Chương 4: Sai Một Li, Đi Một Dặm
Quyết định của thủ lĩnh TKKG làm Tròn Vo than trời như bọng. Rằng nào thì
phải nó muốn bỏ rơi bà già, mục tiêu của cả băng là cứu khốn phò nguy cơ mà, nhưng giờ này chưa tẩm bổ chút gì vô bụng mà đạp xe nữa thì oải
quá. Thằng mập gò lưng trên ngựa sắt thở hồng hộc. Nó giận run người khi thấy các hàng quán dọc đường đóng cửa hết trơn.
Karl an ủi:
- Ngõ Pflester trước mặt rồi kìa, thấy tòa nhà ba tầng cao lù lù chớ. Chính nó đó.
- Không có ánh đèn mày ơi.
Tarzan dừng xe lại chụm tay quan sát. Từ tuốt trên tầng cao mới có
chút ánh sáng mờ nhạt, hình như ánh sáng hắt ra từ một căn buồng. Hắn
thì thầm:
- Hẳn là bà cụ chưa ngủ nên còn chong đèn đây.
- Mình phóng qua con hẻm kia đi đại ca.
Coi, ba quái vừa lướt vô một khoảng sân rộng bỗng Tarzan suỵt khẽ.
Dưới ngọn đèn le lói có ba bóng đen lom khom xách theo mấy chiếc valy.
Có lẽ họ đi về hướng nhà ga cho kịp chuyến tàu. Tarzan hoang mang
“nghía” hai gã đàn ông đi đầu đội mũ rộng vành, thứ mũ mà dân Italia
thường sử dụng. Họ rẽ vào một con hẻm tối. Có tiếng cười khẽ vẳng lại.
Chậc chậc, họ là kẻ gian hay là khách du lịch đi nghỉ hè phương xa đây?
Ba cái bóng vừa bốc hơi là Tarzan tỉnh người.Nào,quay về thực tại là
hay hơn hết.Hắn mím môi quan sát. Trong bóng tối hắn thấy một ngõ nhỏ,
Karl và Tròn Vo đuổi theo xe của Tarzan, cả ba dừng lại trước một cánh
cửa sắt.
Tròn Vo kêu lên:
- Ôi chao, cửa không khóa. Thế mà gọi là nhà băng được à?
Máy Tính chưng hửng:
- Tao cũng không hiểu sao một nhà băng chứa đầy tiền mà dám cho một bà cụ ở ké nhỉ? Mà cửa ngõ lại không an toàn kia chứ.
Tarzan cảm thấy hồi hộp, hắn quành xe về phía ngọn đèn đường. Ở đó có
quá nhiều ngóc ngách, ba gã đàn ông khả nghi biến đâu mất. Hắn quay lại
nói:
- Hồi nãy tao gặp ba cái bóng xách valy. Nhưng không hiểu họ biến đi đằng nào.
Tròn Vo trề môi:
- Còn tao chỉ nghe tiếng cười hả hê của một cái bóng. Chắc là ma xó đó. Rượt theo làm gì.
Tarzan dựng xe đạp vào bức tường nhà. Ba thằng rón rén tiến vô sân.
Quả nhiên chúng dễ dàng phát hiện ra một cánh cửa hông có nút điện
trắng. Tarzan bấm nút. Mèn đét ơi,đèn bật sáng lòa.
Hắn đưa tay che mắt cho đỡ chói.
Karl Máy Tính tò mò sờ tay lên cánh cửa. Ma quỷ ạ,cánh cửa chỉ khép
hờ, nói chới với nhìn xuống dưới chân. Coi,mặt đất đấy những mảnh vội
tơi tả.
- Ồ khóa đã bị phá rồi, đại ca.
Tròn Vo le lưỡi.
- Vậy là bà cụ báo động chính xác. Nhà băng đã bị xâm nhập.
Tarzan mím môi đẩy mạnh cánh cửa trong tư thế sẵn sàng ra đòn. Hắn
tiếp tục bật mọi nút đèn. Ánh sáng chan hòa nhưng những tên cướp thì
chẳng thấy đâu. Hắn giậm chân:
- Tụi mình đã bị sảy ba con cá lớn. Chính bọn tội phạm là ba gã xách valy hồi nãy.
