Chương 9: Chúa quỷ lên sàn diễn (7)

“V-Vậy chúng ta cũng lên xem sao.”

“Ừm. Thủ lĩnh cũng chứng minh cho ta xem rồi mà.”

Bọn chúng tiếp cận đống tiền một cách cẩn thận.

“Há. Toàn một lũ đáng thương.”

Tên Riff mở miệng chế nhạo nhưng cũng không ngăn bọn chúng tiến vào.

Theo sau, những tên mạo hiểm giả khác bắt đầu với tay cảm nhận đống tiền với vẻ mặt tham lam. Để phòng hờ việc có kẻ thuận tay lấy nhiều tiền hơn sự cho phép, mấy gã đó cứ nhìn chằm chằm vào nhau một cách cảnh giác.

“Nếu mày mà chỉ cần nhét vào túi sau mông một đồng là tao tự nguyện dần cho mày một trận.”

“Chia cho đều ra. Đừng có ăn trộm đấy!”

Phải mất hơn một thời gian bọn chúng mới đếm xong số tiền xu.

Riff khịt khịt cái mũi đầy thoả mãn.

“Hà. Có tất cả 386 đồng bạc.”

Hửm.

Tôi nhăn mày một tí. Chắc chắn là mình đã rút 395 đồng rồi cơ mà.

9 đồng còn lại đi đâu mất rồi.

“……”

“……”

Có vài tên đứng bồn chồn lo lắng không yên.

……Ra là chúng không kìm được tính tham của mà thó mất vài đồng. Dù mấy tên đó cứ thi nhau doạ nạt, vậy mà cũng có vài người thó thành công đấy thôi. Đúng là ảo diệu hết chỗ.

“Được. Hãy công bằng chia ra 38 đồng mỗi người nào”

“Còn lại 6 đồng. Số tiền lẻ này tính sao đây?”

“Gì cơ? Ta. Thủ lĩnh. Đương nhiên sẽ lấy nó.”

Riff ngang ngược tuyên bố.

Mấy tên còn lại lên tiếng phản đối.

“Thủ lĩnh chính là người đã nói dù sao đi chăng nữa cũng phải chia công bằng cơ mà!”

“Bẩn thỉu quá. Bẩn thỉu!”

“Im đi lũ gia súc! Nếu không nhờ ta thì lũ nhát gan chúng mày đã không dám tiếp cận số tiền này rồi.”

“Cái đó là chuyện cái đó, chuyện này là chuyện khác”

Lũ mạo hiểm giả sơ cấp ấy mới thế thôi mà đã lục đục nội bộ rồi.

Cứ như cuộc cãi vã của mấy đứa trẻ vậy.

Sau một hồi xôn xao bàn cãi, cuối cùng Riff lại là người có được số tiền lẻ ấy.

“Chậc chậc. Rặt một lũ thiển cận hẹp hòi.”

Riff cằn nhằn. Có vẻ như hắn còn tức cái vụ bọn lính của hắn không chịu nhường 6 đồng bạc thừa cho hắn – thủ lĩnh trong đàn. Tôi thật không biết bên nào mới là hẹp hòi đây.

Mà, cũng đã đến lúc rồi nhỉ.

“Mọi người.”

Tôi mở miệng mình.

“Tại hạ xin lỗi vì đã làm phiền các ngài trong lúc bận rộn, nhưng tại hạ có một chuyện muốn nói với các ngài.”

“Hửm? Ồ, chuyện gì vậy?”

Chúng miễn cưỡng đáp lại. Bọn mạo hiểm giả bận bịu nhét phần bạc của chúng vào túi hay giày. Có vài tên còn tháo thắt lưng mà nhét tiền vào quần lót. Thực quá bẩn bựa.

“Xin thứ lỗi cho tại hạ, nhưng có vẻ điều mà chúng ta lo sợ đã đến. Vừa mới đây thôi, những nhóm mạo hiểm giả khác đã xông vào lâu đài.

“……”

Tay chúng lập tức như đóng băng lại.

“Hả?”

“Tại hạ là một Chúa Quỷ. Có một hệ thống ma thuật được thiết đặt để luôn báo cho tại hạ mỗi khi có ai đó xâm nhập vào lâu đài. Mới đây thôi, có một tiếng chuông reo trong đầu tại hạ.”

Chúng trợn tròn mắt trong cơn hoảng sợ.

“C-Chúa Quỷ, điều đó là thật sao?”

“Vâng. Không may thay, đây là sự thật.”

“Có khả năng cậu đã nghe nhầm không?”

“……Tất nhiên, cũng có khả năng đó. Tại hạ cũng mong là mình nhầm. Tuy nhiên, trong tháng này tại hạ cũng đã nghe tiếng chuông này suốt 4 lần rồi. Việc nghe nhầm bây giờ là điều không thể.” (TN: 4 lần là bằng số lần lâu đài bị cướp bóc do thằng main chém ra)

Tôi thú nhận trước mặt bọn chúng với vẻ buồn bã.

