Chương 64: Công Tử Xuất Thủ!
Editor: Gió
Thiển Hạ sững sờ một chút, nhớ đến khuôn mặt thống
khổ bất kham của Tam phu nhân, nàng cơ hồ là buột miệng nói ra, “Xem ra, Tang Khâu công tử đã nhận định việc này có liên quan đến Tam phu nhân?”
Tang Khâu Tử Duệ híp mắt, “Ngươi đang thiên vị nàng?”
Thiển Hạ ngẩn người, giờ mới nhớ ra mình đang ở chỗ nào, lại đang đối mặt với người nào, lắc đầu nói, “Không, ta không bênh vực nàng. Nhưng Tang Khâu công tử danh khắp thiên hạ, chẳng lẽ chỉ vì một ma ma mà nhận định Tam
thẩm của mình có tội, đây là chuyện hoang đường cỡ nào chứ?”
Trong mắt Tang Khâu Tử Duệ mây vần gió nổi, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Thiển Hạ, “Quả nhiên, các ngươi đã gặp nhau.”
Vân Trường An đưa tay nắm lấy tay Thiển Hạ kéo sang một bên, “Đây là chuyện nhà người ta, muội dính vào làm cái gì?”
Thiển Hạ cố chấp gỡ tay hắn ra, lại nhìn về phía Tang Khâu Tử Duệ, “Ca ca ta
nói đúng, ta không nên can thiệp vào chuyện này. Nhưng Tang Khâu công tử là người thông tuệ, sáng suốt chắc cũng không đến nỗi dễ bị người khác
lừa gạt như vậy đi?”
Tang Khâu phu nhân lúc này cũng nói thêm vào, “Tử Duệ, vị cô nương này nói rất đúng. Ta cũng cảm thấy không phải là nàng.”
“Mẫu thân?”
Tang Khâu phu nhân nhẹ nhàng nhắm mắt, giống như có điều gì đó không muốn nói.
Tang Khâu Tử Duệ ngầm hiểu ý, “Trước hết, mời hai vị ra bên ngoài nghỉ ngơi. Dù thế nào đi nữa, vẫn phải đa tạ Vân công tử.”
“Tang Khâu công tử khách khí.”
Thiển Hạ theo Vân Trường An ra phòng ngoài, mặc dù đưa lưng về phía hắn nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn vẫn thủy chung trói
chặt trên người mình, chỉ thấy có một loại cảm giác âm trầm, lạnh cả
sống lưng.
Thiển Hạ ra đến ngoài, không nhịn được rùng mình một.
“Bây giờ mới biết sợ?”
Thiển Hạ lườm hắn một, nàng đích thực có chút sợ hãi nhưng cùng với chữ sợ
trong miệng Vân Trường An tuyệt đối không cùng một mức độ. Nàng luôn cảm thấy vị Tang Khâu công tử này là lạ, không phải bởi vì một đầu tóc
trắng, mà là ánh mắt của hắn, thật sự có phần đáng sợ.
Tang Khâu phu nhân đuổi hết hạ nhân trong phòng ra ngoài, chỉ còn lại hai mẹ con nói chuyện với nhau.
“Mẫu thân, đến bây giờ người còn nói giúp cho nàng sao?”
Tang Khâu phu nhân lắc đầu một, đưa tay xoa mặt hắn, đột nhiên nhìn đến một
đầu tóc trắng, “Tử Duệ, con có biết, lúc sinh con, ta sợ hãi nhường nào
không? Bởi vì con vừa sinh ra đã có một đầu tóc trắng, bị nhận định là
yêu nghiệt chuyển kiếp. Nếu dựa theo quy củ của Tử Dạ quốc chúng ta, bây giờ, con đã bị dìm chết rồi.”
“Nhi tử đương nhiên biết. Những chuyện này người và phụ thân trước đây đều đã nói qua.”
“Lúc đó, phụ thân cũng không nỡ, đang nghĩ làm thế nào để che giấu. Không
ngờ, nhị thẩm con lại chạy vào phòng sinh, hiển nhiên liền nhìn thấy
con.”
Phong vân trong mắt Tang Khâu Tử Duệ càng tăng lên, có xu thế u ám hơn trước.
“Sau đó, ngay lúc Nhị thúc con đoạt con đi, chuẩn bị dìm sông, lại bị dì con cản lại. Lúc đó, nàng còn chưa gả cho Tam thúc con. Vì để giữ được con, nàng thậm chí không ngại quỳ trên mặt đất, ôm lấy chân Nhị thúc con, có thể nói, hành động lúc ấy của nàng đã không có nửa điểm dáng vẻ của đại gia khuê tú.”
“Mẫu thân!”
Tang Khâu phu nhân vỗ vỗ tay hắn, ý bảo hắn tiếp tục nghe mình nói.
“Mặc kệ nàng bảo trụ hài tử của ta hay hài tử của chàng, cuối cùng đều là
con! Cũng bởi vì nàng lôi kéo một phen mới đúng lúc gặp được một vị cao
tăng đắc đạo, liếc mắt một liền nhận định con là một người cực phú cực
quý. Hơn nữa, còn nói rõ, trong vòng ba mươi năm tới, Tang Khâu gia tộc
có hai lần đại kiếp, tất cả đều do con hóa giải. Nếu như không có con,
sau này cũng không có Tang Khâu thế gia.”
Tang Khâu Tử Duệ cười giễu cợt một tiếng, “Chuyện hoang đường như vậy mà bọn họ cũng tin?”
“Không được nói bậy!” Sắc mặt Tang Khâu phu nhân đột nhiên trở nên ngưng trọng, “Hắn là ân nhân cứu mạng của con đấy!”
“Dạ, mẫu thân.”
“Tổ phụ con mới đầu vốn cũng không tin nhưng lại không thể không tin hắn,
bởi vì trước khi ta và phụ thân con thành thân, đã từng có một vị cao
nhân phán qua mệnh cách Tang Khâu gia, nói Tang Khâu gia mấy chục năm
sau chắc chắn gặp phải đại kiếp, nhiều thì ba lần, ít thì hai lần. Tất
cả đều là số mệnh!”
Sắc mặt Tang Khâu Tử Duệ khẽ động, không ngờ còn có chuyện như vậy.
“Nói vậy, tổ phụ bởi vì nhớ đến lời phán mệnh của vị cao nhân kia nên mới tin lời nói của đại sư?”
“Đúng vậy!” Tang Khâu phu nhân gật đầu, “Sau này, con càng lớn, tài hoa và
học thức cũng dần hiển lộ. Đặc biệt là những kiến giải độc đáo của con
đối với những chuyện trên triều đình khiến tổ phụ con rất vui vẻ. Mấy
năm nay, danh hiệu Tang Khâu công tử của con cũng không phải là giả.”