Karl điếng người:
- Chúng không cướp những đồ đạc bình thường ở đây mới là nguy.
- Quá nguy đi chớ. Tụi mình xuống tầng hầm mau. Đi theo lối hành lang thử xem.
Cả ba quái thừa kinh nghiệm để hiểu rằng nơi hấp dẫn nhất của nhà băng là buồng chứa két sắt và căn buồng quan trọng ấy thường được thiết kế
dưới tầng hầm.
Ê, khi cả đám lọt xuống dưới tầng hầm mới choáng váng. Căn buồng có
két sắt bị phá tung, các ngăn kéo nhỏ bị đứt khóa nằm ngổn ngang. Toàn
bộ căn buồn như trải qua một cơn địa chấn đầy những mảnh bê tông vỡ vụn.
Tarzan nhận xét:
- Rõ ràng bọn chúng đã dùng thuốc nổ phá cánh cửa sắt bên ngoài để vào phòng.
Tròn Vo lẩm bẩm:
- Kỳ này “bạn già” của tụi mình tiêu rồi.
- Mày nói ai?
- Thì ông đồn trưởng Knotinger chớ còn ai. Chú ấy cứ tưởng bà già
Angermann tung tin vịt nào dè có tiếng nổ thiệt. Phen này thì ông ta
không thể nào được yên.
Bỗng có tiếng nói vang lên:
- Tarzan ơi, Tarzan à…mình đây này…
- Lạy Chúa, Gaby!
Tarzan reo lên, hắn vội vàng đạp phăng cánh cửa gần căn buồng chứa cái két sắt.
Thực tuyệt vời, Gaby đang co rúm trong góc phòng ngó hắn như một con mèo bị thương.
- Gaby!
Nửa khóc nửa cười, Gaby ôm chầm lấy Tarzan.
*
Khỏi phải nói, cuộc hội ngộ của bộ tứ TKKG cảm động đến chừng nào.
Chưa bao giờ Tròn Vo cảm thấy Công Chúa nắm tay nó nhiều lần đến thế.
Phải đến ba phút sau, cô bé mới nói được:
- Làm thế nào các bạn tìm ra mình ở đây vậy?
Tarzan ôm vai bạn gái:
- Nhờ quân sư Karl đó Gaby. Trong lúc tụi này nói chuyện với vị đồn
trưởng Knotinger về cú điện thoại thứ 19 của bà cụ Pauline Angermann báo tin có một vụ nổ ở nhà băng, hầu như ai cũng không quan tâm bởi bà cụ
thường tung tin dỏm. Chỉ trừ Karl, Karl muốn tụi mình đến tận nơi kiểm
tra cho chắc chắn.
Bốn đứa hào hứng nói chuyện như bắp rang. Tarzan nhân tiện báo tin
mừng cho Gaby về việc tóm cổ tên móc túi Drutzki từng làm hắn một lần
suýt chết. Cuối cùng cả bọn tranh nhau hỏi vì sao Gaby chỉ đi có một
chiếc giày.
Công Chúa cười:
- Chiếc giày mình đã tháo ra để trên cái giá kia kìa, kế bên mấy chai
nước khoáng, mấy túi bánh bích quy và một chồng báo ảnh. Các bạn đoán
thứ gì ở dưới gót giày nào?
Tròn Vo khịt khịt mũi:
- Chắc là một con gián?
- Không dám đâu. Phía dưới là cả một dấu vết vĩ đại,nhưng mình ghê quá nên không dám đi giày nữa.
Tarzan chồm tới. Hắn gỡ cẩn thận mẩu giấy màu đỏ lớn cỡ một bao diêm khỏi chất kết dính của kẹo cao su.
Ôi chao, gỡ kiểu này ớn da gà. Không biết trong nước bọt kẹo Chewinggum của tên tội phạm có vi trùng gì không đây?
Hắn reo lên:
- Một chiếc vé tàu.
