Q.3 - Chương 30: Chương 13
Lạc Phi báo lại tin
tức tham quân vừa nói cho Quân Dập Hàn. Tròng mắt Quân Dập Hàn hơi trầm
xuống, nói: “Bọn họ chắc ở gần đây vẫn chưa đi xa, ngươi ở lại chỗ này
trông chừng, bổn Vương dẫn người tự mình đuổi theo.”
“Hàn Hàn, Nguyệt Nguyệt, Hàn Hàn, Nguyệt Nguyệt.” Tuấn mã vội vã trong
gió đêm, Quân Dập Hàn vừa mới dẫn người giục ngựa tới đầu đường, chim Cô Lỗ đã thét lên vọt tới.
“Dẫn đường.” Quân Dập Hàn trầm giọng ra lệnh.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
“Phía trước có cái hố, ngươi đi vòng qua bên cạnh.”
“Đường này quá không bằng phẳng, đổi đường đi.”
“Sườn núi này quá dốc, con đường mòn phía dưới nhìn không tệ.”
“Sông hình như quá sâu…”
“… Câm miệng!” Mộ Dung Thành đang ra sức quất ngựa chạy vào bí đạo cuối
cùng không nhịn được với Ôn Noãn một đường cằn nhằn không nghỉ, nhỏ
giọng giận dữ mắng mỏ
“Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, ta là bệnh nhân bị trọng thương, chịu không nổi lắc lư.” Ôn Noãn túm lấy ống tay áo to lớn của hắn lau vết máu rỉ
ra nơi khóe môi vì nội phủ chấn động đưa cho hắn nhìn, vẻ mặt mang theo
chút bất đắc dĩ.
“…” Mộ Dung Thành nhìn vết máu chói mắt trên ống tay áo, khóe mắt hung hăng co rút hai cái.
“Trước kia ta từng nghe nói nếu là người có thuật cưỡi ngựa tinh xảo,
tuy rằng ở trên đường đá lộn xộn lởm chởm vẫn ổn thỏa như dong duổi trên đất bằng. Ta thấy ngươi một đường tới đây, mặc dù đường không tính là
bằng phẳng, nhưng so sánh với đường quan chẳng qua kém hơn nửa, dùng cái này tính ra, ngựa của ngươi nên cưỡi thật vững vàng mới phải, sao lại
lắc lư khiến cho ta hộc máu. Ta thật sự muốn hỏi Thái tử một câu.” Nàng
giống như hoàn toàn không nhìn thấy sắc mặt của hắn đã đen thui đến vô
cùng, nhẹ nhàng nhìn vào mắt hắn, “Thuật cưỡi ngựa của ngươi có phải kém một chút không?”
“… Nếu ngươi lên tiếng nữa, bản Thái tử liền ném ngươi từ trên lưng ngựa xuống ở đây.” Mộ Dung Thành cắn răng nghiến lợi nói.
“Ngươi chắc chắn?” Ôn Noãn chất vấn nhìn hắn, “Nếu như ngươi thật sự ném ta từ trên lưng ngựa xuống ở đây, ta sợ sẽ khí tuyệt tại chỗ, ngươi
thật sự làm chuyện não tàn như vậy?”
“…” Mộ Dung Thành vì đề phòng bản thân mình lại bị nàng tức giận đến mất đi lý trí mà trực tiếp giết chết nàng, dứt khoát điểm luôn á huyệt của
nàng. Mặc dù hắn không biết hai chữ “Não tàn” trong miệng của nàng có
nghĩa là gì, nhưng nếu là ý trên mặt chữ chính là mắng đầu óc hắn có
khiếm khuyết. Nữ nhân này, nàng thật to gan lớn mật, lại dám lặp đi lặp
lại nhiều lần khiêu khích hắn, còn vô sỉ lấy trọng bệnh của nàng ra uy
hiếp hắn, mà hắn thế mà lại đáng chết không thể không tiếp nhận uy hiếp
của nàng, thật sự vô cùng đáng ghét!
Roi của hắn hung hăng quất lên phát tiết tức giận lên người tuấn mã phía dưới, nhưng cũng hết sức chú ý tình huống đường phía trước, tránh những hố chỗ không bằng phẳng, cố hết sức giảm bớt lắc lư truyền tới trên
lưng ngựa. Nhưng mà vì vậy, tốc độ chạy trốn rõ ràng giảm bớt.
“Thái tử, phía sau có truy binh đuổi theo.” Phó tướng giục ngựa tới bên cạnh Mộ Dung Thành bẩm báo.
Có thể đuổi theo nhanh như vậy, tất nhiên là Hàn Vương.
Không ngờ lại tới nhanh như vậy. Chân mày Mộ Dung Thành nhíu chặt, ra
lệnh: “Ngã ba đường phía trước, Lý phó dẫn hơn trăm người rẽ trái, Trần
phó dẫn hơn trăm người rẽ phải, còn dư lại theo bản Thái tử đi ở giữa.”
“Vâng.” Hai phó tướng nhất tề lĩnh mệnh.
Hơn ba trăm nhân mã lập tức chia ra làm ba ở ngã ba đường trước mặt, vội vã chạy đi theo hướng khác nhau.
Khóe môi Mộ Dung Thành nâng lên ý cười lạnh, tuy rằng Hàn Vương có bản
lĩnh lớn bằng trời, hắn cũng không tin Hàn Vương một cái có thể đoán
được hắn mang theo Ôn Noãn đi theo hướng nào, đợi dẫn người đuổi theo,
hắn đã sớm mang theo Vương phi của Hàn Vương đi vào bí đạo, đến lúc đó
Hàn Vương có thể làm gì hắn?
Hắn ảo tưởng kế này có thể kéo dài nửa khắc hơn khắc, hế nhưng hắn lại
không biết mưu kế vụng về bậc này vốn không cần khiến Quân Dập Hàn động
não, trực tiếp bị một con chim thần tốc phá giải. Ở ngã ba đường chim Cô Lỗ không hề dừng lại chút nào, bay thẳng đến đường ở giữa.
“Thái tử, bọn họ đuổi theo tới.” Binh sĩ phía sau bẩm báo.
Hơn mười người bỏ ngựa đi theo ta, những người khác tiếp tục giục ngựa
nhanh chóng lên trước.” Trong lòng Mộ Dung Thành kinh hãi nhưng cũng lập tức làm ra ứng biến, hắn trực tiếp vác Ôn Noãn lên vai nhảy xuống ngựa, mang theo hơn mười tên binh sĩ chui vào trong rừng rậm bên cạnh, lồng
ngực Ôn Noãn vừa đúng đặt trên vai hắn, theo động tác chạy của hắn lên
lên xuống xuống chọc vào, đưa tay chùi vết máu xông đến cổ họng chảy ra
nơi khóe môi, khuỷu tay vòng qua cổ hắn đập về phía mặt hắn.
Mùi máu tanh đập vào mặt, Mộ Dung Thành theo bản năng nghiêng đầu tránh, chưởng dầm dề máu kia của Ôn

Bạn đang đọc truyện Lười Phi Có Độc được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.