Chương 65: Bất Ngờ Mang Thai
Tô Vãn hơi
hơi cảm động, nha đầu kia tâm địa thực là thiện lương. A Chích cùng nàng ở chung rất ít, thậm chí không có tình cảm chú tớ gì đáng nói, nó chết, nàng còn rơi lệ, đồng thời không cũng quên quan tâm nàng. Ở cổ đại từng bước kinh tâm, thật sự có chút hiếm thấy. Người giết A Chích, nàng một
người cũng sẽ không bỏ qua... Tuyệt đối!
Ở thịnh yến hoa mỹ, y hương
tấn ảnh, một ánh mắt sắc bén âm thầm nhìn chăm chú vào đám người chu
toàn Hứa Lễ Trạch. Hứa Nhu Tư biết được Tô Vãn mang thai, thập phần
không vui, cho dù có thiệp mời, cũng lấy cớ giữ đạo hiếu từ chối không
đến tham dự tiệc tối.
Yến hội bắt đầu...
Tiếng nhạc phiêu
phiêu, kỹ thuật nhảy hút hồn, mùi thức ăn và rượu hòa lẫn, làm cho Tô
Vãn có chút ghê tởm, uống chút rượu, cả người vô cùng mệt mỏi, liền trở
về tẩm điện nghỉ ngơi. Tương Tư lập tức dâng trà xanh, săn sóc nàng từng li từng tí. Tô Vãn ngăn tay nàng lại, "Thay ta chuẩn bị, ta muốn đi ra ngoài."
"Nương nương, như thế sợ là không ổn, Thái Hậu, Hoàng
Thượng đang ở Vương phủ, nếu đột nhiên muốn tìm người, thì phải làm sao
bây giờ?" Tương Tư làm việc đều cẩn thận, lo lắng chu toàn, tuyệt đối
không làm việc không chắc chắn. Bí quá hoá liều là một điều xa lạ với
nàng, đây cũng là một trong những nguyên nhân nàng có thể có được hôm
nay.
Tô Vãn khẽ nâng mí mắt, ánh mắt lạnh lùng, "Đã quên tuyệt kỹ của ta sao? Ngươi ở lại đây quan sát, mọi chuyện ta sẽ đi ra ngoài xử
lý. Có ngươi ở đây, bổn vương phi tuyệt đối yên tâm một vạn cái luôn."
Tương Tư lập tức hiểu được, nàng không phải không kĩ thuật dịch dung của
Vương phi nương nương nhà nàng, mà là không thể tin tưởng chính mình có
thể mô phỏng giống được, nhưng chuyện này phải làm, nàng đành phải đồng
ý.
Nửa canh giờ sau.
Tương Tư liền hóa thành phiên bản
Việt vương phi, Tô Vãn chính là Tô Vãn, áo trắng phiêu phiêu, mái tóc
đen tuyền xõa trên lưng, lụa trắng che mặt, đeo ngọc bội hồ điệp, yêu
dã, ánh mắt lạnh lẽo.
Vó ngựa lao vun vút, Tô Vãn cưỡi ngựa chạy
băng băng trên đường vắng không người, đi đến ngoại ô đỉnh núi Vân Lăng, tìm được cơ quan trước một tảng đá lớn, một cánh cửa đá chầm chậm mở
ra. Dưới núi Vân Lăng là Tuyệt U cốc, sâu vạn trượng, đáy cốc lạnh lẽo
tăm tối, thậm chí có hơn một ngàn loại độc thảo, độc thú. Lúc trước nơi
này là tổng bộ của Tuyệt Tình phái, sau này Ám Dạ môn phát triển, Tô
Trang bị hủy, rất nhanh, Tô Vãn phát hiện ra kho tàng này, dùng hết tâm
tư nhân lực vật lực chiếm nơi này làm địa bàn.
Đi vào thông đạo
lạnh như băng, bước qua cầu treo, dừng lại trước một tòa nhà lớn. Kẽo
kẹt một tiếng, cánh cửa rất nặng được người đẩy ra, mười mấy người vận
hắc y, toàn thân tản ra sát ý, chỉnh tề đứng thành hai hàng, "Cung
nghênh môn chủ..."
Tô Vãn lạnh nhạt ừ một tiếng, đi đến ngồi xuống
ghế đá trên thềm đá, không kềm chế được bắt chéo hai chân. Ở cổ đại đó
là cử chỉ của nữ nhân, chắc môn chủ của bọn hắn là tuyệt đại khuynh
thành, có như thế tư vậy, thế mà lại có một phong thái khác.
Tiếu Bạch cung kính dâng danh sách, "Môn chủ, đây là danh sách tất cả hai mươi thủ hạ của Ám Dạ."
Tô Vãn nhận lấy, miễn cưỡng lật vài tờ, đặt hai chân xuống, đi đến giữa
đại đạo, dùng giọng dõng dạc, quyết đoán nói: "Lúc Tô Trang bị hủy, các
ngươi có cảm giác chén cơm trong tay bị mất hay không!"
Nhất thời một mảnh
lặng ngắt như tờ, những lời này quá thâm ảo, đối với những tên sát thủ
ngốc này, chỉ biết là nghe lệnh mà nói, đây là một đề bài vô cùng khó.
Tiếu Bạch ho khan hai tiếng, giải thích: "Ý của môn chủ là, Tô Trang bị
hủy, các ngươi thân là một phần tử trong đó có cảm giác đau lòng khổ sở, hay là nổi giận hay không."
Nghe thấy Tiếu Bạch nói, hai mươi
sát thủ, không chút do dự, trăm miệng một lời hô lớn: "Có! Hủy Tô Trang
của chúng ta, giết không tha!"
Tô Vãn sửng sốt, đây không phải
cướp lời thoại của nàng sao? Được rồi! Cướp thì cướp... Có thể được trên dưới một lòng là tốt rồi. Hài lòng vuốt cằm, đi từ đầu tới cuối hàng
đánh giá mỗi người một lần, " Tô Trang ở kinh đô là hiệu cầm đồ trăm
năm, cũng không có bao nhiều người biết nó là Ám Dạ môn, nhưng vì sao
Hữu tướng đại nhân lại biết được mà công kích chúng ta chuẩn xác như
vậy. Các ngươi nói, Hữu tướng đại nhân có năng lực tiên đoán, hay là cơ
trí xếp đặt mật thám trong Ám Dạ môn chúng ta, hoặc là có người bán môn
cầu vinh..."
