Chương 51: Thành Khẩn Khai Báo.
Sau trận kịch chiến lặng lẽ, hai quân đã phân định thắng bại, Dịch Khinh Hàn không kịp sắp xếp tàn cuộc đã vội ôm chiến lợi phẩm vào lòng.
Cả người Lam Ngữ Tư đều đau nhức, mặc dù bụng đói nhưng không còn sức lực để đứng dậy, nàng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, ngoài trời đã sáng trưng, ánh mặt trời yếu ớt bị
tấm màn cửa che chắn không thể lọt vào trong phòng. Trận tuyết đầu tiên
của mùa đông đã lặng lẽ rơi.
Lam Ngữ Tư khẽ cử động thì cảm thấy cả người không còn sức lực, tay chân đều đau nhức, bản thân thì được ôm trong lồng ngực ấm áp. Tiếng hít thở của Dịch Khinh Hàn chợt nhẹ đi, Lam Ngữ Tư lập tức nhắm chặt mắt lại,
nằm im không dám nhúc nhích giả bộ ngủ, đây đâu phải đêm qua, bây giờ
trời đã sáng khiến người ta cảm thấy rất xấu hổ.
Hô hấp của Dịch Khinh Hàn kia nhẹ hơn rất nhiều, nhịp nhàng mà vững
vàng, hai cánh tay của hắn ôm chặt thân thể nàng, cằm tựa trên đầu nàng. Lam Ngữ Tư chợt thấy cả người cứng ngắc không được tự nhiên, muốn khiến hắn thật nhanh rời giường ra khỏi phòng, nhưng lại có chút hưởng thụ
cảm giác được nằm trong vòng tay của hắn.
"Ba năm trước đây, khi ta xâm nhập vào Đông Hán đã lấy thân phận của một hoạn quan, nhưng sự thực ta không không phải như vậy." Dịch Khinh Hàn
nhẹ nhàng mở lời, giọng nói giống như đang ru trẻ con ngủ, giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ không hề giống như dáng vẻ hung ác lúc bình thường.
Lam Ngữ Tư nghe xong thì vẫn tiếp tục giả vờ ngủ say, nàng không nhúc nhích, lông mi nhẹ nhàng run run, chăm chú lắng nghe.
"Ta đã làm được rất nhiều chuyện muốn làm, cũng đã làm rất nhiều chuyện
không muốn làm, đã từng lừa người khác, cũng từng bị người ta lừa gạt."
Lạc Khinh Hàn nói tới đây thì cười tự giễu, nói: "Chính là Tử Yên, nàng
biết không, con heo con bằng vàng hôm đó vốn ta muốn tặng cho nàng ấy,
nhưng kết quả..."
Lam Ngữ Tư nghe đến đó thì trong lòng đột nhiên lạnh đi giống như có một cây gai cứa vào lòng nàng, khóe miệng không tự chủ được mà khẽ nhếch
lên.
"Ta nghĩ đó là yêu, nhưng lại không phải yêu, chỉ là ta có thể nhìn thấy bóng dáng của bản thân qua nàng ấy mà thôi." Dịch Khinh Hàn nói xong
thì nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên đỉnh đầu Lam Ngữ Tư rồi nói tiếp:
"Trái tim của ta cũng là máu thịt, nó đã bị một tiểu hồ ly câu mất hồn
phách rồi. Có lẽ, lúc ta mang nàng rời khỏi Triệu phủ thì lòng của ta đã bị nàng chiếm mất rồi."
Cơn giận của Lam Ngữ Tư dần dần tan mất, nàng vẫn tiếp tục không động đậy giả bộ ngủ.
"Nếu phu nhân ngủ say không biết gì, vậy thì vi phu phải lợi dụng lúc
người ta không biết gì mà ra tay thôi." Dịch Khinh Hàn vừa nói xong thì
bàn tay to liền mò tới dưới thân của Lam Ngữ Tư làm cho tâm hồn bé bỏng
của nàng hoảng sợ, tay chân luống cuống ngăn chặn.
"Đúng là một con hồ ly thích gạt người, ta nói đúng không?" Dịch Khinh
Hàn bắt lấy hai tay nàng rồi ôm nàng thật chặt vào trong lòng.
"Ta không phải người thích lừa gạt người khác, chàng mới là người thích
gạt người." Lam Ngữ Tư tránh ra xa, khuôn mặt lạnh lùng, muốn xả giận
lên con heo bằng vàng, nhưng sợi dây đeo màu hồng qua chắc chắn không
thể bứt đứt khiến nàng không xả được cơn tức giận, nên cực kỳ buồn bực
liền hất chăn nằm sang một bên cách Dịch Khinh Hàn thật xa, giận dỗi
không thèm để ý tới hắn.
