Chương 21: Tinh Tinh Tương Tích [1]
Edit: Lam Không Ngân Nguyệt
Dưới vách núi rét lạnh, trên vách núi mọi người thu thập tàn cục.
Những người đi cùng Dịch Khinh Hàn gần như chết toàn bộ, Ngô Nam ở trên
thuyền không tìm thấy sổ sách, dẫn người đuổi theo hướng Triệu gia thôn, trên đường gặp người của Triệu Đô vì đợi lâu không thấy Dịch Khinh Hàn đến nên phái người quay lại tìm kiếm, hai bên hội hợp xong phát hiện
địa điểm Dịch Khinh Hàn gặp chuyện không may, tin rằng hắn đã rơi xuống
vách núi hoặc bị bắt đi.
Tuy nói rằng Dịch Khinh Hàn chắc chắn đã chết, nhưng Ngô Nam không cam
lòng vẫn phái người chuẩn bị dây thừng muốn xuống vách núi tìm, bất quá
không có dây thừng dài như vậy, buộc lòng cho người đi bện, một tháng
sau mới bện xong. Hôm đó vừa định cho người xuống núi lại bị người ta
tập kích, khi người của Triệu Đô đuổi tới, chiến đấu kịch liệt với kẻ
tập kích, hai bên đều có thương vong.
Triệu Đô và Ngô Nam bị thương chạy trốn, chờ thời cơ trở lại. Lại nói,
người kia đúng là Triệu thiên hộ thuộc hạ của Vạn đốc, Triệu thiên hộ
vẫn theo dõi Dịch Khinh Hàn đến giờ, vốn là theo người của Dịch Khinh
Hàn tới từ đường Triệu gia, an bài người ở phụ cận chú ý chặt chẽ, chỉ
chờ Dịch Khinh Hàn tìm được sổ sách thì ra tay cướp. Ai ngờ chờ lâu
không thấy, phái người trở lại tìm thì phát hiện địa điểm Dịch Khinh Hàn ác chiến với người khác, cũng hoài nghi Dịch Khinh Hàn rơi xuống núi
hoặc bị người bắt đi, vì thế mai phục ở xung quanh chờ thời cơ hành
động.
Lúc này thấy người của Dịch Khinh Hàn muốn xuống vách núi tìm kiếm, sao
có thể không ra tay, Dịch Khinh Hàn chết dưới đáy vực là tốt nhất, Triệu thiên hộ âm thầm tính toán.
Triệu thiên hộ an bài người canh giữ trên vách núi, bản thân thì mang
theo người trở lại từ đường Triệu gia, đào ba tấc đất lên tìm vẫn không
thu hoạch được gì.
Trời mưa ba ngày ba đêm, đến sáng sớm hôm nay mới ngừng, nhưng sắc trời vẫn âm u.
Dịch Khinh hàn thấy Lam Ngữ Tư lười biếng ngủ một ngày một đêm, lên
tiếng gọi nàng ra ngoài làm mồi nhử, cả hai đều đói đến bụng dán vào
lưng, là lúc phải đi bắt thú rừng rồi. Lam Ngữ Tư không lên tiếng cũng
không nhúc nhích, Dịch Khinh Hàn dùng chân đá đá chân nàng, phát hiện
Lam Ngữ Tư vẫn co quắp nằm đó.
Dịch Khinh Hàn thấy không ổn, lúc trước giả vờ chân tay gãy chưa lành,
là để nữ nhân như hổ rình mồi này không nổi ý hại mình, bây giờ lại
không thể không chầm chậm đứng lên đi qua xem có chuyện gì.
Dịch Khinh Hàn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng vẫn có thể di chuyển chậm. Vươn tay lật người Lam Ngữ Tư, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, môi
không huyết sắc gắt gao cắn chặt, lấy tay xoa trán, đúng là nóng bỏng.
Nhất định là mấy ngày mưa dầm liên tục, bị lạnh bệnh rồi.
Mỗi người có số mệnh của mình, dù nàng không bệnh chết cũng không ra
khỏi đây được. Chân tay có lành hẳn thì bản thân hắn cũng khó nắm chắc
có thể bò lên, huống chi còn mang theo một người. Dịch Khinh Hàn tự đi
ra ngoài, ra bãi đất trống ngửa đầu nhìn trời, hồi lâu sau mới có một
con chim to bay qua. Nằm ngửa trên mặt đất, nhìn bầu trời mù mịt, phảng
phất như nhìn thấy tương lai của mình.
