Chương 64: Tìm Rõ Chân Tướng (3)
Type: thienyet98
Hà Ngôn và Hà Ngữ thấy Phong Lưu nổi giận thì không dám nói nữa, đồng loạt quỳ xuống.
Phong Lưu quay người nói với tùy tùng theo hắn về là Vạn Thắng Quyền: “Lấy
thiệp đi mời Vương thái y, Trương thái y và Hà thái y đến xem mạch cho
thái ohu nhân, sau đó đến ngõ Sơn Trà gọi Nghi Chu, Nghi Thanh đến đây.
Từ nay về sau, thái phu nhân sẽ do hai người ấy hầu hạ.” Phong Lưu nói
thế tức là đã không tin tưởng đám người hầu ở chỗ thái phu nhân nữa.
Vạn Thắng Quyền gấp rút thực hiện mệnh lệnh.
Lúc này, Phong Cẩm mới tất tả chạy tới, ngay cả Thương Nhược Văn cũng vác gương mặt tái nhợt đến.
“Đại ca, cuối cùng thì đại ca cũng về rồi.” Phong Cẩm tỏ ra mong ngóng Phong Lưu như thể trời hạn mong mưa.
“Đại ca, đại ca không biết đâu, Thanh Hề cô ta…”
“Ta hỏi đệ trước đã, mẹ ốm nặng như thế, sao đệ làm con lại không ở đây chăm sóc mẹ?” Phong Lưu ngắt lời kể lể của Phong Cẩm.
Phong Cẩm im lặng một lát mới nói: “Đệ… Lan cô nương nói bệnh của mẹ đã đỡ
rồi, Nhược Văn lại vừa mới sảy thai, ốm yếu quá, đệ ở Cẩm Tú Viện…” Đây
đúng là điển hình của loại người có vợ quên mẹ.
Phong Lưu cả
giận, quay lại nhìn Thương Nhược Văn đang lảo đảo chực ngã, trong lòng
trào dâng cảm giác chán ghét. “Nếu đã ốm đau như thế thì còn đến đây làm mỹ nhân ốm yếu cho ai xem?” Phận con dâu, thấy mẹ chồng ốm liệt giường
lại giả vờ ốm yếu, nếu vẫn có thể đi đứng được thì sao không đến chăm
sóc mẹ chồng?
Thương Nhược Văn vừa nghe, mặt mũi đã tái xanh tái xám, hai chân mềm nhũn. Phong Cẩm vội chạy đến đỡ cô ta, nói: “Đại ca…”
“Thanh Hề đâu?” Phong Lưu không thèm nhìn Thương Nhược Văn, chỉ chăm chăm nhìn vào Viên ma ma vừa bước vào.
Không hiểu sao Viên ma ma lại thấy cả người rét run, nhớ lại sự yêu thương mà Phong Lưu dành cho Thanh Hề từ trước đến nay, bà ta có chút hối hận vì
đã không đợi thêm mấy ngày nữa, chờ Phong Lưu về rồi quyết định chuyện
của Thanh Hề. “Thái phu nhân hạ lệnh đưa phu nhân đên chùa Từ Ân rồi ạ.”
“Chùa Tứ Ân?” Phong Lưu đập tay xuống bàn đánh rầm một, đứng phắt dậy, trên bàn trà lập tức xuất hiện một vệt lõm hình bàn tay.
“Đường đường là phu nhân Tề Quốc công, trong khi thái phu nhân bệnh nặng, ta
lại không có ở nhà, các ngươi dám tự ý đưa nàng đến chùa Tứ Ân sao?”
Phong Lưu đã nổi trận lôi đình, cười lạnh mấy tiếng rồi quay lại nhìn
Tính Tuyền. Thính Tuyền hiểu ý, đi ra ngoài.
“Đại ca, Viên ma ma
không có lỗi gì cả, tất cả là do đệ sai người làm. Loại ác phụ tâm địa
như rắn độc đó không xứng là phu nhân quốc công.” Phong Cẩm dìu Thương
Nhược Văn ngồi xuống ghế rồi thẳng lưng nói với Phong Lưu.
“Lần
trước, cô ta đã hại Nhược Văn và con của vợ chồng đệ một lần vẫn chưa
đủ, lần này Nhược Văn khó khăn lắm mới lại mang thai, cô ta lại giở trò
hại nàng ấy sảy thai, khiến mẹ nổi giận đến ngất xỉu. Loại đàn bà thất
đức bất hiếu đó, đại ca còn bênh vực làm gì? Hôm nay, đệ và Nhược Văn
tới chính là để mời đại ca chủ trì công đạo, bỏ mụ ác phụ ấy.” Phong Cẩm nói vớ vẻ căm hận.
“Đệ khẳng định là Thanh Hề làm ư?” Phong Lưu đã lấy lại sự bình tĩnh, ngồi xuống ghế, hỏi.
“Sao lại không phải, chứng cứ xác thực.” Phong Cẩm siết hai nắm tay.
