Chương 3: Âm Mưu
Cả Tứ quái lẫn bà Gertrud đều đã không lường hết được sự nham hiểm đến tận cùng của Rudolf Vossburger.
Nào, hãy thử nhìn chân dung đức lang quân “đào mỏ” này. Rudolf là một gã đàn ông cao lớn, đẹp trai, gương mặt rám nắng, tóc hai bên thái dương
đã điểm bạc. Gã chỉ “chơi” những bộ complê thuộc loại đắt tiền nhất và
rất ưa loại vải kẻ sọc nhỏ. Trong túi ngực gã bao giờ cũng lấp ló một
chiếc khăn tay đẫm nước hoa thơm lừng.
Coi, xe hơi của gã cũng bốc đầy mùi thơm đó. Rudolf nhếch môi liếc xéo
về phía thằng cha ngồi bên, đầy vẻ khinh bỉ. Gã khinh bỉ là phải, bởi
thằng đàn ông mà gã định rước về “làm việc” tướng tá thô kệch và cực kì
quen thuộc trong hồ sơ đen của cảnh sát. Thằng cha có tên là Erwin
Epstein này đã ba lần lãnh án tù nhiều năm.
Rudolf Vossburger đã đậu xe khá lâu ở khu vực không người qua lại này
chỉ để chờ “cộng sự viên” chưa hề quen biết Erwin Epstein. Còn lí tại
sao gã tìm Erwin thì quỷ sứ nghe được chắc cũng lè lưỡi kính phục.
Epstein làu bàu:
- Giờ thì ông nói coi. Tại sao ông biết tên tôi? Tại sao ông biết tôi chớ?
Vossburger cười tàn độc:
- Không khó đâu, bạn hiền. Trong giới đâm thuê chém mướn, ông bạn lừng
danh quá mà. Và tôi quen một vài người trong giới đó. Vậy là tôi biết
ông bạn chính là người tôi cần.
Nghe có vẻ rõ ràng ghê, nhưng lại không cho biết thêm được điều gì. Việc quái gì gã phải cho thằng du thủ du thực này biết sự thật chớ.
Trời ạ, kiếm được một sát thủ giết thuê đâu có dễ, phải nói là gã nhờ
trời độ chớ sao. Xét cho cùng cũng là nhờ thằng bạn cũ Eckbert Schrumpf. Mẹ kiếp, ma đưa lối quỷ dẫn đường thế nào khiến Schrumpf hội ngộ gã sau bao năm không gặp mặt mới hay chớ. Còn phải hỏi, hai thằng hồi xưa là
cặp bài trùng trong các phi vụ đen tối. Tuyệt diệu, tuyệt diệu tới mức
tụi cớm đếch khám phá ra một vụ nào hết. Để rồi hôm nay thằng thì là đức lang quân của một con “dê cái” giàu có, thằng thì là thanh tra hãng bảo hiểm nhưng vẫn vớ bẫm. Bá cháy thật.
Và thế là điều may mắn đã tới với gã qua Schrumpf, khi cùng thằng bạn cũ chui vô một cái quán ăn mừng ngày hội ngộ. Nửa chừng bỗng nhiên
Schrumpf đi tới quầy bán thuốc tự động, nhấc điện thoại, thì thào:
- Chào Erwin Epstein, tao đây. Có một địa chỉ mới cho mày. Cả một núi
tiền, nghe rõ chưa? Hãy kêu tụi kia tăng cường với mày. Đó là tư gia lão chủ hãng sôcôla Hermann Sauerlich ở đại lộ Cây Sồi. Ôkê? Vậy cứ thế mà
làm nghe!
Schrumpf buông máy không hề ngờ những câu thoại dù lí nhí đến cỡ nào
cũng đã lọt vào lỗ nhĩ thần thông của Rudolf Vossburger. Ái chà, cái tên “Erwin Epstein” đã kịp thời được đưa vào bộ nhớ.
Thế là Rudolf không khó khăn gì lắm đã mò ra gã ngốc nghếch Epstein trong đám xã hội đen.
*
Epstein tiếp tục càu nhàu:
- Thôi được. Chuyện gì, nói đại đi?
Rudolf nhún vai:
- Ông bạn sẽ có 20.000 mark trong vòng năm phút.
- Hừm, tiền không thể từ trên trời rơi xuống…
- Nói đúng đó, có điều công việc dễ như ăn gỏi thôi.
