Chương 8: Chân Tướng Lũ Trộm Xe
Trước khi quy hồi ký túc xá, riêng Tarzan cùng Kloesen còn phải trả món nợ
tình nghĩa với cô Muybo. Hai đứa ghé lại nhà cô. May phước cô giáo đang ở nhà. Tarzan kể lại “bốn câu chất vấn” cảu hắn trước… can phạm Drechsen. Cô Muybo nói trong hơi thở:
- Cảm ơn các em. Tôi sẽ sử dụng điều các em khám phá trong trường hợp
tòa án không cho tôi được quyền nuôi dạy bé Macco, lúc đó có lẽ sẽ nhờ
em làm nhân chứng, và cả Drechsen nếu cần thiết. Sáng mai tòa xử rồi.
- Tan học tụi em sẽ gọi điện thoại cho cô, được không cô?
Cô Muybo mỉm cười gật đầu. Kloesen bấm tay Tarzan lúc chào cô ra cửa:
- Chú nhóc Macco phải được sống với mẹ, đúng không đại ca? Tòa án đâu
phải là môn học Anh văn của bà giáo Raulo. Phải công bình mới được.
Tarzan ậm ừ. Hắn chỉ còn nghĩ về “Tổ đại bàng”. Trời ạ, hắn thèm ngủ một giấc hơn bao giờ hết. Coi vậy chứ khi về đến “sào huyệt”, thấy thằng
Tròn Vo cứ loay hoay trên giường mồm nhóp nhép thỏi sôcôla, Tarzan ngứa… mắt quá chừng:
- Mày có nhả cái thứ đồ ngọt quỷ quái ấy ra không, cái cổ được làm bằng
tế bào… kẹo của mày ra sao rồi, chắc bị thằng Ben bóp chảy nhão nhẹo?
Tròn Vo ngáp dài:
- Không dám, thưa đại ca. Tao đánh giặc cũng “chiến” đấy chứ. Máu mũi
thằng đó cứ tha hồ chảy. Ờ, ờ, mà “đệ” nghi chuyện này lắm.
- Sao?
- Đại ca có nghĩ rằng thằng cha Antonio Borenlo giết người bịt miệng bằng cách đổ thuốc độc vào rượu cho đàn em nốc ao không?
- Thôi dẹp đi Kloesen, bộ óc thám tử của mày chỉ phát triển cỡ vậy thôi
à. Chẳng lẽ Borenlo lần lượt đầu độc một tỷ thằng đàn em khác nữa? Tao
đề nghị: ngủ.
Tarzan với tay tắt đèn. Lúc nằm trong bóng tối, câu hỏi tưởng hớ hênh
của thằng Tròn Vo bỗng trở nên sáng suốt hơn cả mười ngọn đèn nê-ông
sáng rực. Ngay trong khoảnh khắc đó hắn… giác ngộ. Hắn nhảy xuống giường như người bị điện giật. Tarzan dựng cổ Kloesen vừa vặn lúc thằng mập
sắp “hôn mê” trong tiếng ngáy đầu tiên.
- Ê, thức dậy Tròn Vo.
- Ừ… ừm, để tao ngủ.
- Thức dậy bàn tiếp vụ… chai rượu. Tao… tao đã “thấy” rồi.
- Hả? Tao nói hợp lý phải không?
- Hợp lý cái con khỉ. Nghe đây Tròn Vo. Mày còn nhớ sau giờ tự học Pháp
văn của hai đứa mình không. Nhớ rồi à, lúc đó tao tình cờ gặp một tờ báo của ai bỏ quên trên thành cửa sổ. Tao đã đọc một bài viết về những vụ
trộm cắp xe hơi không để lại giấu vết. Nhớ chưa Tròn Vo? Ờ, tao nói
tiếp. Bài báo không chỉ đưa tin các nhãn hiệu xe bị mất mà còn liệt kê
những đồ vật bị dính theo oan ức trong xe. Chẳng hạn xe A có một tấm vé
số trúng độc đắc, xe B có những bản thiết kế kiến trúc tối mật, xe C có
một loại thuốc trừ sâu đang trong tình trạng thử nghiệm. Trời ạ, rõ như
ban ngày…
- Rõ… cái gì?
