Chương 62: Hỉ Nộ Vô Thường.

Editor: Jun​

Hai người đi thằng vào Nam thư phòng, Miêu tổng quản bên người Khánh Nguyên đế đi vào một lát, khi đi ra thì chưng khuôn mặt tươi cười chào đón:"Mời hai vị vào, vạn tuế gia muốn nhanh gặp hai vị."

Hạ Minh và Miêu tổng quản chắp tay, không kịp nói giỡn liền mang theo Dịch Khinh Hàn đi vào.

Thực hiện một lượt các lễ nghi không cần phải nói tỉ mỉ, lúc này Khánh Nguyên đế mới vội vàng hỏi:"Chính là ngươi sao? Người An Nam kia như thế nào?"

Hạ Minh quay đầu liếc mắt nhìn Dịch Khinh Hàn, ý bảo hắn trả lời.

Dịch Khinh Hàn cúi đầu mà đứng, hắn nói:"Trên đường ngắm hoa đăng vi thần ngẫu nhiên bắt gặp một người có dáng vẻ khả nghi, sau khi phái người điều ra kết hợp với thẩm vấn nghiêm khắc. Người này tự xưng là quốc sư An Nam quốc, hắn nói đại tướng quân An Nam quốc Hồ Tùng phát động chính biến, giết quốc vương An Nam quốc. Hắn đi theo quân sĩ phá vây trốn tới đây, dọc đường đi thất lạc với vương tử, vất vả đi về hướng ta cầu kiến vạn tuế, hy vọng có thể cầu được viện binh trợ giúp bọn họ diệt trừ phản tặc.

"Giọng nói của người này?" Khánh Nguyên đế khẽ nhíu mày, tiếng nói của Dịch Khinh Hàn không mảnh như Hạ Minh mà lại trầm khàn.

"Hồi bẩm vạn tuế gia, là vào lúc nghe trộm trong thư phòng của Lại bộ thượng thư thì gặp hỏa hoạn bị khói hun. Sau này chỉ điều trị sơ qua nên thành bệnh không chữa nổi." Hạ Minh giải thích thay.

Thấy Khánh Nguyên đế có vẻ suy nghĩ, Hạ Minh bổ sung thêm:" Lão nô cũng đã gặp qua người nọ, không giống như đang làm bộ, còn có cả ấn tín làm chứng. Nhưng cũng không cho phép nhân cơ hội để tặc tử làm loạn, lão nô không muốn có gì lẫn lộn sai sót thê nên mới bảo người dưới đến gặp vạn tế gia. Nếu là muốn hắn thực sự mở miệng thì cũng khó."

"Ừm, làm tốt lắm, nếu là sự thật, Khủng..." Khánh Nguyên đế thở dài rồi nói:"Gần đây Đạt Đạt không yên, có mấy lần phạm biên giới."

"Vâng, lão nô cho rằng, nếu phân tâm đi quản việc của An Nam kia thì Khủng Đạt Đạt nhân cơ hội xuống nam ..." Hạ Minh không nói thêm gì nữa, hắn biết Khánh Nguyên đế có nhiều lo lắng trăn trở:"Không bằng tạm thời cho người An Nam kia trở về, mặt khác lại phái người đi theo quốc sư An Nam quốc kia điều tra, cẩn thận một chút cũng tốt."

"An Nam vốn là một phần lãnh thổ của ta, thừa dịp tiền triều nhiễu động là thời cơ để ta xưng vương, mặc dù vẫn luôn dựa dẫm vào ta, hàng năm tiến cống nhưng có lẽ cũng nên nhân cơ hội này..." Hạ Minh quan sát biểu tình của Khánh Nguyên đế, chậm rãi nói tiếp:"Nếu như ta xuất ra chút lương thực tiền bạc quân trang, thì cũng..."

"Đây là chủ ý của ngươi sao! Đại quốc ta mệnh mông sao phải làm cái việc lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!" Khánh Nguyên đế vỗ mạnh lên long án, Hạ Minh và Dịch Khinh Hàn vội vàng quỳ xuống.

"Vạn tuế gia bớt giận, vạn tuế gia bớt giận." Hạ Minh càng cảm thấy Khánh Nguyên đế khó hầu hạ, thời gian gần đây luôn vô duyên vô cớ nổi giận, một khắc trước còn mang vẻ mặt ôn hòa, nhưng lỡ có câu nào nói không đúng là nổi trận lôi đình ngay.

