Chương 151: V35.1: Để Mắt (1)
Mặc Khiêm Nhân khó
thể nào từ chối triệt để trước sự khăng khăng của nghị sĩ Savile. Đối
phương đưa ra rất nhiều lý do, trong đó có một câu chất vấn rằng, nếu
những tên biến thái này tồn tại mà không có lấy một chút giá trị thì
việc gì phải cho bọn chúng đặc quyền sống thoải mái mà không bị trừng
phạt, chỉ nhiêu đó là đã đủ khiến tất cả mọi người phải im lặng. Hơn nữa chính phủ giữ lại mạng cho bọn chúng là để bọn chúng phát huy tác dụng
khi cần, nếu vô dụng thì giữ lại làm gì?
Ive cuối cùng cũng đồng ý điều kiện của nghị sĩ Savile. Sau khi kết thúc ca phẫu thuật, bọn họ sẽ đưa hắn đến một nhà tù kiên cố trên đảo Sebiho. Trong nhà tù đó cũng
giam giữ những tên tội phạm giết người, có điều độ biến thái không bằng
bên Coen mà thôi, tất nhiên, theo như cách nói của Ive thì điểm khác
biệt quan trọng nhất chính là nơi đó không có Amon.
“Nếu bà cứ
nhất quyết muốn như vậy thì mời bà kí vào bản thỏa thuận này.” Bên trong văn phòng viện trưởng, Mặc Khiêm Nhân lạnh nhạt đưa cho nghị sĩ Savile
văn bản mà hắn vừa gõ ra trong lúc nghe bà ta lải nhải.
Bọn họ nhìn Mặc Khiêm Nhân, vẻ mặt khó tin.
Nghị sĩ Savile cau mày nhận lấy bản thỏa thuận, bên trong chỉ có vài điều
khoản đơn giản nhưng lại khiến cho sắc mặt bà ta xanh mét, “Viện trưởng
Amon, anh thật quá đáng, quá kiêu ngạo!” Bà ta đã từng nghe người ta kể
về thành tích xuất sắc và tính tình của vị Amon tiên sinh này, biết rằng hắn cao ngạo, thế nhưng không ngờ hắn lại ngạo mạn xấc xược tới vậy!
Vẻ mặt Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng, giọng điệu nhàn nhạt không chút gợn sóng, “Tôi không muốn làm chuyện nhàm chán, nếu bà cho rằng công tác phòng bị nghiêm ngặt của bà có thể đảm bảo là Ive không thể chạy trốn thì việc
gì phải tức giận?”
Trên bản thỏa thuận chỉ viết vài câu đơn giản, nếu như Ive trốn thoát thì toàn bộ trách nhiệm đều không liên quan tới
Mặc Khiêm Nhân hắn, nghị sĩ Savile và chính phủ phải tự mình gách chịu
hậu quả, hắn không có nghĩa vụ cũng như trách nhiệm thay bọn họ chạy
đông chạy tây bắt tội phạm. Tuy nhiên trong mắt đối phương, điều này
đồng nghĩa với việc Mặc Khiêm Nhân chắc chắn rằng Ive sẽ trốn thoát, và
bọn họ sẽ không thể nào bắt được hắn. Nghị sĩ Savile cảm thấy như mình
bị xúc phạm. Thật ra Mặc Khiêm Nhân chỉ là ngại phiền mà thôi, hắn không muốn làm những chuyện nhàm chán vô nghĩa không có tính thách thức.
“Anh...” Nghị sĩ Savile nổi giận, thư ký bên cạnh vội vàng ngắt lời nói nhỏ bên
tai, “Có lẽ chúng ta nên chuẩn bị phẫu thuật ngay lập tức, chỉ sợ tiểu
công chúa đã đợi quá lâu rồi.”
Vừa nghe vậy, nghị sĩ Savile lại
càng thêm không vui, bà ta trừng Mặc Khiêm Nhân một cái rồi quay lưng
rời đi, những người phía sau lập tức đi theo, văn phòng liền yên tĩnh
trở lại.
