Chương 61: Chạy Trối Chết

Editor: Jun​

Tùy Yên đứng ở bên cạnh Lam Ngữ Tư phân phát hà bao.

Ăn cơm uống rượu đoàn viên xong, Dịch Khinh Hàn dắt Lam Ngữ Tư vào trong viện, giúp nàng khép chặt cổ áo lông cừu rồi mới phân phó hạ nhân lui xuống.

Lam Ngữ Tư chợt thấy xa xa pháo hoa đang nổ ở bốn phía, đúng là ở ngoại viện được đốt lên. Pháo hoa kia có lớn có nhỏ, có cao có thấp, đủ mọi hình dạng, cũng có chữ hỉ chữ phúc, ánh sáng rực rỡ trong màn đêm như đàn tiên đang ca múa.

"Được lắm, những thứ này chắc là tốn nhiều bạc, thiếp biết." Nhìn trong chốc lát, Lam Ngữ Tu rốt cục không được nhịn, nói.

"Sáu trăm lượng bạc không dùng làm gì cũng phí, thế nào? Nàng thích không?" Dịch Khinh Hàn cúi đầu hỏi.

"Trách sao sáu trăm lượng ta tính đi tính lại ba lượt mà vẫn không ra, hỏi Dịch An cũng không nói, nguyên lai là cái đồ sâu mọt chàng!" Lam Ngữ Tư bỗng nhiên tỉnh ngộ, đau lòng nói.

"Ha ha, sáu trăm lượng, ta còn có thể thừa sức kiếm, không thể để nàng chê cười." Dịch Khinh Hàn nói.

Lam Ngữ Tư bĩu môi, thầm nghĩ sáu trăm lượng cũng là bạc mà mình rút từ trong khố ra, thằng nhãi này lại cố tình khen ngược, phất tay một cái đã tìm được ra. Nhưng mà pháo hoa quả thật là rất đẹp, Lam Ngữ Tư nghĩ.

Người nào đó thề thốt sẽ đón giao thừa, thế mà còn chưa tới giờ sửu đã ngồi trên ghế ghé trên mặt bàn mà ngủ. Dịch Khinh Hàn ôm lấy Lam Ngữ Tư, người nào đó vẫn chưa có tỉnh, ghé vào vai nhìn qua có vẻ gầy nhưng kì thực rất vững chắc một đường trở về phòng ngủ.

Lam Ngữ Tư giả bộ ngủ, mặc cho Dịch KHinh Hàn cởi quần áo của mình. Hai người ôm nhau nằm trong chăn, Dịch Khinh Hàn đều đã quên mất phiên não và thù hận, thầm nghĩ cứ như vậy mà yên bình ngủ một giấc.

"Lại đây, cài cái này lên." Lam Ngữ Tư cầm một cái lá vàng được tỉa thành hình con bướm cài lên tóc của Dịch Khinh Hàn.

Dịch Khinh Hàn lấy xuống, nhìn quanh bốn phía, cũng may là Tùy Yên đang sửa sang lại đệm giường cho hai người nên không nhìn thấy. Thứ này là phụ kiện năm mới đặc thù của Khánh Nguyên, vì muốn tô đậm không khí ngày hội nên cho dù là nam hay nữ già hay trẻ đều cài nó rất vui vẻ. Những cô con dâu sẽ tỉa nó thành hình hoa cúc, hoa đào, hình con bướm rất sinh động.

"Không cài, nào có đại nam nhân nào cài hình con bướm, hồ nháo!" Dịch Khinh Hàn giả vờ tức giận nói.

"Vậy thì đeo hình hoa cúc." Lam Ngữ Tư nhanh tay nhanh mắt lại đem lá vàng tỉa hình hoa cúc cài lên trên đầu người nào đó.

Hai người cài lên gỡ xuống, cài qua cài lại. Cuối cùng trên đầu Lam Ngữ Tư cài đầy hoa cúc. Lam Ngữ Tư đoán được mở đầu lại không đoán được kết cục.

