Q.4 - Chương 108: Tiêu: Máu Mủ Tình Thâm (Thượng)
Chỉ bằng vẻ mặt An
Nhiên tôi liền biết, nữ nhân chân thành đến gần, chính là mẹ vợ tôi -
đương nhiên, tôi càng yêu thích danh xưng nhạc mẫu này.
An Nhiên
mẫu thân, so với tôi tưởng tượng còn trẻ trung hơn nhiều, năm tháng tựa
hồ lãng quên nàng vậy, chưa từng ở trên người nàng lưu lại dấu vết gì,
trái lại có một loại thành thục ý nhị thêm lắng đọng, như mỹ tửu ẩn sâu
hầm rượu, thời gian lâu di hương.
Ngũ quan nàng cùng An Nhiên
giống nhau y hệt, nhưng khí chất nhu hòa hơn, tôi hầu như có thể thấy
trước đây chính là dáng vẻ An Nhiên hai mươi năm sau.
Chỉ là, mẹ
nàng khoác một áo dài trắng, mang một bộ kính mắt gọng vàng, tóc dài ở
sau gáy búi lên, ung dung thong thả đi trước một đám nhân viên nghiên
cứu đồng dạng áo dài trắng, cỗ khí độ lúc ẩn lúc hiện uy nghiêm kia,
tuyệt đối không phải một tù nhân bị cưỡng bức có thể tản mát ra; ở sau
lưng nàng là bốn tên dị năng giả, mười sáu con Hoạt Thi, đội hình cỡ nào xa hoa- rất hiển nhiên, chúng tôi bị lừa.
Nàng căn bản không có bị giam cầm, cũng không có bị cưỡng bức.
Điểm này, nghĩ đến không chỉ là một mình tôi phát hiện .
Kích động qua đi, An Nhiên xoay mình sắc mặt tái nhợt cùng ánh mắt cổ quái chứng minh suy đoán của tôi.
Nắm thật chặt bàn tay tôi, thu lại nụ cười khổ sắp sửa vung lên bên miệng-
phụ thân không để ý chết sống của mình, mẫu thân lừa gạt mình, tôi và
nàng còn đúng là đồng bệnh tương liên... Vậy cũng là một loại duyên phận sao?
"An giáo sư, chuyện gì lại phiền ngài đại giá, tự mình ra
khỏi thành giải quyết?" Cha tôi Tiêu Lễ Thận, tổng tư lệnh quân khu W,
xưa nay chỉ thấy dáng dấp lão cao cao tại thượng - đối mặt mẹ An Nhiên,
lại sẽ lộ ra vẻ mặt ôn hòa mỉm cười như vậy, chỉ sợ đối với mẹ của tôi,
lão ta cũng chưa từng có sắc mặt tốt như vậy - vì thế, mẹ An Nhiên, đến
tột cùng là lai lịch gì?
Mặt khác, Tiêu Lễ Thận lão già này, không cố gắng ở tại quân khu W xưng vương xưng bá, đến thành phố B làm cái gì?
Tôi không tin trong địa bàn của lão cất giữ nhiều vũ khí quân đội như vậy,
còn có thể rơi vào bị xác sống xâm chiếm, cùng đường mạt lộ tới nơi này
tìm kiếm che chở. Huống chi, lão ra ngoài coi trọng nhất phô trương,
cũng nhát gan sợ chết nhất, binh lính đi theo xưa nay sẽ ít hơn một
trung đội mạnh, hiện tại cũng chỉ có chừng mười lính tôm tướng cua, này
không phù hợp tác phong trước giờ của lão... Lẽ nào là có thế lực nào đó to lớn hơn hạn chế, để hắn không dám làm càn?
Mà tôi nghi vấn
lớn nhất chính là, mẹ An Nhiên thông qua Lăng Chí đem chúng tôi mang về, có mục đích gì? Vẻn vẹn là vì thấy mặt con gái bảo bối của nàng? Hay là vì mang theo bảo vệ nàng bên người, miễn cho bị xác sống ăn?
