Chương 64: Không Giống Nhau
Editor: Jun
Lam Ngữ Tư không giữ được đành dựa người vào vách tường phía sau, thân
mình run run cảm thụ cảm giác sung sướng nơi trái anh đào bị trêu ghẹo.
Dịch Khinh Hàn đứng, thân thể hơi hướng về phía trước tùy ý đùa giỡn
người trong lòng. Cái bàn không cao lắm, Lam Ngữ Tư ngồi trên đó thì cái mông ngang với thắt lưng của Dịch Khinh Hàn. Lam Ngữ Tư nhăn nhó nghĩ
muốn xuống nhưng lại bị Dịch Khinh Hàn kéo trở lại.
"A!" Lam Ngữ Tư bị Dịch Khinh Hàn kéo về phía trước một chút, nhân cơ
hội đó cởi bỏ tiết khố của nàng, rừng rậm liền lập tức hiện ra trước mắt hắn.
Lam Ngữ Tư lấy tay che lại, tuy rằng đối với việc này cũng không phải
lần đầu thậm chí còn có chút chờ mong nhưng mà loại động tác này vẫn
khiến nàng xấu hổ không thôi, khiến nàng mặt đỏ tim đập nhanh, nhịn
không được mà hai má đỏ ửng.
Dịch Khinh Hàn bắt lấy tay trái của nàng nhét vào miệng của mình khẽ
liềm cắn, cười xấu xa nhìn nàng. Một tay kia bắt lấy tay phải của nàng
đặt lên vai của mình, tiếp theo liền đem vật kia đụng vào cửa mình của
nàng.
Đại chiến sắp nổ ra hết sức căng thẳng, quân ta bị quân địch kiềm chế
gắt gao. Đại doanh của trung quân gặp quân địch đánh tới ngay trước mắt
vì thế mà lòng quân dao động, đội hình rối loạn, chủ soái cũng sợ tới
mức cả người tê dại, mãi đến khi hai bầu lương thảo dính vào trước mặt
hắn.
"A!" Lam Ngữ Tư rên khẽ một tiếng, cảm thấy phía dưới trướng lên khó
nhịn, miệng lại bị ngậm chặt lấy. Hai cánh tay vòng lên vai hắn, chỉ cảm thấy hắn luật động từ chậm đến nhanh dần, con thỏ nhỏ nhảy nhót không
ngừng đụng vào vạt áo phía trước của hắn. Hắn vẫn còn mặc trung y, trái
anh đào cọ cọ vào vải dệt tạo cảm giác thật kỳ diệu, vừa ngứa vừa thích
thú.
Cái bàn vì luật động và va chạm khẽ vào vách tường, xèo xèo rung động.
Lam Ngữ Tư chịu đưng cơ thể khô nóng khó hiểu, hai tay lại ngăn chặm cái bàn, phòng tiếng động phát ra khiến người ta phát hiện, nhưng hiệu quả
rất nhỏ.
Dịch Khinh Hàn giữ lấy hai tay nàng ra phía sau , sau đó một chân giữ
vững cái bàn, phía dưới càng thêm dùng sức va chạm vào chỗ sâu nhất của
nàng, muốn đạt tới chỗ như nắm chắc nhưng lại khó có thể đạt tới chỗ sâu nhất.
Lam Ngữ Tư ưỡn ngực, trái anh đào bị môi nóng ấm hàm trụ, cùng nhau lên
xuống, Lam Ngữ Tư trong trận càng ngày càng mãnh liệt như muốn ngất đi,
chỉ cảm thấy trong đầu hỗn loạn hết, không phân rõ là mộng hay là thật.
Hai người đều thở hồng hộc, Dịch Khinh Hàn rút mạnh ra, bắn ra trên áo
của nàng. Lam Ngữ Tư đã hết sức không thể động đậy, Dịch Khinh Hàn vẫn
chưa thỏa mãn. bỗng nhiên, hắn lại dùng sức, ôm nàng đi tới giường lớn,
tháo màn, bên trong cảnh xuân kiều diễm hoa đào tràn đầy.
Màn khẽ run lên, cũng không biết qua bao lâu, Lam Ngữ Tư từ thở gấp
thành than nhẹ, lại từ than nhẹ biến thành tiếng rên rỉ, Sau đó thì
không biết là âm thanh gì nữa. Náo loạn đến hơn nửa đêm, Lam Ngữ Tư
trong mê man mới cảm thấy hoảng hốt, người phái trên rốt cục mới dừng
lại, ôm chặt nàng chìm vào giấc ngủ.
