Chương 96: Chương 95
Sau khi trở về phòng, Dụ Ninh cũng không vội vàng dọn dẹp hành lý, ngủ trưa xong, cô mới dậy thu xếp đồ đạc của nguyên chủ.
Mật mã của Dương Ninh không khó đoán, Dụ Ninh thử một lần ngày tháng năm cô ấy trở về Dương gia là thành công.
Vốn tưởng nguyên chru chơi bời như vậy thfi tiền cũng không có là bao,
ai ngờ cũng thấy được một hàng số, xem ra người nhà họ Dương đối với cô
ấy khá là hào phóng, giống như Chu Lan vậy, tình cảm thì keo kiệt nhưng
khi nói đến đưa tiền thì thật vô cùng phóng khoáng.
Muốn dọn ra, Dụ Ninh nghĩ tới hai chỗ , một là nơi gần công ty Dương
gia, hai là gần chỗ của Tống Diễn, thấy số tiền kia, cô liền nghiêng về
phương án đến gần chỗ nam chính. Mặc dù mỗi ngày nhìn thấy anh ta sẽ rất phiền nhưng dù sao cũng vẫn hơn cảnh nam chính và nữ chính tìm hiểu sâu rồi mà cô vẫn chẳng biết mảy may.
Thế nhưng Tống Diễn ở chỗ nào? Mặc dù biết anh ta cũng ở khu biêt thự
này nhưng cụ thể ở chỗ nào cô cũng khó lòng mà đoán được, có lẽ còn phải đi tìm quản lí địa sản chỗ này hỏi thăm một chút.
Lúc xuống dưới tầng, Dụ Ninh vừa lúc thấy người giao hàng vật dụng gia
đình, nhìn mấy thùng hàng iền nhớ đến chiếc giường xinh đẹp kia, nếu
Dương An tăng nó cho cô thfi mang luôn đi cũng được nhỉ.
"Có thể là tôi muốn dọn ra khỏi nhà, có thể chờ tôi xác định chỗ ở mới rồi chuyển hàng qua được chứ?”
Đối với khách hàng lớn như Dụ Ninh, thái độ phục vụ của nhân viên cũng
không tệ :” Được, khi nào Dương tiể thư có địa chỉ chắc chắn thfi liên
lạc với bên tôi, đồ chúng tôi sẽ tạm thời giữ trong kho hàng công ty cho cô.”
Dụ Ninh gật đầu, "Cảm ơn, làm phiền các anh quá.”
Xử lý xong chuyện này, Dụ Ninh đi tìm quản lí bất động sản, nhưng có lẽ
là khuôn mặt cô không quá quen thuộc, hoặc là quản lí phải giữ bí mật
cho khách hàng nên khi cô hỏi thăm về một người đàn ông nuôi một con chó hình thể thật lớn , trừ thu được vài câu xin lỗi ra cũng không được gì
khác.
Nếu đã như vậy thì có lẽ cô nên tạm thời từ bỏ ý tưởng đến gần nam chính, chỉ có thể tìm chỗ ở bên ngoài trước.
Hành lý không có gì đáng để lưu ý, Dụ Ninh cầm thẻ ngân hàng và chứng
minh thư cùng mấy bộ quần áo, có vẻ cũng gần lấp đày một chiếc va li.
Ra khỏi cửa chính nhà họ Dương, Dụ Ninh đột nhien nghĩ đến một vấn đề,
chẳng lẽ cô cứ thế kéo cái va li này ra ngoài, đang do dự không biết làm sao thì thấy một chiếc xe đỗ ngay rước mặt.
Cửa xe mở ra, một tài xế free đã có sẵn.
Dương An nhìn hàng lý bên người cô, có một loại dự cảm xấu nảy lên :” Em định đi đâu?”
"Dọn đi ra." Dụ Ninh đẩy hành lý đi tới bên cửa xe, "Chở tôi đi ra ngoài."
Bởi vì tâm trạng không tốt nên anh mới trở về nhà nghỉ ngơi một chút,
không ngờ lần này lại vừa lúc, nếu không em ấy cứ như vậy đi không để
lại cái gì biết đâu mà tìm :” Dọn ra làm gì? Vừa nãy không phải còn tốt
sao?”
"Nữ chủ nhân gọi tôi dọn ra ngoài.” Dụ Ninh không tỏ vẻ uất ức, không
cần sự đồng tình cũng không có ý định tố cáo cái gì, chỉ dùng vẻ mặt
bình tĩnh trần thuật sự thật.
Dương An ngẩn người, đại khái không muốn tin tưởng mẹ ruột của mình có thể làm ra chuyện như vậy :” Ai cơ?”
Dụ Ninh lẳng lặng nhìn đôi mắt anh :” Nghe được cũng không cần hỏi lại lần nữa.”
So với vẻ nóng nảy khó có thể tiếp nhận của người đối diện, Dụ Ninh bình tĩnh như thể đây là một chuyện nhỏ không đáng lưu ý. Trong nháy mắt,
cảm xúc áp chế trong lòng bấy lâu bùng nổ, Dương An lên tiếng :” Sao bà
ấy lại nói thế! Đây là nhà em, sao có thể để em đi được.”
Nói xong, Dương An liền bước dài vào trong nhà, chỉ là đi vài bước lại
quay ngược trở lại đem chìa khoá xe rút ra :” Em ngoan ngoãn đứng ở chỗ
này chờ anh, không được đi.”
Gào xong câu nhắc nhở này , Dương An liền quyết chí trở vào nhà trong, đi tới cửa còn không quên quay đầu liếc nhìn Dụ Ninh một như để xác
định xem cô ấy có len lén chạy trốn hay không, thấy em gái không dịch
chuyển một phân, vẫn đứng ở đó mới tiếp tục bước tiếp, trên mặt cố nặn
ra nụ cười :” Chờ anh trai ha.” ( thề chứ cũng muốn có thèn a trai như
này)
Dụ Ninh"Ừ" một tiếng oi như đáp lại.
. . . . . .
Dụ Ninh không ở trong nhà, Chu Lan cũng không thấy trong phòng khách, Dương An nhìn một vòng rồi trực tiếp chạy lên tầng hai.
Gõ cửa phòng ngủ chính, hồi lâu, giọng nói của Chu Lan mới vọng ra:” Ai vậy?”
Mặc dù thanh âm trấn định nhưng mơ hồ dẫn theo một chút khàn khàn, hình
như vừa mới khóc, Dương An đứng ở cửa suy đoán, đột nhiên có chút chần
chừ, tính cách người nhà Dương gia không quả quyết đến thé, lại nghĩ đến cảnh mẹ mình khóc sung đỏ cả mắt, bỗng anh sinh ra một tia chùn bước.
Chu Lan cảm giác người ngoài cửa không có trả lời, nghĩ đến đứa con gái
ruột thịt bị chính mình dduori đi kia :”…. Dương Ninh sao?”
Dương Nguyệnthì bà ấy gọi là Nguyện Nguyện, con gái ruột lại gọi thẳng cả họ cả tên, sự bực

Bạn đang đọc truyện Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.