Chương 47: Như Có Điều Suy Nghĩ.
Edit : Sườn Xào Chua Ngọt
"Phu nhân ngủ thêm một lát đi, lát nữa đi thăm Vương đốc chủ vi phu sẽ
dẫn nàng đi cùng." Dịch Khinh Hàn cứ như không có việc gì xoay người
xuống giường, khóe miệng nhếch lên cười ra vẻ hài lòng, mặc xong quần áo liền đi tìm Dịch An bàn chuyện, để lại một mình Lam Ngữ Tư.
Lam Ngữ Tư ở trong chăn mặc dù tức giận, nhưng lại không dám làm gì quá
đáng, sờ sờ gương mặt, cảm thấy mặt nóng ran, cũng không rõ là do tức
giận hay xấu hổ không chịu nổi. Nhớ tới chuyện đêm qua, tim Lam Ngữ Tư
đập rộn lên, nói thật, nàng không ghét Dịch Khinh Hàn, thậm chí còn có
một chút lệ thuộc vào hắn. Nhưng hắn là một hoạn quan, nàng không thể
sống cùng một người như vậy cả đời.
Lam Ngữ Tư yên lặng đứng dậy mặc quần áo, quyết định từ nay về sau, sẽ
không tới gần hắn khi hắn đang say rượu, tránh việc lại bị con ma men
quấn lấy, không có khí lực lại chạy không thoát. Cũng may là hắn không
làm được cái gì, nếu không cho dù cắn lưỡi tự tử nàng cũng không để hắn
đạt được mục đích.
Lam Ngữ Tư đầu óc rất rối loạn, một mặt nàng cảm thấy ở bên cạnh Dịch
Khinh Hàn là an toàn nhất, rất thoải mái, mặt khác lại cảm thấy không
thể sống một đời cùng một người không thể sinh con như hắn, cuối cùng
than thở, không hiểu vì sao Vương phu nhân cùng Vương Thủ lại ân ái được như vậy.
Hai người ra khỏi Đê Nhiễu Viên, Dịch Khinh Hàn xoay người lại định dắt
tay nàng lên xe ngựa, ai ngờ Lam Ngữ Tư lại tự động trèo lên xe, làm như không nhìn thấy hành động của hắn.
Dịch Khinh Hàn cũng không tức giận, nhớ tới chuyện đên qua, khóe miệng
không nhịn nổi cười. Hai người ngồi ở trong xe, Lam Ngữ Tư cứ thế nhìn
dưới chân mình, thỉnh thoảng nhìn về phía ngoài cửa sổ xe ngựa.
Dịch Khinh Hàn mấy lần tìm đề tài nói chuyện, nhưng chỉ nhận được câu trả lời ngắn gọn, hời hợt, nên đành thôi.
Đi tới phủ của Vương thủ , Dịch Khinh Hàn xoay người lại liền ôm lấy Lam Ngữ Tư, khiến nàng không kịp phản ứng, người đã bị ôm xuống khỏi xe
ngựa.
Hai người một trước một sau đi theo quản gia nhà Vương Thủ vào trong,
thẳng tới một gian phòng, chính là phòng của vợ chồng Vương Thủ.
Vừa vào phòng chính, Vương phu nhân mang theo cặp mắt sưng đỏ đi ra đón, Dịch Khinh Hàn an ủi mấy câu liền vào phòng ngủ thăm Vương Thủ. Bởi
trong phòng còn có thái y cùng những nam quyến khác, Lam Ngữ Tư cùng
Vương phu nhân đành ra ngoài.
"Tỷ tỷ, ngươi không cần lo lắng, Vương đại nhân đã không có việc gì rồi, chớ khóc nhiều mà hại đến sức khỏe." Tuy là an ủi như vậy, nhưng Lam
Ngữ Tư nhớ tới khi đêm qua nghe nói Dịch Khinh Hàn trúng đao hấp hối,
cũng là lo lắng đến đỏ mắt.