Mấy ngày sau, Dịch Khinh Hàn lên đường. Đứng ở trước cửa phủ, Dịch Khinh Hàn giúp Lam Ngữ Tư khép chặt áo choàng lông cừu, dặn dò:"Ngoan ngoãn ở trong phủ, nghe thấy gì cũng không được tin, không được tùy ý ra khỏi
cửa. Ít ngày nữa ta sẽ về, nhớ kỹ, cho dù có phát sinh chuyện gì cũng
không được vội vàng xao động, chờ tướng công trở về."
Lam Ngữ Tư gật gật đầu, tuy luyến tiếc nhưng cũng biết Hoàng mệnh không
thể trái, huống hồ là hộ tống sắc phong sứ thần đi An Nam quốc, hắn cũng không có gặp nguy hiểm.
"Nếu có người đưa thiếp mời tới thì tìm cớ bệnh mà tránh đi, chuyện gì
để sau nói, nàng nhớ chưa?" Dịch Khinh Hàn lo lắng chu đáo, tăng thêm
người canh giữ ở trong phủ, còn dặn dò kỹ càng Dịch An và Lam Ngữ Tư,
thế này mới yên tâm rời đi.
Lam Ngữ Tư nhìn một người một ngựa, người liên tục quay đầu nhìn lại
mình thì bỗng nhiên có cảm giác cô quạnh, thầm nghĩ khoảng thời gian xa
cách nên ít thôi.
Liên tiếp ngoái đầu lại, không giống với sự lạnh lùng ban đầu, bây giờ
là sự nóng ấm, nàng biết, hai người không ai có thể rời bỏ ai.
Dịch Khinh Hàn cưỡi ngựa ra ngoài thành, đội ngũ cùng đi sứ kéo thành
đoàn dài. Mùa đông sắp qua, càng xuông phía nam thì khí hậu càng dễ
chịu, khi đội ngũ tới thành Nguyên Nam thì chỉ có một tháo giám mới tới
đón chào.
"Xin hỏi công công, Vương công công có đây không?" Dịch Khinh Hàn chắp tay hỏi.
"Vương công công? Mấy ngày trước đã xin nghỉ tới phía bắc rồi, thân thể
Vương công công gần đây không được tốt lắm, nói là đi tìm thầy thuốc."
Thái giám kia nói.
Dịch Khinh Hàn hiểu gật gật đầu, thầm nghĩ Vương Thủ chắc là đưa Vương
phu nhân đi du sơn ngoạn thủy, giả vờ là đi tìm thầy thuốc, không biết
là đã đi thăm thú được bao nhiêu danh thắng.
Đội ngũ đi sứ dừng lại một lát rồi lại vội vàng khởi hành. Ngày hôm đó,
trời còn chưa sáng, đội ngũ đã ra khỏi cổng thành, thẳng xuống phía nam, một nắng hai sương mà đi, rốt cục lúc chạng vạng mới tới bên ngoài
thành Trấn Nam. Ngoài thành Trấn Nam xuất hiện tiếng gào thét, đội ngũ
đi sứ ngừng lại, Dịch Khinh Hàn giục ngựa lên phía trên xem xét thì chỉ
thấy một người mặt đỏ khoảng chừng năm mươi tuổi có vẻ là võ quan ở cổng thành gào to:" Nhanh mở cổng thành, có quân tình khẩn cấp."
Thủ binh phía trên cổng thành tất nhiên không dám chậm trễ liền vội vàng trở về tìm quản lý đang trực. Không bao lâu sau, quản lý kia đi lên
thành lâu, vừa thấy người phía dưới thì liền cười rộ lên:"Không phải là
uống rượu về trễ à, trễ thì ngủ luôn ở bên ngoài, cổng thành đã đóng
rồi, cho dù ngươi là ông trời thì cũng không thể vào! Huống hồ là chỉ là một tuần kiểm, cũng không tự mà soi gương, nhìn từ trên xuống dưới
không thể nhìn ra đại tướng quân."
