Chương 28: Có Được Có Mất
Edit: Lam Không Ngân Nguyệt
Lam Ngữ Tư nghĩ lần này sợ là sẽ ngã như chó □, nơi này tuy không cao
lắm, nhưng ngã xuống cũng khó tránh khỏi bị thương. Trong lúc cuống
quít, một đôi tay cường tráng hữu lực kéo mình lại, thuận tay kéo lại,
liền khiến nàng ngã vào một vòng ôm, hơi thở mạnh mẽ phả lên mặt nàng,
lòng Lam Ngữ Tư đột nhiên rung động.
"Nha đầu bộp chộp ở đâu, nên đánh!" Thanh âm giàu từ tính của nam nhân
tuổi trẻ truyền đến, Lam Ngữ Tư cảm thấy quen tai, ngẩng đầu nhìn lại,
thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại, đúng là Triệu Đô kia.
Lam Ngữ Tư khẩn trương, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần như vậy, tim đập
nhanh hơn. Đối phương hẳn nên buông mình ra ngay chứ, Lam Ngữ Tư phục
hồi tinh thần, vội vàng đẩy hắn ra, Triệu Đô vừa vặn nắm chặt cổ tay
nàng, đè thấp thanh âm, kề sát nàng nói: "Nên đánh, tiểu nha đầu nghịch
ngợm, có phải là trộm đồ của chủ nhân đem đi bán không?"
"Ta không có, không...." Lam Ngữ Tư càng nói càng yếu ớt, nhìn Triệu Đô cười như không cười nhìn mình, bỗng chột dạ.
"Không có? Vậy đây là sao?" Triệu Đô buông cổ tay Lam Ngữ Tư, chỉ xuống đất nói.
Lam Ngữ Tư nhìn qua, lúc này mới chú ý, vừa rồi giẫm phải chính là cánh
tay của Như Liễu, hiện giờ Như Liễu đã xỉu, nằm trên bậc thềm, bên cạnh
đúng là hộp tử ngọc Quan Âm của mình.
Lam Ngữ Tư vội cúi người xem Như Liễu, lại thấy Triệu Đô cầm hộp tử ngọc Quan Âm, rồi xách mình vào trong đình, lập tức bị ấn xuống ghế đá.
Triệu Đô dựng thẳng một ngón tay đặt trên môi, ánh mắt mờ ám nhìn Lam
Ngữ Tư nói: "Ta ở chỗ cao này nhìn thấy hai người các ngươi lén lút đi
vào, viện cớ đưa cơm, nàng ta nhân tiện chạy ra cửa sau. Nhất định là
muốn đem đồ quý gì đó bán đi! Hử!"
Triệu Đô nói xong liền mở cái hộp ra, từ bên trong lấy ra một miếng đế
giày đã làm xong, cười nhìn Lam Ngữ Tư, lập tức xé mở đế giày, lấy ra
mảnh vải nhét bên trong, mặt trên viết chi chít chữ. "Cái này không đơn
giản, là của mật thám làm, nói đi, các ngươi là ai phái đến."
Lam Ngữ Tư đang buồn bực vì sao trong hộp có miếng đế giày, Như Liễu bên kia đã từ từ tỉnh lại, nhìn đế giày trong tay Triệu Đô, vẻ mặt khó
hiểu, vươn tay định nói gì đó, lại nghe Triệu Đô nói: "Ngươi có một biểu đệ, còn có một đệ đệ ruột ở nhà nhỉ, khi ngươi làm những chuyện này, có nghĩ đến đệ đệ không. Lát nữa gặp lão gia, theo sự thật nhận tội, tránh cho nhà các ngươi vì ngươi mà đoạn tử tuyệt tôn!"
Như Liễu há miệng thở dốc, cuối cùng im lặng, môi run rẩy cúi đầu.
"Ngươi cũng nhận tội đi, tiểu nha đầu." Triệu Đô cúi người ra trước, che phủ Lam Ngữ Tư dưới bóng của mình. Lam Ngữ Tư theo bản năng lui ra sau, lưng dựa sát mép bàn đá, cứng đờ.
"Là ta lợi dụng nàng ấy, vụng trộm đưa đế giày ra ngoài, nàng ấy không
biết gì cả." Như Liễu nói xong lời này, dùng sức đập đầu xuống thềm đá,
muốn tìm chết.