Trên mẩu giấy ghi dòng chữ “Scociets Navigazion Lagodi Lugano”. Tarzan nói:
- Dòng chữ Italia này dịch ra là “Công ty tàu thủy hồ Lugano”.Thực là
trái đất tròn. Lugano, đó là nơi chúng ta lại sắp tới nghỉ hè. Giá vé
ghi rõ ràng 4 frank. Lugano là mảnh đất cuối cùng của Thụy Sĩ nên người
ta xài tiền Frank chớ không phải đồng Libra. Số vé là 16959. Mày nghĩ
sao quân sư?
- Tuyệt lắm. Vậy là dấu vết kéo dài tới tận Lugano, Paradiso.
Tarzan vỗ trán:
- Đường day nóng kéo dài tới tận Lugano thuộc Paradiso. Té ra gã mặt
sẹo dám là dân Italia như lão bá tước Pletvailo đã hé mí. Mà tại sao
Pletvailo lại có vẻ quen biết tên thợ làm vườn giả danh đó chớ, bộ ông
ra ngây thơ đến mức không biết được rằng gã vờ vịt đóng kịch để thăm dò
tài sản ông ta ư?
Karl nói:
- Nhưng cuối cùng gã đã không chôm chỉa đồ đạc trong nhà ông ta mà
chuyển sang mớ châu báu ông bá tước gửi ở ngân hàng, tao nói đúng không
đại ca?
- Đúng một trăm phần trăm. Tên mặt sẹo chắc chắn là dân địa phương ở
Lugano trong khi Pletvailo có nhà nghỉ ở đó. Có thể thông qua hàng xóm
quanh ngôi nhà nghỉ, gã tình cờ biết được lão bá tước gửi châu báu ở
ngân hàng này. Chính vì thế, gã cùng hai thằng lâu la kéo qua Đức trinh
sát cho ăn chắc rồi mới xâm nhập nhà băng đánh quả. Trong vụ này bá tước Pletvailo bị hớ quá nặng, ông ta gián tiếp vẽ đường cho hươu chạy. Đáng tiếc là chúng ta bỏ qua ba tên cướp. Bao nhiêu đồ trang sức quý giá lúc này đang nằm trong ba cái valy của bọn tội phạm rồi. Đúng là sai một ly đi một dặm.
Tròn Vo thở dài:
- Thế là dịp nghỉ hè này chúng ta lại không được yên thân rồi. Tao hi
vọng bọn này chỉ tới Lugano để nghỉ hè thôi. Có thể chúng ở mãi Đan Mạch hoặc Bồ Đào Nha cũng nên.
Tarzan gạt đi:
- Vớ vẩn, ba tên này là bọn đạo tặc người Italia ở Lugano, Thụy Sỹ.
Tao không thể tin khác được. Khi nào chúng ta tới Lugano, chúng ta sẽ
làm sáng tỏ chuyện này ngay. Chúng ta phải lấy lại những tài sản quý giá của ông bá tước, phải trừng trị bọn chúng vì những điều chúng đã gây ra cho Gaby của chúng ta.
Gaby cảm thấy rã rời. Cô bé hơi ngã đầu vào vai Tarzan:
- Mình rất mừng là được cứu thoát và chuyến nghỉ hè của chúng ta không bị đổ bể.
Tarzan chợt ra hiệu cho mọi người yên lặng: có tiếng động.
Đúng lúc đó tiếng chân từ ngoài hành lang vang lên, Tarzan chưa kịp phản ứng gì thì điện tắt. Có ai đó đã tắt điện.
Tròn Vo thì thầm:
- Bọn chúng đã quay trở lại để tìm cái vé.
Tarzan nhảy ra đứng sát tường, kề đó là nút điện. Hắn ấn nút. Lúc này
khu tầng hầm cũng tối như bưng. Hắn lo lắng nghĩ thầm: Bọn trộm đã phát
hiện ra tụi mình, chúng sẽ thanh toán cả nhóm để bịt miệng đây.
Tarzan gỡ bàn tay của Gaby đang níu lấy tay hắn và men theo cầu thang
nhẹ như một con mèo. Dù sao thì hắn cũng phải tấn công đối phương ngay
trước khi bị động. ”Tiên hạ thủ vi cường” cơ mà.
