Q.3 - Chương 61: Tiêu: Cấu (Thượng)
Giọt máu đỏ thẫm lách tách rơi xuống, trán nứt máu tuôn ra, lại dần dần ngưng tụ thành một
vũng máu cạn, mơ mơ hồ hồ phản chiếu ra ánh mắt nam nhân sợ hãi, cùng
với vẻ mặt hờ hững của tôi. Máu tươi hồng, thực sự là màu sắc dị thường mỹ lệ.
"Nói như vậy, một người trưởng thành thể trọng 60 kilôgam trong cơ thể ước chừng chứa 4200~4800 ml máu, khi mất đi tổng 30% lượng máu thì ngươi sẽ lên cơn sốc; mà vượt qua 40% sau đó—— ngươi sẽ chết, " chậm rãi chuyển động chuôi dao giải phẫu đâm vào ngực hắn, đem vết
thương có một chút dấu hiệu khép lại một lần nữa xé rách, mỉm cười nhìn
dáng vẻ hắn thống khổ co giật, ngữ điệu của tôi có thể gọi là ôn nhu,
"Như vậy, còn có di ngôn sao?"
"Ngươi, ngươi đừng có giết ta...
Ta, ta có thể nói cho ngươi vị trí nhà kho, " hắn thấp thở gấp, rồi lại
cố gắng nói rõ ràng ra, để tránh mất đi khả năng cứu vãn cuối cùng,
"Lương thực trong căn cứ, nguồn nước còn có nhật dụng phẩm đều bảo tồn ở trong kho hàng, ta toàn bộ cũng có thể cho ngươi."
"Giết ngươi, ta vẫn có thể có được vật tư như vậy." Tôi không nhanh không chậm trả lời hắn.
"Thế nhưng, chỉ có vân tay của ta và hai người đội phó khác đồng thời mới có thể mở ra cửa bảo vệ nhà kho!" Hắn tựa hồ tìm tới một tia hi vọng,
trong mắt sáng ngời, tràn ngập ước ao mà nhìn tôi.
"Này cũng
không phải vấn đề nan giải gì, " tôi lắc lắc đầu, tiếc nuối nhìn vẻ mặt
của hắn lên voi xuống chó, lại dần dần lâm vào tuyệt vọng, "Ta hoàn toàn có thể đem ngón tay của ngươi chặt xuống."
Hắn bị giọng điệu hời hợt của tôi nghẹn cứng lại, sắc mặt chuyển xám, môi trắng bệch run
lên, bỗng nhiên trong mắt xuất hiện điên cuồng được ăn cả ngã về không:
"Ngươi không thể giết ta! Đúng, ngươi không thể! Không lâu sau đó quân
đội liền sẽ phái người đến đưa vũ khí, chúng ta ước định được rồi! Nếu
như không thấy được ta, bọn họ sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ta không thể
chết được! Không thể chết được..."
"Quân...đội?" Nghe được cái
chữ quen thuộc này, tôi nhẹ nhàng nở nụ cười, nhưng sát ý trong lòng
cuồng tứ lưu chuyển ra, chậm rãi đứng dậy nhìn xuống hắn, tôi nắm chặt
nắm đấm, xương ngón tay kẽo kẹt vang vọng, cuối cùng vẫn giữ được lý
trí, "Tạm thời lưu ngươi một mạng thôi."
Lạnh liếc hắn thở
ra một hơi lớn cả người tinh thần sa sút xụi lơ ở trên ghế, tôi không
khỏi câu môi: Tội chết có thể miễn, mang vạ khó thoát, ngươi cũng không
nên cao hứng quá sớm, Tưởng tiên sinh. Dùng sức đẩy chuôi dao giải phẫu
vào, chỉnh chuôi dao không tiến vào ngực hắn, khống chế máu chảy ra, vừa có thể làm cho hắn cảm nhận được đầy đủ thống khổ cũng sẽ không để hắn
trong khoảng thời gian ngắn chết đi, tôi đem hắn ném vào trong không
gian, mệnh lệnh Nhị Bảo coi hắn. Đem phòng làm việc của hắn bố trí lại
một phen, tạo nên dấu vết đánh nhau hỗn độn, tôi lau đi vân tay trên
song cửa, dựa theo đường cũ trở về tầng trệt, ở trong ánh mắt ám muội
của đám thủ vệ bình thản ung dung rời khỏi hiện trường.