Nghe đến đây, mí mắt Tang Khâu Tử Duệ giật giật, u ám trong mắt càng phát ra nồng đậm.
“Chuyện ta thích ăn khoai lang ngào đường sợ là trong phủ chỗ nào cũng biết. Tử Duệ, ta chắc chắn không phải Tam thẩm con làm. Nếu nàng muốn động thủ
hại ta, cần gì phải chờ đến bây giờ?”
“Mẫu thân?”
“Ta biết con vẫn luôn cho người theo dõi nàng, muốn biết nàng rốt cuộc bỏ ra
trọng kim để làm gì? Không phải hôm nay đã biết rồi sao?”
Nghe vậy, con ngươi Tang Khâu Tử Duệ đột nhiên sáng lên, đường nét trên khuôn mặt cũng trở nên nhu hòa hơn.
“Mẫu thân, nhi tử đã hiểu. Nhìn biểu hiện của Vân công tử và Vân tiểu thư
hôm nay, xem ra, Tam thẩm chỉ là tìm người hóa giải phiền muộn trong
lòng. Hơn nữa, bây giờ nghĩ lại, hình như gần đây Tam thẩm ngày càng ít
tới bên phòng lớn chúng ta.”
Tang Khâu phu nhân gật đầu, vẻ mặt
có chút vui vẻ nói, “Nghe nói gần đây, nàng vẫn luôn ở trong phòng bận
bịu. Hôm qua, Tam thúc còn cố ý chạy đến tìm phụ thân con khoe khoang,
nói là thê tử của hắn rốt cuộc cũng chịu tự tay làm cho hắn một áo
khoác.”
Tang Khâu Tử Duệ gật đầu, nói như vậy, là Tam thẩm đã
nghĩ thông suốt rồi. Xem ra, chuyện như này cũng là công lao của hai
người kia.
Tang Khâu Tử Duệ đột nhiên vô cùng hiếu kỳ, rốt cuộc bọn họ dùng cách gì lại có thể cởi bỏ khúc mắc mấy chục năm của Tam thẩm?
Suy nghĩ những chuyện mẫu thân vừa nói, có một số việc, không cần nói quá
rõ ràng, hắn đã hiểu nên làm thế nào. Bây giờ, mẫu thân bệnh liệt
giường, cả Tang Khâu phủ lớn như vậy dĩ nhiên là không thể không có
người quản lý.
Mà Tam thẩm bởi vì chuyện của phụ thân, cùng mẫu
thân có khúc mắc, đương nhiên sẽ không bằng lòng tiếp nhận, mà cho dù
nàng có bằng lòng tiếp nhận, sợ là chi thứ hai cũng sẽ không đồng ý. Xem ra, Tang Khâu phủ nên hảo hảo chỉnh lý một phen rồi!
Tang Khâu Tử Duệ bỗng nhiên nghĩ đến một phòng ái thiếp Lưu thị, mây mù trong mắt lần nữa nổi dậy.
“Thân thể mẫu thân bệnh nhẹ, Lưu thị kia thân là thiếp thất lại không đến vấn an, hành vi như này cũng xứng trở thành người của Tang Khâu phủ chúng
ta sao?”
“Thôi, nàng là người phụ thân con che chở, kệ nàng đi.
Hơn nữa, năm ấy cũng là ta và phụ thân con có lỗi với nàng. Nàng căn bản cũng không làm gì sai, cũng vì sinh nở mà bị chặt đứt con nối dòng.
Cũng là tại ta vẫn không thể có thai, cho nên mới…”
Tang Khâu Tử
Duệ vội vàng cắt ngang lời nàng, chỉ sợ mẫu thân lại tự trách mình. Nàng thân là chủ mẫu, chuyện như này đâu coi là đại sự gì?
“Mẫu thân, đều do nhi tử quanh năm du học bên ngoài, bỏ quên sự tình trong phủ, làm hại mẫu thân chịu khổ.”
“Nói năng hồ đồ gì đó? Con có thể thành công, mẫu thân tự nhiên cao hứng.”
“Mẫu thân yên tâm, nhi tử biết nên làm thế nào. Người phải chịu khó điều
dưỡng thân thể thật tốt. Tang Khâu phủ này từ trên xuống dưới còn phải
dựa vào mẫu thân lo liệu đấy.”
Tang Khâu phu nhân biết con trai
của mình thông minh, nhìn một chút đã hiểu, cười gật đầu, “Vừa rồi, thái độ của con đối với vị cô nương kia thực là không khách khí. Phải cố
gắng xin lỗi người ta đó.”
“Dạ, mẫu thân.” Mặt của Tang Khâu Tử Duệ lúc này chợt đỏ lên.
Tang Khâu phu nhân nhìn ra đầu mối, cười hỏi, “Con để ý vị cô nương kia? Lúc trước, con chỉ nói nàng là tiểu thư Vân gia, là Vân gia nào?”
“Hồi mẫu thân, chính là Vân gia hoàng thương kinh thành. Vị bắt mạch cho
người là Vân công tử, vị cô nương kia là nữ nhi của muội muội Vân Thương Ly. Nghe nói, sau khi Vân thị hòa ly, đã tái hôn với Định quốc công thế tử.”
“A! Ta biết rồi.” Tang Khâu phu nhân nặng nề gật đầu một. “Nhắc tới chuyện này, cũng coi như là một câu chuyện đẹp năm đó.”
“Mẫu thân, vậy trước tiên người hãy nghỉ ngơi một chút, con ra ngoài tiễn hai người bọn họ.”
“Đi đi.”
Một đường Tang Khâu Tử Duệ tiễn hai người bọn họ ra khỏi viện, ba người không ai nói với ai câu nào.
Cho đến khi tới chỗ nội môn, Tang Khâu Tử Duệ mới thấp giọng nói, “Vân tiểu thư, vừa rồi, tâm tình tại hạ có chút kích động, mạo phạm.”
Thiển Hạ lắc đầu, “Tang Khâu công tử khách khí. Sợ là người nào gặp phải
chuyện như này cũng sẽ nghĩ đến phương diện đó. Ta chỉ muốn nói cho
ngươi biết, nếu Tam thẩm ngươi quả thực có ý đó, đã không cần đến trước
mặt ca ca ta cầu xin.”
“Lệnh huynh?”
Thiển Hạ nghiêm túc gật đầu nói, “Nếu không phải ca ca ta khuyên giải, sợ rằng bây giờ, nàng đã uống nước Vong Xuyên rồi.”
“Nước Vong Xuyên?” Tang Khâu Tử Duệ đương nhiên đã nghe qua loại thuốc này.
Đồn rằng, loại thuốc này có thể khiến người ta quên hết những chuyện cũ. Không ngờ, Tam thẩm thống khổ đến mức này?
