Chương 70: Sinh Ly Tử Biệt.

Editor: Jun​

Lam Ngữ Tư ngẩn người, hiểu được hoàn cảnh hiện tại của chính mình, xem ra Vạn quý phi triệu mình tiến cung không liên quan tới Dịch Khinh Hàn mà là bệnh điên của nàng ta phát tác.

Lam Ngữ Tư yên lòng, nghe thấy câu hỏi của Vạn quý phi thì bước lên phía trước nói:"Nương nương, hài nhi của người đã tới rồi, chỉ cần nương nương ngủ một giấc thì khi mở mắt sẽ thấy con của người."

Vạn quý phi nghe lời này thì nhíu mày suy nghĩ, lo lắng hỏi:"Có thật không?"

"Thật, không tin ngài hỏi những người khác xem." Lam Ngữ Tư thổi to lá gan. Bên này Lục phu nhân sớm đã mặt mũi lấm lem, ngã trên mặt đát không dám lên tiếng, Lỗ phu nhân thấy thế vội lau mồ hôi lạnh trên trán hùa theo, cung nhân xung quanh cũng liện tục nói phải.

Vạn quý phi cũng đã mệt mỏi, tức thì xụi lơ, khi ngã xuống còn nói:"Cũng sắp đến đây, cũng sắp đến đây. Ta biết, là hoàng hậu giấu con của ta đi, cũng sắp đến đây."

Cung nữ lớn tuổi thấy thế thì tiến lên, muốn đỡ Vạn quý phi nằm xuông, những người khác cũng nhẹ thở ra. Ai ngờ tiếng trẻ con khóc nỉ non đột nhiên vang lên, Vạn quý phi ngồi bật dậy, đẩy cung nữ lớn tuổi kia ra, hét to muốn đứa nhỏ.

Vốn Lục phu nhân đang xụi lơ, thấy thế thì khóc tê tâm liệt phế.Vạn quý phi hét to muốn đứa trẻ, một cung nữ ở cửa cung bất đắc dĩ bế đứa trẻ được quấn tã lọt đến.

Lục phu nhân thấy thế thì cũng không biết lấy đâu ra khí lực lập tức bổ nhào xuống dưới chân cung nữ kia, ôm lấy chân nàng ta không buông, la hét.

Đứa trẻ mới sinh kia là con của Lục phu nhân, Vạn quý phi cũng mặc kê, điên điên khùng khùng muốn ôm đứa trẻ. Lục phu nhân bị cung nhân hai bên đè lại không thể tới gần.

Vạn quý phi ôm đứa trẻ kia, vừa rồi cò có vẻ mặt từ ái, đột nhiên sắc mặt thay đổi hét to." Đây không phải là con của bản cung, đây là con của tiện phụ kia, tiện phụ kia giấu con của bản cung đi, bản cung muốn giết chết con nàng ta!" Nói xong thì liền giơ cao đống tã lót lên.

"Nương nương, con của người sẽ mau tới thôi, không có ai bồi thì tịch mịch, vậy giữ lại đứa trẻ này làm bạn đi." Lam Ngữ Tư thấy bệnh của Vạn quý phi lại phát tác thì tiến lên trước từng bước vội vàng nói. Mặc dù nàng không thích Lục phu nhân nhưng cũng không đành lòng nhìn một đứa trẻ phải chết.

"Phải không? Vậy..." Vạn quý phi do dự, buông cánh tay. Cung nhân bên cạnh liền tiếp lấy đứa trẻ trong tã lót, vội vàng ôm đi.

Lục phu nhân nhìn thấy Vạn quý phi giơ đứa trẻ lên cao thì nháy mắt chết ngất, Lỗ phu nhân quỳ bên cạnh cũng không có cách gì, lúc này thấy Lam Ngữ Tư ra tay giúp đỡ thì không khỏi quay đầu lại nhìn, trong ánh mắt có tia cảm kích.

"Ngươi từng gặp con của bản cung sao? Nó có khỏe không?" Vạn quý phi vừa hỏi vừa khóc nức nở với Lam Ngữ Tư.