Nhìn
đồng hồ tay một chút, mới khoảng chín giờ ba mươi phút. Trên đường đại
đa số đèn đều tắt , người đi đường cũng hầu như không nhìn thấy bóng
dáng, chỉ có số ít bên trong góc tối tăm truyền đến động tĩnh sột soạt.
Tránh khỏi tai mắt của túc quản, từ cửa sau tiến vào, tôi thả nhẹ bước chân
đi tới chỗ ở tầng trệt, suy nghĩ phải nhanh chân đến xem An Nhiên — thời gian này, nàng hẳn vẫn chưa ngủ.
Tuy rằng đã thông báo nàng đừng tới tìm tôi, nhưng cũng không gây trở ngại tôi đi tìm nàng, nghĩ
thần sắc nàng mừng rỡ, đáy lòng tôi cười thầm, bước lên nấc thang cuối
cùng, không cần nhận biết, nhìn thấy một màn trước mắt để tâm tư cao
hứng của tôi đột nhiên rớt xuống, ngưng tụ một tầng băng sương.
Đó là một loại phẫn nộ lãnh địa bị xâm nhập, bảo vật bị mơ ước.
"An Nhiên, " tôi nghe thấy âm thanh của mình vững vàng tới mức không hiện
ra chút đầu mối, chỉ có tôi biết, muốn khắc chế không xông lên bẻ gãy
cái cổ Bách Niên là một chuyện khó khăn dường nào, "Các cô đang... làm
cái gì?"
An Nhiên kinh ngạc nhìn tôi, sắc mặt khẽ biến thành hồng, nhưng ánh mắt lại mừng rỡ như trong dự liệu, chỉ là mừng rỡ này
hiện ra sau một màn chói mắt kia, mang đến cho tôi cảm giác sung sướng
nhưng mất giá rất nhiều. Bách Niên vẫn duy trì tư thế một tay đỡ khung
cửa, xoay mặt nhìn về phía tôi, đôi mắt hoa đào ngả ngớn, cười đến giống như trò đùa dai thực hiện được... Chướng mắt cực kỳ. Ba lần bốn lượt
khiêu chiến điểm giới hạn của tôi, nếu như chỉ đơn giản làm tôi tức
giận, như vậy nàng đã đạt được mục đích rồi—— chỉ là, nàng có chuẩn bị
kỹ càng chịu đựng lửa giận của tôi chưa đây?
Lạnh lùng liếc nàng một chút, tôi tiến lên kéo An Nhiên qua, vuốt ve tóc của nàng, hòa hoãn giọng điệu nhỏ giọng hỏi: "Tại sao còn chưa ngủ, hả?"
Nàng cẩn thận mà nhìn tôi một chút, tựa hồ là đang phán đoán vẻ mặt tôi,
thấy tôi nhíu mày, lập tức cúi đầu ấp úng trả lời: "Em, em lo lắng cho
chị."
"A, đứa ngốc." Tôi cười cười, không nhịn được lại nặn nặn
vành tai ửng hồng của nàng, "Tôi có cái gì mà lo lắng." Dừng một chút,
tôi khống chế bản thân thả ra vành tai làm người yêu thích không muốn
buông tay của nàng, ôn nhu khuyên nhủ: "Nghỉ sớm một chút."
"Ừm..." Nàng cắn cắn môi, nhìn tôi rồi lại thoáng nhìn Bách Niên vẫn đang mỉm cười nhìn chúng tôi, muốn nói lại thôi.
Trong lòng tôi nhói một cái, giọng điệu không khỏi cứng rắn lên: "Đi nghỉ ngơi."
"Ừm." An Nhiên sắc mặt trắng nhợt, tôi lập tức hối hận chính mình nhất thời
mất khống chế tâm tình, đang muốn nói xin lỗi, nhưng nàng thật nhanh đáp một tiếng, xoay người chạy trở về phòng.
Tôi yên lặng nhìn
chăm chú cửa phòng nhẹ nhàng đóng, trước mắt chợt lóe qua ủy khuất trong mắt nàng lúc xoay người, nắm chặt nắm đấm, do dự có nên đuổi theo tới
hay không, lại nghe Bách Niên phía sau "Ha" một tiếng, bên trong nụ cười hàm chứa mấy phần coi thường.