Vân Trường An nhìn
Tang Khâu công tử bị Thiển Hạ hù dọa, sững sờ một chút, vậy mà cũng có
thể tin được? Thực là bội phục công phu bịa đặt của cô muội muội này!
“Muội muội, không còn sớm nữa, chúng ta nên trở về thôi.”
Không muốn vị muội muội này tiếp tục nói dối dọa người, Vân Trường An buộc phải lên tiếng cắt đứt cuộc đối thoại của bọn họ.
Tang Khâu Tử Duệ đưa bọn họ tới đại môn, liên tục cảm ơn Vân Trường An đã
trị hết bệnh cho mẫu thân. Thiển Hạ biết, đây là hắn đang thể hiện cho
hạ nhân trong phủ thấy.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, tên tuổi của
đại ca ở An Dương thành sẽ rất nhanh nổi tiếng, sau đó sẽ nhanh chóng
vang dội khắp Tử Dạ quốc. Đến lúc đó, một biểu muội đi theo hắn, cùng
nhau xuôi ngược khắp nơi cũng không có gì đáng ngại nữa.
Hiển
nhiên, lúc này Thiển Hạ đã quên mất, mặc dù nàng đã đổi họ Vân nhưng
nàng và Vân Trường An cũng không thực sự là thân huynh muội. Ví dụ về
việc biểu ca biểu muội thành thân thực là đếm không hết.
Thiển Hạ không nghĩ tới không có nghĩa là Vân Trường An sẽ không nghĩ tới.
Sống cùng nhau năm năm có lẻ, hắn đã sớm đem tiểu nha đầu này thành thân
muội muội mà đối đãi. Ban đầu tất nhiên có một phần là do Vân Thương Ly
ân cần dạy dỗ nhưng càng nhiều hơn chính là một loại thân tình được tích lũy lại bởi từng ngày từng tháng chung sống với nhau.
Thiển Hạ
bước lên xe ngựa. Trong nháy mắt, nàng cảm thấy có một đôi mắt ẩn nấp
quanh đây đang nhìn chằm chằm vào nàng, thậm chí còn cảm nhận được sự âm hiểm của ánh mắt ấy. Thiển Hạ khẽ động mi tâm, Vân Trường An cũng phát
giác ra điều bất thường, đưa tay hạ rèm xe xuống giúp nàng, thấp giọng
phân phó Vân Lôi mấy câu.
Hai huynh muội vừa về tới tiểu viện, Thiển Hạ liền lập tức trở về phòng tiếp tục làm quen với linh bãi mới của mình.
Bởi vì dùng để bói toán nên sự trao đổi giữa linh bãi và chủ nhân vô cùng
quan trọng. Người cùng vật chết trao đổi, ngoại trừ việc vuốt ve, tiếp
xúc còn phải luyện tập rất nhiều.
Lúc Thiển Hạ đang cảm thán vì thất bại một lần nữa, Vân Trường An liền vọt vào, không nói hai lời, kéo nàng ra ngoài.
Thiển Hạ ra ngoài nhìn thấy Vân Lôi đã trở lại.
“Công tử, ở gần cửa Tang Khâu phủ lúc đó đúng là xe ngựa Nhâm gia. Thuộc hạ
theo bọn họ hồi phủ, phát hiện trong xe ngựa chính là vị Nhâm tiểu thư
kia, hơn nữa, nhìn dáng vẻ còn rất không vui. Thấy thủ vệ Nhâm phủ canh
phòng không nghiêm ngặt cho nên thuộc hạ liền lẻn vào trong.”
“Có dò xét được gì hữu dụng không?”
“Hồi công tử, từ cuộc nói chuyện đứt quãng giữa vị Nhâm tiểu thư kia và nha
hoàn, thuộc hạ hiểu đại khái, vị Nhâm tiểu thư kia vốn thầm mến Tang
Khâu công tử.”
Thiển Hạ sáng tỏ gật đầu, “Thì ra là vậy! Thảo
nào, nàng ta canh giữ bên ngoài cửa Tang Khâu phủ, vốn định vô tình gặp
gỡ Tang Khâu Tử Duệ, không ngờ lại nhìn thấy hắn tiễn chúng ta ra
ngoài.”
Vân Trường An hung hăng liếc nàng một, “Muội còn chưa nghe được trọng điểm à?”
“Ách?”
“Trọng điểm không phải là chúng ta mà là muội!”
“Muội? Muội làm sao?” Sau khi chớp chớp mắt mấy cái, Thiển Hạ mới bừng tỉnh
đại ngộ, “Không thể nào! Muội chỉ được hắn tiễn ra khỏi phủ, cái gì cũng không làm. Sao vị Nhâm tiểu thư kia lại ghi mối thù này lên muội?”
“Hừ! Lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển. Ai biết được vị Nhâm tiểu thư kia có làm ra hành động gì bất thường hay không?”
“Có!”
Ba người quay đầu lại thấy Vân Phong bước vào.
“Hồi công tử, tiểu thư, thuộc hạ thăm dò được, vị Nhâm tiểu thư này có thể
nói là không việc xấu nào không làm, chỉ cần cô nương nào từng có tiếp
xúc thân mật với Tang Khâu công tử là đều gặp xui xẻo.”
Vân Trường An nghe xong hứng thú, “A? Nói nghe một chút!”
Thiển Hạ khinh bỉ liếc một, ca ca lại thích buôn chuyện như vậy. Chỉ có điều, nàng cũng thấy tò mò, chăm chú lắng nghe.
“Cuối thu năm kia, có người trông thấy một vị cô nương vô tình gặp được Tang
Khâu công tử ở trên cầu, suýt nữa ngất xỉu, lại được Tang Khâu công tử
đỡ lấy, hơn nữa còn ôn nhu trấn an mấy câu. Cô nương kia vô cùng xúc
động, không nghĩ, ngày hôm sau đi ra ngoài, bị người ta không cẩn thận
chen ngã xuống hồ. Mặc dù sau đó được cứu kịp thời nhưng nước cuối thu
vốn rất lạnh, thân thể vị cô nương kia lại yếu đuối, nằm trên giường
đúng ba tháng mới coi như ổn.”
“Nghe nói từ đó về sau, vị cô nương này không dám ra khỏi cửa nữa.”
Huynh muội hai người nhìn nhau, xuất thủ thật đúng là nhanh nha!
“Trung thu năm ngoái, An Dương thành đặc biệt tổ chức hoạt động giải đố ngắm
trăng. Một vị cô nương không cẩn thận ngã từ trên đài cao xuống, cũng
may được Tang Khâu công tử cứu. Vị cô nương kia lúc đó cao hứng đến bất
tỉnh, lúc sau được người nhà đưa đi. Nhưng cách một ngày sau liền có lời đồn, vị cô nương kia lúc xuống lầu không cẩn thận, tự mình ngã xuống,
cũng không có gì đáng ngại, chỉ bị thương xương cốt, điều dưỡng gần nửa
năm. May mắn, không thành người tàn phế!”