Phong Lưu cụp mắt suy nghĩ, chắc Phong Cẩm không đến nỗi chưa tra xét chứng
cứ rõ ràng đã chỉ trích Thanh Hề, huống chi Thanh Hề đúng là đã từng
phạm lỗi. Nhị phu nhân và tứ phu nhân đều có thai, nếu nói Thanh Hề nhất thời nghĩ quẩn, vì ganh ghét mà hãm hại thì cũng không phải là không có khả năng. Chính vì thế, mọi người đều có lí do để tin việc này chính là do Thanh Hề làm.
“Tại sao nàng ấy phải làm thế?” Phong Lưu lại hỏi.
Phong Cẩm điếng người, tức đến tái mặt, có vẻ ngập ngừng và chột dạ, nhưng
thấy Phong Lưu cứ nhìn mình chằm chằm, cuối cùng y cũng gom hết dũng khí để nói, dù gì thì cả phủ cũng biết chuyện này rồi.
“Ba năm
trước, mụ ác phụ đó hại chết con của đệ và Nhược Văn, đại ca muốn đưa cô ta đến chùa Từ Ân, nếu không phải cô ta quỳ xuống cầu xin vợ chồng đệ,
đệ tuyệt đối không tha thứ cho cô ta. Khi đó, để được ở lại phủ, ngay cả thuốc vô sinh cô ta cũng dám uống, đệ thực sự không ngờ, đến chết cô ta cũng không chịu hối cải.”
“Thuốc vô sinh?” Phong Lưu nheo mắt,
siết chặt tay thành nắm đấm, những đầu móng tay bấm sâu vào da thịt. Hắn hỏi lại: “Đệ nói Thanh Hề uống thuốc vô sinh thì mới được đệ tha thứ?”
Chẳng trách mỗi lần nhắc đến chuyện con cái, Thanh Hề lại có vẻ tuyệt vọng,
dù hắn có an ủi bảo chạy thầy thuốc thế nào nàng cũng chỉ có một câu hết hi vọng, hắn bảo đưa nàng đến miếu Quan Âm cầu tự, nàng cũng không chịu đi, hóa ra là vì nàng sớm đã biết không còn hi vọng gì nữa.
Chẳng trách khi hắn nói có thể nhận nuôi con của Phong Cẩm, phản ứng của nàng lại kì lạ như vậy. Vậy mà hắn cứ tưởng nàng chỉ hờn dỗi.
Phong
Lưu những tưởng Thanh Hề bị vô sinh bẩm sinh, chỉ có thể ngậm ngùi coi
như kiếp này mình không có phúc con đàn cháu đống, không ngờ tất cả đều
là trò do Phong Cẩm bày ra.
“Đệ biết rõ nàng ấy là người vợ ta
cưới hỏi đàng hoàng, thế mà còn ép nàng ấy uống thuốc vô sinh?” Giọng
nói của Phong Lưu có vẻ xa xăm, cứ như vọng đến từ một thế giới khác,
khiến Phong Cẩm chột dạ.
“Đều là lỗi của tôi, là tứ gia thương
xót tôi nên mới làm như vậy...” Thương Nhược Văn tiến đến giải thích,
bước đi lảo đảo như sắp ngã.
Phong Lưu chán ghét quay người đi,
Phong Cẩm vội vàng đỡ Thương Nhược Văn, cuống quýt giải thích: “Đại ca,
đệ không có ý làm khó đại ca, chỉ vì mụ ác phụ kia thực sự không xứng
đáng làm phu nhân quốc công, đệ chỉ nghĩ nếu cô ta không sinh được con,
chắc chắn đại ca sẽ bỏ cô ta. Người như đại ca đáng lẽ phải lấy một
người con gái hiền lương thục đức làm vợ mới đúng, đệ biết năm xưa, đại
ca vì chiều lòng mẹ nên mới lấy mụ đàn bà độc ác đó.”
“Ta bỏ ai
lấy ai, từ lúc nào đến lượt ngươi quyết định vậy? Cho dù năm đó Thanh Hề đã làm sai thì ngươi bắt con của nàng phải đền mạng không được sao,
việc gì phải khiến nàng cả đời vô sinh mới vừa lòng, thế mà mỗi lần gặp
nàng, các ngươi vẫn có thể bày ra dáng vẻ như thể nàng ấy mắc nợ các
ngươi được sao?” Phong Lưu không nhịn được quát lên, hắn không muốn nghĩ xấu về Phong Cẩm nhưng thật sự quá thất vọng về y.
Phong Lưu
không khỏi thầm nghĩ, chẳng qua Thanh Hề chỉ hại Thương Nhược Văn bị sảy thai có một lần, cho dù nàng hại cô ta sảy thai cả trăm ngàn lần cũng
là đáng đời cô ta.
“Cứ cho là lúc trước đệ sai, nhưng lần này cô
ta lại hãm hại Nhược Văn, đệ bắt cô ta uống thuốc vô sinh vẫn là nhẹ.”
Phong Cẩm đỏ mắt cãi lại.
