Chương 64: Thần Long Xuất Thế (1)
Trên đỉnh cự sơn, Trung Nghĩa Đường.
Mười mấy tên đầu lĩnh cao nhất Cự Sơn trại đang tụ tập ở đây, dáng đứng
nghiêm nghị, lẳng lặng nhìn lão đạo sĩ đang ôm bảo kiếm, nghe hắn nói.
Công Tôn Bất Bại thân mặc đạo bào, trên khuôn mặt già nua hiện vẻ nghiêm
túc, ánh mắt thâm thúy nhìn vào bầu trời đêm xa xăm, lão thản nhiên nói: "Chúng huynh đệ, còn nhớ trước kia thành lập sơn trại vì cái gì không?"
Đám đầu lĩnh nhất thời lớn tiếng đáp: "Đương nhiên nhớ rõ, vì giết hết tham quan ô lại, làm chúng không thể ức hiếp dân chúng được nữa!"
Đám đầu lĩnh đều lớn tiếng phụ họa, mặc dù trong lòng cũng không tin là
vậy, nhưng ở trước mặt chúng huynh đệ, đương nhiên là không thể nói ra
là vì có thể ăn thịt, uống rượu, chia bạc mới lên núi làm sơn tặc.
Trên mặt Công Tôn Bất Bại lộ ra nụ cười thản nhiên, trầm giọng nói: "Hoàng
đế Lý ngư, ngu ngốc vô đạo. Tin đám gian thần, để đám tham quan này ức
hiếp dân chúng, dân chúng không thể không phản! Chúng ta lập sơn trại,
chính là vì trừ bạo an dân, giết sạch tham quan, mở ra một thế giới
thanh bình! Chỉ là sau khi Tống đại ca qua đời, liền có người muốn đầu
nhập triều đình, bỏ mặc công sức bao năm của Tống đại ca! Làm như vậy,
chúng ta có thể đáp ứng không?"
Lập tức đám tâm phúc huynh đệ của hắn lớn tiếng kêu: "Đám gian tặc Vưu Dũng phản bội huynh đệ kia, có
chết cũng không hết tội! Công tôn đại ca suất lĩnh chúng ta chém chết
phản đồ, chính là hợp với di chí của Tống đại ca; Ngày sau dẫn chúng ta
tiến tới Kim Lăng khỏi nghĩa, chém đầu cẩu hoàng đế, khi đó mới có thể
khiến Tống đại cả mỉm cười nơi chín suối!"
Cả đám đầu lĩnh đều
phụ họa theo, cho dù là đối với cuộc sống trước kia vẫn còn bất mãn,
nhưng mà hiện cũng không dám để lộ ra chút nào, khỏi lại bị Công Tôn Bất Bại đang lúc nóng giận đem mình đi làm bạn cùng đám Vưu Dũng.
Công Tôn Bất Bại mỉm cười gật đầu, giơ ngón tay chỉ vào tấm biển "Trung
Nghĩa Đường, trầm giọng nói: "Lúc trước Tống đại ca lập ra đường này,
chính là để nói chúng ta vì nước, cũng ngu trung với hoàng đế Nam Đường! Nhưng hôm nay cẩu hoàng đế lại phái người đến đây để chinh phạt chúng
ta, muốn chém tận giệt tuyệt, chuyện như vậy, mọi người nói xem có được
hay không?"
"Không thể được, không thể được, kiên quyết không
được!" Đám đầu lĩnh đều cảm thấy vô cùng giận dữ, kiên quyết nắm chặt
tay hô lớn, thề sống chết đi theo Công Tôn Bất Bại, đấu đến cùng với đại quân triều đình.
Chỉ là, quan quân thế lớn, tuy hiện giờ hai bên vẫn đang kìm nhay, nhưng chỉ sợ đánh đến cùng thì thảm bại vẫn là quân
của sơn trại mà thôi. Nghĩ vậy, đám đầu lĩnh sơn trại đều cảm thấy rất
bi ai.
Công Tôn Bất Bại lạnh lùng nhìn biểu tình của đám đầu lĩnh bên dưới biến hóa, bảo kiếm trong tay vung lên, lạnh lùng nói: "Chúng
huynh đệ, không cần phiền não về chuyện thắng thua! Quan binh dưới chân
núi tuy nhiều, nhưng trong mắt ta chỉ là đám giá áo túi cơm mà thôi! Nếu không tin, ta có thể cho mọi người xem tiên pháp của ta!"
Bảo kiếm trong tay hắn, hướng thẳng phía trước, quát: "Thiên Địa Vô Cực, Càn Khôn Tá Pháp! Long Lai!!!"
