Chương 7: Tù Nhân Của Rắn
Bốn kẻ tống tiền bất đắc dĩ đã sắp đặt cơ mưu đâu ra đó. Gaby Công Chúa
buộc phải ở nhà bởi sự vắng mặt của cô bé dễ làm thanh tra Glockner lần
ra chân tướng của kẻ nặc danh gọi điện thoại.
Kloesen thì lãnh sứ mạng xin phép thầy giám thị. Nó nói rằng cha mẹ nó
mời Peter Carsten và nó về nhà ăn tối. Và khi ngó bộ mặt hớn hở tròn như trăng rằm của nó, thầy giáo đã vui vẻ gật đầu. Vì thế, đúng 21 giờ 06
phút, ba quái Tarzan, Tròn Vo và Karl Máy Tính đã gặp nhau tại ngã tư
ngon lành. Trời còn khá sáng, chúng nấp vào một bụi cây và… chờ.
Tarzan thì thào:
- Buổi chiều Gaby có phôn lại cho tao. Tối nay chú Glockner tới Tổng nha rất sớm vì một công việc vô cùng quan trọng.
Tròn Vo rúc rích:
- Còn việc gì nữa ngoài việc cất vó bắt con cá lớn Zenke.
Trời tối dần. Mặt đất ẩm ướt, muỗi nhiều như trấu. Ba thằng tha hồ rì
rầm đủ chuyện cho đến 21 giờ 46 phút. Bằng màn hình ra-đa kiếng cận,
Karl cắt ngang gọn lỏn. Nó chỉ tay:
- Chiếc Landrover của Zenke ngừng kìa!
Ba quái trố mắt. Đúng là chiếc xe hơi lộng lẫy của lão. Ê, Zenke đã bước xuống xe. Lão khóa cửa và bỏ chìa khóa trước bánh bên trái.
Bọn trẻ theo dõi lão trộm già giữ đúng kế hoạch đi về phía đường đồng trong bóng đêm dày đặc. Tarzan thở phào:
- Giai đoạn một chính xác như kịch bản. Tao sẽ bò lại chiếc Landrover
còn tụi bay bảo vệ phía sau. Biết đâu bên cạnh cái cặp tiền trong xe là
thằng Otto chờ sẵn.
Tarzan áp sát chiếc xe, quan sát kĩ qua cửa kính xe. Xe hoàn toàn trống.
Hắn lấy chìa khóa, mở cửa xe tức khắc. Chà, cái cặp nằm chơ vơ trên ghế. Ánh đèn mờ trong xe đủ cho hắn điểm danh các cọc tiền một trăm mark. Đủ đấy, Tarzan nhẩm tính. Hắn khóa cửa xe, để chìa khóa vào chỗ cũ.
- Thế nào? – Karl hỏi.
- Tất cả ở trong này. - Tarzan vỗ vào cặp.
Coi, mắt hai thằng Karl và Kloesen như muốn lọt khỏi tròng. Còn hỏi nữa, thắng lợi quá dễ dàng khiến tụi nó cũng phải ngơ ngác. Tiếng Tarzan
vang lên:
- Ôm cái cặp tiền và bỏ mặc chiếc xe. Điều tồi tệ hơn còn đang đợi lão ở quảng trường Heindrichsen. Tụi mình có thể về nhà kiểm tiền được rồi.
*
Sáng thứ bảy Tứ quái tụ tập ở nhà Kloesen. Ông chủ hãng sô-cô-la đã đến
các phân xưởng còn mẹ cu cậu thì đi làm đầu. “Vắng chủ nhà gà vọc niêu
tôm” là cái chắc. Gaby lên tiếng trước:
- Ba mình đã nhìn mình một cách rất kì cục.
Tarzan nhướn mày:
- Kì cục là sao, Gaby?
- Hình như ông đã biết một cái gì đó mà không nói.
Karl gật gù:
- Cùng lắm thì ông sẽ trách mắng tụi mình chớ gì. Nói cho cùng kế hoạch
chiến đấu của chúng ta có một mục đích tốt mà. Bạn có thu thập được tin
tức gì thêm từ bố già không Gaby?
- Ba mình cho biết lão Zenke đã bị bắt tại đài phun nước quảng trường
Heindrichsen lúc bàn tay ma giáo của lão cầm vô cái cặp trang sức giả mà các bạn đã đem để vào đó.
Karl khẳng định:
- Việc đó được thực hiện trước khi ba đứa tụi mình gặp nhau mà Gaby.
