Chương 65: Tâm Không Yên.
Editor: Jun
Tất cả mọi người đểu hiểu rõ tướng lĩnh thủ vệ nà không dám đắc tội với
Đông Xưởng chứ cũng không phải vì quân tình. Tính tình Hồng Thiên Đạt
ngay thẳng nên đắc tội với nhiều người, lại là người bị biếm làm tuần
kiểm, ngày thường cũng không ít lần phải chịu uất ức.
Thủ vệ Thiên Tổng đón tiếp đoàn người Dịch Khinh Hàn, cũng đã trễ vì thế vội vàng đặt một bàn tiệc rượu phong phú khoản đãi Dịch Khinh Hàn và sứ thần.
"Dịch đại nhân đi đường xa vất cả, tuy càng xuống phía nam khí hậu càng
dễ chịu, thành trấn đi qua cũng sẽ càng giàu có và đông đúc, nhưng nói
chung là đi xe cũng vẫn mệt nhọc, đương nhiên không được thoải mái như ở kinh thành." Thiên Tổng nâng chén rượu lên, đầu tiên là kính rượu Dịch
Khinh Hàn:"Mặc dù hạ quan ở xa nhưng mỹ danh của Dịch đại nhân như sấm
rền bên tai. Lần này đại nhân đi qua chỗ hạ quan trấn thủ thì nhất định
phải ở lại thêm mấy ngày, hạ quan định sẽ đưa Dịch đại nhân đến một số
nơi, nếm thử mỹ vị tôm cá tươi ngon đặc sản của thành Trấn Nam."
"Bản quan có Hoàng mệnh trong người, không dám trì hoãn, đa tạ ý tốt của Tạ Thiên Tổng". Trên mặt Dịch Khinh Hàn mang theo ý cười nhưng trong
lòng lại dậy lên bất an. Thủ thành biên tái là quan trọng nhất, nếu bị
một dạng tiểu nhân như này trân thủ thì cũng như không thủ.
"Quả là Dịch đại nhân đã hết lòng lo lắng, hạ quan sớm đã nghe qua, đại
nhân làm việc rõ ràng dứt khoát, cũng không có dính chút bùn bẩn. Nghĩ
đến đây thôi Hoàng thượng cũng yên tâm thế nên mới giao đại sự cho Dịch
đại nhân làm." Vẻ mặt Thiên Tổng sùng bài, như thể bội phục sát đất.
Quan sắc phong Lễ bộ phái tới cũng không thể coi thường, nói thật, quan sắc phong này thật đúng là sợ có người ở trước mặt Dịch Khinh Hàn nói
gì mình, lại kéo thù hận về mình.
Lúc này Dịch Khinh Hàn lười không thèm đối phó, chỉ lạnh nhạt dùng bữa.
Lúc vừa nãy ỷ vào quyền thế kêu mở cổng thành, bây giờ còn lạnh lùng hờ
hững với tướng lĩnh thủ thành thì càng thể hiện người Đông Xưởng kiêu
ngạo ương ngạnh.
Thiên Tổng cười cười vẫn như trước bám riết không tha tìm đề tài gợi
chuyện ý đồ muốn kéo gần quan hệ với Dịch Khinh Hàn. Đúng lúc này thì
nghe thấy bên ngoài nổi lên âm thanh xôn xao, là Hồng Thiên đại kêu la
vang lên.
Thiên Tổng và Dịch Khinh Hàn đều nhíu mày, thấy Hồng Thiên Đạt xông vào, quần áo xộc xệch, thở hồng hộc, thấy một bàn rượu và thức ăn thì liền
mắng:"Tạp toái, Lão tử liều chết mới mang được tin tức về, sao còn phải
đợi tới ngày mai mới được báo cáo! Quân tình tối kỵ nhất việc đến trễ,
nếu đến trễ thì chẳng bằng không báo còn hơn!"
"Làm càn! Lôi xuống dưới đánh năm mươi trượng, không thấy Dịch đại nhân
đang nghỉ ngơi sao?" Thiên Tổng tức mà không có chỗ xả, bình thường sẽ
không kiềm chế giận dữ nhưng bất đắc dĩ tuy Hồng Thiên Đạt chỉ là tuần
kiểm cửu phẩm nhưng dù sao cũng từng làm Chiêu võ tướng quân, gia tộc
căn cơ còn đó, nên không khiển trách quá mức. Hôm nay còn có cả người
Đông Xưởng nên hắn mới nể mặt!
