Chương 48: Chương 47
Mặc dù tôi không phải là người hư vinh, nhưng sự xuất hiện của Lê Diệu Phàm vẫn khiến tôi hoàn toàn hư vinh một phen. Nhìn vẻ mặt của phó đạo diễn
và Hồ Y Y từ hóa đá đến xấu hổ, từ xấu hổ đến nịnh nọt, cuối cùng lại vô cùng tuyệt vọng, trong lòng tôi thực sự thoải mái lật trời, nhịn không
được mà cười trộm ở bên cạnh.
Lúc này, đám chị Nhạc đã tự
động dành ra chỗ ngồi bên cạnh tôi. Lê Diệu Phàm xuyên qua đám người đi
tới chỗ tôi, cho dù cả người hưu nhàn mặc T-shirt thêm quần jean, cũng
không thể che giấu khí chất siêu phàm nổi bật của anh, làm lu mờ đám
người xung quanh.
Đối với toàn bộ đoàn phim mà nói sự xuất hiện
của anh không thể nghi ngờ chính là một viên thuốc an thần. Cảnh trầm
mặc vừa rồi biến mất, trong ghế lô lại trở nên vô cùng náo nhiệt.
Trong không gian ồn ào huyên náo ở đây, tôi hỏi Lê Diệu Phàm: “Anh đến muộn.”
“Em sợ anh không tới à?” Anh hỏi.
Mặc dù quả thực từng nghĩ như vậy, nhưng tôi vẫn mạnh miệng một phen: “Tới hay không tùy anh, em không sao cả.”
“Em có cần phải cậy mạnh ở trước mặt anh không?”
“Như nhau thôi.” Tôi cười gượng hai tiếng.
Lúc này đạo diễn Vương mang ly rượu đi tới. Ông đã uống một chút rồi, nói
chuyện cũng lớn tiếng hơn bình thường: “Lê tổng, có thể mời anh đến quả
không dễ. Nào tôi mời anh một chén.”
“Thật ngại, tôi phải lái xe.” Lê Diệu Phàm khéo léo từ chối.
“Anh thật không đủ thành ý gì cả! Mọi người đến đây ai mà không uống? Cùng
lắm thì uống say tôi tìm người đưa anh về!” Tôi đoán đạo diễn Vương đã
uống say, cho nên lá gan đặc biệt lớn, nhất định phải đưa rượu cho Lê
Diệu Phàm.
Tôi hiểu tính cách của Lê Diệu Phàm, anh nói không thì không ai có thể khuyên được. Để tình cảnh không trở nên xấu hổ, tôi
đành hi sinh bản thân, một phen nhận lấy ly rượu, nói: “Đạo diễn Vương,
anh ấy lái xe không thể uống, tôi uống thay anh ấy.”
“Tiểu Thẩm
của chúng ra thật là hào sảng a! Nữ trung hào kiệt!” Sự chú ý của đạo
diễn Vương lập tức chuyển hướng về phía tôi, liên tục mời rượu tôi.
“Đủ rồi, không được uống nữa.” Sau khi đám người đạo diễn Vương rời đi, sắc mặt Lê Diệu Phàm có chút khó coi.
“Trường hợp này từ chối thì quá thất lễ? Anh yên tâm, tửu lượng của em rất tốt, không có không chịu nổi một kích như anh nghĩ đâu.”
“Anh sợ em rượu say loạn tính.” Anh nói.
“Yên tâm, muốn loạn cũng sẽ không tìm anh.” Tôi cố ý đối chọi gay gắt với anh.
Nào biết sắc mặt anh bỗng nhiên đen lại, thoáng cái bắt lấy ly rượu trong tay tôi, nói: “Em dám.”
Tôi giật mình, phát hiện hình như đùa hơi quá trớn, người đàn ông dục vọng
chiếm hữu cường đến biến thái này vậy mà lại đem lời nói đùa của tôi
tưởng thật.
Có lẽ sau khi uống rượu thực sự dễ xúc động, thấy Lê
Diệu Phàm bỗng nhiên uy hiếp tôi, sự bướng bỉnh của tôi liền nổi dậy,
khiêu khích anh nói: “Em thật sự dám đấy.” Nói xong, tôi hất tay anh ra, cầm ly rượu liền hướng về phía nhiếp ảnh gia Kiều Sâm đi qua.