Tròn Vo mách:
- Tarzan đó! Chỉ một mình cậu ta làm việc này.
- Khoan đã nào! Thì mình làm việc đó chớ sao. Mình đã thay đổi cách hành động chút xíu khi chúng ta chia tay nhau ở buồng điện thoại. Rõ ràng
lúc gọi phôn tống tiền lão Zenke, mình đã quá hấp tấp chọn địa điểm là
đài phun nước, ai mà lại dại dột phơi cái cặp một triệu hai mark ở đó
chớ. Vì vậy mình phóng ngay tới Tổng nha một mình và tìm đến xe hơi của
ba Gaby mà không bị một ai cản trở. Ở đó, mình đã liệng cái cặp vào băng sau xe ông. Phần cuối thì đơn giản hơn, mình lại tiếp tục nhái giọng lè nhè gọi điện cho chú Glockner trình bày rõ kế hoạch thay đổi. Ông đồng ý và… a lê hấp, vụ bảo vệ cái cặp được giao cho Tổng nha như hiện thời
Gaby đã biết.
Gaby thông báo tiếp:
- Tin giờ chót đây: Zenke đã khai khi bị bắt là không hề ăn cắp số đồ
trang sức mà do xui xẻo mua của một người lạ mặt. Lão còn bù lu bù loa
kể cho ba mình nghe mọi chi tiết của vụ tống tiền qua tê-lê-phôn.
Tarzan cười khoái chí:
- Thây kệ lão, Gaby ạ. Chiều thứ hai, chúng ta sẽ cùng bà Habrecht tới
ngân hàng gửi tiền. Đó là niềm an ủi lớn nhất bù cho những sai lầm có
thể có ở kế hoạch của chúng ta.
- Bà cụ Habrecht lời đúng 2.000 mark. Không hiểu bà cụ có dị nghị không hả?
- Mày đừng tào lao nữa, Tròn Vo. Nhớ quản lí kĩ 200.000 mark. Mất là
tiêu luôn đó. Lão Zenke ở tù rồi lấy ai chi địa cho mình nữa.
- Ờ há, tao sẽ về kiểm tra lại thùng sô-cô-la.
Không khí lúc này trở nên… vô tư hơn. Gaby như cất được tảng đá đè lên ngực. Cô bé nói:
- Đến giờ này mình mới tương đối yên lòng. Mình sẽ đến thăm bác Robert vậy.
Tarzan hỏi lại:
- Ông bác mới mua nhà ở số 11 đường Amsel phải không?
- Ừ. Bác Robert chưa chuyển tới ở. Thứ hai bác sẽ tới đó trồng cây. Các bạn sẽ hộ tống mình nha?
Tròn Vo hãnh diện:
- Lại cần tới tụi này hả? Ô-kê!
Hai quái kia thì còn phải hỏi.
*
Otto quyết định nghỉ một ngày làm việc ở sở thú để có thời gian suy ngẫm lại mọi việc xảy ra hôm thứ năm ở nhà Zenke. Túi đồ trang sức bị mất và nguy hiểm hơn là Hugo còn đánh rơi cái đầu sư tử gắn ở khóa dây lưng.
Sáng qua, lần đầu tiên gã đầu trọc Otto, đày tớ kiêm sát thủ của Zenke
được “bà chủ” Lena ứng trước 1.000 mark tiêu vặt. Gã biết tỏng cả ả lẫn
ông trùm chẳng tốt lành gì, bởi cầm có 1.000 đồng mà gã hi sinh tính
mạng như chơi. Chớ gì nữa, sau khi bị mất hết túi đồ trang sức trong két sắt, ả lồng lộn kêu gã lên trình diện.
- Này Otto, anh hãy làm vụ này. Nhiệm vụ của anh là đột nhập tư gia
thằng nhiếp ảnh Schottloff lấy túi đồ trang sức về đây cho tôi. Chính gã là thủ phạm phá két sắt của ông chủ anh đấy. Anh được trả công 10.000
mark, giờ lấy trước một ngàn, chịu chưa?
Coi, Otto chịu quá chớ còn phải hỏi. Thủ phạm chính là gã và thằng Hugo
thế mà bây giờ Schottloff phải tai bay vạ gió. Kể ra cũng tội nghiệp.
Nhưng cuộc đời là vậy biết sao.
