Chương 44: Hảo Cảm Ban Đầu
Edit : Sườn Xào Chua Ngọt
"Nhắc tới nàng cũng thật đáng thương, mặc dù ta không thích cái bộ dạng
diễn xuất điên khùng kia, cũng chưa từng nghĩ tới làm nàng gặp nhiều thê thảm." Vương phu nhân cầm một miếng điểm tâm bỏ vào trong miệng, trên
mặt có chút phẫn nộ.
"Nàng ta rút cục là làm sao?" Lòng hiếu kỳ của Lam Ngữ Tư tăng cao, cũng muốn biết sau ngày hôm đó Lục phu nhân có tiếp tục giả vờ điên hay
không.
"Ta cũng biết rất ít, chỉ biết lão gia nhà hắn dường như phạm vào
chuyện, chọc giận tới Hoàng thượng, bị bắt giam rồi." Vương phu nhân kề
sát lỗ tai Lam Ngữ Tư nói nhỏ : "Lão gia nhà ta nói, Hoàng đế thực sự
không thích hắn."
Lam Ngữ Tư nghe xong, ngồi thẳng lưng, nghĩ thầm, chẳng lẽ là do lời nói của mình hôm đó đem phiền toái đến cho Lục gia, không khỏi áy náy "Sẽ
không, sẽ không phải là bởi vì hôm đó ta nói...."
"Không phải đâu, lão gia nhà ta gần đây tiếp nhận một vụ kiện, hình như
là một tộc nhân của trấn thủ thái giám Lại Lực Bằng tố cáo thông gia của Trấn nam thành Dương gia, về sau không biết tại sao mũi nhọn lại nhắm
thẳng vào bản thân Dương Xương Hà. Dương Xương Hà là con của Tiền nội
các thủ phụ, ở trong triều rất nhiều họ hàng, bí mật làm thật nhiều
chuyển tổn hại đến pháp luật và kỳ luật." Vương phu nhân không giải
thích được, có thể cảm thấy trong triều đình mọi người đều đem sự việc
phức tạp hóa, rất khó hiểu."Sai lầm chính là sai lầm, Lục đại nhân không nên lên lớp giảng bài, nói gì mà không thế bôi nhọ danh dự công thần,
xương cốt đám công thần dưới nền đất chưa kịp lạnh, không thể tổn thương tâm tư bề tôi, kêt quả làm Hoàng đế nổi giận."
Lam Ngữ Tư cũng sụt sịt theo, hai người là phụ nhân không hiểu chuyện
triều đình, chẳng qua dựa theo ý thức chủ quan đến nhìn vấn đề.
"Hoàng thượng trách cứ Lục đại nhân tổn hại quốc pháp, phải chịu bị xét
hỏi." Vương phu nhân nói tiếp : "Lục đại nhân buộc tội Lại thái giám cậy thế làm xằng làm bậy hàng năm, lời hắn nói không thể tin tưởng, không
thể vì vậy liền tổn thương tâm tư công thần. Ai, có thể ngày nào đó
Hoàng thượng mềm lòng, lại đè sự việc xuống chưa biết chừng."
"Này, thực sự là cũng chưa biết, có khi lại như vậy..." Lam Ngữ Tư nhớ
được kiếp trước, phụ tử Dương gia chết ở nhà lao của Đông Xưởng, cũng
quả thật là phạm vào chuyện sinh mạng người, bị chết không oan. Giờ kiếp này lại rơi vào tay Tây Hán, không biết kết quả sẽ như nào.
"Sững sờ cái gì đây, xem muội sắc mặt hồng nhuận, mấy ngày nay nghỉ ngơi rất tốt đi." Vương phu nhân tự biết hai người họ đều như nhau, trên
thân thể không có gì dễ chịu, nhiều lắm chính là tâm tình thoải mái mới
hiện ra khí sắc thật tốt.
"Nhờ phúc tỷ tỷ, ta rất tốt." Lam Ngữ Tư đối với người nhiệt tình , cởi
mở này ấn tượng không tệ. Thay vì nói Vương phu nhân là bạn khuê phòng
duy nhất của mình, chẳng thà nói hai người đều là bạn tốt của nhau.
