Chương 63: Lưu Luyến.
Editor: Jun
Giản Thanh Giai ra khỏi nhà tù Đông Xưởng thì liền bệnh nặng, sau khi
khỏi bệnh thì đến cửa nội các thủ phủ Từ Chỉ, gặp mặt nói lời cảm tạ.
Nếu không phải nhờ ba vị trọng thần nội các liên danh thượng thư thì
Giản Thanh Gia vẫn còn phải trải qua những ngày lao ngục.
"Hạ quan đa tạ Từ đại nhân ra tay tương trợ, ân đức này, hạ quan suốt
đời không quên." Giản Thanh Giai quỳ gối than thở khóc lóc.
Từ Chỉ cúi đầu nhìn xuống thấy Giản Thanh Giai trước kia da thịt nhẵn
nhụi mà bây giờ lại khác xưa. Quầng mắt thâm đen, hai gò má nhô cao, nếp nhăn cũng bỗng nhiều lên như nấm mọc sau cơn mưa.
"Bọn họ dụng dụng với ngươi? Từ Chỉ hỏi.
"Không có." Giản Thanh Giai cúi thấp đầu, che giấu biểu tình của chính mình.
"Do đều không bằng cẩm y ngọc thực trong nhà, may mà phong ba lần này đã qua, cũng đã phục hồi chức vị." Giản Thanh Giai đã sớm nghe nói, ba vị
trọng thân nội các đều buộc tội Lại Lực Bằng, cuối cùng chỉ là một hồi
phong ba mà thôi.
"Tạ đại nhân, kiếp này hạ quan sẽ vì Từ đại nhân làm chủ mà sai đâu đánh đó." Giản Thanh Giao nói thì hay nhưng kỳ thực trong lòng thì rất rõ
ràng nếu không phải Từ Giản Thế Quan tìm tới Từ Chỉ, cũng lấy năm đó
việc âm thầm áp chế thì sợ là Từ Chỉ cái lão hồ ly này còn có thể tiếp
tục làm con lật đật.
Từ Chỉ cũng là không tình nguyện giúp Giản Thanh Giai, vốn định "ngồi
trên núi xem hổ đánh nhau", nhưng lại không nghĩ tới con của Giản Thanh Giai đã biết được việc năm đó, còn có cả chứng cớ trong tay. Từ chỉ rất căm tức, năm đó việc của Giản Thanh Giai, chính mình đã dặn dò kĩ càng
rằng trừ hai người thì không được nói với người thứ ba, ai ngờ tiểu hồ
ly này vẫn để lại một tay. Chuyện này lớn, Từ Chỉ chỉ có thể ra tay
nhưng không phải là không có được lợi gì, ít nhất có thể tiến thêm một
bước quản thúc Giản Thanh Giai, trong lòng cũng đã có suy tính, ít nhất
sẽ không vào lúc trọng yếu mà đột nhiên bị rối loạn không kịp trở tay.
"Giản đại nhân nói quá lời rồi, ngươi và ta là giao tình gì kia chứ?
Việc nhỏ thế này thì không đáng nhắc đến." Từ Chỉ cười nâng Giản Thanh
Giai dậy, lời nói chân thành:"Đứa nhỏ Thế Quan này cũng thật hiếu thuận, lần này ngươi bị bỏ tù, ngày ngày hắn đều rất lo lắng, vài lần tới tìm
lão phu, cũng thật đáng thương. Ta cũng đã thông báo qua người thiếu
niên này với hộ bộ để xem xét. Nếu muốn an an ổn làm quan thì không có
ngươi nhà cũng không xong."
Giản Thanh Giai hơi chơi tươi cười một chút, hắn vốn đã vì đưa con yêu
của mình mà khoe khoang để đẹp mặt mình một phen, ai ngờ lại được vào
ngay Hộ bộ. Từ Chỉ và mình cũng chỉ là lợi dụng nhau mà thôi, hắn sẽ
không có lòng tốt như vậy, trong lòng Giản Thanh Giai suy tính nhưng
ngoài miêng thì vẫn liên tục nói lời cảm tạ.