"Chậm đã! Quân tình quan trọng hơn, nếu vì bữa cơm này của bản quan mà
để trễ quân tình thì chẳng phải các vị là muốn đổ cho bản quan tội bất
trung bất nghĩa hay sao!" Dịch Khinh Hàn lạnh lùng nhìn chằm chằm Thiên
Tổng, trên mặt chợt lóe lên tức giận.
"Còn không mau tạ ơn Dịch đại nhân rộng lòng không truy cứu ngươi!"
Thiên Tổng không rõ Dịch Khinh Hàn nói vậy là thật hay giả, đành phải
nói:"Ngươi có chuyện gì! Nói mau."
"Hừ!" Hồng Thiên Đạt định mở miệng nói, nhưng liếc Dịch Khinh Hàn và sứ thần thì lại không nói nữa.
"Bản quan ăn no rồi, không chậm trễ các ngươi nữa." Dịch Khinh Hàn thấy
Hồng Thiên Đạt muốn nói lại thôi thì liền biết quân tình đương nhiên
không thể bị người ngoài biết nên đứng dậy định về chỗ nghỉ ngơi tạm.
"Cũng không tính là chậm trễ gì, nghe một chút cũng không sao, đến lúc
đến phía nam cũng có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh, nếu làm sai việc gì thì chính là bôi nhọ hoàng ân!" Hồng Thiên Đạt lại tiếp tục nói:"Bản
quan dẫn người tới vùng núi Bình Đãng thì phát hiện ra rất nhiều loạn
dân, nói là loạn dân chứ giống như binh lính hơn. Nhưng chẳng qua là
binh lính mặc đồ không giống với Khánh Nguyên ta, giống như là, giống
như là người An Nam."
Nhiệm vụ hạng nhất của Dịch Khinh Hàn đúng là có liên quan tới chuyện này nên ngồi xuống lẳng lặng lắng nghe.
"Hẳn là binh lính, binh lính này rất chật vật, bắt lấy vài người thì
ngôn ngữ cũng không thông thạo, còn thừa lúc loạn mà tẩu thoát." Hồng
Thiên Đạt nói đến đây thì mặt đỏ ửng, là người thành thật, kỳ thật hắn
có thể nói là không có bắt đến, dù sao cũng sẽ không ai hỏi.
"Không nói tới loạn binh thì thực ra tới gần An Nam cũng phát hiện ra
rất nhiều nạn dân đi dọc theo bờ biển làng chài ăn xin, rất thê thảm."
Hồng Thiên Đạt không hổ danh là lão tướng, quan sát cũng thật tỉ mỉ.
"Bản quan cảm thấy, chớ không phải là An Nam quốc có gì bất thường. Ngay cả con đường duy nhất đi tới An Nam cũng đều không bình thường, vô cớ
mà có thêm nhiều người đi núi bán hàng rong, người đốn củi, theo lý
thuyết cũng không có gì, nhưng những người này không giống như dân chúng Khánh Nguyên ta, chớ không phải là..."
"Chớ không phải là thám tử!" Dịch Khinh Hàn cũng nghe ra ý ám chỉ của hắn, quay đầu nhìn Thiên Tổng bằng ánh mắt sắc bén.
"Hạ quan sẽ sắp xếp thêm người trấn thủ, chú ý sát xao hướng đi An NAm." Thiên Tổng nghe dến đó mới thấy chuyện này đáng sợ là nghiêm trọng nên
cũng không dám có ý kiến gì.
"Ta chỉ là người qua đường, hạng mục công việc cụ thể là do các ngươi
quyết định. Hồng đại nhân không hổ danh là lão tướng quân." Dịch Khinh
Hàn quay đầu nói với Hồng Thiên Đạt:"Đừng có cho là không ở gần dưới
chân thiên tử thì liền có thể làm xằng làm bậy, nếu ta nhớ không lầm thì nơi này có người của Đông Xưởng."
Thiên Tổng rịn mồ hôi, càng thêm không rõ tâm tư của yêu nhân này, cơm ăn cũng phải nín thở mà ăn.
Ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, Hồng Thiên Đạt đi theo Thiên Tổng
đưa Dịch Khinh Hàn cùng sứ thần ra khỏi thành. Đi được một dặm đường thì Thiên Tổng có việc liền trở về trước, Hồng Thiên Đạt hờ hững cưỡi ngựa
theo phía sau dường như nếu ở gần thì sẽ là chuyện nhục nhã.
