Chương 9: Giỏ Trúc Múc Nước
Edit: Lam Không Ngân Nguyệt
"Cất giữ cho tốt." Dịch Khinh Hàn đặt cái hộp trên giường, quay người
cởi giày lên giường. Khi quay đầu nhìn lại, hắn vốn định cười khinh bỉ
bỗng có loại cảm giác không biết phải làm sao. Lam Ngữ Tư bên kia đang
ôm hộp ngồi, nụ cười trên mặt muốn giấu cũng giấu không được, có viên
Đông Hải trân châu này, tiền đủ tiêu cả đời, nàng sao mà không kích động cho được. Thấy Dịch Khinh Hàn ở bên kia giường bất động, Lam Ngữ Tư
lặng lẽ xuống giường, nhìn trái nhìn phải, đặt hộp vào trong ô tủ khóa
lại, mới trở lại giường nằm.
Có lẽ là quá kích động, Lam Ngữ Tư không ngủ được, cứ chốc chốc lại nhìn xem cái tủ có còn không, chốc chốc lại quay đầu nhìn Dịch Khinh Hàn xem hắn có thay đổi ý định không, giày vò một trận, dứt khoát xuống giường, mở tủ ra, ôm hộp gỗ trước ngực mà chui vào chăn, quyết định ngày mai sẽ tìm chỗ an toàn cất giấu, chỗ không ai biết.
Lam Ngữ Tư cảnh giác hướng mặt về phía Dịch Khinh Hàn nằm xuống, ôm lấy
Đông châu, trong trạng thái nửa kích động nửa hoảng sợ tiến vào mộng
đẹp. Trong mộng, Lam Ngữ Tư ở tòa nhà lớn, nuôi một đám gia nô diện mạo
đáng ghét, mua một đám nha hoàn vừa xấu vừa mập, chính mình ở trong hoàn cảnh đó sẽ nổi bật xuất chúng. Khi đang rúc vào trong lòng mỹ nam tướng công hưởng thụ tư vị trên giường buổi sáng, Lam Ngữ Tư không khỏi cảm
thán giấc mộng này quá thật, nàng cảm giác được hơi thở của tướng công
phả trên trán mình và hai má. Trong lúc động tình, nàng vòng hai tay ôm
lấy thắt lưng của tướng công, xem ra vẫn còn nằm mơ, thật muốn làm cho
cảm giác này càng mãnh liệt hơn.
"Vào đi." Thanh âm của Dịch Khinh Hàn như sét đánh trên đỉnh đầu Lam Ngữ Tư, nàng như đi vào cõi tiên hoảng sợ đổ một tầng mồ hôi lạnh, ngẩn ra
một lúc liền muốn nhảy dựng lên, lại bị cánh tay rắn chắc mạnh mẽ giữ
lại, không thể động đậy.
"Ngươi...." Lam Ngữ Tư ngẩng đầu nhìn Dịch Khinh Hàn đang ôm mình, hắn
đang dùng loại ánh mắt lạnh như băng nhìn mình, cứ như nếu Lam Ngữ Tư
nói lung tung thì ngay lập tức sẽ bị "ăn" Thiên mã lưu tinh quyền [1]
vậy.
Lam Ngữ Tư thành thành thật thật cúi đầu, xuyên qua màn giường thấy Tùy
Yên đang bận bịu ở gian ngoài. Tay Dịch Khinh Hàn chậm rãi buông ra, Lam Ngữ Tư như lẩn trốn bò dậy mặc quần áo.
Lam Ngữ Tư mặc kệ Đông châu, vội vàng mặc quần áo, lúc này mới phát giác cổ bị đau, thì ra là ngủ bị sái cổ, chỉ có xoay bên trái thì dễ chịu
hơn. Hại nàng ở trong mộng còn luyến tiếc động đậy không muốn quấy rầy
mộng đẹp, té ra là bị tên này ôm. Lam Ngữ Tư chán ghét chà chà hai má,
vừa rồi chỗ đó tựa vào người hắn.
Dịch Khinh Hàn ra ngoài rửa mặt xong đi khỏi nhà, qua buổi trưa một lúc
đã trở về, Lam Ngữ Tư thấy quái, hôm nay sao lại trở về sớm vậy? Chẳng
lẽ hắn bỏ việc?
"Đi thay quần áo cho phu nhân, đeo chút trang sức cho xứng, đến Vương
phủ làm khách." Dịch Khinh Hàn vừa về đã đi thẳng vào phòng, nói với Như Liễu và Lam Ngữ Tư.
"Đi Vương phủ? Vương gia nào?" Lam Ngữ Tư bị sái cổ khó chịu, thẳng cổ hỏi.