"Vạn tuế gia bớt giận, đây là chủ ý của hạ quan, không liên quan tới Hạ đốc chủ." Dịch Khinh Hàn nhìn thấy rõ ánh mắt của Hạ Minh, đành phải nói như thế.

"Hả? Là chủ ý của ngươi? Nói nghe một chút xem nào." Khánh Nguyên đế ngồi lại lên long ỷ, hứng trí quan sát người đầy cốt khí nam nhân tuấn lãng này. Hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh, không cứng nhắc không luống cuống, không có dáng vẻ khiếp đảm khi lần đầu diện thánh. Hạ Minh cũng thường nhắc tới thủ hạ này, nhất thời Khánh Nguyên đế đầy hứng thú.

"Thần nghĩ, quốc sư phi gia sự, không nên lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Vạn tuế gia nhân hậu, An Nam quốc vốn là một phần lãnh thổ của ta." Dịch Khinh Hàn nói tới đây liền ngừng lại, kiến công lập nghiệp chưa bao giờ là tự mình theo đuổi, hắn chỉ thầm nghĩ báo thù mang Lam Ngữ Tư đi thật xa.

"Tuy nói như thế nhưng tóm lại là phải biết việc này có phải thật hay không. Không thể dễ tin lời từ một phía, nếu có chút làm không đúng chẳng phải là sẽ bị người trong thiên hạ cười chê hay sao." Khánh Nguyên đế nghe xong lời của Dịch Khinh Hàn thì không nói gì nữa, có lẽ vốn là hắn chỉ giả bộ tức giận, đế vương vốn là hay giả vờ giả vịt.

"Từ nay trở đi cứ vui vẻ đón tiếp các sứ thần trong yến hội, nhưng khi những người này tiến cung thì an bài sứ thần An Nam quốc kia rót rượu, nếu có một chút khác thường nào thì liền biết được ít nhiều." Dịch Khinh Hàn bổ sung thêm.

Khi Dịch Khinh Hàn trở lại quý phủ thì thấy Lam Ngữ Tư mang bộ dáng muốn nói lại thôi, đợi sau khi hai người tắm rửa xong, đám người Tùy Yên lui xuống hết mới thần thần bí bí ghé sát tai Dịch Khinh Hàn nói:"Tướng công, thiếp buôn bán lời được ít bạc. Năm sau đem mấy thứ dư thừa đổi thành bạc, lại đem bạc đổi thành vàng thỏi, thiếp sẽ giấu vào trong vườn."

"Được, nàng nhớ giấu sao cho thật kĩ, chớ có quên." Dịch Khinh Hàn cười nói.

Lam Ngữ Tư thực sự hưng phấn, đi theo Dịch Khinh Hàn vào trong thư phòng, thấy hắn có vẻ không thèm để ý vì thế theo sát bên cạnh nói bán cái này bán cái kia, bán được bao nhiêu linh tinh.

Dịch Khinh Hàn vừa nghe vừa viết viết vẽ vẽ, thỉnh thoảng gật gật đầu tỏ vẻ đang lắng nghe nàng nói.

"Tướng công, chàng đang viết cái gì đấy? Là viết lại lời thiếp nói hay sao?" Lam Ngữ Tư thấy Dịch Khinh Hàn cặm cụi viết viết thì liền tò mò hỏi.

"Không phải, đây là tập tình báo người Đông Xưởng thu thập được, ta tổng hợp lại rồi trình lên trên." Dịch Khinh Hàn tiếp tục viết.

"Việc này cũng quản? Thật đúng là, mệt mỏi." Lam Ngữ Tư lại gần xem, nàng cảm thấy rất hứng thú với cái này.

Dịch Khinh Hàn cười không nói gì, vội vàng chăm chú viết báo cáo.

Lam Ngữ Tư đợi trong thư phòng một lúc mới trở lại phòng ngủ, đi dạo đông tây cũng không biết làm cái gì, mãi mới đợi được Dịch Khinh Hàn trở lại phòng ngủ lại thấy hắn đang chăm chú xem một tập giấy.