Thiển Hạ kích động ngắt lời Vân Phong, “Ngươi nói những người này đều có liên quan đến vị Nhâm tiểu thư kia?”
“Hồi tiểu thư, đúng vậy!”
Vân Lôi đứng một bên, lúc này,mới nhớ ra cái gì đó, “Chẳng trách lúc đó, ta nghe chủ tớ các nàng nói cái gì mà tới một người ta chỉnh một người.
Thì ra là như vậy!”
Thiển Hạ sửng sốt một lúc lâu mới hoàn hồn
nói, “Không bình thường nha! Nàng chỉ là nữ nhi của một quan ngũ phẩm
nho nhỏ, lấy đâu ra năng lực lớn như vậy?”
“Hừ! Sau lưng nàng tất nhiên có người giúp đỡ!”
Thiển Hạ nhìn về phía Vân Lôi, nghe hắn nói, “Tang Khâu phủ Nhị phu nhân hình như cũng họ Nhâm.”
Vân Trường An nhướng mày một, “Ta đã nói mà. Nhất định là có người chống
lưng cho nàng ta. Phụ thân nàng ta chức quan không cao nhưng thân phận
của vị Nhị phu nhân kia cũng không phải giả.”
“Ca ca, nếu chuyện của Tang Khâu phủ đã xong, chúng ta cũng nên khởi hành về núi thôi.”
“Muội vẫn còn nhớ đến rừng đào chứ gì?”
Thiển Hạ gật đầu, “Huynh vào rồi tất nhiên không hiếu kỳ. Nhưng muội thì khác.”
“Ta còn tưởng rằng muội muốn đi kinh thành một chuyến, dù sao cũng đã năm
năm không nhìn thấy cô cô rồi. Muội đúng là không muốn gặp nàng dù chỉ
một chút?” Ánh mắt của Vân Trường An lần nữa tránh né, thay đổi trọng
tâm câu chuyện, dường như không muốn nhắc đến chuyện về núi.
Thiển Hạ cười yếu ớt, trong con ngươi sáng rỡ lúc này nhiều thêm mấy phần nhu ý, “Mẫu thân bây giờ rất tốt. Nếu muội hồi kinh, ngược lại, làm cho
cuộc sống của nàng bị xáo trộn. Nghe nói, muội đã có thêm một tiểu đệ
đệ, chỉ là chưa từng thấy qua. Cũng không biết, hắn sinh ra giống ai?”
“Đều là cháu ngoại, theo ta thấy, nó sinh ra chắc chắn giống phụ thân ta.”
Vân Trường An không dấu vết nói sang chuyện khác, coi như bỏ thêm hiệu
quả.
“Trên thư nói, mẫu thân sống rất tốt. Mà cũng phải nói, muội rất bội phục Lâm Thiếu Khang, hắn có thể nhẫn tâm hạ xuống tâm tư,
thành thân không bao lâu liền dời đến Thượng tướng quân phủ ở. Hắn thật
không sợ người ngoài đàm tiếu sao?”
“Người ngoài nói thì có quan
hệ gì? Quan trọng là thái độ của Hoàng thượng. Hơn nữa, cô cô vừa gả qua không bao lâu liền hạ sinh cho Lâm gia thêm một tiểu hài tử mập mạp.
Cái lão đầu Định quốc công kia lại không trộm mừng đi?”
Thiển Hạ
mỉm cười không nói gì, thực ra, lúc biết Lâm Thiếu Khang lấy việc Vân
thị mang thai làm lý do, dọn khỏi Định quốc công phủ, nàng đã đoán được
sẽ đi tới bước này. Quả nhiên là vậy!
Đợi đến khi đứa nhỏ được
sinh ra, Lâm Thiếu Khang lại lấy lý do hài tử còn quá nhỏ, thay đổi môi
trường không tốt cho nó. Để chứng minh cho điều này, khi được mang về
Định quốc công phủ hai ngày, đứa nhỏ khóc không ngừng, ai dỗ cũng không
được. Không còn cách nào khác, đành phải trở lại Thượng tướng quân phủ.
Từ đó về sau, không ai đề cập đến vấn đề đi hay ở của một nhà Lâm Thiếu Khang nữa.
Chỉ có điều, đứa nhỏ ngày càng lớn, phu phụ Định quốc công sợ rằng cũng bắt đầu động tâm tư.
Từ thư mợ và mẫu thân gửi tới, không khó thấy được, mẫu thân đã không còn
là mẫu thân mềm yếu, không nơi nương tựa, một nữ nhân chỉ biết nhẫn nhịn của ngày trước nữa. Mẫu thân bây giờ đã kiên cường hơn nhiều, nhất là
trải qua một lần bị Lô Thiếu Hoa đả kích. Mẫu thân thay đổi như bây giờ
cũng là điều mà Thiển Hạ và toàn bộ người Vân gia vẫn luôn mong muốn.
“Tiểu Hạ! Tiểu Hạ!” Vân Trường An không ngừng quơ quơ tay trước mặt nàng, mới kéo tâm tư của nàng trở lại.
“Ách? Làm sao vậy ca ca?”
“Muội nghĩ gì mà nhập thần vậy? Ta gọi mấy câu cũng không nghe thấy?”
“Chuyện Tang Khâu gia, chúng ta còn chưa bị quấn vào. Để tránh một thân tanh
tưởi, muội nghĩ, chúng ta nên mau chóng rời khỏi đây thôi.”“Cũng tốt. Dù sao, đơn thuốc ta cũng đã đưa cho hắn, chúng ta cũng không thiếu nợ
Tang Khâu gia cái gì. Nhưng mà, đã tới An Dương rồi còn chưa được thấy
An Dương danh hoa mẫu đơn quốc sắc, chẳng phải là đáng tiếc sao?”
Khóe miệng Thiển Hạ giật giật mấy cái, sao nàng lại quên mất vị ca ca này của nàng say mê hoa cỏ như say mê y thuật chứ?
Mẫu đơn Tử Dạ quốc nổi tiếng thiên hạ. Mà nổi tiếng nhất Tử Dạ quốc chính là mẫu đơn An Dương thành.
Thiển Hạ thấy dáng vẻ si mê của ca ca mình cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Vậy thì đành trì hoãn một chút vậy!
Đúng như Thiển Hạ dự đoán, tối hôm đó, nàng để cho Tam Thất ra ngoài nghe
ngóng, liền nghe được ở trà phường có người nói, hình như Tang Khâu công tử mời được một gã tiểu thần y tuổi còn rất trẻ, cấp đơn thuốc cho Tang Khâu phu nhân, nghe nói là còn rất được Tang Khâu công tử nể trọng.