Mấy gã đó trông rất kinh sợ. Khi tôi diễn trò, đôi khi tôi có cảm giác rằng tôi có thể nhìn thấy cảm xúc của con người như một đám mây dày đặc và tôi có thể với tay nhào nặn nó tuỳ ý.

“B-Bao nhiêu. Cậu có biết là có bao nhiêu người không?”

“Không chắc chắn lắm. Tại hạ có thể đoán bằng cách đếm số chuông reo……”

Tôi cắn môi, tạo ra cảm giác rằng con số đó rất khó để nói ra. Nhìn cảnh tượng này, lũ kia cũng trở nên lo lắng.

“Ta không quan tâm là có ước lượng chừng mấy! Cứ nói với tụi ta là có bao nhiêu người đi!”

“……Cái chuông reo lên 3 lần liên tiếp.”

“Vậy nghĩa là sao?”

“Mỗi khi có 10 người xông vào lâu đài của tại hạ thì cái chuông reo lên một lần. Nói cách khác, ít nhất cũng phải có hơn 30 người.”

Ba mươi người.

Số lượng quá lớn để những kẻ trước mắt tôi có thể chống chọi được.

Mặt bọn chúng tê tái.

Mạo Hiểm Giả, Kẻ Cướp Hèn Nhát, Riff Hoffman

Lịch Đế Quốc: Năm 1505, Tháng 4, Ngày 4

Lâu Đài Chúa Quỷ Dantalian

Ta không thích cái tình hình này chút nào cả.

Theo như những gì tên Chúa Quỷ nói, có một nhóm mạo hiểm giả đang xông vào hang động. Con số ít nhất cũng phải lên tới hơn 30 người. Đây thực không phải chuyện đùa mà……chết tiệt.

Ta đã cố ý lựa toàn mấy thằng cùi bắp mang tới đây. Mấy tên tài giỏi hơn chắc chắn sẽ đòi nhiều tiền. Trong trường hợp nhóm mạo hiểm giả của ta, châu báu trong hang phải được chia ra một cách công bằng, nhưng còn tiền thưởng cho cái đầu của tên Chúa Quỷ Dantalian thì đương nhiên là sẽ nằm hết trong túi ta. Nếu muốn được thoả thuận như thế, ta đã nghĩ ta chỉ nên tập hợp lũ mạo hiểm giả tầm thường này.

Mẹ kiếp. Đáng lý mình đã nên tiêu thêm tiền mà thuê bọn có tài cán hơn. Mà không, dù mình có làm vậy thì 30 người sao mà địch cho nổi. Có tài đến đâu thì với số lượng lớn kẻ địch cũng đều bị cho đi bán muối hết. Càng nghĩ ruột gan càng đắng……

“Nếu cố thủ trong này thì chúng ta có thể thắng!”

“Não mày phế à. 30 người đấy, ba mươi! Chúng ta sẽ bị cày nát ngay tắp lự!”

“Nếu chúng mày thích bơi vào sông Hoàng Hà thì cứ việc. Đây éo có thú vui thích tự sát đâu. Tao lặn đây.”

“Há! Thằng nhát cáy rác rưởi! Cuối cùng cũng chịu lộ bản mặt thật ra à!”

Mấy gã này chia hai phe và cãi nhau.

Bọn thì muốn ở lại chiến đấu, bọn thì muốn chuồn khỏi đây. Chúng cãi nhau cũng được 10 phút rồi, nhưng giờ thì vẫn chưa đồng tình với nhau như hồi trước.

Thật là, ta cũng đang phân vân lắm chứ. Tất nhiên chúng ta nên tẩu rồi, nhưng lại không chắc rằng ta sẽ không phải chạm mặt với nhóm mạo hiểm giả kia trên đường ra. Đó mới là vấn đề. Chết tiệt, làm sao để ra khỏi đây một cách an toàn đây……

……chờ đã.

Nghĩ lại xem nào.

Nếu chạm mặt bọn chúng thật thì cũng đâu có sao. Mình thoát được là ổn thôi. Mấy thằng còn lại sống chết ai rảnh hơi mà quan tâm.

Ta rút tấm bản đồ ra và kiểm tra. Có 3 con đường từ đây đi đến cửa hang.

Ta tiếp cận gã Chúa Quỷ và gặng hỏi.

“Này, quý ngài. Có bao nhiêu con đường dẫn từ cửa hang động đến nơi này?”

“Có 3 cái.”

Đúng như phỏng đoán, bản đồ này nói trúng phóc. Ngay cả tên Chúa Quỷ cũng đã xác nhận.

“Vậy ngươi có biết chúng đi theo con đường nào không?”

