Chương 96: Giáo Trường Nhận Binh (Nhị)
Thẩm Đan Hà hoảng sợ không thôi, cả đám tiểu người hầu phía sau cũng đều lui ra sau vài bước, hét lớn: “Thẩm
Đan Niên, ngươi muốn làm gì?”
Đan Niên ngừng lại, không sao cả nhìn Thẩm Đan Hà, “Đi mệt, lấy ra cây
gậy để chống, ngươi sợ hãi như vậy làm gì?” Thanh Thanh và Lý Chân thấy
bộ dáng kinh hoảng lui về phía sau của Thẩm Đan Hà, không khỏi cười lên
ha hả.
Thẩm Đan Hà nghe được tiếng cười, càng thêm xấu hổ giận dữ, nàng ngày
thường làm việc gì, nói chuyện gì đều vạn phần cẩn thận, luôn giữ hình
tượng thục nữ ôn nhu lương thiện trước mặt mọi người, nhưng chỉ cần gặp
phải Đan Niên, nàng liền không khống chế cảm xúc được, Đan Niên luôn có
thể dễ dàng khơi mào lửa giận giấu trong sâu nội tâm của nàng.
“Ngươi nếu có đủ lá gan, liền cùng ta tỷ thí polo.” Thẩm Đan Hà thấy Đan Niên không bước về phía trước, thoáng thấy yên lòng, nghĩ Đan Niên hẳn
là không dám làm ra chuyện gì quá đáng, liền khinh miệt nói.
Thanh Thanh nghe vậy liền nổi giận, bước lên phía trước mắng: “Thẩm Đan
Hà, ngươi có thấy ghê tởm hay không! Mọi người đều biết ngươi chơi polo
giỏi, ngươi biết Đan Niên không biết chơi polo nên khi dễ nàng đúng
không, như vậy thì coi ra cái gì?”
Đan Niên hừ một tiếng, nói: “Đó là bởi vì hôm nay không có chỗ cho nàng
ta thi đánh đàn với ta, xem ai đàn nhiều lỗi hơn, cho nên nàng ta chỉ có thể thi polo với ta.”
Thẩm Đan Hà nhớ lại lần biểu diễn thất bại ở phủ Đại hoàng tử, mặt đỏ
lên, nổi gân cổ lên cãi: “Thế này thì sao gọi là khi dễ? Mọi người chỉ
là dựa vào khả năng riêng mà thôi, muội nếu không dám ứng chiến, tỷ tỷ
đương nhiên cũng sẽ không thể cưỡng cầu!”
Đúng vậy! Đan Niên cười lạnh, nàng nếu không ứng chiến, không chừng sẽ lại có thêm vài cái yêu cầu quá đáng nữa!
Lúc này, Chu Thụy Lăng nhút nhát tiến lên, nói: “Nếu tiểu thư Thẩm Đan
Niên không ứng chiến, nàng phải hành lễ dập đầu nhận lỗi trước Đan Hà
tỷ!” Cuối cùng, lại lắp bắp nói một câu: “Đây là… đây là… tập thể chúng
ta… quyết… quyết định.” Nói xong liền nhanh chóng chạy trở về phía sau
Thẩm Đan Hà, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Thanh Thanh mắng: “Các ngươi đúng là vô sỉ! Sao không đi thi xem ai vô
sỉ hơn, sẽ không ai đi tranh thiên hạ đệ nhất với ngươi đâu, ai mà thèm
để ý các ngươi!” Nói xong liền kéo tay Đan Niên rời đi, thực là một đám
nữ nhân điên, Thanh Thanh mắng thầm.
Thẩm Đan Hà cười đắc ý nói: “Ta biết ngươi thế nào cũng sẽ nói như vậy!
Liêm Thanh Thanh, ngươi không phải luôn tự khoe là mình có thể vì bằng
hữu mà không tiếc cả mạng sống sao? Không bằng chúng ta thi theo đội,
ngươi, Đan Niên và biểu muội của ngươi lập thành một đội, chúng ta thi
đấu ba hạng mục, thắng ba trận coi như thắng toàn cục. Nếu vị muội muội
không nên thân kia của ta thua thảm hại, chỉ cần hai người các ngươi
thắng, liền tính chúng ta thua. Thế nào? Các ngươi có cơ hội rất lớn đó
nha.”
Thanh Thanh hừ một tiếng, ai mà không biết Thẩm Đan Hà có vài bằng hữu
từng đoạt thành tích cao trong Thu Giáo, ba người các nàng làm sao có hi vọng thắng.