"Nó rất tót, ngủ đủ ăn no, rất mập mạp." Lam Ngữ Tư cố tìm từ ngữ hình dung về một đứa trẻ, chỉ nghĩ tới việc trước hết phải làm Vạn quý phi ổn định lại.

Vạn quý phi vì một đứa trẻ mà khóc thảm thiết trái ngược hẳn với nàng lúc bình thường kiêu ngạo ương ngạnh, lúc này cũng chỉ là một người đáng thương. Chân trời đã có ánh nắng mặt trời, nhiệt độ không khí cũng bớt lạnh, trời mau sáng. Giọng nói mỏng mảnh của một công công truyền nào, hoàng thượng tới. Mọi người trong phòng vội vàng lui ra, Lam Ngữ Tư, Lục phu nhân và Lỗ phu nhân cùng vài phu nhân quan quyến cũng bị đưa ra khỏi Nghênh Khánh cung.

Khi đi ra ngoài, Lỗ phu nhân hơi thấp đầu, nhẹ nhàng nói:"Đa tạ Dịch phu nhân."

Trong đầu Lam Ngữ Tư chỉ toàn nghĩ tới Dịch Khinh hàn, lúc này nghe thấy lời Lỗ phu nhân biết nàng vì con của tỷ muội mà đa tạ mình, vì thế cười gật gật đầu, nói:"Chút chuyện nhỏ không đáng nhắc đến, Lỗ phu nhân nói quá lời."

Lỗ phu nhân và Lam Ngữ Tư cũng không quen biết nên cũng không có ôn chuyện, nói lời cảm tạ sau đó liền nói:"Chuyện Dịch đại nhân, lão gia nhà ta nói chuyện này chỉ sợ dữ nhiều lành ít. Nếu Dịch phu nhân có biện pháp thì nên ở trong cung, ra khỏi cung thì chỉ sợ sẽ bị bắt vào ngục."

Lam Ngữ Tư hiểu ý tứ của Lỗ phu nhân, nếu không phải cung nhân của Vạn quý phi cứng rắn thì chỉ sợ rằng bản thân mình không vào được cung, lần này đi ra ngoài nói không chừng sẽ lập tức bị Vạn đốc bắt đi.

Tuy Lam Ngữ Tư sợ nhưng cho dù nàng muốn ở lại trong cung tránh né tai ương hay vào ngục cũng không phải suy tính vì chính mình. Nàng sợ và lo lắng cho an nguy của Dịch Khinh Hàn.

"Đa tạ." Đầu óc Lam Ngữ Tư rối loạn, đi theo cung nhân dẫn đường ra ngoài cung.

Đi được vài bước thì Lam Ngữ Tư đột nhiên đỡ lấy trán nhắm mắt lại.

"Dịch phu nhân, ngài sao vậy?" Cung nữ dẫn đường thấy thế liền tiến đến hỏi.

"Đầu ta choáng váng, đi, đi không nổi." Lam Ngữ Tư nghĩ là sẽ giả bộ bất tỉnh để ở lại, tìm cơ hội gặp Hoàng thượng hoặc Vạn quý phi để biện giải giúp Dịch Khinh hàn mấy cậu, cho dù không có tác dụng cũng có thể do thám được cái nhìn của Hoàng thượng với Dịch Khinh Hàn.

Lam Ngữ Tư biết mình thấp cổ bé họng, có lẽ sẽ không gặp được Hoàng thượng, cho dù là có khả năng bị chém đầu thì nàng cũng muốn thử một lần.

Cung nữ kia thấy thế liền đỡ lấy cánh tay Lam Ngữ Tư, nâng nàng đi theo một hướng khác. Lam Ngữ Tư thấy chuyện mình thực hiện được, dọc đường đi lại tính bước tiếp theo, không chú ý tới cung nhân kia đưa mình đi càng ngày càng xa, thẳng tới một chỗ yên ắng, bốn phía là cung tường rách nát, cỏ mọc hỗn độn, gió lạnh thổi tới từng trận.