Thời điểm Thiển Hạ nghe đến mấy lời này chỉ cười một tiếng, nếu nói nể
trọng, bất quá cũng là chỉ việc Tang Khâu Tử Duệ tự mình đưa bọn họ ra
khỏi phủ mà thôi.
Ý định ban đầu của Thiển Hạ là ngày hôm sau rời đi, lý trí nói cho nàng biết, Tang Khâu gia là một đầm nước sâu không
thích hợp với người như nàng trộn lẫn vào. Nhưng mặt khác, nàng lại cảm
thấy mình nhận của Tang Khâu Tử Duệ lễ lớn như vậy lại chỉ giúp Tang
Khâu phu nhân tìm được nguyên nhân phát bệnh, có phải tỏ ra, bọn họ quá
keo kiệt hay không?
Quan trọng hơn là, Vân Trường an còn chưa được ngắm mẫu đơn ở đây, sợ rằng không dễ dàng thuyết phục hắn rời đi.
Hôm sau, Thiển Hạ và Vân Trường An ngồi ăn sáng cùng nhau. Vân Lôi đi ra ngoài thăm dò tin tức cũng trở lại.
“Bẩm công tử, tiểu thư! Nghe nói vị Nhâm đại nhân kia bị người ta tố cáo đút lót, nhận hối lộ, lại còn tham ô ngân lượng của hộ phủ. Lúc này, Thứ sử An Dương thành đã phái người bắt giam vị Nhâm đại nhân kia lại. Còn
Nhâm gia nghe nói hiện giờ cũng đang bị quân đội bao vây tứ phía, chỉ
được phép vào, không được phép ra.
Thiển Hạ ngẩn người, “Tang Khâu công tử, không hổ là Tang Khâu công tử, thủ đoạn thật nhanh a!”
Vân Trường An vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, có chút ý vị nói, “Tang Khâu công tử cái gì? Muội nói rõ chút.”
“Ca vẫn còn chưa nhìn ra sao? Nhất định là Tang Khâu công tử đã tìm ra được người đứng sau màn ám hại Tang Khâu phu nhân. Với lại, huynh để ý xem,
bây giờ mới bắt đầu động thủ, náo nhiệt, sợ rằng vẫn còn ở phía sau.”
“Nhâm gia?”
Mi tâm Vân Trường An nhíu chặt, “Ý muội là, Tang Khâu Nhị phu nhân giở trò quỷ?”
“Ngoại trừ nàng thì còn có thể là ai nữa?” Ánh mắt của Thiển Hạ thản nhiên,
lạnh lùng, “Cái gọi là thế tộc đại gia, bất quá cũng chỉ là ngươi lừa ta gạt, một chảo nhuộm lớn mà thôi!”
“Muội nói thật cho ta biết, là muội bói ra kết quả, cũng là nằm trong dự đoán của muội đúng không?”
Thiển Hạ bất đắc dĩ thở dài một hơi, “Loại chuyện như này chỉ cần động não
một chút là được rồi. Huynh ngẫm lại xem, dùng phương pháp thức ăn tương khắc để động thủ với đại phu nhân, mặc dù sẽ không dễ dàng đoạt mạng
của đại phu nhân nhưng lại có thể làm cho nàng phải nằm lâu dài trên
giường. Như vậy, mọi chuyện trong Tang Khâu phủ, ai là người làm chủ?”
“Tất nhiên là Nhị phu nhân.”
“Cho nên mới nói, người duy nhất được lợi là nàng ta. Hơn nữa, huynh nghĩ
lại xem, hôm qua, Tang Khâu Tử Duệ sau khi nghe đến chuyện thức ăn tương khắc, người đầu tiên hắn hoài nghi là ai?”
“Tam phu nhân.”
Lúc này, Vân Trường An mới hiểu ra chút ít, gật đầu nói, “Muội nói không
sai. Thủ đoạn của vị Nhị phu nhân này cực kỳ cao minh, lại muốn gây xích mích giữa đại phòng và tam phòng. Sau đó, chi thứ hai bọn họ sẽ ở giữa
đắc lợi. Nhưng mà, dựa vào đâu, muội lại suy đoán như vậy? Nếu ngộ nhỡ
không phải là nàng làm thì sao?”
“Huynh đã quên vị Nhâm tiểu thư ngày hôm qua à?”
Vân Trường An giật mình, hiển nhiên là đã hiểu rõ ý của nàng.
“Cách làm của vị Nhâm tiểu thư kia nhìn thì như là nàng chung tình với Tang
Khâu Tử Duệ, cho nên không cho phép bất kỳ nữ tử nào lại gần hắn. Nhưng
thực tế thì sao? Huynh ngẫm mà xem, nàng làm như vậy, ngược lại khiến
cho người ta cảm thấy vị Tang Khâu công tử này mặc dù tuấn mỹ, mệnh cách phú quý nhưng khó tiếp cận, vừa nhìn đã sợ.”
Vân Trường An chợt
vỗ ót một, “Ta hiểu rồi! Vị Nhị phu nhân kia muốn mượn tay của Nhâm tiểu thư, từng bước mưu tính Tang Khâu Tử Duệ.”
“Đúng vậy! Chủ ý ban
đầu của nàng ta là muốn làm bại hoại danh tiếng của Tang Khâu Tử Duệ.
Nhưng đáng tiếc! Danh tiếng Tang Khâu công tử quá vang dội, chỉ bằng mấy chuyện tình cờ, thực sự rất khó đả động địa vị của hắn trong lòng dân
chúng. Nhị phu nhân lúc này mới nổi lên tâm tư đối phó với Đại phu nhân. Phải nói, tính nhẫn nại của nàng rất tốt!”
“Tiểu Hạ, vậy ý của muội là, lần này đã chạm tới giới hạn của Tang Khâu Tử Duệ nên hắn mới ra tay cảnh cáo?”
“Nước An Dương thành quá sâu, ca ca, huynh có nhìn thấy gì không? Lúc này mới chỉ là một An Dương thành, nếu như trở về kinh thành, còn không phải có thêm bao nhiêu rắc rối sao?”
“Tiểu Hạ, vậy chúng ta nên rời đi?”
Đi một vòng lớn, cuối cùng, Vân Trường An mới nhớ tới vấn đề nghiêm túc này.
“Tạm thời sợ là không đi được.”
“Tại sao?”
“Chúng ta an tâm đợi ở đây là được rồi. Chuyện nhà Tang Khâu gia, chúng ta
không muốn dính cũng đã dính vào. Nếu như lúc này chúng ta rời đi, ngược lại, sẽ trở thành quân cờ cho vị Nhị phu nhân kia cản trở Tang Khâu
công tử.”
