Chương 12: Trộm Hương Cưỡng Hôn
Edit: Lam Không Ngân Nguyệt
"Lão gia, bà lão kia đã giam lại. Ngoài ra, đêm qua tra được thân thế
của nàng ta." Dịch An hai tay dâng lên một tờ giấy, lập tức ngồi qua một bên.
Dịch Khinh Hàn mặt lạnh lật tờ giấy, lập tức cắn chặt răng, hai mắt trợn to.
'Lam Ngữ Tư, cha là tham tướng của Vinh soái, Cao Đăng' tờ giấy viết rất rõ ràng, Dịch Khinh Hàn nhìn rõ.
"Về đi." Dịch Khinh Hàn vo nát tờ giấy, nghiến răng nhả ra hai chữ. Cao
Đăng, thuộc hạ của Vinh soái, ở trong ngục khai ra Vinh soái gặp riêng
thống soái quân địch, sửa án thành lưu đày ba ngàn dặm, gia quyến sung
làm quan kỹ. Tuy quân muốn thần chết, thần tất nhiên sẽ chết, tuy Vinh
soái quả thật gặp riêng thống soái quân địch, tuy đây là cái cơ Hoàng
thượng cố ý tìm, nhưng hành vi của Cao Đăng vẫn là ngọn lửa trực tiếp
khiến cho Vinh gia bị giết. Cao Đăng họ Cao, Lam Ngữ Tư nếu là con gái
hắn, vậy tên là giả.
"Phu nhân, ngài giẫm lưng ta lên xe đi." Dịch Khinh Hàn đang cắn răng
khống chế tâm tình của tình, chợt nghe xa phu bên ngoài nói.
"A!~~~" Lam Ngữ Tư cáo biệt Vương phu nhân, thể xác lẫn tinh thần đều
mệt mỏi đi tới xe ngựa của mình, còn chưa chờ xa phu kia nói xong đã bị
một bàn tay tò từ bên trong xe kéo vào. Người nọ thô lỗ mạnh tay, Lam
Ngữ Tư người vào trong xe, một chiếc giày rơi lại bên ngoài, xa phu nhặt giày lên, nói cũng không phải, không nói cũng không phải, muốn đưa vào
trong xe lại không dám, đành để ở trước cửa xe.
"Đi!" Dịch Khinh Hàn nổi giận gầm, xa phu sợ tới mức giật thót, vung roi đánh ngựa chạy đi.
Lam Ngữ Tư bị dọa không nhẹ, trong lúc hỗn loạn suýt làm rơi bao bố
trong lòng, đó là đồ Vương phu nhân cho, nàng không dám không lấy, lại
càng không thể không biết xấu hổ để người khác thấy, đành ôm chặt trong
lòng.
Dịch Khinh Hàn cơn giận chưa tiêu, nhìn Lam Ngữ Tư vẻ mặt nghi hoặc, cho dù nữ nhân này mất trí nhớ, phụ nhân nàng ta là người phản bội Vinh
soái, nàng ta cũng có tội. "Lấy ra!" Dịch Khinh Hàn nhìn bao bố trong
lòng Lam Ngữ Tư nói.
"Đây, không có gì, là son của nữ nhân." Lam Ngữ Tư sao dám để hắn thấy được.
"Không cần thử giới hạn của ta, ta sẽ cho ngươi chết rất khó xem." Dịch Khinh Hàn nghiến răng nói.
Lam Ngữ Tư dù sợ cũng không muốn đưa bao bố cho hắn. Dịch Khinh Hàn lập
tức xông qua, Lam Ngữ Tư bị kéo lảo đảo. Bao bố rơi xuống, tất cả đồ vật này nọ vừa nhìn là hiểu.
"Hừ, quả nhiên là người không chịu nổi tịch mịch, đang ở hiểm cảnh còn
có tâm tình chơi loại trò chơi này?" khóe miệng Dịch Khinh Hàn nhếch lên nụ cười âm độc không kiềm chế được, ném áo lót kia vào mặt Lam Ngữ Tư
nói: "Được thôi, ta sẽ thành toàn cho ngươi, mặc vào ta xem. Còn có miễn linh này, ta giúp ngươi vậy."