"Muội muôi, ngươi không biết, chuyện hôm qua dọa tỷ tỷ gần chết." Vương
phu nhân khóc làm mắt sưng đỏ như quả hạch đào, lôi kéo tay Lam Ngữ Tư
nói : "Cái đám tặc nhân kia thật sự ghê tởm, quang minh không được nên
lại đi ám sát, trốn trong ngõ nhỏ thả ra một đám chó hoang, như ong vỡ
tổ ùa ra, gặp người liền cắn. Lão gia nhà ta vạn lần không nghĩ tới,
dưới chân thiên tử lại có người dám làm việc như thế, còn tưởng rằng có
người đánh nhau, đâu biết rằng lại hướng về phía mình."
Lam Ngữ Tư cũng không khỏi rùng mình, lại ích kỷ nghĩ may mà nhờ Dịch
Khinh Hàn không về phủ cùng đường với hắn, nếu không kiểu gì cũng bị
dính líu.
"Tỷ tỷ, vậy đám tặc nhân này có lai lịch thế nào?" Lam Ngữ Tư hỏi.
Vương phu nhân nói đến đây vẻ mặt hung ác, oán hận nói : " Cả đêm thẩm
tra ra, là do Dương gia an bài. Trước khi bọn họ bị bắt vào tù, đã sắp
xếp nhiều người như này, vì Dương phủ trung thành đến chết. Nếu như chủ
nhân ra ngoài được thì tốt, nếu như không ra được, hoặc đã bị định tội
không xoay chuyển được liền liều mạng cá chết lưới rách."
"Vốn là Thánh thượng còn chưa có kết luận, lão gia nhà ta mặc dù cố gắng chủ trương đem phụ tử Dương gia xử theo pháp luật, nhưng cái đám tự
nhận là trung thần trên triều đình đều đùn đẩy trách nhiệm, không chừng
thật sự xử lý qua cho xong chuyện. Ta xem sau sự tình này, hai phụ tử
không muốn chết cũng phải chết." Vương phu nhân hung hăng lau nước mắt.
Lam Ngữ Tư đưa cho nàng một chén trà, để uống cho nhuận cổ họng.
"Tỷ tỷ chớ khóc tổn hại thân thể, giờ không phải là không có việc gì
sao, mấy ngày nữa là sẽ khỏi hẳn." Lam Ngữ Tư không biết trấn an nàng
như nào, chỉ biết nói những gì tốt nhất.
"Nếu có thể, ta tình nguyện chịu những tổn thương này thay lão gia." Vương phu nhân lại lau nước mắt.
Lam Ngữ Tư nghe xong tràn đầy cảm xúc, suy nghĩ một chút rồi nói : "Mặc
dù...khụ khụ, ý ta là, tỷ tỷ cùng Vương đại nhân ân ái như thế, thật là
khó mà có được."
"Nếu hắn thật sự là báu vật trong lòng ngươi, bất luận hắn có khiếm
khuyết gì, ngươi đều sẽ cảm thấy hắn là tốt nhất." Vương phu nhân nhạy
cảm nhận ra ý tứ trong lời nói của Lam Ngữ Tư, nở nụ cười tiếp lời. Nhìn mặt Lam Ngữ Tư có điều suy nghĩ, lại nói tiếp : "Ta xem muội muội cùng
Dịch đại nhân cũng là bộ dáng như vậy, muội muội biết quan tâm chăm sóc, Dịch đại nhân lại coi ngươi như châu như ngọc, lần đó muội muội bị bắt
đi, Dịch đại nhân gấp đến mức ngày đêm không ngủ, thân thể chịu đựng đến sinh bệnh."
Lam Ngữ Tư nghe xong lời này, trong lòng chột dạ, cúi thấp đầu, nắm chén trà giả bộ coi hoa văn trên mặt.
"Phu nhân, thái y cùng những người khác đã đi ra, ngài muốn..." Một nha hoàn đi ra hướng về phía Vương phu nhân nói.
"Được rồi, muội muội, chúng ta đi dạo một chút, ngồi đây để những nam
nhân kia ra ngoài nhìn thấy sẽ không tốt." Vương phu nhân kéo tay Lam
Ngữ Tư nói.
Lam Ngữ Tư thì sao cũng được, liền đứng dậy đi theo Vương phu nhân. Bởi
vì thời tiết rét lạnh, hai người liền đi thong thả dọc theo hành lang,
trong vườn cũng không có nhiều hoa cỏ để xem, chỉ nhìn cảnh vật điêu
khắc trên núi giả.