"Như Liễu......." Lam Ngữ Tư đứng dậy muốn xem Như Liễu, lại bị Triệu Đô nắm cổ tay.
Một đám người không biết ở đâu xuất hiện, đến kéo Như Liễu xuống, để lại trên đất vệt máu dài. Ánh mắt Triệu Đô dường như vĩnh viễn mang theo ý
cười nhìn chằm chằm Lam Ngữ Tư, khóe miệng nhếch lên, mang theo mê hoặc
nói: "Không liên quan đến ngươi sao?"
"Đế giày kẹp theo gì đó ta không biết, bất quá........" Lam Ngữ Tư cắn
môi, suy nghĩ Dịch Khinh Hàn biết mình đem tử ngọc Quan Âm ra ngoài bán
thì sẽ có phản ứng gì.
"Rất quý báu, không bằng ta tha cho ngươi, còn giúp ngươi bán nó đi,
tiền bán được chúng ta chia năm năm, thế nào?" Triệu Đô cười như không
cười nói, cứ như Lam Ngữ Tư nhất định sẽ đồng ý vậy.
"Ngươi thật đúng là công phu sư tử ngoạm." Lam Ngữ Tư không biết tử ngọc giá bao nhiêu, nhưng không phải vô giá thì cũng không kém bao nhiêu.
"Nha đầu nho nhỏ nói chuyện còn mạnh miệng lắm, vậy là ngươi muốn cả
người lẫn vật mang đến chỗ lão gia sao, hay là muốn không cần mạo hiểm
gì cũng có thể đổi nó thành tiền?" Triệu Đô vừa nói vừa thả Lam Ngữ Tư
lên bàn đá, cười nhìn nàng bị đau.
"Ta phải suy nghĩ." Lam Ngữ Tư tự nhủ rời đi chỗ này trước, sau việc này mặc kệ hắn nói thế nào cũng không thừa nhận là được, hắn bây giờ không
biết thân phận của mình, còn tưởng mình là nha hoàn. Dù biết thân phận
của mình, chẳng lẽ hắn còn dám đến tìm phu nhân của Dịch Khinh Hàn gây
phiền toái!
"Ừ, ta cũng cần suy nghĩ, có lẽ vụ mua bán này ta sẽ lỗ vốn không biết
chừng." Triệu Đô nói, một tay xoa cổ Lam Ngữ Tư. Lam Ngữ Tư cả kinh, trừ đoạn thời gian bất đắc dĩ ở dưới vực với Dịch Khinh Hàn, nàng chưa từng cùng người khác có hành động thân mật như vậy.
"Ngươi muốn kêu sao? Vậy có thể lớn tiếng một chút." Triệu Đô siết cổ
Lam Ngữ Tư, cười xấu xa, không buông tay. Thấy Lam Ngữ Tư thật sự nóng
nảy, tay mới trượt xuống dưới, giữ chặt sợi dây của chú heo vàng, kéo
ra.
"Ngươi suy nghĩ cũng không biết đến khi nào nghĩ xong, để tránh cho ta
chờ quá lâu, lưu lại vật kỷ niệm này ở chỗ ta trước đi." Triệu Đô cười
quan sát chú heo vàng, ánh vàng rực rỡ còn mang theo nhiệt độ cơ thể,
phảng phất còn có hương thơm ngát của cô gái.
Cổ Lam Ngữ Tư bị thít có chút khó chịu, thấy chú heo vàng không giành về được, liền ôm hộp tử ngọc muốn đi, tự nhủ chú heo vàng kia so với tử
ngọc chẳng đáng mấy tiền, bỏ thì bỏ vậy.
"Hử? Thứ đồ chơi này còn có lai lịch thâm sâu nha." Lam Ngữ Tư nghe thế
quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chú heo vàng trong tay Triệu Đô xuất hiện
một góc màu trắng ngà.
"Bột vàng này lau đi, bên trong là Bạch Hỉ ngọc thượng đẳng. Bạch Hỉ
ngọc biết không, là ngọc trên mão khi lên ngôi của hoàng đế tiền triều
khai quốc, mười cái tử ngọc Quan Âm cũng không đáng giá bằng nó." Triệu
Đô cúi người nhướn mày nói.