"Không phải vương gia, nhưng so với vương gia cũng không kém bao nhiêu,
nàng tới đó không ngồi cùng ta, ngồi với nữ quyến của hắn, phải nói ít
thôi." Dịch Khinh Hàn thấy Tùy Yên ngồi ở gian ngoài thêu thùa may vá,
tận lực ôn hòa nói chuyện với Lam Ngữ Tư.
"Vâng." Lam Ngữ Tư tận lực giữ thẳng đầu để Như Liễu trang điểm.
Vội vàng một trận, thu thập thỏa đáng xong, Dịch Khinh Hàn duỗi tay ra: "Đông châu đâu, mang theo."
"Mang theo?" Lam Ngữ Tư không dám dùng ngữ khí chất vấn, chỉ cười hỏi: "Bất cẩn rơi mất rất đáng tiếc."
"Đông châu ngươi phải tự tay đưa cho chủ mẫu Vương phủ, không mang theo
thì làm sao?" Dịch Khinh Hàn nhịn xuống không để lộ ra biểu tình đắc ý,
chỉ lạnh lùng nhìn Lam Ngữ Tư đang trợn mắt há hốc mồm đối diện.
"Đông châu? Đem tặng chủ mẫu Vương phủ?" Lam Ngữ Tư lặp lại lần nữa, lúc này mới tỉnh khỏi cơn kinh ngạc, đúng vậy, Dịch Khinh Hàn chưa từng nói qua Đông châu kia là cho mình, đều là mình tự cho là đúng.
Lam Ngữ Tư giận mà không dám nói gì, ủ rủ trở lại lấy Đông châu. Mở cái
tủ, lấy cái hộp ra, dưới ánh mắt kinhngạc của hai nha hoàn và Dịch Khinh Hàn, giao Đông châu vào tay Dịch Khinh Hàn.
Hai người ngồi ở vị trí cũ, xe ngựa đi về phía ngoại trạch của Vương
Thủ. Dịch Khinh Hàn nhìn Lam Ngữ Tư rầu rĩ không vui, có chút đắc ý
nhếch miệng, xem như báo được mối thù nàng ta ói đầy người mình lúc đầu.
"Chủ nhân nhà này là đốc chủ Tây Xưởng, là hồng nhân bên người Hoàng
thượng, ngươi tới đó không được nói nhiều, tránh cho không biết nông sâu làm hỏng chuyện, nhớ kỹ chưa!" Dịch Khinh Hàn hàn khôi phục ngữ khí
lạnh lùng, không chút khách khí.
"Nhớ rõ." Lam Ngữ Tư tâm tình không tốt, cổ lại đau, gật đầu như không phục.
"Đừng tưởng ta vì sổ sách mà không dám giết ngươi, cũng không cần tưởng
ta vì sợ đốc chủ biết chuyện mà không dám tức giận, ta muốn làm một
người sống không bằng chết là chuyện rất dễ dàng." Dịch Khinh Hàn bỗng
đặt chiếc hộp chứa Đông châu yên vị trên bàn nhỏ, không vui nói.
"A? Làm vợ đã biết, làm vợ sẽ thành thật." Lam Ngữ Tư không rõ vì sao hắn nói những lời này.
"Ngồi thẳng nghe ta nói!" Dịch Khinh Hàn rét lạnh nói.
"Đại nhân bớt giận, làm vợ ngồi thẳng, ngồi thẳng... ngủ bị sái cổ, cổ
đau." Lam Ngữ Tư xoay cổ thẳng lại, trên mặt là biểu tình đau đớn và e
ngại.
Dịch Khinh Hàn nghe thế, không hiểu vì sao hết giận hơn nửa, không biết làm sao đành nhắm mắt dưỡng thần.
Xe ngựa dừng trước cửa chính phủ của Vương Thủ, cùng xếp hàng với rất
nhiều xe ngựa của các quan viên đến chúc thọ giống hắn, báo danh xong
thì theo tôi tớ đi vào. Dọc đường chim hót hoa thơm, trạch viện xa hoa,
các tảng đá đều nhau xếp thành con đường đủ cho năm người cùng đi, có
thể thấy xây toà nhà này tốn không ít công sức.
Tới trước phòng yến tiệc, Lam Ngữ Tư cùng Dịch Khinh Hàn tách ra, được
tôi tớ dẫn đi theo hai hướng nam bắc ra hai sảnh. Trước khi tách nhau,
Dịch Khinh Hàn quay đầu nhìn thoáng qua Lam Ngữ Tư, Lam Ngữ Tư vội vàng
thành thật gật đầu, biểu thị mình nhớ rõ lời dặn của hắn, khi hắn quay
đi nàng mới thở ra một hơi, đi theo tiểu nha hoàn tới sảnh phía nam.
