Chương 59: Máu Nhuộm
Trận tuyết rơi đầu tiên là đã tháng mười hai, gió lạnh lạnh lùng, nàng yên lặng rất đậm.
"Tỷ còn bệnh nặng, sao còn mở cửa sổ?" Thư Nhi đi tới nghiêm túc đóng cửa
sổ lại, xoay người trách mắng Vị Vãn đang dựa ở trước cửa sổ.
"Chỉ bị chút phong hàn, không sao cả." Vị Vãn cười cười, lại nhíu mày ho khan mấy tiếng.
"Đã ho thành như vậy rồi còn không có chuyện?" Thư Nhi bất mãn vểnh cái môi nhỏ nhắn, "Cũng không biết tỷ làm đại phu thế nào, đến chăm sóc cho bản thân cũng không xong."
"Thực ra ta sợ nhất là uống thuốc." Nàng làm mặt quỷ với Thư Nhi.
Thời niên thiếu sinh bệnh, nàng sống chết cũng không chịu uống chén thuốc
đắng kia, sau này cũng không biết Tuyên Dương dùng biện pháp gì, mỗi lần cho nàng uống thuốc đều ngọt, nàng hỏi y, y lại một mặt thừa nước đục
thả câu, chính là bí phương độc nhất vô nhị, ngay cả người đệ tử này
cũng truyền dạy.
Nghĩ đến đây, trong mắt nàng âm u... Đã lâu
không gặp, cũng không biết y có tốt hay không, hiện tại thực ra nàng đã
có thể thản nhiên ngồi xuống uống trà tâm sự với y được rồi.
Thư
Nhi nhìn thấy vẻ mặt nàng có chút buồn bã, lo lắng mấp máy môi: "Sáng
nay muội xuống lầu giặt xiêm y, nghe ngoài đường một trận tiếng động
lớn, chạy đến ban công vừa thấy, hình như là đám người Tạ đại nhân đi
thành Bắc."
"À." Vị Vãn nhàn nhạt lên tiếng, biết Thư Nhi đang lo lắng cái gì, chẳng qua là rất nhiều chuyện, ngay cả chính nàng bất lực, giải thích rõ ràng lại có tác dụng gì?
Thành Bắc, là đại doanh
cấm quân. Văn võ bá quan đều cực kỳ hâm mộ Tạ Khâm, không chỉ là một
danh hào Phò mã, mà là ba mươi vạn cấm quân phía sau Dương Quốc cữu cậu
của tứ công chúa.
Muốn đánh bại phe đối thủ phải bồi dưỡng người
tài, sở dĩ Dung Trạm đồng ý làm huynh đệ với Tạ Khâm, cũng biết y có bao nhiêu trợ lực với bản thân.
Lần gặp mặt vội vã từ trong cung
Dung Uyển, đã nhiều ngày hai bên không liên hệ. Việc đã đến nước này,
nàng còn cần nói thêm gì nữa?
"Tỷ tỷ..." Trước khi Thư Nhi lại mở miệng lần nữa, nàng lưu loát đánh gãy lời nàng đang nói, "Phương thuốc
này còn cần mấy vị thuốc nữa muội đưa đến sườn núi Hạnh Hoa nhé, đến cửa thôn thì xuống xe, để người đánh xe đợi, chính muội đi qua."
"Biết, lần trước đã đi với tỷ rồi." Thư Nhi tiếp nhận phương thuốc từ trong tay nàng cất kỹ.
"Đợi một chút." Vị Vãn gọi nàng lại, từ trong tủ lấy ra một cái bọc, mở ra
là một áo choàng lông cáo màu lửa đỏ, nàng choàng áo choàng lên trên cổ
Thư Nhi, "Thời tiết lạnh, đừng để bị đông cứng."
"Dơ áo choàng xinh đẹp thì làm sao?" Thư nhi vội vàng chối từ, "Không cần - "
"Câm miệng." Vị Vãn ra vẻ không vui khẽ quát, "Cho muội khoác thì khoác, đi sớm về sớm."
Thư Nhi cảm kích gật đầu, chạy ra cửa sau đó lại dò xét tiến đầu nhỏ vào,
áo choàng Hỏa Hồ dày rộng gần như che khuất khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, chỉ còn lại một đôi mắt linh động chớp chớp: "Hy vọng lúc ta trở về có
thể nhìn thấy Tạ đại nhân - "
Vị Vãn cầm lấy sách trên bàn làm bộ sẽ đập nàng, nàng cười khanh khách không ngừng, chạy tóe khói.
- - -
Khi mặt trời lặn, Thư Nhi vẫn chưa trở về, tới là Lạc chưởng quầy, trên tay y nâng một kiện áo choàng, trên áo lông cáo lửa đỏ chói mắt, dính mảng
lớn dấu vết màu đậm.