Đan Niên nhíu mày, “Nếu chúng ta không ứng chiến thì sao?”
Thẩm Đan Hà khinh miệt nói: “Vậy ngươi mau nhận sai cho ta. Ngươi cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, chứng tỏ ngươi rất vô dụng,
không có gia giáo! Ngươi lúc trước vô lễ với trưởng tỷ, cũng phải dập
đầu châm trà cầu ta tha thứ!”
“Chúng ta nhận! Thi cái gì?” Đan Niên quả quyết nói, hôm nay nếu không nhận, Thẩm Đan Hà cũng có lý do nơi nơi trêu tức nàng.
Thanh Thanh muốn ngăn Đan Niên lại nhưng đã chậm, ngầm nháy mắt mấy cái
với Đan Niên. Đan Niên không rõ ra sao, nhưng lúc này tên đã lên dây,
đành phải bất chấp tất cả, chờ Thẩm Đan Hà lên tiếng.
Thẩm Đan Hà đầu tiên là giật mình một cái, liền cười đắc ý nói: “Thi
polo, cưỡi ngựa và bắn cung. Trận polo là ta đấu, cưỡi ngựa là Trần Viện Phân đấu, còn bắn cung là Hứa Lôi tỷ tỷ đấu.”
Thanh Thanh âm thầm kêu khổ, Thẩm Đan Hà này cũng thật đủ ác độc, tìm
người tới đều là cao thủ, “Chúng ta không nhận, ngươi nói thi thì phải
thi sao, thật quá coi thường người khác!”
Lý Chân cũng ở bên cạnh phụ họa, nổi giận đùng đùng chỉ trích Thẩm Đan
Hà: “Thẩm Đan Hà, ta trước kia vẫn nghĩ ngươi là một tỷ tỷ tốt, ai ngờ
ngươi cư nhiên như vậy!”
Thẩm Đan Hà không để ý tới Lý Chân, quay sang nói với Thanh Thanh: “Vừa
rồi Trần Viện Phân đã đăng báo cuộc tỷ thí của chúng ta lên cho Hoàng
hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương còn trù hoạch phần thưởng cho
chúng ta, các ngươi nếu không tham gia, tự gánh lấy hậu quả!”
Đan Niên trầm mặt xuống, quả nhiên là không chấp nhận nàng lùi bước, nếu nàng không đồng ý ứng chiến, Hoàng hậu bên kia tuy rằng không đến mức
khó xử ba tiểu cô nương các nàng, nhưng nhất định sẽ không thích các
nàng, Thẩm Đan Hà cũng có cớ thêm mắm thêm muối. Các nàng nếu bị thua,
sẽ bị Thẩm Đan Hà cười nhạo, nói không chừng còn có thể bị ép làm những
việc trái ý muốn.
Tính tới tính lui, hoàn cảnh bắt buộc, xem ra là không thể không tham
gia. Đan Niên mỉm cười nhìn Thẩm Đan Hà, trong lòng sớm đem nữ nhân luôn tự cho là thông minh này thiên đao vạn quả mấy chục lần. “Không thành
vấn đề, khi nào thì bắt đầu?”
Thẩm Đan Hà không nghĩ tới Đan Niên đáp ứng nhanh như vậy, còn tưởng
rằng Đan Niên là đồ nhà quê nên không biết rõ hậu quả thất bại, mặt mày
vui mừng đáp: “Buổi chiều canh ba. Tỷ sẽ ở sân polo chờ muội. Đan Niên
muội muội, chớ để tỷ tỷ thất vọng a!”
Đan Niên không để ý tới, không kiên nhẫn xua tay, “Đã biết, đã biết,
dong dài nhiều như vậy làm gì? Còn không đi nhanh lên!” Giống như Thẩm
Đan Hà là món đồ bỏ đi khiến người chán ghét.
Thẩm Đan Hà nghẹn một hơi trong ngực, lại nghĩ đến buổi chiều có thể tận tình hành hạ Thẩm Đan Niên trên sân polo, cố nén nuốt cơ tức, mang theo đám tiểu người hầu, chân cao khí ngang rời đi.
Thẩm Đan Hà vừa đi, Thanh Thanh liền lo lắng kéo tay Đan Niên, nói: “Đan Niên, ngươi điên rồi sao? Ngươi định thi polo sao? Ngươi cho tới bây
giờ đều chưa chơi qua, Thẩm Đan Hà nhất định sẽ làm cho ngươi thua rất
khó xem!”