"Ta nói với muội muội nha, nam nhân này nha, nhất định phải nắm giữ được trái tim của hắn." Vương phu nhân kề sát vào nói : "Hôm đó ngươi bị bắt cóc đi, ta nghe lão gia nhà ta nói, Dịch đại nhân nhà ngươi mấy ngày
mấy đêm không ngủ, muội tử có phúc khí, nhất định phải nắm giữ nam nhân
nhà mình."
Lam Ngữ Tư đã nghe hai người nói chuyện Dịch Khinh Hàn mấy ngày mấy đêm
không ngủ, mới đầu thật sự cho là như lời Dịch Khinh Hàn nói do tâm trí
buồn bực, hôm nay lần nữa nghe được lời này, không nhịn được tự đánh giá trong lòng, nghĩ tới lời nói sáng nay Dịch Khinh Hàn nói với mình 'Ở
chung cùng một chỗ'.... trong lòng lại có một cảm xúc khác.
"Lại nói đến vị Lục phu nhân kia, cũng không biết ra sao rồi, nghe nói
Vạn quý phi đặc biệt kêu riêng một mama quản sự trong cung đi xem nàng
là điên thật hay không." Vương phu nhân cuối cùng cũng có chút không
đành lòng, lại nói tiếp : "Sau khi Lục đại nhân bị trách phạt rồi nhốt
vào nhà rù, nghe nói, Lục phu nhân ở trước mặt mama ăn, ăn....."
Lam Ngữ Tư thấy Vương phu nhân không nói thêm gì nữa, tự biết không phải là chuyện tốt gì, cũng không hỏi thêm nữa. Mặc dù lời nói của mình ở Hạ phủ không phải là nguyên nhân trực tiếp, nhưng trong lòng vẫn có cảm
giác, là mình hại người ta.
Vương phu nhân ăn một chút điểm tâm trưa, dùng trà, sau đó trở về, Lam Ngữ Tư đợi đến hoàng hôn Dịch Khinh Hàn mới trở về phủ.
Lam Ngữ Tư ngượng ngùng, chỉ cúi đầu lo ăn cơm, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Dịch Khinh Hàn tinh thần sảng khoái, không đợi tới giờ nghỉ, liền vội vã chạy về phủ, chì để cùng nàng chung đụng nhiều hơn, ai dè lại gặp phải
hũ nút.
Cũng khó trách, suy cho cùng vẫn là nữ tử, Dịch Khinh Hàn dùng đuôi đũa
gõ nhẹ mặt bàn, cười nói : "Trên bàn có vàng sao? Mặt đều muốn dán lên
bàn rồi."
"Không có, đói bụng." Lam Ngữ Tư vội vàng đem cơm trong bát ăn hết,
buông bát đũa nói : "Lão gia, ta ăn xong rồi, ta đi, ta đi chuẩn bị nước tắm cho ngài."
Không chờ Dịch Khinh Hàn nói chuyện, Lam Ngữ Tư nhanh như chớp chạy trốn tới tây phòng.
Dịch Khinh Hàn đắc ý cười cười, tiếp tục ăn cơm. Một lúc sau, thấy Lam Ngữ Tư còn chưa trở lại, liền đi về phía tây phòng.
Trong phòng nóng hổi, thùng nước tắm đã chuẩn bị tốt, bên cạnh còn đặt quần áo sạch.
Lam Ngữ Tư thấy Dịch Khinh Hàn đi vào, vội lui ra ngoài, trở lại đông
phòng, mới thở phào nhẹ nhõm, thật không biết làm thế nào để đối mặt với hắn.
Dịch Khinh Hàn tắm rửa xong, trở lại đông phòng, Lam Ngữ Tư lại chạy đến tây phòng, Tùy Yên theo sau phục vụ nàng tắm rửa. Cho đến khi nước
không còn nhiệt độ, lúc này nàng mới mè nheo trở lại đông phòng, cứ
tưởng rằng Dịch Khinh Hàn đã ngủ rồi, ai ngờ hắn vẫn còn tựa vào giường
đọc sách.
Lam Ngữ Tư ra vẻ rất mệt mỏi, ngáp dài đi tới giường nói : "Lão gia, mau nghỉ ngơi thôi, sáng mai còn phải ra ngoài. Thiếp cũng muốn....."