Võ quan mặt đỏ kia tức giận đến nỗi tay chân phát run, nhìn người trên
lầu kia vui sướng khi thấy người gặp họa thì tức giận xông lên
não:"Thằng nhóc con, khi gia gia ta giết người Đạt Đạt thì ngươi vẫn còn trong bụng mẹ, không nói đến chuyện ta bị oan mà phải tới đây, cho dù
có thực sự sai lầm thì cũng không tới phiên ngươi mở miệng! Quân tình
trễ là phải tội đấy! Gia gia thấy ngươi chịu không nổi đâu."
"Có thể là cái quân tình gì! Ngươi ăn mấy năm quân lương, vậy đừng có hô loạn là "gia gia ta", người phía nam ai dám phạm biên! nhanh chóng dẹp
qua một bên đi thôi, đại tướng quân ở trong thành, ngươi đừng có tự
không biết thân phận."
"Ngươi..." Võ quan mặt đỏ kia tức giận đến dựng thẳng râu, con ngựa đau đến nỗi xoay vòng vòng.
Võ quan kia bình ổn lại cảm xúc, giọng nói cũng hòa hoãn hơn:"Vị huynh
đệ quản lý, thỉnh mau mở cửa thành, tại hạ thật sự có quân tình cần bẩm
báo."
"Ngươi là huynh đệ ai! Ngươi nhận giặc làm huynh, ta không dám nhận
ngươi là huynh đệ." Quản lý kia nói xong thì liền hạ cửa lâu, để mặc võ
quan đang tức giận tới đỏ mặt kia.
Dịch Khinh Hàn xiết chặt dây cương, trong lồng ngực bỗng nhiên như bị
đấm mạnh hai cú, có một số người gặp không bằng không gặp. Hắn nhớ mang
máng người này chính là bạn hữu của phụ thân Vinh Suất, năm đó chinh bắc hai đại quân, đó là Vinh Suất và Hồng Thiên Đạt Hồng Suất làm thủ lĩnh.
Trời sinh Hồng Suất tính tình phóng khoáng tiêu sái, cũng là người duy
nhất có gan thẳng thắn trong vụ án Vinh Suất, bất đắc dĩ cỏ đầu tường
cùng người khởi xướng giai đại vui mừng, nghĩa đệ Lạc Lạc theo chiêu võ
tướng quân biếm xuống làm cửu phẩm tuần kiểm bộ.
Dịch Khinh Hàn nhớ mang máng, khi còn nhỏ mình đã từng gặp người này, đó là ở quân doanh của phụ thân, chính là bộ mặt đỏ như vậy và đôi mắt
lớn.
Nhiều năm về sau, khi hắn dần dần tiếp cận vụ án kia từ đầu tới cuối lại không có gặp lại người này.
Dịch Khinh Hàn lấy cung tiễn trên tay người phía sau , cho tên vào dây
cung, một tên bắn trúng tay áo binh lính ở cửa lâu kia, thiếu niên đó sợ tới mức cả người lảo đảo.
Trên cửa lâu xuất hiện tiếng xôn xao, quản lý kia thăm dò hô to:"Đề phòng! Đề phòng! Dưới thành là ai? Muốn tạo phản rồi sao!"
"Đông tập sự hán, bách bộ. Hộ tống đội ngũ đi sứ An Nam." Dịch Khinh Hàn lạnh lùng nhìn người trên cửa thành lâu, hai mắt đầy tia thâm độc, khí
tức xơ xác tiêu điều thẳng vào mắt người, khiến người ta nhịn không được lùi bước.
"Nguyên lai là Đông Xưởng đại nhân, hạ quan, hạ quan xin nhận chỉ thị."
Quản ký kia nghe xong thì trên mặt xuất hiện vẻ do dự, cuống quýt hạ cửa thành lâu.
"Hồng đại nhân, kính đã lâu..." Dịch Khinh Hàn xoay người xuống ngựa,
đối với Hồng Thiên Đạt cung kính ai ngờ chỉ nhận đước sự xem thường.
"Không dám nhận đại lễ này, không phải bạn đường cũng chớ nên làm bạn."
Trong mắt Hồng Thiên Đạt lộ vẻ khinh thường, giục ngựa đi qua một bên,
dường như chuyện vừa rồi chỉ là loại vũ nhục bình thường.