Lý Chân cũng chen vào nói: “Đúng vậy, muội và Thẩm Đan Hà từng thi polo một lần, kỹ thuật của nàng ta rất tốt!”
Đan Niên nghe vậy cũng lo lắng, kéo hai người ngồi xuống, hỏi: “Hai
người mau tỉ mỉ kể lại thành tích của ba người trong đội của nàng ta cho ta nghe.”
Thanh Thanh thở dài, nói: “Hứa Lôi là con gái của Vinh Anh trưởng công
chúa của Đại Chiêu, là do công chúa tự mình giáo dưỡng, kỹ thuật bắn
cung xuất sắc nhất kinh thành, ngay cả nam tử từng chinh chiến nhiều năm cũng không bằng. Trần Viện Phân là chất nữ của một nữ quan thân cận
nhất của Hoàng hậu, là bạn tốt của Thẩm Đan Hà, kỹ thuật cưỡi ngựa phải
nói thập phần tốt. Còn một người nữa là đường tỷ của ngươi – Thẩm Đan
Hà. Nói thật ra, ta cũng từng thi đấu polo với nàng ta, nàng ta chơi khá lắm.”
Đan Niên nhanh chóng phân tích tình hình, vuốt cằm suy xét: “Hừm, nếu
nói như vậy, xem ra trong ba người đó, người có thực lực cao nhất chính
là Hứa Lôi, không có khả năng thắng nhất. Tiếp theo là chất nữ của người nào đó, kỹ thuật cưỡi ngựa rất cao, cuối cùng mới là Thẩm Đan Hà, chơi
polo khá tốt.”
Thanh Thanh trừng mắt, không hiểu hỏi: “Đúng vậy. Vậy thì sao?”
“Còn trong đội chúng ta, ta là người không biết cái gì hết.” Đan Niên
vừa nói xong, liền bị hai đôi mắt to trắng trợn xem thường, “Ách, kỹ
thuật cưỡi ngựa và polo của Thanh Thanh hẳn là không tệ đúng không? Bắn
cung thì thế nào?”
Thanh Thanh gật đầu, “Môn polo và bắn cung đều sàn sàn như nhau, bất quá kỹ thuật cưỡi ngựa của ta không tệ, kỳ thi đua ngựa hai năm trước, ta
đã thắng giải thứ hai.”
Đan Niên nhất thời có dự cảm không tốt, “Vậy người đứng ở vị trí thứ nhất chẳng lẽ là…”
Thanh Thanh gật đầu, biểu tình rõ ràng đang viết “Ngươi đoán không lầm”: “Chính là Trần Viện Phân mà chúng ta phải tỷ thí.”
Đan Niên hoàn toàn cáu giận, hận không thể ôm đầu ngửa mặt lên trời cất tiếng hét kiểu như bức tranh “Tiếng Hét” nổi tiếng*. Thẩm Đan Hà vô sỉ chết tiệt, sao lại có thể khi dễ người khác như vậy!
*”Tiếng hét” (The Scream) là một trong những kiệt tác nổi tiếng nhất của danh họa Na Uy Edvard Munch.
Cáu giận thì cáu giận, cuối cùng vẫn phải kiên trì đi đến cùng. Đan Niên tỉnh táo lại, quay sang hỏi Lý Chân: “Muội có thể đánh polo thắng được
Thẩm Đan Hà không?”
Lý Chân ngạc nhiên “Ôi?” Một tiếng, “Không phải là Đan Niên tỷ tỷ thi đấu polo với Thẩm Đan Hà sao?”
Đan Niên giải thích: “Tỷ cho dù hiện tại lập tức học làm thế nào vừa
cưỡi ngựa vừa đánh cầu, cũng chắc chắn không thể đánh thắng Thẩm Đan Hà, nàng ta đã luyện tập không biết bao nhiêu năm. Huống hồ chỉ cần ba
người chúng ta tham gia, mặc kệ là ai thi đấu polo, đều không xem như
thất tín.”
“Cũng phải a.” Thanh Thanh vỗ vai Đan Niên một cái: “Thẩm Đan Hà kia là
cố ý muốn tự mình động thủ hạ nhục Đan Niên, tuyệt không thể cho nàng ta cơ hội này!”
