Chương 24: Chủ Tử
Dục vọng ở hạ thân căng trướng đến phát
đau, Yến Lân bắt buộc phải rời khỏi môi của nàng, thì thầm nói: “tiểu
Thanh Bảo, thả lỏng ra một chút được không?”
Tuy là hỏi như vậy, nhưng cũng chẳng đợi nàng trả lời mà ngay lập tức
tiến quân vào bên trong. Cảm giác được một chút ẩm ướt, nhưng không đủ
trơn để cho hắn dễ dàng ra vào. Hắn cúi đầu nhìn nàng thì thấy đôi mi
thanh tú đang nhíu chặt lại.
“Tiểu Thanh Bảo, trước hết để cho ta đi vào.” Hắn vào tiểu huyệt của
nàng, chắc chắn sẽ khiến cho nàng đau, thay vì từng chút một cố gắng
chen lấn đi vào khiến thời gian đau đớn kéo dài, không bằng dứt khoát
cắm thẳng vào tận sâu bên trong cùng.
Hắn ngồi thẳng lên, hai tay nắm lấy hông của nàng, dùng lực đem phần côn thịt còn sót lại cắm toàn bộ vào. Tiểu huynh đệ của hắn chạm đến hoa
tâm, hắn lại đụng mạnh hơn vào cái miệng nhỏ nhắn bên dưới. Yến Lân cảm
thấy, đây mới là viên mãn.
“Đau!”
Thanh âm của nàng vừa gấp lại vừa cao, cứ thế xuyên thấu qua cửa sổ nửa khép truyền đến ngoài phòng.
Bởi vì tầm quan trọng của Lý Sự Đường, nên bên ngoài luôn có thị vệ canh gác, người bình thường nếu không được cho phép, tuyệt đối không thể tới gần.
Nhưng hôm nay, Yến Kỳ có tâm tư muốn đến nhìn Dung Thanh Viên một cái,
không muốn mới vừa tới gặp nàng một chút, sẽ có tiếng xì xầm bàn tán sau lưng khiến người khác hiểu lầm.
Đợi đến khi đứng ở cửa chính chuẩn bị đi vào, lại bị cánh tay giơ ra ngăn cản của một tỳ nữ.
Yến Kỳ cau mày nhìn tỳ nữ xa lạ, giận giữ hỏi: “Không biết ta là ai sao?”
“Biết. Chẳng qua là cô nương bây giờ không tiện gặp đại công tử.” Sắc mặt Ti Âm bình tĩnh trả lời.
“Có chuyện gì mà không tiện?”
Mới vừa nói xong, cả hai người liền nghe thấy một âm giọng khác trầm
thấp mà quen thuộc vang lên. Thanh âm thật ra cũng không lớn, chẳng qua
cả hai đều là người tập võ, có nội lực, tai thính mắt tinh hơn những
người bình thường. Cho nên Yến Kỳ và Ti Âm đều có thể nghe thấy rất rõ
ràng.
“Rõ ràng là tối hôm qua vừa mới đi vào, sao cái miệng nhỏ nhắn phía dưới này giờ đây lại chặt như vậy? Tiểu Thanh Bảo ngoan, thả lỏng để gia dễ
dàng tiến vào, đừng tiếp tục kẹp chặt gia, nếu cứ như thế này sẽ vẫn
phải chịu đau.”
Yến Kỳ xanh cả mặt, dĩ nhiên là hiểu Yến Lân và Dung Thanh Viên làm cái
gì ở bên trong, nhưng có chút không vui ở trong lòng, liền trách mắng Ti Âm.
“Thân là tôi tớ của Yến phủ, lại cũng dám không tuân mệnh chủ tử, đi xuống lãnh phạt.”
“Không.” Ti Âm cũng không nhúc nhích, ngược lại còn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Yến Kỳ: “chủ tử của ta là Nhị gia, không phải là Yến phủ.”
“Thế nào, nha đầu trong sân viện của Yến Lân thì không phải là người của Yến phủ ta sao?” Yến Kỳ cười lạnh.
