Q.3 - Chương 139: Hình Dáng Thật Của A Lãng
Edit: Trần
“Tầng thứ ba?” Đôi mắt hoa đào đảo vòng vòng, A Lãng dường như hơi thanh tỉnh, cả người đứng thẳng tắp, một tay xoa xoa hồ lô bên hông nói: “Tầng thứ ba gió lạnh vô cùng, rốt cuộc đại sư huynh muốn nàng đói chết hay lạnh chết?”
“Ngươi cũng ít nói đi!” Lửa giận phun
trào, Bạch Chí Thanh lại quét đôi mắt rực lửa về phía cái tên A Lãng sớm không lên tiếng, muộn không lên tiếng, “Thân là Tiên Tôn mà không biết
làm gương, phạt ngươi đến tầng thứ chín diện bích một ngày!”
“Hừ!” Khóe miệng hơi cong lên, A Lãng chẳng hề để ý xoay người lập tức ngự kiếm đuổi theo Đường Đường.
“Ấy, Tam sư đệ! Kìa, Đại sư huynh!” Nôn nóng đi lòng vòng trong điện, Xuyên Khung chà hai tay, nhịn không được than thở.
“Đệ than cái gì mà than?” Chưa hết tức giận, Bạch Chí Thanh hung hăng liếc mắt nhìn Nhị sư đệ luôn khiến người ta phiền nòng.
“Gì, gì chứ?” Xuyên Khung sửng sốt, “Chẳng lẽ đại sư huynh còn muốn phạt cả đệ vào động thanh phong sao?”
“Hừ, phạt đệ làm gì?” Mắt hổ trợn lên,
Bạch Chí Thanh vung ống tay áo không quay đầu lại mà đi ra khỏi điện:
“Giờ lão phu cũng phải đến động Thanh Phong vì tội làm vỡ cột đá Hỗn
Nguyên điện, mấy ngày tới công việc trên đảo giao cho đệ!”
“Huynh cũng đi….” Nhìn đại sư huynh phi thân lên kiếm bay đi, bóng lưng tiêu sái, Xuyên Khung sửng sốt một lát
rồi cười, lén nói thầm: “Tính tình thối như nhau, quả nhiên là thầy
trò!”
************************************
“Bùm!” Lại một tiếng rơi nặng nề, dùng cách thức tương tự nhau, Đường Đường lại bị ném mạnh vào động Thanh Phong.
“Ai thế” Một cái đầu trắng xóa từ vách
động lờ mờ ngó ra, Huyền Thiên chân nhân ngạc nhiên ngẩn ra, đôi mắt mở
to như mắt gà chọi, “Đường Đường? Sao con lại tới đây nữa?”
“Muốn ‘xi xi’ nhưng không tìm thấy chỗ
thích hợp!” Liếc mắt xem thường, Đường Đường tức giận đứng dậy. Chắc là
do ăn nhiều đan dược, nên lần này tuy rằng rơi khá mạnh nhưng nàng cũng
không cảm thấy quá đau.
“Sư tổ, ngài có thể cách xa con ra chút không?” Ôm cánh tay run rẩy, Đường Đường cực kì khó chịu trừng mắt nhìn Huyền Thiên chân nhân đang đi về phía mình.
“Ai da, sao lại có đồ tôn không phân
phải trái như con chứ?” Xấu hổ giậm chân đứng tại chỗ, Huyền Thiên chân
nhân nhìn Đường Đường đang lạnh đến cóng cả chân tay, không khỏi nhếch
miệng cười nói: “Hì hì, lão phu biết rồi nhé. Chắc chắn là do con không
chuyên cần luyện tâm, nên chí Thanh mới phạt con tiến vào ‘tầng thứ ba
gió lạnh’ chứ gì!”
“Tầng thứ ba gió lạnh?” hHá miệng thở,
hơi thở hóa thành khói trắng bay ra ngoài, Đường Đường choáng váng: “Đây không phải là động Thanh Phong sao?”
“Đây đúng là động Thanh Phong mà!”
Huyền Thiên chân nhân vẫn cười híp mắt như trước, không chút để ý vươn
ba ngón tay nói: “Nhưng đây là tầng thứ ba trong Thanh Phong động, tính
từ dưới lên, hàng năm luôn gió lạnh thấu xương, đệ tử sơ cấp không có tu vi vào đây chỉ sợ không được một buổi sáng là lạnh đến hôn mê. Tóm lại
là con lại chọc giận sư phụ con thế nào, mà nó lại bỏ con vào đây?”
“Con, con trêu chọc lão chỗ nào chứ?”
Hít hít nước mũi cứ chảy ra ròng ròng, Đường Đường bắt đầu nhảy lò cò,
hết chân chái lại đổi sang chân phải, cố gắng vận động để làm ấm, “Lão,
lão già đó rõ ràng đang dùng việc công trả thù riêng! Hắt~~ xì”
Tiếng hắt hơi cộng với tiếng răng va
lập cập, Huyền Thiên chân nhân nghe được cũng nổi một tầng da gà, hàng
lông mày trắng chau lại nói: “Không đâu! Chí Thanh đâu phải loại người
không phân biệt thị phi!”