"Mặt khác, vài ngày trước đó vạn tuế gia phái người đi sứ An Nam, người
trở về báo, An Nam quốc đúng như lời sứ thần của bọn họ nói, quốc vương
An Nam đã ốm chết nhưng không có con nối dõi. Quốc gia nhất chí đề cử
đại tướng quân Hồ Tùng làm vương, lần này là muốn cầu ta giúp họ sắc
phong." Từ Chỉ dừng lại một chút, nhìn Giản Thanh Giai rồi nói:"Đến lúc
đó phái người ổn thỏa, cần phải làm chuyện sắc phong đó thật tốt, miễn
phát sinh chuyện gì."
Giản Thanh Giai dựa vào kinh nghiệm trên quan trường nên lập tức hiểu
ngay, chỉ sợ việc này không đơn giản như vậy, bảo không cho phép An Nam
quốc là lừa gạt. Mà chỉ sợ lão hồ ly Từ Chỉ đã được lợi gì đó thế mới
giúp đỡ che giấu, tuy nhiên lúc này chỉ có thể thành thành thật thật
nghe theo sự sắp xếp của Từ Chỉ.
Mấy ngày sau, Dịch Khinh Hàn lại theo Hạ Minh vào Nam thư phòng của cung Càn Thanh, sau một hồi chất vấn, Dịch Khinh Hàn cũng không có việc gì
ngoài ý muốn. Xem ra Khánh Nguyên đế vẫn còn băn khoăn rất nhiều, người
đi sứ sau khi trở về khẳng định lời nói của sứ thần An Nam quốc, nhưng
mà người Dịch Khinh Hàn mang về kia nói mấy lời trên tiệc rượu, mọi
người đều nhìn ra sứ thần kia tự xưng là quốc sư là có điều khác thường.
Kỳ thật Khánh Nguyên đế cũng biết lời của người sau khi đi sứ trở về kia là nói dối, nhưng bây giờ không phải thời điểm để so đo, cho nên mới
không mặn không nhạt bỏ qua, còn đáp ứng phái người đi An Nam quốc sắc
phong. Khánh Nguyên đế cũng có băn khoăn và tư tâm, giả như vương tử vửa An Nam chưa chết, nếu tùy tiện tương trợ thì chỉ sợ cuối cùng vẫn là vì hắn người làm gả y; nếu là vương tử đã chết, như vậy thì diệt trừ phản
tặc sau đó là năm bè bảy đảng, có lợi mà không hại, cho nên mới nghĩ đến việc lại phái một người đi trước thám thính thật giả.
Dịch Khinh Hàn hiển nhiên là người được tuyển, hoàng đế hạ chỉ, chớ nói
không hề quan hệ, cho dù là trong lòng không muốn thì Hạ Minh và Dịch
Khinh Hàn cũng không dám không theo.
Người vừa mới phục chức - Lễ bộ thượng thư cũng thỉnh cầu hoàng đế phái
một người hộ tống sứ thần sắc phong tiến đến An Nam, Khánh Nguyên đế suy nghĩ, mặt khác giao cho Dịch Khinh Hàn một nhiệm vụ, cũng cho quyền tùy cơ ứng biến.
Dịch Khinh Hàn cùng Hạ Minh đi ra khỏi Nam thư phòng, đi thẳng ra khỏi cung Càn Thanh.
"Hiểu được ý của vạn tuế gia không?" Hạ Minh không biểu hiện gì chỉ hỏi.
"Hạ quan có thể hiểu được." Dịch Khinh Hàn đáp.
"Ừm." Hạ Minh thở dài một hơi, gật gật đầu nói:"Cẩn thận mà hành xử, cẩn thận hiểu rõ ý tứ. Nay bên ngoài không thể so với trong kinh, có một số việc, ta cũng không thể để ý hết được."
Dịch Khinh Hàn gật đầu tỏ ý đã hiểu.
"Đi về trước đi, bổn tọa vào trong cung của Thái Hậu." Hạ Minh nói xong
liền đi thẳng đến Từ Ninh cung của Thái Hậu, Dịch Khinh Hàn theo tiểu
thái giám đi ra khỏi cung.
Dịch Khinh Hàn vừa đi vừa nhìn cảnh vật xung quanh, cung điện nguy nga
tầng lầu các vũ, cung nhân đi lại vội vàng. Tiểu thái giám ở phía trước
đi ba bước thành hai bước, càng đi càng nhanh, hai chân kẹp chặt trông
đến là khó chịu.
