Chương 4: Hôn Ước
Tô Vãn theo Lâu
Thương Trạch đi qua chỗ thao luyện, trên con đường đá bằng phẳng, qua
cái cổng vòm, vượt qua mấy ngọn núi giả, lại tới cửu khúc kiều, rồi mới
đến được chính uyển, kẽo kẹt một tiếng, cánh cửa bị đẩy ra, đại nha hoàn đang ngẩn người ở chính uyển, vội vàng bật người dậy thay hai người
dâng trà Bích Loa Xuân.
Lâu Thương Trạch ngồi vào chiếc ghế làm bằng cây tử đàn, liếc qua Tô Vãn, thản nhiên nói: "Ngồi xuống đi."
"Tạ ơn phụ thân đại nhân." Tô Vãn cảm thấy vẻ mặt của Lâu Thương Trạch
không đúng lắm, nàng bắt đầu có chút đắn đo, vị phụ thân này rốt cuộc là đang hỉ nàng? Vẫn là ưu nàng?
Lâu Thương Trạch dựa lưng vào ghế dựa, nghiêng đầu nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, sâu kín nói: "Mẫu thân ngươi qua đời đã bao lâu rồi . . . . . ."
"Đại khái khoảng
mười năm." Tô Vãn âm thầm thở phào một hơi, thật may mắn lúc trước nàng
đã được nghe qua chuyện này từ Lâu Tứ tiểu thư một lần, nếu không nàng
không biết phải trả lời ra sao, thật đúng là….
Lâu Thương
Trạch thở dài một hơi, vuốt cằm: "Đúng nha! Mười năm . . . . . ." Dứt
lời, đứng dậy, đi đến trước giá sách, tìm cái gì đó. Hành động này, làm
cho Tô Vãn khó hiểu, không có việc gì mà lại gọi nàng tới, càng sẽ không phải là phiền muộn chuyện mẹ nàng đã chết mười năm đi?
Suy
tư đến tận đây, ngước mắt lên, chỉ thấy Lâu Thương Trạch đem một quyển
sách đã ố vàng đưa tới trước mặt của nàng: "Lấy cái này đi tu luyện thật tốt, đừng làm mất mặt của ta."
Thuật bắn súng? Cũng bởi vì
vừa nãy nàng cố ý đùa giỡn mấy chiêu kia, người gọi là phụ thân này coi trọng nàng , muốn cho nàng làm người nối nghiệp, a nha nha, phỏng chừng hai tỷ muội kia, mặt đã tái nhợt hết rồi. Vui mừng tiếp nhận sách, thi
lễ nói: "Phụ thân đại nhân, Vãn Vãn tuyệt đối không phụ sự kỳ vọng của
ngài."
Lâu Thương Trạch vừa lòng ừ một tiếng, bàn tay mang
một chút thô vỗ vỗ bả vai của nàng : "Mấy chiêu mà ngươi vừa sử dụng
kia, tuy rằng vi phụ chưa từng thấy qua, nhưng quả thật không tồi. Cố
gắng học thật tốt, biết không?"
"Dạ hiểu” Tô Vãn cúi đầu, bề ngoài nhu thuận bình tĩnh, trong lòng lại hưng phấn đắc ý nhảy dựng
lên. Bước đầu tiên của nàng đã thành công, khiến cho vị nghiêm phụ này
chú ý, bước tiếp theo chính là thay thế những đứa con cao quý của tướng
quân phủ, cùng phụ thân sóng vai, cho mấy người coi khinh nàng nhìn
thấy...
"Việt vương đã tỏ ý muốn ở cùng ngươi, cũng chọn
trúng ngươi rồi. Đừng làm gì bốc đồng nữa, hảo hảo đợi ngày gả đi." Lâu
Thương Trạch ngồi lại lên chiếc ghế làm bằng cây tử đàn, đột nhiên nói.