“Lúc tất cả mọi người của Yến phủ biết ta gặp nạn mà coi như không thấy, chỉ có Nhị gia đã cứu ta. Đại công tử, ta đã từng gặp qua ngài, thậm
chí gặp trước cả Nhị gia.”
Khi đó nàng nghe nói đại công tử Yến phủ kỳ lân kỳ tài, đối với kẻ dưới
thưởng phạt phân minh. Cho nên nàng mang lòng hy vọng được gia nhập vào
đội ngũ phụ tá của Yến Kỳ. Nhưng Yến Kỳ chỉ coi nàng là loại dân chạy
nạn, lạnh nhạt liếc qua một cái rồi không bao giờ thèm đếm xỉa đến nữa.
Nhị công tử với gương mặt tuấn diễm kia thì ngược lại, trong mắt không
để ý tới sự bẩn thỉu của nàng, mi mắt mỉm cười, cũng không hề lộ vẻ
khinh thường nàng và hỏi.
“Cô nương nguyện giúp ta sao? Bản thân ta là có chút lo xa quá mức, sợ
phu nhân tương lai bị người ghen ghét hãm hại, vẫn cần một thiếp thân hộ vệ bảo vệ nàng.”
Từ sau hôm đó, nàng liền đổi tên thành Ti Âm, theo theo sau lưng Ti Khuyết.
Ti Âm không tiếp tục nhớ lại nữa, khom người đối với Yến Kỳ nói: “Đại
công tử thứ lỗi, Yến phủ cũng không có khế ước bán thân của ta, ta chỉ
biết mạng của ta là thuộc về Nhị gia.”
Yến Kỳ nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, cuối cùng quay người rời đi.
Mà bên trong phòng, lại là một bức tranh khác.
Yến Lân bóp hông Dung Thanh Viên nhắc nhở nàng phải thả lỏng, nghe nàng hừ hừ kêu đau mới chậm lại.
“Ngài mỗi lần đều như vậy.” Đôi mắt nàng tràn ngập một tầng hơi nước, đáng thương nhìn hắn, thanh âm nỉ non yếu ớt.
Yến Lân cực kỳ yêu cái bộ dáng làm nũng này của nàng, đem tiểu huynh đệ
thối lui ra hơn phân nửa rồi lại đụng vào chỗ sâu nhất bên trong, ấm ách nói: “Sao hử?”
“Cũng chỉ biết lo cho mình được vui sướng thoải mái…”
Hắn cười, cúi người gặm cắn môi của nàng thêm lần nữa.
“Thì ra là Tiểu Thanh Bảo trách gia không chịu để cho nàng được hưởng
thụ. Ngoan, sau này phải nói ra như vậy, có nói thì gia mới biết để thỏa mãn nàng.”
Dung Thanh Viên vừa xấu hổ lại vừa tức giận, ý nàng đâu phải như vậy! Rõ ràng… rõ ràng ý nàng là động tác thô lỗ, mạnh bạo của hắn, không để ý
chút nào đến cơ thể nàng đã chuẩn bị xong hay chưa? Cứ ép buộc xông pha
bắt nàng phải tiếp nhận hắn như thế.
Mấu chốt nhất chính là, động tác của hắn không hề chậm lại một chút nào. Hắn biết rõ tiểu huynh đệ của hắn thô to cứng rắn, mỗi lần hoan ái tiểu huyệt của nàng phải rất khó khăn mới thích ứng được. Nhưng đại điểu của hắn tiếp tục tiến vào càng ngày càng sâu, khiến cho bướm nhỏ của nàng
bị mài nóng lên.
Không cho phép nàng suy nghĩ nhiều, lần này Yến Lân không có hôn sâu,
nhanh chóng chuyển đôi môi nóng bỏng của của mình qua chỗ khác. Sau đó,
chính là vồ lấy một bên nhũ phong của nàng.