“Tại hạ xin lỗi, nhưng cái đó hạ không thể biết được……”

Tên Chúa Quỷ trả lời với vẻ mặt đầy xấu hổ.

“Ồ không. Không sao. Ta rất biết ơn vì ngươi đã báo trước về lũ xâm nhập.”

Ta nhẹ nhàng vỗ vai tên Chúa Quỷ. Hắn lễ phép cúi đầu tỏ vẻ biết ơn.

Ta đã nói về việc này trước đây, nhưng tên này đúng là đồ thỏ đế mà. Mặc dù hắn là Chúa Quỷ, nhưng hắn lại nói chuyện một cách tôn trọng và lễ độ với một gã loài người như ta. Bộ hắn không có niềm kiêu hãnh gì hết à? Nói một cách lịch sự, hắn biết chỗ đứng của mình. Mà hắn hỗn láo thì bị ăn đập thôi chứ ăn gì nữa. Kekeke.

Ngay lúc đó, tên Chúa Quỷ nhìn thẳng vào mắt ta. Trông hắn bỗng nhiên lại tỏ vẻ nghiêm túc nên cũng hơi khiến ta đơ người.

“Ngài Riff. Số mệnh tại hạ đã an bài là sẽ bị bắt bởi mạo hiểm giả rồi.”

“Hửm? Thì sao?”

“Vậy thì ít nhất tại hạ cũng muốn chọn một lựa chọn an toàn. Mọi người đã không hề giết tại hạ kể từ khi đó. Chỉ với suy nghĩ ấy thôi cũng muốn tại hạ được ở bên các vị. Làm ơn hãy sống sót, hãy chọn lựa chọn đúng đắn.”

À há.

Ra hắn đang muốn xin ta tha mạng à.

Ta dần dần cảm thấy sự đồng quan điểm giữa ta và tên bé nhỏ trước mắt rồi. Để sống sót thì bất chấp cả danh dự. Ta cũng suy nghĩ theo cái kiểu như vậy.

“Hehe. Ngươi thật sự biết điều đấy, quý ngài ạ. Được rồi, đừng có lo. Nếu ngươi tin vào ta thì chắc chắn sẽ chạy thoát được tới thành phố.”

“Đa tạ. Đa tạ ngài rất nhiều……”

Trông hắn cư xử như một con vật nuôi bé nhỏ sao mà thấy thương, cứ hạ đầu mình cảm tạ lia lịa như thế.

Ta chạm nhẹ vào má tên Chúa Quỷ mà cười khúc khích. Đó là một cử chỉ thân mật. Tỏ ra hạnh phúc cũng đâu có sao.

Ta hét vào những tên vẫn còn đang cãi cọ.

“Chú ý!”

Chúng ngậm miệng mình lại. Ta đoán chúng cuối cùng cũng nhận ra việc cứ cãi vã ở đây cũng chẳng ích gì. Chúng nhìn trừng trừng về phía này với ánh mắt đỏ ngầu.

“Chúng ta sẽ rút lui.”

“Nhưng mà thủ lĩnh!”

“Nghe đây mấy thằng lính mới. Chúng mày đã bị mấy đồng bạc trong túi làm cho mờ mắt cả lũ rồi à? Tụi mày nghĩ mình là ai chứ? Từ hồi xuất phát tới giờ chúng mày chỉ mới chạm mặt 2 con yêu tinh. Với cái khả năng đó thì bọn mày định tính làm sao mà đọ được với 30 tên địch?”

Ta nhìn chúng với ánh mắt doạ dẫm.

Từ khi sinh ra tới giờ người ta luôn bảo rằng ta có một khuôn mặt đê tiện bẩm sinh. Không một ai đủ can đảm để mặt đối mặt với ta đường đường chính chính.

“Đừng có mơ hão nữa. Kẻo lũ chúng mày chết không kịp ngáp bây giờ.”

“……nhưng mà thủ lĩnh. Nếu chúng ta mà chạy trốn thì cũng chưa chắc mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ.”

Cái kẻ lúc nãy cứ yên lặng không tham gia cuộc cãi cọ giờ lại lên tiếng.

Một gã chột mắt kỳ cựu cũng có vài ba ngón nghề.

“Nếu chúng ta mà không may gặp địch thì ông tính sao? Ít nhất thì ở đây chúng ta vẫn có thể cố thủ, nhưng ngoài đó thì chưa chắc.”

“Tao biết mà, tên khốn. Đó là lý do tại sao chúng ta sẽ chia nhóm mà đi ra ba ngả đường khác nhau.”

“Ba ngả khác nhau?”

“Từ đây có ba lối đi tới cửa hang. Ưng lối nào thì đi lối đó.”

Một khoảnh khắc đầy sự tĩnh lặng thoáng qua.

Gã đó chau mày lại.

“……thủ lĩnh. Đừng nói là.”

