Chương 66: Từng Bước Từng Bước Sợ Hãi.

Editor: Jun​

Thời gian trôi qua, Lam Ngữ Tư ngồi đến xương sống thắt lưng cũng đau, chậm rãi đánh giá trang trí trong phòng.

Phía Bắc của Noãn các là chiếc giường, trên giường gỗ phủ khăn gấm thêu hình hồ lô, giường có màn Hồng Trù tơ vàng; giường được làm bằng gỗ đàn hương ăn nhập khăn phủ giường, , trên giường có chăn gấm thêu Mẫu đơn cùng muôn loài hoa khác.

Noãn các và gian phía đông lấy tượng gỗ khắc hoa cúc làm ngăn cách, trên trần được thiết kế tráng lệ mang theo chút thanh nhã, đa số đò gỗ đàn hương cũng được khảm trai và phủ nước sơn. Giang đông dựa vào cửa sổ có giường sưởi, hai bên án có khắc hoa văn hoa cúc tinh xảo, khắp trần nơi nơi đều được chạm khắc tỉ mỉ.

Sườn đông của gian Đông dựa vào tường hé ra nước sơn khảm trai xinh đẹp, trên đó đính một đôi ngà voi bảo tháp. Trên tường treo nhiều bức họa, trên án có một cái huân lô.

Đang nhìn tới đầy thì thấy một cung nữ đi vào, khom người nói:"Phu nhân xin đi theo tiểu nhân, quý phi ở Tây Noãn Các triệu kiến."

Lam Ngữ Tư nuốt một ngụm nước bọt, bất an đứng lên, đi theo cung nữ kia ra khỏi Đông Noãn các.

Bên trong cung Nghênh Khánh trang hoàng tinh xảo hoa lệ. Phía sau gian chính vẫn đặt tượng gỗ điêu khắc hoa cúc lê thất tiên nữ đang chơi đùa, trước đó có một tòa núi nhỏ, phía trước là tấm bình phong đặt tượng điêu khắc gỗ khảm Kim Đồng ngọc nữ kính tâm, trước tấm bình phong thiết ngai vàng.

Đi vào gian thứ hai phía tây, có bàn gỗ tốt khảm trai, hai bên trần có trămphù điêu khảm trai, phía dưới có Tử Đàn Khảm khảm trai. Trên sạp có một mỹ nhân đẹp như hoa đang nằm, bên cạnh có một người cung nữ bưng huân hương, hương nhè nhẹ bay tới chóp mũi.

Cặp mắt mỹ nhân kia khép hờ, vô cùng an tĩnh, đeo dày cửu thiên tiên nữ, lại như hoa thần thích ý bỡn cợt, thật sự là chưa cần nói gì đã làm say lòng người, không gì có thể đẹp bằng.

Mỹ nhân đó là Vạn quý phi, Vạn quý phi chậm rãi mở mắt, nhìn Lam Ngữ Tư quỳ trong phòng, sau khi đợi làm lễ thì mới mở miệng đỏ thắm cười như không cười nói:"Mau, đừng đa lễ, Sơ Xuân, dọn chỗ."

Cung nữ bên cạnh Vạn quý phi tên gọi "Sơ Xuân" nâng Lam Ngữ Tư dậy ngồi vào một cái ghế thêu nhỏ.

Lam Ngữ Tư làm xong lễ thì liền cúi đầu không nói gì, trước kia cũng học một ít quy củ cung đình, sau này cho rằng với chức quan của Dịch Khinh Hàn thì không phải dùng đến, cho nên học cũng không tập trung lắm, lúc này cảm thấy xấu hổ.

"Ngẩng đầu lên để bản cung nhìn xem." Giọng nói Vạn quý phi rất dịu dàng, giọng ngân nga thanh thúy như tiếng chim hoàng oanh.

Lam Ngữ Tư chậm rãi ngẩng đầu, vẫn không dám nhìn thẳng vị quý phi vượt mặt hoàng hậu trong truyền thuyết này.

"Ồ ra là một mỹ nhân, bản cung vừa nhìn đã thích." Vạn quý phi cười như không cười nói:"Sau khi Huyên Nhu đi thì đã lâu rồi không có ai trò chuyện cùng bản cung."

