Chương 8: Góp Vui Lấy Lệ
Edit: Lam Không Ngân Nguyệt
Dịch Khinh Hàn khóe miệng khẽ cười, nụ cười đột ngột này làm cho Lam Ngữ Tư sợ tới mức tay run rẩy.
"Ngươi, ngươi đã trở lại." Lam Ngữ Tư dựa vào tường đứng vững, nặn ra một nụ cười.
"Đây là Đông Hải trân châu, hoàng hậu ban cho Hạ đốc chủ, Hạ đốc chủ lại thưởng cho ta." Dịch Khinh Hàn nhìn hai mắt Lam Ngữ Tư tỏa sáng, đột
nhiên có suy nghĩ muốn trêu cợt nàng, vì thế dừng lời, cố ý không nói
đây là lễ vật chuẩn bị cho phu nhân của đốc chủ Tây Xưởng Vương Thủ,
chập rãi nói: "Để ở chỗ ta trước, mấy ngày nay ngươi học nữ giới, nữ
huấn, học thêm cách ăn nói cùng quần áo những dịp quan trọng. Ăn xong
cơm sẽ có người đến dạy ngươi, mười ngày sau có thể học hết không?"
"Có thể, có thể, ta học thuộc rất nhanh." Lam Ngữ Tư thấy hắn hào phóng
như thế, bản thân cũng tỏ thái độ tích cực phối hợp, vì thế ra vẻ quan
tâm nói: "Thuyền kia tìm được chưa?"
"Còn chưa tìm được." Dịch Khinh Hàn nháy mắt hỏi: "Sau khi rời thuyền các ngươi còn đi qua chỗ nào?"
"Muốn hỏi địa điểm, ta thật sự không biết chỗ đó, bất quá tìm được chiếc thuyền kia, từ lúc ta xuống thuyền vẫn nhớ một chút đường đi, có thể
dẫn ngươi đi tìm." Lam Ngữ Tư nói thật, nàng vừa mất trí nhớ, đầu vẫn
còn một mảng hỗn độn.
Dịch Khinh Hàn cầm chén trà nhấp một ngụm, nghĩ lời của nàng không có sơ hở gì, đành phải chờ qua sinh nhật yến của Vương Thủ mới xuất phát đi
tìm.
Lam Ngữ Tư dùng toàn bộ tinh thần đi học, trân châu lớn bằng nắm tay a,
nếu đổi thành tiền, trốn đi nơi khác, mua một tòa nhà lớn, mua chút sản
nghiệp, rảnh rỗi đem theo hai con chó dữ, một con dắt một con thả đi
rong, một đám gia nô vây quanh trước sau, trên đường đùa giỡn mỹ nam,
muốn bao nhiêu đắc ý có bấy nhiêu.
"Đúng đúng, phu nhân, chính là vậy, cười không lộ răng, chỉ là ánh mắt
của ngài phải đoan trang hơn." một phụ nhân khoảng chừng bốn mươi tuổi
nhìn Lam Ngữ Tư cười xuất thần, tưởng rằng nàng tranh thủ lúc nghỉ ngơi
luyện tập nội dung học vừa rồi, chỉ là nụ cười này thoạt nhìn có chút
không hợp, cứ như là nụ cười tham lam khi nhặt được vàng trong bảo khố.
"Khụ khụ...." Lam Ngữ Tư buông chén trà, thu hồi nụ cười YY, xoa xoa đôi chân tê rần, luyện tập tư thế đi đứng cả buổi chiều, thật sự rất vất
vả.
Hôm nay Dịch Khinh Hàn chưa về, Lam Ngữ Tư một mình ăn cơm chiều rồi làm ổ trên giường ngồi thêu. Sau đêm tân hôn, khi hai người đi ngủ đều lăn
tới hai bên giường lớn mà ngủ. Ban đầu Lam Ngữ Tư còn không quen, thậm
chí có thể nói là kinh hồn táng đảm, nhưng qua mấy đêm bình an vô sự,
nàng đã cam chịu. Dù sao Dịch Khinh Hàn đã nói qua hai người nên làm gì
và cần làm gì, vì làm cho Hạ đốc chủ xem, hai người bọn họ phải giống
như vợ chồng bình thường, ăn cùng bàn ngủ cùng giường.
