Chương 41: Kỹ Năng Phải Chuyên Môn Nghiên Cứu

Nghe Lam Ngữ Tư nói xong, Dịch Khinh Hàn ngồi lên giường, cởi giầy vén chăn tựa vào thành giường, hỏi: "Hửm? Chuyện gì?"

"Mấy ngày nay thiếp đi xem khố phòng, thiếp..." Lam Ngữ Tư đột nhiên phát giác mình lỡ lời, sửa miệng: "Kỳ thật mỗi ngày thiếp chỉ đến đó một lần."

Dịch Khinh Hàn cố nhịn cười, hờ hững chọn mi, chờ nàng nói tiếp.

Lam Ngữ Tư liếm môi nói: "Thiếp phát hiện, có rất nhiều dược liệu, tơ lụa để đó không dùng, vài thứ sắp nổi mốc rồi, rất đáng tiếc."

Dịch Khinh Hàn vẫn lạnh nhạt chọn mi, Lam Ngữ Tư đành tự tìm bậc thang xuống cho chính mình, ngồi xuống bên giường nói: "Nếu đem những thứ mấy năm không dùng đến này bán, ví dụ như những thứ không lưu giữ lâu được, đổi thành bạc giữ tốt hơn, lúc nào cũng không lo bị đói."

"Trừ lần đó gặp nạn, nàng từng bị đói sao?" Dịch Khinh Hàn luôn cảm thấy nàng có tật một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.

Lam Ngữ Tư ngừng một chút, đảo mắt suy nghĩ nói: "Không nhớ nữa." Lam Ngữ Tư thật sự không nhớ, nàng chỉ theo bản năng nghĩ đến chuyện ăn no, cất giữa tiền riêng đầu tiên.

Ánh mắt Dịch Khinh Hàn lạnh đi, đột nhiên rất muốn biết thân thế của nàng ra sao. Lam Ngữ Tư cũng trầm tư, không biết là đang tính cái nào bán được cái nào không, bán xong nên đi đâu mua đất mua thôn trang, hay là đang suy nghĩ thân thế của mình. Thân thể nho nhỏ nghiêng nghiêng, cổ áo có khe hở, tầm mắt của người nào đó cũng thừa cơ, có thể tùy ý 'thẩm tra' một vòng.

Lam Ngữ Tư đang suy nghĩ, chợt chú ý đến tầm mắt của Dịch Khinh Hàn, cúi đầu nhìn lại. Vì góc độ khác nên không phát hiện gì cả, ngẩng đầu nhìn hắn, lại thấy mặt hắn hơi ửng đỏ. "Lão gia chàng?"

"Ta đang xem trên cổ nàng đeo gì, nàng nghĩ ta đang nhìn gì chứ!" Dịch Khinh Hàn dường như có chút khác thường, lật người nằm úp sấp xuống, trầm giọng nói: "Hầu hạ!"

Lam Ngữ Tư le lưỡi, lòng nghĩ mình còn chưa nói gì, hắn đã kích động như thế, bất quá may mà xem vật mình đeo trên cổ thôi, nàng thuần thục đấm bóp lưng cho hắn, nói: "Là tiểu kim trư lão gia tặng thiếp, thiếp dùng hồng tuyến xâu qua đeo."

"Kiến thức hạn hẹp, cũng không phải vật gì quý giá, đeo ra ngoài để người thấy lại xấu mặt, mất mặt ta." Dịch Khinh Hàn mặt đỏ tai hồng, cực lực trầm giọng che giấu bất an của mình.

Lam Ngữ Tư le lưỡi, không nhắc lại.

Dịch Khinh Hàn đột nhiên bật dậy, khoác quần áo, mang giày, liền đi ra nhà chính. Lam Ngữ Tư không dám hỏi, đành yên lặng ngồi chờ.

Chốc lát sau, Dịch Khinh Hàn trở lại, trên tay là hộp gấm.

"Lại đây!" Dịch Khinh Hàn nắm cổ tay Lam Ngữ Tư, mở hộp, một chiếc vòng tay ngọc bích trong suốt xanh biếc làm sáng cả phòng, màu sắc thuần khiết, sắc ngọc thật tốt.

