Chương 59: Tỉnh Lại
Chuyển ngữ – Song NhiBeta – Đặng Trà MyCẩm Triêu thấy hơi thở của Tú Cừ vững vàng trở lại mới ra ngoài cửa.
Tiết Thập Lục thấy nàng đi ra bèn lập tức quỳ gối xuống hành lang, tự
trách nói: “Đại tiểu thư, đây là ty chức thất trách, nàng ấy lập công lớn vì tiểu thư và phu nhân, ty chức lại hại nàng ấy thảm như vậy, nếu ty chức có thể sớm đến đó, nói không chừng nàng ấy không
cần phải chịu tội như vậy…”
Cẩm Triêu vội đỡ y
dậy, nếu người tập võ đã cứng đầu thì sẽ rất cứng đầu. Nàng khuyên:
“Việc này làm sao trách được anh, Tống di nương vốn muốn nàng ấy chết, anh đi sớm một chút nàng ấy cũng không đỡ hơn chút nào.
Nếu không có anh thì có lẽ nha đầu kia cũng không sống được.”
Tiết Thập Lục vội vàng lắc đầu nói không. Ngũ quan của y đoan chính,
nhìn qua hết sức chính trực, ánh mắt nhìn Cẩm Triêu đã có vẻ
cung kính: “Nàng ấy có thể còn sống là may nhờ có đại tiểu thư.” Y nhớ lại lúc mình ở ngoài cửa nghe thấy đại tiểu thư phân phó
các nha đầu bà tử giúp nha đầu bị thương rửa sạch, băng bó đâu
vào đấy, cho ăn nước chè, bình thường tiểu thư khuê các nhìn thấy
dáng vẻ như vậy chắc chắn là bị dọa, sao có thể tỉnh táo như
nàng.
Đại tiểu thư có lòng như thế, cùng lắm
cũng chỉ là một hạ nhân mà thôi. Nói thật nếu nha đầu này thật
sự chết ở Thiên viện thì cũng chẳng mấy liên quan đến Cố Cẩm Triêu.
Nàng muốn cứu nha đầu kia chỉ là xuất phát từ một phần tình nghĩa.
Tiết Thập Lục lại thêm vài phần kính nể Cố Cẩm Triêu.
Cẩm Triêu nói: “Ta cũng không dám kể công, việc này khoan hẵng nói. Ta
muốn hỏi anh một chút, ở đó anh có thấy vật gì khác không?”
Tiết Thập Lục khó tránh khỏi nghi hoặc: “Việc này… trong tai phòng Bích Đào các đều là vài dụng cụ mốc meo, không biết đại tiểu thư muốn tìm cái
gì?”
Nếu nơi đó thật sự có cái gì thì Thanh Bồ tất sẽ phát hiện. Cẩm Triêu thở dài: “Muốn đổ việc này lên đầu Tống di
nương thì chắc chắn bà ta sẽ không nhận, nếu như Bích Đào các có vật
gì lưu lại thì cũng có thể nói một hai câu.” Nàng ngẫm nghĩ nhưng lại thấy mình suy nghĩ nhiều rồi, mặc dù có thể chứng minh là
Tống di nương làm thì có thể thế nào, Tú Cừ cũng chỉ là một hạ nhân,
Tống di nương cùng lắm là bị đồn là người cay nghiệt mà thôi.
Việc này cũng giống như Lưu Hương điên rồi bị nàng đuổi ra khỏi phủ. Mọi người cùng lắm là bàn tán sau lưng, cũng không thật sự dám đến
chỉ trích nàng.
Tiết Thập Lục nghi ngờ hỏi: “Hay là ty chức lại đến Bích Đào các tra xét một phen?”
Cẩm Triêu lắc đầu: “Không cần đâu, tối nay anh bận rộn như vậy, cũng muộn rồi, về trước nghỉ ngơi đi.”
Bây giờ đã là canh ba giờ Tý rồi.
Tiết Thập Lục tự thẹn với Cẩm Triêu. Ôm quyền không nói gì nữa lui xuống.
