Chương 36: Lòng Mất Mát

Hai người đến hơi sớm, phần đông khách còn chưa đến, vì thế theo hạ nhân dẫn vào chái nhà sau đại đường gặp Hạ Minh trước.

Hạ đốc chủ vẻ mặt vui vẻ, nếp nhăn tụ bên miệng, nói: "Tới sớm như vậy, không phải gấp rút đến ăn chứ."

"Thức ăn nhà đốc chủ đương nhiên ngon, hạ quan đến trước giành chỗ tốt." Dịch Khinh Hàn cười nói, Lam Ngữ Tư đứng một bên thấp đầu như cô vợ nhỏ.

"Được, được, bổn tọa gì không có, nhưng chỉ cần bộ xương già này còn, thì các ngươi cứ ăn." Hạ Minh vỗ đùi cười nói.

"Đúng a, không có đốc chủ, sợ là mấy trăm người Đông Xưởng chúng ta chỉ có thể ăn trấu nuốt rau." Dịch Khinh Hàn biết khi nào có thể nói giỡn với Hạ Minh, khi nào cần nói chuyện đứng đắn.

Dịch Khinh Hàn ở chỗ Hạ Minh nói đùa một hồi, chợt nghe hạ nhân hồi báo tân khách đã lần lượt đến, vì thế cùng Lam Ngữ Tư rời khỏi nhà sau, đi vào đại đường.

Yến tiệc lần này cũng phân nam nữ ngồi. Dịch Khinh Hàn đứng ở hành lang, thấy trâm ngọc trên đầu Lam Ngữ Tư có chút lỏng, vươn tay chỉnh sửa lại, dặn dò: "Nghe nhiều ít nói, nghe được tin giá trị về báo với ta, có thưởng."

"Vâng, lão gia, thiếp làm việc chàng yên tâm." Lam Ngữ tư ngày càng cảm thấy, Dịch Khinh Hàn, thật ra không khủng bố lắm, hắn, kỳ thật sống chung rất tốt.

Dịch Khinh Hàn vội trở lại hướng chỗ ngồi của nam khách, khóe miệng khẽ nhếch, mí mắt buông xuống.

Lam Ngữ Tư thấy hắn không nói gì đã đi, không biết mình có nói sai gì không, đang rối rắm, nghe được giọng người quen ở phía sau. "Muội muội? Muội muội, tỷ đã nói hình như thấy muội mà, sau khi vào tỷ vẫn đi tìm muội, giờ tìm được rồi."

Là Vương phu nhân, Lam Ngữ Tư chỉ thấy da đầu tê rần, vô số bộ áo lót 'đặc chế' và đồ chơi đồng kia lóe qua mắt, nặn ra một nụ cười quay đầu nhìn lại, Vương Thủ đang cùng Vương phu nhân đi tới. Nam nhân kia vẫn là khuôn mặt toả sáng, môi hồng răng trắng, bộ dáng yêu thương nồng nàn cúi đầu nhìn nữ nhân trong lòng mình.

Nếu nói Vương Thủ bị Hoàng đế nuông chiều, vậy nữ nhân này là bị Vương Thủ nuông chiều.

"Muội muội, Dịch đại nhân nhà muội đâu?" Vương phu nhân nắm tay Lam Ngữ Tư hỏi.

"Lão gia đã vào chỗ ngồi." Lam Ngữ Tư trả lời câu hỏi của Vương phu nhân xong, chuyển hướng Vương Thủ cúi người thi lễ.

Vương Thủ ứng lời, như cũ cười cười nhìn Vương phu nhân nói cười.

"Lão gia, chàng cũng nhanh vào chỗ ngồi đi, cần phải ăn nhiều hơn Dịch đại nhân, thiếp tặng viên trân châu đen kia, không muốn lỗ đâu." Vương phu nhân nói đùa, Vương Thủ cười đến run vai, lắc đầu đi hướng chỗ ngồi nam khách.

"Muội muội, lần trước dạy muội, Dịch đại nhân có vừa lòng?" Vương phu nhân tránh nha hoàn thiếp thân của hai người, ghé sát thì thầm.