Vị Vãn chậm rãi đứng lên, toàn bộ trái tim như khoảng không, đứng thật lâu không thể động đậy.
Nàng nhìn Lạc chưởng quầy đặt áo choàng ở trên bàn, sau đó gắt gao nhìn chằm chằm nó, hốc mắt phiếm hồng, lại luôn không rơi lệ.
Nắm chặt tay, móng tay đã đâm thật sâu vào lòng bàn tay.
"Thanh kiếm tẩm độc, là muốn đưa người vào chỗ chết, một kiếm ngang cổ họng,
đi rất nhanh, không chịu bao nhiêu khổ, hẳn là cao thủ gây nên, người
đánh xe cũng không phát hiện." Lạc chưởng quầy có chút không đành lòng
nhìn nàng đè xuống vẻ mặt bi thương, "Thời tiết lạnh, trên xe ngựa trải
tấm đệm dày, máu chảy cả trên đệm giường, nhưng không lưu lại dấu vết gì trên đường, nên xử lý ta cũng đã xử lý sạch sẽ."
"Tìm địa phương tốt hạ táng, không cần lộ ra." Vị Vãn hít sâu một cái, ngửa mặt lên
trời bức lệ chảy ngược vào trong, "Chờ chuyện đi qua ta sẽ đến nhìn
nàng."
Lạc chưởng quầy gật đầu, im lặng lui ra.
- - Hy vọng lúc muội trở về có thể thấy Tạ đại nhân.
Nụ cười thản nhiên vẫn vang ở bên tai... Nàng đau đớn nhắm mắt lại – ngay
cả nhìn Thư Nhi một lần cuối cùng nàng cũng không có dũng khí... Nàng
biết là bản thân hại chết Thư Nhi, nếu không phải Thư Nhi, hôm nay người gặp bất trắc chính là nàng.
- - -
"Cô nương muốn ra khỏi cửa?" Lạc chưởng quầy nhìn nữ tử từ trên thang lầu chậm rãi bước xuống hỏi.
Ngày mùa đông lạnh lẽo ánh nắng sáng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên
gương mặt tái nhợt của nàng, khuôn mặt này có vẻ trầm tĩnh dị thường,
chỉ có đôi con ngươi u ám kia, giống như hồ nước lạnh như băng, hàn khí
bức người.
"Ta muốn đi vào trong cung một chuyến, phong thư này
phiền toái ngươi đưa đến phủ Hiền vương." Vị Vãn cầm thư trong tay đưa
cho ông ta, "Buổi tối ta có việc muốn nói với ông."
Lạc chưởng quầy hơi chấn động: “Vâng.”
Khói bay ra trên một bếp nóng, hoa mai khẽ nở ra như ban đầu.
Chỗ sâu trong rèm châu, có tiếng đàn uyển chuyển truyền đến - Yến Nhạn vô
tâm, những đám mây bay qua trên Sấu Hồ Tây. Làn khói nước lạnh, tiếng
sáo thổi đến bình minh.
Nghe ra như điệu hát, đã thiếu vài phần
trong trẻo lạnh lùng thuở trước, thêm một ít u oán. Thời gian trôi nhanh rồi biến mất, từ bờ Dương Liễu đến thâm cung trùng trùng, phong cảnh
thay đổi, đời người đã thay đổi.
Khóe miệng nở nụ cười khổ, nàng vỗ tay hưởng ứng.
Vỗ tay chưa dứt, màn che bị cung nữ kéo ra, Lãnh Hương Nùng từ bên trong
ra đón: "Hành vi ngay thẳng phóng khoáng như thế, khẳng định là muội."
Vị Vãn mỉm cười: "Tiếng đàn của Hương Nùng tỷ luôn dễ nghe như thế."
"Điệu hát dân ca vui vẻ mà thôi, cho dù là cao sơn lưu thủy*, không có tri âm cũng không thú vị." Lãnh Hương Nùng tự giễu cười, con mắt sáng nhìn
nàng, "Nhiều ngày gặp lại, đến nơi này của ta có việc?"
(*cao sơn lưu thuỷ: Bá Nha có tài gảy đàn, Tử Kỳ có tài thưởng thức. Khi Bá Nha
gảy đến đoạn miêu tả núi cao, nước chảy thì Tử Kỳ thốt lên: 'Tuyệt!
Tuyệt! cao như Thái Sơn, dài như Trường Giang!')
"Hương Nùng tỷ
cảm thấy muội tới tìm tỷ có chuyện gì?" Vị Vãn nhận trà nóng cung nữ
bưng lên, ánh mắt rơi vào bên ngoài cửa sổ, "Không thể tưởng tượng được
tỷ thật sự chuyển những bông hoa Ngu Mỹ Nhân kia tới đây, đáng tiếc cũng cảm ơn, muội không thấy bộ dạng hoa nở."
