Chương 3: Mũi Tên Lửa
Zenke vén rèm nhìn sang nhà hàng xóm. Lão chọn cửa sổ tầng hai đứng để có thể quan sát toàn dải bờ hồ và mặt hồ. Cái nóng vào giờ ngọ bao trùm một
không khí ngột ngạt oi bức.
Giờ này thì hoàn toàn yên tâm về sự quấy rối của bọn nhãi ranh. Nóng
kiểu đổ lửa này bọn chúng đã kéo rốc xuống hồ bơi trong thành phố hết
ráo. Vả lại, cũng đang là ngày trong tuần, sẽ chẳng ma nào ra đây cả.
Zenke nở nụ cười hiểm độc. Nhà của Schottloff phải bị cháy rụi. Lão
quyết định cho bà hỏa hành động ngay ban ngày và ngay bây giờ. Ban đêm
dễ phát hiện ra hỏa hoạn. Bọn lính cứu hỏa sẽ can thiệp lẹ. Như thế thì
xôi hỏng bỏng không sao?
Lão dụ dự trước hai mũi tên để trước mặt. Chọn mũi tên gỗ chỉ sợ nhựa
cháy nhanh quá không tới đích, giá mà có loại tên bắn lửa của mọi da đỏ
thì bá phát. Còn chọn mũi tên kim loại ư? Đồ khùng, chẳng lẽ lại lạy
ông, con ở bụi này, mũi tên kim loại chỉ cong queo trong đám cháy chớ
không thành tro, nó sẽ là bằng chứng tố giác lão.
Mũi tên gỗ!
Zenke bỏ một chai xăng vô túi xắc, một nắm giẻ bông để quấn vô mũi tên
và dây buộc cẩn thận. Lão kéo khóa túi lại, giắt mũi tên ở bên ngoài,
với tay lấy cây cung treo trên tường rồi bước sang phòng khách.
Điếu xì-gà hút dở đang để trên gạt tàn cháy lụn từ nãy tới giờ, để lại đoạn tàn trắng bằng đốt ngón tay cái.
Zenke hồi hộp như có a-xit sôi sùng sục trong máu. Lão châm điếu xì-gà
thứ hai, rít một hơi khói rồi kiểm tra cửa nẻo trước khi ra ngoài. Cần
phải thế, lão phải rời khỏi biệt thự trước lúc có người đến. Chiếc xe
Landrover màu kem đang chờ ông chủ bước lên nhấn ga.
Nếu ai chú ý sẽ thấy Zenke hồi hộp đến mức nào.
Ra khỏi nhà, Zenke ngó dáo dác lại con đường một lần nữa. Khỏi lo đi,
không có một mống nào. Ngay Schottloff mấy ngày nay cũng không thấy ló
mặt tới.
Zenke khoác cung lên vai rồi rảo bước. Khoảng cách xác định chừng 80 mét là tốt nhất. Đó là khoảng cách không quá xa với một mũi tên bốc cháy.
Mục tiêu tất nhiên vẫn là cửa lật mái nhà. Cửa này Schottloff không bao
giờ đóng, hình như gã có máu mê chim… hòa bình. Gã mở quanh năm cho bầy
bồ câu sà vô đăng kí hộ khẩu. Ố là là, Zenke mới nghĩ đến đó mà đã có
điềm ứng. Một con chim bồ câu từ ô cửa lật bay ra. Con bồ câu cứ lượn
trên đầu lão như hiểu được mọi mưu ma chước quỷ mà lão đang giấu kĩ?
Mày khác xa tao, Schottloff, Zenke nhủ thầm. Mày là đứa yêu thú vật,
hàng tuần đều hốt *** chim. Còn tao ư, tao chỉ muốn phơ chim để quay
sữa.
Zenke lâu lâu lại ngước lên trời và hối hận khôn tả đã quên mang theo
một mũi tên kim loại để cho con bồ câu giũ sổ. Mẹ kiếp, nó lúc túc bám
theo lão với ý đồ gì kìa? Theo dõi chắc?
Bực quá, Zenke nhả điếu xì-gà vừa mới châm vô tay và liệng thẳng vào con chim. Con bồ câu nghiêng ngó mổ vào điếu xì-gà đang cháy. Nó cắp điếu
xì-gà rồi bay vút lên cao giống hệt pháo thăng thiên.
