Minh xem hay lấy lòng Dịch Khinh Hàn, đều nên làm vậy, Lam Ngữ Tư vịn bàn ngồi xuống, nắm trung y thật chặt.

"Phu nhân, mau dậy đi, lão gia đã về." Ngọc Nhuận ngữ khí hớt ha hớt hải cứ như chuyện trọng đại liên quan đến mạng người, tuyệt không phải phong thái tùy tùy tiện tiện Lam Ngữ Tư biết.

[1] thiểu ngôn quả ngữ: chỉ bình thường không nói chuyện nhiều.

Bạn đang đọc truyện Đông Xưởng Tướng Công được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.

Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.