Chương 68: Tương Kế Tựu Kế.
Editor: Jun
Dịch Khinh Hàn cùng sứ thần sững sờ đứng giữa đường, mắt thấy trên ngọn
núi phía trước có môt quái vật chầm chậm đi tới. Cái mũi rất dài, đôi
tai to như cái quạt, bốn cái chân to như cái cột đình, phát ra tiếng kêu điếc tai, vài đại gia hỏa da dày thịt béo.
Sứ thần sớm đã sợ tới mức chân cứng đờ, Dịch Khinh Hàn gọi người đỡ hắn
vào trong xe. Dịch Khinh Hàn nhớ trong sách viết đây là động vật chỉ có ở An Nam, tên là "voi". Loại động vật này vào tiền triều cũng đã từng
xuất hiện, phần lớn là vật hiếm lạ để tiến cống, bởi vậy người bình
thường chưa từng thấy qua.
Trong sách viết loài động vật này không có tốc độ nhanh nhưng sức lực
lại vô cùng lớn, chỉ cái mũi thôi cũng có thể nhổ bật rễ một cổ thụ đã
bám rễ lâu năm, nhìn thấy mấy gốc cổ thụ bật rễ kia hẳn là do chúng gây
nên.
Phân phó đội ngũ mau lui về phía sau, Dịch Khinh Hàn nhìn từ xa lại thấy có người ngồi trên mình voi, liền tiến về phía trước rồi một bước linh
hoạt nhảy lên lưng voi.
Đao chém tới tới người còn chưa phục hồi tinh thần kia. Dịch Khinh Hàn
ghì người kia dưới chân, nhất thời đàn voi không có đầu đàn, dừng lại
không bước lên mà chỉ đứng tại chỗ gào thét.
Dịch Khinh Hàn xem xét một người có vẻ là đầu lĩnh, liền tiến lên đánh
nhau, người nọ xem ra cũng có chút năng lực, sử dụng hai thanh chùy ít
nhất cũng phải mấy trăm cân giao chiến cùng Dịch Khinh Hàn.
Mặc dù dũng mãnh nhưng chung quy cũng không phải là đối thủ của Dịch Khinh Hàn, hai ba chiêu liền thất thủ.
"Ngươi là người phương nào?" Dịch Khinh Hàn nhìn mấy đại gia hỏa này,
nghe thấy tiếng gầm rú điếc tai tức giận đó không có chỗ xả.
"Người Hán các ngươi có câu "Thắng làm vua thua làm giặc", còn nhiều lời làm gì!" Người nọ xem ra lại cũng có chút dũng khí, nói dứt lời thì
nháy mắt ra dấu với hạ nhân ở phía xa xa ý bảo mang thêm voi chạy tới
tương trợ.
"Thứ nhất, "Thắng làm vua thua làm giặc, tiếng Hán của ngươi cũng khá
tốt đấy; thứ hai, chớ làm chuyện gì vô ích, trả lời thành thật đi, không thì trước khi con vật của ngươi tới thì ta sẽ bẻ gãy cổ của ngươi
trước!" Dịch Khinh Hàn dùng sức dưới chân, người nọ liền kêu la cầu xin
tha thứ.
"Ta là người An Nam, chiếm núi vì vương ngăn cản khách thương như các
ngươi, nếu thả ta đi thì chúng ta nước sông không phạm nước giếng, xóa
bỏ, nếu không thì ở phía trước còn có người của ta gây phiền toái các
ngươi!" Người nọ đảo mắt nói.
Dịch Khinh Hàn lại dùng thêm sức dưới chân, chỉ nghe thấy tiếng xương khớp, máu tươi từ khóe miệng chảy ra.
"Chiếm núi vì vương? Hừ, Một gã sơn tặc mà còn có thể xưng là "ta..."
sao?" Dịch Khinh Hàn thu lại nụ cười, mặt nghiêm lại:"Đừng để cho ta
nhìn thấy lần nữa, bản quan không có nhiều tính nhẫn nại đâu!"
Người nọ sợ hãi, vội vàng nói:"Bổn vương là vương tử An Nam, ngươi, ngươi to gan!"
"Hừ! Ta được triều đình phái tới tuyên chỉ sắc phong cho An Nam quốc,
chưa sắc phong, tại sao lại có vương tử!" Dịch Khinh Hàn hét lớn.
"Không, ta mới chính là vương tử, là Thiên triều che giấu. Nghịch tặc
hành thích vua tạo phản, ta trốn thoát được, Thiên đình không thể tin
nghịch tặc kia, ta mới là vương tử." Người An Nam quốc kia cố gắng nói
mấy lời nghe không rõ lắm...
