Chương 30: Tẩy Tủy Đan, Cạm Bẫy Của Đại Phu Nhân
Edit Hoa Trong Tuyết
Mộc Thất tiễn Thập Lục đi, xe ngựa vừa đến tướng phủ đã thấy Trầm Xuân đứng ngoài cửa trông ngóng.
"Tiểu thư, người đã quay trở lại, Dương công công đến truyền thánh chỉ, gả
tiểu thư cho Nhiếp Chính Vương!" Trầm Xuân mặt đầy kinh ngạc nói.
"Ta đã sớm biết." Mộc Thất mặt không kinh hãi, ném Đản Hoa vào ngực Trầm Đông nói: "Tướng gia ở đâu?"
"Tiểu thư, tướng gia cùng Vân tướng quân đi tới quân doanh kiểm tra." Trầm Hạ mở miệng nói.
" Tướng gia có ra lệnh gì không?" Mộc Thất hỏi.
Trầm Xuân cúi đầu, bộ mặt uể oải nói: "Tiểu thư, người lại đoán đúng. Tướng
gia ra lệnh cho người một tháng này không được ra khỏi phủ, ở lại Lãm
Phương viện, để các ma ma dạy người lễ nghi quy tắc. . . . . ."
"Không sao, nữ nhi trước khi thành thân không bước ra khỏi cửa là truyền thống của Đại Lịch, ta làm theo là được." Bộ dạng Mộc Thất giống như đã đoán
trước được, cất bước đi về Lãm Phương viện nói: "Trầm Hạ, chuẩn bị cho
những đồ để làm nữ công."
"Dạ, tiểu thư." Trầm Hạ đáp lời nói.
Mộc Thất liếc mắt nhìn qua bóng người nghe trộm trong góc, khóe miệng nhếch lên, quay đầu lại nhíu mày nói: "Trầm Xuân, đồ ăn của ta đã chuẩn bị
xong chưa? Ta sắp đói chết rồi!"
Trầm Xuân thấy ám vệ Mộc tướng
phái tới giám thị đã tránh đi, nhỏ giọng nói bên tai Mộc Thất: "Đang ở
trong phòng ăn, đi qua rất gần, món ăn vẫn còn nóng!"
Mộc Thất ra dấu cho Trầm Xuân ám chỉ ngươi làm tốt lắm, đi một đường đến phòng ăn,
mở nắp nồi, hương thơm phức của gà quay và cá sốt chua ngọt làm Mộc Thất nổi lên cơm thèm ăn mãnh liệt.
Từ hôm qua đến hiện tại nàng chưa ăn được bữa cơm nào tử tế, cuối cùng cũng có lộc ăn!
"Ai nha!" Đúng lúc này, một tiểu nha hoàn đi vào phòng ăn, không cẩn thận làm rớt khay trong tay.
"Ngươi là người ở đâu? Tới đây làm gì?" Trầm Xuân cảnh giác quan sát nàng.
Tiểu nha hoàn nhút nhát hành lễ nói: "Đại tiểu thư thứ tội, nô tỳ là Hương Tuệ, tới đây lấy thuốc cho đại phu nhân."
"Đại phu nhân bị bệnh gì?" Mộc Thất xoay người hỏi.
" Tối hôm qua đại phu nhân nhiễm phong hàn, hiện nay vẫn bị bệnh liệt
giường. Đại tiểu thư có gì dặn dò?" Hương Tuệ cẩn thận từng li từng tí
bê chén thuốc lên, trả lời.
"Không có chuyện gì. Trầm Hạ, ngươi đi giúp Hương Tuệ một chút." Mộc Thất nháy mắt nhìn Trầm Hạ bên cạnh.
Trầm Hạ bước lên giúp Hương Tuệ lấy chén thuốc, sau khi thấy Hương Tuệ bê
thuốc ra cửa một lúc lâu, mới nhỏ giọng nói với Mộc Thất: "Tiểu thư,
thuốc đại phu nhân dùng chỉ là thuốc trị phong hàn."