“Đúng thế. Một nhóm trong chúng ta chắc chắn sẽ phải chạm mặt kẻ địch. Tuy nhiên, ngược lại thì hai nhóm kia sẽ sống sót.

“Thế thì khác gì làm thí mạng!”

Tên chột mắt phản bác một cách ầm ĩ. Chắc phải giận lắm mà ngay cả trên cổ hắn cũng nổi rõ cả mấy cái mạch máu, Chậc, hắn là một thằng tốt tính nhưng điều phiền toái là lúc nào hắn cũng nghiêm túc không đúng chỗ.

Những tên khác cũng bắt đầu phàn nàn, nói mấy thứ đại loại như “Thế là không đúng!” hay “Thà chết chung còn hơn chết lẻ tẻ!”.

Đúng là một bọn ngu ngốc không kẻ nào sánh bằng. Các ngươi đâu biết chết nghĩa là gì nên mới có thể dễ dàng tự tuyên bố là chết chung như thế.

……nhưng nếu cứ nói thẳng toạc ra thì cũng chả ích gì. Chi bằng vừa nói vừa dối chúng ở đôi ba chỗ. Gì cơ? Xưa nay ta chỉ thành thật với bản thân thôi. Có bao giờ ta nói rằng ta cũng thành thật với người khác đâu nào?

“Câm miệng lũ nhóc! Nhiệm vụ của ta là đưa càng nhiều người trở về quê nhà an toàn nhất có thể!”

Bọn chúng giật mình. Nhìn đi kìa. Mới hù tí thôi đã sợ tè ra quần rồi. Với cái thái độ đó mà còn đòi đọ với 30 tên địch thì ông đây không biết phải trông mong thắng lợi ở khúc nào đâu.

“Các ngươi đều có gia đình phải không? Lòng kiêu hãnh của một thằng đàn ông? Tốt đấy. Tình đồng đội? Cũng hay. Nhưng chúng ta mà chết quách rồi thì lấy đâu ra để lo cho mấy thứ đó nữa hả? Còn ai sẽ gánh vác gia đình của các người đây?”

“……”

“Còn những đứa con thơ của các ngươi thì sao? Còn những người dân cùng làng đang gánh công việc đồng án cho chúng ta thì sao? Còn những bà vợ của các ngươi thì làm sao?”

Một sự yên lặng phức tạp.

Đúng như phỏng đoán, không có thứ gì thuyết phục hơn gia đình. Mặc dù ta bị mù chữ, nhưng ít nhất ta còn biết cách đối nhân xử thế.

“Những kẻ sống sót sẽ gánh vác trọng trách chăm sóc gia đình của những ai phải ngã xuống.”

Ta dùng những từ ngữ mềm mỏng hơn một tí và đi đến kết luận.

“Chúng ta không còn con đường nào để lùi được nữa, lũ ngu. Hãy nghĩ về gia đình mình và dân làng. Những thứ khác không quan trọng. Quên tất cả mà tập trung nghĩ tới gia đình mình đi……”

Chúng cúi đầu.

Tất nhiên. Đối với bất kỳ ai còn có lý lẽ trong đầu thì lời đề nghị của ta phải là hợp lý nhất rồi. Chúng chỉ khó chấp nhận việc phải hi sinh để cứu lấy cái mạng của kẻ khác. Vậy nên phải cắt cái hướng suy nghĩ đó ra khỏi tâm tư.

Nhóm mạo hiểm giả chia ra làm 3 tiểu đội.

Một nhóm 4 người và hai nhóm 3 người.

“Đi thôi.”

Ta nghiêm khắc ra lệnh.

Đường nào gặp kẻ thù đều phải dựa vào may rủi. À, mà nếu nói là hoàn toàn dựa vào may rủi thì chưa chính xác đâu.

Ta đã cố ý đặt tên Chúa Quỷ vào nhóm khác. Nếu bọn kẻ thù mà có thiết bị định vị ma lực thì nó sẽ phản ứng về phía tên Chúa Quỷ. Đương nhiên bọn chúng sẽ tự lần mò tới hắn rồi. Nói cách khác, hắn được xem là mồi nhử. Công nhận ta giỏi về mấy cái lĩnh vực mưu mẹo này thật đấy.

Được rồi. Giờ thì chính thức tẩu thoát nào.

Mấy bằng hữu thân cận của ta, xin hãy chết đi nhá.

Có như thế thì ta mới sống.

Chúa Quỷ Yếu Nhất, Hạng 71, Dantalian

Lịch Đế Quốc: Năm 1505, Tháng 4, Ngày 4

Lâu Đài Chúa Quỷ Dantalian

Bọn mạo hiểm giả vỗ vai nhẹ vào nhau. Sau đó chúng chia rẽ ra làm 3 ngả.

“Đi chết đi, lũ chó.”

“Mày mới là thằng sắp chết đấy. Vợ mày cứ để tao lo.”