Dịch Khinh Hàn thu chân, ra vẻ trầm tư, hỏi:"Hả, tại sao các ngươi không phái người tới nước ta cầu viện? Còn nữa, chẳng lẽ vạn tuế cũng phái
người đi điều tra lại không giải oan cho ngươi!"
Vương tử kia bụm miệng đứng lên, không để ý cả người đầy bụi bẩn, chật
vật không chịu nổi, nói:"Đại thần trung trực đều bị giết, một lão thần
chạy thoát cũng không biết là có thể bình an đến kinh thành hay không,
ta..."
Dịch Khinh Hàn vẫy vẫy tay, người Đông Xưởng liền trói vương tử kia lại.
"Nếu thực có oan tình thì thấy bản quan phải vui mừng mới phải, sao lại tập kích ta!" Dịch Khinh Hàn nghiêm mặt hỏi.
"Các ngươi là người được phái đi sắc phong, còn có gì nói! Cho dù biết
rõ chân tướng, cũng sợ là giống với người lần trước tới bị nghịch tặc
kia hối lộ." Hai cánh tay Vương tử giãy dụa, bất đắc dĩ bị người bắt
chéo hai tay sau lưng không thể động đậy.
"Chỉ là một nơi chật hẹp nhỏ bé, cho dù là hối lộ thì có thể là cái bảo
bối gì, bản quan chướng mắt." Dịch Khinh Hàn lộ vẻ khinh thường, chắp
tay sau lưng đi đến trước mặt vương tử kia, hai cánh tay liền vươn ra bẻ hai cánh tay của hắn.
Vương tử kia kêu to oai oái không ngừng, Dịch Khinh Hàn nhận lấy một cái khăn tay:"Nếu như thực sự có oan tình thì ta sẽ bẩm báo chi tiết, nhưng bản quan cũng sẽ không tin ngươi dễ dàng, lần này sẽ mang theo ngươi đi cùng. Ngươi dịch dung ở bên người ta, luôn đi theo sát bản quan. Nếu
dám lừa gạt ta thì bản quan lập tức bóp chết ngươi!"
Vương tư kia đau tới nỗi đầu đổ mồ hôi lạnh, Dịch Khinh Hàn đã nói vậy
nhưng thấy hắn không gật đầu thì liền vươn hai tay tới hai cánh tay hắn.
"Nếu là..." Vương tử kia suy nghĩ một chặp muốn nói lại thôi.
Lúc này sứ thần đã sớm tỉnh táo, hắn là người Giản Thanh Giai phái tới,
đã sớm bày mưu tính kế tốt để hoàn thành việc sắc phong, lúc này nghe
thấy Dịch Khinh Hàn và vương tử kia nói chuyện thì cảm thấy không ổn,
bước tới phía trước nhắc nhở:"Dịch đại nhân, chớ vội tin người này,
chúng ta mang theo Hoàng mệnh không thể để lỡ đại sự!"
"Ta theo Hoàng mệnh còn ngươi thì theo mệnh lệnh của ai!" Dịch Khinh Hàn đột nhiên lạnh lùng nhìn chằm chằm sứ thần.
"Bản quan, bản quan đương nhiên cũng..." Sứ thần kia chợt thấy không ổn liền ủ rũ.
"Họ Giản phái ngươi tới, họ Giản bị ai sai khiến!" Tuy Khánh Nguyên đế
không biết chuyện Giản Thanh Giai nhận hối lộ của người An Nam, nhưng
Đông Xưởng đã sớm nhận được tin tức.
"Không, Dịch đại nhân, không phải đâu." Sứ thần kia nhìn trái nhìn phải, cuống quýt lén tìm người Giản Thanh Giai an bài, nhưng đã thấy Dịch
Khinh Hàn cười âm lãnh, xách cổ hắn lên.
"Đừng nhìn nữa, đã sớm bị ta giải quyết rồi." Dịch Khinh Hàn cười nói
xong thì tay dùng sức, sứ thần kia tay chân dãy dụa một hồi rồi chết
ngay tức khắc.
Vương tử kia sợ tới mức không còn nhận thức, nhìn người trước mặt mà mắt chữ o mồm chữ a. Dịch Khinh Hàn thu tay lại, hai tay chà sát như để rũ
bụ bẩn.