Mọi người đều rùng mình nhìn nhau, tất cả đều quỳ
xuống, nói lớn: "Thuộc hạ một lòng cống hiến Ám Dạ môn, tuyệt không dị
tâm, nếu có phản bội, chết không tử tế, thiên đao vạn quả."
Tô
Vãn nghe, lạnh lùng cười, ngón tay đột ngột chỉ vào một gã sát thủ trong đó, híp mắt lại, hỏi: "Ngươi thấy trong hai mươi người các ngươi, rốt
cuộc là ai phản bội Ám Dạ môn, nếu thành thật nói cho bản môn chủ, như
vậy vị trí đầu lĩnh sát thủ chính là ngươi ."
Tiếu Bạch nhìn hành động của Tô Vãn, âm thầm khen ngợi, nàng lại dùng một chiêu hiểm như
vậy. Nội tâm của nữ nhân nàng cường đại cỡ nào, hắn hoàn toàn không đoán được. Ngày Tô Trang bị hủy, nàng quả thực khủng bố tựa như Tu La nơi
địa ngục.
Sát thủ bị điểm danh, danh xưng Tuyết Hồ. Có thể bởi vì danh hiệu này, Tô Vãn mới có thể chỉ hắn. Tuyết Hồ nhìn Tô Vãn chỉ vào
mình, lại dùng vị trí đầu lĩnh dụ dỗ hắn, có chút kinh ngạc, sau cũng
chỉ ngây ngốc nói: "Môn chủ, Tuyết Hồ không biết!"
Tô Vãn khóe
miệng cong lên, có thâm ý vuốt cằm, "Tuyết Hồ không biết rất bình
thường, bởi vì mỗi vị đang ngồi đây, đều không có cùng nhiệm vụ, cơ hội
tiếp xúc với các huynh đệ cũng vô cùng hiếm. Chỉ là các ngươi sinh hoạt
tại bản môn lại không coi môn chủ ra gì, rốt cuộc ai phản bội Ám Dạ môn, bản môn chủ sớm biết được. Dựa theo môn quy, phải lăng trì xử tử, lúc
chỉ còn một hơi thở, bỏ vào nồi dầu sôi! Tiếu Bạch, châm lửa..."
Tiếu Bạch nghe được lập tức vuốt cằm, ra hiệu với người hầu A Đinh ở cạnh
mình. A Đinh lập tức lanh lợi xoay người đi châm lửa...
Mọi người ở đây tuy rằng đã trải qua huấn luyện đặc thù, nhưng môn quy của Ám Dạ
môn thì ai cũng phải sợ, bởi vì những môn quy đó vô cùng biến thái! Có
môn chủ cường bạo(cường đại+ bạo lực) như Tô Vãn, làm sao có thể không
có môn quy như vậy.
Một đống lửa rất lớn, một nồi dầu rất to được để
lên đó. Còn có đại đao chuyên dùng để lăng trì, một người tai to mặt lớn như quái vật đi ra, tất cả mọi người đều chấn động.
Tất cả sát
thủ ở đây đều đổ mồ hôi lạnh, Tô Vãn lẳng lặng ngồi trên ghế, cẩn thận
quan sát vẻ mặt của từng người, nàng từng học nghiên cứu tâm lý học hành vi. Những sát thủ nàng huấn luyện, đối với khoa học kỹ thuật tiên tiến
thế kỉ 21, tuyệt đối là trăm ngàn chỗ hở.
Bắt đầu quan sát từ sát thủ thi hành nhiệm vụ của Hữu tướng phu nhân, bình tĩnh, cố chấp. Hắn
là người dễ bị nghi ngờ nhất, nhưng lúc này hắn lại vô cùng bình tĩnh,
khóe miệng Tô Vãn cười đầy thâm ý, mở miệng chậm rãi nói: "Ưng, ngươi đi ra..."
Sát thủ gọi là Ưng, chính là sát thủ chấp hành nhiệm vụ
của hữu tướng phu nhân, hắn cung kính tiêu sái tiến lên, quỳ một gối,
"Môn chủ, Ưng có mặt..."
"Ngươi sợ sao?" Tô Vãn không ép hỏi,
ngược lại quan tâm hỏi cảm nhận của hắn. Vị môn chủ này tâm tư thật quỷ
dị, căn bản đoán không ra nàng rốt cuộc suy nghĩ cái gì, thậm chí là có
dụng ý gì.
Ưng để tay ở ống tay áo xoa xoa, đặt tay xuống, căn
bản không có do dự, lập tức trả lời: "Không sợ! Bởi vì Ưng làm việc đàng hoàng, cho nên không cần phải sợ! Hơn nữa môn chủ anh minh, sao lại
nghi ngờ lung tung oan uổng người khác."
Hắn vừa dứt lời, Tô Vãn
bỗng dưng đứng dậy, bàn tay bắt lấy động mạch chủ của hắn, cười đến xinh đẹp như hoa anh túc, lại mang theo âm độc: "Ha... Sau khi Hữu tướng đại nhân dạy dỗ, ngươi mở miệng nói chuyện ngày càng được người ta thích
mà."
Ưng kinh hãi, thật không ngờ, hắn giả vờ hoàn mỹ như vậy, nhưng
vẫn bị nữ nhân này nhìn ra, hơn nữa đánh thẳng vào điểm trí mạng của
hắn. Mày nhanh nhíu lại, sợ hãi nhìn nàng, "Môn... Môn chủ... Tha
mạng..."