Mắt thấy sắp tới nơi, Dịch Khinh Hàn nhanh ghìm cương ngựa thả chậm tốc
độ tới gần Hồng Thiên Đạt, thấp giọng nói:" Đa tạ Hồng đại nhân báo cho
ta biêt quân tình."
"Hừ! Ta không có quen nợ ai, ta chướng mắt ngươi là một chuyện mà báo
cho ngươi biết là một chuyện khác, từ nay về sau hai ta không ai thiếu
nợ ai." Hồng Thiên Đạt nói xong thì giật dây cương quay đầu rời đi để
lại Dịch Khinh Hàn.
Dịch Khinh Hàn nhìn bóng lưng kia thì liền nhìn thấu hắn. Vị này là lão
tướng đầy kinh nghiệm sa trường, có lẽ trước kia chính là thiếu niên mặt đỏ, dựa vào gia thế cùng chiến công dũng mãnh mà đi từng bước lên vị
trí Chiêu võ tướng quân, nhưng lại bởi vì sự ngay thẳng dễ xúc động mà
bị biếm thành cửu phẩm tuần kiểm. Hắn trải qua vinh nhục mà rất nhiều
người chưa từng trải qua nhưng vẫn sống thống khoái như xưa, thực chân
thật. Hắn bây giờ, tuy vẫn khỏe mạnh nhưng tuổi đã cao, mặc dù ngay
thẳng nhưng cũng biết thích nghi, tuy nói vẫn dễ xúc động không giỏi
kiềm chế như trước nhưng cũng không còn là thiếu niên kia nữa. Nếu phụ
thân còn sống thì không không biết người sẽ như thế nào đây?
Tuy không đến nỗi quá lạnh nhưng gió núi vào sáng sớm vẫn lạnh thấu
xương, gió thổi át cả ánh sáng mặt trời yếu ớt, nhiều người hai má đã
rát, Dịch Khinh Hàn cúi thấp đầu nắm chặt bờm ngựa. Gió lạnh thổi đến
khiến Dịch Khinh Hàn không khỏi rùng minh một cái.
__________________________________________________________
Lam Ngữ Tư đang ngồi ở Noãn các xem ngày thì bống nhiên rùng mình một
cái, không biết vì sao nhiều ngày nay trong lòng không yên. Bắt tay vào
làm Lưu ly thủ xuyên cho vui, mài dũa mượt mà hai hạt châu va vào nhau
âm thanh đập vào trong lòng.
Dịch Khinh Hàn đã đi được hơn hai tháng rồi, hơn ba phong thư nhận được
đều báo bình an. Nhưng trong lòng Lam Ngữ Tư vẫn ẩn ẩn bất an, đêm ngủ
cũng không ngon đều mộng mị.
"Tùy Yên, thỉnh Dịch tổng quản đến đây." Lam Ngữ Tư vẫn lo lắng nên muốn trò chuyện với Dịch An.
Tùy Yên hơi nâng mi, ánh mắt lóe lên, đang định ra khỏi thượng phòng
thì đã thấy nha đầu Châu Viên nói lớn ở ngoài cửa:"Phu nhân, có Dịch
tổng quản cầu kiến."
Lam Ngữ Tư bảo người mời vào. Sau khi Dịch An vào thượng phòng đứng ở
bên ngoài Noãn các cách mành nói:"Phu nhân, thay quần áo đi. Vạn quý phi trong cung triệu kiến>"
Lam Ngữ Tư nghe xong thì tâm nhảy dựng lên, nàng chưa bao giờ gặp mặt
Vạn quý phi, cũng không có liền quan gì với nhau, nay lại đột nhiên
triệu kiến thì thật là kỳ lạ. Nếu là người trong gia đình bình thường
thì có thể lấy cớ ốm không đi, nhưng giờ là Vạn quý phi triệu kiến,
chính là nằm trên giường không dậy nổi thì cũng phải khiêng vào cung.
Dịch An cũng biết không thể từ chối thế nên mới báo với Lam Ngữ Tư, nếu
là người nhà bình thường đưa bái thiếp thì đã sớm từ chối trước rồi.
"Người tới có nói có chuyện gì không?" Lam Ngữ Tư luống cuống hỏi.
"Công công không nói gì, phu nhân không cần phải lo lắng, chắc cũng
không có chuyện lớn gì, tiểu nhân đã báo cho Hạ đốc chủ biết rồi." Dịch
Khinh Hàn là người Hạ Minh tin tưởng nhất, Hạ Minh đương nhiên có trách
nhiệm quản lý, nếu có xảy ra chuyện gì thì Hạ Minh cũng liên lụy.