“Muội lo Nhị phu nhân sẽ lấy chúng ta làm cái cớ, từ đó rêu rao trong Tang Khâu phủ?”
“Không phải là không có khả năng này. Mặc dù, chúng ta chưa từng gặp mặt vị
Nhâm phu nhân kia nhưng dựa vào hiểu biết mấy ngày nay về Tang Khâu phủ, nàng chắc chắn là một người thận trọng. Nếu không, cũng sẽ không đoán
chắc Tang Khâu Tử Duệ sẽ hoài nghi lên đầu Tam phu nhân.”
“Nhưng
mà cũng may, Tang Khâu phu nhân là một người thanh tỉnh.” Vân Trường An
nói, than nhẹ một tiếng, “Cũng may là Vân gia chúng ta không nhiều phiền phức như vậy. Nếu không, ta thà sinh ra trong một nông hộ bình thường
còn hơn là sống cả ngày tính tính toán toán, thật là mệt tim!”
“Được rồi! Đây cũng không phải là chuyện huynh có thể làm chủ được.” Thiển Hạ bất đắc dĩ trừng hắn một, “Trước mắt, chúng ta cái gì cũng không làm,
chỉ ở trong phủ uống trà, chơi cờ là tốt rồi. Đúng rồi, có thời gian,
muội sẽ luyện tỳ bà một chút. Còn huynh, kiếm thuật của huynh cũng không thể để hoang phế như thế được, sao lần này xuống núi đã mấy ngày cũng
không thấy huynh luyện kiếm lần nào thế hả?”
“Ai nói không có?”
Vân Trường An gấp đến đỏ mặt, “Sáng sớm ngày nào ta chẳng luyện, tại muội dậy muộn nên không thấy thôi.”
Thiển Hạ cười một tiếng, không lột trần lời nói dối của hắn, “Được rồi, muội
tiếp tục luyện linh bãi đây. Huynh thích làm gì thì làm đi.”
Thiển Hạ vừa đi được mấy bước, thân thể đột nhiên dừng lại, cũng không quay
đầu, nói: “Mục đích thực sự xuống núi lần này, ngay từ đầu đã là Tang
Khâu công tử đúng không?”
Vân Trường An sững sờ, tay bưng chén trà hoảng loạn, nước trà xanh biếc tràn ra ngoài, bắn vào mu bàn tay hắn mấy giọt.
“Muội muội?”
“Mặc dù, muội không học được hết tinh túy trong thuật bói toán của cậu nhưng cũng được một nửa đi.”
Dứt lời, Thiển Hạ cũng không ngoảnh lại, cứ thế rời đi, để lại Vân Trường
An ngây ngẩn một lúc lâu, mới lẩm bẩm nói, “Hóa ra, nàng đã sớm biết
rồi? Như thế mấy ngày qua, chẳng phải mình tự hát tự nghe hay sao?”
Thiển Hạ đoán không sai, Hộ phủ trường sử ngũ phẩm bị bắt chỉ là màn dạo đầu. Ngay sau đó, tự thân Nhâm gia cũng bắt đầu xuất hiện một vài chuyện.
Trong Tang Khâu phủ lại càng thêm náo nhiệt.
Tam phu nhân đóng cửa không ra ngoài, thành thành thật thật giúp chồng dạy con, thoạt nhìn có vẻ không tranh với đời.
Mà Tam lão gia dường như vô cùng vui mừng đối với sự thay đổi tính tình
của Tam phu nhân, cho nên cũng cực kỳ ít ngủ lại bên ngoài, đối xử với
Tam phu nhân càng ôn nhu hơn so với bình thường, đối với nhi nữ dưới gối cũng càng thêm quan tâm.
Hết thảy mọi chuyện ở tam phòng tựa hồ chuyển biến rất tốt.
Nhưng chỗ chi thứ hai lại phiền toái một chút.
Tang Khâu Tử Duệ là đích trưởng tử trưởng phòng nhưng ở trong Tang Khâu gia
tộc mà nói hay đối với dòng chính nội tộc mà nói, cũng chỉ là nhị công
tử. Đại công tử lại do chi thứ hai sinh ra. Nói cách khác, đồng lứa đích tôn, là Tang Khâu Tử Hách, cũng chính là do Nhâm thị sinh ra.
“Tử Hách, đều là do mẫu thân vô dụng. Bây giờ ngược lại còn liên lụy tới ông ngoại và cậu con cũng phải lo lắng đề phòng theo.”
“Mẫu thân, việc này không trách người được. Ai có thể ngờ Tang Khâu Tử Duệ
hào hoa phong nhã có một không hai từ trước đến nay lại có thể làm ra
hành động bỉ ổi như thế này chứ?”
Nét mặt nam tử có phần âm hiểm, ngũ quan vốn tuấn mỹ, lúc này thoạt nhìn trở nên vặn vẹo dữ tợn.
“Đúng vậy, mọi người đều nói Tang Khâu công tử túc trí đa mưu, lại thiện hạnh thiên hạ. Ai biết, hắn lại bắt đầu hạ thủ từ Nhâm gia.” Nhâm nhị phu
nhân vô cùng không cam lòng nói.
“Mẫu thân, chuyện này, phụ thân nói thế nào?”
“Phụ thân con còn thế làm thế nào nữa? Chỉ có thể đi đến đâu tính đến đó.
Hơn nữa, nhìn trước mắt, không có bất kỳ chứng cớ nào chỉ về phía Tang
Khâu Tử Duệ. Quan trọng nhất là, chứng cớ phạm tội đều là thật. Phụ thân con muốn ra mặt cho Nhâm gia cũng không dễ dàng.”
“Mẫu thân, chẳng lẽ chúng ta phải trở mắt nhìn một nhà ngoại tổ phụ sụp đổ như vậy sao?”
Tang Khâu Tử Hách có phần nóng nảy. Nhâm gia chính là chỗ dựa lớn nhất của
mình. Nếu bây giờ không có Nhâm gia hỗ trợ thì vị trí Tang Khâu gia chủ
tương lai, một chút cơ hội hắn cũng không có.
“Hừ! Bất quá chỉ là bọn họ tin tưởng lời nói từ một phía của cái hòa thượng điên kia mà
thôi. Cái gì mà trời sinh cát tướng. Đúng là hồ ngôn loạn ngữ! Có thấy
ai nói ấu tử tóc trắng là điềm lành không? Rõ ràng là tổ phụ con thiên
vị một nhà đại bá của con.”
Nhị phu nhân Nhâm thị trang điểm vô
cùng khéo léo, tinh xảo nhưng nét mặt chán ghét được biểu hiện vô cùng
đặc sắc, giống như chỉ cần nhắc tới Tang Khâu Tử Duệ là hạ thấp thân
phận của bà ta vậy.