"Ha, muội muội này thực sự là ngu
ngốc nha ~ có điều..." nàng liếm môi một cái, nụ cười có chút tà nịnh,
"Ngây ngô táo nhỏ, cũng có một phong vị khác a!"
Ném khăn
mặt, nàng nhẹ nhàng trở về phòng, tôi nhìn một chút cửa phòng sát vách
đóng chặt, thầm thở dài một hơi, tâm trầm xuống xoay người tiến vào
phòng.
"Nói đi, mục đích của cô." Không muốn cùng nàng đọ sức, tôi lựa chọn đi thẳng vào vấn đề.
"Rất đơn giản, tôi muốn quyền khống chế căn cứ Ngạo Thiên cao nhất, " Bách
Niên tự tin cười, vẫn chưa vì ý nghĩ ngông cuồng của mình mà cảm thấy
nửa phần xấu hổ, "Còn có một người."
Tôi nhìn về phía nàng, chờ nàng tiếp tục nói, dựa theo trực giác, tôi cũng không kỳ vọng nghe được đáp án của nàng.
Quả nhiên, dự liệu của tôi không sai, tên nàng nói ra, là nghịch lân của tôi.
"Tôi muốn Tạ An Nhiên." Nàng cười nhìn mặt tôi, nỗ lực tìm ra tâm tình gợn
sóng của tôi, đáng tiếc tôi vẫn luôn duy trì trạng thái mặt không hề cảm xúc.
Nàng giống như thất vọng lắc lắc đầu, nhưng ý cười
chưa từng thay đổi, vẫn cứ tràn đầy phấn khởi nói: "Tôi biết cô cùng
nàng giao hảo, như vậy đến thời điểm cũng dễ dàng một chút..."
"Cô muốn nàng làm cái gì?" Tôi không thể không đánh gãy liên tưởng
của nàng, bởi vì tôi không dám cam đoan mình có thể khống chế lại sát
niệm ngập tràn trong lòng, đánh rắn động cỏ là hậu quả ngu xuẩn nhất.
"Nàng không phải là người bình thường đâu!" Bách Niên thần bí cười cợt, trong mắt là bình tĩnh tình thế bắt buộc, "Nếu như nói nhiệm vụ tìm cô là chi nhánh, nhưng tìm nàng là đầu mối nhiệm vụ chính nha —— tôi có linh cảm, tôi sẽ trở thành thượng tá trẻ trung nhất quân khu W nha!"
Chọn môi nở nụ cười, tôi sâu sắc nghẹn tức, cố đè xuống tức giận, tôi cũng
có linh cảm, cô sẽ trở thành trung úy bị chết thảm nhất quân khu W a.
Ghét bỏ mà nhìn nữ nhân dửng dưng ngồi ở mép giường lau tóc, tôi ngồi vào sô pha rộng lớn, trầm mặc đánh giá nàng, nữ nhân này quái đản, nhạy cảm,
ngả ngớn, nàng tự phụ khiến nàng tràn ngập tia sáng chói mắt , tương tự
cũng sẽ đưa nàng kéo vào vực sâu ngòi nổ.
"Làm sao liên tục nhìn
chằm chằm tôi?" Nàng chỉ mặc vào một cái áo tắm rộng lớn, không để ý
chút nào thản lộ da thịt ở bên ngoài, cười trêu ghẹo, "Tôi sẽ cho rằng
cô yêu tôi nha, Tiêu bác sĩ ~ "
"Tưởng Thiên chết rồi." Không để ý đến nàng trêu đùa, tôi chậm rãi tung bom nặng cân.
"Cái gì!" Khăn mặt phiêu rơi trên mặt đất, nàng đột nhiên đứng dậy, không thể tin tưởng mà nhìn tôi.
—— tôi biết, cá cắn câu.
"Cần tôi lặp lại một lần nữa?" Tôi nhìn nàng đem tóc ngắn màu đỏ gần khô của bản thân tóm đến mức hỏng bét, một mặt nôn nóng đảo quanh ở tại chỗ,
khóe môi tôi hơi nhếch, lại cực nhanh biến mất, khôi phục mặt không hề
cảm xúc chờ phản ứng tiếp theo của nàng.
"Hắn chết như thế nào ?
