Chương 49: Không Làm Sẽ Không Chết
Ba tháng, nói nhanh cũng không nhanh, nói chậm cũng không chậm.
Trong lúc này, Nhị hoàng tử của Nhật Viêm quốc Nhật Lăng đã hao tổn không
biết bao nhiêu người, đều không kịp thấy được cái bóng của Phượng Thiên
Vũ đã bị Bạch Hồ ném bay ra ngoài.
Tức giận, Nhật Lăng mang
theo một đội quân nhân mã, còn sử dụng không ít các thủ hộ của hoàng
gia, thực lực thấp nhất cũng đã đạt đến Linh Tông rồi.
Một
đoàn người trùng trùng điệp điệp tiến vào nơi ở của Phượng Thiên Vũ,
trong sân, Phượng Thiên Vũ cùng Hàn Duệ đang vui vẻ trò chuyện, Hàn Duệ
nhíu mày nhìn những vị khách không mời đang bước vào kia, không vui nói: "Các ngươi là người nào? Ban ngày ban mặt mà dám tự tiện xông vào nhà
người khác, là muốn cướp bóc hay là muốn như thế nào hả?"
Trong sân Phượng Thiên Vũ đang uống trà nghe thấy vậy, khì khì một tiếng, đem toàn bộ nước trà trong miệng phun ra, sư phụ, sư phụ sao người có thể
nói như thế a, dù sao người ta cũng là Nhị hoàng tử của một nước đấy,
như thế nào qua miệng sự phụ thành quân ăn cướp trắng trợn rồi?
Ngồi ở trên lưng ngựa, Nhật Lăng nghe vậy, hai mắt âm hàn, tức giận nói: "Ở
đâu ra cái lão già chết tiệt này, mau gọi Phượng Thiên Vũ bước ra đây
cho ta ."
Lão già chết tiệt?
Được!
Được lắm!
Hắn đường đường là Tôn Giả duy nhất của Dược Tông lại bị người ta lăng
nhục, xem ra hôm nay không cho cái tiểu tử này một chút giáo huấn là
không được mà, phải cho hắn biết trời cao bao nhiêu đất sâu bao nhiêu
mới được.
Phượng Thiên Vũ đi tới cửa trước, nhìn mọi người,
sau đó ngón tay giơ lên chỉ vào người đang ngồi trên lưng ngựa, không
giận mà uy, giọng điệu chậm rãi tràn ra: "Nhị hoàng tử, ta khuyên ngươi
mau chóng xin lỗi, bằng không thì hối hận sẽ không kịp nữa đâu."
Nếu như là ngày trước, Phượng Thiên Vũ nhất định là không nói hai lời liền
bắt đầu hành hung một trận, hôm nay sở dĩ phải nói như vậy, hoàn toàn là bởi vì cuộc tỉ thí đan dược sắp bắt đầu rồi, nàng không muốn trong
những ngày này gây chuyện, nhưng không có nghĩa là để người khác có thể
tùy ý nhục mạ khi dễ người của nàng, huống chi là sư phụ của nàng.
"Xin lỗi? Hắn là cái thứ gì? Còn muốn bổn hoàng tử phải xin lỗi hắn."
Được!
Rất được!
"Ta không tính thứ gì, ngươi mới tính là thứ gì, hôm nay lão phu liền muốn ngươi biến thành thứ gì!"
Dứt lời, khí thế cuồn cuồn bộc phát, uy áp của trung cấp Linh Tông nhanh chóng tản ra.
"Các ngươi, bắt lấy hắn."
Nhật Lăng lạnh lùng cười cười, chỉ vào hai lão giả đứng bên cạnh, lão già
này nghĩ hắn lợi hại lắm hay sao, chỉ là một cái trung cấp Linh Tông mà
thôi, nếu không phải hắn bị phế, không chừng hiện tại hắn cũng đã đạt
đến trung cấp Linh Tông rồi, tất cả đều do cái nữ nhân đáng chết kia,
nếu không phải do nàng, Quốc Sư làm sao có thể phế đi hắn.