Dáng vẻ người này đặc biệt cao to. Mặc dù là một người Mỹ, nhưng tiếng Trung nói đặc biệt lưu loát, cũng có chút ý tứ với tôi. Cũng không phải tôi
thật sự muốn đùa giỡn Kiều Sâm, chính là kính rượu lên muốn dạy dỗ Lê
Diệu Phàm một chút, cho anh biết không phải không ai muốn tôi.
Kết quả, ly rượu của tôi còn chưa đưa ra đã bị Lê Diệu Phàm chặn lại nửa đường.
“Xin lỗi, chúng tôi còn có việc, đi trước.” Anh nói xong, không nói lời nào kéo tay tôi liền đi ra ngoài.
Không ai dám ngăn cản sự dữ tợn của Lê công tử, ngay cả chị Nhạc lời thề son
sắt nói muốn vì bạn bè giúp không tiếc cả mạng sống, cũng đưa mắt nhìn
Lê Diệu Phàm đưa tôi rời đi, cuối cùng còn ném cho tôi ánh mắt nén bi
thương thỏa đáng.
Tôi thực sự sắp bị người đàn ông này làm cho
tức chết rồi. Một khắc trước còn diễn phim thần tượng “Anh hùng cứu mỹ
nhân”, một khắc sau đã đổi mặt, một bộ muốn tìm tôi tính sổ.
“Lê
Diệu Phàm!” Tôi vẫn bị anh kéo ra ngoài khách sạn, ở trước xe anh mới
thật vất vả bỏ được tay anh ra. Tôi nói, “Anh nổi điên làm gì? Nhiều
người như vậy nói đi là đi. Mọi người rất vất vả mới tụ tập cùng một chỗ ăn bữa cơm, đều bị anh làm cho rối lên!”
Anh xụ mặt không nói lời nào, đến gần tôi một bước.
Tôi liền biết không ổn, vội vàng lui về phía sau hai bước, hơn nữa còn đắc ý nghĩ, anh nha sẽ cường hôn phủ kín miệng tôi. Lão nương đã nói nhiều
lần như vậy, sẽ không hồ đồ để cho anh thực hiện được lần nữa!
Đang rất đắc ý, không chú ý dưới chân có bậc thềm, tôi bất ngờ ngã ngồi đặt mông trên mặt đất.
Tôi sửng sốt, Lê Diệu Phàm cũng sửng sốt. Không biết bao lâu trôi qua, anh bỗng nhiên bật cười, cười đến cực kì hài lòng.
Tôi bị anh cười đến tai đều nóng hôi hổi, cảm thấy kiếp này mặt mũi hôm nay mất hết, nhanh chóng đứng dậy từ dưới đất, kéo tay áo định liều mạng
anh chết tôi sống cùng cái tên đang cười nhạo tôi. Kết quả còn chưa bắt
đầu, tay đã bị Lê Diệu Phàm nắm lấy.
“A Tinh, đừng làm rộn.” Người này một khi bắt đầu dịu dàng, xưng hô đều đặc biệt buồn nôn.
Tôi bị một tiếng A Tinh này của anh làm cho toàn thân đều nổi cả da gà, vừa phân tâm, anh bỗng nhiên nắm tay đặt trên mông tôi, còn hỏi: “Em có đau không.”
Cả người tôi đều hóa đá. Vừa rồi còn không đau, bị anh
ăn đậu hũ như thế lập tức cảm thấy mông cũng không phải của mình. Tôi
lấy tay anh ra, nói: “Anh muốn hỏi thì hỏi, đừng động thủ động cước, đùa giỡn lưu manh nhá?”
“Đây là anh quan tâm em.” Anh rất nghiêm túc nói.
Được tiện nghi còn khoe mã, thật đáng đánh đòn!
Tôi xoa xoa mông vừa mới bị ăn quá đậu hũ, nói: “Em không tán dóc với anh,
đưa em đi bệnh viện, mẹ em còn đang chờ ở bệnh viện đây.”