Huyên Nhu là khuê danh của Vương phu nhân, có thể thấy quan hệ hai người coi như là thân thiết.

"Dân phụ sợ hãi, đa tạ nương nương."Lam Ngữ Tư lựa chọn từ ngữ lại quỳ xuống nói.

"Không cần phải sợ, ngươi cũng chưa có nói lỡ lời." Vạn quý phi ăn một viên bánh ngọt, xem như để thanh thanh cổ họng sau giấc ngủ trưa.

Thấy bộ dáng nàng lười biếng thì chắc là vừa mới ngủ trưa dậy. Làm quý phi cũng rất tốt, tự mình có thể tùy ý nghỉ ngơi, không cần phải để ý tới cảm giác của người khác, cho dù người nọ đã phải đợi mình một canh giờ.

"Dân phụ ngu dốt, nương nương khen trật rồi." Lam Ngữ Tư vừa mới ngồi xong lại vừa muốn quỳ, lại bị Sơ Xuân nâng dậy.

"Ha ha ha, Huyên Nhu nói tính tình ngươi hiền hòa, ta lại thấy thật là câu nệ quá." Vạn quý phi nói sang chuyện khác, hỏi:" Gần đây Huyên Nhu có khỏe không, có liên lạc với ngươi không."

Tâm tư Lam Ngữ Tư trăm chuyển, ý thức được quan hệ của Vương phu nhân và Vạn quý phi đương nhiên không giống bình thường, như vậy mình thể hiện ra có giao hảo với Vương phu nhân thì đương nhiên cũng sẽ có lợi. Nhưng mà lại không thể quá tốt, nếu Vạn quý phi cảm thấy mình bị so sánh thì nhất định sẽ mất hứng. Bởi vậy nói:"Nhận được một phong thư của tỷ tỷ, nói tất cả đều ổn, nghĩ muốn sớm hồi cung."

Vạn quý phi nhận được nhiều phong thư của Vương phu nhân, thấy Lam Ngữ Tư chỉ nhận được một phong thì cảm thấy thoải mái hơn, nói tiếp:"Bản thân đã nhiều lần gửi thư nói nàng ấy yên tâm, một hai năm nữa sẽ cho Vương Thủ trở về. Đến lúc đó có thể cùng nhau nói chuyện rồi."

Trên mặt Vạn quý phi hiện lên vẻ vui mừng, nghĩ đến Vương phu nhân thì cảm xúc rất tốt. Cũng khó trách, tính tình Vương phu nhân cũng thật thảo, Lam Ngữ Tư nghĩ vậy.

"Biết vì sao bản cung thích Tây Noãn Các không?" Vạn quý phi bỗng nhiên ngừng cười, cúi đầu hỏi.

Trong lòng Lam Ngữ Tư run rẩy một trận, trên mặt thì lại càng thêm kính cẩn:"Dân phụ không biết."

Vạn quý phi cũng không nghĩ có được đáp án, nói chậm rãi từng chữ:"Bởi vì xứng với thân phận của bản cung, phía đông là vị trí cho hoàng hậu, không thể trụ ở Đông cung, bản cung cũng không dám vọng tưởng Noãn các đông thứ gian!"

Lam Ngữ Tư nghe xong vội vàng nói:"Nương nương, đây là cớ gì?! Nương nương đức hạnh nhiều mặt, hoàng hậu bệnh nặng thống lĩnh hậu cung, sớm đã là mẫu nghi thiên hạ." Loại việc ngược gió lớn không ngờ tới này, cho dù trước mặt ngô hoàng hậu không được sủng kia mọi người cũng không dám nói. Lam Ngữ Tư chính là kẻ không có cốt khí, lại không muốn gây thêm phiền toái cho Dịch Khinh Hàn, bởi vậy hạ quyết tâm hầu hạ thật tốt Vạn quý phi.

"Thật sao?" Vạn quý phi cười bỡn cợt, nghĩ là vừa rồi câu nói kia chỉ là chỉ hươu bảo ngựa mà thôi.