"Người này không nghe lời, giữ lại chỉ vướng bận. Yên tâm đi, nếu ngươi
thực sự là vương tử, tân nhậm kia thật sự là nghịch tặc thì ta nhất định sẽ bẩm báo chi tiết, cũng là công lao lớn phải không!" Nhìn sứ thần kia mà nói xong, Dịch Khinh Hàn liền quay đầu nhìn vương tử kia. Biết băn
khoăn của hắn, bình tĩnh nói tiếp:"Nếu ngươi thật sự là vương tử thì sẽ
không sao hết, không vào hang cọp thi đành mãi mãi ở trên núi làm thổ
phỉ đại vương vậy!"
Vương tử nghe xong thì hùng tâm trỗi dậy, thấy Dịch Khinh Hàn giết chết
sứ thần phản đối điều tra thì liền không băn khoăn nữa, chuẩn bị đi theo hắn.
Dịch Khinh Hàn để vương tư kia dịch dung thành sứ thần, đoàn người tiếp tục tới An Nam quốc.
Dọc đường đi, vương tư kia biểu hiện bản thân chính là hậu duệ Vương gia quý tộc, nói toàn bộ tình hình An Nam cho Dịch Khinh Hàn nghe.
Rốt cục vẫn là người trẻ tuổi, mặc dù đã khắc chế tận lực không nói ra
bố trí phòng thành nhưng vẫn vô tình để lộ biên giới An Nam có mấy chỗ
hiểm yếu dễ thủ khó công.
"Nghe lời ngươi nói thì thật là như vương tộc, khiến bản quan thấy người An Nam đều quyết đoán." Dịch Khinh Hàn thường nói thêm vào một hai câu
cổ vũ hoặc hoài nghi.
Vương tử kia bắt đầu vui mừng chờ đợi người Khanh Nguyên sẽ trở thành
chỗ dựa cho mình, tưởng tượng bộ dáng của nghịch tặc. Dịch Khinh Hàn khẽ nhíu mày, vương tử này nhiều lắm cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi, nếu
không phải do biến cố lớn thì vẫn còn hưởng cuộc sống cẩm y ngọc thực,
như bản thân mình, nếu không phải trong nhà xảy ra biến cố thì chỉ sợ
lúc này chính là cái kẻ lêu lổng khắp nơi ăn chơi trác táng. Mang theo
nỗi nhớ Lam Ngữ Tư, mang theo mật lệnh của Khánh Nguyên đế, Dịch Khinh
Hàn tiến vào An Nam, tiến vào thì không rõ tương lai.
______________________________________________________________
Mấy ngày nay, Lam Ngữ Tư thường cảm thấy không yên lòng, thời tiết đã ấm áp hơn, mọi người đều cởi bỏ áo khoác dày cộm, thay vào đó là trang
phục nhẹ nhàng, nhưng tâm tình của nàng thì càng ngày càng trở nên nặng
nề.
Dịch Khinh Hàn vẫn gửi thư, đều do phiên dịch đem tới, nhưng mấy phong
thư gần nhất thì Lam Ngữ Tư phát hiện hồi âm toàn là râu ông nọ cắm cằm
bà kia. Ví dụ như Lam Ngữ Tư gửi thư đi hỏi dọc đường có gì mới mẻ không thì Dịch Khinh Hàn hồi âm nói thời tiết ấm áp. Nếu Lam Ngữ Tư gửi thư
đi kể chuyện ban đêm ngủ không ngon thì Dịch Khinh Hàn sẽ hồi âm lại
trên đường gặp mưa to, đúng lúc có thể nghỉ ngơi hồi phục mấy ngày.
Như thế vài lần, Lam Ngữ Tư cảm thấy chắc là quên không hỏi cho rõ ràng
rành mạch, nhưng sau vài lần vẫn như thế, nàng liền ẩn ẩn bất an, giống
như là Dịch Khinh Hàn chưa bao giờ đọc qua thư của mình cho nên mới hồi
âm chẳng ra sao như vậy.
Ngày hôm đó, Lam Ngữ Tư vẫn như thường lệ phơi nắng ở Noãn các thì liền
nghe người ta báo con nuôi con dâu của Hạ Minh nhũ danh Minh Ngọc Hạ phu nhân tới thăm phủ, Lam Ngữ Tư không dám chậm trễ liền sửa sang một lượt rồi đem người tới đón tiếp.
"Tỷ tỷ, người xem hôm nay tuy đã ấm áp hơn nhưng gió bắc vẫn thổi mạnh.
Ta vốn nên hỏi thăm sớm nhưng là sợ rằng tỷ mệt mỏi nên thôi." Lam Ngữ
Tư nói lời khách sáo.