“Cam tâm tình nguyện cống hiến sức lực.” Anh rốt cuộc buông tha tôi, xoay người mở cửa xe ra cho tôi.
Đường từ khách sạn đến bệnh viện có chút dài dằng dặc, mặc dù mấy ly rượu vừa rồi còn không đến mức khiến tôi say điên đảo, nhưng vẫn có chút tác
dụng chậm, tôi cảm thấy hơi choáng váng đầu óc, buồn ngủ trên chỗ ngồi
cạnh tài xế.
Trong mơ mơ màng màng, bỗng nhiên nghe thấy Lê Diệu Phàm gọi tôi một tiếng.
“Làm sao vậy?” Tôi mở mắt ra hỏi.
“Em đang ngủ à?”
“Đây không phải hỏi thừa à? Nếu ngủ em còn có thể nói chuyện với anh không?” Tôi cảm thấy đêm nay anh có cái gì đó không đúng, từ cách xưng hô gọi
tôi, liền cảm thấy hình như anh có chuyện gì.
Lúc này, anh bỗng nhiên dừng xe.
Trời đã tối đen như mực, trên đường xung quanh hầu như không có xe, anh bỗng nhiên dừng lại ở đây, khiến tôi cảm thấy rất kỳ quái, dù sao cũng có
người bị người ta kéo đến nơi hoang vu dã ngoại, tiền dâm hậu sát ảo
giác.
“Rốt cuộc anh làm sao vậy?” Tôi hỏi.
“Hôm nay là ngày cuối cùng.” Anh nói.
Ngày cuối cùng? Tôi nghĩ rất lâu mới nhớ ra, anh chính là chỉ thời hạn ba
tháng kia. Hôm nay là ngày cuối cùng, đồng hồ báo thức sắp nhảy đến 12
giờ, còn mấy phút nữa vụ cược liền kết thúc.
“Không phải anh còn muốn phân thắng bại với em đấy chứ?” Tôi hỏi.
“Không.” Anh lắc lắc đầu, “Thắng bại đã phân.”
Tôi ngẩn người, mắt nhìn con ngươi anh. Đêm nay trên trời ngay cả sao cũng
không có, nhưng trong mắt anh lại lóe sáng, loại ánh sáng ôn nhu đó lại
mê người khiến tôi nhất thời có chút thất thần. Có lẽ là do tác dụng của cồn, tôi hỏi anh: “Ai thắng?”
“Anh cho em xem thứ này, em sẽ biết.” Anh thần bí nói với tôi.
Trong lòng tôi rất tò mò, đương nhiên cũng có vài phần chờ mong. Lúc này đồng hồ báo thức trên xe biểu hiện còn có nửa phút là tới ngày mai, nhưng
hình như thời gian trở nên đặc biệt chậm chạp.
Tôi nhìn anh với tay vào trong túi, như muốn lấy thứ gì ra. Đúng lúc đó, một ánh sáng chói mắt bỗng nhiên rọi tới chúng tôi.
Tất cả những việc này chỉ xảy ra trong vài giây, tôi ngẩng đầu, nhìn thấy
có chiếc xe đang lao tới chỗ chúng tôi với tốc độ cực nhanh. Đầu óc tôi
trống rỗng, lần đầu tiên nghe thấy hơi thở của tử thần.
Đúng lúc này, Lê Diệu Phàm bỗng nhiên nhào tới, ôm tôi vào trong lòng.
Sau đó tiếng va đập kịch liệt vang lên. Tiếng động cơ ô tô, tiếng thủy tinh nghiền nát, còn có tiếng thét chói tai của tôi đồng thời vang lên, chấn động thật lớn gần như muốn chấn vỡ tôi.
“Lê Diệu Phàm…” Trong
khoảnh khắc ngất đi kia, tôi nhìn thấy vết máu rất lớn, còn có ánh mắt
suy yếu của anh, đối diện với tôi đang dần dần mất đi tia sáng, cuối
cùng vô lực nhắm lại.
Không được! Không được!
Trước mắt tôi tối sầm, cuối cùng, rơi vào bóng tối vô tận…
Bạn đang đọc truyện Muôn Vàn Vì Sao Rực Rỡ được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.