“Mẫu thân, bây giờ nói những chuyện này cũng
vô dụng. Suy cho cùng, mấy năm qua, nhị đệ cũng thực sự làm ra chút
thành tựu, không phải sao? Điều quan trọng trước mắt là phải bảo trụ
được một nhà ngoại công. Nếu không, tương lai của chúng ta cũng chỉ có
thể dựa vào một nhà đại bá sống qua ngày mà thôi.”
Tang Khâu Tử Hách không nhắc đến chuyện này còn đỡ, vừa nhắc tới, sự căm phẫn trên mặt Nhâm thị càng tăng lên.
“Tang Khâu công tử cái quái gì? Danh khắp thiên hạ cái quái gì? Rõ ràng, con
mới là trưởng tôn Tang Khâu gia, con mới là người có tư cách kế thừa tất cả Tang Khâu gia. Tang Khâu Tử Duệ hắn dựa vào cái gì? Chỉ bằng một đầu tóc bạc của hắn? Hay dựa vào hai câu nói đùa của hòa thượng điên năm
ấy?”
“Mẫu thân, người cần gì phải tức giận?”
Bây giờ tỉnh táo lại, Tang Khâu Tử Hách hiểu rằng, hiện tại, bọn họ chỉ có thể nhượng bộ.
Vốn cho rằng nhị để chỉ có tài học cũng không có bản lĩnh thực sự gì, không nghĩ rằng, thủ đoạn của hắn lại ngoan lệ như vậy, vừa về không lâu lại
dám làm ra động tĩnh lớn như vậy ngay giữa An Dương thành.
Nếu nói việc này không phải hắn làm ra, có đánh chết, Tang Khâu Tử Hách cũng không tin.
Nhưng vừa ra tay đã mạnh mẽ như vậy, chẳng lẽ trước giờ, hắn vẫn luôn nghỉ
ngơi dưỡng sức, hoặc là cố tình ẩn giấu thực lực của mình?
Tang
Khâu Tử Hách trấn an mẫu thân xong, lúc này mới ra khỏi hậu viện, nghĩ
tới mình tuy là trưởng tôn nhưng cuối cùng cũng không phải là trưởng
phòng, thân phận dù sao cũng kém một chút. Mặc dù đều là dòng chính Tang Khâu gia nhưng nếu tương lai Tang Khâu Tử Duệ thành gia chủ, hắn chỉ có nước dọn ra ngoài ở.
Chưa nói đến việc đó, chỉ cần đến lúc tổ
phụ về cõi tiên, bọn họ cùng tam phòng đều không còn lý do gì để tiếp
tục ở lại đây nữa. Dù sao, nơi này cũng chỉ có gia chủ dòng chính Tang
Khâu gia có thể ở.
Mà bây giờ, hắn vẫn được ở lại nơi có thể nói
là quyền lực nhất An Dương thành, cũng là do tổ phụ của hắn còn chưa
chết, Tang Khâu gia chủ vẫn còn là tổ phụ của hắn.
Tang Khâu Tử
Hách liếc mắt nhìn về phía đại phòng, có một số việc, không phải chỉ cần dựa vào số mệnh là có thể đạt được. Nhất định phải tự mình nghĩ ra biện pháp liều mạng, tự mình đi tranh mới được!
Nếu hắn đã có tiếng là trưởng tôn thì nhất định phải giành lại tiếng nói cho chi chứ hai!
Phụ thân mình đã không thể trở thành Tang Khâu gia chủ tiếp theo, vậy thì,
đứa con trai này, tuyệt đối sẽ không thua trong tay tên nhị đệ tóc trắng kia.
Trở lại viện của mình, sau khi suy tư một hồi lâu, Tang
Khâu Tử Hách vội vã viết một phong thư, “Người đâu, đem thư này đưa đến
kinh thành, nói điều kiện của bọn họ, ta đáp ứng.”
“Dạ, công tử.” Một hắc ảnh từ trong bóng tối lóe lên, nhanh chóng nhận lấy phong thư rồi biến mất.
“Tang Khâu Tử Duệ, ta không tin vận khí của ngươi lúc nào cũng tốt như vậy!
Hừ! Nói võ công của ngươi cực cao, lần này, ta muốn xem công phu của
ngươi rốt cuộc cao bao nhiêu?”
Dứt lời, con ngươi trở nên tàn
nhẫn, âm lệ dần dần bao phủ khuôn mặt hắn, sau đó nhanh chóng lan ra
toàn thân, khí tức cả ngời đều trở nên hung ác.
Ở trong một nơi trang nghiêm túc mục nhất Tang Khâu phủ, từ đường Tang Khâu gia.
Ở đây thờ phụng bài vị của các thế hệ gia chủ và phu nhân Tang Khâu gia.
Chỗ nào cũng sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, khiến cho ngôi từ đường
này càng tăng thêm mấy phần thiêng liêng.
“Lão gia, ngài xem, cách làm của nhị công tử có tàn nhẫn quá không?”
Lão thái gia đang trầm tư nhìn bức họa phụ thân mình, nghe thấy lời nói của quản gia chỉ cười nhạt một tiếng, “Không tàn nhẫn làm sao có thể trở
thành Tang Khâu gia chủ được? Huống chi, Nhâm gia mấy năm nay cũng thực
là hơi quá đáng.”
Lão quản gia đi theo lão thái gia đã nhiều năm, tự nhiên hiểu rõ tính tình, vội vàng đỡ hắn đi ra ngoài. Ra đến ngoài
cửa, ánh nắng ấm áp chiếu rọi khắp người, lão thái gia khẽ mỉm cười, rất thỏa mãn, ngẩng đầu híp mắt nhìn mặt trời, cười nói, “Thời tiết tốt.”
“Dạ, lão thái gia. Ngài chậm chút.”
“Được rồi, có gì ngươi cứ nói thẳng đi. Mặc dù, chúng ta đều già cả rồi nhưng cũng chưa hồ đồ đâu.”
Lão quản gia lấy lòng nói, “Lão thái gia thân thể cường tráng, không già, không già.”
Lão thái gia cười ha hả, khẽ lắc đầu nói, “Ngươi cho rằng mấy năm nay ta sợ Phó gia lên mặt nên mới cố ý mặc kệ Nhâm gia?”
Trong lòng đầy tâm sự nhưng lão quản gia vẫn tỏ ra vô cùng tự nhiên, cười hì
hì, “Lão thái gia anh minh. Trước kia, nô tài thực sự không biết, nhưng
mà bây giờ đã hiểu. Ngài không phải cố ý bỏ mặc Nhâm gia, chỉ là lưu lại để cho nhị công tử luyện tay một chút.”
