Chương 59: Tai Họa Bất Ngờ
Editor: Jun
Tới gần ngày Tết, thái giám Lại Lực Bằng từ Nguyên Nam thành gióng trống khua chiêng vào kinh, nghe nói còn mang theo một kiện vật phẩm hiếm lạ
chuẩn bị dâng cho Khánh Nguyên đế.
Lại Lực Bằng theo tuyên chỉ của thái giám vào kinh, thái giám tuyên chỉ
kia là thái giám tùy tùng của Vương Thủ đi Nguyên Nam thành, là người
hầu hậu bên cạnh Khánh Nguyên đế từ nhỏ, nhìn ra được Khánh Nguyên đế
thật sự là quan tâm tới Vương Thủ.
Phiên vương ở các nơi cũng đã vào kinh, Khánh Nguyên đế ở trong cung
tiếp đãi yến hội, khắp chốn mừng vui. Mọi người nhìn thấy đám người
phiên vương và lễ vật thì đều không ngớt lời khen ngợi thổn thức, đến
khi Lại Lực Bằng tiến vào dâng lễ thì mặt rồng giận dữ lập tức đem nhốt
Lại Lực Bằng vào nhà giam Đông Xưởng.
Tuy rằng hy vọng nhân cơ hội này lấy công việc trong nhà tù mà báo thù
riêng nhưng vẫn là nên suy nghĩ trước sau, Dịch Khinh Hàn không tỏ thái độ hờn giận. Hạ Minh nghĩ mà cảm thấy sợ vô cùng, may là mình mình có
phòng bị với An Nam quốc sứ thần, không lộ ra là có lễ lạt qua lại với
hắn, trừ Trinh Dũng và Trịnh Khinh Hàn thì không ai biết ở hậu viện Hạ
phủ có một con lệ điểu.
Nguyên lai là lễ vật hiếm lạ Lại Lực Bằng dâng lên là ô lệ điểu của An
Nam quốc. Không biết là do khí hậu không phù hợp hay là do nguyên cớ gì
mà con chim đó lại đoản mệnh chết lăn quay trên đất trước mặt hoàng đế.
Ngày tốt mà lại xảy ra chuyện không may, Khánh Nguyên đế giận dữ lệnh
nhốt Lại Lực Bằng vào nhà giam, bách quan nhân cơ hội này buộc tội, nói Lại Lực Bằng lòng dạ khó lường có ý ám chỉ hoàng đế không bao lâu sẽ
chết, lại có ý niệm mưu phản trong đầu.
Hạ Minh mang lệ điểu trong phủ tới hoàng cung, nói thẳng đây là điềm
lành liền đưa vào hoàng cung. Con chim trước cho dù hình dạng hay màu
lông cũng không thể sánh với con lần này, có thể thấy được con chim này
mới là con chim quý giá nhất, trước kia chỉ là một con chim hạng thường.
Khánh Nguyên đế bị bữa tiệc này càn quấy chọc cười, tuy biết lời của Hạ
Minh không thể tin nhưng lại có ý nghĩa tốt , chỉ thăng phiên vương đoản mệnh còn hoàng đế thì sẽ sống đến vạn năm.
Kể từ đó, địa vị của Hạ Minh trong mắt Khánh Nguyên đế càng cao, Đông Xưởng cũng nhờ vậy mà nước lên thuyền lên.
Coi như Dịch Khinh Hàn cũng khách khí, sắp xếp Lại Lực Bằng ở một gian
nhà tù hướng mặt trời mọc, cũng không sử dụng đại hình. Trước khi đến
Đông Xưởng đã tự mình sao chép danh sách nêu tên mấy người. Cũng không
biết là tâm tình gì, Dịch Khinh Hàn bình tĩnh thẩm vấn Lại Lực Bằng
trong phòng chờ.
Sau khi Lại Lực Bằng được dẫn tiến vào thì liền bị phiên dịch đá một
cước vào đầu gối từ phía sau khiến hắn quỳ rạp xuống đất. Đây là Đông
Xưởng, người không có phận sự khó tiến vào, không cần biết ngươi là
quan to nội các hay đại quan biên giới, chỉ cần vào nhà tù này thì đa số chỉ có vào mà không có ra.
"Lại Lực Bằng, Lệ điểu ngươi dâng lên Hoàng thượng là từ đâu mà có?"
Dịch Khinh Hàn cũng không nói mấy câu như "Lớn mật, ngươi mau nhận tội"
gì gì vô nghĩa mà đi thẳng vào vấn đề. Lại Lực Bằng ngẩn người, vừa rồi
hắn còn lo lắng, sợ người Đông Xưởng sẽ làm gì đó nên định nói mấy lời
nịnh nọt một chút, nhưng lúc này thì kế hoạch đều bị phá hủy hết.