"Tha mạng? Ta bỏ qua cho ngươi, không làm thất vọng
huynh đệ Ám Dạ môn sao? Không làm thất vọng Tiếu Bạch sao? Hắn vì bảo vệ các ngươi, một người thừa nhận tất cả trách nhiệm, ngươi cư nhiên bảo
ta bỏ qua cho ngươi... Ý nghĩ thật kỳ lạ! Trong thế giới của ta, không
chấp nhận được phản bội!" Vừa dứt lời, tay nàng mang nội lực, phế bỏ
sạch sẽ võ công của hắn! Đồng thời cầm chủy thủ, nhanh nhẹn cắt đứt gân
tay chân của hắn! "A... Tô Vãn... Ngươi... Thật ngoan độc..." Ưng thống
khổ ngã trên mặt đất, hai mắt màu đỏ au nhìn đầy dữ tợn, sát khí trùng
trùng nhìn Tô Vãn. Rõ ràng xinh đẹp làm người ta ngơ ngác, lại giống một đóa bỉ ngạn hoa nở ở đường Hoàng Tuyền, đại diện cho tử vong!
Tô Vãn cười tuyệt mị, coi như không có việc gì phân phó: "Đem hắn trói lại, cắt lấy từng miếng thịt đem cho chó ăn!"
Hiện trường lạnh lẽo, mọi người đều hút một ngụm khí lạnh, nhưng không ai
đồng tình nhìn về phía Ưng, tánh mạng của bọn họ thiếu chút vì người này mà xong đời. Người như vậy phải bị trừng phạt, chuyện đó là đương nhiên thôi! Có tiếng vỗ tay vang lên...
Tô Vãn bình tĩnh lạnh lùng nhìn
qua, ngồi trên ghế, tay để hai bên, váy dài tuyết trắng bị nhiễm máu như những đóa hoa đỏ diễm lệ, chói mắt, xinh đẹp như vậy. Làm cho người ta
vĩnh viễn cũng không thể quên được cái liếc mắt đáng sợ kia.
Đêm
đó, tiếng kêu thảm thiết của Ưng quanh quẩn toàn bộ đỉnh Vân Lăng. Máu
đỏ lan tràn, chói mắt. Tay Tô Vãn nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, như là
đang nói chuyện với A Chích: "Thấy không? Người từng thương tổn ngươi,
đều không thể chết tử tế được. Ta sẽ làm cho bọn họ nhận lấy những thống khổ ngươi từng phải chịu, còn là gấp trăm ngàn lần như vậy!"
Thanh tẩy toàn bộ...
Tô Vãn khẽ khụ một tiếng, "Đây là kết cục phản bội Ám Dạ môn, ngày đó khi
nhập môn,tất cả các ngươi đều đã được đọc môn quy Ám Dạ môn ta, nêú phạm sai lầm, nên biết hậu quả sẽ như vậy. Dưới mắt Tô Vãn ta, không có ai
có thể che giấu. Chuyện lần này cứ như vậy đi, các huynh đệ còn lại, ba
ngày sau, chúng ta phải huyết tẩy tướng phủ! Người hủy Tô Trang, giết
không tha!"
"Người hủy Tô Trang, giết không tha!"Cùng đồng loạt hô lên, âm thanh vang dội.
Tô Vãn vừa lòng cười, nhưng trong mắt vẫn lạnh lùng, nhẹ vỗ tay, Tiếu Bạch lập tức từ trong mang ra túi lớn túi nhỏ, "Ở đây tổng cộng có mười chín bao thù lao, là lần này Tô Trang gặp nguy cơ, tặng cho mọi người coi
như quà thăm hỏi. Ta đã nói làm người của Tô Vãn ta, tuyệt đối sẽ không
thua kém bất kì sát thủ nào trong thiên hạ. Bởi vì mọi người bán mạng
cho Tô Vãn, đương nhiên, ta cho các ngươi tuyệt đối là những thứ tốt
nhất!"
Từng bao bạc được trao tận tay mỗi sát thủ, mọi người vui
sướng mở ra thì thấy, cư nhiên là bạc trắng. Trước kia bọn họ một mình
hành tẩu giang hồ, tiền bạc thiếu thốn, hơn nữa không có "phúc lợi " như môn chủ hay nói. Hiện tại không chỉ có chăn ấm đệm êm, còn có món ngon
mỹ vị, đồng thời còn có tiền tiêu vặt lĩnh hàng tháng, tốt nhất là một
năm có mười ngày nghỉ để mọi người du sơn ngoạn thủy!
Ở những nơi khác tuyệt đối không có chuyện tốt thế này, cho nên tuyệt đối một lòng thề sống chết nguyện trung thành Ám Dạ môn!
Lúc Tô Vãn trở lại Vương phủ, đã là giờ Tý, tiệc tối vừa mới chấm dứt, nàng tranh thủ thời gian đổi thân phận với Tương Tư. Nhìn thấy nàng trở về,
Tương Tư mừng như nhìn thấy Như Lai phật tổ.
Thay quần áo xong,
Tương Tư liền chuẩn bị nước ấm nói: "Nương nương, trên người mùi máu
tươi rất nồng, nên nhanh chóng tắm rửa, ta bỏ thêm hương phấn cho người, tuyệt đối có thể mê đảo Vương gia.
Tô Vãn nhẹ chỉ vào trán Tương Tư, "Linh tinh, muốn làm cái gì đây? Bổn vương phi bây giờ mang đứa
nhỏ, cư nhiên muốn ta quyến rũ Vương gia. Ngươi đang muốn làm gì, hả? Cô gái nhỏ?"
Tương Tư ngượng ngùng cười, "Nô tỳ biết sai. Nương
nương hôm nay tâm tình tốt, chắc là đại sự đã giải quyết xong, có điều
ta nghe nói có phúc lợi! Nhưng vì sao Tương Tư không có..."
Tô
Vãn như thế nào cũng thật không ngờ, Tương Tư cô nương này thật lớn mật, cư nhiên tìm nàng đòi phúc lợi, ho khan hai tiếng, "Ở trên tay Tiếu
Bạch, các ngươi làm người quản lý, lĩnh nhiều hơn hai phần, cố gắng làm
việc tốt!"
"Tương Tư hiểu được."