Lời chửa rủa nhau của lũ mạo hiểm giả thực chất cũng chỉ là một cách cư xử cho phải phép. Chúng biết rằng nếu từ biệt chia ly mà không khí nặng nề thì đôi chân chúng cũng sẽ trở nên nặng trĩu hơn.

Tên đội trưởng của tiểu đội có tôi nói.

“Chúng ta cũng nên đi thôi.”

“Ừ.”

Tôi lại ở trên lưng của tên lính mới dạo trước.

Nhóm của tôi đặc biệt có hơn 4 người. Đó là bởi họ còn có thêm đồ để khiêng theo là tôi. Kẻ đang tạm thời là đội trưởng chính là gã chột mắt. Cái gã mới đây phản đối với tên Riff.

“……”

“……”

Những tiếng bước chân u ám vang vọng khắp hang.

Không một ai nói bất kì một lời nào. Ánh sáng của những ngọc đuốc hắt bóng người lên mặt hang. Những chiếc bóng gập ghềnh những đường lượn sóng trông cứ như ảo ảnh.

Thực ra khi tên Riff đề nghị chia nhóm ra làm ba, tôi chỉ muốn chạy nhảy xung quanh trong sự vui sướng mà thôi. Thế mà lúc nãy tôi đã tính tự đề xuất việc đó rồi cơ chứ. Đây ngán một nhóm 10 tên mạo hiểm giả thôi chứ khi các người chia 3, chia 4 rồi thì còn lâu mới doạ đựa ai.

Thật quá ngu xuẩn đi kia mà.

Riff đề nghị việc tách rời nhóm chủ ý là để tăng cơ hội sống sót nhiều nhất có thể, tuy nhiên, hắn đã sai lầm ngay từ gốc rễ. Hắn hoàn toàn tin vào lời nói của một tên Chúa Quỷ. Bình thường, mạo hiểm giả và Chúa Quỷ đáng lý phải có hiềm khích với nhau, nhưng chúng lại dễ dàng tin tưởng người vl.

Liệu có phải do chúng bất cẩn, hay là tài diễn đạt của mình đáng cảm thông như thế. Nếu là cái sau thì đúng là khoẻ thật. Chứng tỏ rằng cái khả năng diễn xuất của mình vẫn chưa mai một đi. Cái giá phải trả cho cái tính bất cẩn sẽ cao lắm đó, Riff à.

Tôi nhìn về khoảng không trước mắt mình.

Một bản đồ nửa trong suốt đang được hiện ra. Những chấm nhỏ màu đỏ đã chia ra làm 3 hướng khác nhau và đang dần dần rời xa nhau.

Trong số những chức năng của hệ thống, có một chức năng cho phép ta có thể thấy được bản đồ. Thật tiện lợi vì lũ mạo hiểm giả cũng xuất hiện dưới hình dạng là những chấm đỏ và nó còn cho thấy vị trí hiện tại của bọn chúng.

Ngăn cách giữa những con đường đó là bức tường dày đặc của hang động. Thực ra ở vài chỗ cũng có mấy lối đường mòn thông các đường lại với nhau, nhưng chỉ có tôi, kẻ nắm giữ bản đồ hệ thống, mới biết được. Lũ mạo hiểm giả cũng không có cách nào liên lạc được với nhau trong mọi tình huống.

Cho dù nếu có một cuộc thảm sát diễn ra

‘Bảng thuê mướn.’

Tôi nói thầm trong tâm trí.

Một tiếng chuông hiệu ứng‘tirring~’ vui tai vang lên.

Quái vật

Sức lực

Tấn công

Phòng thủ

Giá tiền

Slime

F

F

E

4 Libra

Tinh Linh Loại Yếu

F

E

F

8 Libra

Yêu Tinh Đào Ngũ

E

E

F

12 Libra

Golem Loại Yếu

D

D

C

20 Libra



Trong một khoảnh khắc.

Tựa như chỉ tức thời, nhưng trong ánh mắt tôi đã xuất hiện sự chần chừ.

Bọn mạo hiểm giả đó đã chia ra làm 3 nhóm. Chúng tin lời tên Chúa Quỷ Dantalian – kẻ mà chúng nên có thái độ thù địch ngay từ đầu. Không những giảm sức chiến đấu, mà chúng thậm chí còn chưa chuẩn bị tinh thần.

Điều kiện thuận lợi nhất để tiến hành một đòn tấn công bất ngờ.

Nhưng lý do mà tôi chần chừ trong một khắc……thì ai mà biết.

Nếu bây giờ tôi mà thuê bọn quái vật để tấn công lũ mạo hiểm giả, thì có nghĩa là tôi sẽ một mất một còn. Hoặc chúng chết hoặc tôi chết. Chỉ có một trong hai tương lai đó có thể xảy ra. Không thoái lui được nữa.