"Lại Lực Bằng, bản quan niệm tình ngươi là hạ nhân hầu hạ bên cạnh hoàng đế nên mới hỏi thẳng, chớ để ta hỏi lại lần thứ hai." Sắc mặt Dịch
Khinh Hàn lạnh lùng nghiêm túc, hơi cúi đầu mắt nhìn thằng Lại Lực Bằng.
Quan hệ của Lại Lực Bằng và Hạ Minh bình thường, hai người phải tranh
thủ tình cảm trước mặt hoàng đế nên từng có mâu thuẫn nho nhỏ, cũng vì
hoàng đế mà chống lại kẻ thù bên ngoài, được coi là loại quan hệ phức
tạp. Nay rơi vào tây Đông Xưởng, trong lòng Lại Lực Bằng cũng không quá
sợ hãi.
Mãi đến khi nghe xong lời của Dịch Khinh Hàn mới ẩn ẩn có cảm giác Hạ
Minh cũng không nghĩ dồn mình vào chỗ chết. Nếu được thì còn có cơ hội
tìm đường sống, còn nếu không thì Lại Lực Bằng thực sự sợ Đông Xưởng
nhân cơ hội này diệt trừ mình." Đó là lễ vật An Nam quốc đưa cho ta, Tạp gia tưởng là vật hiếm lạ nên mới nghĩ tới dâng lên Hoàng thượng. Tạp
gia tuyệt đối không có tâm tư khác, Tạp gia..."
"Bản quan cũng tin Lại tổng quản không có tâm tư khác với Hoàng thượng,
nhưng, nhưng làm thế nào mới có thể tin tưởng." Dịch Khinh Hàn cắt lời
Lại Lực Bằng, mắt đầy thâm ý nhìn lão thái giám cường tráng trấn định
nhưng vẫn không giấu được bối rối.
"Nhất, nhất định là có người vu oan hãm hại, nhất định là vậy." Lại Lực Bằng cố gắng tập hợp trong đầu biện pháp để thoát tội.
"Thế nào? Lại tổng quản và An Nam quốc kia có qua lại gì sao?" Dịch Khinh Hàn hỏi.
"Không, chưa từng có qua lại." Lại Lực Bằng cau mày trả lời.
"Lại tổng quản mang theo điểu này vào kinh, dọc đường đi có việc gì không bình thường phát sinh không?" Dịch Khinh Hàn dẫn dắt.
"Cũng không có, điểu sợ lạnh, dọc đường đều ở trong xe, Tạp gia không
dám để xảy ra sơ xuất nên ngay cả việc ăn uống của nó Tạp gia cũng phải
kiểm tra nghiêm ngặt." Vẻ mặt Lại Lực Bằng lo lắng.
"Vừa vào kinh ta liền giao lễ vật cho người của Lễ bộ, cho đến ngày đại
yến trong cung thì cũng là gần mười ngày, trong thời gian đó Tạp gia
cũng không nhìn qua con điểu kia, như Tạp gia đã nói đấy, nhất định là
có người vu oan, Lễ bộ, là Lễ bộ." Lại Lực Bằng chợt nghĩ đến thì mắng
to.
"Lại tổng quản à, chỉ là lời nói miệng không có bằng chứng." Dịch Khinh
Hàn thấy bộ dáng thất kinh của Lại Lực Bằng thì không thấy có chút gì
bất ngờ, đó là một người vừa nhát gan lại vừa to gan. Vì muốn báo thù
Dương Xương Hà mà tạo ra một vụ án lớn trấn động, nhưng lại cũng có thể
bởi vì mình lâm vào hiểm cảnh mà hoang mang lo sợ.
Hơn nữa, chính vì hắn tố cáo Dương Xương Hà nên mới dẫn tới những người
liên quan chú ý tới, trong lúc nhất thời liền bị phần lớn quan viên coi
là cái đinh trong mắt, cho nên lần này mới có người nhân cơ hội này mà
buộc tội. Quan to trong triều phải khổ sở đọc thi thư các loại mới có
thể có địa vị vinh hoa như ngày hôm nay, vậy mà một hoạn quan không cần
tốn nhiều công sức lại có thể được vinh sủng như vậy, cũng bởi chinh
nguyên nhân này mà bọn họ mới bị sĩ phu khinh thường và ghen tị.
Đương nhiên về phương diện này quả thật có tâm tư bất chinh, nhưng như
Vương Thủ thì bình thường làm việc cũng không thẹn với lượng tâm.
Dịch Khinh Hàn cũng không đồng tình với Lại Lực Bằng, hắn chỉ là muốn mượn việc này để giải quyết việc của mình.