“Đó, đó là trước kia!” Đường Đường muốn khóc, nhưng nước mắt cũng đông cứng trên mặt không rơi xuống được,
“Ngài đi hỏi lão, hỏi xem có phải con đã học thuộc tâm pháp rồi, mà lão
già đó còn đem nhốt con vào ‘tầng gió lạnh’ này!”
“Con học thuộc hết toàn bộ tâm pháp
rồi?” Đôi mắt lóe sáng, Huyền Thiên chân nhân nhìn dáng vẻ lạnh cóng đến đáng thương của Đường Đường, không khỏi căm giận vung ống tay áo nói:
“Con chờ đó! Đợi sư tổ đi hỏi xem nào, nếu quả thật Chí Thanh phạt con
lung tung, lão phu sẽ không tha cho nó!”
“Đúng đúng!” Khóe miệng run rẩy cố nở
nụ cười, Đường Đường đột nhiên cảm thấy không lạnh nữa, trên mặt còn có
cảm giác nóng nóng.
Bà nó, có thể chỉnh lão lông trắng quả nhiên khiến người ta hưng phấn, lại có thể chống cự được cái lạnh âm cả trăm độ!”
“Con chờ nhé!” Hơi chuyển người, Huyền
Thiên chân nhân mất hút, Đường Đường nhảy lò cò lớn tiếng dặn dò: “Sư
tổ, ngài mau về nhé – -“
Tiếng cuối cùng còn chưa nói xong, bóng trắng mờ mờ của Huyền thiên chân nhân đã quay lại, Đường Đường ngơ
ngác, sửng sốt hỏi: “Sao nhanh vậy, ngay cả đánh rắm cũng chưa xong mà
ngài đã hỏi xong?”
“Hì ~~” Ngượng ngùng gãi gãi đầu, Huyền Thiên chân nhân nói: “Lão phu quên mất, lão phu đã chết, không thể ra khỏi động!”
“Rầm!” Đường Đường trợn tròn mắt, té ngã lăn quay trên mặt đất.
Mẹ nó, tiên với tiên quả nhiên đều giống nhau! Lão lão lông trắng với lão lông trắng đều giống nhau, chẳng hay ho gì!
************************************* Một cảm giác nóng rực lấp đầy lồng
ngực, từ cổ họng cháy đến dạ dày, Đường Đường ho mạnh một tiếng, mở mắt
ra, nhìn thấy một đôi mắt hoa đào đầy ánh sao.
“Nha đầu, tỉnh?” Đung đưa hồ lô trong
tay, A Lãng cười đến cả mặt vui vẻ, chòm râu dài như thác nước dưới bờ
môi đỏ mọng, hàm răng trắng tinh trông có vẻ cực kì bắt mắt, Đường Đường không chút suy nghĩ duỗi tay – -
“Xoẹt~~” Chòm râu dài như đào kép bị kéo xuống, A Lãng giật mình nhảy vội ra sau, ẩn sâu trong chỗ tối trong động.
“Ngài – – ” Xiết chặt chòm râu trong tay, Đường Đường ngẩn người nhìn khoảng tối trước mặt.
Phản xạ của ‘sói đào hoa’ rất nhanh, nhưng nhanh đến mấy cũng không bằng một chút thoáng nhìn của nàng.
Đôi mắt hoa đào, hàng mi lưỡi mác, mũi
thẳng miệng vuông, tướng mạo tuấn tú cao lớn, nhiều nhất cũng chỉ là một ‘A Lãng’ khoảng ba mươi tuổi
“Tam sư phụ đừng giấu nữa, con nhìn
thấy người rồi!” Vừa mới mở miệng nói đã thấy đầy mùi rượu, Đường Đường
bám vào vách động chậm rãi ngồi dậy, “Con đã sớm đoán được trong hồ lô
của người chắc chắn là rượu!”
“Xì,” Tiếng cười nhẹ giễu cợt vang lên
từ trong bóng tối, tiếng nước chảy ọc ọc lại vang lên, có vẻ như A Lãng
lại uống một ngụm rượu lớn, “Vi sư hảo tâm cứu con, con lại nhổ râu của
ta!”
“Sao người lại muốn chơi cái thứ đồ này?” Giơ tay lên, Đường Đường phùng miệng thổi một hơi, lông bay lả tả.
“Vi sư thân là Tam Tôn Tiên giới, nhưng lại có khuôn mặt thế này – – ” Đưa tay xoa xoa cằm, A Lãng đi ra từ
bóng tối, dáng vẻ ‘đào kép’ hoàn toàn không còn: “Nếu không giả vờ già
dặn một chút, mấy đồ đệ nổi loạn như con chẳng phải lại càng không kính
trọng ta?”
“Sặc, thế này có phải tốt không?” Đưa
tay làm động tác vuốt râu, Đường Đường cười như kẻ trộm: “Vừa loát râu
vừa uống rượu, thế này chẳng phải cho người ta nói người già mà không
kính?”
Bạn đang đọc truyện Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.