Về
tình cảm tôi càng muốn tiếp thu mẹ An Nhiên bất đồng với đôi cha mẹ lãnh huyết đó của tôi, là thật lòng yêu mến con của chính mình; nhưng lý trí từ trong các loại manh mối nhắc nhở tôi - không đơn giản như vậy.
"Tiêu tư lệnh, Tiểu Lăng không cùng ông nói rõ sao? Đứa nhỏ này những thứ
khác đều tốt, chính là ăn nói vụng về, nếu là nói năng lỗ mãng đắc tội
Tiêu tư lệnh, còn xin đừng nên tính toán với hắn." Mẹ An Nhiên, cũng
chính là An giáo sư trong miệng bọn họ quả nhiên là nhân vật mạnh vì
gạo, bạo vì tiền, ý cười dịu dàng cùng lão già đọ sức, trên mặt một điểm dấu vết đều không nhìn ra.
Có điều khi nàng vừa xuất hiện lão
già liền thay đổi sắc mặt cũng biết, nàng không phải cái gì dễ đối phó
-thê tử đáng yêu của tôi làm sao không có di truyền được lòng dạ của mẹ
nàng đây?
Liếc mắt nhìn An Nhiên ý nghĩ trong lòng tất cả đều
hiện ra ở trên mặt, tôi lại không nhịn được vui mừng điểm này - vẫn là
đơn thuần tốt hơn.
Tôi yêu thích nàng đơn thuần.
"Dễ bàn,
dễ bàn." Lão già dối trá cười cợt, ngược lại khen ngợi Lăng Chí, phảng
phất vừa mới quay về hắn chửi ầm lên là một người khác.
"Đã như
vậy, tôi liền yên tâm . Tiểu Lăng, dẫn các nàng lại đây." An giáo sư mỉm cười gật đầu, giống như vô ý liếc mắt nhìn chúng tôi bên này - tôi rõ
ràng nhìn thấy nàng cực nhanh nhíu mày một hồi.
Đúng rồi, tôi
cùng An Nhiên còn thân mật tay cầm tay; nhẫn đôi trên tay, chỉ cần người có chút ánh mắt, một chút liền có thể nhìn ra quan hệ của chúng tôi-
nói như vậy, quan hệ của chúng tôi bị phát hiện sao?
Tựa hồ,
không giống như là dáng vẻ được thuận lợi tiếp nhận đây... Tự giễu ngoắc ngoắc môi, tôi nghiêng đầu nhìn An Nhiên sững sờ cắn môi, trong lòng
thở dài.
Tình thân, hay là ái tình, bên nào nặng bên nào nhẹ -
đây là một vấn đề khó kinh điển mà vĩnh hằng. Mà bất luận kết quả ra
sao, tổn thương đều là khó tránh khỏi.
Cho nên, tôi cũng không quá muốn biết đáp án a... Trong tiềm thức, đáp án kia, không phải tôi có thể tiếp thu.
"Chờ một chút." Lão già cười khoát tay áo một cái, nhưng ánh mắt lộ ra chăm
chú, "An giáo sư dặn dò chuyện kế tiếp, muốn dẫn đi người nào, tại hạ tự nhiên không dám cản trở, chẳng qua, là một người phụ thân, tới đón con
gái của chính mình cũng không quá đáng chứ? Kính xin An giáo sư có thể
lấy lập trường làm cha làm mẹ, thông cảm một hồi."
"Ồ, hóa ra đây là lệnh viện? Thật là một hài tử đẹp đẽ." An giáo sư kinh ngạc nhíu
mày, ánh mắt đánh giá chỉ nháy mắt rơi xuống ở trên người tôi, lập tức
liền dời - ôn hòa nhưng lạnh nhạt đến cực điểm, tựa hồ không có chút
nào lưu ý quan hệ của tôi và An Nhiên, "Tiêu tư lệnh nói như vậy, tôi
chính là xấu hổ ... Đương nhiên, tôi sẽ không từ chối một vị phụ thân
thỉnh cầu."
