Chương 6: Kịch
" Nghĩ đến cùng Nhị di nương cầu một cái ân điển, sau đó rời đi sao?"
" Tiểu thư..." Mai Hương khiếp sợ nhìn Cố Thanh Uyển, chính mình cái gì
cũng đều chưa nói, thậm chí ý nghĩ này cũng vừa lóe ra thôi, tiểu thư
nàng thế nào có thể thoáng cái liền đoán được?
" Mai Hương, ngươi nghĩ Nhị di nương sẽ bỏ qua cho người biết được bí mật của nàng sao?"
Cố Thanh Uyển nhẹ nhàng nói một câu, lại lần nữa đánh trúng vào tâm tư vốn yếu đuối của Mai Hương, thành công đè chết lạc đà chỉ bằng một cọng
rơm, có điều điều này cũng làm cho Mai Hương khẳng định, tiểu thư nàng
tuyệt đối không phải như mọi người thấy ngu xuẩn như vậy, Cố gia nhân
bao gồm cả Hạo Nguyệt nhân đều lầm rồi, có lẽ, nàng mới là người không
thể lường được nhất ở Cố gia.
Mai Hương ngẩng đầu nhìn mặt mày
thản nhiên Cố Thanh Uyển, rõ ràng vẫn là dung mạo đó, trên người cũng
không giống như trước đây vì làm nổi bật chính mình Cố gia trưởng nữ
thân phận mặc hoa lệ phục sức (trang phục - trang sức), mà chỉ là đơn
giản áo trong, tóc dài đen nhánh, nhưng bây giờ trên người nàng toát ra
cái loại mà chỉ những người đứng ở trên cao, đứng hàng thượng vị mới có
khí thế, chính mình chưa từng thấy qua, còn có đôi mắt dường như có thể
nhìn thấu lòng người của nàng, làm Mai Hương nghĩ sở hữu tất cả ở trước
mắt nàng đều không thế che giấu, loại uy áp vô hình này dù là ở trên
người lão phu nhân cũng chưa từng thấy, nó không chỉ làm mình cảm thấy
hít thở không thông, cảm thấy kinh hãi đồng thời còn có một loại không
rõ kích động.
Mai Hương bỗng nhiên "Bùm" một cái, quỳ gối trước
mặt Cố Thanh Uyển, trịnh trọng đối với nàng dập đầu, nghiêm mặt nói:
"Tiểu thư, nô tỳ không muốn rời đi, nô tỳ muốn tiếp tục muốn tiếp tục ở
lại bên cạnh tiểu thư, mong tiểu thư cho nô tỳ một cơ hội."
"Cơ hội? Ta dựa vào cái gì cho ngươi cơ hội?"
" Tiểu thư để nô tỳ thấy chân thật ngươi (tính cách), không phải là đang
cho nô tỳ cơ hội lựa chọn sao?" Mai Hương cắn răng quyết được ăn cả ngã
về không, liều lĩnh nói. Mình đã không còn đường lui, chỉ có thể đánh
cuộc một lần, đoán đúng thì sống, mà đoán sai thì chỉ có một con đường
chết, tiểu thư tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người đã phản bội nàng, còn biết bí mật của nàng.
Mai Hương nói làm Cố Thanh Uyển nở nụ
cười, phong khinh vân đạm nói: "Phải hay không còn xem ngươi có giá trị
gì, đáng để ta mạo hiểm như vậy."
Mai Hương nghe xong liền biết
đại tiểu thư đang ở khảo nghiệm chính mình, muốn xem chính mình có hay
không năng lực này. Trong lòng Mai Hương thoáng qua các loại lí do
thuyết phục, bày tỏ trung tâm, phát thề độc, ... các loại biểu hiện
quyết tâm của mình, thế nhưng khi Mai Hương bắt gặp ánh mắt bình tĩnh vô ba không một gợn sóng của Cố Thanh Uyển, thần sắc kích động của nàng từ từ bình tĩnh lại, nàng lựa chọn nói thật: "Đại tiểu thư, trước đây nô
tỳ từng có rất nhiều lần bất trung đối với tiểu thư, nhưng nhớ tới các
hành động trước đây của ngươi, nô tỳ đến giờ vẫn không rõ, nô tỳ rốt
cuộc là làm đúng hay sai? Nô tỳ cũng không có cách nào xóa đi nó, có
điều, nô tỳ có thể cam đoan, chỉ cần tiểu thư cho nô tỳ một cơ hội, nô
tỳ sẽ làm cho tiểu thư biết điều này so với giết chết nô tỳ càng đáng
giá."
" Đây là hứa hẹn sao? Có điều, ngươi hình như vẫn chưa rõ
ràng lắm, rằng ta đối với loại cam đoan không mất chút khí lực nào này
của ngươi, hoàn toàn không có hứng thú gì."
Cố Thanh Uyển nói
khiến quang thải (ánh sáng) trong mắt Mai Hương rút đi, biến thành một
mảnh tĩnh mịch, chính mình đánh cuộc sai lầm rồi sao?