Tối qua Otto đã đi thị sát “thực địa”. Gã mừng muốn phát khùng khi thấy
gia chủ Schottloff khệ nệ xách hành lí vẫy ta-xi ra phi trường. Hẳn là
đi chụp hình ở nước ngoài. Cẩn thận hơn, gã còn vào một buồng điện thoại tự động phôn đến nhà Schottloff xem có còn ai khác ở nhà không. Không
có người nhấc máy! Tòa lâu đài kể như bỏ không. Tối nay mà gã không hành động thì có họa là đồ ngu.
Nhưng giờ thì đã tối đâu, trời còn sáng là còn nhậu chớ. Gã chỉ mới vừa
đặt mông xuống ghế chưa kịp khui chai bia ăn mừng thì chuông điện thoại
đã réo vang. Giọng Lena chớ ai. Mụ ta khóc nức nở.
- Zenke “bị” rồi!
Ả đàn bà sụt sùi kể lại vụ Zenke bị bắt đêm qua. Rằng lão đi mà không nói cho mụ biết và đã bị sa bẫy…
Otto làm bộ thông cảm:
- Mọi chuyện chưa đến nỗi quá tồi tệ đâu Lena!
Otto cúp máy. Cúp chớ còn gì nữa. Giờ đây gã chẳng còn bị ai chỉ huy,
chẳng còn phải đặt ai lên đầu mình. Hô hô hô, 10.000 mark mà con mụ quỷ
quái Lena hứa thưởng cho gã lúc này chỉ là thứ giẻ rách. Gã sẽ chiếm cái túi đồ trang sức làm của riêng nếu quả túi đồ đó bị Schottloff phỗng
tay trên trong đêm đó. Còn nếu không phải Schottloff và đồng bọn phục
kích gã cùng Hugo thì đã sao? Cứ việc lọt vô nhà Schottloff và thu dọn
của cải có giá. Tòa lâu đài xịn như thế thì bên trong phải đáng đồng
tiền bát gạo chớ còn phải hỏi.
Và bây giờ thì chai bia thứ ba đã bật nắp.
*
Vua cậy cửa Otto Rold đột nhập vào lâu đài Schottloff không một chút khó khăn. Khả năng của gã còn mở được cả cửa nhà tù nếu cai ngục lơ đễnh.
Gã tiến qua phòng khách rộng. Đồ gỗ xưa bày biện khắp phòng. Gã trầm trồ không ngớt và chiếu tướng ngay một cái bể bốn bề ráp kính đặt ở một
góc. Lạ thật, nắp kính lùa trên bể bị đẩy sang một bên lòi ra một đống
cây khô và sỏi đá bẩn thỉu.
“Chắc là bể nuôi rùa” - Otto lẩm bẩm và không nhìn kĩ vào trong, rảo
cẳng vô những căn phòng nhỏ khác. Gã quét cái nhìn chôm chỉa ngang dọc.
Ma quỷ ạ, không thu lại món đồ trang sức thì vơ vét ba thứ trên tủ kia
cũng đủ xài cả năm chớ sao.
Đúng lúc đó gã nghe có tiếng động rất lạ. Tên đạo chích quay phắt người
lại, vừa vặn thấy một con rắn độc nghển cổ cách gã chỉ chừng ba bước.
Coi, Keita dựng đứng thân dài thượt, đầu bạnh ra, chiếc lưỡi chẻ đôi bắn về phía Otto như chực xiết yết hầu gã. Hàm răng độc của nó làm Otto hồn vía bay thẳng lên trời.
Cha mẹ ơi, rắn mang bành!
Otto lạnh buốt xương sống. Rắn mang bành cắn một phát là tử. Otto biết
quá rõ. Làm sao bây giờ chớ? Gã không có một thứ vũ khí gì trong tay. Gã giật lùi từng bước, giật lùi cho đến khi đụng lưng vô cánh cửa. Lạy
trời cửa đừng khóa! Một lời cầu nguyện thoáng qua đầu gã.
Cánh cửa mở vào bên trong. Năm ngón tay hộ pháp của gã bóp mạnh vào nắm
đấm cánh cửa đẩy mạnh. Cửa bật tung và Otto lẻn nhanh vào trong. Khỏi
cần nói, gã sập cánh cửa sinh tử lại nhanh như chớp. Thoát rồi!
Qua lỗ khóa gã thấy con rắn lồng lộn đuổi theo con mồi. Nhìn ánh mắt tinh ranh của con rắn, gã ôm đầu rống lên:
- Trời! Ta trở thành thằng tù của con rắn rồi!
Bạn đang đọc truyện Hủ Mộc Sung Đống Lương được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.