Lam Ngữ Tư quả thực ngay muốn chết cho rồi, ôm cái hộp trong tay, thật
muốn ngã xuống. Mở miệng rồi đóng miệng, không biết nên nói gì.
"Giờ tý tối nay, gặp chỗ này, ta chờ quyết định của ngươi." Triệu Đô nói xong liền quay về đình, mở giỏ ăn cơm.
Lam Ngữ Tư căm giận ôm hòm chật vật đi xuống thềm đá, nghe được người
phía sau lười nhác nói: "Thức ăn hơi mặn, ừm, rượu còn tạm được."
Nhìn Lam Ngữ Tư tức giận đi xa, Triệu Đô tự rót tự uống, cười vươn lưỡi liếm đi rượu sót trên khóe môi.
Trước không nói Lam Ngữ Tư một mình về Nhiễu Đê viên, thay quần áo, suy
nghĩ vận số của tử ngọc Quan Âm, Như Liễu đã bị Triệu Đô giam lại, chờ
Dịch Khinh Hàn trở về rồi hiến vật quý.
Hạ đốc chủ ngồi ngay ngắn trên thủ vị, không ngừng ân cần hàn huyên với
Dương Xương Hà bên tay phải, bên tay trái là Dịch Khinh Hàn yên lặng
ngồi, nâng chung trà, thổi nhẹ lá trà di động trên mặt nước, tỉ mỉ nghe
lời Dương Xương Hà nói.
"Đốc chủ, vài năm không gặp, ngài vẫn tinh thần khỏe mạnh như cũ, ta thì đã già rồi." Dương Xương Hà nói xong, ánh mắt ảm đạm, không nhịn được
lắc đầu thở dài.
"Nói đi, rốt cục có chuyện gì. Ngươi cũng biết ta trước giờ không thích quanh co, có việc gì cứ nói thẳng." Hạ Minh cười nói.
"Tiểu chất ngu dốt, một chút tâm tư cũng không trốn khỏi ánh mắt của đốc chủ." Dương Tương Phổ đồng lứa với Hạ Minh, vì thế Dương Xương Hà tự
xưng là tiểu chất. Dương Xương Hà kết giao với quyền quý trong triều,
mặc kệ là phái Hậu cung do Vạn quý phi cầm đầu, hay là phái quyền thần
do Nội các đứng đầu, hay phái hoạn quan do Nội thị cầm đầu, đều lấy từ
hắn không ít ưu đãi. Nhìn ánh mắt của Hạ Minh, Dịch Khinh Hàn biết, Đông Xưởng sẽ không khó xử Dương gia.
"Nếu lệnh công tử là vô tâm, bổn tọa cũng không thể nhìn hắn chịu tội,
về phía Lại Lực Bằng, bổn tọa dù quản không đến, nhưng Đông Xưởng tuyệt
đối sẽ không làm khó các ngươi." Trên tay Hạ Minh lộ ra một chuỗi phật
châu bằng trân châu, viên viên tròn trịa mượt mà, lúc trước chưa từng
thấy hắn đeo, hẳn là đồ họ Dương đưa tới.
"Vậy đa tạ đốc chủ, ngày khác nhất định đưa nghịch tử kia tới tạ ơn đốc
chủ." Dương Xương Hà đứng dậy cung kính cúi người trước Hạ Minh, lập tức lại nói với Dịch Khinh Hàn: "Đa tạ Dịch đại nhân, đa tạ."
Dịch Khinh Hàn vội đứng dậy, hai tay giả tạo đỡ Dương Xương Hà, khóe
miệng tươi cười, mắt cười như không cười nói: "Dương lão gia khách khí,
không cần cảm tạ ta, ta chỉ theo lời đốc chủ dặn dò mà làm việc thôi."
Hạ Minh nghe thế nhẹ nhàng híp mắt, khóe miệng lơ đãng nhếch lên.
Tiễn bước Dương Xương Hà, Dịch Khinh Hàn tiếp tục cùng Hạ Minh mật đàm.
"Hàn nhi, thân thể khỏe hơn chưa?" Hạ Minh quét mắt nhìn khắp người Dịch Khinh Hàn hỏi.