- xem ra vị mẹ vợ này của tôi, trong lòng không ưa tôi con dâu từ trên trời giáng xuống đây.
"Phi thường cảm tạ." Lão già giống như thân sĩ khom người, sau đó tự mình đi tới phía tôi, giả mù sa mưa khuyên nhủ: "Con gái, đừng tiếp tục bướng
bỉnh nữa, cùng ba ba đi thôi."
Tôi đang muốn chê cười một phen, lại nghe An Nhiên nói rằng: "Nàng sẽ không đi! Nàng phải ở cùng với con!"
Không nói lão già, vẻ mặt An giáo sư thực sự là đặc sắc cực kỳ, như là xấu hổ bị người ngay mặt chưởng quát, vừa giống như là thất vọng tâm huyết bị
lãng phí - có điều nàng rất nhanh thu lại tâm tình, đổi ôn văn nhĩ nhã
mỉm cười, ôn nhu nói: "Tiểu An, đến chỗ mẹ."
- a, rốt cục đồng ý thừa nhận An Nhiên là con gái của nàng ?
Từ lúc nàng trước tiên đem tinh lực cùng lão già hòa giải mà không phải
ngay lập tức cùng An Nhiên nhận thức, độ hài lòng của tôi đối với cái mẹ vợ này liền bắt đầu thẳng tắp giảm xuống từ ấn tượng đầu tiên thưởng
thức.
Tôi nguyên tưởng rằng nàng sẽ vẫn giấu diếm đi đây.
"Mẹ..." An Nhiên lầm bầm kêu một tiếng, có vẻ xiêu lòng, tôi không thể không
nhẹ nhàng bấm bấm lòng bàn tay nàng -cả người nàng run lên, quay đầu lại nhìn tôi một chút, giống như vừa tỉnh giấc chiêm bao lắc lắc đầu, ánh
mắt lập tức kiên định nói rằng, "Không, mẹ, con sẽ không để cho Tiêu đi
với ông ta! Chúng con đã..."
"Tiểu An, không được tùy hứng." An
giáo sư lập tức đánh gãy lời An Nhiên muốn nói ra, vẻ mặt ôn nhu, giọng
điệu nhưng lộ ra không cho từ chối - nàng phi thường hiểu được làm sao
nắm lấy An Nhiên uy hiếp, làm cho nàng không tự chủ được thuận theo, đại khái đây chính là thành quả nàng giáo dục hai mươi mấy năm trước đi.
"Là bằng hữu Tiêu tiểu thư, chẳng lẽ con muốn nhẫn tâm ngăn cản nàng cùng
thân nhân của chính mình đoàn tụ sao?" An giáo sư chính đang nỗ lực
hướng dẫn nàng, mà nàng cũng xác thực là một người khống chế ưu tú, tiết tấu nói chuyện có năng lực khống chế cực cao, "Không bằng như vậy, con
trước tiên cùng mẹ trở lại, cũng để bằng hữu của con cùng người nhà một
chỗ một lúc, những vấn đề khác, chúng ta lại thảo luận sau, được không?"
Nàng nói xong, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía tôi, trong nụ cười có mấy phần cảm giác ngột ngạt: "Tôi nghĩ, bằng hữu của con cũng không hi vọng mọi
người chúng ta đều giằng co ở cửa lớn, để cho người khác chê cười, không phải sao?"
"Bá mẫu nói không sai, An Nhiên, tôi chẳng mấy chốc
sẽ đi tìm em, ngoan." Không đợi An Nhiên nói chuyện, tôi cướp mở miệng
trước, không cam lòng yếu thế quay về An giáo sư đáp lại mỉm cười, ở lúc nàng hài lòng gật đầu, nâng lên cằm An Nhiên, ở trước mặt tất cả mọi
người, nặng nề hôn lên môi nàng - tôi hầu như không nhịn được xem trên
vẻ mặt mẹ An Nhiên cùng với ông già nhà tôi đen như đáy nồi, a, cái kia
nhất định rất thú vị.