- Thì… cái chai rượu. Mày quên rằng thằng Diều Hâu đã lấy từ trong ngôi
nhà kho của gã ra một cái túi và quăng chiếc áo gió, đôi găng tay, cái
kéo cắt cành vô thùng rác chỉ trừ… chai rượu. Chai rượu gã đã giữ lại
và…
- Trời ơi, đại ca thật danh bất hư truyền. Có phải đại ca cho rằng cái túi định mệnh được mọi ra từ chiếc xe hơi bị mất cắp?
- Đúng một trăm phần trăm, thám tử… sôcôla ạ. Nào, trong chai rượu là
thứ dung dịch trừ sâu khủng khiếp mà báo chí đã đăng tải cũng như ông
bác sĩ đã kết luận tại hiện trường. Bây giờ thì…
Tarzan ngừng lại một giây để bớt xúc động rồi hùng biện:
- Bây giờ thì mọi chuyện đã phơi bày. Chính bố con nhà Daibondo là hai
chuyên viên đổi lốt xe ăn cắp. Họ sơn lại màu xe, thay số máy lẫn khung
mới kèm theo giấy tờ giả mạo. Có phải lão đã khoe với Ông Thầy Borenlo:
Chiếc xe sơn bảnh đến nỗi không ai nhận ra. Ái chà, điều đó có nghĩa là
Ông Thầy có quyền xuất xe bán ra nước ngoài không sợ chủ nhân cũ nhận
diện. Điều đó cũng có nghĩa rằng thương gia Borenlo là chủ tướng tối cao và đám Phoridohem, Becghe, Drechsen là tiểu tốt và tất nhiên chúng
cũng… biết hết khi ghé nhà kho. Tao đoán là hai thằng nhãi Becghe,
Drechsen làm nhiệm vụ do thám những chiếc xe cáu cạnh đậu đâu đó thờ ơ
trong thành phố. Ba thằng Diều Hâu, Phoridohem, Ben làm nhiệm vụ cậy cửa xe và phá khóa. Và… cuối cùng, các phi vụ này đều được thực hiện vào
ban đêm.
- Rồi xưởng của gia đình Daibondo ở phố Nhà Kho là sào huyệt tiếp nhận
và tân trang lại. Lạy Chúa, đại ca phân tích như thần. Mình… mình phải
đối phó ra sao hở Tarzan?
- Đi kiếm cái thang dây ngay chứ đối phó trên giường sao được. Cần có
mặt tại phố Nhà Kho gấp. Bọn tội phạm đó chuyên sống về đêm mà. Đúng là
đi đêm có ngày gặp ma. Thằng Diều Hâu quen ăn trộm có ngày uống trộm…
thuốc độc.
Tròn Vo cười ha hả trước câu pha trò đầy ý nhị của Tarzan. Nó mở liền
cái túi chứa sôcôla và… cái thang “gia bảo” dành để leo cửa sổ.
*
Đúng 11 giờ 20 phút khuya khoắt, hai nhân vật phiêu bạt nhất của trường
nội trú xuất hiện trên phố Nhà Kho. Chỉ một ngọn đèn đường độc nhất được thắp sáng từ xa tít. Gió nóng cuốn bụi mịt mù. Một cánh cửa gỗ tự nhiên kêu kẽo kẹt, chưa kể trên một khoảng sân nào đó rờn rợn tiếng mèo gào.
Kloesen lau mồ hôi đầm đìa:
- Ớn quá.
Chúng chạy vào con hẻm cạnh xưởng sửa chữa đã khóa kín. Chiếc xe tải đậu choán lối vô đã biến mất. Hai đứa mò mẫm lại bờ rào xiêu vẹo.
Tarzan thận trọng gỡ từng tấm ván gỗ. Hắn phải gỡ tới hai tấm thì may ra thằng Tròn Vo mới lách nổi cái bụng phì… nhiêu qua lọt.