Schmidt đứng trong góc hồi lâu, thấy Mặc Khiêm Nhân không để ý tới mình, hắn bèn chạy lại hỏi, “Ive sẽ trốn thật hả?”
Mặc Khiêm Nhân nhìn hắn một cái, ánh mắt mang theo vẻ trào phúng, “Chẳng lẽ anh cho rằng một kẻ biến thái sẽ thật sự cảm thấy bị nhốt trong tù ngục là chuyện không sao cả?”
“Nhưng...” Trong phòng phẫu thuật gắn
đầy thiết bị theo dõi, ngoài phòng có cảnh sát cầm súng canh chừng, bên
ngoài bệnh viện thì có xe cảnh sát bao vây, nghĩ thế nào cũng không có
cơ hội chạy thoát. Có điều, đối với Mặc Khiêm Nhân mà nói thì vấn đề này rất vô nghĩa. Vì thế Schmidt thay đổi câu hỏi, “Nếu... nếu như Ive chạy thoát, anh thật sự mặc kệ sao? Anh không sợ hắn quay trở lại trả thù
anh à?” Nhiều tội phạm tâm lý biến thái sau khi trốn thoát đều trở về
trả thù kẻ đã bắt hắn vào tù.
Những lời này dường như đã khơi
dậy hứng thú của Mặc Khiêm Nhân, hắn nở nụ cười châm chọc, tựa như một
vị đế vương cao cao tại thượng, hoàn toàn không đặt con kiến nhỏ bé biết cắn người vào mắt, “Chỉ cần hắn dám.”
+ + +
Kì thi căng
thẳng kéo dài trong hai ngày cuối cùng cũng kết thúc. Khi nghe tiếng
chuông vang lên, học sinh năm một cao trung hoan hô thật to tựa như ngựa hoang đứt cương, cuối cùng cũng được giải thoát! Học sinh năm hai năm
ba cũng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù sau khi thi xong bọn họ còn phải đi
học bổ túc từ năm đến mười ngày.
Buổi tối, Mộc Như Lam giúp Mộc
Như Sâm và Mộc Như Lâm chuẩn bị đồ đạc cho chuyến tham quan dài mười
ngày của học viện Lưu Tư Lan, những thứ cần thiết như quần áo, giày
dép... đều đã được chuẩn bị đầy đủ, Mộc Như Lam còn chuẩn bị cả la bàn
để cho bọn họ mang đi khi leo núi.
Mộc Như Sâm ngồi xổm bên cạnh
chiếc vali, cậu không cam lòng hỏi Mộc Như Lam, “Bọn em thật sự không
thể đi chung với chị sao?” Rõ ràng núi Alps rất gần nước Ý, tại sao lại
không được cơ chứ?
Mộc Như Lam mỉm cười lắc đầu, cô lấy một chiếc khăn mặt từ trong tủ của Mộc Như Sâm đưa cho cậu.
Nhìn đồ đạc của mình đã được chuẩn bị xong, Mộc Như Lâm khép cửa tủ quần áo
lại, sau đó kéo khóa đóng vali của mình, cậu quay đầu thì thấy Mộc Như
Sâm đang ngồi thảnh thơi trên mặt đất, đôi lông mày bất giác nhíu lại,
“A Sâm, anh tự mình chuẩn bị đồ đạc của anh đi.” Từ nhỏ đến lớn Mộc Như
Sâm đều như thế này, chỉ cần có Mộc Như Lam giúp thì cậu ta sẽ không bao giờ tự giác nhúng tay vào. Tuy rằng dùng cách này để gần gũi với Mộc
Như Lam cũng không hẳn là sai, nhưng chẳng lẽ cậu ta không ngại chị bị
mệt à? Rõ ràng từ trước tới nay Mộc Như Lam luôn phải bỏ ra nhiều công
sức hơn bọn họ.