Điểm đen trong tầm mắt ngày càng lớn, Dịch Khinh Hàn nâng tay, đánh rơi
một con chim. Đợi hồi lâu sau không thấy con nào nữa, bất đắc dĩ đi trở
về. Nướng xong tự mình ăn hết nửa con, vừa ăn vừa nhìn Lam Ngữ Tư trên
mặt đất, đột nhiên cảm thấy thực tịch mịch.
Bình thường bên cạnh có người ồn ào huyên náo, tuy đều nói những lời
đáng ghét, nhưng vẫn tốt hơn vắng lặng thế này, hắn luôn không thích nói nhiều lại bỗng mong ước có người ở cạnh. Dịch Khinh Hàn ngây người một
lúc lâu, lặng lẽ buông nửa con chim, đặt lại trên ngọn lửa sắp tắt hâm
nóng, xoay người đến chỗ tảng đá lấy nước uống. Uống xong lại ngậm một
ngụm nước trong miệng, trở lại chỗ Lam Ngữ Tư, nước được làm ấm trong
miệng rồi mới chậm rãi đút vào miệng Lam Ngữ Tư.
Thân mình nhỏ nhắn vẫn lạnh lẽo, Dịch Khinh Hàn cởi nhuyễn giáp, nhiệt
đổ cơ thể của hắn xuyên thấu qua vải dệt, chạm vào thân thể nàng.
Dường như cảm ứng thấy, Lam Ngữ Tư trong hôn mê vẫn cảm nhận được sự ấm
áp, nên giống như mèo nhỏ chui thẳng đến nơi ấm áp. Dịch Khinh Hàn ngẩn
người, lập tức ôm chặt nàng.
"Cha, nương, cha...." Lam Ngữ Tư nửa tỉnh nửa mê, giống như thấy được
bóng dáng mơ hồ không rõ nam nữ, tuy không nhớ gì, nhưng biết người kia
là cha nàng, vì thế vươn tay ôm lấy, lại chạm vào khoảng không.
"Cha là không thể dựa vào, có nương mới có cha, không nương sẽ không
cha." Dịch Khinh Hàn tự nói với mình, cằm tựa sát vào mặt Lam Ngữ Tư,
một chân vắt trên người nàng, chặt chẽ vây nàng trong lòng mình. Vốn
thuần túy chỉ muốn giúp nàng giữ ấm, lúc này lại không kìm lòng được ôm
chặt nàng. Có lẽ là tinh tinh tương tích, có lẽ là lâu ngày sinh tình,
tình này không giống tình kia, chỉ là loại tình cảm khi quen ở cùng một
ai đó.
Lam Ngữ Tư mơ màng ôm chặt nam tử kia, thắt lưng rộng, cánh tay hữu lực, cho nàng cảm giác ấm áp vô tận, xua đi sợ hãi vô tận và bất lực. Hai
tay Lam Ngữ Tư ôm lấy thắt lưng hắn, thật chặt không buông, hai má dính
sát vào lồng ngực hắn, sít sao không tách rời.
Dịch Khinh Hàn rút một tay ra, kéo cánh tay Lam Ngữ Tư đang ôm phía sau
lưng về, nhét vào trong lòng, chút xíu cũng không để nàng tiếp xúc với
khí lạnh. Một lúc lâu sau, bàn tay nhỏ vẫn lạnh lẽo, hắn lại đưa tay
nàng đến bên miệng, hà hơi rồi nhét tay nàng vào cổ áo mình.
Thân hình nhỏ bé rốt cục có hơi ấm, tiểu thiên hạ còn trong mộng, khóe miệng hơi nhếch, không biết mơ thấy gì.
Dịch Khinh Hàn lặng lẽ nhìn người trong lòng mình, nhìn thấy khóe miệng
hơi nhếch lên, tình cảnh này, lại có cảm giác vô cùng ấm áp.
Dịch Khinh Hàn yên lặng ôm nàng, cho đến chiều, thấy Lam Ngữ Tư ngủ rất
say, nhẹ nhàng đứng dậy. Dịch Khinh Hàn đến chỗ cái giá, nướng lại thịt
chim, nhai một miếng đi tới chỗ Lam Ngữ Tư, chuẩn bị đút vào miệng nàng, hy vọng nàng có thể theo bản năng nuốt xuống.