Lam Ngữ Tư bị bệnh nhiều ngày, so với bình thường gầy hơn chút, vòng tay kia vẫn hơi chật, Dịch Khinh hàn thử đeo vài lần mới được. Mấy ngày nữa, đợi nàng khôi phục thân hình lúc trước, vòng tay này nhất định không lấy ra được nữa, khi đó thì thật sự không đi được rồi, muốn đi cũng được, để vòng tay hoàn mỹ không tổn hại ở lại! Dịch Khinh Hàn cười trộm tính kế.

"Lão gia, lão gia, cái này, rất quý a." Lam Ngữ Tư do dự không biết rằng mình đã hãm sâu vào vũng bùn của người nào đó, lòng còn thầm vui vẻ đắc ý.

"Đương nhiên, cả kinh thành cũng chẳng mấy ai có, đeo cái này tùy thân mới không mất mặt ta." Dịch Khinh Hàn ngồi tựa vào bên giường, hai tay gác sau đầu nhìn cô bé mắt sáng rỡ, thản nhiên nhắm mắt.

"Đây là cho thiếp sao?" Lam Ngữ Tư vui vẻ xong, lý trí hỏi lại.

"Phu nhân Dịch phủ, đeo nó xuất môn mới không xấu mặt." Dịch Khinh Hàn lảng tránh vấn đề.

"À." Lam Ngữ Tư nghĩ thầm, dù không thuộc về mình, nhưng có thể uy phong một trận cũng tốt.

Qua mấy ngày, hôm đó Dịch Khinh Hàn ra cửa từ sớm, được hắn cho phép, Lam Ngữ Tư thanh lý khố phòng, đem mấy dược liệu quý hiếm trăm năm không dùng tới và tơ lụa thượng đặng sắp mốc meo chia rương sắp xếp, phân loại tìm người bán đi. Chống eo đứng trước cửa khố phòng, nhìn những 'tinh anh' được lưu lại, Lam Ngữ Tư chợt cảm thấy rất thành tựu.

Qua giờ ngọ, Dịch Khinh Hàn đột nhiên trở về phủ, vào viện đi thẳng đến nhà chính. Trong noãn các, Lam Ngữ Tư đang ngồi trên giường nhỏ ăn nho, thỉnh thoảng vuốt ve vòng tay, yêu thích không muốn rời tay.

"Lão gia?" Lam Ngữ Tư xuống giường, khó hiểu hỏi: "Hôm nay sao lại về sớm vậy?"

Dịch Khinh Hàn vừa từ bên ngoài vào, trên người vẫn còn hơi lạnh, đi vào trong vài bước ngồi xuống ghế nói: "Theo ta xuất phủ một chuyến, mặc dày chút."

Thời tiết lạnh thế này, Lam Ngữ Tư lòng không vui, trên mặt vẫn thành thật để Tùy Yên giúp mình thay áo.

Ra khỏi phòng, Lam Ngữ Tư liền rụt cổ. Dịch Khinh Hàn quay lại dựng cổ áo của nàng lên, hai người cùng bước ra vườn.

Tới trước xe ngựa, Dịch Khinh Hàn theo thường lệ lên xe trước, xoay người kéo Lam Ngữ Tư. Trong xe ấm áp, Dịch Khinh Hàn nhét một cái lò sưởi tay đến, nói: "Đi trước, đến nơi đó."

"Đến nơi nào?" Lam Ngữ Tư ôm lò sưởi tay xoa xoa bụng, hỏi.

"Là, người bắt cóc nàng, nàng nghĩ thử xem, còn nhớ hay không." Dịch Khinh Hàn nhớ chỗ đó hơi khủng bố, không biết Lam Ngữ Tư có bị dọa không.