"Nhanh nghỉ ngơi đi, không được để thân thể cảm lạnh." Dịch Khinh Hàn cần biết tình hình cụ thể của An Nam, bởi vậy An Nam quốc chí đã được phong tuần thu thập học thuộc lần nữa. Mấy ngày nay đúng vào ngày có kinh nguyệt của Lam Ngữ Tư, Dịch Khinh Hàn nói xong liền kéo nàng lên trên giường.

"Cái kia, đã hết rồi." Lam Ngữ Tư mặt mày nhăn nhó nói, giọng nói lí nhí.

"Cái gì?" Dịch Khinh Hàn đang nghĩ tới việc An Nam quốc nên không nghe thấy Lam Ngữ Tư nói gì.

"Không có gì, không..." Lam Ngữ Tư giận giữ nói, ngượng ngùng mà nói lắp.

Không biết vì sao, trong cơ thể có càm giác rất kì lạ, Lam Ngữ Tư lăn qua lộn lại không thể ngủ được, Dịch Khinh Hàn nhìn hồi lâu rồi mới ôm nàng nằm xuống.

"Ngủ đi, cuộc sống còn dài không thể để mệt mỏi." Dịch Khinh Hàn nói.

Lam Ngữ Tư ngượng ngùng mở miệng, tháng này so với tháng trước ít hơn một ngày, Dịch Khinh Hàn còn tưởng rằng...

Sáng sớm ngày hôm sau, Dịch Khinh Hàn mặc quan phục liền xuất môn, trước khi ra ngoài còn vuốt hai má Lam Ngữ Tư rồi nói:"Tối nay làm, nhé?"

Lam Ngữ Tư rất muốn nói đêm nay liền làm, nhưng chu miệng vẫn thẹn thùng không dám nói.

Qua buổi trưa, hạ nhân mang tới một phong thư, là Vương phu nhân gửi từ Nguyên Nam thành tới. Lam Ngữ Tư mở thư ra, một mùi hương hoa hồng nhè nhẹ tỏa ra, là mùi huân hương yêu thích của Vương phu nhân.

Lam Ngữ Tư càng xem thư càng thấy hâm mộ, ở giữa thư Vương phu nhân có nói tới mình theo Vương Thủ đầu tiên là đi khắp danh thắng của phụ cận thành Nguyên Nam, sau đó lại xuống phía nam đến cổ tháp biên cương du lịch, thấy rất nhiều thứ trước kia chưa từng thấy. Thành Nguyên Nam vốn là kinh đô đầu tiên của Khánh Nguyên quốc, bởi vì lo lắng vấn đề quốc phòng nên mấy thập niên trước liền rời tới thành Trung Nguyên, lịch sử ở đây thậm trí còn nhiều hơn kinh thành Trung Nguyên, danh thắng cổ tháp rất nhiều.

Lam Ngữ Tư đọc xong thư thì liền có chút mất mát, bản thân mình làm sao dám nghĩ tới loại cuộc sống không lo nghĩ như thế, tuy rằng cũng rất thích cuộc sống không lo lắng cơm áo như bây giừ nhưng không biết vì sao nàng vẫn thích nơi sơn dã, trong rừng, tự do, không mong không cầu hơn.

Khánh Nguyên đế phái người đi thăm hỏi tình hình hiện tại của Vương Thủ, thấy cũng không quá mức kém, tuy không có thực quyền nhưng cũng không có người dám khi dễ, ai cũng biết người này chưa có thất sủng.

Vương phu nhân rất đơn giản, Vương Thủ cũng rất đơn giản, hai người đơn giản thực sự thích hợp trải qua những ngày đơn giản.

Trong lòng Dịch Khinh Hàn có chuyện, tuy Lam Ngữ Tư không hỏi nhưng không có nghĩa là không quan tâm. Nàng cỡ nào hy vọng có thể cùng hắn chia sẻ khó khăn, chẳng sợ có gì không thể vượt qua.

Khi Dịch Khinh Hàn hồi phủ thì nàng đang ngồi cạnh bàn đợi hắn cùng dùng cơm chiều, sau khi hai người dùng xong bữa thì Dịch Khinh Hàn không nó gì với Lam Ngữ Tư mà liền đi thẳng vào trong thư phòng, một lúc lâu cũng không thấy động tĩnh gì.

