Chương 37: Việc Học
Chuyển ngữ – Song NhiBeta – Đặng Trà MyTừ ma ma kể việc xảy ra ở Tĩnh An cư cho Kỷ thị.
Kỷ thị bật cười: “Cẩm Triêu cũng thật là… Nhưng như vậy cũng tốt, cuối
cùng chúng ta cũng có thể an tâm về La di nương. Nhưng mà việc
của Tử Lăng thì ta cũng không hiểu vì sao. Nếu cô ta không phạm
sai lầm lớn, dựa vào tính cách bây giờ của Triêu Tỷ Nhi sẽ
không để cho Thanh Bồ đánh cô ta.”
Từ ma ma nghĩ:
“Nô tài nghe ý của đại tiểu thư thì hình như là Tử Lăng thường
nói lời không đúng về tiểu thư trước mặt đại thiếu gia.”
Kỷ thị bất mãn ra mặt: “Cũng là một giuộc với chủ tử của cô ta.”
“Người có muốn tìm đại thiếu gia nói việc này một chút không ạ?” Từ ma ma hỏi.
Kỷ thị có hơi do dự: “Ngày mốt nó phải đi phố Thất Phương rồi, lúc này nói những việc đó với nó cũng không phải tốt. Ta cho
rằng nó đã lớn vậy rồi thì cũng có thể phân biệt phải trái
đúng sai, nhưng đứa trẻ này cũng không làm ta bớt lo, về sau làm sao có thể kế thừa gia nghiệp Cố gia đây…”
Một lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng Cẩm Triêu tới ăn trưa với bà.
Hai chủ tớ không nói thêm gì nữa, cho người bê bàn nhỏ ra, Kỷ thị
bệnh nặng không tiện ra ngoài, bây giờ đều dùng bữa ở trong
phòng.
Cẩm Triêu đến thỉnh an, ngồi đối diện
mẫu thân, nói cho bà biết dạo này mình ở Thanh Đồng viện làm
gì, lại trồng cây bồ đào. Nói thao thao bất tuyệt, Kỷ thị nhìn
Cẩm Triêu cười, Triêu Tỷ Nhi trước mặt mình chưa bao giờ nói
chuyện của Tống di nương và Cố Lan, cũng không nói chuyện không
vui với đệ đệ, dường như không muốn làm bà phiền lòng chút nào.
Đồ ăn được bê lên, nồi đất tím đựng bồ câu hầm cách thủy, một
dĩa cá chẽm hấp, một dĩa chân ngỗng, một đĩa dưa chua vàng
nhạt, cá chẽm cùng chân ngỗng đều là do Cẩm Triêu chuẩn bị,
bây giờ Kỷ thị chỉ có thể ăn những món cực kì thanh đạm. Cẩm
Triêu múc thêm một chén canh cho mẫu thân uống.
Kỷ thị nghĩ nghĩ: “Chuyện của đệ đệ con… Mẫu thân muốn con và nó
ở chung nhiều một chút. Dù sao con cũng là tỷ tỷ của nó, bây
giờ tuổi của nó còn nhỏ cũng không thể phân rõ sai trái, cũng đừng bất hòa với nó.”
Cẩm Triêu ngừng tay lại một chút, chuyện xảy ra ở Tĩnh An cư sáng nay chắc chắn mẫu thân đã biết.
Nàng gật đầu nói: “Con biết ạ, mẫu thân không cần lo lắng.”
Ngày hôm sau, Cẩm Triêu đứng nhìn dưới khung bồ đào, lại bảo Đông ma
ma ra ngoài viện tìm người đến đặt một cái bàn đá dưới dây
leo bồ đào, mùa hè đến thuận tiện hóng mát. Lại bảo bà đến
nhìn thử Tĩnh Phương trai, Cẩm Vinh chắc đang chuẩn bị khởi hành đi
phố Thất phương rồi, nếu như vậy thì về báo cho nàng một tiếng.
Buổi chiều nàng quay trở về phòng, muốn trồng thạch trúc cuối mùa xuân, sửa lại đất trồng mẫu đơn. Luyện đàn và thư pháp tại
thư phòng nửa canh giờ mới nghỉ một chút tại giường quý phi,
đợi đến lúc nàng tỉnh đã là chạng vạng tối, nghe được tiếng
mưa rơi rì rào ngoài cửa sổ.
