Chương 67: Bình Diệt Loạn Phỉ. (2)
Địch nhân cường hãn
như vậy, còn có cả cự long trợ trận; thế nhưng lại bị Lý phó soái, một
mình chém chết, ấn định cục diện chiến thắng. Có được thống soái dũng
mãnh như vậy, chiến sự làm sao mà không thắng chứ!
Một thanh âm
thanh thúy xen lẫn uy nghiêm vang lên bên tai chúng quân lính: "Tướng
địch đã chết, ba quân nhanh chóng chém giết phản loạn, lập công lao!"
Chúng tướng nhanh chóng bừng tỉnh, nhìn thấy thống soái Tần quý phi xinh đẹp
phòng ngựa đi đầu, tay cầm cương đao, uy thế lâm liệt chém giết địch
quân, vì thế tất cả quân linh đều bừng bừng khí thế đuổi theo nàng giết
địch!
Khí thế hưng phấn bừng bừng trùng thiên. Vốn chi quân đội
này vừa rồi còn sợ hãi uy thế kinh người của Xích Long, nhưng nay đã
biến thành một chi quân đội cường mãnh, mặc kệ là kẻ nào dám ngăn cản
trước mắt họ, bọn họ cũng tràn đầy tự tin xé tan chúng!
Mà trước
mặt bọn họ, mỗi tên quân trên sơn trại của đại thuận quân đều đang run
sợ nhìn thủ cấp của thủ lĩnh trên không trung, nước mắt bất lực chảy
xuống!
Vừa mới rồi, thần long của công tôn thủ lĩnh còn đang rít
gào trên không trung, nhưng chỉ thoáng chốc, tình hình đã chuyển biến,
đến ngay cả thủ cấp của công tôn thủ lĩnh cũng bị chặt xuống!
Chuyện này khiến bọn chúng đều không dám tin tưởng!
Ở không trung, Lý Tiểu Dân thấy được quân triều đình chiến đấu vô cùng
dũng mãnh, mỉm cười, cất giọng nói: "Triều đình có lệnh, sơn tặc Cự Sơn
tạo phản, đều là do đám người Công Tôn Bất Bại và tống đại giang gây ra, bộ hạ của chúng đều bị bức ép, nếu chấp nhận đầu hàng, có thể được miễn tội không truy cứu. Nếu vẫn còn ngoan cố chống lại, giết chết không
tha!"
Thanh âm trong trẻo này nhanh chóng truyền khắp sơn trại,
khiến đám phản tặc còn đang tuyệt vọng có thêm một tia hy vọng, kể cả
đám đầu lĩnh sơn trại cũng đang âm thầm lo lắng cho tiền đồ của mình.
Ngay lúc đám phản tặc còn đang mờ mịt luống cuống đứng ngây ra, đại quân
triều đình đã mang theo khí thế điên cuồng lao lên, đại đao trong tay
chém giết thảm liệt!
Một đám cứu còn đang ngây ngốc, tự nhiên bị
đám sói điên cuồng giết chóc, vậy tất nhiên là sẽ bị tan rã. Những tên
thông minh thì nhanh chóng quỳ xuống xin tha mạng, những tên chậm chân
thì bị đại đao chém tới, máu chảy đầy đất!
Khương Trùng còn đang
ngây ngốc vì đại ca bị giết, xoay người lại đã thấy đại quân giết tới,
hắn vội vàng cho quân kết trận, nhưng mà đã muộn, Tần Nghi Phúc thúc
ngựa xông tới, đại đao hung hăng chém hắn ngã ngựa, kết liễu luôn tính
mạng của hắn, sau đó còn cầm thủ cấp của khương trùng giơ cao, hét lớn:
"Thống soái có lệnh, kẻ hàng sẽ được tha mạng, những tên phản khách
ngoan cố, đây chính là tâm gương!"
Thấy chủ tướng bị giết, đám bộ hạ đều mất đi chiến ý, đám thì trốn, đám thì chết, cũng không còn tên
nào dám ngăn cản đại quân nữa.
Phía trước đại quân, một nữ tướng
xinh đẹp mặc khôi giáp, tay cầm đại đao, tự mình dẫn binh đánh vào sơn
trại. Trong sơn trại, đám phản loạn đã sớm chạy trốn, không có kẻ nào
ngăn cản quan quân, vì thế chỉ cần thời gian một ly trà, cửa trại đã bị
chiếm, đại quân lại tiếp tục tấn công đạo sơn môn thứ hai.
Lúc
này, trên bầu trời, Lý Tiểu Dân đang chậm rãi hạ xuống đất, hướng về
phía đám quỷ vệ và Sa tướng quân, mỉm cười thầm nghĩ: "Khổ cực cho các
người rồi!"