Lẽ nào... cô giết hắn?" Mặt nạ lười biếng tùy ý của nàng đã bị một câu
nói của tôi đánh trúng nát tan, ánh mắt nhìn chằm chằm người sắc bén như chim ưng, nhưng chỉ bộc lộ ra bản chất ngoài mạnh trong yếu của nàng,
căn bản không đáng sợ, từ giờ trở đi, trận đối thoại này quyền chủ đạo
đã vào trong tay tôi, nhưng nàng còn chưa tự biết.
"Không, không
đúng, bằng thực lực Tưởng Thiên, cô không thể nào giết hắn, " một giây
sau, nàng lại phủ định chính mình suy đoán, ánh mắt nghi ngờ không
thôi ở trên người tôi băn khoăn, tôi biết, nàng được tình báo nhiều
nhất chỉ biểu hiện tôi là dị năng giả hệ không gian—— chắc hẳn phải vậy, một dị năng giả không gian "tay trói gà không chặt" làm sao địch nổi
cường giả hệ khống chế tinh thần, "Vậy cô từ đâu mà biết được tin hắn
chết? Tôi trước không có thu được nửa điểm phong thanh...
Nàng không ngừng đặt giả thiết, nhưng một lần lại một lần lật đổ giả thiết
của chính mình, ánh mắt nhìn về phía tôi cũng biến thành càng ngày càng
âm lãnh, từ một góc độ khác đến xem, vậy cũng đại biểu cho sợ sệt sự
tình vượt qua mong muốn.
Tôi vẫn chưa chịu đến ảnh hưởng chút nào, chỉ nhàn nhạt nhìn lại nàng, bất động thanh sắc.
Một lát sau, nàng rốt cục không nhịn được, nhanh chân đi đến sô pha trước,
mắt sáng như đuốc, dường như phải từ trên mặt tôi moi ra dấu vết: "Cô
nói, đến cùng là xảy ra chuyện gì?"
Tôi chỉ cười, tránh không đáp: "Nếu cô chí ở căn cứ, Tưởng Thiên chết không phải rất hợp ý cô sao?"
Nàng vẻ mặt hoảng hốt một khắc, tôi biết tâm nàng bởi vì câu nói này mà bắt
đầu dao động, "Biết tin Tưởng Thiên chết cũng không có nhiều người, đây
là cơ hội của cô, tiên phát chế nhân*, cản những người khác phản ứng,
trước khống chế lại tình thế...
Còn có thể một lần đoạt được ngôi vị hay không, liền phải xem thủ đoạn cô lôi kéo tâm
người." (*ra tay trước chế ngự địch)
Vẻ mặt Bách Niên nhiều lần biến hóa, ở trong phòng ngủ đi qua đi lại, tựa hồ có cái gì khó lấy quyết đoán.
Tôi cũng không tính giục, chỉ chống cằm nhắm mắt dưỡng thần, lấy dã tâm của nàng, tuyệt đối sẽ không buông tha thời cơ này. Mà một khi nàng quyết
định ra tay, cũng mang ý nghĩa nàng sắp bước vào bên trong cục diện tôi
vì nàng chuẩn bị. Mười giờ đúng, bóng đêm đen kịt, đưa tay không thấy
được năm ngón, lúc mọi người an giấc, nhưng Bách Niên lại ăn mặc chỉnh
tề, mở cửa nhanh chân đi ra ngoài: "Tình báo của cô tốt nhất là thật."
Trước khi đi, nàng nhìn chằm chằm con mắt của tôi, từng chữ từng chữ
cảnh cáo nói.
Tôi cho nàng một cái mỉm cười.
—— con mồi đã vào tròng... Trò hay, cũng phải mở màn .
Thực sự là chờ mong a.
Tác giả có lời muốn nói: Vội vàng ôn tập đều không thời gian gõ chữ ╮(╯▽╰)╭
Chương này số lượng từ hơi ít, chấp nhận xem đi →_→
Thật nhiều đồng hài hỏi ngày đó nữ chủ cũng gọi là An Nhiên chưa Thế Văn,
tên thật giống là ( nhiễm hắc ), ta chỉ nhìn văn án không thấy chính
văn, rảnh rỗi cô lương môn đi xem một chút, sau đó nói cho ta nhìn có
được hay không ha ~~
Bạn đang đọc truyện Mạt Thế Chi An Nhiên Hữu Dạng được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.