Chương 190: Báo Ứng
“Mộc Diệp, tôi cũng không nhiều lời với cô, cô đã giam giữ tôi phi pháp, cho nên cô định để tôi phái người đưa cô đi cục cảnh sát hay là cô thành
thật đi tự thú?” Mộc Lạp Lạp cười híp mắt nhìn Mộc Diệp, thoạt nhìn hoàn toàn không giống như là đang thảo luận một vấn đề nghiêm trọng.
Tuy rằng Hứa An chi đã gọi điện tới, tình tiết Mộc Diệp là kẻ khả nghi giam giữ người trái phép không coi là vô cùng nghiêm trọng, nếu dựa theo
trình tự chính quy thì cũng sẽ không giam giữ bao lâu. Nhưng cho dù đưa
Mộc Diệp vào tù ở một vài ngày Mộc Lạp Lạp cũng rất hài lòng.
Hơn
nữa, chỉ cần tin tức Mộc Diệp bị tống giam truyền đi, sau này ả còn muốn lăn lộn ra sao trong xã hội thượng lưu ở thành phố Long?
Cái người này nguỵ trang mình thành hoa sen trắng hiền lành, lần này bất kể thế nào cũng đều tẩy không sạch tội danh trên người.
Ánh mắt của Mộc Diệp như ước gì có thể chém Mộc Lạp Lạp ra thành từng mảnh, thế nhưng đối với Mộc Lạp Lạp cũng không có bất cứ tác dụng thực chất
gì.
“Quên đi, nhìn cô không giống như là người chủ động đi tự
thú.” Mộc Lạp Lạp dựa vào người Phó Cảnh Phi cười rất vui vẻ. “Lúc tới
tôi đã giúp cô báo cảnh sát, rất nhanh cô sẽ biết gieo gió gặt bão.”
Giọng Mộc Diệp khàn khàn thét lớn: “Mộc Lạp Lạp, cho dù tao ngồi tù cũng sẽ không bỏ qua cho mày!”
“Được, tôi chờ cô.” Mộc Lạp Lạp khiêu khích nhìn ả.
Đây vẫn chỉ là một trong những bước mà thôi, sao Mộc Diệp cũng đã phản ứng lớn như vậy?
Đưa Mộc Diệp vào cục cảnh sát, mục đích chính là vì để mọi người hoàn toàn
thấy rõ bộ mặt thật của Mộc Diệp. Đến khi ả cũng nếm thử được mùi vị
mình đã từng trải qua, như thế càng tốt hơn.
Tiếng thét chói tai của Mộc Diệp mới hạ xuống, bên ngoài biệt thự liền vang lên tiếng còi cảnh sát.
Mộc Chính Thịnh có chút không đành lòng nói: “Lạp Lạp, nó tốt xấu gì cũng là em gái của con… Chuyện này hoặc là coi như…”
“Cha, ngài không thể bất công như thế, chuyện nó đã làm đối tôi, ngài không
cấu thành phạm pháp?” Mặt Mộc Lạp Lạp không chút cảm xúc.
Trong mắt Mộc Diệp hiện lên vẻ hung ác: “Mộc Lạp Lạp… Tao nhất định sẽ báo thù…”
“Rõ ràng người báo thù nên là tôi mới đúng. Mộc Diệp, cô lấy tư cách gì nói những lời như vậy?” Mộc Lạp Lạp không chút khách sáo.
Mộc Diệp nhanh chóng bị cảnh sát tới còng tay lại, đưa vào xe cảnh sát.
Sau khi Mộc Diệp ngồi vào xe cảnh sát, Mộc Lạp Lạp vẫy vẫy tay với ả: “Cải tạo cho thật tốt, sớm được thả ra.”
Thật ra cô biết Mộc Diệp sẽ không ở trỏng bao lâu, nhiều nhất là mười ngày
nửa tháng. Nhưng mười ngày nửa tháng đã đủ khiến cho cô hả giận.