Theo tiếng hét lớn này, giữa khoảng không trên đầu hắn bỗng xuất hiện một
hình ảnh màu đỉ, sau đó nhanh chóng trở lên rõ ràng, đắc ý rung động
giữa không trung, đúng là một con giao long màu xích hồng, song giác
xuất hiện, ánh mắt nanh ác, hung bạo trừng trừng nhìn đám người, khiến
cho đám người nhút nhát này vừa mừng vừa sợ.
Công Tôn Bất Bại
cười lạnh, huy động bảo kiếm chỉ vào giao long. Một cỗ quang mang màu đỏ từ mũi kiếm bắn thẳng vào thân giao long, khi con giao long được tiên
khí chiếu trúng, thân thể nó nhanh chóng biến lớn rồi gào thét giữa
không trung, khiến cả sơn trại chấn động, thân thể của giao long dường
như được bơm khí, biến thành to lớn vô cùng, trước ánh mắt kinh ngạc của đám người, bay múa giữa không trung, thân thể lóe sáng, cơ hồ là bao
trọn cả sơn trại dưới thân. Tiếng long ngâm chấn động, vang vọng giữa
thiên địa.
Toàn bộ sơn trại, tất cả đều trông thấy cự long này.
Lúc này có người hoan hô rất lớn: "Công tôn đại ca, pháp lực thông
thiên, có người tương trợ, chúng ta nhất định có thể đánh bại quan quân, giết thẳng đến kim lăng, chém hoàng đế, đưa công tôn đại ca lên ngồi
trên long tọa! Đến lúc đó, chúng ta chính là khai quốc công thần, mỗi
người đều được phong thưởng, áo gấm vinh quy!"
Nghe thấy có người nói như vậy, thanh âm hoan hô càng lúc càng lớn hơn, dần dần, khắp nơi
đều vang tiếng hoan hô, trong lòng đám sơn tặc đều ngập tràn niềm tin
tất thắng.
Nhìn thấy cứ long trong truyền thuyết xuất hiện trước
mắt, dù là đám lâu la hay là đầu lĩnh của sơn trại đều vô cùng hưng
phấn, nghĩ đến đã có long thần tương trợ, vậy thì còn sợ gì quan quân
nữa, chỉ cần cự long dùng một kích là có thể đánh nát tất cả, lúc đó thì thật sự có thể đánh giết đến kim lăng, đoạt lấy thiên hạ, khi đó thì
quan cao lộc hậu, vinh hoa phú quý đều có thể, chính mình sẽ giống như
đám đại quan ở trên cao kia, được dân chúng nhìn với ánh mắt kính sợ,
cuộc sống thật là hạnh phúc!
Trong đại doanh của quan quân dưới
chân núi, xa xa cũng thấy cự long này. Lập tức liền có người chạy ra
ngoài doanh, nhìn con rồng đang bay múa quanh sơn trại, cả đám đều kinh
sợ không thôi.
Long ngâm ngàn dặm, bảo phủ toàn bộ Cự Sơn đảo.
Càng lúc càng nhiều quan binh chạy đến, ngơ ngác hướng về phía không
trung mà nhìn. Nhìn cự long hung ác toàn thân lấp lánh, trong mắt họ đều thấy rất hoảng sợ, trong lòng đều lén lút xuất hiện sự lo lắng.
Xích Long bay múa rít gào trên không trung hồi lâu, sau đó thì dần biến mất
giữa đêm tối. Mãi đến khi quang mang trên người nó biến mất, lúc đó thì
tinh tú trên trời mới dần dần hiện ra. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m
Quan quân hạ trại dưới chân núi, tất cả lại ngơ ngác quay lại quân doanh, trong lòng ngập tràn sợ hãi,
đối với quái vật kia quân đội cũng không dám chống đỡ, căn bản là không
có chút lòng tin nào. Có ít binh lính đã nghĩ đến chuyện đào binh chạy
trốn, nếu không phải là quân kỷ nghiêm minh, xử trí rất nghiêm khắc đối
với đào binh, hơn nữa tất cả những con thuyền ở Cự Sơn đảo đều bị quản
chế, khó có thể rời đi được thì chỉ sợ đến lúc bình minh thì quân số
cũng chỉ còn một nửa.
Trải qua chuyện này, toàn bộ sơn trại, sĩ
khí tăng mạnh, vạn người đồng lòng, chỉ cần có thể đánh bại quan binh,
chém giết thẳng tới kim lăng. Mà đấm quan quân dưới núi thì sĩ khí giảm
mạnh, chỉ sợ là đến lúc chiến đấu, liền lập tức tan vỡ, thất bại rất
thảm hại.
Trước Trung Nghĩa Đường, đám đầu lĩnh đều vui mừng tán thường, sau đó dần rời đi.