Nàng mở cửa sổ ra xem, mùi ẩm ướt tràn tới, hạt mưa tí tách đánh vào một cây chuối bên ngoài cửa sổ.
Thanh Bồ bước nhanh tới: “Tiểu thư, người tỉnh rồi, Đông ma ma đợi người một canh giờ rồi. Nô tỳ thấy người ngủ ngon nên không gọi.”
Cẩm Triêu nhíu mày, không biết có chuyện gì mà bà nhất định phải
nói với nàng nên tới đây đợi. Rửa mặt xong đi đến gian nhà phía
tây, chỉ thấy Đông ma ma đứng ngồi không yên, mắt nhìn quanh.
Cẩm Triêu tự giác nhanh bước chân, “Đông ma ma, có chuyện gì quan trọng ư?”
Đông ma ma thấy nàng thì vội vàng: “Nô tài cũng không biết việc này có
quan trọng không. Nhưng người dặn dò nô tỳ chú ý việc học của
đại thiếu gia nên muốn báo cho người một tiếng.”
Cẩm Triêu lại mời bà ngồi xuống, hỏi: “Sao thế, ngày mai đại thiếu gia phải khởi hành sao?”
Đông ma ma lắc đầu: “Cũng không phải, nô tỳ nghe Thanh Nhiên trong nội
viện của đại thiếu gia nói đại thiếu gia không có ý định đến
phố nhỏ Thất phương tiếp tục việc học, hôm qua thiếu gia đi gặp lão gia nói muốn mời gia sư về Cố phủ dạy học. Nói là làm
như vậy cũng tiện chăm sóc phu nhân, lão gia có đồng ý không nô
tỳ cũng không biết, nhưng xem ra cũng không có ý từ chối.”
Chén trà trong tay Cẩm Triêu lặng lẽ nổi sóng trên bàn, trong lòng
nổi lên lửa giận, nàng hít sâu một hơi, nói với Đông ma ma:
“Chuyện này quả thực phải nói với ta một tiếng, bà làm rất
tốt!” Lại cao giọng gọi Thanh Bồ đến giúp nàng thay xiêm y.
Đông ma ma nghĩ ngợi, đại thiếu gia không ở đọc sách Thất Phương tuy
là ảnh hưởng đến việc học nhưng cũng là vì phu nhân, xem ra
cũng có tình nghĩa. Nhưng không biết vì sao tiểu thư lại tức
giận, không biết tiểu thư muốn đi đâu… Bà lại không trực tiếp
hỏi mà nói: “Tiểu thư, việc này có cần nói cho phu nhân hay
không?”
Cẩm Triêu quay lại nhìn bà một cái,
trong phòng còn có Bạch Vân đang trông coi lò lửa và Thanh Bồ
đang chải đầu búi tóc giúp nàng.
“Việc này
nhất định không được để mẫu thân ta biết, ai dám nói ra ta nhất định phạt.” Nàng thấy Thanh Bồ cầm một đôi hoa tai mắt mèo, nói “Chải đầu búi tóc là được rồi, cầm dù đến đây. Hôm nay phụ thân nghỉ ngơi ở nơi nào?” Câu này là hỏi Đông ma ma, Cẩm Triêu bảo bà đặc biệt chú ý việc này.
Đông ma ma vội nói:
“Ở Tĩnh An cư chỗ La di nương. Nhưng mà… Tiểu thư, bây giờ trời tối rồi lại mưa không bằng sáng mai hãy đi.”
Cẩm
Triêu lắc đầu: “Việc này không kéo dài được.” Nàng nhìn Đông ma ma
đang có vẻ mê muội không hiểu thì bèn giải thích: “Cố Cẩm Vinh về
nhà lâu như vậy, thăm mẫu thân được bao nhiêu lần, mỗi lần được
bao lâu? Bởi vì mẫu thân mà không đi phố Thất Phương đọc sách thì đúng là chuyện cười! Ý kiến này là người khác nói cho nó biết, cá
tính của nó nghe gió lại tưởng là mưa. Để nó ở lại Cố gia
đọc sách, vậy cũng được sao…”
Không biết ai bảo nó ở lại Cố gia, thật là vớ vẩn.