Kết thúc một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng thỏa
mãn, thay An Nhiên lau đi vệt nước khóe môi, tôi ngẩng đầu lên nhìn lại
An giáo sư - khiến tôi thất vọng chính là, vẻ mặt nàng không có đáng sợ như dự đoán, bình tĩnh không có nửa điểm sóng lớn, chỉ có cặp mắt ẩn
giấu ở sau thấu kính kia, sâu thẳm như đầm sâu lạnh lẽo.
"Tiêu..." An Nhiên còn muốn nói gì, rồi lại ngưng miệng lại, chỉ mím mím môi, lôi kéo tay tôi luôn mãi xác nhận, "Chị sẽ tìm đến em, đúng không?"
"Đúng, tôi bảo đảm." Tôi nghiêm túc cam kết.
- tôi không muốn nhìn thấy dáng vẻ nàng khổ sở, ánh mắt nàng nói cho tôi, nàng rất nhớ nhung mẹ mình, có quá nhiều chuyện muốn cùng nàng chia sẻ, khả năng cũng bao gồm quan hệ chúng tôi mới xác định.
Mà tôi, cũng là lúc cùng lão già nhà tôi hảo hảo nói một chút, thăm dò ý tứ hắn, hiểu rõ hắn có át chủ bài gì .
Đạt thành nhận thức chung sau, hai nhóm người cùng tiến vào thành, An Nhiên ba bước lại quay đầu lại theo sát đám người áo dài trắng rời đi, mà tôi thì bị lão già mang lên xe. Đối với yêu cầu dùng trùm bịt kín mắt, tôi
cũng không có phản kháng - ngược lại năng lực cảm nhận của tôi phải dùng tốt hơn thị lực nhiều lắm.
Xe bảy loan tám nhiễu đi sắp được
mười phút, tôi cảm giác được xung quanh dị năng giả gợn sóng càng ngày
càng mãnh liệt, đương nhiên cũng không có thiếu là thuộc về xác sống
cùng Hoạt Thi, xem ra mức độ phức tạp trong nội bộ thành phố B, cũng
vượt xa dự liệu của tôi - hoặc là, quyết định cùng An Nhiên tách ra, quá mức qua loa .
Tôi chính đang suy tư phải làm sao trong thời gian ngắn nhất thoát khỏi đám người kia, cùng An Nhiên hội hợp, liền nghe
thanh âm lão già trầm thấp vang lên: "Xuống xe đi."
Trùm mắt bị
gỡ xuống, đập vào trong mắt chính là một toà cao ốc bình thường, nếu như bỏ qua đại đội binh sĩ đóng giữ cầm trong tay vũ khí bên ngoài,cũng
không khác nhà thương vụ bao nhiêu - xem điệu bộ này, muốn an toàn rời
đi tòa nhà lớn này, sợ là chỉ có thể dùng trí, không thể liều mạng.
Theo lão già một đường hướng vào trong cao ốc, binh lính theo đuôi phía sau
từ từ phân tán đến mỗi cương vị đóng giữ, đến được giữa hành làng tầng
thứ bảy, cũng chỉ còn sót lại hai người tôi cùng lão già.
Nhịn
xuống ý nghĩ muốn hỏi chỗ cần đến, tôi biết, coi như hỏi, lão cũng không thèm để ý, tôi cần gì phải tự bôi xấu - từ nhỏ đến lớn, nhiều thứ kinh
nghiệm như vậy, tôi sớm thành thói quen .