Chúng rón rén vượt ngôi nhà không cửa sổ bốc lên toàn mùi sơn và mùi kim loại. Kia kìa, trước mặt chúng là một cái kho lớn, hy vọng trong đó…
đầy đủ các loại xe hơi.
Nhưng đáng tiếc ở đây, cánh cửa gỗ to bè cũng bị khóa bởi một khóa đeo
nặng trịch. Tarzan cắn môi, hắn không thích thú gì khi phải quyết định
đột nhập bằng sức mạnh. Tuy nhiên chẳng còn biện pháp nào khác.
- Đưa tao cái đèn pin, Kloesen. Tụi mình không phải thằng ăn cắp, phải không? Tụi mình chỉ… điều tra.
Hắn tự an ủi lương tâm trong sạch và khum tay che chắn ngọn đèn đang
chĩa vô ổ khóa. Coi, thanh sắt được đóng bằng những chiếc đinh vít tổ
bố, nhưng chỉ đủ để dính vào cửa gỗ đơn giản.
Tarzan rút con dao nhíp đa năng ra, bộ dụng cụ này có một lưỡi thép nhọn có thể dùng thay chiếc tuộc-nơ-vít. Hắn hì hục cạy cửa trong bóng tối.
Sau cùng ổ khóa cũng được mở xong.
Cánh cổng kêu như tiếng người than khóc. Rặt một mùi xăng chào đón hai
quái. Tarzan bật đèn pin sáng lòa làm Kloesen cứ tưởng là ngọn lửa sắp
bùng lên nên rụt cổ lại. Sau đó thì cổ thằng quái dài ra vì sửng sốt:
- Trời ơi, tụi mình đang lạc vào một cửa hàng xe hơi phải không đại ca? Hệt cuộc triển lãm các chủng loại xe mới sáng chế.
- Còn phải hỏi, chúng đã được tân trang một cách hoàn thiện.
Có đúng bốn chiếc đậu trong gian nhà kho rộng rãi: một BMW, một
Mercedes, một Porsche và một Jaguar. Những phần mạ kền, kính chắn gió,
lốp xe đều được phủ nilông để khi sơn xì giới hạn tối đa bụi sơn bám
vào.
Tarzan hiểu rằng hắn và Kloesen đã vượt qua giai đoạn khó khăn nhất
trong nghề… trinh thám. Coi, trái tim hắn đập bình bịch. Không đập sao
được, hắn đã chiến thắng cả một guồng máy cảnh sát đang uổng công vô ích để tìm tung tích bọn ăn trộm xe hơi suốt hai tháng nay. Hắn đã đi trước “những kẻ thi hành công lý” một bước. “Bất chiến tự nhiên thành”. Không đánh mà thành công mới là… TKKG hả Tròn Vo bụng bự?
- Ê, Tròn Vo. Hình như vẫn còn thiếu một chiếc BMW. Mày ngó phía sơn xì coi sao. Tao nhớ là báo chí đã liệt kê đủ danh sách.
- Ờ, đại ca nói đúng. Chiếc BMW lù lù một đống kìa. Nó chưa khoác bộ
cánh mới, ngó mà gớm ghiếc. Tao khoái loại Jaguar hơn. Y chang chiếc
Jaguar xịn bá phát của ông già tao mới tậu.
- Thôi rút. Không phải lúc huyên thuyên đâu Tròn Vo. Tụi mình phải báo
cho bố của Gaby cấp kỳ. Thanh tra Glockner giờ này chắc cũng hắt hơi,
nhảy mũi…
Tarzan tắt đèn. Hai quái mới khép cổng, chưa kịp thu dọn cái bản lề dính theo đám đinh vít ổ khóa thì tiếng động cơ xe hơi đã vang lên dọc phố
Nhà Kho. Ái chà, tiếng động cơ quen thuộc của chiếc Ferrari do Borenlo
cầm lái chứ còn xe quái quỷ nào nữa. Làm như chưa đủ để đe dọa kẻ yếu
bóng vía, theo sát nút chiếc Ferrari là chiếc Porsche của lão Daibondo
với ống bô kêu rầm trời.