- Tôi là một thằng chuyên nghiệp. Tôi muốn cụ thể…
- Thì… thế này: Ông bạn sẽ đột nhập nhà của tôi vào lúc trời tối…
- Hả?
- Địa chỉ sẽ cho ông bạn biết sau. Bạn cứ ung dung đi qua vườn không sợ ai trông thấy, đã chưa? Căn nhà trống hoác…
- Đừng giỡn chớ, ông bạn mới. Nhà không có hệ thống báo động sao?
- Không. Không gia nhân, đày tớ, không chó dữ. Có một bà giúp việc thật, nhưng bà ta chỉ tới vào ban ngày.
- Ôkê! Rồi sao nữa?
Epstein liếm mép. Gã gặm gặm ngón tay cái và nhổ liên tục về phía bảng
đồng hồ xe khiến Rudolf chỉ muốn cho gã một cái tát tai. Thôi thì vì
việc lớn mà nhịn vậy. Xét cho cùng cái thằng đâm thuê chém mướn này là
một thằng ngu mà.
- Tôi và mụ vợ già của tôi sẽ dự tiệc về trước nửa đêm. Nếu muốn, tôi có thể về chính xác đến từng phút.
- Vậy hả?
- Bảo đảm. Vì sau 23 giờ, mụ vợ tôi sẽ mệt phờ. Mụ mừng hú nếu được về
nhà. Và chúng tôi sẽ bước vào phòng ngủ, nơi ông bạn đã bới tung mọi thứ lên.
- Ma quỷ thật, rồi tôi bị tóm cổ ư?
- Hãy nghe cho thủng đã, Epstein. Tất cả sẽ ăn ý nhau hết cỡ. Này nhé,
anh đã không tài nào mở được cái két giấu trong tường cho nên rất sung
sướng khi bắt gặp gia chủ trở về để chĩa họng súng yêu cầu giao chìa
khoá két. Công việc tiếp theo là anh sẽ khoắng sạch cái két trước mặt mụ vợ tôi. Hộp đựng đồ nữ trang và các cọc tiền sẽ chui vô túi anh. Cuối
cùng, anh giật đứt sợi dây điện thoại khỏi tường và… tẩu.
- Tôi phải bịt mắt để khỏi bị phu nhân của ông bạn nhận diện chớ?
- Chính thế!
Epstein tư lự. Gã cảm thấy mọi chuyện trong vụ này không được bình thường:
- Làm ơn lật tẩy coi. Tại sao tôi lại phải cướp tài sản của mụ vợ của ông bạn?
Vossburger cười ha hả:
- Vì một lí do giản dị. Tôi đã cướp sạch của mụ trước ông bạn. Cái hộp
nữ trang thì trống trơn còn các cọc tiền trừ vài tờ trên cùng, ở dưới
toàn là giấy báo. Hiểu chưa ông bạn, hề hề…
Epstein huýt qua kẽ răng:
- Chà, láu cá thật! Nhưng tại sao vậy?
- Vì tôi sẽ từ giã mụ Gertrud yêu dấu. Mà nếu tôi hê mụ mà chưa liệu
trước thì tôi sẽ tay trắng, vì tất cả là của mụ. Rõ chưa ông bạn? Vậy là tôi chẳng lấy gì của mụ trong khi thực ra tôi đã có vốn lớn nhờ mớ nữ
trang và tiền lấy từ trước.
Epstein thán phục:
- Tôi chưa thấy kẻ nào “sử dụng” vợ hết sảy như ông bạn!
- Hê hê, bỏ rơi mụ bây giờ đã là hơi muộn rồi đó. Tôi đã có một người đàn bà khác ngọt ngào hơn mụ cả ngàn lần.
- Được rồi. Phần tôi là 20.000 mark hả?
- Và thêm mấy tờ lẻ ở các cọc tiền nữa chớ.
- Bao giờ vào việc?
Vossburger thẩy địa chỉ cho Epstein:
- Đêm nay.
Sát thủ Esptein húng hắng:
- Gấp hả? Cũng chẳng sao. Nhưng xin sếp cho tạm ứng…
Vossburger hơi bực bội nhưng cũng đành:
- 1000 mark được không?
Epstein đút tiền vào túi:
- Hẹn gặp lại đêm nay!
Gã bước xuống, đóng cửa xe cái rầm.