Zenke đi lùi về phía bờ hồ. Nhiều lần lão phải dừng lại gỡ những cọng
gai mắc cỡ dính đầy quần áo. Cuối cùng cũng tới địa điểm mà lão đã chọn.
Vỏ hộp bia, cô-ca, hộp giấy, túi nhựa, báo cũ, vỏ bao thuốc vứt đầy.
Zenke chẳng hề quan tâm. Với hắn, bảo vệ môi trường là một từ xa lạ.
Hừm, không hành động lúc này còn đợi lúc nào nữa. Ngó cái ô cửa lật mà
thấy thèm, phần nóc toàn bộ là gỗ, gặp trời nắng kiểu này chắc chắn sẽ
cháy bùng như vỏ bào. Zenke đặt cung xuống, lấy chai xăng, giẻ quấn, dây buộc ra chuẩn bị kiến tạo mũi tên lửa. Lão lục túi và chết điếng. Chết
mẹ, mất tiêu mũi tên. Khỉ quá.
Mũi tên gỗ có thể rơi ở đâu được kìa, ngoài con đường um tùm cây cỏ lão
đi qua thì còn chỗ nào nữa. Zenke đã đoán được nó rớt ở đoạn nào.
Vừa lúc đó lão nghe có tiếng người.
Trời đất, tưởng ai xa lạ chớ lại giọng thằng nhãi cao lớn. Chắc là thằng nhãi được bạn bè nó gọi Tarzan thì phải. Giọng nó có uy thấy rõ:
- Đây rồi, thả Oskar ra. Chiếc Landrover của Zenke ở đây chứng tỏ lão có nhà. Tụi mình gặp hên rồi.
Câu thứ hai tiếp theo mà Zenke nghe lọt lỗ nhĩ chính thị là của thằng mập đạp chân lên hàng rào chớ ai. Nó nói hùng hổ:
- Tao cầu mong cho lão ủi xe vào cây cổ thụ nhưng đừng quy tiên liền,
chỉ nên chấn thương sọ não, gãy sơ sơ vài cái xương sườn mới đã. Lão
phải trả giá món tiền ăn trộm như thế mới đáng chớ.
*
Tarzan nói:
- Xuống nước đã, sau đó hãy dạo quanh biệt thự.
Kloesen kêu lên:
- Đại ca ơi, có con bồ câu đậu trên cửa sổ nhà nghỉ Schottloff.
- Tao thấy rồi, mày quản lí con Oskar giùm tao. Gaby vừa thả dây là nó đã chạy sục sạo rồi. Coi chừng nó vồ chim bồ câu đó.
- Nó biến mất vào bụi cây rồi.
Để yên cho con chó thư giãn, Tarzan tập trung sự chú ý của mình vào đàn
chim bồ câu đang xớn xác đậu ở trên cao. Từ ô cửa lật cả một bầy chim
đồng loạt bay tán loạn. Tarzan định hỏi vì sao chúng hốt hoảng thế thì
chợt nhìn thấy Zenke.
Lão len lỏi trong con đường mòn rậm rịt với cây cung và cái túi đeo trên vai. Không thấy mũi tên.
Tứ quái ngó lão trân trân, không nói một tiếng nào.
Con đường teo lại dần dần khiến Zenke không còn cách nào hơn là đối đầu
với đám trẻ. Tarzan ngạc nhiên khi thấy lão lách qua chúng với vẻ mặt
tức giận đến tận xương tủy. Mặt lão đanh lại, môi trên không ngừng hếch
lên giựt giựt. Đối thủ mới lướt qua là Karl đã khịt khịt mũi:
- Có mùi gì đó.
Tarzan khẳng định:
- Mùi xăng!
Tròn Vo gào lên như sắp xung trận:
- Tống giam thằng trộm đi!
Zenke không phản ứng gì. Trái lại lão ta còn bước hấp tấp hơn. Ê, lão
vừa bước vừa đảo cái đầu xuống đất như đang tìm kiếm một cái gì bị rớt.
Hết nghiêng sang trái rồi ngoẹo sang phải, có lúc lão thu gọn cả thân
người trong một bụi cây. Chậc, lão tìm thứ gì chớ?
Tarzan bình luận:
- Thiếu thằng đầu trọc Otto kế bên thì lão sợ mày là phải, Kloesen ạ. Mà lão xài đâu hết cả bó mũi tên chớ?