Ngày thứ hai giờ mẹo qua hai khắc, Tống di nương rời giường. Xảo Vi mở tấm
bình phong ra, ngoài cửa sổ trời xanh sẫm, mơ hồ nghe thấy côn trùng
kêu vang. Nàng ta chải đầu cho Tống Diệu Hoa, cầm một cặp khuyên tai ngọc Như Ý trắng muốt, một đôi khuyên tai bảo thạch xanh biếc để
cho Tống di nương nhìn xem nên mang cái nào.
Tống di
nương nhớ đến hôm trước mình tới Cúc Liễu thỉnh an Cố Đức Chiêu,
La di nương đứng cạnh mang một cặp khuyên tai ngọc Như Ý trắng
muốt, nàng ấy tuổi trẻ, da thịt mềm mại trắng nõn như tuyết, một
đôi khuyên tai bạch ngọc càng làm nổi bật lên sự dịu dàng nhu hòa của nàng ấy. Đàn ông đều thích người như hoa như ngọc…
Bà ta nhìn chính mình trong gương đồng. Bà ta cũng sắp sửa 30
rồi. Tuy nhìn qua diện mạo vẫn như trước nhưng dù sao tuổi cũng
không còn trẻ. Nếu không có cách đưa Cố Đức Chiêu về lại đây thì sau
này bà ta lại càng không có hi vọng sinh con nối dõi rồi.
Tống di nương cầm lấy khuyên tai bảo thạch xanh.
Ngoài cửa, bà tử mặc áo gai xanh đi đến, lời nói còn chưa ra đến
miệng đã quỳ phịch xuống bên cạnh bình phong. Giọng nói cực kì lo sợ, bất an: “Di nương, không thấy Tú Cừ đâu…”
Tống di nương nghiêng đầu liếc nhìn bà tử cao lớn vạm vỡ này, ánh
sáng tĩnh mịch của bảo thạch xanh chiếu rọi một bên mặt bà
ta, lạnh như băng.
Bà ta chậm rãi hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì, không phải đã bảo là đánh chết rồi vứt đi hay sao.”
Bà tử bỗng nhiên hốt hoảng: “Việc này… Theo lệ cũ thì không đánh chết
trong một lần, bình thường đánh đến lúc toàn thân đều là máu. Vứt
trong phòng đợi cô ta tự chết. Đây là hình phạt cho nha đầu làm
sai… Nô tài cũng làm như thế, thừa dịp đêm tối bắt Tú Cừ cho vào bao
tải cùng với Trần bà tử, ném tới Bích Đào các đánh một trận, đợi
vài ngày thì đến dọn dẹp, đáng ra là cô ta đã chết rồi. Nhưng…
Nhưng sáng sớm hôm nay nô tài đến xem sao thì lại phát hiện không thấy Tú Cừ nữa rồi!”
Tống di nương đứng dậy, lạnh
lùng nhìn chằm chằm vào bà tử: “Đã nói là đánh chết rồi vất đi, ai
bảo các ngươi kéo dài thêm vài ngày!”
Bà ta đi qua đi lại một chút, lại hỏi: “Các người có để lại gì ở Bích Đào hay không?”
Bà tử vội vàng nói: “Tụi nô tỳ làm việc rất cẩn thận, không để lại cái
gì. Chỉ là Tú Cừ bị thương rất nặng. Không thể cử động, chắc
chắn là có người cứu cô ta!”
Ánh mắt Tống di
nương lạnh đi, bà ta nhớ sáng nay lúc rời giường có nghe tiểu
nha đầu bên ngoài nói rằng Đông ma ma ở Thanh Đồng viện rời khỏi
Cố gia cả đêm, nói là đi mời Liễu Đại phu. Mấy ngày nay Cố Cẩm Triêu cứ hai ba ngày lại mời Liễu Đại phu đến, bà ta cũng chẳng để ý.
Bây giờ ngẫm lại, đêm hôm khuya khoắt đi mời người, thật đúng là khả nghi!
Nhưng vì sao Cố Cẩm Triêu phải cứu Tú Cừ? Bà ta không tin Cố Cẩm Triêu tốt bụng như vậy, để ý chuyện sống chết của một tiểu nha đầu! Mặc
dù nàng ta cố tình muốn cứu nha đầu kia thì làm sao nàng ta biết
người ở trong Bích Đào các…
Ngón tay Tống di nương đặt trên bàn sơn đen, ánh mắt đột nhiên rơi vào tấm bình phong hoa
văn đá cẩm thạch phía đối diện.