Dịch Khinh Hàn vô cùng căm phẫn khó có thể tiêu tán, nói xong liền kéo
một chân Lam Ngữ Tư đến trước người, tay kia xé quần áo của nàng.
"Kêu, kêu lớn lên, người đến đông rồi ta sẽ lột sạch ngươi vứt ra khỏi
xe!" Dịch Khinh Hàn dứt lời, Lam Ngữ Tư cố nén nức nở, ngậm miệng.
Lam Ngữ Tư sao có thể là đối thủ của Dịch Khunh Hàn, thoáng cái đã bị
hắn cởi ngoại sam, nàng rơi lệ đầy mặt, cũng không dám lớn tiếng kêu
cứu, chỉ có thể kiềm nén tiếng nức nở đứt quãng. Dịch Khinh Hàn nhìn
nàng đáng thương khóc, bỗng dưng cảm thấy thương hại, liếc mắt thoáng
thấy □ kim loại, nhận định nàng là loại con gái □, cảm giác thương hại
vừa xuất hiện lập tức biến mất không sót chút gì.
Dịch Khinh Hàn nhớ tới cha mình - Vinh soái, thuộc hạ Căo Đăng từng nhắc tới muốn đưa con gái hắn đến làm thiếp cho mình, cảm thấy đối đãi với
nàng thế này cũng là đương nhiên, không tính dâm tà. Máu xông lên não,
áp môi lên môi nàng tùy ý xâm lược. Hai người lăn lộn trong xe, xe ngựa
vì thế mà lắc lư, đúng là ‘xe chấn’ cổ đại, vô cùng mờ ám.
Lam Ngữ Tử hoảng loạn muốn cắn lưỡi của hắn, lại bị hắn sớm phòng bị nhẹ nhàng tránh thoát. Lam Ngữ Tư vốn nên thấy ghê tởm hoặc tức giận, nhưng không biết vì sao, nàng ngày càng không có quyết tâm phản kháng. Có lẽ
tinh thần và thể xác mệt mỏi, có lẽ là tự biết vô dụng, có lẽ là bị dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ của hắn áp chế, hoặc là đã đầu hàng vận mệnh, tùy ý
hắn làm gì thì làm, đến khi phát hiện động tác của hắn ngày càng hòa
hoãn, ngày càng dịu dàng.
Dịch Khinh Hàn hôn một lúc cảm thấy không thích hợp, lúc nãy rõ ràng là
muốn tra tấn nàng ta, vì sao lại biến thành cảnh tượng mờ ám này, vì thế hắn đè nén tâm tình trong lòng, hung hăng ném nàng ra, nhảy khỏi xe.
Xa phu nhẹ nhàng thở ra, dừng xe ngựa lắc lư nãy giờ, thầm nghĩ lão gia
phu nhân đây là gấp gáp gì a, vừa rồi kịch chiến trong xe, suýt nữa
khiến con ngựa đứt dây cương.
Dịch Khinh Hàn đứng bên ngoài ổn định cảm xúc, đã lâu không động tình,
vì thân phận đặc thù, hắn phải áp chế cách nghĩ và nhu cầu bình thường,
hôm nay vì sao lại suýt nữa phá mất công sức của mình.
Nhất định là nữ nhân kia thủ đoạn cao, nữ thám tử Vạn phủ không dễ đối
phó, nhớ tới lúc trước si mê lầm Tử Yên, nhìn lại hiện giờ Lam Ngữ Tư
làm mình suýt nữa không kìm được, Dịch Khinh Hàn lần nữa khẳng định suy
nghĩ của mình.
Nghĩ tới từng cử chỉ nhăn mày, nụ cười của Tử Yên, không biết nàng ấy
khi chấp hành các nhiệm vụ khác, có phải cũng cười như vậy với các nam
nhân khác không. Dịch Khinh Hàn tự giễu cười, người ta căn bản không xem mình ra gì, bằng không cũng không nói những lời như 'không thích đi
theo một hoạn quan', có thể thấy mình chỉ là một nhiệm vụ của nàng ta
thôi.
Người khác có thể hiểu lời Tử Yên nói là Hạ đốc chủ, nhưng Dịch Khinh Hàn biết nàng ta nói ai.