"Đây là đâu?" Lam Ngữ Tư không hề đề phòng, bỏ cánh tay cung nữ kia ra, lui lại phía sau hai bước hỏi.

"Dịch phu nhân, oan có đầu nợ có chủ, ta cũng chỉ là bị người sai khiến, không thể không làm theo, ngài làm quỷ thì cũng nên tìm Vạn chỉ huy sử mà báo thù." Cung nữ đó nói xong thì phía sau xuất hiện hai gã công công, trong tay mang theo dây thừng.

Lam Ngữ Tư dựng tóc gáy, giọng nói run run:"Ta và cung, cũng không ra khỏi cung, hắn không sợ cung nhân tra ra sao?"

"Nếu đã tính trừ bỏ ngươi ở trong cung thì đương nhiên đều đã chuẩn bị tốt." Hai gã công công phía sau nói xong thì liền tiến về phía Lam Ngữ Tư.

Lam Ngữ Tư thấy mất mạng tới nơi thì liền chạy vào trong ngách nhỏ, tiếc rằng càng chạy càng yên ắng, càng chạy càng hoang tàn vắng vẻ, sống không thấy người chết không thấy xác, đó là nơi chôn xương nàng. Trong thâm cung có vô số oan hồn, nàng không phải cái oan hồn đầu tiên, cũng sẽ không phải cái cuối cùng.

Lam Ngữ Tư sức cùng lực kiệt, không chạy nữa mà bất động, chính vào lúc này thì trước mặt xuất hiện một nữ tử mặc bạch y. Nàng kia tóc tai rối tung, cả người một màu trắng, ngay cả tay lộ ra ngoài cũng không có huyết sắc.

Lam Ngữ Tư ngẩng đầu lên nhìn, lấy hết khí lực cả người hét lên chói tai, nữ tử bạch y tóc tai rối tung đó hé ra khuôn mặt không có ngũ quan. Không có mắt mũi, không có miệng, chỉ hé ra bộ mặt toàn máu thịt. Hai gã công công phía sau vốn chạy chầm chậm không có vội vàng, thấy cảnh này thì lập tức sợ tới bất động.

Cung nữ kia cũng tiến lại đây,thấy nữ tử kia thì sợ tới mức trên mặt cắt không còn giọt máy, kêu to "Đoan phi tha mạng, Đoan phi tha mạng." Nữ tử măc bạch y không có chân, chậm rãi tiến về phía trước, hai gã công công cùng cung nữ kia đầu óc trống rỗng liền chạy mất dạng, mãi đến khi khuất phía sau tường cung.

Lam Ngữ Tư cũng muốn chạy nhưng khi cố gắng ngẩng đầu thì lại không thấy một ai. Da đầu run lên, đột nhiên một đôi tay bưng kín miệng, kéo nàng vào lùm cỏ gần tường viện.

"Chủ tử, ngài đi nhanh đi, nơi này đã có lão nô." Một gian tế cất giọng nói.

"Có người muốn giết nàng, nàng ở lại chỗ này chắc chắn sẽ bị giết." Một giọng nói thiếu niên rất quen thuộc. Lam Ngữ Tư mở mắt ra thì đúng là thiếu niên ngẫu nhiên gặp tên "Châu Tử" ngày hôm ấy.

"Tỷ tỷ tỉnh rồi thì đi theo ta đi, ta sẽ đưa tỷ chạy trốn." Đôi mắt to của Châu Tử lóe lên.

"Các ngươi?" Lam Ngữ Tư nhìn Châu Tử cùng ba công công xung quanh.

"Tỷ tỷ, chúng ta đi." Hạt Châu kéo Lam Ngữ Tư thì mới phát hiện nàng đã sớm không còn sức lực, vì thế đỡ lưng Lam Ngữ Tư, đi tới bên sườn một tường cung rách nát.

Ba công công kia bất đắc dĩ đi theo, năm người đi xuyên qua tới một tường cung.