Dung Thanh Viên không nhìn thấy động tác của hắn, nhưng lại có thể nghe
thấy tiếng hung hăng bú mút toát ra từ miệng hắn. Cái tay còn lại của
hắn nắn bóp giày xéo đầu nhũ kia của nàng, tuy đau đớn nhưng lại mơ hồ
truyền ra mấy phần sung sướng, muốn kêu hắn dùng lực mạnh bạo hơn một
chút.
Nàng không chịu nổi kích thích như vậy, thân thể dần trở nên mềm mại và
uyển chuyển. Hoa kính cũng càng ngày càng ướt, cảm giác tê dại ngứa ngáy dần dần lan tràn ra khắp cơ thể.
Nàng nằm dưới uốn éo cọ quậy thân mình vào cơ thể hắn để giải tỏa mấy phần khó chịu nhức nhối sâu bên trong.
Yến Lân đột nhiên hung hăng kéo chân nàng đặt chúng lên vai hắn, đại
điểu men theo khe rãnh ở mông mò tìm bướm nhỏ mạnh bạo đụng nát nó.
“Tiểu Thanh Bảo! Mở mắt ra, nhìn một chút xem lỗ lồn nhỏ này của nàng cắn mút ta như thế nào!”
Âm giọng hắn trầm thấp đầu độc dụ dỗ nàng, tay còn không quên đánh mạnh
lên một bên mông tròn trịa khiến cho mị thịt bên trong càng va chạm áp
sát côn thịt hơn, vách tường nội bích cảm nhận rõ rệt được đường gân
trên đại nhục bổng hơn.
Dung Thanh Viên nghe thấy lời lẽ dâm đãng, tục tằng của Yến Lân liền mở
mắt ra, dung nhan thoáng chốc đỏ bừng, hoa kính bắt đầu gấp rút thít lại nhanh hơn, chặt hơn.
Nàng nhìn thấy cây trường thiết thô cứng to dài kia không chút lưu tình
cắm ngập tận gốc vào bên trong, bụng nàng nhô lên một vệt dài khắc họa
rõ nét hình dáng côn thịt đang vùi sâu trong thân thể mình.
Nhưng lúc đại điểu lui ra, bướm nhỏ của nàng vấn vít quấn quýt lấy không rời như muốn níu kéo lại. Nàng thậm chí còn có thể nhìn thấy phía trên
đại nhục bổng dính đầy hoa dịch lấp lánh trơn ướt.
Lấy hai tay che mắt của mình lại, làm vậy cũng không thể quên đi hình ảnh dâm mỹ vừa rồi.
Nhưng càng không nhìn thấy, lại càng khiến cho những giác quan khác nhạy cảm hơn rất nhiều.
Yến Lân dùng lực tiến vào mật đạo, càng tiến vào sâu, nhiệt độ chỗ giao
hoan càng nóng hơn. Hắn bắt nàng chống đỡ cột trụ kình thiên thô cứng
của chính mình, vô tình khiến cho Dung Thanh Viên mất khống chế hô to
gọi nhỏ sợ hãi rên rỉ. Sau đó môi nàng khẽ nhếch, vô lực thở dốc.
“Tiểu Thanh Bảo, thoải mái sao?” Từng hơi thở nặng nề, nóng rực của hắn phả vào tai nàng khiến nàng chỉ cảm thấy đau rát.
Tại sao… hắn còn không mau phát tiết ?
Mũi chân Dung Thanh Viên co cứng lại, vô ý thức dùng lực thắt chặt đại nhục bổng của hắn.
Yến Lân thở hổn hển, đem hai đùi của nàng chèn ép áp lên hai luồng miên
nhuyễn mềm mại, nắm lấy chỗ cong gấp của đầu gối nàng, rồi nặng nề đụng
đến chỗ sâu nhất, đụng nát khẩu cung của nàng. Mật dịch trong bướm nhỏ
của Dung Thanh Viên chợt tuôn trào chảy ra, tưới ướt đẫm đỉnh đại điểu
của hắn.
Nàng thả lỏng thân thể, buông mình tận hưởng khoảnh khắc đạt cao triều…
Bạn đang đọc truyện Sủng Tỳ được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.