Sau khi tất cả đã định, ông cụ Phó tán dương: “Con dâu của nhà họ Phó chúng ta nhất định là phải như thế này.”
Bằng không nếu là một trái hồng mềm thì làm sao đứng bên cạnh Phó Cảnh Phi được?
Mộc Lạp Lạp xấu hổ cười: “Ông nội, ông nói đùa.”
“Được rồi, giờ ông trở về Phó gia đây, các cháu không có chuyện gì thì về nhà đi.” Ông cụ Phó ngồi lên xe hơi của Phó gia, không nói thêm một câu vô
ích, sấm rền gió cuốn rời đi.
Mộc Lạp Lạp quay lại nhìn Mộc Chính Thịnh: “Cha, tôi cũng đi trước đây, tôi sẽ nhín chút thời gian trở về thăm ngài.”
Mộc Chính Thịnh rất mệt mỏi phất phất tay: “Đi đi…”
Mộc Lạp Lạp gật đầu, cùng Phó Cảnh Phi rời đi.
Phó Cảnh Phi là một người có cảm giác tồn tại rất mạnh, hôm nay anh hầu như không cần nói một câu nhưng đều có thể khiến người ta chú ý tới anh, và hơn nữa bị khí thế trên người anh làm cho kinh sợ. Lúc Mộc Diệp nhìn
đến anh cũng không nhịn được khiếp đảm.
Phó Cảnh Phi chưa bao giờ
lãng phí thời gian đối với chuyện không liên hệ tới mình. Mộc Diệp ở
trong mắt anh căn bản không có bất cứ ý nghĩa gì, anh thậm chí lười liếc nhìn cô ả một cái, nhưng tất cả những gì ả làm đối với Mộc Lạp Lạp lại
khiến Phó Cảnh Phi lửa giận bộc phát.
Nhưng nếu anh đã đồng ý với
Mộc Lạp Lạp để tự cô xử lý mối thù hận này, anh sẽ chỉ đứng bên cạnh cô, giúp cô xử lý những chuyện cô không cách nào xử lý.
“Anh biết em bây giờ cảm giác gì không?” Mộc Lạp Lạp ở trên xe duỗi người, gương mặt hưởng thụ.
“Cảm giác trả được thù lớn.” Phó Cảnh Phi vuốt vuốt tóc cô, trên khuôn mặt lạnh lùng toát ra ý cười nhợt nhạt.
“Trả lời đúng.” Mộc Lạp Lạp le lưỡi một cái, thoải mái dựa người vào anh.
“Nếu kêu em tính xem trong quá khứ rốt cuộc bị Mộc Diệp ngầm hại bao
nhiêu lần, cũng không thể đếm hết được.”
Phó Cảnh Phi nhìn Mộc Lạp Lạp nằm ở trên chân mình, gương mặt mộc gần như không có bất cứ tỳ vết
nào, làn da tốt như sữa tươi, mặt mày giống như đầy ánh mặt trời.
Anh chậm rãi dùng đầu ngón tay vén tóc của cô: “Trước đây anh đã nhắc nhở em rất nhiều lần, nhưng em chưa bao giờ nghe anh.”
“Em trước đây đó hả… chính là bị quỷ ám.” Mộc Lạp Lạp vươn tay đan mười
ngón tay với Phó Cảnh Phi. “Nhưng bây giờ thì không phải vậy, em bây giờ chẳng phải rất thông minh ư.”
Phó Cảnh Phi lộ ra nụ cười cưng chiều.
Mộc Lạp Lạp lại nói: “Cho nên hôm kia khi anh đi tìm em, có bởi vì những lời đó của Mộc Diệp mà… không vui hay không?”
“Nói cái gì?”
Mộc Lạp Lạp đoán Phó Cảnh Phi nhất định là biết rõ mà còn hỏi: “Đương nhiên là có liên quan với em, ví dụ như nói em rất muốn rời khỏi anh… không
muốn gặp lại anh nữa, vân vân.”
“Cô ta cho anh nghe một đoạn ghi âm.” Phó Cảnh Phi nói cho cô biết.