Còn tưởng mình không cô độc, tuy thân gánh thù nhà, không thể không giấu thân phận, lòng hắn vẫn có tia ấm áp. Nhưng hôm nay nhìn lại, con đường sau này phải một mình đi tiếp, những người hại cha hắn - Vinh soái, đều phải trả giá đại giới, dù hắn không phải vì phụ thân mà báo thù, hắn vì Vinh gia, vì tổ mẫu của hắn, chỉ là hai việc không khác nhau. Người hại phụ thân chính là người hại tổ mẫu, cả nhà bị tịch biên giết sạch,
người ở địa vị cao nhẹ nhàng nói một câu, không biết có bao nhiêu người
đầu rơi máu chảy.
Suy nghĩ một lúc lâu, Dịch Khinh Hàn dần bình phục tâm tình, khi trở lại trên xe, Lam Ngữ Tư đang nơm nớp lo sợ dùng quần áo bị xé vụn che
người, thấy Dịch Khinh Hàn trở lên xe, không khỏi sợ tới cuộn mình trong góc xe.
Thấy Lam Ngữ Tư như vậy, Dịch Khinh Hàn bức mình nghĩ đến thủ đoạn của
nữ thám tử Vạn phủ, khóe miệng lộ ra nụ cười khinh miệt: "Trước kia khi
làm nhiệm vụ, loại chuyện này không phải là chuyện thường sao? Hiện tại
chống đối vậy? Muốn hoàn lương à?"
Lam Ngữ Tư cố gắng nhớ lại trước đây mình là người thế nào, vì sao thanh danh kém như vậy. Nghĩ tới lại cảm thấy ủy khuất, cúi đầu rơi lệ.
Dịch Khinh Hàn nhìn, bộ dáng đáng thương yếu ớt của nàng khiến hắn không nói thêm gì nữa, xe ngựa tiếp tục đi, hồi lâu sau, Dịch Khinh Hàn cởi
áo choàng trên người, ném cho nàng.
Lam Ngữ Tư dù hận hắn, nhưng lúc này không thể không cầm áo choàng của
hắn che quần áo rách nát, bọc kỹ áo choàng xong, xe ngựa đã tới trước
cửa phủ.
Dịch Khinh Hàn đi tới chỗ Lam Ngữ Tư, nàng sợ hãi lùi vào trong góc.
"Ngươi muốn ra ngoài với bộ dáng này? Quần áo không chỉnh, chẳng thà ta
lột sạch ngươi ném xuống còn tốt hơn!" Dịch Khinh Hàn lạnh lùng nghiêm
mặt nói.
Cứ thế, Lam Ngữ Tư ủy khuất cực điểm bị Dịch Khinh Hàn ôm xuống xa, đi
thẳng về viện. Lam Ngữ Tư không muốn nhìn sắc mặt của người hầu xung
quanh, liền vùi mặt giấu trong lồng ngực của hắn. Hương bồ kết nhàn nhàn tản ra từ quần áo, cùng mùi hương nam tính, nếu đối tượng không phải
hắn, sẽ là phu quân vân đạm phong khinh, anh tuấn biết bao nhiêu.
Dịch Khinh Hàn đi thẳng về viện của mình, đặt Lam Ngữ Tư lên giường, dặn dò nha hoàn ở cửa: "Phu nhân mệt, một canh giờ nữa hãy đến hầu hạ."
Đợi nha hoàn rời đi, hắn quay người nói với nàng: "Một canh giờ nữa
chúng ta sẽ xuất phát, đi tìm chiếc thuyền kia." nói xong liền đi ra
cửa.
Lam Ngữ Tư ổn định cảm xúc, bất luận hắn tra tấn nàng thế nào, vì mạng
sống, phải nhịn. Nhớ tới kiếp trước khi đi tìm chiếc thuyền kia, mình là con tin, đương nhiên không có đãi ngộ tốt, lần này trên danh nghĩa là
phu nhân, hẳn là sẽ không bị trói. Lại nhớ tới chuyện lúc nãy, vội vàng
đứng dậy thay quần áo, lấy dây xỏ chú heo vàng kia đeo trên cổ, đặt ngọc như ý vào hộp, chỗ khe hở nhét vải mềm, bỏ vào bao bố mang theo bên
người.