Tô Vãn vừa nghe lời này, vẻ mặt hoàn toàn cứng đờ, cái gì? Cùng Việt vương có hôn ước? Có chuyện này sao? Nàng cố gắng ở trong trí nhớ của Lâu Vãn tìm tòi, không nghĩ lại hoàn hảo vậy, tưởng tượng thật sự phải hộc máu!
Nữ nhân này chưa bao giờ đưa ra bất cứ yêu cầu gì, một tiểu thư phế vật cư nhiên lại muốn gả cho Việt vương, ngày ấy Lâu Tự đem nàng đẩy xuống hồ, cũng là bởi vì việc này. Mẫu thân, thế này là sao?
Lâu
Thương Trạch nhìn bộ dáng Tô Vãn tim đập mạnh và loạn nhịp, buồn cười
nói: "Sao nào? Rất cao hứng sao. Việt vương từ trước đến nay làm việc
rất quỷ quái, lần này có hứng thú với ngươi, thật sự là làm cho người
đời kinh ngạc một phen."
Tô Vãn lui ra phía sau mấy bước, sợ hãi nói: "Phụ thân đại nhân, không biết Vãn Vãn có thể đưa ra yêu cầu được không?"
"Sao?"
"Vãn Vãn không muốn gả, bởi vì Vãn Vãn muốn làm bạn với phụ thân, hầu hạ
ngài đến già, ở trong mắt Vãn Vãn, phụ thân là người thân duy nhất của
nữ nhi, hiện giờ phải gả cho Việt vương, nữ nhi thật sự. . . . . ." Nói
xong lời cuối cùng, nàng hoàn toàn nghẹn ngào, biểu tình kia giống như
là đau đến cắt da cắt thịt.
Lâu Thương Trạch đứng dậy, nâng
nàng dậy đặt lên trên ghế, thở dài một hơi: Đứa nhỏ này, xảy ra chuyện
gì vậy, mấy ngày trước trước còn cản kiệu của vi phụ, cứng rắn nói phải
gả cho Việt vương, mà nay lại. . . . . ."
"Thỉnh phụ thân
trách phạt, Vãn Vãn lo lắng không chu đáo, gây thêm phiền toái cho phụ
thân." Mi mắt Tô Vãn gắt gao nhíu lại cùng một chỗ, bắt đầu ưu sầu đứng
lên. Hiện tại chuyện nàng không phải phế vật còn chưa truyền ra ngoài,
người gọi là Việt Vương kia cư nhiên lại muốn kết hôn với đệ nhất thiên
hạ phế vật tiểu thư, thật không hiểu nổi! Đầu óc tên nam nhân này quả
thực có vấn đề.
Lâu Thương Trạch thở dài một hơi, "Không
phải vì phụ không giúp ngươi, mà là không giúp được ngươi, chuyện này đã được quyết định, tuy rằng Thái Hậu không đồng ý, thế nhưng bệ hạ cũng
đã gật đầu."
Tô vãn kinh ngạc ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung, bộ dáng sắp khóc, "Phụ thân. . . . . ."
"Cứ như vậy đi. Phụ thân còn phải đi gặp khách, Tương Tư đã sắp xế, hôm nay ngươi dọn tới Lâm Thủy Uyển mà ở." Lâu Thương Trạch yêu thương vỗ vỗ
bả vai của Tô Vãn, an ủi.
Tô Vãn cũng biết nếu tục dây dưa
thêm nữa, cũng không có lợi gì, không muốn lại lãng phí tinh lực, liền
xoay người rời đi. Lúc nàng bước ra khỏi thư phòng, quay đầu nhìn lại
cánh cửa kia, trong mắt lóe ra chút hung ác nham hiểm.
Thái
độ Lâu Thương Trạch chuyển biến lớn, chẳng qua là bởi vì nàng có lợi.
Hiện tại cho dù nàng muốn ở lại, vị phụ thân này chắc chắn cũng sẽ không vì một nữ nhân, mà đi đắc tội với hoàng thượng và vương gia.