“Ghi âm cái gì?”
“Em nói em muốn rời khỏi anh, rất ghét anh.”
“Em nói lúc nào?” Mộc Lạp Lạp rất ngạc nhiên, tiếp đó lại nghĩ tới khả năng duy nhất. “Chẳng lẽ là khi em gọi điện cho Ngôn Viễn, bọn họ có ghi âm
lại…”
“Có lẽ vậy.”
Mộc Lạp Lạp vội ngồi dậy: “Phó Cảnh Phi,
anh đừng bị mắc lừa nhé! Những lời đó em đều là để phỉnh Mộc Diệp và
Ngôn Viễn, bởi vì bọn họ muốn em lừa gạt cổ phần công ty trong tay anh…”
Phó Cảnh Phi nhíu mày: “Cổ phần công ty?”
“À… Bọn họ muốn cổ phần công ty của anh. Em không biết lấy để làm gì, nhưng bọn họ vẫn muốn lợi dụng em, tuy nhiên em không có mắc lừa.” Mộc Lạp
Lạp cười lấy lòng, sau đó lại nằm ở trên đùi Phó Cảnh Phi, cười rất vui
vẻ. “Có điều anh đã đi cứu em, vậy chứng minh lúc đó anh cũng không có
tin lời bịa đặt của Mộc Diệp.”
Phó Cảnh Phi gật đầu: “Anh không có tin, anh biết đó là giả.”
Mộc Lạp Lạp đặt chiếc cằm nhọn trên đầu gối của Phó Cảnh Phi, cách một lớp
vải, hơi thở của Mộc Lạp Lạp khi nói chuyện cứ như vậy mà trực tiếp phun đến trong da Phó Cảnh Phi: “Sao anh luôn tốt như vậy chứ, luôn luôn tin tưởng em, anh cũng chưa bao giờ hoài nghi em?”
Ánh mắt Phó Cảnh Phi sâu thẳm vài phần, không hề do dự nói như đinh đóng cột: “Sẽ không.”
Mộc Lạp Lạp nhịn không được lại hỏi vấn đề này một lần nữa: “Mặc dù biết
anh không có trả lời em, nhưng mà sự tin tưởng của anh đối với em rốt
cuộc là từ đâu tới, có đôi khi bản thân em cảm thấy mình rất ngu.”
Phó Cảnh Phi đưa bàn tay nhẹ nhàng che trên mắt Mộc Lạp Lạp, giọng anh trầm thấp vang lên bên tai cô: “Em ở trong mắt anh đều là tốt đẹp.”
“Phó Cảnh Phi, anh thật sự là phạm quy đó biết không… Không nên luôn như
vậy.” Mộc Lạp Lạp lẩm bẩm. “Anh như vậy sẽ chỉ khiến em ngày càng thích
anh…”
Lời của Mộc Lạp Lạp còn chưa dứt đã bị nụ hôn của Phó Cảnh
Phi chặn lại. Động tác của anh mềm mại cuốn mút môi cô, nói cho cô biết
tình cảm của anh.
Cô luôn biết Phó Cảnh Phi là một người không
thích biểu đạt tình cảm của mình, anh luôn làm nhiều hơn nói, thậm chí
cho tới bây giờ cũng không nói, cứ như vậy cưng chiều cô không một câu
oán hận nào. Bản thân Mộc Lạp Lạp đã hoàn toàn hoà tan trong nhu tình
của Phó Cảnh Phi.
Nếu người đàn ông là một cái máy điều hoà, đối
với ai cũng đều là người đàn ông ấm áp, vừa ga lăng lại vui tính, mặc dù sẽ khiến rất nhiều người thích nhưng cũng rất dễ khiến người ta không
có cảm giác an toàn.
Ít nhất trên một số mặt Hứa An Chi chính là
người như vậy. Những người phụ nữ chung đụng với anh ta đều sẽ yêu anh
ta, loại yêu này không nhất định là tình cảm, mà là thưởng thức đối với
nhân cách cùng cư xử của anh ta. Bởi vì anh ta là chuyên gia hài hước
phóng khoáng, phẩm chất tao nhã, thoả mãn kỳ vọng của rất nhiều người
đối với đàn ông chất lượng tốt.