Mộc Thất cau mày, rõ ràng ngày hôm qua Vân Hồng Mai vẫn khỏe mạnh, sao có thể đột nhiên bị bệnh phong hàn?
Nàng cảm giác nơi này đấy có chút không đúng. . . . . .
Hương Tuệ đi đến phòng đại phu nhân, quỳ xuống đất nói: "Đại phu nhân, nô tỳ đã làm theo lời ngài nói."
"Ngươi làm cho Mộc Nguyệt Lương chạm vào chén thuốc rồi hả?" Trên giường Vân
Hồng Mai lấy khăn trên trán xuống, sắc mặt hồng hào không hề có chút dấu vết của bệnh tật.
"Nô tỳ vô năng, chỉ làm cho nha hoàn bên cạnh đại tiểu thư đụng phải chén thuốc." Hương Tuệ cúi đầu nói.
" Nha hoàn bên người nàng. . . . . . vừa đúng, nàng cùng ba nha hoàn kia
tình cảm rất tốt, đến lúc đó chắc chắn nàng sẽ phải bảo vệ, chuyện này
nàng ta không thoát khỏi có liên quan." Vân Hồng Mai cười lạnh nói.
—— Mộc Nguyệt Lương, bản phu nhân lần này nhất định phải diệt trừ ngươi!
**
Mộc Thất về đến Lãm Phương Viện, thấy những ma ma dạy nữ công và lễ nghi
cho nàng đều nằm trên mặt đất, ngay cả con chim trên cây cũng mơ màng
rơi xuống đất, đây là có chuyện gì xảy ra?
"Đồ đệ ngoan, ngươi
sẽ không quên mất sư phụ chứ? Nhưng là chính ngươi muốn nhận lão phu làm sư phụ!" Một lão nhân treo ngược trên cây, râu bạc phơ trên cằm được
thắt như bím tóc, lúc ẩn lúc hiện trên mặt, làm cho Trầm Xuân cười khanh khách không ngừng.
"Nha đầu thối, cười cái gì mà cười? Lão phu
muốn truyền thụ võ công cho đệ tử, tất cả đều đi canh cửa đi!" Lão nhân
từ trên cây nhảy xuống, quát lên.
"Vậy thuộc hạ sẽ không quấy rầy Nhị Trưởng Lão." Trầm Xuân và Trầm Hạ mang những người không có nhiệm
đang ngủ say đưa đến dưới gốc cây, đóng kỹ cửa viện đi ra bên ngoài canh chừng.
". . . . . . Sư phụ, xem ra hai dặm xung quanh nơi này
đều bị người làm cho sương mù bao phủ, phải hay không?" Mộc Thất vỗ vỗ
mặt một ma ma, không phản ứng chút nào, xem ra Nhị Trưởng Lão làm cho
các nàng rơi sâu vào trong mộng.
"Đồ đệ, ngươi chỉ đoán đúng phân nửa, vi sư làm cho đến cả côn trùng trong vòng hai dặm cũng mê mang say trong giất mộng, trời sập cũng chưa tỉnh lại, chỉ là vi sư dùng không
phải là thuốc, vi sư chính là dùng. . . . . ." Nhiên ông hắt hơi một
cái, nhặt lên hai đóa Thủy Lan: "Phấn hoa."
"Phấn hoa?" Mộc Thất kinh ngạc nói.
Nàng chỉ nghe nói đốt khói mê thành sương mù có tác dụng làm người ta ngủ
say, lại không ngờ đồ bình thường như phấn hoa cũng có thể làm được!