Ngày hôm qua Cố Cẩm Triêu mang bình phong tới cho bà ta, nói là quà tặng bà ta.
Còn bảo không được đặt ở tai phòng, ầm ĩ chạy đến Tây Sương
phòng không có người ở xem qua hết một lần rồi mới đặt bình phong
vào. Không phải lúc ấy nàng ta đã nghi ngờ người giấu ở chỗ bà
ta đó chứ, thế nên mới nghĩ cách đến xem đúng không?
Nàng ta thật đúng là thông minh!
Tống di nương hừ lạnh một tiếng.
Bà tử kia cẩn thận hỏi: “Di nương, người xem việc này phải làm thế nào? Hay là chúng ta mang Tú Cừ trở về.”
Tống di nương nhìn bà một cái, mấy bà tử này chỉ được cái khỏe mạnh, thật ngu dốt!
“Mấy ngày nay có ai hỏi Tú Cừ đi đâu không?”
Bà tử nghĩ ngợi: “Chỉ có nha đầu Vũ Trúc ở Thanh Đồng viện hỏi, nô
tài nói Tú Cừ trở về thăm người thân theo lời người căn dặn rồi. Tú Cừ cũng không thân thiết với nha đầu khác, nha đầu Thu Hoa ở
cùng cô ta cũng không hỏi gì…”
Tống di nương nhẹ
nhàng thở phào, không có ai hỏi là tốt rồi. Bà ta nói: “Hôm nay
chúng ta và Cố Cẩm Triêu giương cung bạt kiếm, người bên ngoài cũng
biết quan hệ chúng ta không tốt, nha đầu trong nội viện bọn họ nói chúng ta không tốt, cứ nói là họ cố ý hãm hại. Sau này có
người hỏi Tú Cừ thì cứ nói nha đầu kia mất tích, không có người chứng
kiến, phủi sạch sẽ quan hệ với Lâm Yên tạ, biết chưa?”
Bà tử lập tức gật đầu, Tống di nương lại phạt bà ta và Trần bà tử ba tháng tiền tiêu coi như trừng phạt.
Tuy Tú Cừ là người của bà ta, cũng mất tích ở chỗ bà ta nhưng ai
có thể nói bà được chứ? Nếu Cố Cẩm Triêu muốn cứu một nha đầu để
đối phó bà ta thì thật là buồn cười.
Tống di nương ngồi lại trước bàn trang điểm, Xảo Vi cài trâm lên giúp bà ta, là trâm cài hoa mai vàng.
Tống di nương nhìn thoáng qua cây trâm, hỏi Xảo Vi: “Vật kia thế nào rồi?”
Xảo Vi kính cẩn đáp: “Người yên tâm, nô tài sắp xếp thỏa đáng rồi, không có sai sót gì.”
Tống di nương thản nhiên: “Đối phó đại tiểu thư thì cần phải cẩn thận một
chút. Mẫu thân của nàng ta là thứ người kín như bưng, trước sau như một không thích nói cũng không thích tranh giành, mặc dù lão luyện mọi chuyện nhưng cũng không đáng sợ. Nhưng đại tiểu thư hung ác có quyết tâm, lại đủ thông minh… Thật sự khó đối phó vô cùng…”
Xảo Vi nói: “Khó đối phó hơn nữa thì người cũng có thể đối phó mà.”
Ở Thanh Đồng viện, Cẩm Triêu cả một đêm không chợp mắt, mạng người quan
trọng, Liễu Đại phu sau khi nghe xong liền không nói hai lời, dọn
dẹp rương liêm đi theo Đông ma ma, giờ sửu đã đến Cố Gia. Băng vết
thương cho Tú Cừ xong, ông sắc thuốc cho nàng ấy uống, sắc mặt Tú
Cừ cuối cùng cũng hồng lên.