Cố Thanh
Uyển nhìn phản ứng của Mai Hương, lẳng lặng nhìn nàng một hồi mới mở
miệng nói: "Mai Hương, đối với loại cam đoan vô dụng này, ta nhưng thật
ra càng muốn nghe ngươi nói một chút, sau khi tỉnh lại ta phải làm thế
nào để ứng đối với cục diện tiếp theo?"
" Tiểu thư...." Mai Hương không dám tin nhìn Cố Thanh Uyển, tiểu thư đây là đang hỏi mình sao? Mình thành công rồi sao?
" Thế nào? Không biết sao?"
" Không, nô tỳ biết, biết." Mai Hương vội vàng nói.
" Nói ta nghe một chút."
" Tiểu thư, nô tỳ nghĩ việc ngươi phải làm nhất bây giờ đó là lập tức đi tới chỗ lão phu nhân bên đó."
" Lý do?"
" Tiểu thư, tin tức ngươi tỉnh lại Nhị di nương, nhị tiểu thư đã biết, cứ như vậy lão phu nhân cũng rất nhanh sẽ biết, vì thế nếu như tiểu thư
không đi hoặc là đi muộn rồi, nói không chừng tội danh bất kính, không
đem lão phu nhân để ở trong mắt sẽ rơi xuống đầu tiểu thư!" Mai Hương
không chút giấu diễm thành khẩn nói.
Mai Hương nói không sai nói
không sai, suy nghĩ của nàng cũng cùng mình không mưu mà hợp, hơn nữa từ câu nói của Mai Hương có thể nghe ra, nàng đối với Nhị di nương, nhị
tiểu thư so với chính mình càng hiểu biết, thấu triệt, mà người ta
thường gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Trước kia là Cố
Thanh Uyển ở ngoài sáng, các nàng ở trong tối, hiện tại thế nhưng trái
ngược, vì vậy vở kịch này sau này nên diễn như thế nào, từ bây giờ do
chính mình đến chỉ đạo.
" Đúng nha! Ra tay trước chắc chắn sẽ đắc thủ, ra tay sau cũng chỉ có thể bị nắm đi." Cố Thanh Uyển lười biếng cười.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
Cố gia, Lan Đình các
Sau khi Nhị di nương vào trong phòng ngồi xuống, một nha đầu liền ngay lập tức đem nước đưa đến trước mặt nàng.
Nhị di nương bưng lên nhấp một chút thấm giọng, nhìn nha đầu trong phòng mở miệng nói: "Ta muốn nghỉ ngơi một chút, các ngươi không cần làm nữa,
đều lui ra đi!"
Trong phòng mấy người nha đầu nghe xong, đều dừng lại, đi tới trước mặt Nhị di nương, đối với nàng phúc phúc người (cúi
người) , lần lượt đi ra.
Trong phòng bây giờ cũng chỉ còn lại Nhị di nương và Vương mẹ 2 người.
" Nói đi! Xảy ra chuyện gì?" Nhị di nương quay sang Vương mẹ nói.
Vương mẹ thấp giọng nói: "Khi di nương ngươi và nhị tiểu thư đến chỗ đại tiểu thư, Phúc Thọ đường nơi đó truyền đến một tin tức."
" Tin tức gì?" Nhị di nương thận trọng hỏi.
" Lão phu nhân chuẩn bị để di nương ngươi tới chưởng quản gia sự."
" Cái gì??" Cái chén trong tay Nhị di nương rầm một tiếng rơi trên mặt
đất, sắc mặt kinh nghi bất định (kinh ngạc) nói: "Tin tức này là thật
chứ?"
" Người của chúng ta truyền tới, tám chín phần mười không có sai." Vương mẹ cẩn thận nói.
"Đúng không?"
" Di nương, ngươi nói chuyện này rốt cuộc là chuyện tốt, hay là chuyện xấu?"
Nhị di nương không trả lời mà là nhìn cái chén bể nát trên mặt đất có chút sững sờ.
Vương mẹ thấy vậy cũng không dám quấy rầy, lẳng lặng đứng ở một bên một mình suy tư.
Qua một lúc lâu, Nhị di nương mới mở miệng nói: "Vương mẹ."
"Có lão nô."
"Về việc chưởng quản gia sự trước hết đừng để lộ ra, việc này coi như không biết, biết chưa?"
"Vâng, lão nô đã biết."
" Đi, chúng ta đến chỗ phu nhân một chuyến, nhìn một chút xem Cố phu nhân hiện tại đang bận rộn cái gì? Việc tiểu thư tỉnh chúng ta cũng nên đem
cái tin vui này nói cho phu nhân mới phải, ngươi nói đi, Vương mẹ?" Nhị
di nương ôn nhu nói, trong mắt lại hiện lên âm ngoan, ác độc ý cười. Lý
Kiều, ngươi không sinh được nhi tử, hiện tại gia sự cũng không giữ được, còn nữ nhi ngu xuẩn kia của ngươi hiện tại cũng nhất định đang bị lão
phu nhân trách phạt đi! Ha ha, Lý Kiều, nét mặt bây giờ của ngươi nhất
định xem tốt lắm, vở kịch đặc sắc như vậy, ta làm sao có thể bỏ lỡ được
đây?"
" Di nương nói phải."
Bạn đang đọc truyện Đích Nữ Phong Hoa được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.