Chương 24: Đạo Kịch (Đạo Diễn Kịch)
Lý Hoằng hỏi xong, thấy Cố Thanh Uyển cúi đầu không đáp, trong lòng càng
thêm khó chịu, nha đầu ngu xuẩn này đang làm gì thế, đang giả bộ đáng
thương sao? Hừ! Thật đúng là toàn học những thứ không thể chấp nhận được gì đó, kiêu ngạo, ương ngạnh, hoa si, không biết tự lượng sức mình, chỉ luôn luôn dựa vào thân phận trưởng nữ của nàng, khi dễ Hạ nhi muội
muội.
Còn có nàng lần này không rõ bị thương, rõ ràng là chính
nàng tính tình nóng nảy, không biết trời cao đất rộng cùng người động
thủ đánh nhau, hoàn toàn không có một chút tính khí rụt rè của nữ nhi
nói là vì mình, hại mình bị tổ phụ, phụ thân răn dạy, cưỡng chế bắt mình tự đi cảm tạ nha đầu ngu xuẩn này, thực sự là ghê tởm.
Nghĩ vậy, ánh mắt Lý Hoằng nhìn Cố Thanh Uyển ngoại trừ chán ghét, còn thêm chút
tức giận, nhìn nét mặt của nàng cũng càng thêm bất thiện, trầm giọng
nói: "Hỏi ngươi nói đâu? Vì sao không trả lời?"
Nghe giọng nói
cao cao tại thượng không chút khách khí của Lý Hoằng, Cố Thanh Uyển
ngẩng đầu, nụ cười trên mặt tản ra lại mang theo một tia lăng liệt,
trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: "Câu hỏi của nhị biểu ca, thật sự là quá kỳ quái, trong khoảng thời gian ngắn ta thật không biết phải trả lời
thế nào."
"Là ta hỏi kỳ quái? Hay là ngươi nghĩ không ra được nên mượn cớ?" Lý Hoằng châm chọc nói.
"Mượn cớ?" Cố Thanh Uyển khinh cười ra tiếng.
" Ngươi cười cái gì?" Lý Hoằng căm tức nói.
Vẫn ở một bên không lên tiếng Cố Vô Hạ, khi nhìn đến trong mắt Lý Hoằng
thoáng hiện tức giận, trong mắt hiện lên đắc ý, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn
khiếp đảm lại lộ ra không rõ chờ mong.
Biểu tình của Cố Vô Hạ, bị Cố
Thanh Uyển bất động thanh sắc thu vào đáy mắt, lông mi khẽ thiêu, biểu
hiện hả hê trong lòng này của nàng có phải hay không cũng quá rõ ràng?
Hay là nàng nghĩ, chính mình vẫn giống như trước đây, chỉ cần nhìn thấy
Lý Hoằng, trong mắt sẽ không dung gì khác, vì thế mới không cố kỵ cái gì chờ xem kịch vui?
Có điều, lần này người đạo kịch có phải hay
không cũng nên thay đổi đâu? Cố Thanh Uyển ngước mắt, cười khẽ, câu câu
như châm vẻ mặt lại chân thành nói: "Ta cười, chỉ là bởi vì ta thấy vui
vẻ, ta thật sự không hề nghĩ đến, nhị biểu ca ngay cả ta ở Cố gia hướng
đi đều phải nhất nhất hỏi đến, thật sự là quá có lòng." Cố Thanh Uyển
cảm kích nói: "Lý gia biểu ca đối với biểu muội ta quan tâm như vậy, ta
thật sự rất cảm động."
"Lý" tự rõ ràng, vang vang hữu lực từ
trong miệng Cố Thanh Uyển nói ra, rõ ràng rơi vào trong tai tất cả mọi
người ở đây, bắt đầu làm cho người ta cảm giác câu hỏi vừa rồi của Lý
Hoằng, lời lẽ hùng hồn nhưng lại không hề có chút đạo lý.
Lý gia
công tử ngươi dù có cao quý, có khó lường tới đâu, ngươi cũng chỉ là họ
Lý, ở địa phương của Cố gia đối với Cố gia trưởng nữ hoa tay múa chân,
ngay cả việc người ta đi đâu ngươi cũng đều phải hỏi đến, thật đúng là
một chút quy củ, một chút giáo dưỡng cũng không có! Nghĩ như vậy, ánh
mắt nhìn Lý Hoằng của nha đầu ở đây không tự chủ được biến đổi, ai cũng
cảm thấy lời nói tràn đầy cảm động của Cố Thanh Uyển đối với Lý Hoằng
thật đúng là cực hạn đùa cợt.
Dĩ nhiên trong lòng các nàng vẫn
khinh thường Cố Thanh Uyển, đại tiểu thư thật đúng là ngu xuẩn, ngay cả
câu hỏi của người ta là ý tốt hay ý xấu cũng không phân biệt được, thật
là không có đầu óc.
Lý Hoằng tự nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt
nhìn mình của bọn nha đầu, từ kính ngưỡng, sùng bái, cung kính, bởi vì
một phen lời nói của Cố Thanh Uyển, đã bắt đầu xen lẫn bất mãn, khuôn
mặt bỗng nhiên đỏ lên, khó chịu, tức giận nói: "Cố Thanh Uyển, ngươi...
ngươi thật đúng là không có thuốc chữa!"
"Biểu ca, ta nói sai cái gì sao? Ngươi vì sao tức giận?" Cố Thanh Uyển trong giọng nói bất an mang theo khó hiểu nói.