Tuy Dịch Khinh Hàn cao hứng nhưng trong mắt vẫn luôn ẩn hiện mây đen, Lam Ngữ Tư cũng nhận ra nên trong lòng cũng ẩn ẩn lo lắng.

Đến tối, sau khi hai người tắm rửa thay quần áo xong, Lam Ngữ Tư ghé vào bả vai của Dịch Khinh Hàn, ngoáy lỗ tai giúp hắn.

"Tướng công, hôm nay thiếp đã làm một việc tốt." Lam Ngữ Tư giống như muốn tranh công, nói.

"Hả, là chuyện gì?" Dịch Khinh Hàn không biết là chuyện gì nên rất hào hứng lắng nghe.

"Thiếp biết thân phận của tướng công là giả, hôm trước bái tế tổ tiên cũng nhất định là giả, cho nên..." Lam Ngữ Tư nói đến đây liền dừng lại, lo sợ nhìn Dịch Khinh Hàn.

Dịch Khinh Hàn buông sách, quay đầu qua nhìn nàng, chờ đợi nàng nói tiếp.

"Cho nên tam sinh tế phẩm thiếp đều chọn kém nhất, lợn và trâu đều gầy nhất. Còn nữa, trái cây nếu chúng ta không ăn nhanh sẽ hỏng, bảy ngày sau hủy cũng không tiếc." Lam Ngữ Tư cẩn thận nói.

Dịch Khinh Hàn cuối cùng không nhịn được vừa tức vừa yêu thương lấy ngón tay gõ lên trán Lam Ngữ Tư, không nề hà nói:"Thế mà Dịch An cũng theo nàng hồ nháo?"

" Không biết hắn sao lại đồng ý, hắn còn nói tất cả đều nghe thiếp." Lam Ngữ Tư nói xong thì liền giữ chặt tay áo Dịch Khinh Hàn, nói:"Tướng công, thiếp đã chừa lại vịt quay ngon nhất, còn có bánh quế cao ngon nhất lại, đêm nay chúng ta lén bái tế tổ tiên của chàng..." Lam Ngữ Tư sợ hãi nói, nhìn vẻ mặt của Dịch Khinh Hàn.

Dịch Khinh Hàn dừng một chút rồi lập tức cười xoa thái dương của nàng, dịu dàng nói:"Được."

Hai người xuống giường, Lam Ngữ Tư lấy mâm đã chuẩn bị đầy đủ vịt quay và điểm tâm, đặt trên bàn nhà chính, rồi lôi kéo Dịch Khinh Hàn quỳ xuống.

"Tổ tiên của ta... họ Vinh".Dịch Khan Hàn nhìn đôi con ngươi lấp lánh trong bóng tối kia, nhẹ nhàng nói.

Lam Ngữ Tư không dám nói ra, trong lòng mặc niệm "Tổ tiên a tổ tiên à, tuy các ngài không thể được nhìn phong cảnh bên ngoài nhưng dù sao cũng được ăn rất ngon."

Dịch Khinh Hàn luôn có chút không quen được nhàn nhã, tết Nguyên Tiêu, mấy ngày ở quý phủ rồi lại đi Đông Xưởng, tuần tra một lượt xong mới hồi phủ. Trên đường Dịch Khinh Hàn hồi phủ thấy trong kinh thành tụ tập rất nhiều thương nhân đem hoa đăng mình làm ra ngoài phố bán, vì thế ăn xong cơm chiều liền mang Lam Ngữ Tư ra khỏi phủ ngắm hoa đăng.

Lam Ngữ Tư mặc trang phục nam tử đi theo Dịch Khinh Hàn trên đường, phía xa xa là vài hộ vệ đi theo.

Dáng người Lam Ngữ Tư thấp bé, giống như tiểu đệ đệ của Dịch Khinh Hàn, trời tối càng nhìn càng không rõ là nam hay nữ.