Tròn Vo bàn:
- Xuống nước sẽ nghĩ ra. Nóng như ở sa mạc thế này sao mà chịu nổi chớ.
- Oskar, Oskar…
Khỏi phải chờ đợi lâu, tên chiến hữu bốn chân đã mau mắn phóng vút ra từ một bụi rậm, vui vẻ sủa vang:
- Gấu!
Bốn quái dựa hẳn xe đạp vô hàng rào nhà Schottloff. Bọn chúng vừa thu
xếp xong thì nghe tiếng động cơ ô-tô. Chiếc Landrover màu kem của lão
Zenke đã tăng tốc lao vút đi.
Kloesen chống nạnh chửi đổng theo:
- Đồ hèn. Người ta mới mở màn cà khịa sơ sơ đã dọt. Có ngon ở lại chơi tay đôi.
Ba quái còn lại chán nản vì mất hứng. Mục tiêu đã bốc hơi thì quả là
tiếc hùi hụi. Nhưng không sao, chúng còn vô số niềm vui khác. Chưa đầy
năm phút, cả đám đã ùa xuống lối mòn dẫn tới bờ hồ.
Gaby chọn một bụi cây để thay đồ, còn ba quái nam thì lom khom ở một bụi khác. Cả bọn ùa xuống nước.
Hồ nước trong xanh nhìn thấy cả những đám rong dật dờ dưới đáy. Ở đằng
xa, bầy vịt phát hiện có người xâm phạm sự thanh bình của chúng bèn
hoảng hồn kêu “cạp, cạp”.
Gaby mặc bộ bi-ki-ni màu xanh cổ vịt và đội chiếc mũ bơi cùng màu nom thật bắt mắt.
- Tụi mình qua bờ bên kia đi, - Gaby rủ - bên đó nằm phơi nắng thật là tuyệt.
Tarzan gật đầu. Hắn phun nước phì phì:
- Ôkê, cỡ ba trăm mét là đến thiên đường.
Cuộc thi bơi tốc độ bắt đầu. Gaby không hổ danh là vô địch bơi nữ toàn
trường lướt như một con rái cá. Cô bé về nhất cũng không có gì là lạ,
bởi Tarzan bơi một trăm mét cuối bằng một tay. Chỉ khôi hài là Oskar về
hạng ba trước Kloesen và Máy Tính Điện Tử mới chết dở.
Thằng mập vừa tấp vô bờ đã ào ào phóng lên đám cỏ. Coi, nó mới phi thân được chừng vài mét đã nhảy lò cò và rống lên.
Đại ca và Công Chúa đang nằm thở trên một thảm cỏ đầy hoa dại. Gaby nằm
sấp để cho cái lưng được hưởng ánh nắng mặt trời. Nghe tiếng la của Tròn Vo, cô bé hỏi:
- Sao vậy Kloesen? Bị ong châm à?
Tarzan nhỏm người lên, ngơ ngác tìm Kloesen. Thằng mập nhảy lò cò, mặt
méo xệch, lại bận quần tắm kẻ ca-rô trông chả khác gì thằng hề trong rạp xiếc.
Nhưng chưa kịp cười, Tarzan đã nhìn thấy…
Hắn đứng bật dậy hẳn, vẫn chưa tin đó là sự thật.
Ngôi nhà gỗ cháy. Tarzan thấy rõ mồn một những chiếc lưỡi lửa đang khè ra từ ô cửa lật ở nóc nhà nghỉ của Schottloff…
- Cháy nhà! – Tarzan la lên – Nhà Schottloff cháy!
Gaby và Karl xoay người một lượt. Trong một giây, Tròn Vo không còn biết mảnh chai dưới chân. Nó kinh hoàng nhìn lửa cháy.
- Lạy Chúa! – Gaby kêu lên – Cháy thật rồi.
Tarzan ra lệnh:
- Quay lại dập đám cháy! Báo cứu hỏa! Mau lên!
Không còn con đường nào nhanh hơn là bơi ngang qua hồ. Hắn lao xuống
nước và bơi hết tốc lực! Chưa bao giờ trong đời Tarzan lướt trên mặt
nước nhanh như vậy. Hệt một chiếc ca-nô. Bây giờ thì nhà vô địch nữ Gaby cũng còn lâu mới rượt kịp hắn.
Bàn chân vừa chạm vô bờ bên kia, hắn đã phi ra đường. Còn phải hỏi,
trước một ngôi nhà gỗ xây dựng bằng vật liệu dễ cháy như vậy mà không có phương tiện cứu hỏa chuyên môn ắt ra tro.