Dịch Khinh Hàn nhất thời khẩn trương,vội vàng đưa tay kéo đứt sợi dây
hồng trên cổ nàng, Lam Ngữ Tư cầm sợ dây hồng có con heo bằng vàng dùng
sức ném về phía ngoài cửa. Sợi dây bay ra xa phát ra tiếng vang 'cạch
cạch'.
"Phu nhân của ta, phu nhân tốt của ta, tiểu hồ ly của ta." Dịch Khinh
Hàn biết lời của mình đã làm người mình yêu thương nổi giận, vội vàng
xáp lại lấy lòng, kéo nàng vào trong lòng dỗ dành: "Được được, chỉ cần
nàng được vui vẻ thì có thể tùy ý xử phạt vi phu. Phu nhân đừng nổi giận mà sinh bệnh, vi phu sẽ rất đau lòng, đây là trừng phạt lớn nhất với
ta."
Lam Ngữ Tư nghe xong thì trong lòng quay vòng vòng, giờ mới hiểu được ý
tứ trong đó, cơn giận cũng tan hơn phân nửa nhưng vẫn bĩu môi không nói
lời nào.
"Nàng xem, đây chẳng qua chỉ là vật mua mất vài lượng không đáng giá là
bao, vòng trên cổ tay nàng là vi phu phải bỏ ra tới hơn một ngàn hai mới mua được, bên nào nhẹ bên nào nặng?" Dịch Khinh Hàn nâng cổ tay Lam Ngữ Tư lên, nhỏ giọng nói, nhìn dáng vẻ suy tư của Lam Ngữ Tư thì chợt thấy buồn cười.
Hai người cứ như vậy im lặng nằm, Dịch Khinh Hàn cầm lấy bàn tay Lam Ngữ Tư đưa lên môi khẽ hôn, hưởng thụ thời gian tốt đẹp này.
Lam Ngữ Tư biết tâm ý của hắn, mới vừa rồi chỉ là tâm tình tùy hứng của
tiểu nữ nhi nổi lên thôi, lúc này lại hé miệng muốn nói chuyện.
"Có chuyện gì? Phu nhân của ta muốn nói gì nào?" Dịch Khinh Hàn yêu thương nhìn Lam Ngữ Tư, chớp chớp đôi mắt đầy mong đợi.
"Thiếp... đói bụng." Lam Ngữ Tư vừa nói xong thì bụng cũng vô cùng phối
hợp kêu 'ọc ọc' khiến nàng xấu hổ đến mức vội vàng đem mặt chui vào
trong lòng hắn.
Khóe miệng Dịch Khinh Hàn hơi co rút, hắn đành luyến tiếc buông thân
hình nhỏ nhắn mềm mại trong lòng ra, nói: " Được, đợi một chút, vi phu
sẽ gọi người đưa vào."
Dịch Khinh Hàn nói xong liền đặt một nụ hôn nồng nhiệt lên trán Lam Ngữ
Tư rồi mới đứng dậy mặc quần áo. Lúc Dịch Khinh Hàn mặc áo lót thì phát
hiện trên đó dính mấy vết máu đỏ, sau khi phát hiện ra là do buổi tối
kích tình ngày hôm qua để lại thì khóe miệng bất giác cong lên rồi nhét
chiếc áo đó vào trong ngực.
Sau đó hắn kiểm tra trên giường không phát hiện điều gì bất thường mới
đi đến tủ tìm một bộ áo lót và tiết khố mới rồi đi vào sau tấm bình
phong thay.
"Phu nhân mặc tạm cái này, chút nữa vi phu tắm rửa xong sẽ hầu hạ nàng
tắm rửa." Dịch Khinh Hàn xấu xa nói, lời này của hắn khiến trái tim bé
bỏng của nàng bị dọa sợ vội vàng co đầu rút cổ.
Sau khi tắm rửa xong, Dịch Khinh Hàn mặc quần áo sạch sẽ, suy nghĩ một
chút vẫn thấy lo lắng, vì thế lại đem cái áo lót bị dính máu nhét vào
trong ngực.
Thân mình Lam Ngữ Tư có chút đau nhức, sau khi miễn cưỡng tắm rửa xong thì mới kéo cơ thể cứng ngắc ngồi xuống ghế bên cạnh bàn.
"Nhìn nàng xem, ta đã bảo nàng không cần cùng vị Vương phu nhân đi dạo
hậu hoa viên làm gì, đã thấy mệt chưa." Dịch Khinh Hàn dùng thái độ
nghiêm túc nhẹ nhàng trách cứ nàng, Lam Ngữ Tư chăm chú nhìn hạ nhân
đang đứng một bên, chỉ có thể im lặng.