“……”

Miệng tôi cảm thấy khô lại.

Một khi đã quyết định thì tôi sẽ không còn đường lùi.

Tôi đã nhận ra sức nặng của sự lựa chọn của mình.

Và, khung phương án thứ hai kể từ lúc tôi bước vào cái thế giới này hiện ra.

[1. Cứ thế này tiêu diệt bọn mạo hiểm giả.]

[2. Cứ thế này bị bọn mạo hiểm giả bắt đi.]

……như tôi nghĩ. Tôi đã đoán ra được trong tình huống nào những lựa chọn này sẽ xuất hiện.

Khi ở trong những tình thế có liên quan đến mệnh hệ của tôi hay của người khác. Những cái khung này sẽ xuất hiện, cứ như muốn bảo tôi phải suy nghĩ về lựa chọn của mình một cách kỹ càng.

Mặc dù vậy, hiển nhiên lựa chọn của tôi là cái thứ nhất.

Một tương lai sáng rạng cho một tên Chúa Quỷ bị bắt bởi lũ con người không hề tồn tại. Cho dù bọn mạo hiểm giả này có không giết mình thì đã sao.Chúng sẽ bán mình trong thành phố để nhận tiền thưởng, và thủ cấp của mình sẽ được triển lãm ở quảng trường để khoe bàn dân thiên hạ thấy cái công cuộc mỹ nghệ để cắt đầu một tên Chúa Quỷ ảo diệu đến chừng nào.

Vậy nên, tôi đã chọn số 1.

Tôi sẽ tàn sát bằng sạch bọn loài người trước mặt.

‘Thuê Golem Loại Yếu.’

[Bạn đã thuê một Golem Loại Yếu.]

[Bạn có muốn triệu hồi Golem Loại Yếu không?]

Cả cái gia tài trị giá 21 Libra của tôi bay hơi hết, chỉ còn để lại một đồng Libra cô đơn gối chiếc.

Vào ngay lúc đó, mặt đất trong hang bỗng nhiên được bao phủ bởi một luồng ánh sáng.

“H-Hơơ?”

“Chuyện gì đang xảy ra vậy!?”

Lũ mạo hiểm giả bắt đầu hoảng hốt.

Ánh sáng hắt lên từ vòng triệu hồi làm sáng bừng toàn bộ cái hang tối mực chỉ trong tíc tắc. Thời khắc bọn chúng đổ dồn ánh nhìn về phía vòng tròn ma thuật, tôi nhe răng.

ROOOEẸẸẸT!

Thanh âm vừa đây nghe như tựa một túi nhựa bị xé toạc ra. Tuy vậy, đó là một thứ tươi hơn một chiếc túi nhựa. Với hàm răng của mình, tôi đã cắn thật mạnh vào cái tai của gã lính mới đang mang tôi trên lưng.

“Ku áááááá!”

Tên mạo hiểm giả vừa thét lên vừa quằn quại. Tôi, người đã ở trên lưng hắn, ngã xuống sàn. Tôi cũng đã đáp xuống với một tư thế an toàn chuẩn không cần chỉnh, nên có ngã xuống cũng không đau lắm.

“J-Jack!?Có chuyện gì vậy! Ngươi làm sao vậy!?”

“Hự, aaá, tai! Tai tôi!”

Những ánh nhìn mới lúc nãy đây còn bên phía vòng ma thuật giờ lại đổ dồn cả sang đây.

Tôi giả một cái sắc thái vô cùng hoảng sợ, tôi chỉ tay về phía bên kia.

“Mọi người! Sau lưng! Nhìn sau lưng kìa!”

Ở nơi mà tôi chỉ, một cánh tay bằng đá mọc ra từ trong mặt đất.

Cánh tay đá cố bám víu lấy mặt đất, tựa như một con ác quỷ leo lên từ Địa Ngục trở ra, một thân hình đồ sộ ló dạng. Một âm thanh ‘crooộộp, croộp’ kinh khủng vang lên. Đó là thanh âm của đá tảng cọ xát vào nhau. Bọn mạo hiểm giả chứng kiến thuật triệu hồi mà há hốc mồm miệng.

“C-Chúa ơi……”

“Nâng khiên lên! Rút kiếm ra!”

Chúng bối rối không biết phải làm sao. Dù vậy, tên chột mắt hói đầu kia, thật không hổ danh là cương vị phó thủ lĩnh, ngay lập tức ra lệnh cho bằng hữu của mình. À mà tiện đây, kẻ thù của mấy người không chỉ có bé golem này đâu.

“Ưưmmm……!?”

Tôi nhảy phắc lên cái lưng của tên lính mới khi nãy và bịt miệng hắn lại. Tên đó cứ trợn tròn con mắt.

Cái nhìn của hắn trông cứ như muốn thét lên, ‘Người đang làm cái gì vậy!?’.