Trống ngực Tarzan đập mạnh. Hắn thở hổn hển:
- Sao lại thế nhỉ? Căn nhà tự nhiên bốc cháy.
Tám phút sau, con ngựa sắt của Tarzan dừng lại ở một căn hộ gần nhất.
Cũng còn hên là gia đình họ có điện thoại. Hắn gọi cứu hỏa, sau đó là
phôn tới thanh tra Glockner.
*
Khi quay trở lại, Tarzan cũng phóng như bay. Ngôi nhà nghỉ của
Schottloff đã bốc như núi lửa. Ba chiến hữu của hắn với quần áo chỉnh tề đang bó tay đứng nhìn.
Giọng Karl đầy thất vọng:
- Nếu đội cứu hỏa không nhanh thì chỉ còn cái nền nhà.
Tarzan xuê xoa với Kloesen:
- Tội nghiệp cho ngôi nhà cổ tích, nỗi đau của nó còn hơn cái mảnh chai ghim vào chân mày, Willi ạ.
- Không sao đâu đại ca, chữa cháy trước khi chữa người. Khi nào mày nếm thử mảnh chai thì sẽ biết ngay thôi mà.
Tarzan phóng xuống hồ tắm lại. Chỉ trong phút chốc, hắn đã quay lên
trong bộ quần Jeans và áo pull. Ba người bạn của hắn đã chuyển đề tài
quan sát sang chuyện quan trọng hơn. Gaby thảy cho hắn cái lược chải tóc rồi nói:
- Mình, Karl và Kloesen đều cho rằng lão Zenke là thủ phạm vụ phá hoại này.
- Đồng ý. Thái độ bất thường của lão ta lúc nãy đã tố cáo điều đó. Gaby
nhớ không, lúc nãy lão bối rối như một kẻ đã bĩnh ra quần.
Máy Tính Điện Tử trầm ngâm:
- Tao xin bổ sung thêm. Trước đó, chú Glockner đã thông tin cho tụi mình về tham vọng của lão giám đốc. Lão ham muốn chiếm đoạt nốt diện tích
nhà bên.
Gaby lúc lắc món tóc đuôi ngựa vàng óng. Không hiểu cô bé lúc lắc cho khô hay vì cân nhắc từng lời. Cô bé chớp mắt:
- Vậy thì chúng ta có thể rút ra kết luận: Zenke đã đốt nhà láng giềng
bằng mũi lửa của lão. Đúng không, lão đâu cần tiếp cận nó với mồi lửa mà chỉ cần giương mạnh cây cung. Khả năng xạ tiễn của lão có thể phơ trúng ô chớp lật nhà Schottloff như chơi. Với điều kiện dùng bông hoặc giẻ
tẩm xăng lên mũi tên và…
- Một trăm phần trăm đúng. – Tarzan khẳng định.
- … Và bật hộp quẹt rồi lên xe chuồn mất.
Karl góp:
- Zenke có mũi tên nhôm. Tất nhiên là không chảy thành nước. Nếu chuyện đó xảy ra thì đây là bằng chứng tố cáo lão.
Tarzan lắc đầu:
- Mày lầm rồi, quân sư. Tao đã nhìn thấy trên mặt bàn lão có một mũi tên gỗ. Lão sẽ dùng mũi tên ấy cho ăn chắc. Nào, nhiệm vụ của chúng ta bây
giờ là điều tra mũi tên gỗ. Nếu mũi tên gỗ đó không còn nữa thì lão,
chính lão là thủ phạm.
*
Cuối cùng thì hai xe cứu hỏa đã tới kèm theo đội quân hùng mạnh. Nhưng
đáng tiếc là ngôi nhà xinh đẹp của Schottloff giờ chỉ còn đúng phần nền. Chớ sao nữa, khi xây dựng Schottloff đổ móng nhà bằng bê-tông nên cho
dù đám cháy lan rộng sang cây cỏ chung quanh, phần nền đen thui vẫn bất
di bất dịch.
Thanh tra Glockner tham ra hội nghị TKKG mở rộng tại chỗ. Ông lắng nghe bọn trẻ báo cáo lại những gì chúng đã chứng kiến.