"Không sai, vi sư hạ ác mộng vào trong phấn hoa, nếu để phấn hoa khuyếch
trương thành sương đến mỗi ngóc ngách trong bán kính hai dặm, trong vòng hai canh giờ tất cả mọi sinh vật bên trong đều ngủ mê mang. Biết tại
sao ngươi không có chuyện gì không? Trước tiên vi sư đã bày ra trận phá
chú nguyền rủa trên người ngươi và hai nha đầu kia, cho nên các ngươi
mới có thể tỉnh táo. Có phải vi sư rất lợi hại hay không? Ngươi muốn học không?" Nhiên ông vuốt bím tóc trên cằm nói.
"Muốn! Sư phụ người dạy cho đồ nhi đi!" Ánh mắt Mộc Thất sáng lên nói: "Đồ nhi muốn học!"
"Vậy trước tiên ngươi mang ‘túy sinh mộng tử’ đến đây cho vi sư." Nhiên ông
ngồi dưới đất, bổ sung thêm một câu: "Vì biểu lộ thành ý, ngươi phải tự
mình mang đến."
Trong lòng Mộc Thất chà đạp vị sư phụ không biết
phân biệt tình huống,trên mặt cười khanh khách nâng cốc bưng cho hắn
nói: "Sư phụ ở trên cao, xin nhận lấy rượu đồ nhi hiếu kính ngài."
Nhiên ông gật đầu một cái, tay phải kết thành Liên Hoa Ấn, trong nháy mắt bắn một viên dược vào miêng Mộc Thất.
"Người. . . . . . người cho đồ nhi ăn cái gì?" Mộc Thất cảm thấy có một luồng
nóng bỏng trong cổ họng, như có một luồng nhiệt nung đỏ rơi vào trong
bụng.
"Đồ đệ ngoan, đây là tẩy tủy đan là đồ tốt hiếm có, coi như là lễ ra mắt vi sự tặng ngươi." Nhiên ông mở vò rượu ra, hương vị thấm
người xông vào mũi, hắn không khỏi than thở: "Quả thật rượu ngon!"
"Sư phụ. . . . . . ta sắp chết rồi. . . . . ." Mộc Thất bị thiếu dưỡng khí
mặt bị nghẹn đến đỏ bừng, cả người nóng bỏng khó chịu, như có ngàn vạn
con kiến đang gặm cắn kinh mạch của nàng, cảm giác này giống như rơi
xuống chảo dầu nóng bỏng!
"Đồ đệ đừng sợ, vi sư cũng không biết
vì sao, trong kinh mạch ngươi có một luồng nội lực lạ ẩn bên trong đã
nhiều năm. Muốn tập võ, đả thông kinh mạch là chuyện bắc buộc phải làm.
Vượt qua được chút đau đớn này, tẩy tủy đan sẽ làm công lực của ngơi
tăng lên mấy chục lần, mau vận công tới đan điền, đưa nó hội tụ vào tâm
mạch." Nhiên ông không lo lắng thảnh thơi cầm bầu rượu, không thèm
nhìn Mộc Thất đang lăn lộn trên mặt đất, lạnh nhạt nói.
Một chút đau đớn. . . . . .
Mộc Thất ở trong lòng trách móc, rõ ràng so vơi sinh con còn đau hơn!
Sau một khắc, thân thể nàng bắc đầu cảm thấy lạnh, cả người thật giống như
rơi vào nơi cực hàn, lạnh đến cả người run rẩy, tay chân cứng ngắc không kềm chế được.
Chỉ là nàng còn phải vận công đến đan điền, bụng đã từ từ khôi phục chút ấm áp
Nàng thuận thế ngồi xuống tĩnh tọa, nóng lạnh luân phiên đồng thời đấu
tranh, một luồng lực lượng cường đại đang giúp nàng đả thông kinh mạch,
hội tụ ở tứ chi của nàng. . . . . .
Cảm giác đau đớn từ từ biến
mất, đột nhiên, Mộc Thất cảm thấy trước mắt có một luống sáng chói, nắm
chặt quyền dùng thêm mấy phần sức lực—— kinh mạch trên người nàng đều
được đả thông!
Bạn đang đọc truyện Y Phi Tuyệt Sắc Của Nhiếp Chính Vương được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.