"Không vội, ta có việc muốn nói cùng nàng." Dich Khinh Hàn để sách trong tay xuống, nhìn thẳng vào mắt Lam Ngữ Tư.
Lam Ngữ Tư lập tức khẩn trương, sợ hắn nói đến chuyện đêm qua.
"Sắp đến tháng chạp rồi, quản sự trong thôn trang lần lượt đến, lúc đó
nàng liền tới kiểm tra sổ sách, thu xếp tiền tương đi." Dịch Khinh Hàn
rất muốn đưa tay cầm tóc của nàng, khiến cho tóc nàng nhanh khô hơn,
nhưng cuối cùng vẫn không vươn tay ra.
"Ta tới kiểm tra sổ sách?" Có đề tài nói chuyện sẽ tránh khỏi xấu hổ, Lam Ngữ Tư rất thích nói đến vấn đề này.
"Phải, nàng là đương gia chủ mẫu, nàng không kiểm tra sổ sách thì ai tới kiểm tra đây?" Dich Khinh Hàn cười nói : "Đến lúc đó Dịch An sẽ phối
hợp với nàng, hàng năm hắn đều chịu trách nhiệm việc này, nàng nên nghe
một chút ý kiến của hắn."
"Vâng, thiếp hiểu rồi, lão gia, mau đi nghỉ ngơi thôi." Lam Ngữ Tư nói
xong liền nhanh nhẹn leo lên giường, nằm một bên ngủ, nhưng lỗ tai vẫn
nghe ngóng động tĩnh bên này.
Dịch Khinh Hàn ngừng một chút, bàn tay xoa bả vai của nàng, lật nàng dậy nói : "Tóc chưa khô, không cho nằm ngủ."
Lam Ngữ Tư rụt cổ nói : "Vậy thiếp đi noãn các, trong đó còn dải lụa chưa thêu xong."
"Không cho đi, ban đêm lạnh, ngồi trên giường đợi, không thể ra ngoài
gặp lạnh." Dịch Khinh Hàn bá đạo nói, chắn ở giường không cho nàng
xuống.
Lam Ngữ Tư cũng không có động tác gì, không biết làm gì , chỉ biết ngồi
cứng ngắc trên giường, cúi đầu dùng ngón tay xoắn xoắn nghịch lọn tóc.
Qua một lúc lâu, Dịch Khinh Hàn lại gần, đưa tay giúp nàng vén tóc, làm thân thể nàng càng thêm cứng ngắc.
"Nàng không cần bối rối như thê, đêm qua nàng rất nhiệt tình mà." Dịch
Khinh Hàn cười trộm lừa dối người không rõ chân tướng, vô cùng gian
manh.
"Lão gia, thiếp không nhớ rõ, không thể nào, thiếp thật sự không làm cái gì ....." Lam Ngữ Tư rụt cổ lui sang phía bên cạnh, nàng cũng không sợ
hắn dùng sức mạnh, bởi đối phương sẽ không làm việc này, nàng chẳng qua
chỉ là xấu hổ ngượng ngùng thôi. Dù thế nào thì hắn cũng là nam nhâ, mặc dù nói mình giống như dã nha đầu nhưng căn bản vẫn cứ xấu hổ.
"Vậy coi như là, ta làm hỏng thanh danh của nàng." Dịch Khinh Hàn động
tác trên tay chậm lại một chút, nói tiếp : "Hay là nàng ở lại đây luôn
đi, chúng ta diễn giả thành thật luôn."
Dù đã chuẩn bị tâm lý, đầu Lam Ngữ Tư vẫn cứ nóng lên, cho dù thật hay
giả mà nói..... Dịch Khinh Hàn đã nói qua không chỉ một lần, lần này
cũng như vậy chân thành, rất thật, rất gần. Lam Ngữ Tư dừng một chút,
cúi đầu đề phòng, trong lòng có tư vị không nói nên lời. Nếu nói chính
mình nguyện ý ở lại, nàng còn chưa từng nghĩ ở cùng một hoạn quan cả
đời, nếu nói nàng không muốn, nghe như có vẻ ghét bỏ cùng tức giận, còn
có chút yếu ớt khác thường.