Miệng Tròn Vo méo xẹo:
- Tụi… tụi nó đến!
Hai chiếc xe hơi của thế giới ngầm thắng kịch trước cổng.
- Biến ngay Kloesen.
Hai thám tử không còn cơ hội để phóng đến bờ rào, huống gì giữa đêm tối
mịt mùng còn phải mò mẫm tìm ra lối thoát chỗ gỡ hai tấm ván. Chúng chỉ
có nước ngồi đại phía sau chồng gỗ mục.
Tiếng Daibondo – Bố khàn khàn vọng lại:
- Hừ… hừm, đợi tôi mở khóa kho lớn. Khốn khổ cho tôi, cái thằng súc sinh Diều Hâu. Tôi có gọi điện đến bịnh viện và biết rằng thằng trời đánh
thánh vật đã qua cơn thập tử nhất sinh, nhưng… các bác sĩ đều truyền
miệng nhau là nó đã “ực” thuốc trừ sâu mới chết. Trời ơi, trong khi cái
tờ báo chó đẻ thì đăng tin về chiếc xe bị mất cắp có một chai thuốc sâu
kèm theo. Tụi cớm chỉ cần thông minh một chút là…
- Thằng con ông đã vi phạm luật… im lặng. Nó đúng là một con bò khi chúi mõm vào một cái chai mở hờ nút trong một cái xe ăn cắp. Nó sẽ bị trừng
trị.
- Hừ… hừm, giờ này mà còn trừng trị gì nữa. Thuốc độc đã làm nó câm như bị dị tật bẩm sinh mấy đời.
Cánh cổng bắt đầu lăn ầm ĩ trên bánh xe. Bóng dáng thô tục của Daibondo – Bố xuất hiện trước, sau đó là ba người đàn ông hùng hổ khác. Khỉ thật,
ngoài Ông Thầy Borenlo còn cả hai đệ tử Phoridohem và Ben tóc phủ vai.
Trong lúc lão Daibondo bật ngọn đèn tường, Borenlo ra lệnh:
- Phải chuyển số xe hơi lại chỗ tôi trước khi bọn cớm đánh hơi thấy. Tôi sẽ thu xếp chúng vào bãi đậu riêng, an toàn hơn nhiều.
Bốn tên tội phạm quay sang kho lớn. Tarzan thò đầu khỏi chồng gỗ mục tức thì mặc kệ thằng mập Kloesen thu mình như một quả bóng lép. Tarzan có
cảm giác lão già cứng người bởi chùm chìa khóa trên tay lão rớt xuống
sàn xi măng vang lên một âm thanh khô khốc.
Daibondo thều thào:
- Antonio! Ông Thầy! Có… có kẻ gian đột nhập. Khóa… khóa cửa bị phá.
- Cái gì? Những chiếc xe…
Borenlo lao tới cạnh lão. Phoridohem và Ben ngó thấy ổ khóa tan hoang cũng hết hồn.
Lão già lúc này nói năng như muốn khóc:
- Những chiếc xe còn nguyên. Nhưng… quỷ thần ơi, giờ này thằng xâm nhập
đang ôm máy điện thoại báo tin cho tụi cớm. Thế là hết. Chào… Ông Thầy,
chào Antonio xứ Xixil. Đời tôi coi như chấm dứt. Tôi không thể đánh bài
chuồn vì quý vị thừa biết, thằng con trời đánh của tôi đang sống dở chết dở ở bịnh viện. Đời thằng Diều Hâu bỏ mạng vì thuốc trừ sâu, còn đời
cha nó thà bỏ mạng vì… rượu. Tôi phải về nhà nhậu một chầu rượu cuối
cùng.
Borenlo tung ra một tràng tục tĩu bằng tiếng Ý. Sau đó hắn rít lên như rắn khè:
- Ông có bỏ mạng cũng thây kệ ông. Hiểu chứ lão già? Tôi thì… quy hồi cố xứ. Cái đất này ít lộc quá. Toàn những đồ chết bầm.