"Thật ạ, Vương tỷ tỷ cũng thường xuyên nhắc tới nương nương, hôm nay biết nương nương triệu kiến, dân phụ mừng đến suýt nữa thì quên mặc áo choàng." Lam Ngữ Tư rơi vào hoàn cảnh này thì không chừa cơ hội mà ve vuốt.

Quả nhiên Huyên Nhu không nói sai, ngươi đúng là người thú vị, so với Lục phu nhân kia thú vị hơn nhiều." Khi Vạn quý phi nói đến Lục phu nhân thì giọng nói lạnh xuống, Lam Ngữ Tư nghe xong thì tâm liền khẩn trương.

" Sau này thường đến trò chuyện cùng bản cung, hôm nay cũng không còn sớm, ngươi đi thăm Lục phu nhân rồi liền ra khỏi cung hồi phủ đi." Vạn quý phi nói xong thì lại giải thích:"Bản cung cảm thấy phiền muộn liền triệu kiến Lục phu nhân tới, ai ngờ kẻ đó là cái hũ nút, nay đang ở một nơi khác nghỉ ngơi, ngươi đi xem đi."

Vạn quý phi nói xong thì liền nằm lại trên sạp ấm, không nhìn tới ánh mắt kinh ngạc của Lam Ngữ Tư, chậm rãi nhắm mắt lại.

Lam Ngữ Tư hành lễ, tâm kinh hoảng theo Sơ Xuân đi ra ngoài. Vạn quý phi triệu Lục phu nhân tiến cung! Lam Ngữ Tư có dự cảm không ổn, nghĩ Lục phu nhân sợ là dữ nhiều lành ít. Lục phu nhân kia từ lần nói sai trước thì phát điên, Vạn quý phi phái người thử nhiều lần, bây giờ còn triệu vào cung, không biết là có dụng ý gì!

Lam Ngữ Tư đi rồi, Vạn Đốc từ sau bình phong chậm rãi đi ra, bất mãn nói:"Muội muội, đây là ý gì!"

Bộ dáng Vạn quý phi không cho là đúng, thở dài nói:"Khi nào thì đại ca mới có thể ổn thỏa một chút, nàng là một nữ tử không có giá trị lợi dụng , vì sao lại muốn đoạt lấy!"

"Hừ! Phản đồ như thế không trừ thì sợ là không được!" Vạn Đốc tức giận đến đỏ mặt tía tai, cuối cùng cũng cố nuốt lại cơn tức.

Vạn quý phi giận không thèm tranh cãi, trợn mắt rồi liếc một cái, nói:"Sổ sách đều đã vào tay Hạ Minh, huống hồ cho dù đến tay vạn tuế thì ta cũng có thể chắc chắn bảo vệ huynh, huynh sợ gì! Nhưng chớ có làm chuyện vô ích!" Trước kia Vương phu nhân từng nói qua về Lam Ngữ Tư với Vạn quý phi, Vạn quý phi không khỏi thiên vị một ít. Huống hồ Vạn Đốc và Vạn quý phi là cùng cha khác mẹ, Vạn quý phi là thứ nữ, từ nhỏ không ít lần phải chịu đựng thân mẫu của Vạn Đốc, tuy nhìn như quan hệ bình thường nhưng nói trắng ra thì cũng là lợi dụng nhau mà thôi.

Vạn Đốc cần Vạn quý phi thổi gió bên tai hoàng thượng, Vạn quý phi cần thủ hạ của Vạn Đốc làm việc, trừ phi có lợi với bản thân bằng không cũng sẽ không làm việc cho đối phương mà không có mục đích.

Vạn Đốc nghe xong thì vẫn không đồng ý, nhìn theo hướng Lam Ngữ Tư rời đi thì mắt lộ ra hung quang. Mới vừa rồi ở Noãn các nghe thấy Vạn quý phi cho người truyền Lam Ngữ Tư thì vội vàng trốn sau bình phong. Nếu nói cũng đã nói đến đây thì không thiếu được kéo trở về, vì thế lại ngồi xuống nói chuyện cùng Vạn quý phi.