Đúng lúc này, Lam Ngữ Tư ưm một tiếng, chậm rãi mở mắt. Dịch Khinh Hàn
vội vàng xụ mặt ngồi xuống, hắn chưa từng chăm sóc ai như vậy, đột nhiên cảm thấy rất xấu hổ.
"Ô ô, ta... ta sắp chết, đây là báo ứng." Lam Ngữ Tư lơ mơ nhìn quanh,
chỉ thấy cả người như nhừ ra, tự biết bệnh nặng. Cảm thấy rét run, thân
người lại nóng, là chứng thương hàn. Loại bệnh này bình thường sơ sẩy vô ý cũng nguy hiểm đến tính mạng, huống chi ở hoàn cảnh này.
"Không muốn chết thì ăn cái này." Dịch Khinh Hàn đưa thịt nước đến trước mặt nàng, nói.
"Ta không ăn đâu, ăn cũng chỉ.. chỉ lãng phí lương thực. Ta không mong
gì nữa, sau khi ta chết ngươi hãy chôn ta xuống đất, ta không muốn
giống.. giống cái xác thối kia, bị trùng ăn." Lam Ngữ Tu yếu ớt khóc,
thật sự cực kỳ thương tâm.
"Chôn ở dưới đất cũng sẽ bị sâu dưới đất ăn." Dịch Khinh Hàn có chút hả
hê nhìn Lam Ngữ Tư suy yếu khóc, lại cảm thấy vô cùng buồn cười.
"Thực xin lỗi, vai ngươi... đám vải trắng kia, là ta lén.. lén bôi muối
lên, ai ngờ ta gặp báo ứng ngay, bị người ta bắn bị thương, phải đắp vải trắng kia chịu tội; lúc vừa rơi xuống đây, ngươi hôn mê... chân của
ngươi, vốn chỉ gãy một chân, là ta... là ta đạp gãy chân còn lại, ta làm nhiều chuyện xấu như vậy, lần này nhất định cũng là báo ứng, ta sẽ
chết, thực xin lỗi...." Lam Ngữ Tư khóc cực kỳ bi thương, vẫn nói người
sắp chết nói lời tốt lành, chim sắp chết tiếng kêu bi ai, Lam Ngữ Tư giờ đây là thực lòng sám hối.
"À, ngươi tin cái này?" Dịch Khinh Hàn khinh thường ngồi xuống, chẳng hề để ý nói: "Chuyện xấu ta làm còn nhiều hơn, nếu có báo ứng, ta sẽ chết
trước ngươi, ta còn chưa chết, ngươi cũng không chết được đâu." Dịch
Khinh Hàn nghe nàng ăn năn, chỉ cảm thấy rất đáng yêu, trong lòng là cảm tình trong sáng chưa từng có.
Lam Ngữ Tư nghe xong ngừng khóc, chép chép miệng, đảo mắt nghĩ một lúc lâu, tự nói với mình: "Cũng đúng nha...."
Dịch Khinh Hàn nghe xong, lòng buồn bực khó nói, lại không có lời nào
phản bác, vì thế tức giận bảo: "Ăn nhanh lên, không ăn là chết thật đó."
"Cảm ơn." Lam Ngữ Tư vùng vẫy bò dậy, lại không đủ sức. Dịch Khinh Hàn vươn tay nâng nàng dậy, dựa vào cây gỗ tròn.
"Ta mơ thấy cha, ta ôm lấy ông ấy, tuy rằng không thấy rõ gì cả, cũng
không biết hình dáng ông thấy thế nào, nhưng ta biết, đó là cha." Lam
Ngữ Tư vừa ăn vừa nói, trong mắt có sự phấn khởi.
"Không thấy rõ thì sao ngươi biết là nam nhân, biết đâu người ngươi ôm là nữ nhân." Dịch Khinh Hàn cố ý tranh luận.
"Ta..." Lam Ngữ Tư muốn nói lại thôi, tiếp tục ăn, đem câu 'chân ta cố ý chạm vào □ của hắn, đụng tới vật kia' nuốt xuống. May mà Lam Ngữ Tư
không nói ra, bằng không Dịch Khinh Hàn nhất định sẽ hộc máu bỏ mình,
nhiều năm sau, khi Lam Ngữ Tư nói ra câu này, Dịch Khinh Hàn vẫn có cảm
giác đầu to như cái đấu.
