Chương 5: Vi-Ta-Min Đại Bổ
Oswald Recbmann là một ông già 70 tuổi tráng kiện, có mái tóc bạc như cước như da dẻ lúc nào cũng đỏ hồng. Khoác trên thân thể khỏe mạnh ấy là những
bộ y phục được cắt theo kiểu mới nhất. Ông già tỏ ra rất thích Katia.
Khi chia tay, ông hôn cô gái trẻ dễ mến tới hai lần.
Ông nói lớn vô bộ mặt khó chịu của thằng cháu lêu lổng:
- Đời mày trước giờ chẳng ra gì. Thật là phước đức cho mày khi quen biết được với Katia. Liệu mà giữ lấy!
Sau lời huấn thị cho Polke, nhà đại triệu phú móc từ túi ngực ra một cái hộp bằng vàng. Ông mở nắp chìa ra mời Katia:
- Cảm ơn cô về bữa tối ngon tuyệt tại nhà. Cô có thấy những con nhộng màu nâu trong hộp không: vi-ta-min đại bổ đấy.
Rồi Recbmann cười một cách sảng khoái:
- Tôi mời cô một viên Katia à. Chính những viên vi-ta-min này là bí mật
về sức khỏe của tôi. Cô hãy lấy ba viên. Bảo đảm bổ cực kì. Trong thuốc
chứa đủ loại vi-ta-min, chất khoáng và nhiều thứ nữa. Sáng, trưa, tối
tôi đều dùng đều đặn. Chống được một bệnh tật, ưu phiền.
Thấy cô gái chớp mắt rụi rè, ông già tiếp tục:
- Ồ, không sợ thiếu phần của tôi đâu, Katia. Tôi luôn luôn dự trữ thứ
này. Ở nhà một hộp, ở văn phòng một hộp, trong phòng họp một hộp, rồi…
một hộp trên xe, một hộp trong căn hộ ở thành phố, một hộp ở nhà nghỉ…
Polke ngắt niềm hào hứng của ông bác bằng một nụ cười cay độc:
- Uống đại đi, Katia. Nó vô bổ, nhưng cũng vô hại. Tuy nhiên anh bảo đảm nó không ngon bằng món tráng miệng anh ăn hồi nãy đâu.
Katia ấp úng. Cô như một chiếc lá bấp bênh giữa hai dòng nước xoáy:
- Cháu… xin… bác một viên… thôi.
Recbmann cười hà hà:
- Tốt lắm. Nuốt luôn đi cô gái. Nếu cuống họng cô hơi hẹp thì cô có thể
mở vỏ viên thuốc tách làm đôi để dốc thuốc vào miệng. Phần vỏ chỉ là
giê-la-tin, không quan trọng gì.
Katia uống xong ngụm nước thì nhà đại triệu phú lại cảm động hôn tay cô lần thứ ba.
- Chào cô bé. Tạm biệt!
Recbmann vừa đi khỏi là Katia đã cười khúc khích. Cô hồn nhiên nói với Polke:
- Anh có một người bác tuyệt vời. Lịch sự với phụ nữ y như kiểu cách ngày xưa.
Gã Người Mẫu liếm mép:
- Thực hả, vậy mà anh chỉ thấy ông ấy là một cái xác ướp được tẩm bằng vi-ta-min. Anh ghét cái viên con nhộng khốn kiếp ấy.
- Tại sao hở anh?
Làm sao Polke dám giải thích cho người tình. Chẳng lẽ lại tri hô rằng vì những viên con nhộng ấy mà lão già ấy chưa chịu từ giã cõi đời để gã
được hưởng gia tài. Gã đành đánh trống lảng:
- Tất nhiên, bác Oswald luôn luôn là người thành đạt rồi. Có đâu như anh, thằng cháu bất tài.
Katia vừa định thu dọn chén dĩa đã ngưng tay. Cô ngơ ngác:
- Anh có vẻ thiếu thiện cảm với ông bác đáng kính của mình vậy?
- À à, xin lỗi em, chỉ tại anh luôn là một thằng “chẳng ra gì” trong mắt ông. Và anh không chịu nổi điều đó.
- Thôi nào, anh ghen tị với người lớn ích lợi gì. Một người lớn tuổi như bác Recbmann nhìn cuộc đời đương nhiên là khác chúng ta. Rõ ràng em đến với anh đâu phải vì anh giàu. Anh còn nghèo rớt mồng tơi đấy chớ. Nhưng anh đâu phải là một thương gia. Anh nghiêng hẳn về phẩm chất của… phải
rồi, của một nghệ sĩ lãng tử.