Vương phu nhân thấy Lam Ngữ Tư không tập chung, kéo tay nàng giảng giải
một số nơi trong vườn, nói là nơi Vương Thủ yêu thích nhất, mùa hè
thường cùng nàng hóng mát trắm trăng, đang nói chuyện thì phía sau có
một nha hoàn đi tới, hành lễ với Vương phu nhân rồi nói : "Quản gia bảo
ta đi tìm Phu nhân, nói là thái y kê đơn thuốc cần tuyết sâm, nhớ ra là
phu nhân có một nhánh, liền muốn hỏi phu nhân mang tới cho Chu thái y
xem một chút, nếu dùng được thì thôi, nếu không dùng được phải vào trong cung cầu bệ hạ.
Vương phu nhân nghe xong liền gấp gáp, quay lại nhìn Lam Ngữ Tư. Lam Ngữ Tư biết tâm tư của nàng liền nói : "Tỷ tỷ cứ đi tìm đi, ta ở trong vườn đi dạo một chút, một lát rồi trở về nhà chính chờ lão gia nhà ta."
Vương phu nhân có chút ngượng ngùng, lại lo lắng cho Vương Thủ, liền đáp ứng, phân phó một nha hoàn ở lại cùng Lam Ngữ Tư, sau đó vội vã đi.
Lam Ngữ Tư nhìn bóng lưng Vương phu nhân lẩm bẩm nói : "Nếu hắn thật sự
là báu vật trong lòng ngươi, bất luận hắn có khiếm khuyết gì, ngươi đều
sẽ cảm thấy hắn là tốt nhất."
Tùy Yên ở một bên nghe xong, nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay Lam Ngữ Tư nói :
"Phu nhân, trời rất lạnh, đứng nữa sẽ cảm lạnh, không bằng đi lại, trên
người cũng ấm áp một chút, hoặc là tìm gian phòng dừng lại nghỉ ngơi."
"Ta không ngồi nổi nữa, đi một chút đi." Lam Ngữ Tư trong lòng rối loạn, liền tiếp tục đi dọc theo hành lang.
Cũng không biết đi tới viện nào, bà tử liền nhiều hơn, bên cạnh một cửa
bán nguyệt, mơ hồ có tiếng nam nhân nói chuyện, thỉnh thoảng lại có
tiếng gào thét. Lam Ngữ Tư đang muốn xoay người trở về, liền thấy một bà tử quát nha hoàn Vương phu nhân lưu lại nói : "Tiểu nha hoàn, mau trở
về, đừng có đi lung tung, đây...."
Khi bà tử tới gần, lập tức thu miệng, nhìn Lam Ngữ Tư ăn mặc không tầm
thường, cung kính nói : "Ai u, đây chẳng phải là khách quý trong phủ
sao, mời ngài mau trở về đi, viện này không thể vào."
"Ngươi, tiểu nha hoàn này, nhìn thật lạ mắt, đi theo chủ tử nào, sao lại không hiểu quy củ như vậy?" Bà tử quay đầu mặt lạnh nói.
"Mới vừa, mới vừa vào phủ không lâu, bây giờ liền muốn quay trở về đây." Nha hoàn kia cũng bị bà tử làm cho sợ hãi, người bên cạnh Vương phu
nhân vốn đã lo lắng, lúc này có chút lạnh run.
Thấy bà tử thúc dục, tiểu nha hoàn mang theo Lam Ngữ Tư cùng Tùy Yên vội vàng rời khỏi sân viện này, đi ra ngoài vài chục bước, phảng phất còn
nghe được tiếng người kêu thảm thiết, tuyệt vọng.
Thái y cùng mọi người đã rời đi, chỉ có Dịch Khinh Hàn còn dưới mái hiên đứng chờ, Lam Ngữ Tư sau khi từ biệt Vương phu nhân, an ủi kỹ càng,
khuyên nàng nên nghỉ ngơi tốt, chớ khóc hư thân thể...Nói xong mới cùng
Dịch Khinh Hàn rời khỏi phủ Vương Thủ.