Rốt cục đến gian phòng
cuối hành lang, lão già từ bên trong trong túi áo rút ra một tấm thẻ
chứng thực, ở trên cửa quét một cái, nghiêng người ra hiệu tôi đi vào -
tôi lúc này, chỉ nghi ngờ liếc mắt nhìn lão, nhưng là ỷ vào năng lực của chính mình, không có sợ hãi đi vào gian phòng, vẫn chưa cân nhắc nhiều
hơn.
"Khách tháp" một tiếng, cửa tự động đóng, lão già đứng ở ngoài cửa kính trong suốt, nhàn nhạt nhìn tôi.
Vẻ mặt lão có chút phức tạp, một chút thương hại, một tia hổ thẹn, cuối
cùng nhưng hóa thành lạnh lùng - trong lòng tôi có dự cảm không tốt.
Thử nghiệm vận dụng dị năng, lại phát hiện trong thân thể điều động không
được mảy may năng lượng, thật giống có cái sức mạnh thần bí gì niêm
phong lại tinh thần lực của tôi, để tôi không có cách nào hình thành
liên hệ với không gian.
"Hừ, công nghệ cao ha." Tôi lạnh lùng
nhìn chằm chằm hai mắt lão già, bình tĩnh mà hỏi, "Đây chính là trách
nhiệm phụ thân của ông sao? Đem con gái của chính mình bắt đến?"
"Tiền đề là - nàng vẫn là con gái của ta, mà không phải quái vật một lúc nào
cũng có thể sẽ phát rồ." Lão già thở dài nói rằng, trong mắt tất cả đều
là ý lạnh.
"Quái, vật?" Tôi cười lắc lắc đầu, chậm rãi thu hồi
nắm đấm vốn là chặn đánh hướng về kính, lùi về sau vài bước đứng ở góc
phòng, không nhìn hắn nữa, "A, không sai, tôi không phải con gái của
ông, chỉ là một con quái vật..."
Trước khi đi vào gian phòng này, tôi còn từng ảo tưởng: Dù cho lão đối với tôi coi thường, lão trước sau là cha của tôi. Hổ dữ còn không ăn thịt con, có thể, lão sẽ không hại
tôi - chung quy là tôi sai rồi.
- Tiêu Minh Dạng a Tiêu Minh Dạng, quan hệ máu mủ lại đáng là gì? Thu hồi ngươi ngây thơ cùng may mắn đi!
Trên thế giới này, ngoại trừ An Nhiên, sẽ không lại có thêm người cần ngươi, cũng sẽ không lại có người thích ngươi.
... Chỉ có An Nhiên.
Tác giả có lời muốn nói: Nha, cha cặn bã, cảm giác ngược mị mị quân tâm
tính thiện lương đau... An giáo sư là ta đại yêu nhân vật, xấu bụng lại
yêu diễn mẫu thân đại nhân, quỳ liếm (cáu bẩn
Lại nói, ( yêu nữ
mê hành ) xoạt đến đệ tam quý , tuy rằng bác sĩ chuyển chính thức ,
nhưng ta luôn cảm thấy sau đó sẽ có đại ngược, bo khẳng định còn muốn
thương ta bác sĩ tâm, đây chính là cái gọi là tác giả trực giác sao...
Nói cho ta thật sự chỉ là ta nghĩ quá nhiều ╮(╯_╰)╭
Từ khi ở truy lg sau khi ta gõ chữ thì cảm giác mình đối thoại luôn có một loại anh dịch khang, trong thống khổ (╯‵□′)╯︵┻━┻
Tiêu lời kịch đều suýt chút nữa đánh thành yes,I promise. A thũng mộc phá!
help me! ! !
Khác, ta cảm thấy evony rấttốt, nữ vương cùng bác sĩ cũng Tốt phối a! Nhưng
là ta lại là bolo đảng a!Nhưng là tamsin cũng rất tán a! Lựa chọn hoảng
sợ chứng không đả thương nổia... (tác giả đã phong, xin mời không nhìn
nàng →_→
Bạn đang đọc truyện Mạt Thế Chi An Nhiên Hữu Dạng được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.