Chương 1: Bi Thống Xuyên Qua
Editor: ChieuNinh
Lỗ Đạt Mã nhắm mắt lại, mở ra, nhắm lại nữa, mở ra nữa. . . . . . lặp lại
mấy lần như vậy, cảnh vật trước mắt cũng chưa thay đổi chút xíu nào.
Nàng nâng cánh tay của mình lên, hung hăng cắn xuống một cái, "tê" đau,
đây là sự thật không phải là mộng.
Lỗ Đạt Mã quyết định đối mặt với thực tế.
Nàng thật sự đã xuyên qua rồi, còn xuyên thủng một chỗ dường như là viễn cổ.
Ngay tại hai giờ trước, nàng còn vui vẻ ngâm mình ở trong bồn tắm lớn có
trang bị máy mát-xa mới, nhưng thật xui xẻo bồn tắm vậy mà bị rò điện.
Một trận tê dại do dòng điện đánh qua toàn thân, nàng liền cảm thấy nước ấm áp trong bồn tắm đang từ từ tạo thành dòng xoáy. Vì vậy trong lúc
trời đất xoay chuyển, nàng mở mắt ra lần nữa, đã đến Đại Thảo Nguyên
mênh mông bát ngát này đây.
Ngọn cỏ xanh xanh vàng vàng cực kỳ
cao, so với nàng đứng dậy còn cao hơn rất nhiều. Lá cỏ rất dầy rất rộng, có cạnh thô ráp xù xì giống như răng cưa. Không cẩn thận là có thể cắt
qua cánh tay của nàng.
Đối mặt với một nơi hoang vu và thế giới
xa lạ như vậy, khi đó Lỗ Đạt Mã từ khiếp sợ, đến muốn thét chói tai, rồi đến bắt đầu hoảng loạn sợ hãi, nước mắt không tự chủ được liền chảy ra
ngoài, thế nào cũng khống chế không được. Khi sợ hãi lúc đầu dần tản đi
một chút, Lỗ Đạt Mã không ngừng tự nói với mình phải tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo, có lẽ, nàng có thể tìm được đường về nhà.
Lỗ Đạt Mã đứng lên, dùng một trong hai tài sản duy nhất của nàng bây giờ —— khăn tắm, quấn chặt lấy cơ thể một chút.
Nàng còn một tài sản khác là dây chuyền thủy tinh Swarovski mang trên cổ,
thiết kế màu trắng trong suốt hình giọt nước, là quà sinh nhật hai mươi
tuổi của mẹ cha không đáng tin của nàng hai tháng trước đi khảo cổ thì
đưa nàng. Ai, cũng không biết lúc nào thì bọn họ mới phát hiện không
thấy mình nữa. Có lẽ một ngày nào đó bọn họ sẽ nghiên cứu là hài cốt hoá thạch của nàng nói cũng không chừng.
Vẻ mặt Lỗ Đạt Mã đau khổ,
cố gắng xua đi ý nghĩ không tốt, bắt đầu ở trên đất xoay quanh tìm kiếm. Nơi này trừ cái gì cũng lớn hơn rất nhiều lần so với thế giới cũ của
nàng, thì không tìm ra cái gì đặc biệt hay địa phương có thể mang nàng
đưa trở về, nàng có chút lạnh tâm. Thất vọng đánh úp tới trong lòng,
nàng co ro ngồi xuống, chờ chết. . . . . . , "Chết", không, nàng không
muốn chết, nàng muốn sống, cho dù là đang ở thế giới xa lạ này, nàng
cũng muốn tiếp tục sống, đây là bản năng của con người mà thôi. . . . . .
Lỗ Đạt Mã đi sang bên cạnh, ngồi xổm xuống, đưa tay thử cái trán Dã Nhân
huynh ở bên cạnh, nóng phỏng tay, hắn vẫn còn đang phát sốt.
Thật ra thì đây cũng không phải là Dã Nhân huynh, mà là một nam nhân Viễn
Cổ, còn là đặc biệt Viễn Cổ, đỉnh điểm của chủng loại chưa khai hóa...,
ngươi hỏi vì sao? Tên kia là trạng thái trần truồng không mảnh vải che
thân, tóc dài bù xù, râu ria kéo dài không nhìn ra diện mạo chân thật.
Lúc Lỗ Đạt Mã tỉnh lại ở cái thế giới này thì an vị ở trên người của hắn.
Mới đầu cho là mình đập hắn hôn mê, nhưng mà, đánh ngất không thể nào phát
sốt, khi Lỗ Đạt Mã phát hiện hai dấu răng nơi bả vai Dã Nhân huynh thì
sáng tỏ, người này bị rắn cắn rồi, nhưng mà coi như may mắn, máu trong
vết thương chảy ra là màu đỏ, con rắn kia không có độc.