Thằng cô hồn Phoridohem hai mươi tuổi đầu khóc òa:
- Còn số phận em đi về đâu hả Ông Thầy? Em và tụi nó đã phá khóa xe hơi
rồi đưa về sào huyệt. Chúng ta sống chết có nhau mà, trời ơi…
Daibondo – Bố tự nhiên quân tử hơn bao giờ hết:
- Tao sẽ không khai tụi mày đâu. Tụi mày đáng tuổi con tao, đều ở ngoài
cuộc giống thằng Diều Hâu vậy. Tao sẽ nhận tội hết. Chỉ một mình tao
thôi.
Borenlo nói át giọng lão:
- Câm cái miệng lại đi ông già. Đời nào tụi cớm ngốc đến nỗi nghĩ rằng
mỗi một mình ông hành động từ A đến Z. Từ khâu “thổi xế hộp” đến khâu
“nhập nha”, khâu “thay y phục” rồi cả khâu quan trọng nhất là… tiêu thụ
hải ngoại. Mẹ, hỏng tất cả cũng tại bố con nhà ông. Biến mau tụi bay,
kẻo tụi cớm phục kích.
Nguyên một băng tội phạm nháo nhác nhào ra chiếc Ferrari. Nháo nhác đến
nỗi hai thằng Phoridohem và Ben tóc dài không kịp đóng cánh cửa xe khi
rồ máy. Chỉ trừ Daibondo, lão già thong thả lượm xâu chìa khóa lên, tắt
đèn và nấc như nấc cục. Chiếc Porsche của lão lăn bánh cũng… từ từ.
Tròn Vo thông cảm với lão hơn Tarzan nghĩ:
- Tội nghiệp Daibondo – Bố. Lão đã biết trước định mệnh của mình. Âu cũng là luật…
- Luật nhân quả, nhớ chưa Tròn Vo. Nhưng sao lại thương hại lão. Tại sao mày không đặt mình vào vị trí những người bị mất cắp?
Mặt Tròn Vo ỉu xìu. Tarzan nói quá có lý. Đó là cũng may đại ca chưa
giảng đến sự khốn khổ của cô giáo Muybo do bọn tội phạm này gây ra. Cũng còn may cho nó. Vậy thì nó phải phục thiện bằng cách chui ra hẻm và xếp lại các tấm gỗ rào. Chuyện nhỏ mà ý nghĩa… lớn chứ sao!
*
Tarzan phôn đến nhà thanh tra Glockner vào khoảng một giờ sáng. Hắn
thuật hết đầu đuôi câu chuyện. Giọng “bố già” của Công Chúa đầy khâm
phục:
- Cháu đang ở đâu vậy Tarzan?
- Ở trạm bưu điện gần nhà ga, thưa chú!
- Có mặt cả Kloesen Tròn Vo chứ gì?
- Đúng. “Ông thần sôcôla” đang đứng cạnh cháu.
- Có nghĩa là hai đứa lại trốn trường nữa. Chuyện “vượt ngục” ký túc xá
cũng bí mật ngang với “đặc vụ chống trộm cắp xe hơi” đó nghe. Hai cháu
quay về trường ngay. Vụ Ông Thầy và gia đình Daibondo, chú sẽ lo. Chú
không biết nói gì hơn là… hoan hô hai cháu. Đây là một chiến công tuyệt
vời.
- Cảm ơn chú Glockner, chúc chú ngủ ngon.
Tarzan gác máy. Hắn thấy mặt thằng Kloesen buồn buồn:
- Sao hả Tròn Vo? Còn giận tao vụ “lên lớp” về lão Daibondo ư?