"Tướng công mau nhìn kìa." Lam Ngữ Tư vươn ngón tay chỉ vào một tửu quán ở phía trước có treo hoa đăng hình hằng nga, hưng phấn hô lên:"Thiếp muốn cái kia."

"Xem mấy nhà nữa rồi tính sau, còn nhiều thứ đẹp lắm." Dịch Khinh Hàn đã có tính toán trước, Lam Ngữ Tư đi dọc trên đường càng ngày càng nhìn thấy nhiều hoa đăng đẹp không biết chọn cái nào.

Cuối cùng, sau khi mua mấy thứ kỳ lân và hoa đăng, vài thị vệ liền mang chiến lợi phẩm trở về phù. Hai người vẫn sóng bước trên đường lớn, nhìn người qua lại chen lấn nhau rất náo nhiệt.

Đột nhiên đám người đằng trước xôn xao, một đám nữ tử xếp hàng xuyên qua đám người đi tới, trong đó có một người giơ cao châm hương lên đi ở phía trước, còn lại tốp năm tốp ba người tụm thành từng đôi đi phía sau. Vừa đi vừa nói "Xua đuổi bách bệnh, xua đuổi bách bệnh", cầu nguyện một năm mới suôn xẻ.

Lam Ngữ Tư kéo Dịch Khinh Hàn đi theo sau đám người đó.

Mọi người lại đi đến cổng thành rồi bắt đầu cố gắng sờ được đinh cổng thành.

"Đụng tới, đụng đụng tới rồi." Trong bóng đêm, một giọng nói hưng phấn cất lên, tiếp sau đó là tốp năm tốp ba âm thanh cực kỳ hâm mộ.

Lam Ngữ Tư bĩu môi, tay sờ tới sờ lui cũng không sờ tới đinh của cổng thành , đột nhiên chính mình lại được nhấc cao lên. Lam Ngữ Tư thuận tiện sợ soạng, đụng được hai khỏa thành đinh, nhất thời cao hứng hô lên:"Đụng tới, đụng được hai cái."

Âm thanh hâm mộ lại xuất hện, nhưng ngay sau đó có người công khai lên án:"Có nam tử, không tính, không tính."

Dịch Khinh Hàn và Lam Ngữ Tư tự biết đuối lý liền chạy trối chết, nhóm người này lập đàn xua bách bệnh, là nhóm nữ tử chơi đùa, nam tử không được tham gia. Dịch Khinh Hàn thấy Lam Ngữ Tư thích lại lo nàng có một mình cho nên mới nương trời tối mà vụng trộm theo vào.

Đi theo cũng được thôi, còn giúp nữ tử không đạo đức này làm chuyện xấu, bị phát hiện rồi bị công khai lên án cũng là xứng đáng.

Có thể đụng được tới đinh cổng thành là dấu hiệu đại cát, Lam Ngữ Tư hưng phấn nói:"Tướng công, thiếp đụng được hai cái, hai người chúng ta nhất định cả đời đại cát đại lợi."

Lần đầu tiên Dịch Khinh Hàn chạy trối chế nên cả người không được tự nhiên nhưng nghe xong lời này thì không khỏi cảm thấy trong lòng ấm áp.

Một đêm tưng bừng náo nhiệt này, cửa Chính Dương, cửa Sùng Văn, cửa Tuyên Vũ đều không đóng suốt cả đêm, dân chúng có thể tùy ý lui tới vui đùa ầm ĩ, giáo úy sĩ tốt tuần tra suốt đêm để duy trì trật tự. Lam Ngữ Tư vui chơi mệt đi theo Dịch Khinh Hàn trở về, đi tới ngã tư thì Dịch Khinh Hàn dừng bước nhìn đăm đăm ngõ nhỏ tối tăm.

"Tướng công, sao thế?" Lam Ngữ Tư nhìn chỗ tối đó hồi lâu cũng không phát hiện ra điều gì lạ thường nên mới hỏi.

