Chương 3: Thức Ăn Địa Ngục
Coi, mọi phụ tùng về y phục trên thân thể người đàn ông mới chạy đến đều tả
tơi, chỉ trừ cái nón mới cáu cạnh. Cái nón sang đến độ những người lịch
sự cách mấy cũng nghĩ rằng đó là của ăn cắp.
Mà khuôn mặt người đàn ông cũng xứng đáng với nhận xét như thế: Trên cái mặt dài như lưỡi cày buông thõng một bộ râu xồm và đôi tròng mắt không
ngớt láo liên. Hệt một thằng bù nhìn. Kloesen Tròn Vo nhận ra lão ngay
lập tức:
- Lão già Maks Stunla!
- Đúng, một kẻ vô gia cư vô nghề nghiệp.
Karl Máy Tính đồng ý liền và tất nhiên trong bộ óc điện tử của nó cũng
đã hình thành một đáp số khá gọn về thân thế Maks Stunla: Một con người
không ai thân thích và không hề làm việc để sống đúng nghĩa sinh vật.
Nghe đồn lão là người nước khác lưu lạc qua Đức sau thế chiến thứ hai.
Thành phố nhẵn mặt lão.
Stunla vung vẩy một cây gậy lớn đe dọa lũ trẻ:
- Tụi bay cút ngay. Chỗ này là giang sơn của tao.
Lão không còn hơi sức để trèo lên ngôi mộ đá. Tarzan cảm thấy thương hại lão:
- Tại sao, thưa ông Maks Stunla?
- Còn sao gì nữa. Mày… mày hiểu chứ. Cánh đồng hoang Soine này đã dược chia như… như cái bánh. Tao…
Lão thở ra hồng hộc:
- Tao… tao được chia khu vực này, kể cả Ngôi Mộ Trống… những chỗ ngon
lành gần chỗ máy… máy bay rơi tụi khỏe mạnh đã giành hết, đây… là, là…
giang sơn của tao.
- A, thì ra thế, các người đang cướp bóc thiên nhiên bằng lòng tham không đáy của mình.
Lão Stunla chống cây gậy xuống đất ráng làm bộ uy nghi như một nguyên thủ quốc gia:
- Có thể tụi bay mới nhập cuộc nên chưa… chưa biết. Ê, từ cây sồi kia đổ lại đây là phần đất riêng tao. Chỉ riêng tao mới có quyền lùng sục khu
vực này, ôi… ôi kho báu, kho báu có thể nằm bất cứ chỗ nào, chỉ cần tìm
thấy xác viên phi công…
Tarzan chỉ còn nước lắc đầu:
- Trời đất, thôi đi ông già. Chúng tôi chỉ đến Ngôi Mộ Trống rong chơi
chứ không thèm rớ đến cái rương châu báu của ông đâu. Tôi có cảm tưởng
như ông sắp nhận chức thị trưởng…
- Này, đừng đùa với tao chớ. Tao biết tụi mày cũng đang chảy nước miếng vì cái kho tàng A-rập.
Đất dưới chân Tarzan như sụp xuống. Coi, hắn không thể nào tin nổi. Cái
lão Maks Stunla thường ngày rách nát như ăn xin ở thành phố luôn cầu cứu sự bố thí của người khác đã quay ngoắt 180 độ. Lão tưởng rằng mình sửa
soạn là triệu phú đến nơi. Đã vậy thì…
Tarzan mím môi:
- Đã vậy thì… chúng tôi không đi đâu hết. Tôi sẽ ở đây tìm vàng cho đến
khi nào chiều cao hai mét của ông lùn xuống. Đất đai hoang dã của trời
đất mà.
Trời ạ, nhìn bộ mặt thảm hại của lão mà tức cười. Mắt lão cụp lại như
muốn khóc, hơi thở phì phò thống khổ, và có vẻ như lão sụp lạy đến nơi.
Tarzan không thể cười được, hắn nhìn sang các bạn ngao ngán:
- Chúng ta lên đường. Ở đây hôi hám quá.
Maks Stunla mừng như người chết sống lại. Lão cảm ơn rối rít:
- Đi đi và đừng trở lại. Các cậu phải biết đây là giang sơn của tôi.
Tứ quái rời khỏi Ngôi Mộ Trống. Tự nhiên quân sư Karl phát biểu một câu làm cả đám giật mình:
- Ê, Tarzan. Có bao giờ đại ca nghĩ rằng lão già Stunla là một tên săn
trộm không? Con hoẵng chết tức tưởi ngay trên lãnh địa của lão? - Khó tin quá. Lão cầm cây gậy còn không nổi thì làm sao cầm vững một cây
súng săn. – Nói vậy nhưng Tarzan vẫn bóp mạnh tay Karl.
Tiếng của thằng mập Kloesen vang lên đánh tan hết mọi nghi hoặc:
- Mình… khát nước quá. Tại sao không ghé quán trọ Thức Ăn Địa Ngục nhỉ!?
*
Chỉ một lát sau Tứ quái đã có mặt trong khu vườn bia của ngôi nhà trọ
nổi tiếng. Hồi nãy lúc tạt qua quán, chúng chưa thấy bóng dáng một ẩm
khách nào, nhưng bây giờ thì đã sờ sờ một gã võ biền đi ủng cao su mặc
áo choàng xanh lá cây. Gã xắn tay áo để lộ hai cánh tay đầy lông lá và
ực cạn ly bia trước mặt. Đặc biệt bên cạnh gã có một chiếc ba lô mở
toang chứa đầy cây cỏ. Gã là một chủ nông trại tìm thức ăn cho thỏ hay
là một ông thầy bào chế thuốc, có trời mà biết được.