Lam Ngữ Tư theo Sơ Xuân đi ra khỏi Ngênh Khánh cung, đi đường hai chân cũng xoắn cả vào nhau, mãi cho đến khi đi vào một chỗ hẻo lánh, Lam Ngữ Tư càng đi càng sợ, hai chân run rẩy.

Sơ Xuân quay người lại, Lam Ngữ Tư tiến lên, cởi vòng tay bằng san hô chạm rồng và mẫu đơn ra, nhét vào trong tay nàng ta rồi nói:"Đa tạ tỷ tỷ dẫn đường, tỷ tỷ nhiều năm vất vả như thế, vòng tay là ý thành kính." Trong lòng Lam Ngữ Tư lo lắng, sợ sẽ không được nhìn thấy ánh mặt trời, hoặc là bị giết người diệt khẩu, bởi vậy tuyệt vọng cái gì cũng thử.

Sơ Xuân đã gặp chuyện này thành quen, cười nhẹ nói:"Phu nhân không cần phải lo lắng, chỉ đi xem một lát rồi sẽ hồi phủ." Nói xong nhưng cũng không khách khí mà thu vòng tay lại tiếp tục đi.

Lam Ngữ Tư nghe xong liền yên lòng, đi theo Sơ Xuân xuyên qua vài cái cửa cung, thẳng tới một chỗ rách nát, cỏ dại khô quắt đổ rạp, không biết bao lâu chưa có được dọn dẹp.

"Con ngoan, ăn ngon, ăn ngon, ăn rồi mau lớn." Giọng nói quen thuộc khàn khàn vang lên.

Lam Ngữ Tữ đi vào cửa, chỉ thấy một phụ nhân đầu tóc rối bù ôm một bọc tã lót, ngồi ở trước cái cửa duy nhất cũ nát, nhìn kĩ thì đúng là Lục phu nhân. Bây giờ Lục phu nhân gầy đến da bọc xương, đứa trẻ sơ sinh trong lòng cũng đã khô vàng nhăn nheo, nhắm mắt khóc nức nở.

Che mũi lùi lại phía sau, Lam Ngữ Tư ngửi thấy một mùi thối kinh khủng, Lục phu nhân kia vẫn tập trung đút cho đứa trẻ, làm bộ dục đứa trẻ mở miệng. Trẻ mới sinh khóc nức nở, Lục phu nhân vẫn đem cái thứ màu đen đen thối hoắc kia đến miệng đứa bé.

Lam Ngữ Tư không rõ đây là điên hay giả điên, chỉ cảm thấy áy náy vô cùng, nếu không phải ngày ấy mình nhất thời tức giận thì có lẽ nàng ấy cũng sẽ không phát điên. Lam Ngữ Tư càng thêm bất an, không dám lộ ra điều bất thường, Sơ Xuân nhìn hai người sau đó lui ra. Lục phu nhân kia nhìn thấy Lam Ngữ Tư thì ánh mắt lập tức lộ hung quang, như điên đứng dậy ôm đứa bé đi tớ hướng Lam Ngữ Tư.

Lam Ngữ Tư thấy thế thì toan bỏ trốn, nhưng lại bị nàng ta xô ngã dưới đất, mắt thấy Lục phu nhân dần hướng lại gần thì bị Xuân Thủ ngăn lại. Lam Ngữ Tư sợ đến mức không biết là đi hay ngồi, chạy cuống quýt bất chấp Đông Tây Nam Bắc, nghĩ tới càng chạy xa sẽ càng an toàn.

Lam Ngữ Tư hoang mang rối loạn chạy như điên, vẫn như trước không thấy bóng dáng ai, không biết là ảo giác hay thực tế có tiếng động, Lam Ngữ Tư chỉ nghe thấy phía sau kẻ điên kia càng ngày càng gần, thấy không còn sức nữa thì liền trốn vào một cái nũi giả cũ nát.

Thấy không có bóng ai, Lam Ngữ Tư xác định là nhìn nhầm, đang muốn quay đầu lại thì lại không ngờ có một bàn tay bịt kín miệng, ngay sau đó liền nghe thấy có người nói:"Đừng kêu! Đừng quay đầu! Ta sẽ không thương tổn ngươi!"

Bạn đang đọc truyện Đông Xưởng Tướng Công được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.

Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.