"Xem muội muội nói kìa, ta và ngươi cũng không phải lần đầu gặp mặt,
cũng coi như là hợp ý, cũng đừng khách sáo như vậy. Sớm nay ta đi dâng
hương, trở về thành thì đi ngang qua phủ ngươi nên tiện vào thăm. Dịch
đại nhân không có trong kinh thành, phu nhân dặn ta tới trò chuyện cùng
ngươi, ngươi không chê ta phiền là tốt lắm rồi." Minh Ngọc cười nói rồi
liền ngồi xuống, đánh giá trang trí trong phòng.
"Phòng muội trông thật thoải mái, mọi thứ đều rất trang trọng." Minh
Ngọc nâng mặt lên nhìn Lam Ngữ Tư bằng đôi mắt đen láy:" Dịch đại nhân
không có ở quý phủ muội muội có ngủ được không?"
Lam Ngữ Tư ngượng ngùng thấp đầu đáp:"Tỷ tỷ chê cười muội."
"Ta không có chê cười muội đâu, ta chỉ quan tâm muội thôi." Minh Ngọc
buông chén trà xuống, đoan trang nâng cằm Lam Ngữ Tư lên. Đầu tiên thấy
khuôn mặt ngây thơ, muốn nói gì thì lại nhịn xuống, chỉ nói vài câu vô
thưởng vô phạt rồi hồi phủ.
Lam Ngữ Tư ứng phó xong với Minh Ngọc thì lại có một người tới, chưa bao giờ thấy qua người này, phu nhân của Trịnh thiên hộ Trịnh Thông. Năm
trước mới tới kinh thành đoàn tụ với phu quân, nhưng chưa có cơ hội gặp
mặt Lam Ngữ Tư.
Lam Ngữ Tư đắc tội không nổi nên lại thay quần áo ra gặp khách. Lần đầu
Trịnh phu nhân tới chơi cũng chỉ ngồi chốc lát rồi cáo từ, nhưng thật ra chưa nói được cái gì chỉ nói mấy ngày hôm nay thời tiết ấm áp linh
tinh, Lam Ngữ Tư cứ cảm thấy có chút khác thường, nhưng không nói được
là khác thường ở chỗ nào, người đi rồi liền gọi Dịch An đến hỏi.
"Dịch tổng quản, hôm nay liên tiếp có hai người đến đây, ta cảm thấy
cũng không phải dịp gì đặc biệt, dường như..." Lam Ngữ Tư do dự chọn lựa từ ngữ rồi tiếp tục nói:"Bên ngoài nghe ngóng được tin tức gì không?"
Dịch An cũng đã phái người chú ý chung quanh nhưng chưa phát hiện được điều gì khác thường.
"Hôm nay có mấy phong thư lão gia hồi âm, ta thấy không hợp lý lắm, là
phiên dịch của Đông Xưởng tự mình mang thư tới sao?" Lam Ngữ Tư hỏi.
Dịch An dừng một chút, đành phải giúp Dịch Khinh Hàn an ủi Lam Ngữ Tư,
cũng không có gì lạ, chắc là Dịch Khinh Hàn đi đường xa mệt nhọc, hồi âm có chút không hợp lý cũng có thể có. Không biết, Dịch Khinh Hàn ở bên
ngoài sao có thể lúc nào cũng viết thư hồi âm, huống hồ lần này là mang
theo mật lênh của Khánh Nguyên đế, càng không thể bại lộ vị trí của bản
thân, cho nên trước khi đi viết một tập thư an bài Dịch An cứ cách một
khoảng thời gian đưa cho Lam Ngữ Tư xem một phong để tránh nàng miên
mang suy nghĩ lo lắng cho mình.
Dịch Khinh Hàn chỉ có thể có lòng mà không thể nói, Lam Ngữ Tư nhạy cảm
phát hiện sự không thích hợp, Dịch An không thể không giấu diếm nàng.
Hỏi không ra được gì, tâm trang Lam Ngữ Tư nặng nề đi ngủ, ngủ đến nửa
đêm thì nghe thấy Tùy Yên vội vàng gọi mình bên ngoài cửa:"Phu nhân, phu nhân mau tỉnh."
Lam Ngữ Tư dụi mắt ngồi dậy, chỉ nghe thấy Tùy Yên thét lên:"Phu nhân
mau dậy thôi, có rất nhiều quan binh, rất nhiều, Vạn quý phi phái người
triệu người tiến cung."
Bạn đang đọc truyện Đông Xưởng Tướng Công được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.