Lam Ngữ Tư không yên mặc quần áo, đeo đồ trang sức phù hợp, gài trâm
tóc, không sơ sài cũng không cầu kì, bảo đảm không có gì đáng chê mới
cùng Tùy Yến đi ra lên xe ngựa.
"Xe ngựa đi thẳng tới hoàng cung, tâm trạng Lam Ngữ Tư cũng như bánh xe
mà xoay vòng không ngừng. Vạn đốc là huynh trưởng của Vạn quý phi, nàng
xác nhận một điểm là Vạn đốc liên tiếp xuống tay không thành, Vạn quý
phi liền muốn đích thân tự mình giải quyết!
Nhưng cũng khó có khả năng này, vì Vạn quý phi sao lại rêu rao triệu
mình tiến cung, nếu xảy ra chuyện gì thì cũng sẽ bị người ngoài lên án.
Dịch Khinh Hàn cũng từng nói với mình, Vạn đốc và Vạn quý phi nhìn như
là đồng lòng nhưng cũng không phải là không có hiềm khích, thời gian lâu dài đều có tư tâm cẩn thận của riêng mình, chẳng qua là trước mắt hai
bên đều có giá trị lợi dụng nên mới tạm thời phối hợp.
Có thể nói hai người đó là vừa hợp tác lại vừa phòng bị nhau, Vạn quý
phi còn chưa tốt đến mức vì tư tâm của Vạn Đốc mà hy sinh danh dự chính
mình. Tuy nói nàng ta có vạn sủng nhưng cũng không có nghĩa là có thể
công khai xử trí gia quyến của một quan phẩm, huống hồ vị quan này lại
là Dịch Khinh Hàn, có lẽ chức vị của Dịch Khinh Hàn không cao nhưng hắn
là người của Hạ Minh, là đề đốc Đông Xưởng hoàng đế nể trọng nhất.
Vạn quý phi sẽ không dễ dàng đắc tội người này, nếu có đắc tội thì là
phải đắc tội có đạo lý chứ không phải là Vạn Đốc cho phép Vạn quý phi
thêm vào chỗ tốt!
Cũng không có khả năng, cho dù chuyện tốt của Vạn Đốc đã hỏng nhưng việc đã đến nước này trừ phi Vạn Đốc điên rồi mới có thể vì một chuyện khó
có thể vãn hồi mà hao tổn tâm cơ thiết kế mình. Lam Ngữ Tư nghĩ đến đau
cả đầu, nhắm mắt lại không suy nghĩ nữa, nhưng dù thế nào thì gặp một
chiêu thì tiếp một chiêu vậy.
Hoàng cung nguy nga, tường cung cao ngất ngăn cách nơi sâm nghiêm này
cách biệt hoàn toàn với bên ngoài. Người bên ngoai kiễng chân hướng vào
bên trọng, vừa đầy lòng tò mò đồng thời cũng cảm thán bên trọng tráng
lệ; nhưng mà người bên trong sao lại không hâm mộ người bên ngoài tự do
tự tại đây?
Bọn họ không cần phải ngày ngày lo lắng hãi hùng, không cần phải đi từng bước rón rén cẩn thận, người bên ngoài tường mong là người bên trong
tường, nhưng khi đặt chân đến đây cũng không hiểu sao lỗ chân lông toàn
thân co rút.
Từ xa nhìn lại, Ngênh Khánh cung là một tòa cung điện đỏ thẫm giống như
được khảm trên mặt đất, rất xuất sắc đặc biệt. Tuy đã là đầu mùa xuân,
vạn ô còn chưa có tàn hết bao lâu, nhưng đóa mãn chi cốt đã vội vàng
triển lãm cũng như mọi ngươi trong cung đình đã nổi lên sóng ngầm.
Ngói lưu ly lóe lên ánh sáng kỳ lạ, ở dưới gầm trời màu lam lá héo úa rơi trên Tử Cấm Thành có vẻ đăc biệt huy hoàng.
Lam Ngữ Tư đi theo cung nhân đi tới Đông Noãn các, vào phòng liền ngồi ở trên cái ghế nhỏ thêu cầu kì, trong lòng run sợ chờ đợi vị Vạn quý phi
trong truyền thuyết kia.
Tùy Yên bị an bài ở bên ngoài, trong phòng chỉ có một tiểu cung nữ ánh
mắt dại dại, Lam Ngữ Tư biết lúc này không phải lúc lắm lời nên ngồi im
lặng.
Bạn đang đọc truyện Đông Xưởng Tướng Công được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.