Tân phòng này đối với Dịch Khinh Hàn như khách điếm, trừ buổi tối ăn bữa cơm ngủ một giấc, thời gian còn lại hắn đều ra ngoài, hoặc ở thư phòng, Lam Ngữ Tư nghĩ, mấy món bảo bối hẳn được hắn cất trong thư phòng, bao
gồm viên Đông châu kia.
Nghĩ đến Đông châu, Lam Ngữ Tư có lại sức mạnh, dụi dụi đôi mắt có chút
mỏi, tiếp tục tập thêu. Theo yêu cầu của chính mình, Như Liễu đồ một bức "Lão bạng sinh châu"[1]
Lam Ngữ Tư thêu xong bên mép, chuẩn bị đổi chỉ màu trắng ngà thêu trân
châu, ai dè cầm không chắc, kim không biết rơi đi đâu, vội vàng bò ra
giường tìm.
Đèn trong phòng lúc sáng lúc tối, đôi mắt của Lam Ngữ Tư vốn đang buồn ngủ không mở ra nổi lại càng không nghe lời.
Đột nhiên cảm thấy một trận lãnh ý, Lam Ngữ Tư ngẩng đầu, thấy Dịch Khinh Hàn đang đứng trước giường nhìn mình.
"Hắc hắc, ngươi đã về." Lam Ngữ Tư vội cười theo.
"Gọi ta là gì?"Dịch Khinh Hàn không vui hỏi.
"Lão gia, lão gia đã về." Lam Ngữ Tư le lưỡi, vì làm cho người ngoài
xem, Dịch Khinh Hàn yêu cầu nàng gọi hắn như vậy, tiếc rằng nàng vẫn
chưa quen.
Dịch Khinh hàn đặt mông ngồi xuống giường, lập tức nhảy bật lên, xoay
ngươi sờ sờ phía sau, ngay sau đó khuôn mặt giận dữ cầm cây kim nhìn
chằm chằm Lam Ngữ Tư.
"Vừa rồi, vừa rồi thêu, tình cờ làm rơi xuống giường, đang tìm, thì, lão gia ngài trở lại." Lam Ngữ Tư bất giác lui về phía sau, cả người run
lên.
Lồng ngực Dịch Khinh Hàn phập phồng hai cái, lạnh lùng nói: "Sau này không được thêu trên giường, nhớ kỹ cho ta?"
"Nhớ rõ, nhớ rõ." Lam Ngữ Tư vội đem đồ thêu để ở bàn nhỏ bên giường, rồi lại hướng bên trong giường ngồi xuống.
"Phu nhân, nàng không thoải mái thì ngủ sớm chút, về sau muộn quá không
cần chờ ta." Dịch Khinh Hàn đột nhiên cúi người sát xuống trước mặt Lam
Ngữ Tư, giọng nói ôn nhu, bàn tay to nhẹ vuốt tay nàng, Lam Ngữ Tư hoảng sợ nổi da gà khắp người. Lam Ngữ Tư theo bản năng muốn tránh, lại bị
Dịch Khinh Hàn nhanh tay giữ cằm lại, cứng rắn buộc nàng nhìn mình.
Phía sau có tiếng động, Dịch Khinh Hàn như mới nghe thấy quay đầu lại
nhìn, thấy một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi đang bỏ bừng mặt đứng cạnh bàn, đi không được ở không xong.
"À, ta quên mất, vừa rồi bảo nàng ta theo vào. Đây là Tùy Yên, sau này
sẽ hầu hạ nàng và ta rửa mặt tắm gội, bình thường ở ngoài viện, đợi học
xong quy củ rồi vào trong sau." Dịch Khinh Hàn nắm chặt tay Lam Ngữ Tư,
nhẹ nhàng nói: "Ta thỉnh cầu đốc chủ đưa tới, để bên cạnh có người tin
tưởng được."
Lam Ngữ Tư nghe Dịch Khinh Hàn cường điệu nói hai chữ 'đốc chủ' xong
liền hiểu ra, mình lúc này phải phối hợp, nên ôn nhu gật đầu, trong lòng thì như có vạn mã phóng qua, tên này nắm tay mình dịu dàng như vậy, làm cả người không tự nhiên, nhất là bàn tay kia lạnh như băng, không thoải mái nổi. Nếu bỏ qua việc thân thể hắn tàn tật, tính ra cũng thuộc hàng
đẹp mắt.