FUCK! SHIT! Ngươi bất nhân, không nên trách ta bất nghĩa, tốt như vậy! Chờ
đại viện thượng hạng của ngươi bị ta đùa giỡn đi! Tô Vãn nàng là người
thù dai vô cùng!
Tương Tư dẫn nàng đi đến Lâm Thủy Uyển,
nhìn hai nha đầu vừa mới tới đối với Thủy Nguyệt, đạm mạc a một tiếng,
"Thủy Nguyệt, ngươi tới thu thập các nàng đi! Tứ tiểu thư tâm tình không tốt lắm. Muốn tìm mấy tỷ tỷ gây chuyện. . . . . ."
Tương Tư thấy hai tỳ nữ này đều khá được Đại phu nhân điều tới, ở trong mắt các nàng ta, Thủy Nguyệt chẳng qua chỉ là nha đầu thấp kém, cư nhiên lại
dám cho Thủy Nguyệt quản lý các nàng, tự nhiên có chút không phục, thế
nhưng hiện nay Tứ tiểu thư đang được coi trọng, nên chỉ biết cúi đầu.
Khoảng cách của Lâm Thủy Uyển với lầu son của Đại tiểu thư cực kỳ gần, nàng
một người đá văng cửa lớn, cười đến vô hại: "Đại tỷ, đến đây đi. . . . . . Ta đã chuẩn bị rất tốt." Khi nói chuyện, còn khinh miệt ngoắc ngoắc
đầu ngón tay.
Lâu Nghiên ngồi ở trên giường nhỏ, cúi đầu uống trà, hoàn toàn không đem Tô Vãn để vào mắt.
Tô Vãn mất hứng, một phen quăng ly trà bằng sứ hảo hạng: "Lỗ tai của ngươi bị điếc sao? Ta bảo ngươi quỳ xuống giải thích! Đây chính là lời hứa
hẹn của ngươi, đừng có nói cho ta biết, Lâu Đại tiểu thư ngươi thâu
không dậy nổi."
Lời của nàng vừa cất lên, trong nội đường
liền truyền đến giọng nói của phụ nhân trung niên, mang theo chút khinh
thường: "Tứ tiểu thư, đây là phong phạm tiểu thư của ngươi sao?"
Ngước mắt lên, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên mặc trang phục đẹp đẽ
cùng tỳ nữ đi tới, giả dạng hoa lệ, toàn thân không phải châu báo phỉ
thúy, thì cũng là lăng la tơ lụa, thì ra là Đại phu nhân. Vị tỷ tỷ này
thật sự là chơi rất khá, đấu với mình không lại, đánh thua, liền tìm mẹ
đến chống lưng.
Tô Vãn vẫn giữ lễ tiết, nữa ngồi chồm hổm: "Lâu Vãn xin chào Đại phu nhân. . . . . ."
"Quên đi, lễ của Tứ tiểu thư, bản phu nhân không nhận nổi. Chuyện hôm nay cứ
như vậy quên đi, Yên La đưa Tứ tiểu thư quay về Lâm Thủy Uyển nghỉ ngơi. Đồng thời đi đến phòng bếp lấy cháo tổ yến cho Tứ tiểu thư hạ hỏa."
Đương gia chủ mẫu chính là đương gia chúa mẫu, nói chuyện đều êm tai như vậy, hơn nữa còn quang minh chính đại che chở cho con gái của mình.
"Đại phu nhân thật là tốt, Lâu Vãn xin nhận, nhưng đại tỷ Lâu Nghiên phải
xin lỗi ta, đây chính là do phụ thân chỉ định, nàng thua nên phải tuân
thủ theo quy tắc trận đấu." Tô Vãn vốn một bụng không thoải mái, đến nơi này để trút giận, ai biết vị Đại phu nhân này, lại xuất hiện làm cho
nàng ngột ngạt.
Lâu Nghiên thấy Tô Vãn không có ý định buông tha, ánh mắt xin giúp đỡ nhìn Đại phu nhân.
Bạn đang đọc truyện Chủ Mẫu Mạnh Nhất được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.