Coi, hắn mới dò dẫm được quá nửa cầu thang thì khựng lại trước một
luồng ánh sáng quất vào mặt. Người đàn ông cầm đèn pin quát to:
- Đứng yên, không tao bắn…ủa…
Tarzan nhẹ hẳn người. Té ra tiếng động và các sự cố hồi nãy đâu phải do bọn tội phạm.Mà là…
Hắn nói thật lớn:
- Cháu là Tarzan đây, thưa chú đồn trưởng Knotinger. Cháu và Karl, Kloesen đều ở đây. Tụi cháu đã tìm thấy Gaby.
*
Mọi việc diễn ra sau đó cứ như đèn cù. Phòng tiếp khách của nhà băng
vô cùng nhộn nhịp. Cảnh sát ba-rê bốn phía. Đủ thành phần cảnh sát: từ
đội điều tra hình sự, các chuyên gia lấy dấu vết cho đến hầu như toàn bộ cảnh sát thuộc đồn 15.
Thanh tra Glockner cũng có mặt sau cú phôn khẩn cấp. Đáng thương nhất là ông chủ nhà băng Lois Zinsler, khuôn mặt ông ta chảy xệ như người
đưa đám.
Kẻ hồn nhiên duy nhất trong đám đông là bà cụ Pauline Angermann. Bà
già ngồi nhịp chân trên chiếc ghế hớn hở hệt con nít được cho quà. Thái
độ vô tư và dửng dưng của bà hoàn toàn xa lạ với đám đông rầu rĩ.
Bà già ngó đồn trưởng Knotinger cười tủm tỉm:
- Ông thấy tôi nói có sai không, tôi đã báo động về vụ nổ đâu ra đó mà. Ai biểu ông đồn trưởng không tin thì ráng chịu.
Knotinger dở khóc dở cười. Ông ta chỉ muốn độn thổ.
Chủ nhà băng Lois Zinsler thở dài:
- Tôi biết ăn nói với khách hàng sao bây giờ? Những cái két nhỏ chứa
đầy vàng bạc châu báu, trong đó có toàn bộ gia sản của dòng họ
Pletvailo.Tôi biết làm gì bây giờ?
Glockner quay sang Tarzan:
- Một người đi đường thấy đèn sáng đã báo cho đồn 15. Ông Knotinger đã đến, nhưng tiếc rằng chậm 5 tiếng đồng hồ.
Tarzan nói:
- Chú Knotinger cũng đáng để được thông cảm, chú Glockner ạ. Bà cụ
Angermann đã 18 lần báo động sai thì đến lần thứ 19 chẳng ai muốn đến
làm gì. Ai mà ngờ lần thứ 19 là thiệt hả chú.
Glockner cau mày:
- Tổng nha cảnh sát đã phát lệnh truy nã ba tên lưu manh kia khắp nơi, cũng may là qua các cháu, chúng ta đã biết sơ sơ về nhân dạng của
chúng. Chú cũng đã gọi điện cho Pletvailo. Ông ta thề thốt là không hề
tiết lộ cho gã mặt sẹo về số châu báu gửi ở ngân hàng này. Điều đó có vẻ mâu thuẫn, vì các cháu đã gặp tên mặt sẹo ở nhà ông ấy, sau đó gã lại
đến đúng ngân hàng ông ấy gửi tiền, vơ vét không sót một thứ gì trong
150 ngăn két sắt. Hay phi vụ này chỉ là chiến tích ngẫu nhiên của chúng. Chà, chỉ biết rằng hiện giờ chúng đã phân tán tài sản và cao chạy xa
bay, trong khi chúng ta chỉ nắm trong tay chân tướng thằng mặt sẹo và
một cái vé tàu thủy.
Tarzan cười nói:
- Chúng ta sẽ có câu trả lời chính thức trong vụ này nếu đặt chân đến
Lugano. Sẽ chẳng khó khăn gì lắm, bởi Lugano chỉ là một thành phố nhỏ.
- Hả? Chú mày định lợi dụng cơ hội du lịch Lugano để làm thám tử hả. Vậy thì chú sẽ cho tất cả ở nhà luôn. Thế nào?
Tứ quái đồng thanh la lên:
- Không dám đâu ạ!