"Bẩm đốc chủ, khỏe rồi, điều dưỡng mấy ngày đã khỏi hẳn." Dịch Khinh Hàn khom người, đứng trả lời.
"Đã tra ra người kia chưa?" Đôi mắt ưng của Hạ Minh nhìn Dịch Khinh Hàn
khiến hắn có chút không thoải mái, những ngày ở dưới vực ăn thịt thú
rừng, không thiếu chim ưng.
"Sau khi hạ quan lên gặp được nhóm người kia, hẳn là bên Vạn đốc, còn
lúc trước dồn ép hạ quan rơi xuống vực thì......." Dịch Khinh Hàn sắp
xếp lời nói ở trong đầu mấy bận, nghĩ không thể làm mất mặt của Hạ Minh, khiến hắn khó xử, vì thế nói tiếp: "Cũng xác nhận là người của Vạn
đốc."
Hạ Minh không biết việc Dương Nguyên đã làm đối với Dịch Khinh Hàn, nên
cũng không hoài nghi gì. Một lúc lâu sau mới nói: "Hắn đây là công khai
đối nghịch với ta."
Có lẽ các triều đại đều như thế, ba thế lực tạo thành cục diện chân vạc, Hoàng đế mới an tâm. Chỉ huy sứ của cẩm y vệ là đệ đệ ruột của Vạn quý
phi, phái hậu cung nhìn như chặt chẽ không thể chen vào, nhưng thật ra
khó bảo toàn, đại nạn đến là tự bay; phái quyền thần thì năm bè bảy
mảng, phần nhiều là tự bảo vệ mình, gọi là đầu lĩnh 'chỉ hồ tam các lão, nê tố lục thượng thư' [1] còn đồng sàng dị mộng [2], miễn bàn những
người khác đấu đá thế nào; phái hoạn quan lấy Đông Xưởng là lão đại,
nhưng Tây Xưởng đang dần mạnh lên cũng không thể khinh thường.
Kỳ thực nghiêm khắc mà nói, Tây Xưởng không được xem là phái hoạn quan,
đốc chủ Tây Xưởng cùng lớn lên với Hoàng đế, tuổi vừa mới hai mươi,
không sợ trời không sợ đất, là nhân vật được Hoàng đế nhiều năm không có con sủng mà ra, đúng thời điểm tuổi trẻ khí thịnh, Dịch Khinh Hàn từng
tiếp xúc với người này vài lần, đã biết hắn là người thế nào.
Dịch Khinh Hàn thu hồi suy nghĩ, cung kính đứng một bên nói: "Đốc chủ, hạ quan sẽ nhanh chóng tra ra chỗ của sổ sách."
"Đi thôi, ta còn phải tiến cung diện thánh." Hạ Minh đứng dậy đi ra ngoài, Dịch Khinh Hàn thấp đầu nhìn theo hắn đi xa.
Thấy Hạ Minh đi xa, Dịch Khinh Hàn chậm rãi đứng thẳng người, ánh mắt
khi sáng khi tối. Ra khỏi phủ bên ngoài của Hạ Minh, lên ngựa đi trước,
một người từ phía sau vượt lên, Dịch Khinh Hàn không cần quay đầu cũng
biết là ai.
"Dịch đại nhân, Dịch đại nhân, thật tình cờ." Dương Xương Hà canh ở bên
ngoài rất lâu, chỉ vì muốn nói chuyện với một mình Dịch Khinh Hàn.
"Dương lão gia, thật đúng lúc, ngày đây là định đi đâu?" Dịch Khinh Hàn ngồi trên ngựa chắp tay cười.
"Nói trùng hợp cũng không trùng hợp, lão phu là đang chờ Dịch đại nhân." Dương Xương Hà trái lại không giấu diếm, nói thẳng ra.
[1] Chỉ hồ tam các lão: ba các lão dán bằng giấy; Nê tố lục thượng thư:
sáu thượng thư nặn bằng bùn đất. Câu này có ý châm biếm quần thần thời
Minh.
[2] đồng sang dị mộng: ngủ cùng giường nhưng giấc mơ khác nhau, chỉ những người ở chung nhưng không chung chí hướng, suy nghĩ.
Bạn đang đọc truyện Đông Xưởng Tướng Công được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.