Q.3 - Chương 82: Tiêu: Phá Vòng Vây (Thượng)
Nàng càng ngày càng thành thục, cũng càng ngày càng chói mắt.
Chung có một ngày, nàng sẽ tìm được bầu trời thuộc về mình.
Nếu như không đành lòng bẻ gẫy cánh của nàng, vậy tôi chỉ có biến thành
bóng dáng nàng, ở nơi sau lưng nàng nhìn lại có thể đụng, yên lặng mà
bảo vệ.
Ở thời điểm nàng nhìn qua, tôi vung lên mỉm cười, nhẹ
nhàng vỗ tay; bởi vì có lôi kéo, những người khác cũng theo hoan hô lên, phảng phất lúc trước âm u đầy tử khí đã tiêu tan. Nhưng tôi biết, bọn
họ vẫn là một đám quỷ nhát gan yếu đuối đến đỡ không nổi một đòn.
Máu và nước mắt gột rửa có thể sẽ tạo ra được một nhóm dũng cảm hướng tới,
hay là, đem hi vọng của bọn họ triệt để đánh vỡ vì thế vĩnh viễn đọa lạc vào vực sâu.
Thành bại cũng không quyết định giờ khắc này diễn
thuyết, cũng không quyết định tinh thần lúc này, mà là thời chiến phản
hồi. Coi như hiện tại bọn họ được khơi dậy mãnh liệt mong muốn cầu sinh, đến cùng mặt đối mặt xác sống thì lại kinh sợ, cũng là bạch hạt.
Có lẽ, tôi còn phải mưu tính một kế sách chuẩn bị đầy đủ bất cứ tình huống nào mới được.
Tôi cũng không phải là không tin An Nhiên, tôi chỉ là không thể đem tín nhiệm giao phó cho bất kỳ người nào khác loại.
Một canh giờ trôi qua rất nhanh, ngoài cửa sắt lại dần dần truyền đến xác
sống gây rối, dây xích to bằng cánh tay bị tác động đến đinh đang vang
vọng, tin tưởng cũng chống đối không được bao lâu, tuy vẫn không có tiến công quy mô lớn, nhưng cũng chỉ là sớm muộn.
Mắt thấy tính kiên
định trên mặt bọn họ nhất thời hiện ra vẻ sợ hãi, trong lòng tôi cười
lạnh, nhưng không cho bọn họ cơ hội trốn tránh, kéo qua An Nhiên cho
nàng chủ ý. Phái ra một đội năm người biến dị giả tốc độ hình đi trước
thăm dò công kích, làm tiếp bước đối sách kế tiếp.
Thời gian dài
như vậy không có động tĩnh, dựa theo Lý Phàm tính cách âm trầm, tôi hoài nghi hắn có cái mưu đồ gì, hay là muốn tiên hạ thủ vi cường. Trong
không gian còn tồn một chút phấn, hương liệu và bình không lần trước
dùng còn sót lại, phối tương tự thành bom lửa đại khái còn có thể chế
tạo hai mươi cái, gia tăng tỉ lệ cồn có thể tăng cường thời gian thiêu
đốt, dùng để gây ra hỗn loạn không thể tốt hơn. Những xác sống kia tuy
rằng không sợ đau, nhưng không có công năng phòng cháy.
Chọn mấy
tên đội viên thân thủ nhanh nhẹn, ngoài ý muốn chính là, Kiều Tử Mặc dĩ
nhiên xung phong nhận việc đề xuất yếu lĩnh đội -- đem An Nhiên tức giận đến quá chừng.
Nha đầu này định là tâm tâm niệm niệm khi đó ở
nhà nàng chơi nghiện game ném bom, ỷ vào thân thủ nhanh, cũng không đem
nguy hiểm để ở trong mắt, nhưng không nghĩ An Nhiên có bao nhiêu lo lắng nàng, thực sự là không có tim không có phổi.