"Ăn nhiều một chút, tuy rằng cháo cua nhà Vương phu nhân ngon miệng
nhưng cũng không thể ăn no được, lần sau trở về muốn ăn khuya thì cũng
đừng giở tính tình trẻ con nữa." Dịch Khinh Hàn 'Danh chính ngôn thuận'
càu nhàu, bụng Lam Ngữ Tư đã sớm đói meo, trời mới biết người này cứ
'Thong thả nhởn nhơ' giống như không muốn cho người ta ăn cơm vậy.
Người này không có nhân tính chỉ cầm hai khối điểm tâm trên bàn, ngươi
một miếng ta một miếng, ăn được hai miếng bé tẹo như thế đã bắt đầu khai chiến. Từ xưa đã nói binh mã phát động thì lương thảo phải đi trước,
không có lương thực thì không có sức lực, có đâu sức để liều mạng, tạo
dựng anh dùng, sớm hay muộn cũng sẽ quan bức dân phản!
Dịch Khinh Hàn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Ngữ Tư đang căng thẳng,
không dám nói nhiều nữa, hai người liền ăn đến no căng mới thôi. Cũng
may từ trước đến nay bữa sáng đều được chuẩn bị rất phong phú, không thì với sức ăn bây giờ thì khẳng định hai người không thể lấp đầy cái bụng
đói.
Ăn xong điểm tâm, Dịch Khinh Hàn ôm chặt Lam Ngữ Tư một cái rồi mới lưu
luyến đi tới Đông Xưởng, còn toàn thân Lam Ngữ Tư đau nhức nằm thẳng
cẳng trên giường rên hừ hừ.
"Phu nhân, người đã đi dạo bao lâu vậy, vị Vương phu nhân kia cũng không biết mệt à?" Tùy yên vừa xoa bóp chân cho Lam Ngữ Tư vừa không hiểu
hỏi.
"A, có lẽ là Vương phu nhân thật sự không thấy mệt mỏi." Gương mặt Lam
Ngữ Tư nóng lên, vội vàng đổi sang nằm nghiêng, giấu khuôn mặt đang đỏ
bừng của mình đi.
Tinh thần của Dịch Khinh Hàn sảng khoái, hắn đi vào Đông Xưởng, người
lính gác cổng vội vàng đi đến, thấp giọng nói: "Đại nhân, hôm nay khi
lâm triều, Lễ bộ Thượng thư Giản đại nhân dâng sớ buộc tội Tây Xưởng vì
án tử của cha con Dương Xương Hà."
Dịch Khinh Hàn khẽ nhíu mày, đem áo choàng vứt cho hắn ta, cười khinh
thường: "Hừ, vậy thì quá tốt, nếu như Tây Xưởng không hành động thì
chứng tỏ bằng chứng Vương đốc chủ chuyển tới Đông Xưởng không đủ tin
cậy, như vậy thì người nhận hối lộ sẽ không có việc gì."
Phong Tuần đi theo Lạc Khinh Hàn trở lại trong phòng, trên bàn xếp đầy
mật báo các đội trưởng trình lên, cầm lấy mấy quyển đọc qua, trong lòng
lại luôn nhớ tới tiểu hồ ly đang ở nhà kia, vì thế dứt khoát buông mật
báo xuống.
"Phong Tuần, ép Lý Ngọc Dũng nói ra." Nếu không thể làm mọi chuyện chu toàn vậy thì cứ xử lý mọi chuyện phóng khoáng một chút.
Dịch Khinh Hàn mặc quần áo thật dày, bộ quần áo kỳ lân bên trong còn lót thêm lớp vải bông, áo khoác rồi lại thêm áo choàng, hắn ngồi ở trên ghế dựa uống trà nóng cũng không biết đang miên man suy nghĩ gì. Phong Tuần đứng bên cạnh thỉnh thoảng rót thêm nước ấm, trong phòng, Lý Ngọc Dũng
đã quỳ đến tím bầm cả đầu gối.
Thời tiết giá rét, trong phòng giam lại ẩm thấp u tối, Lý gia là bại
tướng nên dù ăn mặc phong phanh cũng không dám nói câu nào, âm thầm nghe trộm tiếng kêu của phòng cách vách truyền đến, không bao lâu chỉ còn
nghe thấy tiếng kêu yếu ớt khiến cho da đầu hắn run lên.