"Ngươi đương nhiên sai rồi, ta một chút cũng không thèm để ý hướng đi của
ngươi, ta chỉ là hỏi ngươi, ta và Hạ nhi muội muội ở đây, ngươi tới làm
gì?" Cố Thanh Uyển không hiểu khiến Lý Hoằng nghiến răng nói trắng ra.
Lời nói của Lý Hoằng, Cố Thanh Uyển tự nhiên hiểu rõ, bởi vì dựa theo ký ức hiện lên trong đầu, trước đây mỗi khi mình thấy Cố Vô Hạ và Lý Hoằng ở
chung, nhất định sẽ nổi giận với Cố Vô Hạ, cho rằng Cố Vô Hạ nhất định
là đang quyến rũ Lý Hoằng, vì thế không chút lưu tình chửi mắng Cố Vô Hạ một phen, theo đó lần này Lý Hoằng liền khẳng định mình là đến gây
chuyện với Cố Vô Hạ, vì thế mới có thể hỏi như vậy đi!
Có điều,
phương thức nói chuyện này của hắn thật đúng là thật sự rất cấp lực,
những lời này đúng là những lời mình muốn. Nghĩ thế, Cố Thanh Uyển nghi
hoặc nhìn bọn họ, ủy khuất nói: "Nhị biểu ca, ta không hiểu, ngươi và
nhị muội muội ở chung với nhau, ta vì sao lại không thể tới? Các ngươi
không thích ta tới sao? Hay là cảm thấy ta cản trở các ngươi?"
Những lời này của Cố Thanh Uyển, làm cho Lý Hoằng ngừng lại, trong khoảng
thời gian ngắn có chút không hiểu rõ Cố Thanh Uyển nàng là có ý gì.
Sắc mặt Cố Vô Hạ đột nhiên đại biến, trong lòng thầm buồn bực: Lý Hoằng này thật đúng là không biết cách phản biện. Đáng hận hơn là Cố Thanh Uyển,
nàng nói ra lời này không phải sẽ làm cho người ta hiểu lầm rằng mình và Lý Hoằng có cái gì sao? Nàng đây là muốn phá hỏng danh dự của mình sao? Lời này nàng nói, rốt cuộc là cố ý hay vô tình?
Bất quá, chính
mình mặc kệ Cố Thanh Uyển bây giờ nghĩ thế nào, mình là quyết định không thể để cho người khác bởi vì những lời nói này mà hiểu lầm, ảnh hưởng
đến chính mình nhiều năm qua khổ tâm xây dựng hình tượng.
"Tỷ tỷ, ngươi nói những lời này, muội muội thật sự là phải đau lòng." Cố Vô Hạ
đi tới, nhìn Cố Thanh Uyển khóe mắt rưng rưng nước mắt, điềm đạm đáng
yêu nói: "Muội muội trước giờ chưa từng nghĩ đến, ở Cố gia không có nơi
nào là tỷ tỷ không thể đến, càng không cảm thấy tỷ tỷ đến sẽ cản trở cái gì, ngược lại thấy tỷ tỷ đến, trong lòng muội muội thực sự rất vui vẻ."
Nghe Cố Vô Hạ nói "ở Cố gia không có nơi nào mình không thể đến" làm cho Cố
Thanh Uyển cười nhạt trong lòng, Cố Vô Hạ thật đúng là không thời khắc
nào không ''giúp'' mình tăng thêm cái danh ương ngạnh nha! Có điều, có
một số việc không phải có thể tính toán rõ ràng chỉ trong một lần, cũng
không phải thoáng cái là có thể giải quyết, chín quá hóa nẫu đạo lý này
chính mình vẫn rất rõ ràng.
"Ta đến, muội muội thực sự cảm thấy vui vẻ sao?"
Cố Vô Hạ dùng sức gật đầu, "Muội muội cầu còn không được đâu!" Nói xong,
thấy Cố Thanh Uyển có chút không tin liếc qua Lý Hoằng, Cố Vô Hạ hiểu
rõ, càng khinh thường, ngoài miệng lại khẽ cười nói: "Dĩ nhiên, Hoằng ca ca cũng nghĩ như vậy."
"Nhị biểu ca, ngươi cũng không cảm thấy ta vướng víu chứ?"
Lý Hoằng vừa định phủ nhận, nhưng khi nhìn đến ánh mắt cầu xin của Cố Vô
Hạ, lại nghĩ đến tình cảnh sau này của nàng, trong lòng thương tiếc,
kiềm chế sự chán ghét đối với Cố Thanh Uyển, trái lương tâm gật đầu.
Cố Vô Hạ thấy vậy tươi cười rạng rỡ, trong lòng hư vinh chiếm được cực lớn thỏa mãn, nhẹ nhàng tiêu sái đến bên người Cố Thanh Uyển, ôm lấy cánh
tay của nàng cười nói: "Tỷ tỷ, ngươi xem đi! Hoằng ca ca và ta đều rất
hoan nghênh ngươi đâu!"
"Đúng nha! Nhắc tới thực sự là hổ thẹn,
rõ ràng ta và biểu ca mới là chính quy họ hàng, nhưng ta lại không hiểu
hắn bằng muội muội ngươi, nếu không, vừa rồi ta cũng suýt chút nữa hiểu
lầm biểu ca, suýt chút nữa làm cho huynh muội chúng ta sinh ra khoảng
cách." Cố Thanh Uyển nhìn nụ cười trên mặt Cố Vô Hạ thoáng cái cương
lại, tiếp tục nói: "Vì thế nha, ta thật đúng là phải nhiều cám ơn muội
muội ngươi!"
Bạn đang đọc truyện Đích Nữ Phong Hoa được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.