Nghĩ đến đây, lại nhìn về phía Phượng Thiên Vũ, trong mắt mang theo sát ý,
hôm nay hắn dẫn theo hai gã cấp thấp Linh Tông, cũng đủ để đối phó với
cái lão già trung cấp Linh Tông kia rồi, hắn muốn nhìn xem, không còn
lão già kia bảo hộ, nữ nhân này sẽ như thế nào, hôm nay hắn nhất định
phải giết chết nữ nhân này !
Hàn Duệ lại không lo lắng đến
Phượng Thiên Vũ, lấy thực lực của nha đầu, những người này càng không
phải là đối thủ của nàng, hắn chỉ cần chuyên tâm đối phó hai người kia
là tốt rồi.
Phượng Thiên Vũ lạnh lùng nhìn Nhật Lăng, có ít
người thật không làm sẽ không chết, đây quả thực chính là tiện nhân đẳng cấp VIP.
"Các ngươi, giết nữ nhân này cho ta." Nhật Lăng chỉ vào Phượng Thiên Vũ, la lớn, chỉ sợ người ta không nghe được.
Thanh Ngư cùng Mạc Sầu nghe thấy, nhanh chóng lấy ra vũ khí của mình nhảy vào trận chiến, hôm nay Thanh Ngư đã là cấp thấp Linh Tướng, còn Mạc Sầu là cao cấp Linh Tướng, người bình thường không phải là đối thủ của bon họ
rồi.
Kiếm quang bay múa, người chết không ngừng, tiếng kêu
la thảm thiết nổi lên bốn phía, Phượng Thiên Vũ lạnh lùng nhìn hết mọi
việc đang diễn ra trước mặt, không có một chút thương tiếc, nàng vốn là
người như vậy, kiếp trước người chết trên tay nàng không biết bao nhiêu
người, bây giờ trông chờ nàng hạ lệnh cho Thanh Ngư cùng Mạc Sầu dừng
lại, xin lỗi ngươi hãy mau nằm mơ đi.
Nhật Lăng nhìn người
của mình ngã xuống ngày càng nhiều, hai mắt hung ác nham hiểm, nếu cứ
tiếp tục như vậy căn bản là giết không được Phượng Thiên Vũ, xem ra hôm
nay không xuất nó ra là không được rồi.
Lấy ra một cây sáo lục sắc, đặt ở bên môi, nhẹ nhàng thổi lên.
Phượng Thiên Vũ híp mắt nguy hiểm, cảm thụ được một cỗ khí tức đang tiến đến
đây, rồi nở ra nụ cười, thì ra còn có người giúp đỡ!
Ngay
sau đó, trên bầu trời xuất hiện một thân hình, áo trắng như tuyết, lụa
trắng che mặt, tám người nữ tử đang khênh một cỗ kiệu, phá không mà đến.
Ngự không mà đi, xem ra thực lực phải từ trung cấp Linh Tông trở lên,
Phượng Thiên Vũ cúi đầu, nhìn nhìn Hoàng liệm trên cổ tay, nàng ngược
lại là không nghĩ tới, Nhật Lăng lần này lại xuất hết cả vốn liếng a.
Người tới đã dừng lại, Nhật Lăng từ trên lưng ngựa bước xuống, xoay người
cung kính về phía cỗ kiệu: "Nhật Lăng bái kiến Cung chủ."
"Nhị hoàng tử, không cần đa lễ." Âm thanh nhàn nhạt như gió mát truyền ra,
một cánh tay vén lên bức màn, một khắc sau, nữ tử trong kiệu dần dần
xuất hiện trước mắt mọi người, làn da trắng như tuyết, khuôn mặt nhỏ
nhắn tinh xảo, một đôi mắt phượng mênh mông sóng nước, chiếc mũi nhỏ
nhắn, cặp môi đỏ mọng ướt át, nhìn qua xinh đẹp kiều diễm, trên trán là
một đóa Liên hoa màu trắng, dưới ánh mặt trời như xuất hiện một chút hào quang
Chứng kiến dung nhan của nữ tử tất cả mọi người đều
ngây ngẩn, một là một nữ tử dung nhan tuyệt mỹ, nhưng nữ tử này cùng
Phượng Thiên Vũ giống nhau như đúc, duy chỉ có cái Liên Hoa trên trán là bất đồng.