Học lực của Cố Cẩm Vinh cũng bình thường, miễn cưỡng đuổi kịp
việc học ở phố Thất Phương. Cậu lại đặc biệt dễ dàng bị người khác ảnh hưởng, Cố Gia lại không có người đọc sách cùng cậu,
mời gia sư ư? Chỉ sợ vài ngày đã không nên người!
Nếu cậu thật sự ở lại Cố Gia, Tống di nương hoặc là Cố Lan đang âm thầm
để người dẫn dắt nó, giáo dục kém một chút, về sau thật đúng là hết thuốc chữa.
Cẩm Triêu để cho Thanh Bồ che dù, hai người đi về phía Tĩnh An cư.
Mưa tuy không lớn nhung cũng làm ướt vớ. Cẩm Triêu vừa đến Tĩnh An
cư đã bị Liễu ma ma nhìn thấy, vội vàng mời nàng vào phòng,
thổi lò, bưng trà nóng tới. “Trời vẫn còn mưa sao đại tiểu thư
đến Tĩnh An cư vậy ạ.”
Cẩm Triêu đưa trà cho
Thanh Bồ, nàng ấy che chở nàng không bị ướt mưa nên bị ướt nửa vai,
bây giờ cũng nên sưởi ấm một chút.
“Tìm một bộ quần áo cho Thanh Bồ thay, ta muốn đi gặp lão gia.”
Bây giờ, Tĩnh An cư đều là người của Cẩm Triêu, lời của nàng các
nha đầu già trẻ đều không nói lại một câu. Liễu ma ma đi tìm xiêm y sạch sẽ rồi, Trần ma ma dẫn nàng đi về gian nhà phía Đông: “La di nương dùng bữa tối với lão gia. Tiểu thư đợi ở chỗ này đi
không lại mắc mưa ạ. Nô tỳ vào trong báo một tiếng.” Để Cẩm
Triêu ngồi ở trên ghế Thái sư trong chính đường.
Cẩm Triêu nhìn bên ngoài chính đường, trời đã tối đen, mưa rơi thật nhiều, không thể nhìn thấy được gì.
Trần ma ma mời nàng theo.
Đến gian nhà phía Đông, trước mặt là một cảnh tình cảm ấm áp. La
di nương đứng bên cạnh phụ thân gắp thức ăn cho ông, đèn đặt dưới
đất tỏa ánh sáng làm cho La di nương thêm phần duyên dáng yêu
kiều, La di nương gật đầu với nàng, trên mặt có phần xấu hổ.
Cẩm Triêu thấy trên bàn vẫn còn một bộ bát đũa đã dùng, nhìn
sang bên cạnh thấy Thu Quỳ cầm chiếc đũa thì trong lòng đã hiểu
rõ. La di nương ăn cơm cùng bàn với phụ thân… Nhưng mà việc này
nàng không muốn quản, hành lễ với phụ thân: “… Nữ nhi nghe nói
Cẩm Vinh muốn mời gia sư về nhà giảng bài, đã hỏi ý phụ thân,
không biết phụ thân nghĩ thế nào?”
Đối với người như phụ thân, nàng vẫn nên hỏi thẳng thì hơn.
Cố Đức Chiêu cười bảo con gái của mình ngồi xuống, lại dặn dò Thu
Quỳ thu dọn chén bát.”Con đến nhanh vậy, chắc là chưa ăn cơm
chiều. Cẩm Vinh đã nói việc này cho ta rồi, nó thương mẹ con
bệnh nặng nên mong có thể được ở nhà chăm sóc, đây cũng là lấy
hiếu làm đầu… Mặc dù có hơi ảnh hưởng một chút đến việc học
của nó, nhưng mà mời thầy ở Quốc Tử Giám Quách đến dạy nó
nên cũng không đáng lo.”