Thật ra ngay từ đầu tôi đã nghía cái con dao găm ở bên hông hắn rồi. Tôi rút con dao của hắn ra rồi hạ lưỡi dao xuống cổ họng hắn. Một lần, hai lần, ba lần, và cuối cùng là lần thứ bốn. Thậm chí tôi còn không cho hắn lấy một cơ hội để chống cự.

“Ẹẹ, phưự……hăăặc……”

Tên lính mới thét lên, nhưng âm thanh lại bị bịt kín lại bởi tay tôi làm cho nó nghe giống như một tiếng rên rỉ.

Tiếng rên rỉ rồi cũng chuyển sang một màu máu đỏ thẫm và làm ướt đẫm dinh dính cả tay tôi.

“Ưư……eẹ……”

Tôi lặng yên nhìn xuống con mắt của gã lính mới.

Cuối cùng người hắn mới chịu yên.

Mất hơn 8 giây.

Những tên mạo hiểm giả khác không hề biết rằng tên lính mới vừa bị sát hại ngay sau lưng mình.

Vậy là tôi đã sát hại một sinh mạng lần đầu tiên, nhưng giờ thì không phải lúc để uỷ mị đa cảm đâu. Tình hình giờ vẫn còn căng lắm. Tôi lập tức cất giấu con dao găm trong trang phục rồi ngoảnh đầu lại.

“∎∎∎∎∎∎—!”

Ngay lúc đó, con golem cũng đã hoàn toàn lộ diện.

Cứ như ăn mừng việc nó cuối cùng cũng thoát ra được chốn lòng đất ngột ngạt, con golem ngẩng đầu lên cất ra một tiếng rống dài. Trần hang run lên khiến cho những bụi thạch nhũ cũng phải rung rẩy. Cho dù nó có được gọi là ‘golem loại yếu’, thì kẻ đang làm chủ được tình thế chính là con quái vật này đây.

Đây chính là một con quái vật.

Đây chính là một con ác quỷ.

Nó trông quá khác xa con người và cái thân hình đáng kinh hãi đó cũng đủ để gieo rắc nỗi sợ hãi vào tâm trí con người.

“Hííííí……!”

Bọn mạo hiểm giả co rúm lại. Một gã run rẩy đôi tay đến nỗi làm rớt cả cái đuốc. Một khi mà ánh sáng của vòng triệu hồi tắt ngúm lại, cái hang trở lại cái tình trạng tối đen như mực – điều đó làm cường đại nỗi sợ của bọn chúng hơn bao giờ hết. Chùm sáng đỏ hắt lên từ cây đuốc chỉ cho một cái nhìn thoáng qua cái thân hình khủng bố đang ở đằng xa.

Những gã từng làm nông kiếm sống ở quê nhà.

Những gã đó chắc bây giờ mới nhận ra rằng.

Mạo hiểm giả là một cái nghề dễ tổn thọ vì thường xuyên phải đối mặt với những sinh vật kỳ dị khủng bố như thế này.

“A-Aaaaa……”

Ba tên mạo hiểm giả tập hợp lại với nhau. Đây là một bản năng được in sâu vào tâm trí con người, tập hợp với bằng hữu của mình khi phải chống chọi với những con thú lớn. Tuy nhiên, trong tình huống này thì việc nghe theo bản năng đó là hết sức sai lầm.

“∎∎, ∎∎∎∎∎∎∎—!”

Với thân hình đường phệ đó, bước chân của con golem rất chậm chạp.

Nếu lũ mạo hiểm giả tách ra thay vì dồn lại một đống như thế kia, thì chúng đã có thể có cơ hội đọ được với con golem rồi. Nhưng những gã này lại thiếu kinh nghiệm. Kinh nghiệm chiến đấu với nhiều loại ác quỷ.

Như một chiếc xe tăng, con golem tiến tới bọn chúng. Bước chân của nó kêu cái thụp làm chấn động cả mặt đất. Xung chấn vang rền bạo lực trong màn tối.

Lũ mạo hiểm giả không thể làm gì khác ngoài cái việc nâng chiếc khiên gỗ mộc lên. Cả cơ thể chúng cứng đơ lại. Có lẽ nên có một lời tán dương vì chúng đã không bỏ chạy ngay tại chỗ.

“G-Gã này chết rồi!”

Tôi thẳng tay thêm thắt cái tình hình này cho cái bọn đang hoảng loạn kia. Tôi nâng cái xác của gã lính mới mà hét lên.

“Anh ta bỗng nhiên ngã xuống! Đó là ma thuật đen! Một kẻ mà tại hạ không hề biết đang tấn công mọi người! Nhanh lên, xin hãy chạy đi!”

“Gì cơ……”

Một khoảnh khắc do dự.

Tuy nhiên có chần chừ một giây khi mà một con golem đang ở ngay trước mặt, cái đó cũng đủ để dẫn tới hậu quả thê thảm.

