Chương 91
"Tớ cũng vậy không phải rất hạnh phúc." Đinh Lạc Lạc cúi đầu: "Hoặc là nói hẳn sẽ không hạnh phúc được lâu."
Nguyên Vi hai tay ôm quyền: "Bội phục bội phục, không trách được Giang
Tiêu muốn tìm cậu kể khổ, cậu thật sự đúng là biết được cậu ấy thích
nghe cái gì, cậu nên nói cái gì. Cậu ấy chính là nhớ kỹ cùng chung hoạn
nạn với cậu, so xem ai khổ hơn ai."
"Cậu nằm mơ đi, cậu đừng bẻ cong ý của tớ." Giang Tiêu đẩy Nguyên Vi lúc ẩn lúc hiện cản trở ra, đi tới bên cạnh Đinh Lạc Lạc: "Lạc Lạc cậu làm
sao vậy?"
"Ba Sâm không thích tớ, hơn nữa, hình như ông ấy có thí sinh vừa ý làm
con dâu rồi." Đinh Lạc Lạc hạ thấp giọng xuống. Mặc dù, người phụ nữ làm Tả Ấp khen không dứt miệng đó đã làm cô nhớ thương rồi, nhưng cô vẫn
thủy chung không hỏi Tả Sâm một lời nào. Trần Môi, thật là một cái tên
xinh đẹp, không biết là dâu tây hay là công côi, hay
hoặc giả là cũng xa biết không phải tuyết, vì có Ám Hương tới cây Hàn
Mai (không hiểu T^T).
“Vì sao các cậu không phản kháng thế?" Nguyên Vi lại xen vào giữa Đinh Lạc Lạc và Giang Tiêu.
"Phải nói, chúng tớ còn phản kháng rồi đấy." Đầu Đinh Lạc Lạc gần như là rũ xuống tận ngực: "Sâm anh ấy không nói câu nào, tớ cũng vậy không còn kế sách."
"Thằng nhóc đấy có phải là thông đồng với cha anh ta cùng nhau đùa bỡn
cậu không, chủ ý là trốn tránh trách nhiệm hôn nhân, kết quả còn làm cho cậu cho là anh ta chỉ vì cậu mà không vâng lời cha anh ta, bỏ nhà ra
đi." Nguyên Vi phát huy vô cùng tinh tế trí tưởng tượng trong xương của
tiểu thuyết gia, cuối cùng còn bĩu môi một cái: "Cao tay, thật sự là cao tay."
“Nga cạch.” Nguyên Vi đầu tiên là nghe một tiếng như vậy, cuối cùng đầu
váng mắt hoa, nghĩ thầm mình mắc chứng ù tai từ khi nào rồi thế? Rồi sau đó, cô nương theo vẻ mặt ngạc nhiên của Đinh Lạc Lạc và Giang Tiêu quay người lại, cũng chỉ thấy Tả Sâm thuận tay giơ cao một cái nồi nhỏ đen
nhánh đứng nghiêm sau lưng cô, mà gương mặt kia, là âm trầm u ám, thậm
chí cái đáy nồi kia còn trắng hơn. Nguyên Vi che cái ót: "Sao anh lại
đánh tôi?" "Đánh cô? Tôi hận không thể băm cô ra." Tả Sâm siết quyền,
xách nồi trở về phòng bếp, để lại Nguyên Vi nhìn chằm chằm lọ nồi kéo
dài từ trên ót xuống tận trong lòng bàn tay cắn răng nghiến lợi, nhảy
lên nhảy xuống.
"Vậy cậu định làm thế nào?" Đinh Lạc Lạc kể xong chuyện của mình, lập tức quan tâm chuyện của Giang Tiêu.
"Còn có thể làm thế nào? Kéo dài chứ sao." Bản thân Giang Tiêu cũng không lạc quan, cô ấy thà làm ngói lành, không vì ngọc nát.
"Ừ, chúng ta cùng nhau cố gắng lên đi." Đinh Lạc Lạc gật đầu với Giang Tiêu: "Cùng nhau chờ ngày liễu rũ hoa cười."
Nguyên Vi rút xấp lớn khăn giấy lau tóc: "Hai người các cậu thật là
được, ôm đoàn nhi nhảy vào hố lửa, không hiểu cái gì gọi là lời thật thì khó nghe sao? Trách không được tớ phải chịu xa lánh."
***
Tả Sâm mỗi ngày đều tới "Trái phải địa sản" đi làm, phê duyệt văn kiện,
tham dự hội nghị, đến trễ về sớm, xuất quỷ nhập thần, mà không giống
nhau là, anh hoàn toàn không thèm chú ý đến sự tồn tại của Tả Ấp. Tả Ấp
luôn tin là tiên lễ hậu binh, cho nên mấy ngày nay, ông liên tiếp tìm
kiếm

Bạn đang đọc truyện Nghiêng Người Gặp Định Mệnh được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.