Lam Ngữ Tư vừa nghe đến bắt cóc, cả người nổi da gà, rụt cổ run rẩy. Dịch Khinh Hàn nhìn mà đau lòng, tự nhủ nhất định phải đem mấy người đó tươi sống lột da mới hết giận được. Vươn tay nắm tay Lam Ngữ Tư, không nói gì, chỉ dùng ánh mắt ôn nhu nhìn nàng. Lam Ngữ Tư hồi thần, khó hiểu nhìn động tác thân mật của Dịch Khinh Hàn, chợt nhớ ra Tùy Yên ngồi cạnh, lập tức cho là hắn đang diễn vai phu quân tốt, vì thế nàng ngoan ngoãn mặc hắn nắm tay.

Dịch Khinh Hàn đau xót tức giận, đám người kia cũng thực ngu dốt, quả nhiên sau khi biết hắn ở Bắc Trấn phủ ti của Cẩm y vệ làm gì với gia nô của Dương Xương Hà, liền tự rối loạn lộ dấu vết, còn muốn trốn khỏi thành. Ai ngờ bị người của hắn mai phục sẵn, nếu không phải bọn chúng tự chui ra, Đông Xưởng cũng không tiện xông vào Cẩm y vệ bắt người.

Xe ngựa đi đến nhà tù của Đông Xưởng, sau khi vào cửa, Dịch Khinh Hàn dặn người đưa mấy kẻ đó ra nhà tù ngoài cùng, lát nữa mới đưa Lam Ngữ Tư và Tùy Yên đi vào trong phòng giam.

Dịch Khinh Hàn giúp Lam Ngữ Tư chỉnh tốt cổ áo, phủ áo choàng lên người nàng, che cả đầu, rồi mới bảo người mở cửa.

Mùi hôi thối gay mũi xộc thẳng vào mặt, Lam Ngữ Tư liền nhớ đến phòng giam kiếp trước mình bị nhốt, âm trầm khủng bố.

Dịch Khinh Hàn vào phòng giam trước, hỏi: "Tấu《 Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ 》chưa?"

"Bẩm đại nhân, đã tấu ba khúc." Một phiên dịch kính cẩn đáp.

"Lấy vải bố che lại." Dịch Khinh Hàn nói xong, quay về cạnh Lam Ngữ Tư.

"Cái gì là《 Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ 》?" Lam Ngữ Tư nhíu mày hỏi.

Dịch Khinh Hàn không đáp, âm thầm tự suy đoán, nàng thật sự không nhớ chuyện trước kia, hay là thời gian gia nhập cẩm vệ chưa lâu. Vậy cũng tốt, không nhớ cũng tốt, cứ đơn giản làm một người bình thường đi. "Không có gì, nàng xem thử, có phải người này không là được, chuyện khác để ta giải quyết."

Lam Ngữ Tư nghe lời, đi theo hắn vào phòng giam, đập vào mắt là cái giá trong góc phòng, treo một người đang cúi đầu. Hình dáng kinh khủng, trên người bọc vải bố, máu tươi đầm đìa.

Phiên dịch nọ thấy ánh mắt của Dịch Khinh Hàn, tiến đến nhấc đầu người kia lên, đưa mặt cho Lam Ngữ Tư nhìn. Tuy mặt không có vết thương, nhưng biểu tình dữ tợn vặn vèo, thêm ánh mắt ** không muốn sống nữa, Lam Ngữ Tư tim lại đập mạnh, liên tục lùi về sau ba bước.

Dịch Khinh Hàn đỡ lấy nàng, từ phía sau ôm vào lòng, Lam Ngữ Tư cả người phát run không cảm thấy, chỉ một mực lùi ra sau, tìm kiếm cảm giác an toàn.

"Đúng, chính là hắn." Lam Ngữ Tư cúi đầu nghiêng người, rúc vào lòng Dịch Khinh Hàn, không nói nữa.

Dịch Khinh Hàn đang định ôm Lam Ngữ Tư ra ngoài, chợt thấy người nọ giật mạnh, vải bố bọc trên người rơi xuống, Dịch Khinh Hàn định giơ tay che ánh mắt nàng đã không kịp, cô bé hét lên một tiếng liền bổ nhào vào lòng hắn, run rẩy không ngừng.

Dịch Khinh Hàn ôm Lam Ngữ Tư vẫn run rẩy lên xe ngựa.