"Các ngươi đều đi xuống đi." Lãnh Hương Nùng ra lệnh cho cung nữ hai bên lui ra.
"Nếu như ngày thường đẹp, cả đời nở một lần cũng đủ rồi." Môi nàng nở nụ
cười lạnh, "Vãn Nhi, tỷ biết hôm nay vì sao muội tới, tỷ cho rằng, ngày
ấy gặp mặt ở chỗ Dung Uyển muội nên hiểu rõ tâm ý của tỷ. Ở thời điểm
Dương Châu ta đi nhà muội ngắm hoa, trong lúc Tuyên gia vô ý từng đề cập với tỷ vài thứ, hiện tại tỷ chỉ cần muội đưa phương thuốc hoàn chỉnh
cho tỷ."
Vị Vãn nhìn nàng, trong lòng chấn động: "Nhưng mà, chẳng lẽ thái tử không hề sinh lòng nghi ngờ tỷ sao?"
Lãnh Hương Nùng giương mắt, vẻ mặt im lặng: "Vốn tỷ đã không trông cậy vào có thể toàn thân lui trở ra."
Vị Vãn chăm chú nhìn nàng thật sâu, không nói tiếng nào.
Phật nói rằng người có tám nỗi khổ: Sinh, lão, bệnh, tử, oán tắng hội (1), ái biệt ly (2), cầu bất đắc (3), ngũ uẩn uy (4).
Sinh lão bệnh tử đối với mỗi người mà nói đều là quy luật không thay đổi,
chẳng qua là đời người ngắn hay dài, lại chỉ định phải chịu hết đau khổ
yêu biệt ly oán lâu dài, đau khổ cầu bất đắc mà không bỏ xuống được, mà
tư vị trong đó, chỉ có người trong cuộc mới tự mình biết.
Lãnh Hương Nùng mang giấy bút tới, nghiền mực thay nàng.
Tuyết rơi ngoài cửa sổ dừng lại, vạn vật một màu trăng xóa, bông tuyết trắng
noãn im lặng che lại yêu hận và tội ác của thế gian.
"Hương Nùng
tỷ, tỷ biết không – thực ra đêm muội gặp Tuyên Dương tuyết cũng rất lớn, nhưng mà muội không biết lạnh, tỷ có biết vì sao không? Bởi vì xung
quanh muội đều là lửa, lửa lớn hừng hực, chiếu sáng nửa bầu trời..."
"Vãn Nhi..." Lãnh Hương Nùng rầu rĩ khẽ gọi.
"Không nói này, lại uống một chén, lần sau cũng không biết là khi nào mới gặp
lại." Vị Vãn cười nhạt thu lại lệ nóng trong mắt, châm trà thay bản
thân, Lãnh Hương Nùng lại đè tay nàng lại, tiếng nói run rẩy: "Để tỷ."
Thật lâu trước kia Tuyên Dương nói với nàng, Vãn Nhi, ngươi đã trở về không được nữa.
Thực ra, nàng cũng không muốn quay đầu, sợ quay đầu lại.
Chẳng qua là, không ai có thể nói cho nàng biết sau này đường đi như thế nào, nơi nào mới là bến đỗ ấm áp an toàn cho nàng, mà bị người giết, vĩnh
viễn sẽ không sống lại, tay dính máu, cũng vĩnh viễn sẽ không rửa sạch.
………………………….
Chú thích bát khổ:
(1) Oán tắng hội: Là sự khổ về oan gia hội ngộ. Tức bản thân luôn phải sống và làm việc cùng với những kẻ đối nghịch thù oán ở gần bên gièm pha,
nói xấu, phá phách, mưu hại, làm cho ta phải bực tức, khổ sầu, lo sợ,
bất an... Hoặc trong một gia đình, cha mẹ, anh em, vợ chồng con cái…
không đồng ý kiến, thường có sự tranh cãi, giận ghét, buồn phiền, mưu
hại lẫn nhau. Đây là nỗi khổ oan gia, tức đầu thai vào trong một gia
đình để gây khổ đau cho nhau, đâu có gì là hạnh phúc.
(2) Ái biệt ly: Là sự khổ khi xa lìa người thân yêu
(3) Cầu bất đắc: Là sự khổ về mong cầu không toại ý. Trong đời sống, con người
có rất nhiều cao vọng, ước mơ, mong cầu... Chẳng hạn, nghèo hèn muốn
được giàu sang, xấu xí muốn cho xinh đẹp, thất nghiệp muốn có việc làm,
không con muốn cho có con, có con muốn cho nó nên người, thông minh,
hiếu thuận. Ngàn muôn ước vọng như thế, nếu cầu mong mà không toại
nguyện, thì tạo thành nỗi khổ.
(4) Ngũ uẩn uy: Là sự khổ về năm ấm hưng thạnh Theo phatgiaoaluoi.com
Bạn đang đọc truyện Vị Vãn được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.