"Các ngươi theo ta đi đi." Đi vào trước một cung tường rách nát, Châu Tử quay đầy nói với ba công công kia.

"Chủ tử có tâm, chúng nô tài cũng không uổng cuộc đời này. Chúng nô tài muốn ở lại bám trụ Vạn quý phi, nàng tỉnh lại nhất định sẽ bắt chủ tử, chúng nô tài ở lại bố trí nghi trận, có thể làm được gì thì làm, chủ tử có thể đi thật xa thật xa." Một công công trong đó lau nước mắt, cố gắng bày ra nụ cười, nói:"Chủ tử yên tâm, Vạn quý phi sẽ không bắt được người, chúng nô tài là tiểu lâu la không đáng để nàng chú ý tới, chúng nô tài còn chờ chủ tử trở về phong thưởng."

"Theo ta đi đi." Châu Tử rơi lệ, chỉ có thể không ngừng lặp đi lặp lại lời đó. Lam Ngữ Tư cùng ba công công biết rõ ràng, Vạn quý phi sao có thể tha cho ba người, không bắt được Châu Tử thì nàng chắc chắn sẽ khiến ba người chết không tử tế, ba người bọn họ đợi không được ngày đó.

Chỉ sợ ngay cả chết toàn thây cũng không thể, ngũ mã phanh thây hay chặt tứ chi ngâm rượu, Vạn quý phi đều thích nhất.

"Chủ tử, người phải nhớ kỹ, đi tìm đại tướng quân thành Trấn Nam." Một công công vừa khóc vừa nói:"Nếu chúng nô tài không thể cùng chủ tử chơi trốn tìm thì người vẫn phải vui vẻ, vui vẻ. Nô tài không thể cằn nhằn nhắc nhở người thì người vẫn phải đi ngủ sớm, chớ để lạnh. Chớ..."

Châu Tử vẫn khóc không ngừng, không chịu rời đi. Ôm thắt lưng của một công công, nước mắt nước mũi cọ đầy người hắn, không ngờ lại giống như một đứa bé như vậy.

Công công kia ngừng khóc, dùng sức bỏ tay của Châu tử ra, mặc kệ Châu Tử sẽ đau, đẩy hai người ra ngoài tường, bất chấp tôn ti. Ngón tay của Châu Tử bị đụng đau mới rút tay về, chống tay lên tường viện khóc lóc không ngừng. Rốt cục cũng chỉ là một đứa bé, nhưng vẫn bám vào tường không chịu rời đi.

Một công công thấy thế thì không khỏi lo lắng, nếu để trễ thời gian thì chỉ sợ là Vạn quý phi sẽ tìm được, vì thế nói với Lam Ngữ Tư:"Vị phu nhân này, không biết thân phân của người như thế nào, nhưng nếu chủ tử của chúng ta nguyện cứu người thì chính là ân nhân của người. Thỉnh người mang chủ tử đi, nếu trễ thời gian thì năm người chúng ta đừng mong sống sót, chúng nô tài cầu phu nhân." Nói xong thì mạnh ngẩng đầu lên, cái trán phát ra âm thanh va chạm, tại nơi tường viện yên tĩnh tiếng động như vậy vô cùng chói tai, va chạm tới trong lòng người.

"Ta không bao giờ ở lại trong cung nữa, ta không bao giờ ở lại trong cung nữa, ta nghe các ngươi, các ngươi nhất định phải chờ ta trở lại." Châu Tử lau nước mắt, không đợi Lam Ngữ Tư khuyên bảo đã nói:"Các ngươi nhất định phải chờ ta trở lại." Nói xong liền kéo Lam Ngữ Tư chạy vào trong màn đêm, chạy vào trong tương lại vô định.

Lam Ngữ Tư đi theo thiếu niên kia chạy xa, chạy ra cổng thành mới tìm chỗ ẩn nấp nghỉ tạm.

Bạn đang đọc truyện Đông Xưởng Tướng Công được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.

Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.