Đông ma ma cũng chạy vạy
một đêm, cả người cực kì mệt mỏi, dù sao bà ấy cũng đã lớn tuổi. Cẩm
Triêu bèn bảo bà ấy nghỉ ngơi trước rồi tự mình tiễn Liễu Đại
phu ra cửa thuỳ hoa, cho một trăm lượng bạc. Liễu Đại phu từ chối
không ngớt lời: “Người cho mấy bình bạch lộ cũng đã đáng giá
vài trăm lượng bạc rồi…”
Cẩm Triêu cũng không miễn cưỡng, dặn dò quản sự phòng bếp mang một ít ngỗng mập gà quay đến chỗ Liễu đại phu.
Cẩm Triêu bảo Thải Phù chuyển Tú Cừ đến một gian sương phòng, Thanh Bồ
mang nàng ấy vào. Mấy nha đầu trông một đêm, mãi đến giờ Thìn Tú Cừ
mới tỉnh lại.
Sau khi nàng ấy tỉnh dậy liền thấy
Vũ Trúc, sửng sờ một chút rồi bèn òa khóc lên. Thanh Bồ bên cạnh sớm đã chuẩn bị cháo cho nàng ấy ăn, mấy ngày mấy đêm không ăn gì,
vừa rồi cũng chỉ uống nước lê, Tú Cừ ăn uống như hổ đói. Cẩm
Triêu nhìn thấy thì nhẹ nhàng thở phào, ăn được như vậy cũng tốt,
nội thương có lẽ không có vấn đề gì.
Tú Cừ ăn xong cháo mới chú ý xung quanh có nhiều người như vậy, tay có vẻ khẩn trương nắm lấy góc chăn.
Vũ Trúc kéo tay nói với nàng ấy: “Cô không cần gấp, đây là tiểu thư của
Thanh Đồng viện, không ai dám đến thương tổn cô đâu! Tối hôm qua Thanh
Bồ cô cô của chúng ta cứu cô từ Bích Đào các ra, lúc ấy cô bị
thương rất nghiêm trọng, bây giờ đã cảm thấy tốt hơn chưa?”
Tú Cừ ngẩn người, chỉ thấy đại tiểu thư, còn có nha đầu thiếp thân của
đại tiểu thư. Nàng ấy bèn hỏ giọng nói: “… Là đại tiểu thư đã cứu tôi
ư?”
Vũ Trúc khó chịu: “Là đại tiểu thư cứu cô, đây
cũng là lỗi của ta, nếu không phải do ta… Cô cũng không bị Tống di nương đánh tới nông nỗi này…”
Tú Cừ nói chuyện có vẻ
như đã dùng hết sức lực, nghe vậy thì khóc òa lên, vừa khóc vừa nói:
“Bọn họ chụp ta vào bao tải, ném ta trên mặt đất rồi đánh,
đạp, dùng roi, ta… Ta cứ la đau, bọn họ dùng vớ giày chặn miệng
ta. Còn dùng kéo kìm ta… Ta không biết ta phạm lỗi gì, ta cầu xin tha thứ, cầu xin di nương tha thứ cho ta, di nương… Bà ta… mãi không xuất
hiện…”
“Ta rất sợ, đau lắm, cứ cho là mình sẽ chết ở đó…” Ánh mắt Tú Cừ tràn ngập sợ hãi.
Vũ Trúc vội nói: “Không có việc gì nữa, không có ai đánh cô nữa đâu! Bọn họ không dám đến chỗ đại tiểu thư đánh cô đâu!”
Tú Cừ lau nước mắt: “Vũ Trúc, cô có thể đỡ ta dậy một chút không… Ta muốn dập đầu với đại tiểu thư.”
Cẩm Triêu tiến lên đỡ lấy nàng ấy, nói khẽ: “Cứu người là việc nên
làm, không cần dập đầu. Bây giờ em đang bị thương nặng, đợi vết
thương tốt hơn rồi nói sau…” Nàng lại bảo Vũ Trúc và Vũ Đồng trông
coi nàng ấy.
Tú Cừ cũng bị chuyện của nàng
liên lụy, nàng có thể cứu Tú Cừ cũng không tính là gì. Đợi vết
thương của Tú Cừ tốt lên, bất luận nàng ấy muốn xuất phủ hay sao cũng được, nàng cũng sẽ không miễn cưỡng nàng ấy.
Bạn đang đọc truyện Lương Trần Mỹ Cẩm được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.