Nhưng Phó Cảnh Phi không phải như
vậy. Nếu là lúc anh lạnh lùng thì sẽ không có thái độ tốt đối với bất cứ người nào, đi lại như một pho tượng điêu khắc bằng băng.
Nhưng
khi anh dịu dàng thì lại khiến cho người ta hoàn toàn không đỡ được sức
quyến rũ đến từ anh. Chỉ cần anh chuyên chú ngưng mắt nhìn bạn, hoàn
toàn có thể quăng mũ cởi giáp giơ tay đầu hàng.
Mà Mộc Lạp Lạp cảm động và thoả mãn nhất chính là tất cả dịu dàng của Phó Cảnh Phi đều chỉ có khi liên quan tới cô. Ngoài cô ra, bất cứ người phụ nữ nào ở trước
mặt anh đều có thái độ thống nhất, luôn giữ khoảng cách nhất định, phép
xã giao chu đáo nhưng mang theo cảm giác mười phần xa cách, vĩnh viễn
khiến cho bạn cảm thấy trước mặt anh cách một tầng sương mù, không có
cách nào tiếp cận.
Phó Cảnh Phi đúng là một đoá hoa trong núi hấp
dẫn nhất, toàn thân anh đều là sức quyến rũ trí mạng, nhưng lại khiến
mọi người cố gắng tới gần chỉ có thể thất bại tan tác quay trở về.
Thế nhưng một đoá hoa lạnh lùng cao ngạo như thế lại bị mình hái được… Mộc Lạp Lạp nghĩ đến còn cảm thấy khoái trá.
Lúc ban đầu khi cô biết được mình và Phó Cảnh Phi có hôn ước, nhưng bởi vì
từ trước tới nay chưa từng gặp anh, chẳng qua là cảm thấy rất phiền
chán. Mà sau khi nhìn thấy Phó Cảnh Phi thì những cái được gọi là chống
cự có lẽ cũng chỉ là lòng tự trọng bị quấy phá, thậm chí thời điểm đó cô nghĩ chẳng phải là mình ôm ý nghĩ thông qua đối chọi gay gắt để dẫn tới sự chú ý của Phó Cảnh Phi?
Bây giờ nghĩ lại, thật đúng là có chút ấu trĩ.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Phó Cảnh Phi cô đã biết người đàn ông này thu hút cỡ nào, khi đó cô liền hiểu Phó Cảnh Phi trên thực tế chính là một
kiếp nạn khó qua nhất trong đời cô.
Kiếp trước Mộc Lạp Lạp đã dùng sai phương pháp, sau đó trong cuộc sống bị mình nguỵ trang lừa dối,
trong lòng bỏ quên điểm tình cảm này đối với Phó Cảnh Phi.
Nhưng
mà mặc kệ thế nào, cũng may là cô đã sống lại lần nữa, thậm chí có thể
giống như bây giờ, nằm ở trong lòng Phó Cảnh Phi, cùng anh hôn môi, cảm
thụ được ôm ấp ấm áp của anh.
Hôn môi chấm dứt, giọng Phó Cảnh Phi mang chút khàn khàn lẩm bẩm bên tai Mộc Lạp Lạp: “Vậy em thích anh hơn
một chút đi, càng nhiều càng tốt.”
Nếu như vậy, anh cũng không cần đi lo lắng cô không biết khi nào sẽ rời đi, anh cũng có thể có đầy đủ
lợi thế khiến Mộc Lạp Lạp cam tâm tình nguyện sống ở bên cạnh anh.
Mộc Lạp Lạp sẽ không biết bất an trong lòng Phó Cảnh Phi, cô vĩnh viễn
không cách nào nhận thức được Phó Cảnh Phi sợ mất cô cỡ nào.