Dịch Khinh Hàn đang là quan ngũ phẩm nên Lam Ngữ Tư được an bài ở hàng
thứ năm, cách bàn của đương gia chủ mẫu một khoảng. Trên bàn đã có hai
phụ nhân ngồi, đều lễ phép gật đầu cười cười, Lam Ngữ Tư cũng có lễ cười đáp lại, sau đó liền mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, ngồi yên không nói.
"Muội muội, muội tới trước rồi, chân chạy nhanh thật nha." thanh âm nữ
tử vang lên trên đỉnh đầu Lam Ngữ Tư, nghe phương hướng thì đúng là nói
với vị phụ nhân áo đỏ bên trái Lam Ngữ Tư.
"Biết ngay là tỷ mà, không ai lớn giọng bằng tỷ được." phụ nhân áo đỏ mỉm cười quở trách.
"Lão gia nhà ta còn lớn giọng hơn, giọng ta vẫn còn nhỏ lắm." phụ nhân
đứng nói chuyện mặc áo vàng, đi đến cạnh người áo đỏ ngồi xuống, kéo tay nàng ta nói: "Muội muội, cha ta đã trở lại từ phương Bắc, đem về không
ít thứ tốt, hôm khác đi qua phủ ta một chuyến, thích gì đều tặng muội."
"Phương bắc yên ổn rồi sao? Dượng sẽ không ra trận nữa chứ?" phụ nhân áo đỏ hỏi.
Thì ra là chị em họ, cha của người áo vàng có vẻ là võ tưởng, thảo nào nàng ta hướng ngoại.
"Khó nói, ta cũng không rõ, chỉ nghe lão gia nhà ta nói....." phụ nhân
áo vàng vừa định nói đã bị phụ nhân áo đỏ đánh vào mu bàn tay.
Phụ nhân áo đỏ tiếp lời: "Dù sao thiên uy mênh mông cuồn cuộn, mặc kệ
đám man di kia kiêu ngạo ra sao cũng chỉ là trứng chọi đá."
Phụ nhân áo vàng có lẽ rất tán đồng, vẻ mặt không sao cả nói: "Đúng vậy, châu chấu sau mùa thu, quậy phá không được vài ngày."
Phụ nhân áo đỏ bất đắc dĩ lắc đầu: "Gả cho người ta rồi, còn nói chuyện
không biết xấu hổ như vậy, lão gia nhà tỷ hẳn phê bình không it."
"Hứ, hắn mới phiền chết, triều đình không có chỗ cho hắn phát huy, về
nhà còn muốn bới móc lỗi sai của ta." phụ nhân áo vàng bĩu môi: "Đều là
ta nghe lời hắn......"
Phụ nhân áo vàng chưa nói xong đã nghe thấy chỗ của chủ nhân bên kia nói vài lời cảm tạ khách sáo, rồi chủ mẫu Vương phủ bắt đầu đến bàn kính
rượu. Vương Thủ đốc chủ Tây Xưởng là hồng nhân bên người Hoàng đế, tiệc
sinh nhận này còn được ngự ban thức ăn, đa số quan viên dù khinh thường
kết giao với hoạn quan, nhưng cũng không có can đảm ngang nhiên không
cho Hoàng đế mặt mũi, vì thế người nhận được thiếp mời đa số đều đến.
Vương phu nhân kính rượu tới đâu, mọi người đều đứng dậy cung kính, cho
đủ thể diện. Khi đến bàn của Lam Ngữ Tư, nàng đang rầu rĩ nghĩ xem phải
nói gì thì thấy phụ nhân áo vàng khi nãy chậm rãi đứng dậy, bộ dáng ngạo mạn vô cùng, chỉ uống nửa chén rượu rồi đặt lại trên bàn, giả vờ cười
đáp: "Ai, thân thể ta gần đây thật sự rất mệt, sợ là mang thai, không
dám uống nhiều, Vương phu nhân sẽ không trách đâu?"
Thật đúng là tạt nước lạnh vô mặt người ta mà, trước mặt vợ thái giám
lại nói chuyện mang thai, đây là lấy giày đập vào mặt nàng ta, mặt Vương phu nhân lúc đỏ lúc trắng, cười một chút hỏi: "Vậy Hữu thiêm đô ngự sử
[2] đại nhân nhất định rất vui, nên sủng ái ngươi, chúc mừng Lục phu
nhân."