“Không muốn, anh cần cái gì thì chị sẽ chuẩn bị
giúp anh.” Mộc Như Sâm mất hứng liếc Mộc Như Lâm một cái, sau đó lại
quay sang cười toe toét với Mộc Như Lam, chiếc răng khểnh đáng yêu càng
làm cậu thiếu niên tăng thêm nét trẻ con. Mộc Như Sâm vẫn ngồi trên mặt
đất, chờ Mộc Như Lam đưa đồ qua thì nhét chúng vào vali, cậu đương nhiên biết Mộc Như Lâm đang nhìn mình, trong lòng hừ hừ bất mãn, đừng tưởng
cậu không biết, Mộc Như Lâm nhất định sẽ rất ghen tị khi thấy cậu thân
thiết với Mộc Như Lam như thế này.
Mộc Như Lam lắc đầu cười bất đắc dĩ, tiếp tục giúp Mộc Như Sâm chọn ra những bộ đồ sẽ mặc cho chuyến đi.
Mộc Như Lâm nhìn bộ dạng của Mộc Như Sâm, bàn tay vô thức siết chặt, ngay
sau đó lại chậm rãi buông ra. Không sao cả, Mộc Như Sâm càng trẻ con thì Mộc Như Lam sẽ càng đối đãi cậu ta như một đứa em trai, không sao cả...
“Đúng rồi, chị, khi chuyến tham quan kết thúc bọn em có thể không về cùng
những người khác mà bay đến Alps cùng chị hay không?” Hai mắt Mộc Như
Sâm bỗng sáng rỡ, cậu nhìn Mộc Như Lam một cách vui sướng.
“Không được, em làm như vậy sẽ khiến cho lớp trưởng lớp em phải khó xử.” Mộc
Như Lam nghiêm túc đáp. Những tình huống như thế tuyệt đối không được
phát sinh, mọi người cùng nhau đi thì nhất định phải cùng nhau về, bằng
không, ngộ nhỡ có người xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì phụ huynh rất dễ
giận chó đánh mèo lên học viện.
Nghe vậy, Mộc Như Sâm ỉu xìu như
quả bóng xì hơi, cậu gục mặt xuống vali, vẻ mặt mệt mỏi ủ rũ. Nhìn Mộc
Như Lam đang bận rộn giúp mình chuẩn bị đồ, cậu không muốn rời xa cô
chút nào. Sau mỗi chuyến tham quan cuối kỳ, Mộc Như Lam sẽ bay tới Hồng
Kông, khi trở về thì đã là mở đầu học kỳ mới, ba chị em hoàn toàn không
có thời gian đi chơi riêng! Thế nên Mộc Như Sâm ghét nhất là kì nghỉ
định kỳ này, chẳng thà trường học không cho nghỉ còn hơn, tuy như vậy
thì phải đi học đều mỗi ngày nhưng ít ra bọn họ sẽ không phải tách khỏi
Mộc Như Lam.
Mộc Như Lam lấy hai cái áo khoác ra khỏi tủ quần áo, dùng chân đá nhẹ vào người Mộc Như Sâm một cái rồi nói, “Được rồi, mau
đi chuẩn bị giày của em đi, lấy đôi giày màu đen mới mua đó, nhìn nó có
vẻ thoải mái, ngày mai thì đi đôi giày thể thao màu trắng.” Dặn dò Mộc
Như Sâm xong, cô lại quay sang hỏi Mộc Như Lâm, “Em có cần chị giúp gì
không?”
Mộc Như Sâm nằm cuộn người thành hình tròn, nhìn Mộc Như Lâm.
Mộc Như Lâm liếc Mộc Như Sâm một cái rồi nhẹ nhàng lắc đầu, “Em cũng không
phải là con nít, em tự mình làm được rồi, chị nên nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai chị còn phải đi học mà.” Vì phải cố gắng đạt thành tích đứng đầu cả nước nên áp lực đè lên vai chị nặng hơn người khác rất nhiều, mấy hôm
nay chị đã không được nghỉ ngơi đầy đủ, như vậy không tốt cho sức khỏe.
“Ừ, A Lâm của chúng ta thật giỏi.” Mộc Như Lam nói một câu khích lệ làm Mộc Như Sâm đang nằm gục xuống vali cũng phải dỏng hai tai lên, Mộc Như Lâm lấy tay đẩy đẩy gọng kính, che đi nụ cười vui vẻ trên môi.
Bạn đang đọc truyện Gia Khẩu Vị Quá Nặng được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.