"Đó là mấy việc ‘tắm rửa', điều kiện trong nhà tù thiếu thốn nên đã hơn
mười ngày chưa được tắm rửa, đây cũng xem như là ưu đãi đặc biệt." Dịch
Khinh Hàn đặt chén trà xuống, nhìn Lý Ngọc Dũng đã bị đông cứng gần một
giờ, hắn cười nói: "Ngươi có muốn nhận được ưu đãi như vậy không?"
Lý Ngọc Dũng nghe xong thì lập tức ý chí mất hết, chỉ cảm thấy trong
quần một dòng nước ấm chảy ra. Dù trước đây chưa từng được nghe qua
nhưng mấy ngày ở trong đây cũng đã được chứng kiến tận mắt, cái gọi là
'tắm rửa' là đem nước nóng tưới lên người, sau đó dùng đinh sắt cào qua
lại trên da thịt, bị hành hạ giày vò cho đến chết.
Lý Ngọc Dũng sợ vỡ cả mật nhưng lại không có can đảm cắn lưỡi tự sát,
chỉ đành run rẩy nhìn Dịch Khinh Hàn, không biết là do lạnh hay là do bị dọa sợ mà hàm trên hàm dưới va vào nhau lập cập.
Dịch Khinh Hàn nhíu mày, quyết định phải mau mau đứng lên rời đi để
tránh khỏi mùi khó ngửi này và nhanh chóng giải quyết xong mọi việc.
Liếc mắt nhìn Phong Tuần rồi mới chậm rãi hỏi: " Tính cách vị công tử
Vinh Quang kia ương ngạnh ngốc nghếch không biết thì thôi nhưng vì sao
ngươi cũng ngốc nghếch giống hắn vậy?"
Lý Ngọc Dũng nghe xong câu này thì cúi thấp đầu, môi run rẩy, không dám lên tiếng.
"Chuẩn bị nước sôi." Dịch Khinh Hàn nói với người bên ngoài một câu.
Lý Ngọc Dũng nghe xong lại tè ra quần lết về phía trước một chút, hai
khuỷu tay cố chống đỡ nói: " Dạ, là do gia phụ bảo ta kết thân với hắn."
"Vậy sao? Vì sao phụ thân ngươi lại muốn ngươi kết thân với hắn? Kết
thân xong thì lại sai ngươi làm gì?" Dịch Khinh Hàn đi thẳng vào vấn đề, không muốn tiếp tục vòng vo nữa.
"Gia, gia phụ nói, nói hắn quyền cao chức trọng, nếu con kết thân với
với hắn thì sau này chắc chắn sẽ được hắn trợ giúp, con đường làm quan
sẽ rộng mở, chỉ có lợi không có hại." Sự gan dạ của Lý Ngọc bộc phát,
nhưng không thoát khỏi con mắt sắc bén của Dịch Khinh Hàn.
"Rất tốt, rất tốt." Dịch Khinh Hàn lập tức mở cửa, đúng lúc gặp một lao
dịch đang kéo một người máu thịt mơ hồ đi qua liền ra lệnh."Đưa hắn đi
tắm rửa !"
Lý Ngọc Dũng nghe xong cũng không dám giấu diếm nữa, hắn kêu gào thảm thiết gọi.
Dịch Khinh Hàn đóng cửa lại trở về ghế ngồi xuống, trầm giọng nói: "Bản
quan không có thời gian quanh co cùng ngươi, ta hỏi ngươi một lần cuối
cùng, tại sao lại kết thân với Vinh Suất con của Vinh Vạn Thủy!"
"Gia phụ, gia phụ nói, bảo ta dọ thám từ hắn nhất cử nhất động của Vinh
Quang." Lý Ngọc Dũng run rẩy nói: "Bảo ta, bảo ta theo dõi động tĩnh của cả nhà hắn."
Dịch Khinh Hàn suy nghĩ một chút, cuối cùng không hỏi thêm gì nữa, lúc này mới gọi người lôi cái tên bị dọa đến phát ngốc xuống.
Sau đó cuộc đấu trí với Lý Đấu khó khăn hơn rất nhiều, mãi đến khi dùng
hình hắn mới thú nhận năm đó là thông qua Thông Thiên Giám giật dây thay đổi gương mặt, lúc trước là lễ bộ Tả thị lang, bây giờ là Lễ bộ Thượng
thư Giản đại nhân giật dây mới giả tạo hiện tượng thiên văn dị thường
nói có gian thần nổi loạn.
Phụ tử Lý Đấu nhất định là phải chết, chẳng qua vấn đề là chết sớm hay
muộn và chết bằng phương thức nào mà thôi, Dịch Khinh Hàn tra hỏi xong
thì đã có chút manh mối, lúc này mới đứng dậy hồi phủ.
Bạn đang đọc truyện Đông Xưởng Tướng Công được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.