“Được, anh đối với em tốt hơn một chút là em thích anh hơn một chút.” Mộc Lạp Lạp vui vẻ làm giao dịch với Phó Cảnh Phi.
Phó Cảnh Phi vuốt ve cánh môi đỏ của cô, gật đầu trả lời: “Được.”
Mộc Lạp Lạp nhướn nhướn mày: “Em sẽ nhớ kỹ lời hứa hôm nay của anh.”
“Em có thể luôn nhớ.”
Mộc Lạp Lạp bị ánh mắt mềm mại của Phó Cảnh Phi nhìn chăm chú, cô sa vào
bên trong thâm tình của anh, không cách nào thoát khỏi, cũng không bao
giờ muốn rời đi nữa.
Chuyện Mộc Diệp bị cảnh sát mang đi nhanh chóng truyền khắp toàn bộ giới thượng lưu của thành phố Long.
…
Mộc Lạp Lạp đã sớm nói, trong giới thượng lưu ở thành phố Long này vĩnh
viễn không có bí mật gì cả, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều sẽ truyền khắp
với tốc độ nhanh nhất, vĩnh viễn có người thích hóng chuyện chú ý đến.
Bọn họ mới mặc kệ trong đó có thâm ý hay không, bọn họ chỉ quan tâm đến
những gì họ thấy thôi.
Cho nên bọn họ đã nhanh chóng biết được
nguyên nhân Mộc Diệp bị cảnh sát mang đi, tất cả mọi người chỉ cảm thấy
bị sự thật đùng đùng bẽ mặt, bị hung hăng quạt mấy bạt tai.
Những
người này đều từng ngầm châm biếm Mộc Lạp Lạp, mỗi lần bọn họ đều nói
Mộc gia có người như Mộc Lạp Lạp quả thật là bất hạnh của Mộc gia. Mỗi
lần lúc bọn họ châm chọc Mộc Lạp Lạp thì lại sẽ thuận tiện nói một câu:
vẫn là Mộc Diệp tốt, vừa dịu dàng lại thiện lương, tuy rằng bộ dáng
không đẹp như Mộc Lạp Lạp, nhưng ngược lại phẩm hạnh tốt hơn nhiều.
Mà bây giờ, những lời bọn họ từng nói đều đang cười nhạo chính bọn họ,
khiến cho bọn họ hiểu: cho ra nhận xét quá sớm có đôi khi chưa chắc đã
đúng.
Trong những người đó có rất nhiều người đố kỵ Mộc Lạp Lạp, đương nhiên ước gì nhìn thấy cô sống không tốt.
Thế nhưng những gì xảy ra trong bữa tiệc của Thẩm gia khiến bọn họ đều
biết, thì ra Mộc Lạp Lạp bị đuổi ra khỏi nhà là quỷ kế của Mộc Diệp, lần đó khiến cho bọn họ nhất định bị mất mặt vì quá khứ.
Mà lần này, hiện thực càng tát vào mặt bọn họ vang hơn.
Hành vi nhốt Mộc Lạp Lạp lần này của Mộc Diệp hoàn toàn vi phạm giam giữ
người trái pháp luật. Mộc Lạp Lạp là người bị hại, chỉ cần không tha
thứ, như vậy Mộc Diệp nhất định phải bị giam một khoảng thời gian.
Nếu thế, Mộc Diệp liền trở thành một người có tiền án.
Rất nhiều người ngoài mặt chẳng quan tâm, nhưng thật ra đều rất kiến nghị
bạn bè của mình có bối cảnh không sạch sẽ. Cho nên đến khi Mộc Diệp ra
ngoài, những người vốn giao hảo với ả này e là sẽ không chút do dự tuyệt giao với ả, không còn có bất cứ qua lại gì.
Mà tin tức Mộc Diệp
bị bắt lập tức trở thành đề tài thích bàn tán nhất trong lúc trà dư tửu
hậu ở thành phố Long. Bọn họ đưa tin này trở thành chuyện thú vị nhất
gần đây, đủ loại bàn tán về nội tình Mộc Diệp bị bắt.
