Chương 57: Tiền Thưởng
Hắn lạnh lùng phun ra ” đồ gái hám tiền ” bốn chữ tràn ngập sự khinh
mạt cùng châm chọc, Ngôn Hinh không lãng phí khí lực tranh cãi cùng hắn, quay đầu ra cửa ra ngoài.
Tạ Thừa Huân vẫn chưa ngăn cản, hai tay thản nhiên đặt trong túi, một chút âm trầm tươi cười hiện lên làm cho cô sợ hãi,” Tôi cho cô thời
gian hai ngày”.
Ngôn Hinh thất thần run rẩy, hắn cảnh cáo không phải trò đùa, nếu cô
không nghe theo, không biết sẽ có hậu quả gì, nhưng cô không có biện
pháp, bởi vì có một số việc có thể thỏa hiệp, có chuyện dù “cá chết lưới rách”, cũng tuyệt đối không thể cúi đầu.
Ở toilet đợi một lát, lúc cô đi ra thì đã không còn ai, hơn nữa bên
trong cũng đã dọn dẹp, nhất định là quản lí phái người theo dõi, chẳng
lẽ Tạ Thừa Huân ở trước mặt quản lý nói gì đó, làm quản lý muốn sa thải
cô? Nghĩ vậy Ngôn Hinh hoang mang rối loạn chạy đến trước sân khấu.
Trước sân khấu Tiểu lí đang gõ bàn phím nhếch miệng , nhìn đến Ngôn
Hinh cười đến ngoác miệng,” Nãy giờ cô được gi rồi? Cư nhiên lại có số
tiền lớn như vậy ,Canh quản lí cao hứng miệng thiếu chút nữa không khép
lại được, cho cô một bao đỏ thẫm, còn sớm phái người giúp cô đi thu dọn
ghế lô, thưởng cho công lớn của cô đó.”
Ngắm màn hình máy tính hiện thị sáu con số, Ngôn Hinh không lên
tiếng, chỉ sợ quản lý không lấy lòng Tiết Dân Cơ mà là Tạ Thừa Huân.
Đêm đó Canh quản lí ở cùng cô thanh toán, đương thiên là có trả thù
lao quả nhiên Tiểu lí theo như lời khẳng khái đưa cho cô một bao lì xì, nói được làm được, tuyệt đối không bạc đãi cô.
Cô cảm thấy bao này có vẻ khá dày, Ngôn Hinh yên lặng đem trả thù lao cùng tiền thưởng bỏ vào bao , tiền lì xì cô sẽ không cự tuyệt, đây là
vất vả cả đêm lao động cô mới có được. Khi đi ra bên ngoài trời đã rạng
sáng , từng trận gió lạnh quất vào thân người gầy gò của cô, khiến cô
lạnh run.
Xem ra , Tạ Thừa Huân bất quá là thanh toán một chút tiền thưởng, cô
có vẻ không giống với được đãi ngộ, nếu hắn Tạ đại thiếu gia không nhất
thời cao hứng, cô chỉ sợ nếu là mất việc thì cô sẽ bị đả kích trầm
trọng.
Cô nhẹ nhàng mở cửa bước vào nhà, không quên khóa cửa lại, Ngôn Hinh
qua phòng mẹ xem bà đã ngủ chưa, mẹ cô đang say giấc, không thể bị cô
đánh thức, gần đây mẹ cô tâm tình không tốt, nguyên do là từ khi bị xa
thải ở trường học, mỗi ngày bà cầm hồ sơ xin việc đến các trường, muốn
tìm cơ hội được về trường dạy, nhưng không có trường nào chấp nhận mẹ
cô, làm cho bà không ngừng lo lắng, phiền muộn.
Tâ Thừa Huân thật sự là một ác quỷ tội ác tày trời, cô không hiểu bản thân đã làm gì đặc tội với hắn, uy hiếp cô phải biến mất khỏi thành phố này, vĩnh viễn không cho phép xuất hiện trước mặt Tạ Mộ Trừng.
Hắn làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Cô đã nói hết sự thật giữa cô
và Tạ Mộ Trừng, hơn nữa Tạ Mộ Trừng cũng nói thẳng hắn sẽ không coi
trọng cô nữa.
Như vậy Tạ Thừa Huân vì cái gì lại đuổi cô khỏi thành phố này?
Nếu như cảm thấy việc cô chủ động lên giường trước kia làm hắn thấy
chán ghét, nói thẳng là tốt rồi, vì cái gì lại lấy Tạ Mộ Trừng làm cái
cớ? Còn nói cái gì cô yêu Tạ Mộ Trừng là vì hắn giàu có, thật sự là buồn cười,chẳng lẽ hắn chưa điều tra sao? Từ khi cô bị công ty sa thải, một
lần cũng chưa gặp Tạ Mộ Trừng, duy nhất một lần đó là hôm nay ở quán bar bị hắn bắt gặp.
Bạn đang đọc truyện Khế Ước Hào Môn được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.