Tarzan nói thêm:
- Tụi cháu xin hứa sẽ hết sức cẩn thận. Vả lại ngôn ngữ bất đồng, tụi cháu sẽ chẳng làm gì được đâu ạ.
Glockner cười:
- Với các con thì ta không thể yên tâm được.
Bà cụ Pauline đứng dậy đi về phía Tarzan hỏi:
- Nè, cháu vừa nói đến Lugano à?
Tarzan ngạc nhiên:
- Đúng vậy, thưa cụ. Sáng mốt tụi cháu sẽ được đến chân trời xinh đẹp
đó. Cha mẹ bạn Tròn Vo của tụi cháu có một nhà nghỉ đang rất cần những
đứa trẻ đến khai trương.
Bà già rất tươi tỉnh, có lẽ trời đã phú cho bà cụ cái miệng luôn luôn tươi tắn đó.
- Thế hử? Bà tò mò bởi vì bà có một cháu gái đang sống cùng ông chồng
bên ấy. Mỗi năm bà đều thăm nó vài ba lần. Năm nay bà bận chưa đi được
nhưng bên đó đẹp lắm. Con cháu cứ muốn bà về ở chung với vợ chồng tụi nó để dưỡng già cơ.
- Vậy hả bà?
- Ừ, con người xứ sở đó niềm nở lắm. Các cháu sẽ được đón tiếp thân mật.
Tròn Vo cũng đã từng ở đó,góp chuyện:
- Ở đó nước hồ cũng xanh, nhưng không phải do nước xanh mà là vì các
ngọn núi soi mình vào nước hồ trong vắt. Thưa cụ, vì cụ hay đến đó, cụ
cho cháu hỏi, cụ có thấy một người đàn ông Italia nào có cái sẹo to
tướng ở nửa mặt bên trái không ạ?
Bà già cười mỉm:
- Phần lớn người Italia không có sẹo. Bà cũng không biết người đàn ông nào có sẹo ở mặt cả.
Tròn Vo kiêu hãnh nhìn mọi người. Thấy chưa, Willi này cũng có ý thức trách nhiệm đó nghe.
Công Chúa quay qua nói chuyện với bà cụ về chiếc ví bị mất đã tìm lại
được. Còn Tarzan lặng nghĩ đến bà tước phu nhân. Theo lời lão Pletvailo
thì và vợ trẻ hơn ông ta 20 tuổi đang cư ngụ ở Lugano. Chậc chậc, không
biết người đàn bà này có hở ra với ai hay không mà của cải châu báu dòng họ Pletvailo cất trong nhà băng lại…lọt vào tai gã mặt sẹo và hai đệ
tử. Và nếu giả thuyết vừa rồi đúng thì biết đâu bà ta quen với gã mặt
sẹo từ trước. Ái chà chà…
Hắn lễ phép nói với bà cụ Pauline:
- Thưa cụ Angermann, cụ có cần tụi cháu chuyển lời hỏi thăm của cụ đến cô cháu gái ruột không ạ?
Bà già giật mình, nụ cười trên môi tắt ngấm, bà già trả lời bằng giọng lạnh lùng:
- Ờ ờ, cũng có thể…nhưng ta nói trước, cháu gái bà rất dị ứng với người lạ. Để ta hỏi thăm ý kiến nó xem.
Tarzan gạt đi:
- Thôi ạ, cụ khỏi cần bận tâm. Cụ không thích thăm hỏi thì tụi cháu sẽ gọi điện giùm cho cụ vậy.
- Ồ không…được. Ta vừa sực nhớ cháu gái ta phải đi Venise sáu tuần. Phải…sáu tuần.
Bà cụ nhanh chóng đổi sang đề tài khác:
- Các cháu thấy ông đồn trưởng có tích cực không? Nhờ công của bà đấy
nhé. Chỉ một cú phôn là lực lượng cảnh sát kéo đến rầm rầm.
Mọi người đều cố ý tránh mặt đồn trưởng Knotinger, đặc biệt là các
đồng nghiệp, bởi họ biết về sai lầm của ông. Riêng bà cụ Pauline
Angermann là người duy nhất vẫn tin rằng cảnh sát được huy động đến đây
là do cú điện thoại của cụ.