"Nãy cùng Vương phu nhân hàn huyên những gì thế?" Dịch Khinh Hàn nhìn
Lam Ngữ Tư vẻ mặt không được tự nhiên liền đánh vỡ cục diện bế tắc.
"Cũng không hàn huyên gì nhiều, phân nửa đều nói chút lời an ủi." Lam Ngữ Tư cúi đầu nói.
"Ôm nó." Lam Ngữ Tư đang nắm chặt tay giấu trong ống tay áo, bỗng nhiên
một đôi tay duỗi tới, đầu tiên là nắm chặt tay của nàng, không đợi nàng
rút ra, một cái ấm lô đưa tới trong tay.
Lam Ngữ Tư vẫn không ngẩng đầu, nhận lấy ấm lô ôm vào trong ngực, trong bụng mơ hồ có chút đau, liền dán vào bụng cho đỡ hơn.
"Cả ngày ở nhà, buồn bực đến hư người sao? Hôm nay ta không có việc, dân ngươi đi dạo một chút." Dịch Khinh Hàn đột nhiên nghiêng người về phia
trước, tựa đầu thăm dò trước mặt Lam Ngữ Tư.
"Không, không buồn bực, trời rất lạnh mà, không nên đi ra ngoài chịu
rét." Lam Ngữ Tư thân thể lui về sau, chống lại đôi mắt thật sâu của
Dịch Khinh Hàn, cuống quýt rũ mắt xuống, tìm cách trốn chạy.
"Vậy liền trở về phủ, gần cuối năm rồi, cũng nên chuẩn bị." Dịch Khinh Hàn thu ý cười, tính toán, từ từ ngồi thẳng lại.
Sau khi hai người trở về phủ, Dịch Khinh Hàn theo Lam Ngữ Tư trở lại
phòng, thay quan phục : "Ta đi Đông Xưởng một chuyến, buổi tối không cần chờ cơm ta."
Lam Ngữ Tư vốn muốn hỏi một câu 'Không phải nói không có việc sao', lời
nói đến khóe miệng lại nuốt trở vào. hắn không có ở đây, chính mình lại
càng an nhàn hơn.
Dịch Khinh Hàn mặt không chút thay đổi đi rồi, Lam Ngữ Tư trở về phòng
ngủ, ghé vào giường lớn, cũng không biết suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy đau
đầu, trong bụng vẫn âm ỉ đau.
Miễn cưỡng dùng qua cơm tối, Lam Ngữ Tư đi tắm mới phát hiện, là quỳ
thủy đến, không trách được lúc trên xe ngựa về phủ bụng có chút khó
chịu. Kể từ lần quỳ thủy gặp lạnh lúc rơi xuống đáy vực, mỗi lần đến
ngày này, đều cảm thấy đau.
Khi trời ấm áp còn không cảm thấy khổ sở, trời càng lạnh, càng thấy đau đớn.
Sau khi uống một chén canh nóng, Lam Ngữ Tư lên giường nằm xuống. đắp
cái chăn dày cộm trên người mà vẫn cảm giác lạnh cả người. Mơ màng ngủ,
cảm thấy chăn bị nhấc lên, một người nằm vào, sau đó liền kéo ôm mình.
Lam Ngữ Tư nhận ra, là Dịch Khinh Hàn, nhớ tới lần ở đáy vực, đem màu đỏ dính lên người của hắn, bất giác đỏ mặt nói : "Lão gia đừng đụng ta,
cẩn thận ô uế áo, ta..."
Không chờ Lam Ngữ Tư nói xong, một cái tay luồn vào trong áo, đặt ở trên bụng Lam Ngữ Tư, ấm áp, dễ chịu. "Ngủ đi, coi như đang ở đáy vực."
Lam Ngữ Tư vốn muốn tránh thoát, nhưng cánh tay kia mang đến nhiệt độ
thật mê người, đau đớn trong bụng cảm thấy giảm đi rất nhiều, cũng không biết do tâm lý hay là hàn khí có thể bị đuổi đi, vững vàng tiến vào
trong mộng.
Bạn đang đọc truyện Đông Xưởng Tướng Công được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.