Chỉnh trang lại xong, nha hoàn vào hầu hạ nàng trang điểm, hết thảy đều
thỏa đáng rồi, Lam Ngữ Tư tỉ mỉ quan sát căn phòng, oán hận nghĩ, đây là lần cuối cùng ở đây, nàng nhớ ra lần này hai người ở trên sông sẽ gặp
đại sự. Kiếp trước hắn thoát hiểm, lần này nàng sớm có chuẩn bị, nhất
định giúp đối phương một tay.
Lam Ngữ Tư âm độc cười, bỗng bị một bàn tay to chụp lên vai, sợ hãi giật bắn người.
"Nghĩ cái gì vui vẻ vậy? Cái này cũng mang theo đi, ngươi cần dùng mà."
Dịch Khinh Hàn đưa bao bố Vương phu nhân cho đến trước mặt nàng, khuôn
mặt hắn có chút vui sướng khi người gặp họa.
Lam Ngữ Tư vội vàng cướp lấy, nghĩ thầm, mấy thứ này không thể để người khác thấy nữa.
Dịch Khinh Hàn cười, quay người dặn dò nha hoàn trông giữ phòng cho tốt, nói là cùng Lam Ngữ Tư đến nhà mẹ đẻ thăm thân thích, ít ngày nữa sẽ
về. Thừa dịp không ai để ý mình, Lam Ngữ Tư lén lút nhét bao bố kia
xuống dưới giường, dù sao mình không cần mấy thứ này, để người khác thấy thì chê cười Dịch Khinh Hàn đi, nghĩ thế, Lam Ngữ Tư cũng lộ ra nụ cười vui sướng khi người gặp họa.
Xe ngựa xóc nảy, Lam Ngữ Tư cuộn người ngủ trong xe, hôm nay xảy ra
nhiều chuyện, đầu tiên là chịu đựng Vương phu nhân không ngừng lải nhải
kia, rồi bị Dịch Khinh Hàn cưỡng hôn, thể xác lẫn tinh thần đều thật sự
mệt mỏi, quá mệt mỏi. Lam Ngữ Tư hận chết tên thái giám vô sỉ này, cố
gắng nhớ nụ hôn kia, muốn làm ra bộ dạng buồn nôn, nhưng không thấy ghê
tởm, quả nhiên là không có khí tiết, không phải chỉ là bộ dạng đẹp trai
chút thôi sao, nhưng là thái giám đó, mình hẳn phải ghê tởm chứ, hẳn là
thế, nhưng......
Lam Ngữ Tư một mình ngồi trong xe ngựa, mấy nha hoàn đi theo ở trong xe
khác, Dịch Khinh Hàn không biết là muốn hít thở không khí trong lành hay làm ra vẻ tàn khốc, mặc một bộ nhuyễn giáp [1] màu bạc. Mặc nhuyễn giáp màu bạc còn chưa tính, vai phải còn có một túm vải trắng, Lam Ngữ Tư
cười châm biếm, cười xong mới nhớ tới tác dụng của đám vải trắng kia,
kiếp trước, khi hắn bị thương chính là dùng vải trắng này cầm máu, xem
ra đã trù tính rất hợp lý.
Lam Ngữ Tư nhẹ nhàng buông màn xuống, cười gian, sinh ra tà ý với đám vải trắng kia.
Kiệu đột nhiên ngừng lại, Lam Ngữ Tư nghi hoặc, vừa định ló đầu ra ngoài xem, bị Dịch Khinh Hàn mắng: "Cút vào trong, không được ra!"
Lam Ngữ Tư cuống quýt lùi vào, vừa rồi thoáng nhìn hình như thấy mấy hắc y nhân cản đường. Dịch Khinh Hàn lần này dẫn theo không ít người, nha
hoàn và gã sai mặt mười mấy người, phiên dịch của Đông Xưởng cũng dẫn
theo hai mươi mấy người, hẳn là không có nguy hiểm gì, Lam Ngữ Tư nằm bò trong xe, làm cho cả người dán sát sàn xe, sợ loạn đao từ cửa sổ xe bay vào.
[1] nhuyễn giáp: dùng vật phẩm mềm mại chế thành chiến phục hộ thân.
Bạn đang đọc truyện Đông Xưởng Tướng Công được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.