Vừa rồi Công Tôn Bất Bại cũng đã nói qua với bọn chúng, kể từ nay liền phải bế quant u luyện, đế có thể làm cho cự long này càng ngày càng mạnh
hơn.
Trải qua bế quant u luyện 36 ngày, thì có thể có chút thành
tựu; qua 81 ngày thì tiên thuật có thể đại thành, khi đó thì chỉ cần vừa xuất quân là có thể giết sạch quân lính đóng dưới núi, căn bản là không thèm để ý đến sự tồn tại của bọn họ.
Chỉ là trong vòng 36 ngày
này, uy lực của cự long không lớn, khó có thể xuất chiến. Bởi vậy trong
hơn 1 tháng này, còn phải nhờ các vị huynh đệ mang theo quân lính để khổ chiến đối kháng với quan quân dưới núi, nhất định không để bọn họ công
được lên núi.
Đám đầu lĩnh liền luôn miệng đáp ứng, đều vỗ ngực
lớn tiếng nói, tất cả sẽ liều mang này cũng tuyệt đối không để cho quan
quân dưới núi công lên sơn trại, quấy rầy công tôn đại ca tu luyện.
Huống chí lần này đám quan quân nhìn thấy tiên pháp lợi hại của công tôn đại ca, chỉ sợ là đã sớm sợ tới mức nhũn cả chi, cho dù có mờ rộng cửa
sơn trại, cũng không có người dám vào bên trong.
Công tốn bất bại gật đầu mỉm cười, an ủi bọn họ vài câu, sau đó thì đám đầu lĩnh rút lui, chuẩn bị công việc phòng thủ.
Đám đầu lĩnh rất cao hứng rời đi, trong lòng đều tràn đầy nhiệt tình, hiện giờ đã không còn để ý đến đám quan quân dưới núi nữa.
Mắt thấy đám người rời đi, trên mặt Công Tôn Bất Bại lập tức hiện vẻ thống
khổ, hắn vỗ ngực thở dại một hơi mới dần dần bình ổn lại, rồi mệt mỏi đi về Trung Nghĩa Đường, cố hết sức đóng cửa lại.
Hắn chậm rãi đi
vào nội đường, tự tay ấn vào một cơ quan tren vách tường, lập tức xuất
hiện một cái cửa ngầm, bên dưới là một đạo cầu thang rất sâu.
Công Tôn Bất Bại cầm lấy một ngọn nến, cúi đầu thở gấp, cất bước đi xuống thông đạo này.
Bên trong thông đạo, hắn khó khăn lắm mới đi được một đoạn đại sảnh, chỉ
thấy một đại sảnh rất lớn, bốn phía đều là ngưu du cự chúc, ánh sáng đã
chiếu toàn bộ sảnh.
Trên mặt đất, có một bức bát quái trận rất
lớn. Ở bên trong trận còn có đủ loại phù chú kỳ lạ, hoặc là những lá bùa vàng ở trên, dính chặt vào nhau.
Ở trong đại sảnh có mười mấy
cái thiết trụ thô to, thiết lập chặt chẽ trên mặt đất, sắp xấp theo
những ký hiệu của những là bùa. Ở trên mặt cây cột, đều trói mười mấy
tráng hán, trên người đều có vết máu, dường như là đã chịu đủ tra tấn,
nhưng trên mặt vẫn thể hiện sự bất khuất, ánh mắt hung tợn nhìn Công Tôn Bất Bại.
Công Tôn Bất Bại đi đến trước mặt đám người này, tay
cầm bảo kiếm bên hông, sắc mặt lạnh lùng, lạnh nhạt nói: "Ta sẽ cho các
ngươi cơ hội, nói đi, có bằng lòng quy thuận ta không?"
Đại hán
cách hắn gần nhất giận dữ mắng: "Ngươi giết chết Vưu đại ca cùng Cái đại ca, giờ còn muốn chúng ta quy thuận ư? Ta nhổ vào!"
Công Tôn Bất Bại lắc người tránh ngụm nước bọt của hắn nhổ tới, sau đó đem ánh mắt
lạnh lùng nhìn cả đám đại hán, thấy ánh mắt của họ đều vô cùng bất
khuất, vì thế cười lạnh nói: "Tốt, nói như vậy thì các ngươi vẫn ngoan
cố! Cũng được, ta cũng sớm biết các người xuất thân trong nhà quan lại,
hoặc cũng đã làm quan quân, luôn muốn vợ con được hưởng những đặc quyền
cao nhất, bởi vậy mới chịu theo Vưu Dũng, muốn đầu hàng quan quân. Đó là các ngươi miễn cưỡng phải cúi đầu, nhưng các ngươi trong lòng vẫn mang ý khác, ta vừa gỏi chẳng qua là vì tính huynh đệ mấy năm nay, nếu các
ngươi đã nguyện ý chịu chết, vậy thì đừng trách ta vô tình!"