Trời ạ, mình là một… nghệ sĩ lãng tử thật sao! Polke nghe mà mở cờ trong bụng. Tội nghiệp cho cô bé con nhà lành đáng thương của gã. Katia cách
chi biết gã đã từng thất bại trong quá khứ với hai môn hội họa và nhiếp
ảnh. Chớ gì nữa, gã vẽ tranh như gà bới và chụp ảnh như người ta đổ mực
vào. Chưa kể lúc xoay sang âm nhạc, lập một ban nhạc rock bằng tiền vay
mượn, gã cũng lại thất bại nốt bởi gã còn mù tịt về nhạc hơn cả sự mít
đặc về hội họa. Gã đâu có đọc nổi nốt nhạc nào.
Cũng hên là cuối con đường tàn mạt của một kẻ bất tài, hiện gã xin được
chân bảo vệ trong một viện bảo tàng và làm quen được với Katia khi cô
giúp việc trong một hiệu thuốc. Coi, cô đã bao lần bồi hồi ngắm khuôn
mặt đẹp trai của gã không chán mắt, không hề ngờ rằng mình đang quan hệ
với hạng người nào.
Cô chỉ hơi băn khoăn một vấn đề. Không hiểu sao Polke là đứa cháu duy
nhất mà chẳng được sự giúp đỡ nào của nhà triệu phú. Cô nói:
- Em nghĩ rằng anh nên tập cho quen vai trò một ông chủ trẻ, có lẽ bác Recbmann muốn vậy.
Polke giật mình. Tuy nhiên gã cười khan:
- Muộn rồi cưng ạ.
- Sao hở anh?
- Thì… anh đã từng thực tập ở trung tâm đào tạo của ông ta lúc mới rời
ghế nhà trường đó chớ. Nhưng ông già coi giò coi cẳng sao đó một thời
gian rồi lắc đầu quầy quậy, tống khứ anh ra đường.
- Vô lí quá. Anh là người thừa kế duy nhất của bác kia mà. Hồi nãy chính bác ấy đã nói với em như thế. Chẳng lẽ bác Recbmann lại dám giao sự
nghiệp khổng lồ cho một người không biết gì về quản lí sao?
- Ôi, đó là chuyện nội bộ của dòng họ anh. Chỉ cần lão già tử là anh
quản lí tất. Quản lí mà không cần học việc. Chớ sao, anh sẽ tung tiền
mua một bộ tham mưu…
- Anh đừng nên gọi bác là “lão già” anh Polke ạ.
- Chà, em bắt đầu dạy khôn anh hả Katia?
- Em không coi trọng đồng tiền mà coi trọng nhân cách.
- Anh cũng vậy.
Gã suýt nữa rụng lưỡi vì câu nói dối trá này. Vậy mà Katia đâu nhận biết gì. Cô gái vẫn say sưa:
- Em nói điều này nhé Gunter, nếu sau này chúng mình giàu có, em sẽ dùng tiền để làm việc từ thiện
- Hừ… ừm, em nói chí phải.
Polke lầm bầm. Gã khó chịu về suy nghĩ của Katia hết xiết nhưng phải
ngậm bồ hòn. Còn phải hỏi, dại gì để lộ tẩy bản chất lưu manh đàng điếm
của mình cho cô hoảng sợ. Đời gã dễ chi kiếm được một mĩ nhân đức hạnh
nào hơn Katia. “Nàng” càng đạo đức, gã càng đỡ tốn tiền mua sắm, hà hà…
Bây giờ thì Katia đang vật lộn với một chồng bát đĩa cao nghệu. Tiếng cô thánh thót từ trong bếp:
- Em sẽ giấu bác Oswald về vụ anh thân thiết với thằng cha Mano.
- Hả? Cái gì?
- Mano không phải là người tốt, chắc chắn bác ấy sẽ không thích.
- Khoan đã, Katia. Em biết gì về Mano nào. Gã sẽ là một ông trùm cỡ bự đấy. Và gã là bạn tốt của anh nữa.
- Tùy anh nghĩ thôi.
- Cho qua đi Katia. Chỉ biết rằng anh rất yêu em và quý Mano. Mai, chín
giờ rưỡi anh phải đến phòng tập để điều hành công việc. Giờ thì anh phải về đây cưng ạ. Anh bận chút chuyện.
Katia không ngạc nhiên khi thấy gã nhào xuống bếp ôm ghì lấy cô hôn chùn chụt, cô chỉ ngạc nhiên bởi gã về sớm hơn lệ thường. Chà, Polke lại về
ngủ chớ gì nữa. Ngáp hoài nãy giờ còn gì, - cô gái âu yếm nghĩ thầm.