"Đương nhiên sẽ vui rồi, nhưng cũng chẳng có gì ghê gớm, nữ nhân chẳng
phải chính là sinh con đẻ cái, dạy con dạy cháu sao, ta còn chưa quý giá vậy." Lục phu nhân áo vàng kia còn hất cằm nói, hoàn toàn không chú ý
phụ nhân áo đỏ bên cạnh kéo kéo ống tay áo của nàng ta.
Vương phu nhân âm trầm cười, sau đó nói với phụ nhân áo đỏ: "Lỗ đại nhân gần đây thật bận, đã lâu không gặp ngươi."
Xem ra phu quân của phụ nhân áo đỏ họ Lỗ, nàng ta tính tình ôn hòa, nói
chuyện lễ phép: "Ta cũng không biết hắn bận gì, chỉ biết cả ngày ở Hàm
Lâm Viện, nơi đó sắp như nhà của hắn rồi."
Lỗ phu nhân nói đùa làm dịu đi không khí, Vương phu nhân cũng tươi cười. Vương phu nhân lại nói vài câu khách sáo với người trên bàn, sau đó
nhìn Lam Ngữ Tư, mở miệng hỏi: "Muội muội thật lạ mắt, hẳn là người nhà
của Dịch bách hộ đại nhân?"
Vương phu nhân vừa nói ra, những người ngồi cùng bàn sắc mặt khác nhau,
đại đa số nháy mắt đã bình thường, ra vẻ không nghe được gì cả, chỉ có
Lục phu nhân đầu tiên là mở to miệng, sau đó là biểu tình chán ghét dịch ra bên cạnh.
Tất cả mọi người chú ý tới động tác khoa trương của Lục phu nhân, Lam
Ngữ Tư càng thấy buồn cười, bất quá mình không thật sự là vợ của thái
giám, nên không có để trong lòng như Vương phu nhân.
Lam Ngữ Tư cười đáp lại: "Đúng vậy, muội mới đến, có quy củ nào không tốt, còn thỉnh Vương phu nhân thứ lỗi."
"Không, muội muội rất tốt, tuy không xuất thân thế gia, nhưng lễ tiết
nên biết đều biết." Vương phu nhân nói xong liếc mắt nhìn Lục phu nhân,
có lẽ vẫn còn không vui với lời nói vừa rồi.
Lục phu nhân khẽ hừ một tiếng, không hề để ý.
"Muội muội ngồi trước đi, đợi ta kính rượu xong lại đến tìm muội nói
chuyện." Vương phu nhân nói xong liền cười rời đi, Lam Ngữ Tư ngồi
xuống.
Đợi Vương phu nhân đi xa, Lam Ngữ Tư nhìn Lỗ phu nhân đang nhẹ nhéo tay
Lục phu nhân dưới bàn, chợt trừng mắt liếc nàng một cái. Lục phu nhân
dửng dưng, cầm đũa tiếp tục ăn, miệng còn than thở: "Lão gia nhà ta cũng chướng mắt người như thế, đây là phu xướng phụ tùy."
Lam Ngữ Tư nghĩ trong lòng, cưới một phu nhân như vậy thật xúi quẩy, lão gia nhà nàng ta là quan can gián, trên triều theo chức trách, cũng
không tùy tiện đưa tới họa sát thân, nhưng người vợ tự mình tác chủ vậy, chi sợ không ổn.
Chốc lát sau, Vương phu nhân vòng trở về, Lam Ngữ Tư vội vàng đứng dậy,
vốn tưởng nàng chỉ khách sáo hai câu, không ngờ thật sự trở lại tìm
mình. Bất quá cũng tốt, vừa lúc có thể tự tay đưa Đông châu cho nàng ấy.
Lam Ngữ Tư chào mọi người rồi theo Vương phu nhân đến chỗ gia chủ, ngồi
một lúc lại theo Vương phu nhân giả vờ không khỏe vào trong.
Vương phu nhân cười nói suốt, nhưng Lam Ngữ Tư nghe ra, ngữ khí của nàng ấy không thoải mái, dù sao bị vũ nhục trước mặt mọi người, dù lòng dạ
có rộng lượng thế nào cũng sẽ không thoải mái được. Trừ phi giống Lam
Ngữ Tư không hề để ý, đổi lại là ai cũng sẽ buồn bực.
[1] Thiên mã lưu tinh quyền: tuyệt chiêu của Pegasus Seiya - nhân vật
chính trong truyện trong loạt truyện Saint Seiya của tác giả Masami
Kurumada, thi triển chiêu thức này giống như có mưa sao băng xẹt qua.
[2] Hữu thiêm đô ngự sử: tên chức quan. Đô sát viện thời Minh có Tả Hữu thiêm đô ngự sử, còn gọi tắt là Tả Hữu phó ngự sử.
Bạn đang đọc truyện Đông Xưởng Tướng Công được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.