Thấy An Nhiên muốn
ngăn chặn, nàng còn nói năng hùng hồn: "An đại nhân cậu nghĩ a, làm liêu cơ* của cậu, lúc quan trọng tớ không giúp cậu ai giúp cậu? Nếu như đội
do tớ mang, cái kia không phải càng lộ vẻ cậu công chính liêm minh, lãnh đạo có phương pháp, anh minh thần vũ, nhậm nhân duy thân**..." (*máy
bay yểm trợ-đồng đội) (**dùng người không khách quan: dùng người chỉ xem xét trên quan hệ thân thiết giữa cá nhân với nhau, không đáng giá đánh
đạo đức, tài năng)
-- càng nói càng kỳ cục.
Huống hồ, câu cuối cùng rõ ràng không phải lời ca ngợi... Không lẽ nàng tiểu học ngữ văn là giáo viên thể dục dạy?
A, nếu nha đầu này không biết phân biệt càng muốn mạo hiểm, cái kia liền tùy theo nàng là được rồi.
Cẩn thận nghĩ đến, nàng nói cũng không phải là không có nửa phần đạo lý;
nếu là nàng có thể ở trong nhiệm vụ lần này có chiến tích, không chỉ có
thể kéo sĩ khí, cũng cho An Nhiên lãnh đạo thiêm mấy phần uy vọng.
Về phần hậu quả thất bại sao... Cũng làm cho nha đầu không biết trời cao
đất rộng này rõ ràng cái gì gọi là biết thân biết phận, cái gì gọi là
lượng sức mà làm.
Tôi nắm vai An Nhiên kéo nàng vào trong lòng, quay về Kiều Tử Mặc gật đầu: "Đi thôi, chờ tin tức tốt của cô."
Nàng hí ha hí hửng nhấc theo hai chiếc lọ, trong túi còn khoá hai chiếc,
giữa ngón tay mang theo diêm, quay về Ngô Phóng Ca một mặt trắng bệch vẻ mặt lo lắng vung vung tay, hướng về An Nhiên nháy mắt, lại hướng tôi
giương lên cằm, lông mày tinh thần phấn chấn, tràn đầy tự tin: "Các
người liền nhìn được rồi! Xem bổn tiểu thư đại sát tứ phương, chiến
thắng trở về!"
"Đội cảm tử Thần Phong , đi theo ta!" Hướng về mặt khác bốn tên đội viên đồng dạng võ trang đầy đủ vẫy vẫy tay, khí thế
hùng hổ đi ra ngoài.
-- ngu ngốc, thật sự còn đặt tên.
Tên cái đội này cũng không may mắn.
Nhịn xuống phù ngạch kích động, cánh tay tôi ôm An Nhiên thật chặt, ôn nhu
an ủi: "Đừng lo lắng, không nói những cái khác, chạy trốn nàng vẫn là
làm được."
Trên mặt không có biểu hiện, nhưng trong lòng hoặc
nhiều hoặc ít có chút ghen: An Nhiên đối với bạn thân nàng nhưng là so
với tôi quan tâm hơn nhiều... Giống như là nuôi con gái, khư.
Còn có Phạm Linh Linh kia, mượn cơ hội ôm ôm ấp ấp, không có ý tốt, cũng
không phải kẻ tầm thường gì... Sớm muộn phải dạy những kẻ lòng mang ý đồ xấu này biết, An Nhiên không phải là các nàng có thể tiếu nghĩ tới.
"Tiêu, chị nhẹ chút... Còn có, " An Nhiên thanh âm dẫn theo mấy phần ngượng
ngùng không dễ phát hiện, làm cho lòng người rung động, "Người ta đều
đang nhìn chúng ta."
Tôi hướng về xung quanh quét một vòng, ngoại trừ người sốt sắng mà chờ đợi kết quả ra, còn có một chút tâm tư nhạy
cảm đều như có như không quăng tới tầm mắt hướng chúng tôi bên này.
Bất động thanh sắc nhất nhất quay sang nhìn, những người kia đúng là không
nhịn được đối mặt, thức thời dời tầm mắt. Xác nhận không có ai lại dám
nhìn lén, tôi để sát vào bên tai An Nhiên thấp giọng nói rằng: "Em cả
nghĩ quá rồi, không có ai đang xem chúng ta, tôi bảo đảm." Nhìn chằm
chằm nàng trơn bóng vành tai, đến cùng không có làm càn, chỉ là xa xa
thở một hơi, lập tức buông lỏng tay ra, thõa mãn được nàng đỏ bừng gò má cùng song mắt dịu dàng oán trách.