"Tạp gia, Tạp gia muốn viết huyết thư, thỉnh Dịch đại nhân chuẩn bị giấy bút, một ngày nào đó có thể rửa sạch oan nhục, Tạp gia tất sẽ có hậu
tạ." Lại Lực Bằng cúi người nói hảo ngôn hảo ngữ.
"Lại Lực Bằng khách khí rồi, Đông Xưởng ta tuyệt đối không oan uổng
người tốt, ngài đã có oan khuất thì bản quan tất nhiên phải giúp đỡ."
Dịch Khinh Hàn nói xong liền phân phó người đi lây giấy bút, rồi đi
thong thả tới sau án, quay về phía tường thì hơi nhếch khóe miệng.
Sau khi Dịch Khinh Hàn đem huyết thư của Lại Lực Bằng trình lên Hạ Mình
thì liền trở về phủ, hắn biết, Hạ Minh đã sớm nghĩ tới Lễ bộ. Hạ Minh
được ban thưởng có thể dùng kiệu trong cung, Lễ bộ liền xen vào; Hạ Minh được ban thưởng hai đội ngự lâm quân hoàng gia hộ vệ, Lễ bộ cũng xen
vào. Dịch Kinh Hàn cưỡi ngựa hồi phủ, chờ tin tức tốt.
Bên trong phủ là một cảnh tượng vui vẻ, nơi nơi đều thắp đèn lồng vô
cùng rực rỡ ấm áp. Tuy tâm tình Dịch Khinh Hàn không tốt nhưng cũng bị
bầu không khí này cuốn hút, trong lòng cũng vui vẻ hơn.
"Phu nhân đâu?" Dịch Khinh Hàn đi đến bên ngoài tây nhĩ, thuận miệng hỏi Tùy Yên đứng ở cạnh cửa.
"Phu nhân lại cùng với Dịch tổng quản ở phia sau viện." Tùy Yên cúi đầu trả lời:"Phu nhân mang theo Châu Viên đi."
Dịch Khinh Hàn là người thông minh, quay đầu liếc mắt Tùy Yên, nếu không phải Lam Ngữ Tư và Dịch An đều là người hắn tin tưởng thì không chừng
là sẽ để lời này làm phiền lòng.
Tùy Yên dùng từ "lại", không hổ là người bên cạnh đốc chủ, Dịch Khinh
Hàn không nói gì, trở về thượng phòng, Tùy Yên liền đi theo vào nhà
chính châm trà, hầu hạ cởi quan phục.
Trong phòng, trên bàn có một mâm há cảo, Dịch Khinh Hàn tiện tay lấy một chiếc cho vào miệng thưởng thức.
"Há cảo cúng táo quân, cứ như vậy mà ăn còn không rửa tay!" Lam Ngữ Tư bước vào cửa thì nhìn thấy Dịch Khinh Hàn đang ăn vụng.
"Hôm nay vẫn là năm cũ sao?" Dịch Khinh Hàn có chút ngạc nhiên, bận rộn
việc Đông Xưởng, người có nhà mà như không có nhà như hắn cũng không để ý tới những ngày hội này, càng là lúc nhà nhà đoàn viên thì càng là lúc
hắn thương tâm. Nhớ tới thời thơ ấu thì không khỏi cảm thấy buồn rầu.
Khi đó hắn vẫn còn là đại công tử, tuy không có mẹ ruột nhưng chi phí ăn mặc cũng ít người có thể sánh bằng. Còn nhớ mỗi khi cuối năm là trong
phòng bếp sẽ làm tiệc cúng ông táo, khi làm linh vị ông táo sẽ chuẩn bị
rượu và đồ nhắm phong phú làm tế phẩm. Còn nhớ rõ hắn vì muốn khiến cho
phụ thân chú ý mà thường trộm tế phẩm, hắn nghĩ phụ thân sẽ giống với
những trưởng bối khác, sẽ kiên nhẫn giảng cho hắn nghe sự tích về táo
quân, giảng về việc cúng ông táo như thế nào.
Dịch Khinh Hàn nhất thời lâm vào hồi ức, không phát hiện Lam Ngữ Tư đang khuơ khuơ tay nhỏ nhắn mềm mại trước mặt hắn.
"Nghĩ gì đó?" Lam Ngữ Tư hỏi.
"Đang nghĩ vì sao phải cúng ông táo." Dịch Khinh Hàn thuận miệng nói.
Lam Ngữ Tư biết Dịch Khinh Hà biết sự tích về Táo quân, tâm tình không
tốt nên mới nói như thế, vì thế nàng nghĩ khiến cho hắn vui vẻ. " Chàng
không biết vì sao có Táo quân, được rồi, thiếp sẽ kể cho chàng nghe.