Lam Ngữ Tư bưng điểm tâm vào, nghĩ một lúc thì mới tiến vào.

"Tướng công, nghỉ ngơi chút đi." Lam Ngữ Tư ngồi ở mép thư án.

"Thôi, nàng nghỉ ngơi trước đi, tướng công còn bận một chút." Dịch Khinh Hàn ngồi ở ghế thái sư, giọng nói có chút tức giận.

Lam Ngữ Tư cọ cọ không chịu đi, vòng vo hai vòng đi tới bên cạnh Dịch Khinh Hàn, hai tay đặt trên vai hắn, hỏi:"Tướng công có chuyện gì à? Trong lòng phiền muộn sao?"

Dịch Khinh Hàn thở mạnh một hơi, vỗ lên tay Lam Ngữ Tư nói:"Không có việc gì, chỉ là hơi mệt mỏi, nàng đi nghỉ trước đi."

Lam Ngữ Tư nghe xong thì trong lòng khó chịu, cảm thấy hai người có khoảng cách, nàng yên lặng ra khỏi thư phòng, trở về phòng ngủ nằm xuống, lại không thể nào ngủ được.

Cũng không biết qua bao lâu, nghe được tiếng cởi quần áo, Dịch Khinh Hàn đã về phòng ngủ

Sau khi chui vào trong ổ chăn tì ôm lấy Lam Ngữ Tư từ phía sau, đem cằm kề và vai nàng. Cảm nhận được người trong lòng cứng ngắc lạnh lùng, Dịch Khinh Hàn hói:"Làm sao vậy? Sao lại không thoải mái?"

Lam Ngữ Tư không nói gì, dịch sát vào bên trong giường.

Dịch Khinh Han lại ôm nàng vào trong ngực. Hai người yên lặng không nói gì, Dịch Khinh Hàn lại mở miệng nói:"Có việc gì thì nói với tướng công, nghẹn trong lòng không tốt, là nàng chê ta không ở bên cạnh nàng sao? Ngày mai ta sẽ trở về sớm, được không?"

"Thiếp có việc gì đều nói với chàng nhưng chàng có việc gì lại không nói với thiếp, không tin tưởng thiếp sao?" Trong lòng Lam Ngữ Tư biết hắn muốn mình sống thật thoải mái, cho dù là khổ ải gì hắn cũng chỉ một mình gánh vác, nhưng ngoài miệng nàng vẫn cố ý nói như thế.

"Ta nghĩ..." Dịch Khinh Hàn dừng lại một chút, mở miệng giải thích.

"Chàng nghĩ như thế nào, thiếp rõ ràng, thiếp nghĩ như thế nào, chàng lại không rõ." Lam Ngữ Tư vẫn nói lạnh lùng.

Dịch Khinh Hàn hít sâu một hơi, nói:"Ta, hôm nay có chút buồn bực."

"Việc thế nào?" Lam Ngữ Tư xoay người lại, mặt đối mặt nhìn Dịch Khinh Hàn hỏi.

"Lễ bộ thượng thư... bị bảo đi ra ngoài, nội các liên danh thượng thư, hoàng đế hạ chỉ." Dịch Khinh Hàn dừng lại một chút, hạ giọng nói tiếp:"Vụ án Vinh Suất tạo phản nhiều năm trước, hơn phẩn nửa là có liên quan tới người này, ta còn chưa hỏi ra được gì, nay có chuyện như vậy thì chỉ sợ càng khó."

"Vinh Suất, là ai?" Lam Ngữ Tư biết Dịch Khinh Hàn họ Vinh, cũng đoán được.

"Là cha ta." Dịch Khinh Hàn đè thấp giọng nói.

Lam Ngữ Tư nghe xong không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, sau đó tựa đầu vào trong ngực hắn.

Dịch Khinh Hàn nhìn người trong lòng, tâm liền nhũn ra, môi ấm liền đặt lên trán của nàng rồi xương quai xanh. Lam Ngữ Tư cũng không nhăn nhó giống như trước mà hai cánh tay vòng qua cổ hắn, đưa môi của mình lên.

Được ủng hộ, Dịch Khinh Hàn cũng nhiệt tình đáp lại nàng.

Bạn đang đọc truyện Đông Xưởng Tướng Công được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.

Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.