Ngay lúc tôi dự định không
ngừng cố gắng hống An Nhiên quên lo lắng thậm chí trực tiếp đưa nàng
mang vào trong không gian để thân cận thì, một trận tiếng ồn ào kéo về
chú ý của mọi người, mọi người chen chúc mấy tên dị năng giả chấp hành
tập kích nhiệm vụ đi vào, người cầm đầu nhưng là được hai người bên cạnh điều khiển cánh tay một đường lôi vào. An Nhiên vội vàng đẩy ra tôi
tiến lên nghênh tiếp, viền mắt một đỏ, mang theo tiếng khóc nức nở hỏi:
"Xảy ra chuyện gì?"
Nữ nhân kia sắc mặt tái nhợt bưng bên trái
xương sườn lúng túng không nói, chính là lúc trước xuất phát lý tưởng
hào hùng Kiều Tử Mặc.
Giờ khắc này nàng cũng không còn là cái
người ngông cuồng tự đại trương dương kia, một mặt cười gượng, tinh thần đúng là vẫn còn tốt, xem ra không quá đáng lo.
"Không, không có
gì... Chính là bị thứ kia cắt một cái, không lo lắng..." Kiều Tử Mặc
toét miệng hời hợt nói rằng, nhưng tay bưng xương xườn chặt chẽ không
tha.
"Nha? Không lo lắng?" Tôi cười tiến lên một bước, đưa tay chặn lại mu bàn tay nàng bưng vết thương, đột nhiên dùng lực nhấn.
Sắc mặt của nàng biến đổi, trừng mắt tôi hung ác đến thật giống có thể ăn
thịt người, trong miệng nhưng không nhịn được rên lên một tiếng.
"Đều đau thành như vậy còn nói không có chuyện gì!" An Nhiên lập tức tàn
nhẫn mà trừng nàng một chút, lấy ra tay nàng, âm thanh lại run lên,
"Nhanh, nhanh cho tớ nhìn một chút! Cậu tên ngu ngốc này! Vết thương sâu như thế! Thực sự là đến chết vẫn sĩ diện..."
Tôi liếc vết thương Kiều Tử Mặc một cái, ước chừng ở giữa xương sườn số bốn đến số năm,
chừng 12 centimet, sâu không quá 2 centimet, lượng xuất huyết vừa phải,
vốn cũng không tính là gì, có điều... Miệng vết thương màu máu, lại biến thành màu đen.
An Nhiên chính đang thanh tẩy vết thương cho
nàng, tôi nhìn một chút vài tên dị năng giả cùng nàng xuất kích, cố gắng trở về, tuy rằng cũng chật vật, nhưng trên người không có thương gì,
trong lòng liền có tính toán, kéo qua một người hỏi vài câu, quả nhiên
không ngoài dự đoán —— Kiều Tử Mặc cái tên này, vẫn đúng là tìm việc cho mình.
Đám người bọn họ nguyên bản dựa theo kế hoạch dự định,
thừa dịp xác sống còn không có động tĩnh, nhanh chóng thâm nhập đến bên
trong gây ra hỗn loạn, biết rõ chúng nó an bài, tìm ra phương hướng và
con đường thích hợp rút đi, nếu có khả năng, tốt nhất tìm hiểu nguyên
nhân chúng nó tạm thời đình chiến, có âm mưu gì đó không thể cho ai biết hay không, trong năm người cũng chỉ có Kiều Tử Mặc không có bị giao cho nhiệm vụ đặc biệt, thuộc về cơ động tác chiến.
Gia hỏa hiếu
chiến này sau khi vứt xong bom lửa, nhìn thấy xác sống vương Lý Phàm,
không nói hai lời liền đi tới công kích, doạ cho bọn họ mấy tên đội viên khác cũng không biết là theo kế hoạch trốn về hay là tiến lên hỗ trợ.