Nghe nói Táo quấn vổn chỉ là quản củi lửa, sau lại được Thiên đế lệnh
quản lý công việc lớn nhỏ trong nhà, được phong làm người đứng đầu trong nhà. Ông có quyền rất lớn, hàng năm vào đêm ngày hai mươi ba tháng chạp sẽ lên Thiên đình bẩm báo những việc tốt việc xấu trong nhà, có công
tất thưởng có sai tất phạt."
Lam Ngữ Tư nhìn Dịch Khinh Hàn rồi lại nói tiếp:"Táo quân là thần bẩm
báo việc trong nhà vì thế mỗi nhà vào ngày hai mươi ba tháng chạp sẽ
cúng ông táo, cầu cho ông giơ cao đánh khẽ, có thể ở trên thiên đình nói tốt mấy câu cho nhà mình. Chuyện là như vậy nhưng thiếp phát hiện ra
một việc vô cùng quan trọng."
"Chuyện gì?" Dịch Khinh Hàn ngồi xuống, lại nhón lấy một cái há cảo ăn.
"Châu Viên lão gia ở phía nam nói ở nơi đó đều là hai mươi tư tháng chạp cúng ông táo. Nói là vì Táo quân trở về vất vả nên khao một bữa ra
trò." Sau khi Lam Ngữ Tư nói xong thì thấy Dịch Khinh Hàn khó hiểu nhìn
nàng.
Lam Ngữ Tư cũng ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc, nói:"Thật là mệt mỏi, Táo quân báo xong rồi, những điều nên nói đều đã nói sao lại còn phải cúng
ông ấy làm gì! Không bằng để chúng ta ăn, không cho ông ấy ăn, hì hì,
không thể làm hao hụt thêm tiền mua bán được."
Bên kia Tùy Yên bụm miệng rời khỏi thượng phòng, khi tới chỗ mái hiên
thì hai vai không ngừng run run. Dịch Khinh Hàn suýt chút nữa thì nghẹn, miễn cưỡng nuốt miếng há cáo xuống, vội vàng uống một ngụm trà." Nàng
không làm hao hụt tiền mua bán là được rồi còn quản người ta làm gì."
"Thiếp cũng chỉ là có lòng tốt mà thôi, Châu Viên nghe xong lời của
thiếp thì nói hẳn nào năm ấy hắn gặp nạn đói, còn bảo lần tới khi huynh
đệ tới thăm, hắn sẽ nói lại với mấy người trong nhà." Lam Ngữ Tư lấy
khăn lau tay cho Dịch Khinh Hàn.
Dịch Khinh Hàn không nhịn được cong khóe miệng, hưởng thụ bàn tay được ân cần chăm sóc.
"Đã chuẩn bị tốt hết chưa?" Dịch Khinh Hàn hỏi.
"Rồi, ngày mai viết câu đối, ngày kia làm đậu hũ, ngày kìa treo thịt
heo..." Lam Ngữ Tư đột nhiên ngẩng đầu hỏi:"Tướng công, mấy ngày nay về
phủ sớm chút nhé."
Dịch Khinh Hàn nhẹ gật gật đầu, bộ dáng ẩn ẩn mệt mỏi. Xả thân mà làm việc cũng thật phí sức.
"Tướng công?" Lam Ngữ Tư thôi không cười, cảm thấy rõ ràng trong lòng
Dịch Khinh Hàn đang lo lắng. Mặc dù nàng không muốn mở miệng hỏi nhưng
vẫn hy vọng hắn chủ động chia sẻ với mình.
Nàng biết hắn muốn cho nàng một cuộc sống thoải mái, không phải suy nghĩ những chuyện khiến người ta lo lắng. Nhưng hắn không biết, nữ nhân
thích chia sẻ hạnh phúc với nam nhân của mình nhưng cũng không hề sợ đau thương, cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa cũng không ngại ngần.
"Được." Dịch Khinh Hàn không nói thêm nữa, hai người ngồi một lúc rồi đi ăn cơm chiều.
Vẫn như thường ngày tắm rửa thay quần áo và đọc sách. Lam Ngữ Tư nhìn
chăm chú trang sách, thỉnh thoảng lật sang trang. Bên kia Dịch Khinh Hàn đã thỉnh thoảng mất tập trung, ánh mắt lạc sang bàn nhỏ bên cạnh.
Ngồi một lúc mệt mỏi, Lam Ngữ Tư khẽ dụi mắt thì đột nhiên phát hiện có người đứng phía sau.
Bạn đang đọc truyện Đông Xưởng Tướng Công được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.