Nhằm vào lúc sự tập trung của bọn mạo hiểm giả bị phân tán, con golem vung cánh tay của mình. Mục tiêu chính là gã chột mắt hói đầu. Là người chịu trách nhiệm dẫn dắt đơn vị này, khi nghe thấy rằng tên lính mới đã tử vong, hắn quay đầu trong chốc lát. Cứ như vậy cái nắm đấm nạm đầy đá nặng của con golem húc vào người hắn .

Thậm chí một tiếng la hét cũng không.

Hộp sọ hắn bị nghiền ra bã rồi chết ngay tắp lự.

Cái khiên mộc được làm ra bởi thợ rèn trong làng cũng không mấy tác dụng.

“…………ư, aaa?”

Một khắc sâu, bọn sống sót còn lại mới phản ứng.

Thật là, cho dù con người ta bình thường phản ứng là như thế, nhưng thật là bi thảm quá đi mà.

Một gã mạo hiểm giả, cứ như đã giã từ mọi hy vọng, ngã xuống sàn. Một gã mạo hiểm giả khác chọn cách ngược lại và định tẩu thoát. Vứt bỏ cả đuốc và thanh gươm, hắn vất đi tất cả thứ gì có thể vướng chân vướng tay mình mà chạy.

Này này, nếu sót một tên thì rắc rối cho ta lắm.

“Lối này! Chạy về lối này!”

“Ư, á! Áá!”

Với lời đáp lại vô nghĩa, gã ta chạy về phía tôi. Giống như cách hành xử trong vô thức của con người khi gặp hoả hoạn. Nếu chỉ họ đường nào, họ sẽ liều mạng mà chạy về phía đó.

Tôi kéo gã lại gần rồi thì thầm.

“Giữ nhịp thở của ngài nhẹ thôi. Bọn golem thường thì tai mắt đui hết. Nếu ngài mà nấp ở góc hang, thì ngài sẽ an toàn. Ngài có thể tin tại hạ. Tại hạ là một chuyên gia về đặc tính của ác quỷ mà.”

“À-À vâng, tôi hiểu rồi.”

“Nào, giờ làm theo tại hạ mà thở thật từ từ nào. Một. Hai. Haà.”

“Hà……Haà.”

“Tốt lắm. Đúng rồi đấy. Hít vào rồi thở ra thật từ tốn.”

Tên mạo hiểm giả đó bình tĩnh lại nhịp thở. Tôi nắm tay hắn thật chặt. Ai chắc cũng biết việc một chuyên gia nắm tay mình trong biến cố luôn làm cho người khác thư giãn hơn.

“Một……”

Khi gã mạo hiểm giả hít thở theo lời tôi. Tôi nhẹ nhàng rút con dao găm ra.

“Hai……”

Vào thời khắc hắn thở ra. Với lưỡi đao, tôi cắt cổ hắn. Sau đó hắn chẳng còn cơ hội để hít với chả thở từ tốn thêm một lần nào nữa. Máu tuôn trào từ cổ họng hắn, hắn thở không còn ra hơi. Âm vang duy nhất là tiếng ho sặc sụa và tiếng ồng ộc của bọt mép. Sau một lúc, tên đó cuối cùng cũng chết.

Vào khoảng thời gian gã ta tắt thở trong vòng tay dịu dàng của tôi, bác golem cũng đã xử lý xong tên còn lại.

Con golem chỉ đơn thuần là nâng cái chân lên và giẫm vào hắn. Cơ thể con người cứng hơn mình dự đoán. Người hắn không bị nghiền nát ngay.

Một tiếng thét thảm khốc phát ra từ miệng gã mỗi khi bị bàn chân đồ sộ giẫm xuống. Khoảng một lúc, tiếng hét cũng tắt ngúm. Chỉ còn tiếng xương bị gãy giòn vang vọng. Cái thứ dinh dính trên bàn chân của con golem có thể là ruột non ruột già của gã.

Một cái kết đẫm máu.

“……Hà.”

Tôi lại dựa lưng vào mặt hang.

Sự kiệt sức trĩu nặng trên cơ thể tôi. Làn nhiệt nóng vẫn chưa tắt. Tôi không hề biết rằng sự ấm áp này lại khó chịu đến vậy. Còn ngược lại, cơn mát lạnh toả ra từ bức tường thật là thích. Đây là nhiệt độ hoàn hảo nhất cho tôi bây giờ.

Nhiệt độ hạ xuống còn một nửa.

Một nửa.

“……Mọi chuyện vẫn chưa xong.”

Tôi lẩm bẩm.

※※Cầu vote 10đ thôi mà, giúp ta đi các bằng hữu. Thêm nguyệt phiếu nữa ta càng có động lực.※※※

 




Bạn đang đọc truyện Dungeon Defense Convert được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.

Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.