Khi hắn hạ xuống mặt đất, liền đối mặt ngay với đám thủ hạ cùng với đầu lĩnh đang vô cùng bi phẫn!
Mười mấy tên đầu lĩnh đều giơ đao thương, vẻ mặt bi phẫn nhìn Lý Tiểu Dân,
binh khí trong tay hơi run run, sau đó có một tên run giọng nói: "Cẩu
quan, người dĩ nhiên giết được công tôn đại ca của chúng ta!"
Lý
Tiểu Dân cúi đầu nhìn thủ cấp đầy máu trong tay mình, có nhìn cảm giác
ghê tởm, giơ lên, cười nói: "Hắn tiên pháp kém ta, bị ta giết cũng không có gì là kỳ quái!"
Ánh mắt đám đại hán đỏ bừng, run rẩy, vừa phẫn nộ, vừa kinh sợ, lo sợ vì tên thái giám pháp lực cao cường trước mặt.
Một tên hảo hán không nhịn được giơ đao xông lên, tiếng hét xé gió nói:
"Không quản ngươi tiên pháp ra sao, lão tử hôm nay liều mạng với ngươi!"
Hắn nhanh chóng lao tới, nhưng còn chưa đến trước mặt Lý Tiểu Dân, một
tiếng từ cổ hắn vang lên, thủ cấp cũng bay lên, máu phun ra cả tấc.
Tằng tướng quân trong tay cầm đại đao, lúc này đang ẩn thân trong không
trung, lạnh lùng mỉm cười, vô cùng kinh thường nhìn cái xác của đại hán
kia.
Đám đại hán vừa phẫn nộ vừa hoảng sợ, lui lại từng bước,
thấy thái giám trước mặt đến tay còn không thèm động, vậy mà tên đại hán kia liền đi đời, bản lĩnh như vậy, bọn họ làm sao có thể chống đỡ đây?
"Chúng huynh đệ, đừng động thủ!" Một thanh âm yếu đuối truyền đến từ sau lưng
Lý Tiểu Dân, đám đầu lĩnh liền nhanh chóng nhìn lại, hóa ra là huynh đệ
Lâm Trung Lập, lúc này toàn thân đầy máu, thở hổn hển bò ra từ động lớn
dưới đất, đang rên rỉ nói: "Công Tôn Bất Bại giết Vưu Dũng đại ca, các
ngươi tại sao còn muốn bán mạng cho hắn!"
Lý Tiểu Dân quay đầu
thấy hắn đi tới, vội tới đỡ hắn, biểu hiện ra mình lấy lễ hiền đãi sĩ,
trong lòng lại suy nghĩ: "Hắn trên giang hồ nổi danh là hảo hán Sư Tử
Đầu Lâm Trung Lập? Nhìn đầu hắn bây giờ đầy hồng quang, quả thật là cũng không mất danh hiệu!"
Đám đại hán bị trói ở đại sảnh dưới đất,
lúc này đang dần dần bò lên. Trừ những người bị thương quá nặng vẫn nằm
dưới đại sảnh, còn lại thì đều bò lên cháo đám huynh đệ.
Vì muốn
biểu hiện tốt sự trung tâm với vị nguyên soái trước mặt, đám hảo hán cố
gắng chống đỡ thân thể, nhặt đao kiếm, bảo hộ bên người Lý Tiểu Dân, cắn răng nói: "Công Tôn Bất Bại giết chết Vưu Dũng đại ca, tội chết có
thừa! Lý đại nhân thay chúng ta báo thù, là đại ân nhân của chúng ta,
nếu các huynh đệ muốn làm hại Lý đại nhân, trước hãy giết chúng ta đi!"
Nhìn đám huynh đệ vốn tưởng là đã chết này đang bảo vệ trước người phó soái
của quan quân, đám đầu lĩnh đều kinh ngạc ngây người, cảm giác vô lực
mãnh liệt sinh ra trong lòng.
Lý Tiểu Dân tiện tay đêm thủ cấp
đưa cho Lâm Trung Lập, rồi xoay người cười nói: "Các vị anh hùng, kỳ
thật mạt tướng vẫn ngưỡng mộ các vị anh hùng, tên tuổi các vị đều vang
dội trên giang hồ, mạt tướng vẫn luôn ghi tạc trong lòng, hôm nay gặp
mặt, quả thật là tam sinh hữu hạnh! Các vị anh hùng đều là một đời hào
kiệt, làm sao lại khuất thân ở sơn trại! Ý triều đình, cũng chỉ là muốn
thiên hạ thái bình, sau đó thì suất binh phương Bắc, tảo trừ địch quốc,
thống soái đại quân hiện giờ cũng rất thưởng thức mấy vị anh hùng, vì
sao các vị anh hùng không gia nhập địch quân, cùng chống lại địch quân
phương Bắc, lập công danh! Sau đó không phải là áo gấm về quê, tốt hơn
hàng ngàn lần so với làm sơn tặc, có nhà mà không thể về ư?"