Lúc ấy thì Lida Mon bước ra.
Cả bốn quái đều biết Lida. Cô đã mười tám tuổi, từng học cùng trường nội trú với chúng một thời gian dài. Cô chưa lấy xong bằng Trung học thì
người cha qua đời. Lida đành bỏ dở dang việc học tập để kiếm việc làm
nuôi bà mẹ đau yếu và bốn đứa em nheo nhóc. Cô đã chạy bàn cho nhiều
quán ăn khác nhau hơn một năm qua. “Nghề tiếp viên có thể hái ra tiền
được”. Lida đã có lần tâm sự với Gaby như thế, nhưng niềm mơ ước trở
thành y tá viện cô nhi của Lida mỗi lúc một xa vời.
Bây giờ thì cô gái đáng thương đang đứng trước bàn gã đàn ông mang ủng:
- Thưa ông Fungco, ly bia tiếp theo của ông đây!
- Cảm ơn cưng…
Gã đàn ông nói giọng khàn khàn, không hiểu có phải vì thuận tay không mà gã nhéo vào mông Lida một cái sàm sỡ.
Cũng may mà cô gái né kịp. Mặc kệ ly bia suýt đổ, Lida đi một mạch qua bàn Tứ quái.
Cô gái gượng cười với Gaby:
- Gã Fungco đó là một thằng cha thô tục. Chị biết làm sao hơn được hở
các em. Gã chuyên môn hái lượm lá thuốc trên đồng hoang Soine để làm
dược thảo. Chỉ biết có… bia và… gái đẹp thôi.
Công Chúa ngậm ngùi:
- Tội nghiệp chị Lida. Tuy nhiên chị phải biết cách “phục vụ” gã đàn ông đáng ghét đó. Hay nhất là đá vào ống chân gã, Tarzan sẽ giúp chị…
Cô gái hầu bàn cảm động. Cô nhấp nháy đôi mắt nâu dưới mái tóc hoe đỏ tết thành bím sau gáy, giả vờ nói thật lớn:
- Quý vị uống gì?
- Tất nhiên là bốn ly đá chanh - Tròn Vo thì thầm vào tai Lida sở thích
đột ngột của nó bất chấp sự đồng ý hay không đồng ý của các bạn. Khi
Lida bước đi thì nó mới hé miệng:
- Coi như buổi… thám thính trưa nay thất bại. Không một mảnh kim loại, không một miếng kính vỡ. Chỉ thu hoạch bốn ly đá chanh.
Máy Tính Điện Tử cũng buồn buồn:
- Cái ống nhòm tao mang theo cũng vô dụng. Cứ nhích lên mắt là chỉ thấy toàn người và người hằm hè nhau từng gốc cây, bãi cỏ.
Tiếng Gaby nhẹ nhàng nhưng có hiệu quả như một mệnh lệnh:
- Con Oskar đang… khát nước.
Tarzan bật dậy ngay. Còn phải hỏi, nội chuyện con chó rượt theo chú thỏ
trắng và thoát khỏi tầm bắn lão Croebolo cũng đủ… chết khát. Tarzan chụp một cái gạt tàn trống rỗng trên bàn. Hắn đi lấy nước sạch trong vòi
nước ở phòng vệ sinh. Hắn vừa mới bước từ phòng vệ sinh ra với cái
gạt tàn sóng sánh nước trên tay thì đụng phải gã Fungco vừa đâm sầm đến. Cái gạt tàn suýt rơi khỏi tay Tarzan.
Tên đàn ông lỗ mãng chuyên sưu tầm lá cỏ không một lời xin lỗi mà còn ha hả cười. Trên chiếc thắt lưng ngoài áo khoác của gã vang lên một âm
thanh náo nhiệt. Thì ra đó là một cái móc chìa khóa dưới hình thức một
đồng tiền bằng bạc nặng nề. Hai cái chìa treo lủng lẳng đầu hai sợi xích ngắn.
Chỉ một chi tiết đó là quá đủ đối với cái nhìn bén như dao của Tarzan.
Cái gạt tàn đựng có một chút xíu nước biến thành một hồ nước cứu sinh
đối với Oskar. Con chó độc nhãn chúi mõm vào như mới trở về từ sa mạc.
Đã đến giờ chia tay, Kloesen Tròn Vo kêu tính tiền, tuy nhiên người
nhận lại không phải là Lida mà chình ình một ông chủ to béo với bộ râu
quai nón xanh rì:
- Cô Lida không thể bỏ bếp lúc này được. Tôi là Kaipne, chủ quán Thức Ăn Địa Ngục.
Các hiệp sĩ đưa Công Chúa về tận nhà. Trong lúc Tròn Vo hít hà xoa xoa
cánh tay mập ú đầy những vết muỗi cắn thì Tarzan thông báo: đêm nay
chúng sẽ đồng loạt mặc áo quần xám để trà trộn cùng bong tối.
Bạn đang đọc truyện Hủ Mộc Sung Đống Lương được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.