Nhưng mà
nàng phải nghĩ biện pháp hạ sốt cho hắn. Nếu như ở hiện đại đối với nàng là sinh viên năm ba viện y học mà nói, hạ sốt cho bệnh nhân là không có một chút vấn đề nào, nhưng bây giờ, nàng rất vô lực.
Lỗ Đạt Mã
nghĩ, thật ra thì mình có thể không cần phải để ý đến hắn, nhưng, ở nơi
này trong cái thế giới không biết, theo bản năng nàng cần một đồng bạn.
Dù "đồng bạn" này là một "ma bệnh" nửa chết nửa sống, nàng cũng không
muốn buông tha. Ít nhất nàng có thể tự an ủi mình, nàng cũng không cô
độc, bên cạnh nàng còn có một "người". Có lẽ cứu tỉnh cái "người" này,
hắn sẽ dẫn nàng trở về bộ lạc của hắn, như vậy nàng không cần ở nơi trên đại thảo nguyên hoang vắng này chờ chết.
Lỗ Đạt Mã cố gắng ném
từ "chết" này ra khỏi đầu của mình, tận lực không để cho sợ hãi và nôn
nóng khống chế nội tâm của mình. Nàng nghĩ phải sống sót, nàng cũng nhất định có thể sống sót. Bản năng cầu sinh nguyên thủy nhất của con người
khích lệ nàng.
Nhìn về phía chân trời, mặt trời đã ngã về tây
rồi, rất nhanh trời sẽ tối, ở trong tri thức có hạn của nàng về dã
ngoại, rất nhiều mãnh thú ăn thịt to lớn đều đi săn mồi vào ban đêm. Đầu óc Lỗ Đạt Mã suy nghĩ thật nhanh, nàng không muốn trở thành thức ăn
ngon trong miệng dã thú, không muốn bị phân giải ở trong dạ dày bọn nó,
cuối cùng biến thành phân và nước tiểu bị bài xuất ra ngoài cơ thể, lại
trở thành phân bón thấm vào một nơi nào đó trên thảo nguyên này.
Lửa, nàng cần lửa, động vật đều sợ lửa.
Nhưng lửa từ đâu tới đây? Lỗ Đạt Mã nhìn một chút toàn thân từ trên xuống
dưới của mình chỉ bọc một cái khăn tắm, không có lấy vật dẫn lửa. Dùi
gỗ? Nơi này cũng không tìm được một cây, nói gì đến "gỗ"?
Lúc gần tối côn trùng có cánh đã lắc lư bay ra từ chỗ nó đậu, Lỗ Đạt Mã cảm
thấy ở cổ vừa đau vừa ngứa, vỗ xuống một cái tát, một con muỗi cỡ ngón
trỏ bị đánh hết dính vào lòng bàn tay, còn mang theo máu của mình.
Thật không ngờ một con muỗi lại to lớn như vậy. . . . . .
Lỗ Đạt Mã không khỏi rùng mình một cái, nỗi sợ hãi đối với cái thế giới
không biết đang từng chút từng chút xâm chiếm nội tâm của nàng.
Trên cổ chỗ bị con muỗi cắn qua có chút ngứa, giơ tay lên gãi gãi, sờ tới
sợi dây chuyền thủy tinh, trong lòng Lỗ Đạt Mã dâng lên niềm hi vọng, có lẽ nàng có thể. . . . . .
Dưới ánh mặt trời trước khi còn chưa
trở nên quá yếu, Lỗ Đạt Mã thu thập rất nhiều cỏ khô, còn có một chút
chạc cây khô thật nhỏ có lẽ là bị gió mạnh thảo nguyên thổi tới. Dọn dẹp ra một mảnh đất trống, tận lực kéo một khe rãnh lớn một chút vật dễ dẫn lửa, khiến chúng dễ bắt lửa. Sau đó gỡ xuống thủy tinh treo lủng lẳng
trên cổ, điều chỉnh góc độ, nàng cầu nguyện ánh mặt trời lúc chạng vạng
tối đủ mạnh mẽ đến có thể dẫn lửa đốt cháy.
Trong khi nàng nhìn
chằm chằm thủy tinh treo lủng lẳng cho đến khi nhìn thấy có hai điểm
sáng không ngừng nhảy loạn ở phía trước mắt thì rốt cuộc, từng sợi li ti nhẹ nhàng mọc lên, lửa được nhóm rồi.
Lúc này nàng thấy hết sức
may mắn, cha mẹ nhà khảo cổ học của nàng dạy cho nàng rất nhiều kiến
thức sinh tồn dã ngoại, tuy chỉ là lý luận, nhưng bây giờ đối với nàng
mà nói, đã có được ích lợi không nhỏ.
Bạn đang đọc truyện Kiếm Sống Nơi Hoang Dã được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.