Đám
đầu lĩnh nghe thấy vậy đều vô cùng kinh ngạc, theo ý của thái giám này,
hình như là triều đình có ý định ân xá. Chỉ là mình giết quan lại tạo
phản, làm sao có thể nói xá là xá được, chẳng lẽ là thái giám này muốn
lừa gạt người sao?
Đám đầu lĩnh quay mặt nhìn nhau, trao đổi ánh
mắt, sau đó đột nhiên có mấy thanh đao nhằm về phía Lý Tiểu Dân, rồi có
người hét lớn: "Thái giám chết tiệt, đã giết đại ca của chúng ta, bây
giờ còn muốn lừa chúng ta buông vũ khí, cho dù hôm nay ngươi thế mạnh!
Lão tử cũng quyết liều với ngươi!"
Ngay sau đo, những người đó
lại cầm đao chém tới, ánh mắt đỏ bừng, hận không thể chém chết Lý Tiểu
Dân luôn, sau đó quyết chém giết với đám quan quân dưới núi!
Đám
đầu lĩnh vừa được cứu dưới sảnh cũng đang rất kinh hoàng, đao trong tay
nắm thật chặt, muốn bảo vệ vị quan lớn này, vì thế đành cũng đám huynh
đệ cũ va chạm đao kiếm!
Đầu lĩnh kia tuy điên cuồng lao tới,
nhưng hắn chỉ tiến được vài bước, sau đó thủ cấp cũng bị chém bay, tuy
đã ngã xuống nhưng đại đao trong tay vẫn nắm chặt, cứ như là hận không
thể chém chết được Lý Tiểu Dân, báo thù tiết hận.
Quả thật, chỉ
trong nháy mắt, mười mấy huynh đệ đã bị mất mạng, đúng thật là cũng
khiến cho các vị đầu lĩnh có cảm giác thỏ tử hồ bi! Nguồn tại.c]om
Các vị đầu lĩnh còn lại, trên mặt đều mang vẻ bi thống, ánh mắt nhìn Lý
Tiểu Dân đầy lo sợ. Sau đó nhìn đến tử trạng của các huynh đệ đều không
dám tiến lên.
Đám đại hán bị Công Tôn Bất Bại giam cầm tuy là
trong lòng đang rất lo sợ, nhưng mà vẫn cố gắng lê thân tới, cố gắng lôi kéo mấy vị huynh đệ cũ, hết lời khuyên bảo, nói Lý đại nhân đây là
người nhân nghĩa, tuyệt đối không lừa gạt bọn họ. hướng chi lúc này đại
quân triều đình cũng đã giết tới, nếu không quy hàng thì quả thật chỉ có chết mà thôi, chẳng lẽ mọi người lại muốn chon trung với Công Tôn Bất
Bại sao?
Tiếng chém giết dưới núi càng lúc càng đến gần, dường như là đang phối hợp với lời khuyên can của bọn họ vậy.
Đám lâu la thủ hạ vốn lúc trước còn cố gằng thủ chắc sơn môn, thì lúc này
đã bị mất đi chiến ý, nhanh chóng bị quan quân phá cửa, làm sao còn dám
chống lại đại quân nữa!
Không thể tránh được nữa, đám đầy lĩnh
liền quỳ rạp xuống đất, khấu đầu hướng về Lý Tiểu Dân nói: "Thảo dân có
tội, cầu xin đại nhân khoan thứ!"
Đầu lĩnh đầu hàng, đám lâu la hiển nhiên là cũng không dám chống lại, cũng lần lượt quỳ xuống trước mặt Lý Tiểu Dân.
Nhìn đám đầu lĩnh đã chấp nhận đầu hàng, trong lòng Lý Tiểu Dân rất hưng
phấn, hắn hoàn lễ rồi cười nói: "Các vị anh hùng mau đứng dậy! Xin cứ
yên tâm, ta nhất định không để các vị đầu lĩnh đây phải mất mạng!"
Ngay khi Tần quý phi dẫn đại quân lên núi, nàng trông thấy rất nhiều tên
phản tặc đang quỳ xuống đất, đao thương cũng đặt một bên, chỉ chờ quan
quân đến trói lại.