Tô Vãn cười nhẹ, bước vào bồn nước, thích ý nhắm mắt lại. Nước ấm bao quanh da thịt, đặc biệt
thoải mái, xua đi mệt mỏi. Cả người nhiễm đầy máu tươi, giống như trở về cuộc sống trước kia của nàng. Gió tanh mưa máu, không biết cái gì là
tình, cái gì mà cuộc sống, chỉ biết hoàn thành nhiệm vụ.
Mí mắt thực nặng...
Chậm rãi nhắm lại...
Trước mắt giống như một mảnh sương trắng mờ mịt, đột nhiên một thân thể mập
mạp xuất hiện trước mắt, nàng sốt ruột hô to: "A Chích, ngươi đi đâu
vậy, chuyện ta mang đứa nhỏ, có phải hay không ngươi giở trò quỷ."
Thân thể tuyết hồ cứng đờ, chậm rãi xoay người, ánh sáng trắng lóe lên, một
lão giả râu tóc bạc phơ mặc áo trắng xuất hiện, tay lão cầm phất trần,
tiên phong đạo cốt, vuốt vuốt chòm râu cười nói: "Vãn nha đầu, bản Quân
không phải A Chích."( Ari: Chị nhầm ngươi rồi.. hihi)
Tâm Tô Vãn
một trận lạnh lẽo, Vãn nha đầu? Ai cho phép lão gọi như vậy, ở thế giới này, tựa hồ không ai dám kêu như vậy. Nhíu nhíu mi, khẽ xua tay, "Ta và ngươi không quen, không cần gọi ta Vãn nha đầu. A Chích đi đâu rồi? Có
quan hệ gì với ngươi? Vì sao phải giả dạng thành A Chích?"
"Nha
đầu, nhìn thấy trưởng bối phải có lễ phép. Hỏi nhiều vấn đề như vậy, bản Quân làm sao trả lời, không ổn không ổn..." Lão giả cười hì hì bước lại gần, chỉ mi tâm Tô Vãn, một vết đỏ lờ mờ hiện ra.(Ari: Đây đích thực là lão ngoan đồng )
Tô Vãn sờ sờ mi tâm (giữa hai chân mày), nhìn chằm chằm lão giả trước mặt, tự xưng bản Quân? Lai lịch chắc là không nhỏ? A Chích chỉ là một tiểu
thần thú tu tiên chưa thành công, sao có thể biến hóa như vậy? Chẳng lẽ
là đại thần gì đó? Bỗng nhiên thu lại lãnh ý, cười ngọt ngào nói: "Lão
sư phụ, vừa rồi Vãn Vãn vô lễ xin đừng để trong lòng. Vài ngày trước
thân thể A Chích bị hủy, một viên Tinh Nguyên gì đó bay vào bụng ta, sau đó bỗng nhiên mang thai? Cùng chuyện kia có liên quan sao?"
Lão
giả nhìn Tô Vãn nhu thuận như vậy, khóe miệng mỉm cười, vừa lòng ừ một
tiếng, nói: "Ngươi và A Chích duyên phận chưa hết, các ngươi còn có thể
gặp mặt, trong bụng ngươi là con trời ban, bảo vệ cho tốt, biết không?"
"Lão sư phụ, ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề vừa rồi mà? Vãn Vãn vẫn mờ mịt."
Người này là đại thần, tự xưng bản Quân, không biết là thật hay giả.
Lão giả hai mắt trợn
to, gia tăng đê-xi-ben quát lên: "Vãn Vãn, không được âm thầm mắng bản
Quân, lão phu là Thiên Sơn Thần thú Quân. Hôm nay tới gặp ngươi, là phúc khí ngươi tu luyện được, như vậy đi! Ngươi làm cháu gái của ta, về sau
ta có thể thường tới tìm ngươi. Ta thân là gia gia của ngươi, ngươi cũng nên biếu ta một ít rượu ngon. Tốt nhất là cung đình ngự tửu."( Ari: K
biết lão ngoan đồng này là gì của A Chích nha? Tham rượu như nhau í)
Tô Vãn vừa nghe, nhất thời ngã ngửa, không biết nói gì nhìn Thần thú Quân
trước mặt, chậc chậc hai tiếng, "Ngươi đường đường là Thần thú Quân,
không có rượu uống hay sao, ngươi khi dễ ta ngây thơ sao?"
Ngươi ngây thơ? Cả thế giới này vốn không có người nào ngây thơ cả. Cô nương
Tô Vãn này thật sự càng ngày càng tinh ranh, lão giả thở dài một hơi,
"Gia gia miễn phí đưa tới cửa cũng không cần, chưa từng thấy nha đầu nào ngu như ngươi."
Tô Vãn sặc một tiếng, nhìn lão giả nói:
"Trước tiên ngươi nói ta biết A Chích rốt cuộc đi nơi nào? Có phải đã
đến trong bụng ta hay không?"
Lão giả thần bí lắc đầu, mím
môi nói: "Thiên cơ bất khả lộ, nếu ngươi xác định không cần gia gia miễn phí này, nếu không muốn, ta đi đây... Vãn nha đầu..." Dứt lời, lão phất phất cây phất trần làm bộ muốn rời khỏi. Tô Vãn lập tức giữ chặt ống
tay áo của lão, "Muốn làm gia gia, cũng phải có chút thành ý đi!"
Lão giả đảo tròn mắt, "Thành ý? Nếu không, gia gia đưa Vãn nha đầu một cái
túi gấm, lúc ngươi nguy hiểm nhất, chỉ cần mở túi gấm, sẽ có người giải
quyết khó khăn trước mắt của ngươi."
Tô Vãn vừa nghe, có một
tia vui mừng, không chút khách khí đoạt lấy từ tay lão giả, "Vậy đa tạ
gia gia, ngươi có thể đi rồi! Tạm biệt!"
"Vãn nha đầu, có
người làm cháu gái bất hiếu như ngươi sao?" Thần thú Quân mếu máo, bộ
dạng ấm ức. Nhưng cuối cùng vẫn chậm rì rì nhẹ nhàng tiến vào sương mù,
Tô Vãn dụi dụi hai mắt, quả thực không thấy lão nhân kia nữa, chẳng lẽ
thực sự là Thần thú Quân. Nghĩ lại, tò mò muốn mở túi gấm, một âm thanh
vang lên trên đỉnh đầu: "Nói rồi, lúc nguy cấp hãy mở ra, lúc này mở sẽ
vô dụng! Ngươi nên tỉnh lại rồi!"