Một
đại hán bên phía tay trái hắn cười lạnh nói: "Công Tôn Bất Bại, ngươi
giữ tính mạng chúng ta, bất quá là muốn chúng ta cam tâm tình nguyện,
giúp ngươi luyện chế quái long, tăng cường pháp lực của ngươi mà thôi!
Chẳng lẽ ngươi còn có hảo tâm gì khác sao?"
Một đại hán ở xa xa
cũng nói tiếp: "Quái long kia của ngươi, cũng là do hút máu người, nếu
chúng ta đáp ứng, đợi đến ngày ngươi đại thành, thì đó cũng là lúc máu
huyết của chúng ta cạn kiệt. Việc này Vưu Dũng đại ca đã sớm nói cho
chúng ta rồi, chẳng lẽ lại để cho ngươi có thể thành công sao?"
Trong mắt Công Tôn Bất Bại lấp lóe tinh quang, hắn nhàn nhạt liếc mắt nhìn
hai người, hờ hững nói: "Lâm Trung Lập, Tần Minh Thực, xem ra hai ngươi
cũng biết không ít! Xem ra vưu dụng đúng là coi các ngươi là tâm phúc
rồi, hắn đem cả việc tat u luyện cũng nói với các ngươi luôn!"
Sư Tử Đầu Lâm Trung Lập toàn thân đều là những vết máu đã khô, còn cố căn
răng nói: "Ta vốn xuất thân là quan lại thế gia, lên núi làm sơn tặc
cùng là vì bất đắc dĩ. Tống đại ca cùng Vưu Dũng đại ca giúp ta báo thù
rửa hận, giết chết nhà kẻ thù của ta, ta liền coi họ còn hơn cả thân
huynh đệ, hiện giờ ngươi giết chết Vưu Dũng địa ca, ta chỉ có thể liều
chết đến cùng với ngươi mà thôi, nếu mà muốn ta dùng máu huyết của mình
để nuôi dưỡng quái long của ngươi, vậy thì đừng mơ nữa!"
Tần Minh Thực cũng cả giận nói: "Dù sao cũng chết, ngươi muốn tra tấn chúng ta
thế nào cũng tùy ngươi! Không có đám chúng ta nguyện ý bán mạng cho
ngươi, uy lực quái long chắc chắn sẽ giảm mạnh rồi?"
Trong mắt
Công Tôn Bất Bại chợt lóe hung quang, lạnh nhạt nói: " Các ngươi nói
không sai, nếu các ngươi không muốn thành tâm nuôi dưỡng Huyễn Long của
ta, ta mà ra lệnh cho Huyễn Long mạnh mẽ hút hết hồn phách của các
ngươi, hiệu quả đúng là không tốt như trong kế hoạch. Chẳng qua tuy là
kém một chút, nhưng cũng không sao, hiện tại toàn bộ sơn trại, chỉ trừ
các người ra, ta còn có thể tìm đâu được những người có chút vo nghệ và
tinh thần lực câu thông để cung cấp cho Huyễn Long của ta đây?"
Thiết trụ trói những đại hán kia bắt đầu rung lên dữ dội, quá nửa là do phẫn
nộ, còn lại là sợ hãi, tất cả đều bắt đầu chửi mắng, nói Công Tôn Bất
Bại tâm địa độc ác, giết hại huynh đệ, tất ác giả sẽ gặp ác báo, linh
hồn vạn kiếp sẽ không được siêu sinh!
Công Tôn Bất Bại cười lạnh
nói: "Bị Huyễn Long của ta hút hết hồn phách và máu huyết, các ngươi mới không thể siêu sinh được! Còn tương lai của đạo gia, không cần các vị
phải quan tâm. Pháp trận của ta 3 ngày trước đã hoàn thành, chỉ chờ hôm
nay thiên cơ lưu chuyển, là ngày tốt có thể thúc dục được, hiện tại thì
giờ lành đã tới, các vị chuẩn bị lên đường nào!"
Đại hán cách hắn gần nhất, tên gọi là Hô Diên Hỏa, trên giang hồ cũng nổi danh với biệt
hiệu Phích Lịch Hỏa, xuất thân trong thế gia quan quân, sau gặp đại
biến, trở thành nghèo đói, đành đi học làm bánh nướng, bán qua ngày. Sau này ra nhập quan quân, cũng làm được một chức vị, nhưng là sau này nhận lệnh triều đình, dẫn quân đi tấn công Cự Sơn, bị Vưu Dũng đánh bại rồi
bắt, cực khổ khuyên hắn ra nhập.
Bạn đang đọc truyện Nhất Cá Thái Giám Sấm Hậu Cung được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.