Nha hoàn tên Tùy Yên kia vội vàng gọi một tiếng 'phu nhân', Dịch Khinh
Hàn mới kêu người hầu tới chuẩn bị tắm rửa. Lam Ngữ Tư rút được tay ra,
thừa lúc hắn đi tắm, vội vàng chà xát trên chăn.
Hẳn là Tùy Yên đã ra ngoài, Dịch Khinh Hàn tắm xong liền tới thư phòng.
Lam Ngữ Tư cảnh giác nằm ở góc giường khác, không biết qua bao lâu, nàng mơ mơ màng màng bị đánh thức. Mở mắt nhìn, trời còn chưa sáng hẳn, Dịch Khinh Hàn chỉ mặc trung y đang nhìn mình.
"Cởi ngoại sam ngủ, sau này đều là nàng ta đến hầu hạ rửa mặt, nhanh!"
Dịch Khinh Hàn nói nhanh, Lam Ngữ Tư mơ hồ làm theo, vẫn còn buồn ngủ.
Vừa mới cởi ngoại sam, Tùy Yên đã đi vào, gian ngoài đã chuẩn bị tốt vật dụng để rửa mặt, Dịch Khinh Hàn bèn rời giường. Chỉnh lý đơn giản xong, Dịch Khinh Hàn đi vào phòng trong, dừng một chút, vươn tay vuốt tóc mai của Lam Ngữ Tư đang đứng bên giường, khẽ nói: "Ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối ta sẽ về sớm."
Lam Ngữ Tư nhất thời không thừa nhận nổi loại hành động thân thiết này,
cũng may Dịch Khinh Hàn nói xong lập tức đi ra ngoài. Tùy Yên ở gian
ngoài nhẹ gọi một tiếng 'phu nhân', Lam Ngữ Tư đi ra ngoài rửa mặt chải
đầu, mang tâm sự nặng nề rửa mặt xong, ngồi trước bàn để Như Liễu giúp
mình chài đầu. Như Liễu rất khéo tay, rất nhanh búi xong búi tóc nghiêng nghiêng, mở hộp trang sức, chọn trang sức phối với mai đỏ trên áo.
Hôm nay Dịch Khinh Hàn đi sớm nên không ăn ở nhà, Lam Ngữ Tư thấy không khí rất tốt, ăn nhiều hơn chút điểm tâm.
Ăn xong, Lam Ngữ Tư ngồi trong phòng tiếp tục thêu, nhìn nhìn Tùy Yên
đang chuyển chậu hoa theo chỉ huy của Như Liễu, thầm nghĩ Dịch Khinh Hàn vì sao lại mang người của đốc chủ về? Chẳng lẽ là đốc chủ nghi ngờ hắn
nên phái người tới giám thị?
Xem chừng Hạ đốc chủ rất tín nhiệm Dịch Khinh Hàn, tin tưởng như vậy còn muốn phái người đến giám sát? Đông Xưởng thật đáng sợ.
Không đúng, không đúng, Dịch Khinh Hàn nói, người này là hắn chủ động
xin Hạ đốc chủ, xem ra không phải ý của Hạ đốc chủ.Chẳng lẽ Dịch Khinh
Hàn trá hình để biểu thị trung thành?
Lam Ngữ Tư nghĩ đến đau đầu, đơn giản không nghĩ nữa, dù sao đầu óc của
Dịch Khinh Hàn người thường khó so được, hắn của kiếp trước là một người giả dối, nhìn qua như chuyện ly kỳ cổ quái gì đó, cuối cùng đều nằm
trong lòng bàn tay hắn.
Kiếp trước mình đã nhìn quen thủ đoạn của hắn, tuy rằng không dùng trên
người mình, nhưng nhìn người cùng nhà tù bị tra tấn đến tàn tật, cũng là một loại tra tấn rất thống khổ. Bây giờ thế mà lại gả cho hắn, đây là
chuyện Lam Ngữ Tư ngàn tính vạn tính cũng không tính tới, chuyện phải
biểu hiện hòa thuận ân ái trước mặt người khác, Lam Ngữ Tư không nghĩ
tới, bất quá vì sinh mạng, nàng quyết định chịu đựng, thỏa hiệp cho đến
khi thoát được ma trảo của hắn.