Dịch Khinh Hàn nhìn Lam Ngữ Tư, tuy còn yếu nhưng ít ra có thể tự ăn.
Hắn đi ra ngoài, định bắt thêm vài con chim. Ai dè nằm một lúc lâu,
không thấy có con chim nào bay qua, lúc chạng vạng đành trở về chỗ của
hai người.
"Này, ngươi ăn đi." Lam Ngữ Tư ăn vài miếng, đưa phần còn lại cho Dịch Khinh Hàn.
"Ngươi không đói sao? Ngay cả chút xíu vậy mà vẫn chưa ăn xong?" Dịch
Khinh Hàn đoán nàng không có khẩu vị, nên bảo: "Bị bệnh, không ăn gì sẽ
chết."
"Vẫn là ngươi ăn nhiều chút đi, ngươi lành sớm mới có thể mang ta ra
ngoài. Ngươi lành chậm chúng ta sẽ ở đây thêm mấy ngày." Lam Ngữ Tư nói
thật lòng, hơn nửa là lo lắng cho toàn cục.
Dịch Khinh Hàn nhận lấy thịt nướng, lòng có một chút cảm giác khác
thường, mình thật sự muốn đưa nàng ra ngoài sao? Một mình còn khó leo
lên độ cao đó, còn mang thêm một người, lần này đánh cược quá lớn rồi.
Giương mắt nhìn Lam Ngữ Tư đang cười thật sáng lạn, tuy có thể thấy được dấu vết cố ý lấy lòng, nhưng vẫn thấy thoải mái.
"Chân của ngươi sao lại lành rồi?" Lam Ngữ Tư bệnh mơ màng, giờ mới chú ý hành động thoải mái của tên đáng giận này.
"Còn chưa khỏi hắn, vẫn cần chút thời gian nữa." Dịch Khinh Hàn không hề có cảm giác ngượng ngùng khi gạt người, tự nhiên ăn.
Lam Ngữ Tư sai trước, nên không nhắc lại nữa, biết người này quỷ kế đa
đoan, sau này mình không thể dễ dàng tin lời hắn, đây chính là một vết
xe đổ.
Ban ngày trời quang, không quá lạnh, đêm đến, nhiệt độ lại hạ thấp rất
nhiều. Lam Ngữ Tư cuộn người nằm nghiêng, như một con mèo nhỏ, nhưng là
chú mèo giảo hoạt, tham ăn lại tinh quái.
Lam Ngữ Tư ăn thịt thú rừng, mới cảm thấy người có chút sức lực, nhưng
cả người vẫn nóng, khi nằm xuống càng thấy lạnh thấu xương, nhưng vì quá suy yếu, chỉ có thể nằm đó không nhúc nhích. Một lúc lâu sau, nghe
tiếng Dịch Khinh Hàn di chuyển đến, vươn tay ôm mình vào lòng. Lam Ngữ
Tư rất muốn đẩy hắn ra, nhưng thấy trên người hắn rất ấm, cho nên rất
không có cốt khí dựa vào, giả vờ như mơ hồ, vùi mặt vào trong lồng ngực
hắn.
Lam Ngữ Tư vờ ngủ, giữ một tư thế thật lâu không dám nhúc nhích, đến khi thân mình có chút cứng ngắc, chợt nghe Dịch Khinh Hàn nhẹ nhàng nói:
"Đừng giả làm xác khô nữa, muốn động đậy thì động đi, đừng tưởng ta tốt
với ngươi, chỉ là ta không muốn để ngươi chết cóng, bên cạnh có thêm cái xác, không có gì khác."
Lam Ngữ Tư nghe xong đỏ mặt, hắn đã nói vậy, mình dứt khoát hào phóng
một chút vậy, ngoan ngoãn chui vào lòng hắn, nhắm chặt mắt nói: "Cám ơn
ngươi." Có lẽ, đêm nay sẽ mơ thấy cha, đứa bé có cha thật tốt, dù đang
trong hiểm cảnh, có thể thấy cha trong mộng, lòng vẫn rất yên bình.
[1]Tinh tinh tương tích :Người có tính cách, chí hướng, cảnh ngộ giống nhau bảo vệ, đồng tình, ủng hộ lẫn nhau.
Bạn đang đọc truyện Đông Xưởng Tướng Công được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.