May là Kiều Tử Mặc cùng Lý Phàm chiến đấu cực nhanh, ở bên người xem ra chỉ là mấy giây đan xen, sau đó xác sống vương kéo một cái bạch cốt tay đứt ngửa mặt lên trời rống lớn một tiếng, Kiều Tử Mặc bưng xương sườn thật
nhanh lùi về sau, tựa hồ là không chiếm được tiện nghi, những người khác liền ôm theo nàng trốn về...
Nghe người dị năng giả kia cấp tốc nói ngọn nguồn, tôi lắc lắc đầu, trở lại bên người An Nhiên, xem xét
một chút Kiều Tử Mặc, miệng vết thương đã trút bỏ hết máu đen, đổi thành hồng tươi; ngược lại An Nhiên, trong tay đã không còn chảy ra thanh
thủy, nhưng vẫn kề sát ở dưới sườn Kiều Tử Mặc, bên trán mơ hồ thấy mồ
hôi, sắc mặt cũng khó xem, lại một lát sau, nàng mới thu tay về, lấy ra
băng gạc tôi cho giúp nàng băng bó.
"Xác sống vương kia tốc độ
rất nhanh, khí lực cũng lớn, tớ không phải là đối thủ của hắn, " Kiều Tử Mặc thở hổn hển một hơi, chậm rãi nói, "Qua mấy chiêu tớ suýt chút nữa
bị hắn tóm lấy, có điều hắn thật giống như phát bệnh, bỗng nhiên sức
mạnh lớn hơn vài lần, thế nhưng nhanh nhẹn giảm xuống, suy nghĩ phản ứng cũng chậm nửa nhịp, tớ mới có cơ hội từ dưới tay hắn chạy trốn. Bây giờ suy nghĩ một chút, vẫn là rất mạo hiểm, ha ha!"
"Cậu còn biết
nghĩ mà sợ? Cậu không phải không sợ trời không sợ đất sao? Cậu không
phải tự nhận đệ nhất thiên hạ ai cũng không để vào mắt sao? Cậu là muốn
tức chết tớ a cậu!" An Nhiên hiển nhiên là tức giận đến cực kì ngón tay
liên tục đâm về cái trán Kiều Tử Mặc, như là hận không thể ở trên đầu
nàng đâm ra cái động. Đương nhiên, nàng là không đành lòng; đổi lại là
tôi, đối diện tên bạn thân không bớt lo như thế, đã sớm một cước ôm vào
bên trong xác sống, tùy nàng tự sinh tự diệt, cũng tốt hơn đem mình tức
ra bệnh.
"Được rồi được rồi, An đại nhân tớ sai rồi... Đại nhân
ngài rộng lượng, không nên cùng người ta tính toán mà ~" Kiều Tử Mặc cẩn thận nhìn vẻ mặt An Nhiên, hai tay tạo thành chữ thập cầu xin tha thứ,
trên mặt cũng lộ ra mấy phần lo lắng, "Ôi cậu không nên tức giận như
vậy! Tức hỏng thân thể họ Tiêu còn không bổ tớ? Lại nói sắc mặt cậu thật sự thật là khó xem nha, làm sao còn trắng hơn so với tớ bị thương
đây..."
-- tôi còn thực sự có ý nghĩ này, chỉ tiếc không có cơ hội thôi.
Hừ, nàng ngược lại cũng tự mình biết mình.
Có điều có một điểm nàng nói không sai, An Nhiên biểu hiện khô tàn, thật sự có gì đó không đúng.
Tôi vội vàng đỡ lấy cánh tay của nàng, hỏi dò mà nhìn nàng.
An Nhiên tức giận liếc nàng một cái, lập tức đối với tôi lắc lắc đầu, thấp giọng nói rằng: "Em không có chuyện gì, chỉ là hơi mệt chút."
Nàng trước tiên đem mấy tên dị năng giả từng người phân chia nhiệm vụ khác
nhau gọi vào một chỗ, cũng kéo Phạm Linh Linh vào đi thảo luận một lúc,
để mọi người đi về nghỉ, sau đó mới nắm tôi đi tới một bên.