"Cái gì!" Tô Vãn bỗng dưng
mở hai mắt, nhìn xung quanh, nàng đang ngủ trong bồn tắm? Thì ra vừa nãy chỉ là mơ? Day day huyệt Thái Dương, miễn cưỡng hô: "Tương Tư lại đây
thay quần áo đi..."
Toàn bộ tẩm điện chỉ có tiếng của nàng,
nhưng không có tiếng trả lời của Tương Tư. Buồn bực cầm lấy áo khoác
trên giá phủ lên người, đầu thật nặng, lúc đi đến giường ngủ trong tẩm
điện, lại nhìn thấy túi gấm trên gối đầu.
Không phải mơ sao?
Vì sao lại có túi gấm giống nhau đến vậy, cầm lấy muốn mở ra, giọng nói
của lão giả quanh quẩn ở bên tai, nàng dừng lại, lập tức đặt dưới gối.
... Phân cách tuyến...
Ngày kế, đương triều tướng quân đại nhân Lâu Thương Trạch phụng mệnh hoàng thượng đóng quân ở biên quan.
Gia quyến Lâu gia nhìn theo tướng quân đại nhân rời đi, dân chúng toàn
thành cũng cùng nhau tiễn đưa, dù sao Lâu tướng quân nửa đời chinh
chiến, lúc về già cũng không quên bảo vệ dân chúng, quốc gia này có được tướng quân như vậy đáng được dân chúng kính yêu .
Tô Vãn bởi vì trên đường chậm trễ thời gian, mắt thấy Lâu Thương Trạch sẽ lên
đường rời đi, nàng bất chấp lễ tiết xoay người xuống xe ngựa, nhảy lên
ngựa, cưỡi ngựa, điên cuồng chạy băng băng trên đường cái. Tuy rằng ngựa chạy rất nhanh, nhưng cũng an toàn, một chút cũng không có làm bị
thương dân chúng, làm cho dân chúng bị hoảng sợ. Dân chúng toàn thành
sớm nghe nói chuyện của Việt vương phi, hôm nay vừa thấy, thầm than, kỹ
thuật cưỡi ngựa không chỉ hạng nhất, hơn nữa lúc ngẩng đầu lộ ra tuyệt
đại khuynh thành, không tiểu thư nhà nào trong kinh thành có thể so sánh được.
Lâu Thương Trạch đang muốn cưỡi ngựa lên đường, Ôn Bội đột nhiên liều lĩnh chặn ngựa lại, "Đại nhân, Việt vương phi lập tức sẽ đến. Ngài chờ một chút, nếu Vãn Vãn không tự mình tiễn người, nhất định sẽ áy náy ."
Lâu Thương Trạch vuốt cằm, tỏ vẻ đồng ý, chủ ý
này vốn là của Tô Vãn, ông cũng nghĩ phải chờ nàng đến. Đại phu nhân Úc
thị lại đột nhiên nói: "Tướng quân đại nhân, Hoàng Thượng hạ lệnh cho
người giờ Mùi xuất phát, nếu như trì hoãn, Hoàng Thượng trách tội xuống
dưới, sợ là..."
Ôn thị như thế nào cũng thật không ngờ, Úc
thị này lại quá đáng đến loại trình độ như vậy, đang muốn nói gì đó, thì có tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, mọi người ngoái đầu nhìn lại thấy
Tô Vãn cưỡi ngựa đến.
Nàng nhảy xuống ngựa, bước nhanh tới
trước mặt Lâu Thương Trạch: "Phụ thân đại nhân, Vãn Vãn đến chậm, mong
người thứ lỗi. Thứ này là chút tâm ý của Vãn Vãn và Vương gia, chúc
người lên đường bình an, sớm ngày trở về."
Lâu Thương Trạch
đau lòng vỗ vỗ vai Tô Vãn, "Ngươi mang đứa nhỏ, không đến cũng được,
phái người đến thay cũng được, làm sao có thể tự tiện cưỡi ngựa. Nếu đứa nhỏ có gì bất trắc, phải làm sao bây giờ?"
"Phụ thân, Vãn Vãn không phải người nhu nhược, cũng không còn sớm nữa, xuất phát đi!"
"Được!"
Nhìn theo Lâu Thương Trạch sau khi rời khỏi, Tô Vãn vô cùng thân thiết kéo
tay Ôn thị, "Mẫu thân, gần đây Triệt nhi có ngoan ngoãn nghe lời không,
chắc không gây phiền phức cho người chứ! Có thời gian để nó đến Vương
phủ chơi mấy ngày đi!"
"Triệt nhi nghịch ngợm, Vương phi hiện đang mang thai, sợ va chạm ngươi, cũng không tốt lắm. Chú ý chăm sóc
sức khỏe, hiểu chưa?" Ôn thị vô cùng thân thiết kéo tay Tô Vãn, thương
yêu giống như con ruột của mình vậy.
Lâu Nghiên ở một bên âm thầm khinh bỉ, hừ lạnh một tiếng.
Ôn thị nghe được tiếng của Lâu Nghiên, nhìn Tô Vãn nói: "Cũng không còn
sớm, ngươi sớm trở về Vương phủ nghỉ ngơi đi. Mẫu thân và đại phu nhân
sẽ ngồi xe ngựa về tướng quân phủ ."
"Tốt!" Tô Vãn vuốt cằm
mỉm cười, tự mình dìu Ôn thị lên xe ngựa, lại bước tới trước mặt Lâu
Nghiên và Úc thị, cười nhẹ: "Mấy ngày không gặp đại nương, tiều tụy rất
nhiều, không biết có phải đang bận lòng nhiều chuyện hay không."