Cẩm Triêu lắc đầu nói:
“Phụ thân, tuy nói Cẩm Vinh hiếu thảo, nhưng người cũng biết mẫu
thân chắc chắn hi vọng Cẩm Vinh đi đọc sách ở phố Thất Phương
chứ không phải ở nhà chăm sóc bà… Nếu Cẩm Vinh học hành thành
tài, ba năm sau trúng cử trở về làm rạng rỡ gia môn chính là
làm tròn hiếu đạo rồi.”
Cố Đức Chiêu im lặng
một lát mới hỏi: “Con không mong nó ở nhà sao? Ta tưởng rằng
Cẩm Vinh ở nhà thì hai tỷ đệ con sẽ thân thiết thêm một chút.”
Có Cố Lan ở đây, chỉ sợ Cẩm Vinh ở nhà càng lâu chị em lại càng lạnh nhạt.
Nàng cũng không nói điều này, tiếp tục khuyên nhủ: “Phụ thân người
cũng biết rõ, Cẩm Vinh không có say mê học hành thành người, nếu
nó ở nhà đọc sách, chỉ sợ là ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới
thôi. Gần đây Tam công tử nhà Vĩnh Dương bá lại thích đến chơi với
nó, người cũng biết rõ vị Tam công tử này rồi… Trước đó không lâu Cẩm Vinh còn đến vùng ngoại ô cưỡi ngựa với hắn.”
Tam công tử nhà Vĩnh Dương bá nổi danh chơi bời lêu lổng, huynh trưởng trong nhà của hắn đều tới phố Thất Phương đọc sách, hắn lại
bướng không đi. Hắn là con trai nhỏ nhất, Vĩnh Dương bá và phu nhân
cũng không quản được hắn, hắn là người rất ngang ngược. Việc
này Cẩm Triêu sớm đã biết rõ, nhưng quan hệ giữa nàng và Cẩm Vinh
không tốt, không muốn vì việc này mà chọc giận cậu nên cũng
không nói gì.
La di nương bên cạnh cũng nói khẽ:
“Thiếp nghe đại tiểu thư nói có lý, đại thiếu gia chắc là muốn
lập nghiệp nên nghe nhị tiểu thư nói thì muốn ở nhà rồi.”
Cố Đức Chiêu nhíu mày hỏi La Tố: “Đây là ý của Cố Lan ư?”
La di nương ngập ngừng một chút: “Thiếp thân nghe bọn hạ nhân nói, nhị tiểu thư thường tìm đại thiếu gia, nói với thiếu gia nếu thiếu gia đi đến Đại Hưng thì hai người sẽ rất lâu không được gặp nhau…
Nhưng mà thiếp thân cũng không ngờ đại thiếu gia lại nói chuyện này với chàng.”
Cố Đức Chiêu thay đổi sắc mặt,
nếu vì Kỷ thị mà Cố Cẩm Vinh không muốn đến phố Thất Phương cũng
là có tình nghĩa, nhưng nếu vì lí do khác…
Cố Đức Chiêu lấy lại tinh thần, bảo Cẩm Triêu về trước: “Ngày mai ta sẽ nói rõ ràng với nó.”
La Tố nói muốn tiễn nàng, Cẩm Triêu nhìn như nàng ấy có chuyện
muốn nói nên không từ chối. Hai người đi đến hành lang nhìn
xuống khắp nơi đều là nước mưa, La Tố thấp giọng: “Đại tiểu thư, những lời kia thiếp thân nghe Thu Quỳ nói, nàng ta và Nhị tiểu
thư có qua lại… Thu Quỳ dường như còn biết một số việc của nhị tiểu thư, ngày mai người có muốn tới hỏi nàng ta không ạ?”
Cẩm Triêu nói: “Bây giờ chưa cần, đến lúc ta sẽ đến tìm nàng ta
hỏi sau, lần này cám ơn di nương.” Nàng không ngờ La Tố lại nói
đến Cố Lan, Bây giờ, xem ra La di nương tuy hèn yếu nhưng cũng
không đần.
La Tố cười cười: “Đại tiểu thư không cần phải khách khí, đây là việc thiếp thân nên làm.”
Bạn đang đọc truyện Lương Trần Mỹ Cẩm được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.