Lý Tiểu Dân thấy quan quân đã tới, vì thế liền cười cười với đám đầu lĩnh: "Bây giờ tình hình không rõ, chỉ mong các
vị anh hùng ủy khuất một chút, chờ thế cục ổn định, ta nhất định sẽ xá
tội cho mọi người."
Hắn vẫy tay, để cho tướng quân trong doanh
đến nâng các vị đầu lĩnh lên. Những đầu lĩnh bị thương, lập tức liền có y sư đến chăm sóc, những thủ hạ tốt như vậy, Lý Tiểu Dân không thể để họ
dễ dàng hy sinh được.
Về phần những đầu lĩnh đã chết nằm dưới
đất, nếu đầu đã rớt xuống, vậy thì lấy về làm quân công, tất nhiên là
không thể lãng phí. Những thủ cấp này đều được chuẩn bị để chống rữa
nát, sau đó sẽ cùng với thủ cấp của Công Tôn Bất Bại đưa lên triều đình, để báo công.
Đại quân triều đình dưới sự phân công của Tần Nghi Phúc, rất nhanh đã không chế những điểm chiến lược của sơn trại.
Lý Tiểu Dân đứng trên đỉnh núi, nhìn sơn trại hiểm trở mà thản nhiên thở dài, biết trận chiến này, cuối cùng cũng đã kết thúc.
Lý Tiểu Dân cũng không nuốt lời, sau khi chiến đấu, quả thật đã thả các vị đầu lĩnh ra, thậm chí còn nói họ là những người nằm vùng trong lòng
địch, được quan quân điều đi, trong trận cuối cùng này đã giúp đỡ Lý phó soái trong trại, cũng không cùng hạng người với Công Tôn Bất Bại, vì
thế sau khi sơn trại bị hạ liền được thả. Tóm lại thì là người có công
không có tội, chẳng những vậy mà còn có thể được thăng quan, có thể được chức vụ cao trong quân.
Mặc dù một lần xá tội cho nhiều người
như vậy, nhưng dù sao cũng không khó, vì dẫu sao thì Tần quý phi cũng đã thần phục dưới khố của hắn, mà thế lực của tần gia có thể nói là một
tay che trời trong quân đội, vì thế đương nhiên là vợ chồng hắn còn nói
gì nữa.
Đối với ân tình của Lý phó soái, đám đầu lĩnh đều vô cùng cảm kích, những người lúc đầu vẫn còn hồ nghi thì hiện tại đã hoàn toàn cảm kích, an lòng ở trong quân, trước tiên là có thể bảo vệ tính mạng
trong thời loạn thế. Sau này chiến đấu giết địch trên chiến trường,
không chừng còn có thể đạt được công danh, áo gấm vinh quy cũng nên.
Bất quá đối với những đầu lĩnh quy hàng cuối cùng này, Lý Tiểu Dân cũng
không quá coi trọng. Những người thật sự có bản lĩnh thì cũng không cam
lòng khuất phục Công Tôn Bất Bại khi hắn giết Vưu Dũng, thứ hai thì cũng không vì khiếp sợ quân triều đình mà quy hàng. Những tâm phúc của Công
Tôn Bất Bại thì đều đã bị quỷ vệ chém chết cùng với Công Tôn Bất Bại
rồi.
Ngược lại thì những người được Công Tôn Bất Bại lôi kéo đều
là những người được hắn cung cấp ưu đại lớn, mỗi ngày không phải làm gì, chỉ ngồi tán phét trong sơn trại, vì thế những người này vô cùng biết
ơn vị quan lớn có ân cứu mạng với mình.
Sau khi quét dọn chiến
trường, xử lý mọi chuyện xong, tất cả mọi việc đều giao cho Tần Nghi
Phúc. Dù sao thì trận chiến cũng đã kết thúc, cũng không cần hai vị
thống soái phải trông nom nữa.
Sơn trại Cự Sơn, kinh doanh nhiều năm, vàng vàng nhiều vô số, hầu như đều là cướp đoạt của các nơi mà mang về.
Điều kiện tốt như vậy, chúng tướng làm sao lại không nhân cơ hội phát tài,
họ sống trong quân đội nhiều năm như vậy rồi. Đương nhiên quy củ vẫn cần phải nói, phần lớn nhất là của thống soái Tần quý phi, phần lớn thứ hai chính là Lý phó soái người đã lập nhiều công lớn, phần còn lại thì mới
phân chia ra, tóm lại là mọi người đều không có gì bất mãn, tiếng cười
vang khắp trong doanh, rất nhiều binh lính đều một bên thì tính toán,
một bên khúc khích cười.
Bạn đang đọc truyện Nhất Cá Thái Giám Sấm Hậu Cung được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.