Lão thái gia cười to,
đưa tay chỉ hắn, “Ngươi, người này a! Nhâm gia, ta còn không để vào mắt. Nhâm gia cho là có một nữ nhi gả vào Tang Khâu gia là có thể tương xứng với Tang Khâu gia ta? Đúng là si tâm vọng tưởng!”
“Lão thái gia anh minh.”
“Ta vẫn luôn cảm thấy tính tình đứa bé Tử Duệ này quá tốt, vốn tưởng rằng
nó sinh ra đã một đầu tóc trăng nên khiến nó sinh ra cảm giác hèn mọn,
thấp kém nhưng không ngờ, tiểu tử này một khi ra tay, thật đúng là
nghiêm túc. Không tệ, có quyết đoán!
“Nhưng như vậy, sợ rằng An Dương thành sẽ trở nên rối loạn.”
“Không ngại. Thứ sử An Dương thành là môn sinh của ta, tình hình ở đây như
nào, hắn tự nhiên biết cách báo cáo lên trên. Hơn nữa, đối với vị trên
kia mà nói, dưới càng không đồng tâm hợp lực, hắn càng yên tâm. Ít nhất, Hoàng thượng của chúng ta bây giờ nghĩ vậy!
“Dạ, vẫn là lão thái gia suy nghĩ chu toàn. Như vậy, vừa có thể rèn luyện nhị công tử vừa có thể khiến cho người bên trên yên tâm. Ngài quả nhiên là nghĩ sâu tính
kỹ.”
“Không đơn giản như vậy đâu! An Dương thành đã yên bình quá
lâu. Nếu như không có loạn, sợ rằng vị trên kia lại nổi tâm tư. Huống
chi, hoàng hậu là nữ nhi của ta. Ta ở đây có vững chắc mới có thể khiến
cho người kinh thành không có cơ hội hạ thủ không phải sao? Như vậy, mới có thể để cho cuộc sống của hoàng hậu ở trong cung khá hơn một chút.”
“Lão thái gia, ý của ngài là mời ông vào rọ?”
“Hừ! căn cơ Mai gia vốn ở kinh thành. Hoàng hậu mặc dù thân phận tôn quý,
lại có Tang Khâu gia chúng ta làm hậu thuẫn nhưng nhân mạch của chúng ta đại đa số đều ở An Dương thành. Cho dù, kinh thành cũng có người của
Tang Khâu gia chúng ta nhưng so với thế lực của Mai gia ở kinh thành vẫn còn kém chút.”
“Vậy tại sao năm ấy lão thái gia còn cự tuyệt
việc hoàng thượng xây dựng phủ đệ cho ngài ở kinh thành? Nếu như năm ấy
Tang Khâu gia có thể cắm rễ vào kinh, bây giờ, sợ rằng so với Mai gia
chỉ có hơn.”
Lão thái gia lắc đầu một, “Ngươi thì biết cái gì?
Đối với vị trên kia, thế lực càng lớn chưa hẳn đã càng an ổn. Chúng ta
không vào kinh, vị trí hoàng hậu chỉ có thể là của Tang Khâu gia chúng
ta. Thế lực Mai gia có lớn hơn nữa cũng chỉ có thể là quý phi. Nàng sinh hài tử cũng chỉ có thể là hoàng thứ tử.”
Lão quản gia ngẩn ra,
rất nhanh hiểu rõ vấn đề, “Thì ra là vậy! Vẫn là lão thái gia sáng suốt. Ngài nói rất đúng, bởi vì căn cơ của mẹ con hoàng hậu ở kinh thành
không sâu, cho nên, đối với hoàng quyền, uy hiếp cũng là nhỏ nhất.”
“Bất luận là người nào leo lên cái vị trí kia, quyền lợi vĩnh viễn là thứ
cao hơn tất cả. Cho dù có là con trai ruột, cũng làm sao so được với
phân lượng của ngọc tỷ kia?”
“Lão thái gia nhìn xa trông rộng, nô tài cuối cùng cũng hiểu khổ tâm của lão thái gia.”
Lão thái gia khoát tay. “Được rồi, đừng ở đây nhàn rỗi nữa. Ta già rồi,
chuyện trong Tang Khâu gia, sau này để cho đám người trẻ tuổi làm chủ
đi. Hoằng nhi không có năng lực này bởi vì tâm của hắn chưa đủ ngoan, ít nhất, hắn không làm được hành động giống như Tử Duệ.”
“Đại lão gia đó là trạch tâm nhân hậu.”
“Hừ! Nhân từ với đối thủ là tàn nhẫn với chính mình. May mà điểm này Tử Duệ
không giống Hoằng nhi. Nếu không, Tang Khâu gia chúng ta sợ là sẽ gặp
phải tai họa đến nơi.”
Lời này, lão quản gia có một vạn lá gan cũng không dám nói thêm.
An Dương thành quả nhiên náo nhiệt liên tiếp mấy ngày. Cái gọi là náo
nhiệt cũng bất quá chỉ là dân chúng dân gian xem có vị quan tham nào bị
xét nhà tịch biên, hay có phu nhân nhà nào hồng hạnh xuất tường, vân
vân….
Nhưng đối với mấy vị thế gia trong An Dương thành mà nói,
liên tiếp mấy ngày đều duy trì áp suất thấp. Đặc biệt là đối với Nhâm
gia. Bọn hạ nhân gần như thở cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ chọc chủ tử mất hứng, dưới cơn nóng giận, loạn côn đánh chết.
Mà trong một
tiểu viện có chút yên tĩnh của Nhâm gia, mỗi ngày đều truyền ra tiếng
đàn thanh nhã, khiến cho bất an phiền não của Nhâm gia cũng nhẹ nhàng đi mấy phần.
Trong An Dương thành, tiếp nhị liên tam tình huống xảy ra, mà cơ hồ mỗi chuyện đều có liên quan đến Nhâm gia. Điều này khiến
cho Nhâm gia chủ làm sao có thể ngồi yên được nữa.
Chỉ có điều,
Nhâm gia chủ cũng không phải đồ đần. Tang Khâu Tử Hách có thể đoán được
là bút tích của nhị đệ, Nhâm gia chủ đương nhiên cũng có thể đoán ra.
Thế lực không bằng người ta, ngoại trừ nhẫn nhịn chờ sóng yên bể lặng, người Nhâm gia dường như không nghĩ ra biện pháp gì khác.
Đối với những chuyện này, Thiển Hạ và Vân Trường An mỗi ngày đều như nghe
hát kịch, nghe Vân Phong và Vân Lôi thay nhau lên đài, thỉnh thoảng còn
đem theo cả Tam Thất đi học. Chỉ có điều, nghe xong đều quên hết, không
mảy may để lại trong lòng.
Cho đến khi người kia đến, đem hết thảy, phá vỡ hoàn toàn!
Bạn đang đọc truyện Phong Hoa Phu Quân, Cẩm Tú Thê được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.