Rốt cục tiểu thái giám kia vẻ mặt đỏ ửng quay đầu lại, nói lắp ba lắp bắp:"Đại nhân, ách, đại nhân, nô tài..."
"Nếu công công có chút việc gấp thì cứ đi đi, bản quan chờ một lát cũng
được." Dịch Khinh Hàn cũng hiểu được, người bị cắt của quý thì thường
gặp phải chuyện xấu hổ thế này, trong lúc nhất thời không thể khống chế
làm ướt quần. Chuyện này hoạn quan thường thường là cả người đều toàn
nước tiểu, nên trước khi hầu hạ chủ tử đều phải tắm rửa vài lần.
Tiểu thái giám rất cảm kích nhìn qua Dịch Khinh Hàn, trong lòng nghĩ tới một câu "người cùng hoàn cảnh mới có thể hiểu được cho nhau", rồi liền
chạy đi giải quyết. Dịch Khinh Hàn không biết đường đi, đứng đợi ở cạnh bức tường cung ,nhìn quanh cây cối hoa cỏ bốn phía, nghĩ tới nhiệm vụ
Khánh Nguyên đế giao cho mình.
Bỗng nhiên, phía xa xa truyền đến một loạt tiếng bước chân, Dịch Khinh
Hàn giương mắt lên nhìn, trước tiên nhìn thấy một thiếu niên khoảng mười lăm mười sau tuổi, mặc trang phục không mấy bắt mắt, nhưng cũng không
giống với nội thị trong cung, cũng không giống với hoàng tử------đương
nhiên, Khánh Nguyên đế đến nay cũng không có con, cũng không thể có khả
năng là hoàng tử.
Thiếu niên kia nhìn thấy Dịch Khinh Hàn đang đứng thẳng một bên thì đầu
tiên thất kinh, sau đó thấy hắn vẫn chưa có hành động gì thì liền vội
vàng trốn vào bụi cỏ sau núi giả gần đó.
Đám người kia đến gần, dẫn đầu là một cung nữ lớn tuổi.
"Vừa mới thấy người mà nhoáng cái đã không thấy tăm hơi đâu." Cung nữ đó lẩm bẩm lầu bầu, mấy cung nữ bên cạnh cũng nhìn giáo dác xung quanh.
"Ngươi từ đâu đến! Vì sao một mình đứng ở đây, mới vừa rồi có nhìn thấy
một người cao cao đi qua không." Cung nữ đi đầu nhìn Dịch Khinh Hàn, vú
lấp miệng em khoa tay múa chân hỏi.
"Bách bộ Đông Xưởng, theo đốc chủ tiến cung diện thánh. Công công dẫn
đường đã vội đi giải quyết việc riêng nên ta đứng đây đợi hắn." Dịch
Khinh Hàn lạng lùng đáp.
Cung nữ lớn tuổi đó nghe thấy hai chữ "Đông Xưởng" thì liền thu liễm khí thế, nói:"Ra là bách bộ đại nhân, nô tỳ thất lễ. Người vội vã đi đưa
hương liệu cho Vạn quý phi nên ngôn từ không được đúng thỉnh thông cảm." Khi nói đến ba chữ "Vạn quý phi" thì cố ý cao giọng.
"Cô cô nói quá lời rồi, hoàng cung là trọng địa nên cẩn thận một chút."
Dịch Khinh Hàn không mặn không nhạt nói. Hắn đương nhiên cũng nghe hiểu
được ý tứ của cung nữ lớn tuổi này.
"Như vậy đại nhân đứng đây chờ một lát, bọn nô tỳ phải đi làm việc."
Cung nữ lớn tuổi nói xong thì liền dẫn người rời đi. Tiểu cung nữ liên
tục quay đầu nhìn về phí Dịch Khinh Hàn, mắt sáng ngời. Khi nhìn thấy
cung nữ lớn tuổi nhìn mình thì che che giấu giầu mà đi qua.
"Cô cô, có lẽ người chúng ta nhìn thấy là tiểu công công dẫn đường, làm
sao có thể là người nào khác được, là nhìn lầm thôi." Các cung nữ nhao
nhao tranh nhau nói, cung nữ lớn tuổi cũng dần tin là thật.