Phong Lưu nhìn sang Thương Nhược Văn,
sau đó lướt qua tất cả những người coa mặt trong phòng, cất giọng lạnh
lùng, chán ghét cực hạn: “Thanh Hề hại cô ta như thế nào?”
Phong Cẩm đang định mở miệng nói thì Phong Lưu ngắt lời hắn: “Viên ma ma, bà nói đi.”
Viên ma ma kể lại tường tận việc tra hỏi Thúy Trúc, tìm thấy xác Thúy Liễu,
thị tì của Thanh Hề là Liêu Tam Nhi giết hại Thúy Liễu, cuối cùng là lời thú nhận của Thúy Trúc cho Phong Lưu nghe.
Những ngờ vực của
Phong Lưu đối với Thanh Hề tiêu tan trong nháy mắt. Không phải là hắn
coi thường nàng nhưng một người ruột để ngoài da như Thanh Hề không thể
nào nghĩ ra kế hoạch giá họa cho Hướng thị bài bản như thế được. Bảo
nàng trực tiếp sai người bỏ thuốc hại Thương Nhược Văn hoặc dắt người
đến ép Thương Nhược Văn uống thuốc hắn còn thấy có lí, đằng này lại nói
Thanh Hề bỏ tâm sức đi đường vòng như vaayjm hắn thực sự không tin nổi.
Nếu hung thủ không phải là Thanh Hề thì chắc chắn là kẻ khác, rất nhanh
Phong Lưu đã tìm ra kẻ được lợi nhất khi Thanh Hề thất thế.
“Lâm Lang và Thôi Xán cũng theo Thanh Hề đến chùa Từ Ân ư?”
Phong Cẩm sững người, Viên ma ma cũng chột dạ, hồi lâu mới trả lời: “Tứ gia
thẩm vấn Lâm Lang và Thôi Xán, hai đứa nó bị thương quá nặng... nên
không qua khỏi.”
Phong Lưu nghe xong, không giận mà chỉ cười,
tiếng cười chấn động chói tai. “Được lắm, được lắm! Phong Cẩm, ngươi
đúng là đủ lông đủ cánh rồi, ngay cả việc hành hạ người hầu đến chết
ngươi cũng làm ra được!”
“Đại ca...” Phong Cẩm đang định biện hộ
thì người hầu canh cửa dè dặt thông báo: “Thái phu nhân đã tỉnh, mời
Quốc công gia qua đó ạ.”
Phong Lưu phất tay áo, nói với Phong
Cẩm: “Ngươi luôn tự cho mình là thông minh, đừng để sau này tự làm tự
chịu, gậy ông lại đập lưng ông.”
Nói rồi, Phong Lưu không thèm để ý đến Phong Cẩm và đám người ở đó, đi thẳng đến phòng phía tây. Ở đó,
thái phu nhân đang ngồi dậy uống thuốc, thấy Phong Lưu bước vào, bà liền nắm lấy tay hắn, ứa nước mắt, nói: “Thanh Hề... khiến ta thất vọng
quá.”
Phong Lưu không nói gì, chỉ nắm chặt tay của thái phu nhân.
“Đều tại ta, không nhìn thấu tâm tính nó, ép con phải lấy nó, thực sự là có
lỗi với con. Nay ta chẳng sống được bao lâu, chỉ mong con lấy được một
người vợ lương thiện hiền lành, có thế ta mới yên tâm đi gặp cha con.”
Dứt lời, thái phu nhân quay sang nói với Thương Nhược Lan: “Nhược Lan,
con lại đây.”
Đợi Thương Nhược Lan đến rồi, thái phu nhân liền
nắm tay cô ta đặt vào tay Phong Lưu. “Mấy hôm nay đều là Nhược Lan chăm
sóc ta, nó là cô gái hiếu thảo hiền đức nhất mà ta biết. Từ nay trở đi,
ta mong hai con hãy nương tựa giúp đỡ nhau, sống hạnh phúc đến cuối
đời.” Nói rồi, thái phu nhân lại có vẻ hết hơi, ngất đi, cứ như vừa rồi
tỉnh lại chỉ để nói mấy câu ấy.
Đúng lúc đó, nhị phu nhân cũng
vội vàng ôm bụng chạy tới. “Mẹ, mẹ cứ yên tâm, mẹ chắc chắn sẽ khỏi bệnh mà. Lan cô nương nói bệnh của mẹ không nặng lắm, chỉ cần điều dưỡng là
sẽ ổn.”
Phong Cẩm cũng nói: “Đúng đó mẹ. Lan biểu muội là người trong sáng nhân hậu, chắc chắn sẽ chăm sóc cho đại ca thật chu đáo.”
Thương Nhược Lan thấy mọi người nói như vậy thì mặt đỏ như ráng chiều, vội vàng rút tay về, đứng ra xa.
Chỉ có Phong Lưu là vẫn bình thản nói: “Cho dù ta có muốn lấy vợ khác thì
loại xuất thân thấp hèn, lại có một người cha ra tù vào tội như cô ta
sao xứng làm phu nhân Tề Quốc công.”
Bạn đang đọc truyện Đôi Nhạn Quay Về được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.