Lâu Nghiên thẳng tính, đã thua thiệt trước mặt Tô Vãn vài lần, nhưng vẫn
không sửa được tính tình, lập tức nói: "Vương phi nương nương, hiện nay
ngươi đang mang thai, nếu không tích chút khẩu đức cho mình, chỉ sợ sau
này sinh ra đứa nhỏ..." Chát... Lâu Nghiên còn chưa nói xong, lập tức có một bàn tay đánh lên mặt nàng, nàng kinh ngạc nhìn Úc thị: "Mẫu thân,
sao người đánh con!"
"Lâu tứ tiểu thư đã là Vương phi nương
nương, nàng thân thiết hỏi thăm mẹ là chuyện ình thường, cái gì mà tích
hay không tích khẩu đức, không được nhục mạ nương nương như vậy. Hiểu
chưa? Lên xe ngựa đi!" Úc thị lên giọng, trước mặt Tô Vãn cho Lâu Nghiên một cái tát. Nhìn vào như thế nào cũng giống Tô Vãn ỷ vào chính mình là Vương phi nương nương khi dễ người ta.
Tô Vãn nhìn, bình
tĩnh cười lạnh, khoát tay, "Đại phu nhân nghĩ nhiều rồi, bổn vương phi
cũng không có ý này. Cũng không còn sớm nữa, bổn vương phi cũng nên về
Vương phủ ."
Úc thị đứng tại chỗ lạnh nhạt nhìn Tô Vãn, cũng
không có chút vui vẻ nào, giống như mọi chuyện từ đầu tới cuối không
liên quan tới bà. Diễn xuất của bà không được như mong muốn, chỉ có thể
làm Lâu Nghiên chịu một cái tát thôi.
Ngồi vào xe ngựa, Lâu
Nghiên tức giận liếc mắt nhìn Úc thị, xoay qua hơn dỗi nói: "Vài ngày
trước còn xem con là con gái bảo bối, hôm nay trước mặt mọi người lại
đánh con một bàn tay, thật không biết lời của mẹ cái nào là thiệt cái
nào là giả."
Úc thị đau lòng kéo tay Lâu Nghiên, vuốt ve hai
má nàng, "Đánh vào thân con, đau trong lòng mẹ. Con cho là mẹ đánh con
không đau lòng sao? Bây giờ Lâu Vãn được sủng ái thế nào, con không phải không biết. Thái Hậu xem nàng như châu báu nâng trên tay, nếu con chọc
giận nàng, động thai khí gì đó, lọt vào tai Thái Hậu, thì phi vị của con càng không có khả năng."
Lâu Nghiên nhìn Úc thị, căm giận
nhăn mày: "Tiện nhân kia một khi được sủng ái, liền kiêu ngạo như thế,
nếu có một ngày ta cũng được như vậy, chắc chắn dẫm nát nàng dưới chân
không chút lưu tình!"
"Nghĩ như vậy cũng được, cố gắng kiềm
chế tính tình của ngươi, học tập thế nào mới gọi là tính kế người ta đi! Trí tuệ của con đến một nửa của người ta cũng không bằng!" Úc thị vừa
giận, lại vừa đau lòng. Đứa con này vốn là Lâu gia đích tiểu thư, hơn
nữa võ nghệ lại giỏi, rất được Lâu Thương Trạch coi trọng, ai ngờ đột
nhiên xuất hiện một Lâu Vãn. Cứ như vậy...
Cái gì hủy hoại chỉ trong chốc lát!
... Phân cách tuyến...
Tô Vãn sau khi mang thai, đặc biệt thích ăn chua, hơn nữa cơ thể càng ngày càng kém, lại hay ngủ, mỗi ngày đều ở trong điện đọc vài trang sách,
nghe một chút điệu hát dân gian, có khi bản thân cũng ngâm nga hát theo. Việt Băng Ly từ bên ngoài bước vào, nghe được tiếng nàng hát, vui sướng từ phía sau ôm chầm lấy nàng, tay vuốt ve bụng nàng, "Con à con, con
cũng thật hạnh phúc, mẫu thân hát dân ca cho con nghe kìa."
Tô Vãn khanh khách cười ra tiếng, cầm lấy tay Việt Băng Ly, "Sao hả? Bàn chuyện xong rồi?"
"Bàn xong rồi, hoàng huynh có vẻ rất vừa ý đích tỷ của nàng, không cưới
không được." Việt Băng Ly nói xong chuyện không liên quan tới mình,
chuyện này hắn vốn không muốn xen vào, nhưng Việt Huyền Tẫn lại không
chịu buông tha hắn. Tựa hồ cố muốn hắn tiết lộ tin tức này cho người nào đó biết.
Tô Vãn sao có thể không hiểu, kéo tay Việt Băng Ly
ngồi xuống ghế trước mặt mình, "Vương gia, người đàn một khúc cho ta và
con nghe đi!"
"Được chứ! Nhưng Vãn Vãn cũng phải hát cho phu
quân đại nhân nghe, như vậy mới giống một đôi tài tử giai nhân nhàn
nhã." Ngón tay Việt Băng Ly quấn quýt một lọn tóc đen nhánh của Tô Vãn,
năn nỉ. Đôi mắt hồ ly hẹp dài chứa đầy tình nồng ý mật, Tô Vãn không thể cự tuyệt, nhẹ vuốt cằm.
Việt Băng Ly lấy Phượng vĩ Cầm,
chỉnh dây đàn, mười đầu ngón tay thon dài đặt trên huyền cầm, hai mắt
nhắm lại, tìm được cảm giác, ngón tay xẹt qua, một chuỗi âm thanh như
Thiên âm từ trên trời vọng xuống.
Tuy rằng năng khiếu âm nhạc của Tô Vãn không tốt lắm, nhưng cũng có thể cảm nhận được khúc nhạc
tuyệt diệu này, thật huyền diệu. Say sưa nhắm hai mắt lại, tâm trạng
biến đổi theo dòng nhạc. Phu quân nhà nàng khi nào lợi hại như vậy, cư
nhiên có công lực cao nhường này. Tiếng đàn này tuyệt không thua kém
tiên nhạc cung đình nàng từng nghe.
Ngón tay dừng trên dây đàn, âm cuối ngân xa...