- Không phải vậy. Nhưng mà tao cảm thấy cần… triết lý. Mày nghĩ coi:
Nhóm TKKG của mình đã làm được biết bao nhiêu là chuyện, tuy nhiên chỉ
được tưởng thưởng ngầm theo kiểu… âm binh, “đi không dấu, nấu không
khói, nói không tiếng”. Tao thương mày lắm đại ca à, mày có thể bị đuổi
học không thương tiếc nếu các đặc vụ “cứu nhân độ thế” của tụi mình bị
nhà trường biết. Giữa huy chương và giọt lệ chỉ cách nhau có một lằn
ranh.
Lòng Tarzan mềm hơn lúc nào hết. Hắn quàng vai Tròn Vo xúc động:
- Tao… hiểu mày. Nhưng sự hy sinh hoặc khiêm tốn trong khát vọng phiêu
bạt của chúng ta không vô ích đâu. Còn phải “ẩn mình” kỹ hơn nữa, hiểu
chớ Kloesen? Phải chạy và đu thang dây lên “Tổ đại bàng” không cho ai
phát hiện.
*
Trải qua một đêm không ngủ, hai quái mệt rã rời. Vậy mà trong lúc
Kloesen đang loay hoay với bữa ăn sáng tám giờ, Tarzan đã không nói
không rằng lật đật xuống cầu thang.
Tròn Vo sửng sốt nói với theo:
- Mày bỏ phần dinh dưỡng này cho ai chớ?
- Cho mày. Mày xực giùm tao đi, tao không đói. Tao đang đói cú… điện thoại.
Đầu Tarzan bây giờ đã bị mấy chữ thanh tra Glockner choán hết. Hắn cầu
được biết kết quả “cuộc chơi” ở phút sau cùng. Trong chớp nhoáng hắn đã ở trong phòng điện thoại của trường.
Tarzan quay số gia đình Gaby Công Chúa. Tiếng bà Glockner ở bên kia đầu dây hoan hỉ:
- Cháu chờ một chút nhé Tarzan. Cô sẽ gọi chú ngay. Chú đi từ hồi cháu báo tin đến hừng sáng mới về.
Sau đó là giọng của thanh tra Glockner đầy mệt mỏi:
- Chào… người hùng Tarzan. Chú vừa hoàn thành công tác với các đồng
nghiệp. Nói sơ cho cháu nhé, lão Otto Daibondo đã bị bắt. Lão ta thú hết tội lỗi. Hai gã Phoridohem Vacne và Ben Kraudo cũng cùng chung số phận, nhưng chúng đang tạm được tự do nhờ cung cấp khá nhiều manh mối của
đường dây trộm cắp cho cảnh sát. Có lẽ chúng sẽ được hưởng án treo vì
mới phạm tội lần đầu và vừa hết tuổi vị thành niên. Hiện giờ các nhân
viên công lực đang làm việc với cha mẹ Becghe và Drechsen. Hai thằng này buộc phải ra tòa án thanh thiếu niên vì mức độ vi phạm trầm trọng hơn,
nhưng rõ ràng chủ trương của chúng ta là đánh kẻ chạy đi chứ không đánh
người chạy lại. Bởi thế chú và các đồng nghiệp sẽ kiểm tra sự giáo dục
con cái trong gia đình hai cậu học sinh nguy hiểm này, nếu những người
sinh đẻ chúng không có trách nhiệm, chắc chắn con cái họ sẽ có ngày ngồi trong một nhà tù đúng nghĩa hơn.
- Thưa chú, còn thằng Daibondo – Con tự… Diều Hâu?
- Sẽ giống trường hợp Phoridohem và Ben. Nghĩa là tạo cho gã một cơ hội
để trở lại cuộc sống lương thiện. Dẫu sao thì gã cũng trả giá quá đắt,
chất độc đã làm gã tổn thương vòm họng và thực quản, Diều Hâu sẽ bị “á
khẩu” và đau đớn trong một thời gian dài.