Thả
lỏng tựa ở trên người tôi, nàng lặng lẽ nói với tôii: "Em giúp Mặc Mặc
thanh lý vết thương, phát hiện vết thương của nàng biến thành màu đen,
có chút giống bệnh trạng trúng độc, hơn nữa độc tố kia chính đang hướng
về xung quanh thân thể nàng khuếch tán, em dùng nước làm sao thanh tẩy
cũng đều vô dụng; vốn là muốn thử dùng dị năng hệ băng trước đem vết
thương của nàng đông lại, thế nhưng lúc bàn tay che kín vết thương của
nàng phát lực, thật giống cảm ứng được một loại âm hàn khí thế, mà dị
năng của em lại có thể ảnh hưởng đến cái cỗ khí thế kia; em thử đưa
chúng nó dẫn dắt ra bên ngoài, thật vất vả thành công, vết thương Mặc
Mặc máu đen trôi hết, cỗ khí thế kia cũng biến mất rồi."
Nàng một hơi nói xong, ánh mắt lấp lánh mà nhìn tôi, nói ra bản thân suy đoán,
"Em hoài nghi cái cỗ khí thế kia chính là thi độc, mà dị năng của em,
tựa hồ có thể rút ra loại này thi độc này."
Tôi lăng lăng nhìn
nàng, trong lòng một trận mừng như điên: Rút ra thi độc? Cái kia có phải là mang ý nghĩa nàng không cần sợ bị xác sống bắt được ? Vậy tôi có
phải là cũng có thể trị liệu... Nha, tôi đã quên, tôi bên trong không
phải là thi độc, mà là nhân tạo thuốc thử a.
Từ hi vọng đến tuyệt vọng chỉ là trong nháy mắt hoảng hốt, tôi khống chế vẻ mặt, mỉm cười nắm chặt tay nàng: "Vậy rất tốt."
"Khả năng điều này cũng có thể chỉ là một trùng hợp, hơn nữa, chỉ là một tia khí thế kia sẽ khiến em mệt đến choáng đầu hoa mắt, nếu như bị thương
nghiêm trọng chút, cũng không biết còn có thể thể cứu hay không..." An
Nhiên cũng theo tôi vui vẻ cười, sau một khắc rồi lại sầu lo lên.
Tôi gấp rút ôm lấy bờ vai nàng an ủi: "Nếu năng lực của em thật sự có thể
rút ra thi độc, vốn là sức mạnh thần kỳ có thể thấy không thể cầu, còn
có cái gì hảo bất mãn?"
"Cũng vậy." Nàng gật đầu.
Nhìn nụ
cười nàng tâm không khúc mắc, tôi bỗng nhiên sinh ra mấy phần bất an:
Nàng dị năng cuối cùng cũng coi như không phải vô bổ, ngược lại, còn vô
cùng quý giá, này cố nhiên là một tin tức tốt.
Nhưng loại năng lực này sẽ cho mang đến cho nàng hậu quả gì, nhưng là không thể đoán được.
Bỏ qua một phần lo lắng kia, tôi nắm chặt tay nàng, nhẹ giọng nói: "Phá vòng vây đi."
Mặc kệ loại sức mạnh này sẽ mang đến cái gì, tôi đều sẽ không để cho nàng
chịu đến nửa điểm thương tổn -- tôi vô cùng có khả năng.
Tác giả có lời muốn nói: Rốt cục vạch trần chúng ta Tiểu An Tử năng lực một điểm nhỏ của tảng băng chìm rồi ~~
Còn nhớ ta nói rồi đội viên bố trí sao? Kiều Tử Mặc cận chiến, Ngô Phóng Ca là phụ trợ, hai bảo là viễn trình thêm đánh lén, Tiêu là toàn năng chủ
khống, An Nhiên đây, nhưng là vú em ╮(╯▽╰)╭
Được rồi, đội viên phân phối toàn , ta giác cho bọn họ tổ hợp rất hoàn mỹ ~ các ngươi cảm thấy còn kém cái gì không?
Lại nói vốn là ngày hôm nay xem xem thời gian rất chậm viết không di
chuyển, chợt nhớ tới ta đã tích góp một loạt Tiểu Hồng hoa, nhất thời ép buộc chứng phát tác, liều mạng hoa mắt cuối cùng cũng coi như mã một
chương... Thực sự là bị chính mình ngược khóc →_→
Bạn đang đọc truyện Mạt Thế Chi An Nhiên Hữu Dạng được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.