Lam Ngữ Tư biết ngay Vương phu nhân trừ bỏ loại chuyện này sẽ không nói gì khác. Tuy đã chuẩn bị tâm lý, vẫn cố ý bày ra bộ dáng tiểu nữ nhân, cúi đầu nói: "Lão gia, chàng ấy, hẳn là vừa lòng."

Vương phu nhân lại cười kiểu cười như chuông đồng của mình, đúng vậy, không phải là chuông bạc, là chuông đồng, tiếng cười hơi lớn, chợt nghe phía sau có tiếng 'xuy'.

Lam Ngữ Tư và Vương phu nhân cùng quay đầu, liền thấy Lục phu nhân nhà Hữu thiêm đô Ngự sử lần trước gặp ở bữa tiệc sinh nhật, đang vịn tay nha hoàn đi tới, hẳn là cũng vừa đến, chuẩn bị đi vào chỗ.

Lục phu nhân không nói gì, chống bụng bầu tự đi về phía chỗ ngồi nữ khách. Phu nhân của Lỗ đại nhân Hàn Lâm viện, Lỗ phu nhân áy náy cười, đi theo qua chỗ ngồi. Lam Ngữ Tư đột nhiên cảm thấy người này thật rất đáng ghét, vội kéo kéo tay Vương phu nhân, vô tâm vô phế cười cười.

Vương phu nhân cùng Lam Ngữ Tư đến chỗ ngồi, tùy hạ nhân dẫn vào, lúc này mới phát hiện, hai người và Lục phu nhân, Lỗ phu nhân ngồi cùng bàn. Lục phu nhân bộ dáng cao cao tại thượng, lão gia nhà mình gần đây hạch tội phiên vương Trấn Bắc thành, xem ra là đúng ý Hoàng đế, không chỉ được tưởng thưởng, còn thăng một bậc, danh tiếng đang thịnh. Lục đại nhân trên quan trường cũng thanh tra qua căn cơ của Vương Thủ, bất quá Vương Thủ được long ân thánh sủng, dù thế nào cũng không lật nổi, Lục đại nhân cảm thấy Hoàng đế bị phái hoạn quan mê hoặc, kiên trì tìm điểm yếu của Vương Thủ. Vương Thủ vốn chướng mắt nhất loại quan miệng lưỡi này, căn bản không để loại nho sinh hủ lậu tay trói gà không chặt này vào mắt, cũng coi như chuyện cười thôi.

Những điều đó đều là Dịch Khinh Hàn nói cho nàng biết, tránh trong mấy trường hợp thế này không biết gốc rễ mà nói sai chuyện. Lam Ngữ Tư không muốn để ý người kia, cùng Vương phu nhân nói giỡn cười đùa. Vì quý phủ của Hạ Minh không có chủ mẫu, nên phu nhân con nuôi của Hạ Minh thay mặt chiêu đãi.

Đợi đến khi phu nhân con nuôi của Hạ Minh chiêu đã đến Lam Ngữ Tư và Vương phu nhân, đầu tiên là cung kính rót một chén rượu cho Vương phu nhân, rồi mới tiếp đón những người khách. Lục phu nhân bên kia không vui, vì nàng ta mang thai nên lấy trà thay rượu, nhìn Vương phu nhân và phu nhân con nuôi của Hạ Minh nói nói cười cười, chua ngoa nói: "Ai u, ta nói Minh Ngọc a, mấy ngày không gặp ngươi đã biết sát ngôn quan sắc rồi, không như lúc chúng ta còn ở quan học."

Quan học, là trường học triều đình xây dựng riêng cho nữ tử quan gia, bên trong gồm mấy loại lớn, không cùng tầng nấc, áp dụng cho sơ học giả, trung cấp giả, và bộ phận chuẩn bị thi vào thái học viện. Chuẩn bị thi vào thái học viện hơn nửa là con cháu nhà quan muốn làm quan văn, trình độ sơ học hơn nửa là nữ tử quan gia hoặc con cháu quan gia không muốn làm quan văn.

Xem ra phu nhân con nuôi của Hạ Minh này, cũng là nữ tử quan gia, đồng thời là đồng môn của vị Lục phu nhân này.

Minh Ngọc bị gọi tên quay đầu thản nhiên cười, không nhiều lời, có lẽ đã biết tính nết của Lục phu nhân, cũng không để ý, nói vài câu khách sáo rồi đi bàn khác tiếp đãi khách.