Bảo Tùy Yên lánh sang xe khác, trực tiếp về phủ.

"Đừng sợ, sẽ không ai dám đụng tới nàng nữa." Dịch Khinh Hàn ôm Lam Ngữ Tư an ủi.

Lam Ngữ Tư cực kỳ sợ hãi, cũng không để ý đến động tác thân mật, chỉ muốn rúc vào nơi an toàn, không nói không động.

Một lúc lâu sau, Lam Ngữ Tư bình tĩnh lại, ngồi thẳng người, giãy khỏi vòng ôm của hắn, có chút ngượng ngùng ngồi sang một bên, vuốt vuốt tóc.

"Tốt rồi? Không sợ nữa?" Dịch Khinh Hàn nhẹ nhàng hỏi.

"Không sợ." Lam Ngữ Tư cúi đầu nói.

Hai người không biết nói gì, xe ngựa chợt ngừng lại, một người đến báo: "Đại nhân, Dịch tổng quản bảo tiểu nhân đến báo lại, Đốc chủ cho mời ngài và phu nhân."

Dịch Khinh Hàn nghe xong không nói gì, nhìn Lam Ngữ Tư, thấy nàng đã không sao, còn hướng mình gật gật đầu, lúc này mới nói với bên ngoài: "Đến quý phủ của đốc chủ."

Xe ngựa chuyển hướng, chiếc của Tùy Yên ngồi cũng theo sát xe ngựa của Dịch Khinh Hàn, đến quý phủ của Hạ Minh.

Hạ phủ đình viện thâm sâu, vợ chồng Dịch Khinh Hàn được đón vào trong, do Vương Đạo An dẫn vào đại đường.

Chỗ hành lang, một nha hoàn đưa Lam Ngữ Tư đi đến chỗ phu nhân con nuôi của Hạ Minh - Minh Ngọc phu nhân, Dịch Khinh Hàn đứng đó nhìn nàng đi xa, rồi mới theo Vương Đạo An tiếp tục đi đến chỗ Hạ Minh.

Lam Ngữ Tư dắt theo Tùy Yên vào phòng Minh Ngọc, trong phòng bố trí rất xa hoa, khí phái phi phàm.

"Muội muội, mời ngồi." Minh Ngọc nhiệt tình nắm tay Lam Ngữ Tư, dẫn tới giường nhỏ ngồi xuống.

Hai người tuy chưa nói qua mấy câu, nhưng lại thân thiết kỳ lạ.

"Quần áo của Hạ phu nhân, chỉ sợ.... muội sẽ làm lại bộ khác đưa đến cho tỷ tỷ." Lam Ngữ Tư nói.

Minh Ngọc ngẩn người, mới nhớ ra tiệc rượu ngày ấy, mình cho nàng mượn quần áo, hẳn là sau khi bị bắt cóc, tránh không được bẩn rách rồi. "Dịch phu nhân chê cười, người không sao là tốt rồi. Muội không biết đâu, ngày ấy thực dọa chết ta, dù không tận mắt chứng kiến, nhưng cũng lo sợ hãi hùng. Nghe nói tên bắt cóc kia bị tóm rồi?"

"Vâng." Lam Ngữ Tư nhận lấy cốc Minh Ngọc đưa, nhấp ngụm trà.

"Aiz, bắt được là tốt rồi, muội không biết đâu, ta nghe phu quân nói, Dịch đại nhân mấy ngày đó lo lắng đến mức suốt năm ngày năm đêm không ngủ, cả người suy sụp." Minh Ngọc lại lột trái quýt, đưa cho Lam Ngữ Tư.

Lam Ngữ Tư đang kinh ngạc, chợt nghe nha hoàn báo: "Phu nhân, lão gia cho mời ngài và Dịch phu nhân, nói là ít người không chia bàn, thiếu gia nhà chúng ta và Dịch đại nhân là bạn tri kỷ thân như huynh đệ, hai ngài cũng không cần câu nệ, mời đến dùng cơm chung."

Bạn đang đọc truyện Đông Xưởng Tướng Công được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.

Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.