Tarzan im lặng. Hắn chờ đợi Glockner nói về “người chỉ huy quan trọng
nhất của đường dây: Ông Thầy Antonio Borenlo”. Hắn nghe người thanh tra
thở dài:
- Borenlo đã tàng hình khỏi mặt đất như một bóng ma. Tại tư gia và cửa
hàng xe hơi của gã, mọi tài sản quý giá gã đã mang đi sạch. Tin tức gã
có thể trở về Ý do cháu tiết lộ đã được thông báo cho tất cả các đồn
cảnh sát biên phòng. Tuy nhiên… chú nghĩ rằng gã vẫn còn ở Đức, ở một
chỗ nào đó bí mật chỉ mình gã biết và chờ cho lịnh truy nã bớt “lửa” một chút là cả hai…
- Trời đất, chú nói gì vậy, cả hai nào, chẳng lẽ chú nhóc Macco…
- Ờ ờ, cháu đã đoán đúng. Đêm qua Borenlo đã bắt cóc đứa con trai của
gã. Gã đột nhập vào nhà cô Muybo và dùng vũ lực nhốt vợ và mẹ vợ xuống
tầng hầm. Thêm một tội tày trời cho gã, tội cướp đoạt tự do của công
dân, nếu cô Muyle đệ đơn kiện. Có điều chú không tin người phụ nữ nhẫn
nhục đó sẽ kiện. Cô ấy chỉ cần có lại bé Macco.
Tarzan tê tái. Vậy là nỗi lo sợ của cô Muybo đã biến thành sự thật. Hắn ấp úng:
- Chú có biết hôm nay là ngày họ ra tòa ly dị không, chú Glockner?
- Biết. Và tòa đã chuẩn bị xử cho cô Muyle được quyền nuôi dưỡng con
mình. Không một ông chánh án nào điên rồ giao bé Macco cho một người cha đã phạm tội hình sự. Đáng tiếc…
- Sao lại đáng tiếc, thưa chú?
- Đáng tiếc là các tòa án Ý lại chẳng đời nào chấp nhận phán quyết của
tòa án Đức. Họ sẽ vịn cớ hai quốc gia khác nhau và thế là Borenlo sẽ
được quyền bảo hộ giọt máu Xixil của gã. Thật trớ trêu, lúc chú và các
đồng nghiệp đến giải thoát cho mẹ con cô Muyle, cô ấy đã nức nở kể rằng
thằng bé Macco miệng không ngừng thất thanh gọi mẹ và cào cấu cha nó.
Chúng ta chỉ còn một cách…
- Chú nói đi, cách nào?
- Là phải cứu bé Macco ngay lúc bé còn ở Đức. Gã Borenlo sẽ vào tù khi
chưa ra khỏi biên giới và lúc đó chẳng có quốc gia nào dại dột can thiệp vào chuyện pháp luật của quốc gia khác. Vấn đề là bé Macco đang ở đâu,
lão Daibondo và đám đàn em tòng phạm của Ông Thầy đều đầu hàng, không
một kẻ nào biết được đời riêng Borenlo mới chết. Chỉ có những thành viên mafia mới dự liệu và tính toán kỹ đường đi nước bước đến thế. Chú tin
rằng Borenlo phải dính dáng đến mafia, chắc chắn gã đang nương náu tại
một nơi đồng hội đồng thuyền…
Tarzan cảm ơn viên thanh tra và gác máy. Những điều hắn muốn biết thì đã được biết. Tất nhiên điều chưa biết hắn có bổn phận phải đi tìm.
Hắn triệu tập hội nghị TKKG chớp nhoáng trước giờ vô lớp học. Sau khi
tường thuật cuộc điện đàm với thanh tra Glockner, Tarzan kết luận:
- Sau bữa ăn trưa, tôi cần ghé nhà cô Muybo để thu nhận những thông tin mới. Phần các bạn thì sao?
Mắt Máy Tính Điện Tử và Tròn Vo sáng rực. Riêng Công Chúa chỉ cong môi một cái… để đời:
- Chà, giọng điệu hệt như ba của mình. Này ông Glockner không phải cái
gì cũng số một đâu. Phải có đồng đội chứ. Vì vậy tụi mình đều đi hết.
Được không?
Bạn đang đọc truyện Hủ Mộc Sung Đống Lương được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.