Lục phu nhân bị lơ, khí không thuận, phỏng chừng là hoài thai con gái, đầu óc càng đần độn, ngồi xuống bĩu môi, không thèm để ý Lỗ phu nhân bên cạnh ở dưới bàn lén kéo áo nàng.

Lục phu nhân tức giận uống ngụm trà, lòng nghĩ bạn khuê mật ngày xưa của mình, hiện tại lại dám không để ý tới mình, thật đáng giận!

Lục phu nhân đột nhiên khẽ vuốt bụng, chắc là máy thai, không dám trực diện quá đáng với Vương phu nhân, đảo mắt liền nghiêng cổ nói với Lam Ngữ Tư bên cạnh: "Ha ha, ta nói câu nghiệp chướng, trong bụng ta đúng là tiểu oan gia, mỗi ngày ầm ĩ đến nỗi ta cũng không muốn mang nó."

Lời này hơi quá đáng, Vương phu nhân tức tối muốn phát tác, Lam Ngữ Tư cũng tức giận, vì thế nhẹ nhàng đè tay Vương phu nhân, một bụng tức giận rốt cục tìm được chỗ xả, buông chén rượu, quay đầu nói với Lục phu nhân: "Nếu đã biết là lời nghiệp chướng, Lục phu nhân vì sao còn muốn nói? Lục phu nhân trong quan học chưa từng học《 Nữ giới 》sao?"

"Ta thật là ngu dốt, quan học sao có thể không dạy《 Nữ giới 》, hẳn là do tiên sinh của Lục phu nhân.... Ai, Lục phu nhân, ân sư thụ nghiệp lúc đó của ngài là vị sao? Nói ra để mọi người biết, sau này con gái nhà mình không thể để hắn dạy, lầm lỡ thế hệ sau a!"

Lục phu nhân không dám nổi giận với phu nhân của Vương Thủ, bất quá tự cho là vẫn chèn ép được phu nhân một bách hộ, tuy nói bách hộ kia là người của Đông Xưởng, nhưng.... Lục phu nhân cân nhắc, tuy rằng Dịch Khinh Hàn con người này khó đối phó, nhưng quyền thế nhà mẹ đẻ của mình cùng quan chức của phu quân, không nhất định phải sợ hắn, vì thế mở miệng nói: "Ai ai, xem miệng ta này, nên đánh nên đánh, rõ ràng lòng nghĩ là ý tốt, nói hồi sao lại ra thế này đâu! Tính ta là vậy, bất quá nói lại, thân nữ nhân đúng là cần có con kề cận bên người, bằng không khi già rồi thì thảm, lão gia nhà ta đặc biệt thích trẻ con, Dịch phu nhân, lão gia nhà ngươi có thích trẻ con không?"

Lam Ngữ Tư không muốn gây sự, lời nói ra đã là ôn nhu nhất trong cơn giận rồi, vậy mà Lục phu nhân như cũ không tha, còn kéo theo Dịch Khinh Hàn. Nháy mắt, lòng Lam Ngữ Tư ẩn ẩn đau, nàng còn nhớ rõ ngày tháng dưới vực, Dịch Khinh Hàn từng kể về người nhà của hắn, thơ ấu của hắn.

Dịch Khinh Hàn rất cô đơn, thiếu hụt trên cơ thể không tra tấn người bằng cô độc trong lòng. Mấy đêm mưa hắn mất ngủ, hẳn là trong lòng khổ sở, hắn như du hồn phiêu đãng giữa cách đồng bát ngát, nên mới cố ý vờ ngủ khoát tay lên người nàng. Lam Ngữ Tư đột nhiên nghĩ ra rất nhiều chuyện, lại vẫn như không hiểu nội tâm của Dịch Khinh Hàn, nhưng nàng biết, nội tâm của hắn nhất định rất cô độc. Vậy là đủ rồi, đúng vậy, trong nháy mắt đó, Lam Ngữ Tư cảm thấy hốc mắt chua xót, nàng không biết bản thân vì sao lại thế, chỉ cảm thấy đáy lòng đau nhói.