Dịch Khinh Hàn vẫn đứng tại chỗ như cũ, mãi đến khi người phía sau từ
bụi cỏ chui ra, người đó sợ hãi nói "Đa tạ" rồi liền chạy trốn mất dạng.
Dịch Khinh Hàn nhăn nhanh mày, có chút suy nghĩ nhìn bóng dáng thiếu niên kia.
Sau khi hồi phủ, Lam Ngữ Tư đang chờ hắn ăn cơm chiều, sau khi hai người tắm rửa liền trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Thời điểm Dịch Khinh Hàn xuất phát sắp tới, không biết vì sao mà trong
lòng lại loạn. Trước kia cũng chưa từng phải chấp hành loại nhiệm vụ
này, cho dù là lãnh địa phiên vương hay biên giới Bắc Cương , mỗi lần
đều nguy hiểm gian nan nhưng lại chưa bao giờ nghĩ sẽ rời đi.
Nhìn căn phòng và nàng, Dịch Khinh Hàn đột nhiên cảm thấy bản thân mình
không có chí lớn, thậm trí là lề mề, nhưng mà đối với quyến luyến Vu gia và sự ỷ lại của nàng thì vẫn không thể khắc chế nổi.
Dịch Khinh Hàn ôm lấy Lam Ngữ Tư từ phía sau, tì cằm lên đầu vai của nàng cọ cọ.
Trong lòng Lam Ngữ Tư như có con nai chạy loạn, thấy Dịch Khinh Hàn lại
gần thì dựa sát vào trong ngực hắn. A? Sao còn không có bắt đầu? Còn
muốn chờ cái gì nữa? Lam Ngữ Tư lo lắng chờ đợi thân mật thấm ruột thấm
gan mỗi đêm kia.
Dịch Khinh Hàn lại ôm chặt Lam Ngữ Tư lần nữa, thầm nghĩ muốn đem thân thể mềm mại của nàng đi theo cùng tới phía nam.
Lam Ngữ Tư thấy Dịch Khinh Hàn mãi lâu không có động tác gì nữa thì liền thử xoay người , lại bị hắn ôm vào trong ngực. Hai khối mềm mại lại có
điểm nhọn cọ cọ vào bờ ngực kiên cố của Dịch Khinh Hàn như hai ngọn lửa
lay động lòng hắn.
Dịch Khinh Hàn dùng một tay cởi trung y của Lam Ngữ Tư ra lộ ra áo lót
của nàng. Bên cạnh có huân lô nên cũng không lạnh, nhưng Lam Ngữ Tư vẫn
ôm chặt lấy Dịch Khinh Hàn.
Dịch Khinh Hàn cúi đầu xuống hôn lên trái anh đào của nàng, cách lớp áo
lót ma sát tạo lên cảm giác ngứa ngáy kì lạ. Lam Ngữ Tư đang đứng ở
trước bàn hưởng thụ cảm giác tốt đẹp mà kỳ diệu này thì chợt thấy Dịch
Khinh Hàn nhấc bàn tay to, đẩy nàng lên trên bàn. Lam Ngữ Tư ngồi ở trên bàn, bộ ngực vẫn bị hắn ngậm trong miệng không thể nào thoát.
Lam Ngữ Tư đỏ mặt, chợt thấy chính mình thẹn thùng không chịu được muốn
tránh thoát nhưng lại bị cánh tay vững vàng giữ chặt không thể nhúc
nhích.
Lam Ngữ Tư mới vừa ngồi ổn thì đã lại bị cởi bỏ áo lót, hai con thỏ nhỏ
liền thoát ra, xấu hổ đến nỗi lấy hai tay che lại hai má, quay đầu đi
không dám nhìn.
Lam Ngữ Tư chỉ cảm thấy bàn tay to kia vuốt ve mỗi tấc da ở nửa người
trên, tới chỗ nào chỗ ấy đều sung sướng thoải mái vô cùng. Trái anh đào
bị giữ chặt mà trêu đùa, dâng lên cảm giác sung sướng như trước, muốn
ngừng mà không ngừng được. Hai cánh tay Lam Ngữ Tư ôm lấy cổ hắn kéo
càng thêm gần khoảng cách hai người.
Bạn đang đọc truyện Đông Xưởng Tướng Công được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.