Gaby nhanh nhảu:
- Thưa ba, lão Zenke trước khi chuồn chỉ có cây cung đeo vai mà không có mũi tên nào. Đó là một dấu hiệu.
Tarzan tiếp tục:
- Theo tụi cháu, lão đã sử dụng mũi tên gỗ tẩm lửa để thiêu hủy nhà hàng xóm. Mũi tên đó có vạch đỏ, cánh bằng nhựa và phần mũi tên có các vòng
tròn đen.
- Chỉ duy nhất một mũi tên gỗ thôi sao?
- Cháu khẳng định điều đó.
Một chiếc xe hơi thể thao của Italia lao tới. Xe tấp lại gần đám cháy
lụi tàn và một người đàn ông cao lớn bước xuống. Tarzan nheo nheo mắt.
Người đàn ông mặc áo ka-ki, quần Jeans đang trao đổi chớp nhoáng với đội trưởng đội cứu hỏa kia là chủ nhân của ngôi nhà nghỉ đã thành tro
chăng?
Tarzan quay sang thanh tra Glockner:
- Có lẽ ông ta là Schottloff chú ạ.
Người đàn ông cũng nhận ra thanh tra Glockner. Ông chào vị đội trưởng cứu hỏa và đi vội vã về phía Tứ quái.
- Ngài là thanh tra Glockner? - Giọng ông ta niềm nở - Tôi là Zolfgang Schottloff.
Schottloff quả là một nhân vật có máu khôi hài dù bị dồn đến đường cùng. Ông nghe Glockner giới thiệu từng thành viên TKKG với khóe miệng hóm
hỉnh.
- Lão Zenke thâm hiểm mà các cháu đang điều tra không chỉ muốn thanh
toán mỗi căn nhà nghỉ cuối tuần này của tôi đâu. Gã ta còn để ý tới
những con gia súc không chân của tôi nữa.
Kloesen kinh ngạc:
- “Gia súc không chân” là con gì vây?
- Con rắn chớ gì nữa.
- Trời ơi, chú nuôi rắn trong nhà thay gia súc hả? Ớn quá, tại sao chú không đặt luôn cho nó là… rồng nhà cho rồi.
Schottloff cười.
Nhà cháy rụi mà ông ta ngó bộ bình thản như không. Hoặc ông ta rất giàu, hoặc là với ông ta chẳng có gì quan trọng cả. Quả là thần kinh thép.
Thanh tra Glockner thông báo vắn tắt về việc xảy ra vụ cháy.
Schottloff tắt hẳn nụ cười, nghe chăm chú.
- Rất tiếc là tôi không thể nói tốt về Zenke được. Ông ta đã tận dụng
mọi cơ hội để chèn ép tôi. Tôi còn có một ngôi nhà xinh xắn ở trung tâm
thành phố, vậy nên căn nhà ngoài này ít khi tôi sử dụng. Tôi cũng có thể bán đi từ lâu rồi. Nhưng khi thấy ông ta lộ rõ ý đồ thôn tính, tôi bèn
quyết định để lại và bây giờ thì còn thế này đây. Đúng là thằng ăn cướp.
Schottloff quay sang Tứ quái nhã nhặn:
- Một lần nữa, xin cảm ơn các bạn trẻ. Các bạn đã làm tất cả những gì có thể làm được.
Kloesen bùi ngùi đáp lại:
- Tụi cháu chỉ giận là không thể giội được xô nước nào. Ngọn lửa cứ nhảy múa như chế nhạo.
Glockner hỏi Schottloff về nghề nghiệp. Ông ta là thợ chụp ảnh. Sở
trường chụp muông thú, cây cối và một năm hai lần đi vòng quanh thế
giới. Ông ta nhấn mạnh như vậy.
Phía đầu đường, một chiếc xe hơi lao tới.
- Xe Zenke. – Gaby khẳng định.
Tất cả quay mặt lại.
Zenke dừng xe trước nhà Schottloff vì vướng xe cứu hỏa không đi tiếp
được. Lão xuống xe, tỏ vẻ bình thản nhìn đám cháy. Tarzan nhìn thấy môi
trên lão hếch lên, giật giật. Gaby nói nhỏ:
- Lúc nãy hắn bối rối chừng nào thì bây giờ bình thản chừng đó. Đóng kịch khá chớ bộ.
Thanh tra Glockner bước thẳng đến chỗ Zenke.
Bạn đang đọc truyện Hủ Mộc Sung Đống Lương được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.