Đan Niên kéo kéo áo Thanh Thanh, “Ta đã nghĩ rồi, chúng ta sẽ sắp xếp
thế này: Chân Chân và Thẩm Đan Hà thi polo, Thanh Thanh và Trần Viện
Phân gì đó thi đua ngựa, còn ta sẽ thi bắn cung với Hứa Lôi.”
“Tại sao phải thi như vậy?” Hai người không hiểu.
Đan Niên mất thật lớn khí lực để giải thích cho các nàng hiểu. Bản thân
nàng hoàn toàn không hiểu polo, hơn nữa môn thể thao này đòi hỏi rất
nhiều kỹ xảo, Đan Niên mặc dù biết cưỡi ngựa, nhưng nhất định không bằng đám quý nữ từng trải qua tràn huấn luyện chuyên nghiệp. Môn bắn
cung thì cả ba người đều không được, nếu an bày như vậy thì ít nhất các
nàng còn có cơ thắng hai trận. Với lại, nàng tuyệt đối sẽ không lãng phí hơi sức của con ngựa già nhà mình để đấu với con ngựa thượng đẳng nhà
người ta.
“Ha ha, phương pháp này thấy có vẻ đơn giản, nhưng hóa ra cũng có một
phen lý luận!” Đan Niên vừa nói với hai người xong, sau lưng lại truyền
đến một tiếng tán thưởng.
Đan Niên ngẩng đầu nhìn lên, chính là Đại hoàng tử điện hạ nhiều ngày
không gặp. Không giống với kiểu trang phục của đại đa số nam tử trong
giáo trường, Đại hoàng tử chỉ mặc một chiếc áo gấm màu xanh nhạt, cổ áo
thêu chỉ vàng, kéo xuống hơi thấp, lộ ra cổ. Trên vạt áo có vẽ một nhánh mai đỏ bằng mực, khiến cả người thoạt nhìn như một mỹ công tử nho nhã
từ trong tranh bước ra.
Đan Niên được Đại hoàng tử khích lệ, hơi có chút ngượng ngùng, tác giả
của lý luận này vốn dĩ không phải nàng, lần trước hắn ở Phức Phương Các
giúp nàng, nàng còn chưa kịp cảm tạ hắn.
Thanh Thanh là một cô nương tính tình sảng khoái, thấy Đan Niên và Lý
Chân đều cúi đầu không lên tiếng, liền thoải mái dẫn Đan Niên và Lý Chân đến trước mặt Đại hoàng tử hành lễ.
Phía sau Đại hoàng tử còn có hai gã gia đinh mặt trắng không râu, Đan
Niên thầm nghĩ đây có khi nào là thái giám không a, đang định vụng trộm
nhìn thêm một lát, chợt nghe Đại hoàng tử hỏi: “Các ngươi chẳng lẽ là
muốn tỷ thí với người khác?”
Thanh Thanh buồn bực bĩu môi, “Đúng vậy, còn không phải vì…”
Đan Niên cuống quít giật giật vạt áo của Thanh Thanh, chuyện ganh đua
ghen ghét giữa các tiểu nữ nhi chỉ nên để người trong cuộc giải quyết,
nếu kéo người ngoài vào, ngoại trừ đứng ở bên cạnh chế giễu, cho dù có
người muốn giúp các nàng, phỏng chừng cũng bất lực, nói ra chỉ khiến vô
duyên vô cớ làm cho người ta chê cười.
Thanh Thanh ngậm miệng, kinh ngạc nhìn Đan Niên. Đan Niên mặt đỏ lên,
nhỏ giọng nói: “Đến đây chủ yếu là muốn chơi đùa, bất quá là muốn tỷ thí vui đùa một chút thôi.”
Đan Niên vừa nói xong liền nhìn thấy Thẩm Ngọc xem xong tỷ thí, đang
bước về phía các nàng, vội vàng kêu lên: “Ca!” Vẫy tay ý bảo hắn mau lại đây.
Đại hoàng tử thấy Đan Niên không muốn cho hắn biết, cũng không truy vấn, chỉ mỉm cười nhìn Đan Niên.
Thẩm Ngọc đi lại gần, thấy Đại hoàng tử đến, kinh ngạc định tiến lên
hành lễ, lại bị Đại hoàng tử mỉm cười cản lại, chỉ nói: “Không cần nhiều nghi thức xã giao như vậy.”
Đan Niên kéo kéo tay áo Thẩm Ngọc, bĩu môi không tình nguyện nói: “Ca, mau dạy muội bắn cung!”
Bạn đang đọc truyện Cẩm Tú Đan Hoa được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.