"Không, không cần, lão gia không nói, ta không nói, sẽ không ai biết." Lam Ngữ Tư nghĩ một hồi lâu rút cục nói một câu.
Dịch Khinh Hàn nhanh chóng nghĩ ngợi, ngay lập tức nói : "Buổi sáng hôm
nay, nhìn ánh mắt Tùy Yên dường như không ổn, hai người chúng ta đêm qua say rượu là chính nàng đem chúng ta an trí tốt, ngươi làm gì tại sao
nàng lại không biết."
Lam Ngữ Tư xấu hổ muốn chết, nếu là mình bị phi lễ, trừ xấu hổ mình còn
có chút khí thế của người bị hại, đằng này là mình say rượu, động thủ
với một người đàn ông, nói ra tới đây thực sự là so với việc dìm lồng
heo còn muốn kinh khủng hơn. Cũng may người đó là tướng công trên danh
nghĩa của mình nếu không thật sự muốn đập đầu tự tử mất.
"Không sao cả, thật ra ta không chán ghét nàng, nếu như vậy cả đời, nghĩ đến cùng cũng rất thú vị. Còn nàng, cách xa ta sẽ không sống được, ở
chỗ này đối với nàng là lựa chọn tốt nhất." Dịch Khinh Hàn nhẹ nhàng
dừng động tác trên tay lại, uy hiếp cộng thêm dụ dỗ từng bước nói tiếp : "Nếu nàng rời khỏi ta, ta sẽ không có nhiều tâm trí để che chở nàng,
nếu nàng ở trong phủ, ta sẽ bảo vệ nàng chu toàn."
Lam Ngữ Tư nghe xong, chợt nhớ tới gian phòng đã giam giữ mình, chợt
rùng mình một cái, thầm nghĩ, trừ khi Vạn Đốc chết, nếu không mình sẽ
vĩnh viễn không thoát khỏi cuộc sống trước mắt. Hiện tại không thể trực
tiếp cự tuyệt Dịch Khinh Hàn nếu không hắn tức giận sẽ không bảo vệ cho
mình, vậy thì sẽ rất nguy hiểm, dù sao đi nữa hắn cũng không làm cho
mình chán ghét, rồi nói tới chuyện kia, hắn cũng không làm được cái gì,
mình ngày sau nếu có cơ hội thoát ly vẫn là một thân hoàn bích.
"Nàng không nói lời nào, coi như nàng đã đồng ý, đến đây, xoa bóp cho vi phu." Dịch Khinh Hàn sợ nàng đổi ý, liền nằm sấp xuống bày ra tư thế
chờ đôi tay nhỏ bé của Lam Ngữ Tư.
Tảng đá trong lòng rơi xuống đất, sau một lúc xoa bóp, Dịch Khinh Hàn
cảm thấy mỹ mãn đã ngủ, Lam Ngữ Tư lại cẩn thận nằm cách xa hắn. Cũng
may giường khá lớn, không đến nỗi khó xử, suy nghĩ lung tung một lúc rồi mới ngủ. Dịch Khinh Hàn ngủ đã đâu, lúc này lại đột nhiên nằm mơ trở
mình, vươn tay ôm lấy nàng.
Lam Ngữ Tư bị đánh thức, đỏ mặt, đẩy ra, ai ngờ cánh tay lại siết chặt, đem nàng ôm chặt vào trong lòng.
Lam Ngữ Tư chợt nhớ đến giấc mộng xuân đêm qua, trên mặt nóng bừng,
trong đầu hiện ra rất nhiều hình ảnh xấu hổ, cảm giác được hơi thở nam
tính của hắn, tim nàng đập rộn lên.
Làm hoạn quan sao lại có nhiều điều tốt, muốn quyền có quyền, muốn tiền
có tiền, bề ngoài anh tuấn, làm việc lưu loát, Lam Ngữ Tư mơ màng nghĩ,
hắn làm cách nào để gia nhập vào đó làm nhỉ? Tình thế bắt buộc hay là có lý do khác? Lam Ngữ Tư lần đầu tiên sinh ra hứng thú với việc hắn đã
trải qua, nàng còn muốn hiểu rõ hắn.
Bạn đang đọc truyện Đông Xưởng Tướng Công được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.