Ai có thể nói cho bọn hắn biết, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?
Nhật Lăng kinh ngạc một hồi, hắn cũng không nghĩ tới Thần nữ cung Cung chủ lại có tướng mạo thật giống với Phượng Thiên Vũ!
Phượng Thiên Vũ hai mắt híp lại, mắt lạnh nhìn nữ tử trước mắt, nàng không
biết cảm xúc bây giờ là thế nào, chán ghét, châm chọc, buồn cười, nàng
không rõ, nàng rõ ràng là lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân này, tại sao
lại có cảm giác chán ghét như vậy?
"Ngươi là người phương nào?"
Vẻ mặt nữ tử tươi cười nhưng trong mắt lại là ghen ghét, không cam lòng,
còn có một tia sợ hãi, vì cái gì, vì cái gì nàng ta lại ở chỗ này?
Nàng vốn không phải là chuyển thế của người kia, ha ha, nhưng tướng mạo của
nàng lại giống như đúc, cũng vì ấn kí này mà nàng được đãi ngộ rất khác
biệt, nhưng hôm nay vì sao lại gặp nàng ta.
Phượng Thiên Vũ nhìn nét mặt của nàng, không khỏi nghi hoặc, nàng lại e ngại nàng sao?
"Phượng Thiên Vũ, hôm nay Thần nữ cung Cung chủ đã xuất hiện, xem hôm nay ngươi thoát bằng cách nào." Nhật Lăng lên tiếng nói, Cung chủ thực lực sâu
không lường được, hôm nay Phượng Thiên Vũ có mọc thêm cánh cũng đừng
hòng trốn thoát.
"Đúng không? Ta cũng lần đầu nghe được có
người tự nói mình là gái ế cung Cung chủ đấy, chẳng lẽ thủ hạ của ngươi
đều không lấy được chồng, mà ngươi là người đứng đầu không được ai để ý, cho nên mới được gọi là Cung chủ phải không" ?
"Sư phụ, ta nói không sai chứ?"
Hàn Duệ nghe vậy, vui vẻ nói: "Nha đầu, ngươi thông minh như vậy làm sao có thể hiểu sai được!"
Thanh Ngư cùng Mạc Sầu nghe vậy, khóe miệng co rút, tiểu thư thật sự là càng ngày càng cường hãn a.
Hai tay nữ tử nắm chặc, hai mắt hung hăng nhìn Phượng Thiên Vũ, giỏi lắm
Phượng Thiên Vũ, lời nói của ngày xưa như xuất hiện lại trong đầu nàng,
không cam lòng nhớ lại, nàng chẫm rãi tiến lên.
Thần Giới
đại điện, nữ tử áo đỏ như lửa, khinh thường nhìn nàng: "Bạch Liên, ngươi cho rằng ngươi có dung mạo giống ta thì ngươi sẽ biến thành ta hay sao? Chỉ là một vị thần giới nhỏ nhoi mà lại muốn gả cho Cửu Thiên Thần Tôn
sao."
Nhưng mà, bốn ngàn năm trước, thiên địa xuất hiện khe
hở, Thập Phương thế giới hỗn loạn lung lay sụp đổ, Ma thú náo loạn, nàng tận mắt nhìn thấy hồng y nữ tử kia vì muốn cũng cố lại Thập Phương thế
giới, nghịch thiên mà đi, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa, nàng
cười một cách điên cuồng, Thần Nữ Sáng Thế thì như thế nào, cũng không
thể nào vượt qua được thiên địa pháp tắc, cuối cũng chỉ có thể biến mất
hay sao.
Bạn đang đọc truyện Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.