Những người
này đều là gia thế rất tốt, cho nên mọi tầng lớp đều có người quen, bởi
vậy rất dễ nghe được nguyên nhân hậu quả Mộc Diệp bị bắt.
Khi bọn họ biết Mộc Diệp bị bắt là bởi vì giam giữ người phi pháp, sắc mặt đều trở nên khá là khó coi.
Suy cho cùng người bị hại là Mộc Lạp Lạp, hơn nữa đây cũng không phải là lần đầu tiên.
Nếu như nói chỉ là một hai lần, bọn họ có thể kiếm cớ cho Mộc Diệp, là bởi
vì Mộc Lạp Lạp đối với Mộc Diệp không tốt trước, cô ta mới muốn trả thù. Thế nhưng gần đây mọi người trên thực tế đều biết Mộc Lạp Lạp như hoàn
toàn biến thành người khác, thành thành thật thật đi làm, không giống
như là đang tiếp tục gây hấn với Mộc Diệp.
Nhưng hết lần này tới
lần khác Mộc Diệp vẫn cứ có thủ đoạn ác liệt như thế, hơn nữa mặc kệ
nguồn gốc nguyên nhân là cái gì, hành vi của Mộc Diệp khiến cho lòng
chính nghĩa của đa số mọi người bị chấn động, vô cùng không đồng ý với
hành vi của ả.
Vì vậy tin tức Mộc Diệp bị bắt cứ như thế mà tiếp
tục xôn xao. Tất cả mọi người nhất trí nghĩ, Mộc Diệp này có lẽ thật
không phải như bọn họ thấy ngoài mặt, trước đây bọn họ cũng bị nguỵ
trang của ả lừa gạt.
Những người này không chịu được nhất là hành
vi như vậy, bởi vì sẽ khiến cho bọn họ cảm thấy mình bị lừa dối, bị Mộc
Diệp đùa bỡn.
Cho nên đến khi Mộc Diệp đi ra… Thật sự sẽ nếm được cảm thụ Mộc Lạp Lạp từng thể nghiệm qua.
Mộc Lạp Lạp cũng sẽ không có chút mềm lòng nào, bất kể hiện đang nghênh đón Mộc Diệp là cái gì cũng đều là hậu quả ả ta tạo thành, không có liên
quan với bất cứ người nào. Suy cho cùng cô không có buộc Mộc Diệp nhốt
cô lại.
Dưới tình huống như vậy, giới bạn bè của Mộc Lạp Lạp
thoáng cái náo nhiệt lên. Quá khứ từng bị rất nhiều người cho vào danh
sách đen hoặc là block, bây giờ toàn bộ đều add trở lại, có quen hay
không đều đến hỏi han ân cần, thuận tiện bày tỏ áy náy, hy vọng Mộc Lạp
Lạp bỏ qua cho hiểu lầm của bọn họ lúc trước.
Trước kia Mộc Lạp
Lạp gặp phải tình huống như vậy đương nhiên sẽ cười lạnh cự tuyệt toàn
bộ, nhưng bây giờ cô ngược lại hoà ái hồi âm, khiến những người đó đều
tìm không ra được lỗi. Tuy nhiên cô biểu hiện ra đầy cảm giác xa cách,
khiến rất nhiều người thức thời không tới quấy rầy cô nữa.
Mộc Lạp Lạp đối mặt với những người này trong lòng ngay cả một chút rung động
cũng không có. Cô giống như đang làm một chuyện hoàn toàn không có liên
quan tới mình, ứng phó chẳng hề để ý.
Từ lúc mình gặp rủi ro đã
thấy rõ lòng người khó nói, bây giờ sẽ không bao giờ tốn thời gian với
những bạn bè vĩnh viễn không thật lòng này.
Mà khi Mộc Lạp Lạp ứng phó với những người này, cô nhận được một cú điện thoại, trước khi nhận được cú điện thoại này cô suýt chút nữa quên đi sự hiện hữu của y.
Bạn đang đọc truyện Lột Xác được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.