Tô Vãn mở hai mắt,
khuôn mặt tuấn tú của Việt Băng Ly không biết nhìn thấy bao nhiêu lần
phóng đại ở trước mắt, lông mi run rẩy, hàng mi dài làm con gái cũng
phải ghen tị. Việt Băng Ly khẽ hôn lên môi nàng, đôi môi từng dịu dàng,
từng trằn trọc.
Nhưng, lúc này chỉ là một cái hôn như chuồn
chuồn lướt nước, Việt Băng Ly ái muội hỏi: "Khúc Phượng cầu hoàng này có thể được nương tử để ý?"
"Phu quân tặng Vãn Vãn và con một
khúc Phượng cầu hoàng, như vậy Vãn Vãn tặng phu quân một bài 《 Liếc mắt
đã vạn năm 》." Tô Vãn nhìn đôi mắt thâm tình trước mặt, liền nhớ đến bài hát 《 Liếc mắt đã vạn năm 》.
"Giọt sầu rơi có đắng có ngọt
em vùi mặt vào lòng chàng
quay đầu nhìn tuyết rơi
chậm rãi hòa tan thành thảo nguyên
mà em và chàng tự như chưa từng có phút giây nào
hối hận
yêu nhiều như vậy
mặc kệ vận mệnh muốn ai ly biệt
đường ven biển khiến người lưu luyến
một đường uốn lượn hoàn mỹ như thế
chúng ta thật kiên cường
mấy ngày liền cũng không nhẫn
phản đối nữa
thâm tình liếc mắt tình cảm chân thành vạn năm
mấy độ luân hồi quyến luyến bất diệt
đem năm tháng phô thành thảm đỏ
chứng kiến điểm cuối cùng của chúng ta
đau lòng một câu trân quý vạn năm
lời thề còn lâu hơn vĩnh viễn
chân ái làm sao có thể hiện lên..." (bạn không kiếm được bài hát này, toàn chém gió thôi, ai biết chỉ bạn với)
Tiếng hát du dương uyển chuyển vang lên trong điện, mỗi một âm tiết cũng chứa đầy tình cảm, đẹp đẽ động lòng người. Việt Băng Ly nghe xong, đã hoàn
toàn ngây ngẩng, không nói nên lời, thân mật ôm chầm lấy Tô Vãn, "Liếc
mắt đã vạn năm... Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão..."( Ari: Theo ari
hiểu câu này có thể là nắm tay đến già, cùng nhau sống bách niên giai
lão)
Tô Vãn nhẹ nhàng nhắm hai mắt, giờ khắc này lòng nàng
thật ấm áp, cái này chắc là tình yêu mà Cẩm Tố lúc nào cũng nói tới đi!
Thân mật nương tựa lẫn nhau, chàng che chở ta một đời, ta chăm sóc chàng trọn kiếp. Tuy hai mà một, nắm tay cả đời.
Có tiếng Tả Diễm đột ngột vang lên ngoài cửa, "Vương gia..."
Tô Vãn nghiêng đầu, nói: "Tả hộ vệ chắc có chuyện gì muốn tìm Vương gia,
chàng đi đi, ta ngủ thêm chút nữa, chàng cũng biết lúc này ta ngủ nhiều
đến đâu mà."
Việt Băng Ly lưu luyến ra khỏi tẩm điện, đi theo Tả Diễm. Chân trước hắn vừa đi, sau lưng Tương Tư cũng theo tiến vào,
dâng trà mai tử vừa pha xong, đồng thời ghé vào tai nàng thì thầm:
"Nương nương, Tiếu Bạch gởi thư, mọi chuyện đã an bài thỏa đáng, chỉ đợi buổi tối chúng ta động thủ. Nhưng chỗ của Vương gia..."
Tô
Vãn nặng nề ừ một tiếng, bỗng nhiên từ bên hông lấy ra một túi hương,
"Bữa tối Vương gia sẽ dùng bữa với ta, gần đây khẩu vị chàng không tốt
lắm, nhớ dặn đầu bếp làm thêm vài món ngon."
"Dạ! Vương phi nương nương..."
Tất nhiên lời hai người nói trong điện, đều rơi vào tai người nào đó.
Qua giờ Dậu, Việt Băng Ly đúng hạn trở lại phòng khách cùng Tô Vãn dùng bữa tối, ngồi nhìn một bàn đầy món ngon, vậy mà còn có một bình rượu nho Tô Vãn tự mình làm. Loại rượu này đối với Việt Băng Ly mà nói, cũng chỉ là nghe nói tới, đặt chén xuống, Tương Tư lập tức rót rượu, đồng thời nói: "Mẻ rượu đầu tiên, nương nương sai nô tỳ lấy vội tới để Vương gia nhấm
nháp, nói người đầu tiên thưởng thức nhất định phải là Vương gia."
Việt Băng Ly tiếp nhận ly rượu, nhìn Tô Vãn tao nhã cười: "Vãn Vãn tự mình
tạo ra gì đó, tất nhiên phu quân là người đầu tiên nhấm nháp, ai muốn
giành với bổn vương, bổn vương sẽ cho hắn ngã ngựa..."
Tương Tư và Thủy Nguyệt ở một bên bật cười.
Tô Vãn liếc mắt một cái nhìn Việt Băng Ly, "Nhanh nếm thử."
Việt Băng Ly nhìn chất lỏng hồng hồng trong chén, tò mò nếm thử, vẻ mặt vui
mừng, giơ ngón tay cái lên, "Ngọt mà không ngán, chát lại không khó
uống, vừa nếm giống như nước suối trong, cả người mát mẻ sảng khoái.
Thật sự là một ly rượu ngon..."
Tô Vãn nghe, mừng rỡ, nàng
thành công rồi. Nếu A Chích ở đâu, nhất định rất hăng hái uống tới mấy
bình. Tên kia yêu rượu như mạng, thích những thứ này như vậy, sao lại có thể không vui. Đáng tiếc nó đã không còn uống được nữa!
Nghĩ đến đây, tay âm thầm nắm chặt lại.