Dịch Khinh Hàn vừa rồi mới nhìn thấy một người tiều tụy quần áo rách tả tơi, người nọ không giống người Khánh Nguyên, có lẽ là người ngoại tộc, tại đường lớn huyên náo còn tối trời, có lẽ không ai chú ý tới nhưng do tính chất công việc nên Dịch Khinh Hàn liền cảm thấy điều lạ thường.

"Không có việc gì, trở về phủ thôi." Dịch Khinh Hàn định đi xem là gì nhưng bên cạnh còn có Lam Ngữ Tư nên không muốn có chuyện gì ngoài ý muốn liền quyết định hôm sau sẽ giải quyết. Có nàng, bản thận liền có cố kỵ, liền có uy hiếp, nếu không Dịch bách bộ trước kia sao có thể để yên.

Qua tết Nguyên tiêu, năm cũ đi qua, tiểu nhị trở lại cửa hàng, lão tiên sinh tư thục trở lại tiếp tục giảng bài, Dịch Khinh Hàn cũng trở lại Đông Xưởng làm chuyện của hắn.

Theo miêu tả của Dịch Khinh Hàn, nhóm phiên dịch mang những người có đặc điểm phù hợp khả nghi tới thẩm vấn. Dịch Khinh Hàn nâng mắt nhìn qua mười mấy nam tử gầy đen quỳ trước mặt, râu tóc mọc lung tung rối bù, hai mắt khiếp đảm nhìn người Dịch Khinh Hàn ngồi an ổn trên án đài.

Dịch Khinh Hàn đảo mắt, chỉ vào người thứ ba hỏi:"Ngươi là người phương nào?"

Người nọ nhất thời trở thành đối tượng cho người ta soi mói thì sợ tới mức vội vàng rụt cổ, run rẩy nói:"Tiểu, tiêu nhân là nạn dân phía nam."

"Chỗ huyện nha Châu Phục?" Dịch Khinh Hàn ép hỏi.

Người nọ lạnh rụn, nói không nên lời.

Dịch Khinh Hàn vẫy vẫy tay, ý bảo đem những người khác thả đi, sau đó mới chậm rãi đi ra từ sau án đài, đi tới trước mặt người nọ.

"Cho ngươi một cơ hội, nói sự thật, nếu không thì!" Dịch Khinh Hàn cũng không có nói rõ ràng , chỉ dùng tay bẻ một đốt ngón tay của người kia.

Trên đường bị đưa tới thẩm vấn, người nọ đã nhìn thấy thảm trạng trong phòng giam, lúc này càng bị dọa cho kinh hãi, liền kể một mạch tất cả.

__________________________________________________________________________

Trong thư phòng, Hạ Minh đi qua lại như đang đấu tranh tư tưởng.

Bỗng nhiên Hạ Minh dừng lại, xoay người nói với Dịch Khinh Hàn:"Việc này, ta đem ngươi tiến cung diện thánh. Chớ sợ, có cái gì nói cái đó là được."

Dịch Khinh Hàn cúi đầu, con ngươi giật giật:"Vâng."

Dịch Khinh Hàn đi theo Hạ Minh đi vào cung Càn Thanh, tường cung cao lớn nhìn thì như yên tĩnh nhưng thực chết ẩn giấu sự nguy hiểm. Dịch Khinh Hàn ngẩng đầu đánh giá mọi thức.

Cung điện nguy nga, chỉ thấy hoàng ngói lưu ly sang trọng quý giá phía trên dãy nhà lung linh vàng óng.

Tầng trên tầng dưới sắt đặt ngay ngắn, trang trí hình rồng bay phượng múa hết sức hoành tráng cầu kỳ, màu sắc cũng được kết hợp tinh tế. Nghĩ tới việc phụ thân mình từng đi qua con đường này, tổ mẫu của mình, vị đương triều nhất phẩm cáo mệnh phu nhân cũng từng đi qua thì trong lòng không biết là cảm giác gì. Dịch Khinh Hàn cụp mắt, cố gắng không nghĩ tới nữa.

Bạn đang đọc truyện Đông Xưởng Tướng Công được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.

Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.