"Phu nhân, ngài thêu cái gì vậy?" Tùy Yên đến gian ngoài lấy đồ, thấy đồ thêu trong tay Lam Ngữ Tư hỏi.
Lam Ngữ Tư thấy tiểu nha đầu đáng yêu linh hoạt, không giống như cái hũ
nút Như Liễu, vì thế ôn hòa nói: "Trân châu, trân trâu trong con trai."
Tùy Yên há hốc miệng, chắc là khác một trời một vực với dự đoán của nàng ta, nặn ra nụ cười nói: "Phu nhân thật, thật săn sóc, hẳn là thêu cho
lão gia?"
Đến phiên Lam Ngữ Tư há hốc miệng, nàng chỉ luyện tập, không nghĩ tới
đem cho ai, qua lời này của nàng ta, nàng biết phải nói gì làm gì trước
mặt nàng ta, bèn tiếp lời: "Đúng vậy, là cho lão gia, chỉ sợ chàng ghét
bỏ."
"Sao có thể?Đây là một chút tâm ý của phu nhân, lão gia chắc chắn sẽ
thích." Tùy Yên nháy đôi mắt to nói: "Lúc trước khi đến, đốc chủ nói với nô tỳ, lão gia là người không thích nói chuyện, với chính mình còn
khinh suất, còn nói là cưới phu nhân thì còn có người chiếu cố. Từ giờ
về sau, nô tỳ phải theo giúp phu nhân hầu hạ lão gia thật tốt, nếu có
chỗ nào làm chưa tốt, phu nhân cứ nói thẳng ra, nên đánh nên phạt, nô tỳ cũng nhớ lâu hơn."
"Không, ngươi rất tốt, rất thông minh." Lam Ngữ Tư bị tiểu nha đầu nhanh mồm nhanh miệng này dọa, nhất thời không biết nói gì cho phải, thầm
nghĩ quả nhiên là nha hoàn của đốc chủ Đông Xưởng, nói chuyện làm việc
không giống bình thường, sau này nên cẩn thận.
Tùy Yên thấy Lam Ngữ Tư hiền lành, cười hì hì ra ngoài tiếp tục làm
việc. Lam Ngữ Tư cúi đầu nhìn trân trâu mình thêu, nghĩ mình vẫn nhớ một chút châm pháp, thêu rất tệ sao? Vì sao tiểu nha đầu thấy lại có biểu
tình vậy, xem ra còn phải tiếp tục luyện tập.
Dịch Khinh Hàn hôm nay quả thực về rất sớm, cùng nhau ăn cơm tối, lại là Tùy Yên hầu hạ tắm rửa thay quần áo. Dịch Khinh Hàn tắm xong theo
thường lệ đến thư phòng một lúc, chắc là muốn đợi tóc khô rồi mới đi
ngủ, nếu tóc vẫn ướt, hai người ngồi đối diện không khỏi xấu hổ.
Một lát sau, Dịch Khinh Hàn khoác ngoại sam trở lại, vừa vào phòng, Đông Hải trân châu trong tay hắn mãnh liệt hấp dẫn tầm mắt của Lam Ngữ Tư.
Nhìn nữ nhân có chút tham tài nhưng không phải không có tâm cơ, có chút
nhát gan nhưng giờ lại mắt đầy khao khát, Dịch Khinh Hàn đột nhiên không muốn nói rõ ra hết, nhìn quen ánh mắt oán hận của phạm nhân bị tra tấn
trong lao, hắn cũng muốn xem thử nàng bị trêu chọc xong sẽ có bộ dáng
gì, hơn nữa, nàng còn vừa hận vừa sợ chính mình.
"Cất giữ cho tốt."Dịch Khinh Hàn đặt cái hộp trên giường, quay người cởi giày lên giường.
[1]lão bạng sinhchâu: trai già sinh ngọc trai, vốn ví von lúc già có con có tài, sau này chỉ lúc già có con
Bạn đang đọc truyện Đông Xưởng Tướng Công được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.