Dịch Khinh Hàn cười khổ, nhưng không có để trong lòng. Lúc đó sĩ phu
chia làm hai loại, hoặc là vô cùng vô sỉ, đối với thái giám có quyền lực không có trí thức thì hết sức nịnh bợ, hoặc là loại tự xưng Thanh Lưu,
cho rằng thái giám là yêu nhân cả thể xác và tinh thần đều không kiện
toàn, tỏ vẻ khinh thường.
Để đánh giá một đại thần thì dường như chỉ cần ở cùng thái giám thì là
gian thần, cho dù thiên hạ công nhận trung thần , nếu là đối đãi với
thái giám không ác miệng thì đời sau bị đánh giá chê khen nửa nọ nửa
kia.
Dịch Khinh Hàn điều chỉnh một chút cảm xúc, tiến lên trước từng bước,
hỏi:"Không biết Hồng đại nhân có quân tình khẩn cấp hay không, nếu cấp
tốc thì ta liền cùng ngài kêu mở cổng thành. Nếu để ngày mai nói cũng
được, thì chờ này mai mở cổng thành theo quy củ."
"Hừ, việc quân tình không đến ngươi phải phí sức, vẫn là ý đồ làm thế
nào để lấy lòng nịnh bợ Hoàng thượng, làm tay sai của ngươi mà thôi."
Hồng Thiên Đạt không kiên nhẫn nhíu mày, lại nhìn qua thân vệ bên cạnh
mình nói:"Thân thể là cha mẹ cho, ngay cả cha mẹ cũng không bận tâm, thì còn có thể trông cậy vào quan tâm thiên hạ! Chê cười rồi, cho dù gia
gia ta bị biếm thì cũng không cần phải dựa vào hoạn quan nào để tạo
thuận lợi, ta ghét!"
Người thân vệ kia nhíu nhíu màu không đáp lời, nhìn trộm sắc mặt Dịch
Khinh Hàn." Đại nhân mắng đúng, tiểu nhân nếu không dám không để ý thân thể mình mà lại xuống sông bắt cá, nếu mà thân bị thương thì thực phải
xin lỗi cha mẹ." Không hổ là thân vệ, nói hai ba câu liền giúp Dịch
Khinh Hàn tìm chút mặt mũi.
Cách nói này, Dịch Khinh Hàn đã nghe nhiều lần, căn cứ vào thân phận của đối phương và ước nguyện ban đầu, hắn có khi khinh thường, có khi buồn
bực, có khi không hề cảm tình mà hạ thủ, nhưng đối với người mặc dù
miệng không ngăn cản nhưng trời sinh là người tính tình ngay thẳng , hắn lại một chút tức giận cũng không có.
Tiếng nói chuyện trên lầu lại vang lên, phía trước quản lý kia có thêm
một người uy phong lẫm liệt mặc quan bào võ tướng. "Dưới cổng thành là
ai? Biết là cổng thành đã đóng, chưa đến canh giờ thì không thể mở cổng, đây là luật pháp của thái tổ hoàng đế, ngươi muốn làm trái quốc pháp
hay sao!"
"Thái tổ hoàng đế định ra luật pháp đương nhiên không thể vọng động,
nhưng thái tổ hoàng đế cũng từng nói, nếu có quân tình khẩn cấp thì phải được xem xét xử lý, quân tình đến trễ thì ngươi gánh được sao!" Dịch
Khinh Hàn biết Hồng Thiên Đạt sẽ không cầu mình, cho nên chủ động
giúp:"Ta hộ tống đặc sứ đi An Nam, đương nhiên là có thể ở ngoài này chờ qua một đêm, nhưng vị đại nhân này có quân tình, vì sao không được
vào!"
"Được rồi, nếu có quân tình khẩn cấp, huống hồ đi sứ cũng là chuyện
trọng đại, bản Thiên tổng liền phá lệ." Người tự xưng là Thiên tổng nói
giả vờ giả vịt xong liền liền thét lớn:"Mở cổng thành!"
Cổng thành chậm rãi mở ra, Hồng Thiên Đạt thúc mạnh ngựa, tuy trên mặt
khác thường nhưng sống lưng vẫn thẳng, cũng không thèm nhìn gì khác mà
vào thành. Dịch Khinh Hàn cùng đội ngũ cũng chậm rãi mà vào.
Bạn đang đọc truyện Đông Xưởng Tướng Công được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.