Với Katia, mọi việc đơn giản như vậy đấy.
*
Vẫn chưa tới nửa đêm.
Polke đi ta-xi về nhà. Gã lấy đủ những thứ cần thiết rồi trèo lên chiếc
xe Ford đã bốn lần đổi chủ để phóng như bay để đến ngôi nhà nghỉ của
Oswald Recbmann ngự trên hồ Scheilitzer. Đây là nơi nghỉ ngơi của ông
bác gã vào các ngày cuối tuần. Gã đậu xe cạnh ngôi nhà, tắt máy và đèn
pha rồi lẩm bẩm:
- Ngon lành, giờ này chẳng có ma nào lai vãng.
Polke xuống xe, rảo lại gần nhà và phá tung cửa hậu. Nào, giờ thì làm ơn đeo găng tay vô, chụp mặt nạ kín mít nữa, biết đâu lão già Brunner dân
địa phương coi nhà thuê cho Oswald xuất hiện bất tử thì bể bạc.
Polke lia đèn pin vô trong lục lọi khắp mọi nơi. Gã ấn vào ba-lô tất cả
những vật gì có vẻ quý, tuy nhiên các món đồ ăn trộm không phải là mục
tiêu đêm nay của gã, gã nhắm vào một thứ khác cơ.
“Thứ khác đây rồi!” Polke suýt nữa thì kêu lên. Ê, trong tủ thuốc con ở
phòng tắm lù lù hiện ra một lọ thủy tinh màu nâu chứa đầy những viên
vi-ta-min đại bổ.
Đôi mắt lạnh lẽo của gã sáng rực. Trong tích tắc gã đã làm xong thủ tục
vặn nắp lọ và gắp nhẹ ba viên thuốc trên cùng. Gã lần lượt gỡ đôi từng
viên, đổ thuốc bên trong xuống cầu tiêu rồi đặt sáu cái vỏ lên thành bồn rửa mặt.
Công đoạn tiếp theo mới là man rợ. Polke rút trong túi ra một hộp nhỏ
đựng thứ thuốc màu trắng. Gã cho thuốc bột vào đầy ắp các viên thuốc,
gắn hai cái vỏ của từng viên lại như cũ và… bỏ vô lọ. Trời ạ, ngó từ bên ngoài ba “con nhộng” vẫn cứ là vi-ta-min đại bổ, ai biết nó đã được
tráo phần ruột bằng thứ thuốc độc giết người trong nháy mắt.
- Lão già sẽ xực một lúc ba viên. Đó là thói quen của lão. Lão sẽ chết ba lần khỏi đầu thai.
Polke đắc chí nghĩ thầm. Gã chẳng hề lo âu đến chuyện bị cảnh sát phát
giác. Oswald Recbmann có vô số kẻ thù. Còn phải hỏi, để có một sự nghiệp lẫy lừng như hiện nay, lão già đã đạp qua bao nhiêu lần phá sản của
những kẻ khác. Và hiện có khối kẻ muốn “dứt điểm” lão để độc quyền tranh bá trong những mặt hàng chiến lược mà lão là ông vua cung cấp.
Mình kể như ngoại phạm, tuyệt đối ngoại phạm. Đúng là một vụ ám sát sạch sẽ. Tại sao lại cứ phải thấp thỏm chờ 10, 20 năm cho đến khi lão già
nhắm mắt mới được hưởng gia tài chớ! Mà có chờ cũng chưa chắc gì lão
ngỏm. Lão còn sống ít nhất là 100 năm nữa với những viên vi-ta-min chó
đẻ này.
Polke thở phào bước ra ngoài. Gã phủi tay ngắm sao chi chít đầy trời.
Chậm nhất là ngày mai lão già làm công Brunner mới phát hiện ra căn nhà
nghỉ bị đột nhập. Và cuối tuần sau, lão triệu phú keo kiệt sẽ mò đến đây xơi ba viên con nhộng rồi bái bai cõi thế. Lúc đó thì mười thằng sếp
Mano, gã cũng chấp hết. Với mớ gia tài kếch xù xuyên quốc gia của lão
bác ruột, gã thừa khả năng làm ông trùm của sếp Mano.
Polke khoái trá thảy ba-lô lên xe.
Về đến nhà, gã ngủ thiếp đi, lương tâm không một chút áy náy.
Bạn đang đọc truyện Hủ Mộc Sung Đống Lương được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.