Việt Băng Ly mê rượu, một ly tiếp một ly, chỉ ăn có một chút, sau đó liền
say. Tô Vãn bảo Tả Diễm đem Việt Băng Ly dìu đến nghỉ ở chính điện, lại
tự mình lau mặt cho hắn, căn dặn: "Vương gia muốn nghỉ ngơi, không ai
được quấy rầy, hiểu chưa?"
Tả Diễm ôm quyền lĩnh mệnh, cung kính lui ra khỏi điện.
Nhìn Việt Băng Ly hoàn toàn ngủ say, nàng phòng ngừa vạn nhất, lại điểm
huyệt ngủ của hắn, rồi mới dịch dung, thay đổi một bộ áo dài rời khỏi
Vương phủ. Nàng rời đi chưa tới nửa canh giờ, Tả Diễm đẩy cửa tiến vào,
"Gia, quả nhiên không ngoài dự liệu của người."
Việt Băng Ly nằm trên tháp chậm rãi mở hai mắt, bình tĩnh ngồi dậy, toàn thân tản ra lãnh ý,
hai mắt lạnh lẽo, trầm giọng nói: "Ngươi mang theo vài người tâm phúc,
nếu Vương phi có gì khó khăn, lập tức trợ giúp. Hiểu chưa?"
Tả Diễm lĩnh mệnh, đồng thời khó hiểu hỏi: "Gia, ngài để mặc Vương phi
nương nương cứ làm loạn như thế sao? Nếu triều đình truy cứu..." Vị nữ
chủ tử này có mưu lược, có quyết đoán, hắn thưởng thức. Nếu như chuyện
lớn như vậy mà nàng cũng dám tự mình ngang nhiên làm việc, chẳng phải là có chút thông minh quá.
Việt Băng Ly cũng chỉ cười sang
sảng: "Tả Diễm, ngươi quả nhiên là xem thường ái thê của bổn vương. Nếu
là tình huống không thể toàn thân trở về, nàng tuyệt đối sẽ không làm
như thế. Chuyện chúng ta nghe lén, bổn vương đoán rằng nàng cũng biết."
Tả Diễm khiếp sợ ngước mắt, không nói nên lời nhìn vị chủ từ còn đang cười này. Hai vị chủ tử ngày tâm cơ quá sâu, thật tình không biết hai người
đang nghĩ cái gì.( Ari: Anh Diễm làm sao hiểu được… chỉ có 2 anh chị
hiểu nhau thôi à)
... Cùng lúc đó...
Tối nay nhất
định sẽ là một đêm không an tĩnh, chưa tới giờ Tý, mây đen giăng đầy
trời, một trận mưa to dường như sẽ ập tới, trên đường trong trẻo nhưng
lạnh lùng, không một bóng người, kể cả người gõ mõ cầm canh, đi đổ dạ
hương (dạ hương này là cái đi ra từ đường “ngũ cốc luân hồi” các bác ạ)
hình như cũng lười biếng, không nhìn thấy người đâu.
Lúc này...
Trước cửa tướng phủ, một nam tử gánh hàng rong dừng lại, đứng trước đại môn
tướng phủ, cười hiền hậu: "Đại ca, trời đổ mưa bất chợt, không biết có
thể cho ta ở đây tránh mưa một lát, tiểu nhân vô cùng cảm kích. Một chút tâm ý, các vị vui lòng nhận cho."
Gia đinh trông cửa nhìn thấy tên
bán hàng diện mạo xấu xí, nhìn sắc trời, miễn cưỡng đồng ý, đồng thời
nhận lấy hai cái bánh bao lớn hắn dùng vải trắng gói lại, ngửi ngửi:
"A... Tay nghề không tệ, nghe mùi bánh bao ta đã muốn chảy nước miếng,
ta không khách khí. Nhỏ tiếng một chút, đừng làm ồn hữu tướng đại nhân
nhà ta."
"Dạ dạ... Nhất định..." Người bán hàng hiền hậu cúi đầu khom lưng vội vàng trả lời.
Gia đinh cầm bánh tự mình ăn trước một ngụm, rồi lại đưa cho những người
khác, không đến ba ngụm, tất cả đều ngã xuống đất. Lúc này đáy mắt tên
bán hàng rong tướng mạo xấu xí lóe lên chút lạnh lẽo, huýt sáo một cái,
vài cái bóng đen quang minh chính đại từ cửa lớn nhảy vào. Những tên gia đinh nhất xíu bị bỏ vào bao, ném tới phía sau tướng phủ, dùng trường
bào phủ lên, còn điểm huyệt ngủ. Phòng ngừa đột nhiên tỉnh lại...
Mười tên sát thủ dễ dàng lẻn vào tướng phủ, hơn nữa lẻn vào phòng của bọn hạ nhân, điểm huyệt ngủ của mỗi người, đánh ngất toàn bộ gia đinh và tướng gác đêm, đồng thời thổi mê dược, tất cả ném tới phía sau viện. Không
đến nửa canh giờ, tướng phủ trên dưới tỳ nữ, gia đinh, hộ viện hoàn toàn xử lý xong.
Sau đó mười tên sát thủ đồng thời lẻn vào tướng phủ...
Một mùi hương kì dị tỏa ra từ tướng phủ, mười mấy tên sát thủ lẻn vào các
sương phòng, đối với người Hứa gia trên dưới không chút nương tình xuống tay. Cuối cùng chỉ để lại Hứa Lễ Trạch.
Chi nha một tiếng.
Cửa đẩy ra, sắc áo đỏ rực hiện ra, mười chín danh sát thủ cung kính đứng
thành hai hàng, ôm quyền tỏ vẻ tôn trọng. Tô Vãn bình tĩnh khoát tay,
khóe miệng mỉm cười tàn nhẫn.
Hứa Lễ Trạch đang ngủ đột nhiên hô lớn: "Đức Phúc, bô nước tiểu của ta để đâu, mang vào cho ta. Ta đã
nói bao nhiêu lần, buổi tối phải canh chừng, không được ngủ!"
Bạn đang đọc truyện Chủ Mẫu Mạnh Nhất được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.