"Ha ha, Lục phu nhân, ngươii quả thực nên đánh, còn phải đánh thật nặng." Lam Ngữ Tư ngẩng đầu, trong mắt ánh lên tia sắc bén, tiếp tục nói: "Nữ nhân vì sao không thể không có con? Ta chỉ biết đương kim Vạn quý phi thịnh sủng không suy, là dựa vào hai chữ đức hạnh mẫu nghi thiên hạ. Hay là Lục phu nhân ngươi nói Vạn quý phi...."

Lam Ngữ Tư nói đến đây liền ngừng, Lục phu nhân bên kia đã sợ đến mặt trắng bệch, nếu không có gì bất ngờ, việc tối nay, ngày mai sẽ đến tai Vạn quý phi, Lục gia hôm nay dù vô sự, ngày sau nhất định không thoát nổi. Vạn quý phu được Hoàng đế sủng ái, lại nhiều năm không con, ỷ vào ân sủng phá sạch thai của các phi tần, chuyện này, tất cả mọi người đều biết, mọi người không dám nói, chỉ mình Hoàng đế không biết, còn tưởng là mình đã qua tuổi không thể khiến phi tần mang thai.

Lỗ phu nhân đổ mồ hôi lạnh cả người, oán giận nhìn Lam Ngữ Tư, hẳn là hận những lời nàng nói vừa rồi đủ khiến Lục gia gặp tai ương ngập đầu. Lam Ngữ Tư nhìn thai phụ sắc mặt trắng bệch, chợt không đành lòng, có lẽ mình nhẫn nhịn chút là qua, nói vậy rồi, Lục gia chỉ sợ gặp đại nạn.

Nhưng nghĩ lại, khi Lục phu nhân này nói lời tổn thương Vương phu nhân và nàng, có từng thấy không đành lòng đâu. Nghĩ thế, nàng xoay đầu không nhìn hai người nữa.

"Tiểu Man, muội nóng đầu rồi sao, muội điên rồi, muội....." Lỗ phu nhân tâm tư linh hoạt, ở dưới bàn nhéo Lục phu nhân, trong ánh mắt giấu rất nhiều tin tức.

Sử viết, ban đầu Cao Hoàng đế trị quốc, đối với tham ô trái pháp luật tuyệt không dung thứ, một khi phát hiện thì là tội xét nhà diệt tộc, người phạm vào vì trốn tránh hình phạt thường giả điên giả dại, thậm chí có hành vi ăn phân chó. Lục phu nhân tuy điêu ngoa tùy tiện làm bậy, nhưng cũng không ngốc, thấy nói sai không thể quay đầu, nghe hiểu ý tứ của Lỗ phu nhân, lập tức quẳng chén rượu, mặc kệ hình tượng, kéo xuống trang sức châu sai, bắt đầu điên điên khùng khùng la hét ầm ĩ. Mấy hạ nhân tiến lên giữ tay Lục phu nhân, vì nàng mang thai, không dám quá mạnh tay, Lục phu nhân giống như con chó mẹ phát điên, giương nanh múa vuốt lật đổ hết thức ăn trên bàn.

Lam Ngữ Tư và Vương phu nhân hoảng sợ, vội vàng theo hạ nhân che chở tránh qua một bên, Vương phu nhân mắt lạnh nhìn Lục phu nhân, lòng đoán được là giả vờ, nhưng chẳng nói gì. Một là loại chuyện này, ông nói ông có lý bà nói bà có lý, vạch trần cũng phải tìm cơ hội, hai là Vương phu nhân không phải người cay nghiệt.

Lục phu nhân bị hạ nhân đưa xuống, Lỗ phu nhân nhìn thoáng qua Lam Ngữ Tư, cũng theo về.

Vì để không ảnh hưởng nhã hứng của đốc chủ, không ai đi báo chuyện này, nhưng mọi người đều biết, chuyện này chỉ sợ không xong như vậy. Bị Lục phu nhân quậy một trận, quần áo của Lam Ngữ Tư và Vương phu nhân đều bị dính thức ăn, vì thế nương nhờ hỗn loạn, theo phu nhân con nuôi của Hạ Minh vào trong thay quần áo.

Bạn đang đọc truyện Đông Xưởng Tướng Công được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.

Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.