*
Mười phút sau, Vossburger đã lại có mặt tại căn hộ sang trọng mà gã đã dùng tiền của vợ để sắm cho Sigrid Jungfell.
Sigrid Jungfell, 25 tuổi, cho tới gần đây là một chiêu đãi viên thượng
thặng của những snach bar đầy tai tiếng. Bây giờ ả biến thành một thứ
gái bao trong tay Vossburger. Ả với gã hợp nhau như chim liền cánh.
Tiếng Vossburger oang oang:
- Xong rồi, anh đã tìm được một thằng ngu. Nội đêm nay là mọi việc sẽ đâu vào đó.
Sigrid Jungfell ngó gã hờ hững. Cô ả còn bận õng ẹo trong bộ đồ lụa mới
cắt, tự chiêm ngưỡng thân hình quyến rũ của mình. Lời nói của gã nhân
tình theo gió lọt qua lỗ tai bay tuốt hết.
- Anh thấy bộ đồ mặc trong nhà “xịn” không Rudolf?
- Anh đã thấy.
- Vậy thì anh phải làm sao ẵm gọn hai triệu mark của mụ già chớ ba đồng
bạc lẻ tẻ đem về làm gì. Anh là kẻ thừa kế duy nhất trong di chúc của mụ cơ mà.
- Anh hiểu, cục cưng à. Nhưng cưng ráng đợi thêm chút nữa đi. Epstein là một thằng ăn trộm vặt, đầu óc đần độn nên không hề có linh tính gì cả.
- Tại sao phải… linh tính?
Sigrid chụp li rượu Whisky ực một hơi cạn sạch, uể oải ngắm Vossburger. Gã này lạnh lùng nói:
- Thằng ngu Epstein đêm nay sẽ mang tội giết người mà không còn cơ hội bào chữa. Đêm nay gã sẽ phải giết mụ vợ anh.
- Không dám, cho em xin những lời ba hoa chích choè của anh.
- Làm bộ hoài vậy cưng. Thì chính em vẫn muốn tụi mình vơ ráo trọi tiền
của mụ mà. Với số tiền cuỗm được sau đêm nay, tụi mình sẽ là ông hoàng
bà chúa trong những đêm dạ tiệc.
- Nghe thì bảnh đấy Rudolf. Nhưng anh và mụ già vừa chửi nhau ầm ĩ qua
điện thoại hồi nãy, em dám cá là còn lâu mụ mới chịu đi dự tiệc với anh…
- Mụ sẽ đi. Anh rành tẩy mụ già. Mụ yếu đuối như một đứa con nít thường
bị dụ khị khi anh cầu xin mụ, làm đẹp lòng mụ… Lần nào mụ cũng tưởng anh đã hối hận và… a lê hấp, mụ lại tiếp tục bị lừa.
- Người gì mà ngu!
- Không phải ngu. Mà vì mụ quá tốt bụng, đâu có như… Hì hì. Thì cho mù
chết. Nghe đây, cục cưng. Khi anh và mụ trở về bắt gặp Epstein, trong
túi áo khoác anh đã có sẵn một thanh sắt và một khẩu súng lục. Epstein
vừa quay mặt vô cái két sắt là anh hạ thủ gã liền.
Ả nhân tình nhăn mặt rót một li rượu nữa. Ả lè nhè:
- Xạo hoài.
- Để rồi coi anh xạo hay nói thật. Lúc cảnh sát đến chúng sẽ thấy hai xác chết.
- Cái gì? Sao lại hai xác?
- Thì thằng Epstein và mụ Gertrud chớ sao.
- Nhưng mụ…
- Mụ sẽ chết bởi một thanh sắt, cục cưng ạ. Epstein đã đập đầu mụ, trên
thanh sắt sẽ có dấu tay gã. Và anh sẽ diễn vở của mình, bàng hoàng đau
đớn khai với cảnh sát rằng mụ Gertrud xông vô phòng ngủ trước nên bị
lãnh đủ trước khi anh kịp ra tay. Ôkê?
Ả giang hồ cười đểu:
- Chà, anh quả là một con chó nhẫn tâm, cưng ạ.
- Hề hề, để có hai triệu mark phục vụ em thì cái gì anh lại không dám làm hả người đẹp!
Bạn đang đọc truyện Hủ Mộc Sung Đống Lương được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.