Tarzan tự hỏi, không hiểu bà cụ nói thực bụng về ông đồn trưởng hay
làm lỡm ông ta? Bà cụ không muốn tụi hắn gặp cô cháu gái hay thực sự cô
ta không có ở nhà?
Tarzan nhìn quanh quất. Thanh tra Glockner đang nghe báo cáo về kết quả
phân tích dấu vết, những điều thu được chẳng có bao nhiêu.
Tarzan đến bên Knotinger đang đứng ỉu xìu ở một góc phòng. Hắn nói nhỏ:
- Cụ Angermann và chú có quen nhau à?
- Ờ ờ…Cụ biết chú từ lâu lắm rồi.
- Cháu hơi khó hiểu khi bà cụ không muốn cho tụi cháu gặp cô cháu gái.
- Ồ. Cái cô Florentine ấy vẫn về thăm bà đó chớ.
- Cụ Angermann nói là cô Florentine lấy một người Italia.
- Đúng thế.
- Chú biết mặt chồng cô Florentine không ạ?
- Chú chưa thấy lần nào.
- Tên họ của cô ta hiện nay là gì, chú có biết không ạ?
-Chú có nghe bà già kể rằng cháu rể của bà tên Palazzo, hay Pattirone
hay Paccalozzi gì đó. Tốt nhất là cháu cứ hỏi thẳng bà cụ.
Tarzan gật đầu, tất nhiên hắn sẽ không hỏi làm gì.
*
Ngày thứ bảy, đứa nào cũng rục rịch chuẩn bị cho chuyến đi.
Vẫn không thấy tin tức gì về bộ ba tội phạm.
Tarzan rủ Tròn Vo sang bên nhà láng giềng hỏi thăm bá tước Pletvailo.
Hai thằng an ủi ông bá tước xui xẻo, đã bị té gãy chân phải băng bột mà
còn mất sạch của cải gửi ngân hàng.
Bá tước Pletvailo cười trông thật thảm hại:
- Cũng chưa đến nỗi nào đâu các cháu. Công ty bảo hiểm phải đền cho
tôi hơn một triệu mark bởi vì tôi đã mua bảo hiểm. Vấn đề là sự thiệt
hại tinh thần kia. Làm sao mà không thiêng liêng cho được khi mỗi báu
vật đều dính liền với gia phả dòng họ nhà tôi. Chẳng hạn cái vòng ngọc
gia bảo, đó là quà tặng của ông cụ cố ông tôi cho cụ cố bà sau một cuộc
đi săn, cụ cố ông đã bắn nhầm cụ cố bà, làm mất một ngón tay. Về sau,
người ta gọi cụ cố bà là “bá tước phu nhân chín ngón”. Tôi tiếc cái vòng ấy lắm, nó có từ năm 1647 kia. Trên mặt vòng nạm những viên hồng ngọc
tuyệt đẹp. Quả là một thứ kỉ niệm độc nhất vô nhị. Ta có mấy tấm ảnh về
cái vòng đó, các cháu có muốn xem không?
Tất nhiên là hai quái tha thiết muốn xem.
Ông bá tước cà nhắc đi vào phòng trong để lấy tấm ảnh.
Tarzan hơi ngạc nhiên khi khám phá lần đầu tiên Pletvailo có thái độ
hòa nhã như vậy, phải chăng ông ta hài lòng vì số tiền bảo hiểm khổng lồ được đến bù?
Năm phút sau, vị bá tước bước ra. Ông ta xòe tấm hình trước mặt hai đứa.
- Giá trị chưa nào, nghe nói các cháu sắp đi nghỉ mát phương Nam làm
ta háo hức quá. Ta chỉ muốn đi ngay thôi nhưng sợ nắng nóng ở đó khiến
cái chân bó bột ngứa ngáy khó gãi.
Tròn Vo nói ngay:
- Cháu rất thông cảm với bác. Tức nhất là ngứa mà không thể nào gãi được.
Tarzan lặng im không nói. Hắn mãi ngắm bức ảnh và nghĩ rằng, hắn sẽ nhận ra cái vòng đeo tay này nếu thấy nó ở bất kì đâu
Bạn đang đọc truyện Hủ Mộc Sung Đống Lương được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.